Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 115: Mây 6




Buổi sáng, Lâm Tầm tự mình tỉnh lại.

Nói là buổi sáng cũng không đúng, bởi vì mặc dù căn phòng còn rất tối tăm, nhưng nhìn tia sáng lộ ra từ rèm cửa thì đã không còn sớm rồi.

Hắn đinh ninh rằng Đông Quân đã ra ngoài làm việc rồi.

— sau đó phát hiện ra bên hông có chút cường độ.

Lâm Tầm cúi đầu nhìn.

Lâm Tầm xoay người.

Sau đó liền bị ôm chặt lấy.

Lâm Tầm vẫn đang cười, hắn cũng nói không rõ vì sao mình lại cười, bàn tay bám lấy bả vai Đông Quân, nói: “Ông chủ, đến muộn rồi.”

Ông chủ rất thảnh thơi.

Ông chủ: “Vậy không đi nữa.”

“Như thế sao được.” Lâm Tầm cảm thấy giọng của mình hơi khàn, còn có một chút mềm mại, đại khái là vừa mới tỉnh: “…Không phải mấy ngày nay ngài rất bận rộn sao?”

Đông Quân nắm lấy mũi hắn, có lẽ đây chính là kết cục của việc nói bóng nói gió.

Lâm Tầm liền hừ hừ: “Em sai rồi.”

Lại nghe Đông Quân nói: “Ngài cũng rất bận.”

Lâm Tầm nghe thấy từ “ngài” này mà giật mình.

Ai dùng chữ này đều được, Đông Quân lại không thể dùng, hắn bị gọi như thế, ít nhất phải giảm thọ mười năm.

Hắn: “Em không bận rộn, cùng lắm là bận chơi với ngài.”

“Ừm.” Đông Quân: “Mà ngày mai ai tham gia dự thi?”

Lâm Tầm giật mình một cái ngồi bật dậy.

Kết quả trên người mát lạnh, phát hiện ra mình mặc quá ít, lại rúc về.

Hắn lo nghĩ đá chăn mền mấy lần, còn thiếu việc cắn góc chăn.

Mấy ngày nay trôi qua quá vui vẻ, gần như quên mất việc chính.

Đã đến thời gian tham gia hội chợ khoa học kỹ thuật, dự thi xong mới có thể vào vòng cuối cùng.

Có thể nói hội chợ khoa học kỹ thuật bắt nguồn từ rất lâu, dòng chảy dài.

Ban đầu nó không có tên như vậy, chỉ là một cuộc thi phạm vi quốc tế, các học sinh trẻ tuổi ngành máy tính dùng tác phẩm của mình dự thi, nhận được sự chú ý và đầu tư của giới công nghiệp, về sau khi mấy công ty lớn như Ngân Hà, Eagle ủng hộ, cùng với sự chú ý của những người đầu tư, phạm vi dần dần mở rộng, biến thành con đường và nền tảng để tất cả người lập nghiệp và phát triển thể hiện tác phẩm của mình, cứ chậm rãi trở thành một sự kiện lớn của giới IT.

Đương nhiên sự kiện lớn sẽ thu hút ánh mắt của các ngành, là một cơ hội tuyên truyền hiếm có, bản chất của thương nhân là vì ích lợi lớn, mấy công ty lớn cũng không còn đứng phía sau nữa, mà đẩy hạng mục nhà mình ra sân, xem như để tuyên truyền trước khi sản phẩm ra mắt — những hạng mục này là con trai ruột, đương nhiên sẽ trực tiếp tiến vào vòng chung kết, mà đoàn đội nhỏ không thuộc về ai như Lâm Tầm cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giao nộp vật liệu, tham gia dự tuyển, để ban giám khảo đến quyết định có thể đưa vào vòng cuối cùng hay không.

Lâm Tầm: “Em có chút khẩn trương.”

Đông Quân: “Dự tuyển không có vấn đề.”

Lâm Tầm: “Ngài cũng không phải ban giám khảo.”

Đông Quân nhíu mày: “Em muốn anh làm ban giám khảo?”

“Không làm lãng phí thời gian quý giá của ngài đâu.” Lâm Tầm tiến vào trong chăn: “Em sẽ cố gắng không làm ngài mất mặt.”

Mỗi sáng sớm tỉnh lại trên giường nam thần là một chuyện, một mình làm dự án đến mức tốt nhất lại là một chuyện khác, hắn không thể thua người khác được.

“Được.” Đông Quân ôm lấy vai hắn từ phía sau: “Sáng mai bắt đầu từ 9 giờ, thời gian kết thúc đã được xác định.

Mở ở khu triển lãm số 7.

Lạc Thần xếp số mười bảy, thời gian trình chiếu power point là mười phút, ban giám khảo đặt câu hỏi trong năm phút.”

Lâm Tầm: “Biết rồi.”

“Nếu em tiến vào vòng cuối cùng, trận chung kết.” Hắn nói.

“Anh sẽ đến xem em chứ?”

Hắn biết Ngân Hà là một trong những kim chủ của hội chợ khoa học kỹ thuật, có lẽ có thể là kim chủ lớn nhất, trên ghế khách quý vĩnh viễn có vị trí dành cho Ngân Hà, chỉ là mấy năm qua toàn là những người khác ngồi ở đó.

Đông Quân rất chắc chắn: “Sẽ.”

Lâm Tầm xoay qua nhìn anh, không nói gì.

Giọng nói của Đông Quân rất ôn hòa, nói: “Chờ em lấy được giải nhất, anh sẽ trao giải cho em.”

“Vậy nếu không lấy được giải nhất, người khác lấy mất, anh cũng không thể trao giải cho họ được.” Lâm Tầm nhỏ giọng nói.

“Để người khác làm.”

Đông Quân chỉ khẽ cười.

Lâm Tầm cảm thấy mình cứ như cố tình gây sự, đang muốn tìm lí do lấp liếm, lại nghe Đông Quân nói: “Được.”

Dừng một chút, Đông Quân lại nói: “Nếu không lấy được giải nhất, về nhà sẽ tăng ca cho em.”

Cái này ai mà chịu nổi, đơn giản không phải bạn trai, mà là phụ huynh— nhưng nếu phụ huynh yêu cầu con mình lấy được thành tích tốt, đều sẽ thêm một định nghĩa, phụ huynh yêu chiều vô độ.

Vậy mà Lâm Tầm bắt đầu thấy may mắn vì bây giờ mới gặp được Đông Quân, mà không phải lúc đi học, hoặc là vừa mới bắt đầu làm Lạc Thần, nếu không cứ bị nuông chiều như vậy, chắc hắn chả làm được cái quỷ gì.

Hắn đối mặt với Đông Quân.

Trong mắt Đông Quân như có một dải ngân hà dịu dàng.

Hắn cảm thấy nhất định nam thần đã bị thứ gì kỳ quái mê hồn, nếu không sao lại nghiêm túc nhìn một người thế này.

Có lẽ trong tình yêu, đàn ông cũng là người mù quáng.

Hắn phải dùng chủ đề nghiêm túc để đánh gãy trạng thái mù quáng của Đông Quân.

Hắn chớp mắt: “Tăng ca như thế nào?”

“Nghe em.” Đông Quân nói xong thì cúi đầu hôn hắn, hôn rất sâu, bình thường những nụ hôn sâu kiểu này đều sẽ gây ra một chuyện gì khác.

Điều này chứng minh trong tình yêu, đàn ông không chỉ mù quáng, mà còn không biết ngày đêm.

Lúc thân mật cùng nhau, Lâm Tầm cảm thấy thời gian dừng lại ở lúc này cũng rất tốt.

Nhưng thời gian luôn luôn tiến về phía trước, cũng giống như con người luôn luôn phải đi lên trước vậy.

Việc đi lên phía trước của Lâm Tầm hôm nay chính là buổi chiều bị Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu đón về khu nhà Triều Dương, tối nay bọn họ phải tập luyện và làm quen với power point trước, sáng ngày mai sẽ cùng đi ra ngoài, một đội ngũ có quan hệ thân thiết lẽ ra phải như thế, nếu Lâm Tầm vẫn còn ở trong nhà Đông Quân, sẽ có rất nhiều chỗ không thích hợp.

Trên xe trở lại khu nhà Triều Dương, Lâm Tầm đang trầm tư không biết nên giải thích cảnh giới của mình với lão Hoắc và các tiền bối khác như thế nào, dù sao Nguyên Anh đã khó có thể tưởng tượng rồi, kỳ Phân Thần lại càng thêm ly kỳ — sau đó chỉ nghe thấy Cơ Cấu đang đánh nhau với Con Trỏ Chuột.

Lâm Tầm: “Cậu đừng trêu chọc nó suốt ngày thế.”

Cơ Cấu nói: “Là nó trêu chọc tớ, mèo này không đánh người liền khó chịu.”

Lâm Tầm: “Có lẽ là nó không thích cậu đi.”

Cơ Cấu: “Chậc, sao chúng tớ được người khác thích bằng Thuật Toán được chứ.”

Lâm Tầm không để ý tới cậu ta.

Vương An Toàn ngồi ghế lái phụ xế lải nhải: “Hội chợ lần này cũng quá nhảm nhí, tớ gửi danh sách cho các cậu nhìn.

Các cậu xem mấy cái tên kia, chậc, loè loẹt, ai không biết còn tưởng rằng đến thế kỷ 22 chứ.

Nhìn mấy cái hình chiếu thú cưng 3D này đi, tớ nuôi mèo không phải để vuốt lông sao, hình ảnh 3D nào có cảm giác.”

Lâm Tầm mặt không biểu cảm: “Không phải cuộc thi là vậy sao.”

Vương An Toàn: “Tớ thấy chắc chắn Lạc của chúng ta sẽ hạ gục bọn họ.”

Lâm Tầm bình thản nói: “Lạc còn chưa làm đến mức tốt nhất, tớ cảm thấy có thể hạ thấp giá trị mong chờ một chút.”

Vương An Toàn: “Cậu cảm thấy thế nào mới là tốt nhất? Trước khi vào trận chung kết chúng ta còn phải thăng cấp một đợt nữa?”

Lâm Tầm trần thuật sự thật: “Xem tình huống đi, gần đây tớ đang có suy nghĩ.”

“Tớ nói này, Thuật Toán.” Giọng điệu của Vương An Toàn đột nhiên trở nên sâu xa.

Lâm Tầm ngẩng đầu: “Ừm?”

Vương An Toàn: “Bình thường cậu nói chuyện với Đông Quân như vậy sao?”

Vương An Toàn: “Hoá ra Đông Quân thích kiểu này.”

Vương An Toàn: “Kích thích.”

Lâm Tầm: “…?”

Hắn lạnh lùng trả lời: “Không.”

“Thuật Toán có thể tự do hoán đổi giữa hai nhân cách, không phải chúng ta đã sớm biết sao, An Toàn.” Cơ Cấu đánh nhau xong thì nói với Vương An Toàn.

Vương An Toàn: “Đúng thế, cậu ấy đã sớm vậy rồi.”

Lâm Tầm chân thành nói: “Ys của tớ không phải như vậy.

Thật ra tớ rất yêu các cậu, chỉ là không biết biểu đạt thế nào thôi.”

Triệu Cơ Cấu phá lên cười, Khương Liên ngồi chỗ lái trầm mặc không nói.

Vương An Toàn: “Ngậm miệng đi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.