Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 173: Cố nhân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

PHẦN 2: YÊU NGƯỜI ĐẾN GIÂY PHÚT CUỐI CÙNG

“Không nhớ thời gian chỉ nhớ người

Buồn thu man mác lá vàng rơi

Tìm ai giữa chốn xa xăm ấy

Niệm mãi tên người, cố nhân ơi!”

Một năm, một năm lại một năm nữa trôi qua, thời gian thấm thoát mới đó mà đã ròng rã ba năm. Không ai biết được thời gian trôi qua là thứ tàn nhẫn nhất tren đời này, những thứ khác có thể tìm lại được, nhưng vòng quay của đồng hồ dẫu có lặp lại hằng ngày thì cũng không thể là quãng thời gian đã qua, không thể níu kéo và giữ lại. 

Cảnh vật của ba năm sau cũng thay đổi khá nhiều, thành phố C bây giờ ngày càng hiện đại sầm uất, chỉ nói riêng tập đoàn Thịnh Á giờ đã là một tòa kiến trúc cao chọc trời và đã trở thành một trong những tập đoàn hàng đầu châu Á. 

Hiện nay, tập đoàn Thịnh Á đã và sẽ từng ngày càng thay đổi hơn nữa. Họ thực hiện chiến lược đa dạng hóa hoạt động kinh doanh, mở rộng và đi đầu trong các lĩnh vực mà trong nước thời bấy giờ vẫn chưa có ai dám tiên phong để khai thác thế mạnh hiện có của một quốc gia giàu tài nguyên, khoáng sản. Hơn thế, tập đoàn này còn đi đầu trong hệ thống cơ cấu, tập trung phát triển với nhiều nhóm thương hiệu đặc trưng như: CatVila - Hệ thống biệt thự đẳng cấp với những dịch vụ đắc đỏ, CatBeauty - Khu nghỉ dưỡng và chăm sóc sắc đẹp chỉ dành cho những người phụ nữ quý phái, CatModel - Thời trang cao cấp… Những thương hiệu nổi tiếng đều được ông chủ của chúng ưu ái đặt một chữ “Cat” phía trước, điều này không lạ đối với nhũng người đã từng biết về chuyện ngày xưa của ngài chủ tịch, còn nếu như ngoại giới không rõ thì chỉ còn cách đoán mò. Họ có nhiều tin đồn cho rằng đó là biệt danh của người anh ta yêu nhất, lại có ý kiến khác thế này: Họ nói ông chủ chưa bao giờ vướng vào một vụ scandal tình ái nào cho nên họ đoán rằng anh có thể bị “Gay” hoặc là chỉ thích làm bạn với động vật, mà con vật được ưu ái đó chính là con mèo… Và rất nhiều phỏng đoán còn độc đáo hơn thế nữa, vậy mà đối tượng họ đem ra bàn tán lại chẳng chút gì phản hồi hay cải biến. Điều đó không cần thiết!

Vẫn chưa hết, người ta còn truyền miệng nhau về biểu tượng ngộ nghĩnh đến mức quá trẻ con không thể nào tưởng tượng được lại nằm chễm chệ trên bảng hiệu mạ vàng sáng lóa của Thịnh Á và các chi nhánh mà họ sở hữu ở khắp nơi. Biểu tượng con mèo nhỏ nép mình bên một cây nấm, cây nấm như muốn vươn cao thân mình che chở bảo vệ cho con mèo nhỏ đã trở thành Logo độc quyền của tập đoàn này. Cùng với thời gian phát triển như vũ bão của cơ ngơi quá đồ sộ này, khi nó trở thành một vương quốc đáng được nhắc đến trên trường quốc tế thì biểu tượng độc đáo ấy cũng đồng hành với danh tiếng của nó vượt qua đại dương xa xôi đến các địa phận mà ai cũng ao ước được chinh phục thị trường nơi đó, nó để lại dấu ấn đặc thù trên các châu lục khác.

……………….

Ở một quốc gia xa xôi cách Việt Nam nửa vòng trái đất, trong một tiết học khá thoải mái cùng sự tranh luận tự do của các sinh viên nơi đây đã trở thành nét đặc trưng của một quốc gia với nhiều cải tiến hiện đại. Giảng viên đã liên hệ và cho thảo luận về các hình thức quảng bá thương hiệu – marketing, ông ta đã ưu ái đề cập đến Thịnh Á của Việt Nam và cái Logo ngộ nghĩnh của họ, điều này làm cho các bạn trẻ vô cùng thích thú lắng nghe và đưa ra ý kiến của mình. 

Hội trường dường như rất ồn ào cho các tranh luận mang tính xây dựng bài thì tại một chỗ ngồi nọ có một cô gái mang dáng vẻ người châu Á đặc trưng, với mái tóc cắt ngắn vô cùng sành điệu, môi đỏ má đào, mi thanh mục tú đang ngồi suy tư điều gì đó. 

Thấy cô bạn mình tự nhiên đang sôi nổi hào hứng bỗng nhiên im lặng, Ava quay sang hỏi bạn:

- Bạn có tâm sự à?

Cô hỏi là tiếng Việt Nam, bởi vì cô bạn của cô cũng biết nói tiếng Việt. Thường thì hai người nói chuyện riêng thì không dùng ngôn ngữ của người bản xứ mà nói tiếng quen thuộc kia cho có cảm giác gần gũi. 

Cô gái xinh đẹp nọ lại chu môi, nhíu mày trả lời:

- Mình thấy cái Logo này quen quen, gặp ở đâu rồi thì phải.

Ava hớn hở gặng hỏi thêm:

- Vậy… bạn cố nhớ xem đã gặp nó ở đâu? Gặp khi nào? Không chừng nó có liên quan đến một kỉ niệm nào đó trong quá khứ mà bạn đã tạm thời quên đi… 

Cô kích động nói một hơi dài làm cho cô bạn của mình trố mắt nhìn, cô sửa giọng lại một chút mà nói tiếp:

- Hì hì… ờ thì mình chỉ gợi ý vậy… Mình có kinh nghiệm trong chuyện này nha, thường thì có nhiều chuyện mình nhớ theo kiểu mơ hồ mà nghĩ hoài không ra… thì đương nhiên là nó có liên quan đến chuyện nào đó năm xửa năm xưa mà mình tạm thời quên mất… 

Cô cười hì hì để bạn mình không nhận xét rằng mình đột nhiên phát cái chứng gì điên điên khùng khùng, lải nhải liên mien những điều khó hiểu. Thế nhưng cô bạn nọ lại lắc đầu nói rằng:

- Thật sao? Chắc là vậy, nhưng nhớ không ra thì thôi… mình cũng đâu phải là đang đóng phim Hàn Quốc bị tai nạn mất trí nhớ đâu à. Mình còn nhớ rõ hồi năm học lớp Một bị đứa con trai nào nắm tóc chọc mình khóc nữa đó. Hừ… thôi bỏ đi, không nhớ ra thì cũng không quan trọng, có lẽ mình gặp nó trên báo đài hoặc tivi gì đó. Không có gì lạ có đúng không, cũng nổi tiếng mà.

Ava nhếch miệng tiếc nuối nhìn cô bạn. Ôi, làm sao mà quên ai không quên lại quên đúng người đấy nhỉ? Trời ạ, nhiệm vụ của cô khi nào mới hoàn thành đây? Cô rầu rĩ gục mặt trên bàn rên rỉ. Cô bạn Candice khều lưng bạn, hỏi:

- Bạn lại bị gì nữa vậy hả?

Ava ngẩng đầu thì thầm rằng:

- Đôi lúc mình muốn lấy cây đập vào đầu của một người, để cho anh ta quên hết chuyện trước kia, nếu được như vậy thì tốt quá.

Ava hôn nay hơi kỳ lạ. Tự dưng mới vừa nói về cô thì giờ lại chuyển sang một người nào khác, khó hiểu nha! Candice cười ghẹo bạn:

- Hả? Không ngờ bạn cũng bạo lực dữ vậy. Phạm pháp đó nha, ngộ nhỡ không mất trí mà chết luôn thì khổ. À không, nếu như người ta điên điên khùng khùng thì bạn phải nuôi người ta suốt đời đó, ha ha!

Ava chu môi đáp:

- Chưa thấy ai vô tâm như bạn, bạn mới đáng chết á. 

Candice xụ mặt giả vờ thương tâm nắm tay bạn lắc lắc:

- Đừng mà, bạn nỡ lòng nào mắng mình như vậy nha. Mình chết sẽ có người thương tâm muốn chết theo đó.

Cô nàng nói là tình cảm của mình và Ava sâu đậm đến nỗi bạn sẽ buồn lắm khi thiếu vắng mình, còn Ava thì muốn ám chỉ một người khác:

- Đúng vậy, tốt nhất bạn nên bảo vệ tốt bản thân mình, sẽ có người đau lòng nếu bạn bị trầy da hay bị cảm chỉ một chút thôi… Ê, mà đính chính chút… người đó không phải mình đâu.

Candice cười hì hì ôm cổ bạn:

- Ồ, biết rồi nha, cái này người ta gọi là “Khẩu thị tâm phi” nè. Yêu bạn quá chừng!

Hai cô gái thì thầm với nhau cho đến khi tiếng chuông báo hết tiết học vang lên, Hai cô bạn thân thiết là vậy, lúc đi học ngồi gần bên nhau, khi về nhà cũng không tách ra, bởi vì Candice và Ava cùng ở chung trong khu ký túc xá của trường, lúc nào cũng tình thương mến thương như vậy, đến nỗi bạn trai của Candice phải ghen tị mỗi khi đến tìm cô mà lại chứng kiến hai cô gái thân mật nói nói cười cười. 

Hôm nay là cuối tuần, Candice không phải đến nơi làm thêm. Cá tính cô gái này rất lạ, có một người bạn trai có thể một tay che trời, làm chủ toàn bộ hoạt động tài chính của tập đoàn lớn đứng hàng thứ nhất thứ nhì tại Mỹ mà lại làm thêm trong một tiệm bánh ngọt bình dân không mấy nổi bậc trên một con phố nhỏ gần trường học. Ban đầu cô giấu bạn trai chuyện mình đến đây làm, đến khi anh phát hiện anh đã nổi giận rất nhiều, anh chất vấn cô vì sao lại làm như thế, nhớ khi ấy cô gái nói rằng:

- Bạn trai thân mến, bạn gái không muốn người ta nói mình là ăn bám nha. 

Bạn trai cô đỏ mặt tức giận, anh quát:

- Ai dám?

Tuy rằng ngữ khí không nhẹ nhàng, âm lượng có hơi đề cao nhưng anh không phải muốn mắng cô, chỉ là cái gì vượt qua tầm kiểm soát thì anh không vừa lòng đẹp dạ vậy thôi. Anh nghe cô giải thích rằng:

- Ây Eric à, em nói anh nghe nè, em cũng chỉ muốn đi ra ngoài tìm một công việc bán thời gian để tiêu khiển thôi. Anh thấy không, ngày nào đi học về nhà là không có gì để cho em làm, em sắp tăng cân lên rồi đó.

Eric híp mí nhìn cô, anh nói rằng:

- Em muốn vận động cũng đâu phải không có cách, em có thể vào tập ở phòng Gym mà, trong nhà có sẵn đấy. Em chỉ diện lý do này nọ. Sao hả, không chịu ở gần bên anh sao?

Candice thè lưỡi:

- Hừ, ai nói? Người ta là muốn tự lập nha, nếu bây giờ em không thể chịu khổ được thì làm sao có tư cách nhắc đến chuyện giành lại thứ đã mất?

Cô có sứ mệnh quan trọng đang gánh trên vai, cô phải giành lại cơ ngơi của ba mình đã bị người khác cướp mất. Cô biết hành trình trong tương lai sẽ rất khó khăn, cô có thể dựa vào thế lực của bạn trai mình để hoàn thành tâm nguyện, tuy nhiên cô muốn tự mình làm chuyện đó hơn. Và trong đầu cô cũng đã có một dự định khác mà cô biết rằng nếu mình nói ra thì Eric sẽ không đồng ý, cho nên cô giấu luôn vậy. “Tiền trảm hậu tấu” là chuyện mà Eric ghét nhất, nhưng mà chỉ còn cách đó mới không bị anh “bàn ra” mà ngăn cản. 

Thực sự mà nói, Eric là một người bạn trai rất tốt, anh luôn cưng chiều, nâng niu cô như một bông hoa mỏng manh cần chở che bảo vệ. Anh luôn nghe theo những yêu cầu của cô một cách vô điều kiện nếu như những việc đó không vi phạm nguyên tắc của anh, dù rằng có khó khăn như việc hái sao trên trời mà nếu cô muốn chắc anh cũng không từ chối. Được nuông chiều là thế, cô gái này vẫn thường xuyên phô bày tính tình để chống đối lại anh, vậy mà làm sao anh trách hờn cô được. Cái gì khó khăn chiếm được thì càng nên quý trọng, anh phải tốn công phí sức lắm mới giữ cô bên người gần ba năm qua thì không thể nào dễ dàng để cho cô có cơ hội vượt quá tầm kiểm soát của mình. 

Thế rồi việc cô đòi ra ngoài làm thêm cũng được anh miễn cưỡng chấp nhận và cô đã không ngờ được ngày hôm sau đó cửa hàng bánh ngọt đã không còn thuộc quyền sở hữu của chủ nhân cũ, nó đã được một người khác mua lại. Từ đấy mọi việc cô làm đều được chú ý triệt để, ví dụ như là công việc nguy hiểm dễ bị thương như đốt lửa, tiếp xúc với lò nướng nhiệt độ cao hay những thứ dao kéo sắc nhọn đều được giao cho người khác. Candice chủ yếu chỉ chịu trách nhiệm sắp xếp bánh ngọt và đứng đấy bán hàng. Eric của cô đã mua lại một tiệm bánh nho nhỏ ấy và an bày công việc an toàn nhất, nhẹ nhàng nhất cho cô như thế đấy và tất cả những việc này cô đều hoàn toàn không phát giác mà ngây thơ đi làm hàng ngày. Anh là người làm ăn lớn, hiệu bánh nho nhỏ chẳng là gì trong mắt anh cả, tuy thế anh vẫn mua nó về, xem như để làm cô vui mà thôi.

Chưa dừng ở đó, được một tất cô gái này lại lấn thêm một thước, việc cô nài nỉ đòi dọn ra ở riêng cũng làm anh đau đầu muốn chết. Cô đi học được một thời gian đã quen rồi chơi thân với Ava, một cô gái phương Đông xinh xắn, thông minh và có tính cách khá khôi hài. Hai cô bạn mới gặp như đã thân thiết tự khi nào, thế là dùng mọi chiêu thức có thể, từ năn nỉ ỉ ôi, đến giận hờn chiến tranh lạnh mấy ngày với bạn trai của mình để cuối cùng anh đành phải chịu yếu thế cho cô dọn ra ngoài. Với điều kiện là hai ngày thứ bảy và chủ nhật phải về nhà của anh ngủ mới được. Candice đồng ý và từ đấy cô nghĩ rằng mình đã không còn thuộc phạm vi quản thúc của anh nữa cho nên cảm thấy tự do hơn nhiều. Cô thật thích như thế!

Hôm nay cô phải về nhà của Eric cho nên khi mới học xong tiết cuối cô phải trở lại phòng một chuyến để thu dọn một ít đồ đạc cá nhân, thường thì ở nhà lớn cái gì cũng có sẵn nhưng cô vẫn thích mang một số thứ chuyên dụng của mình hơn.

Ava ngồi vắt vẻo ở giường tầng trên, hỏi:

- Êh, tại sao bạn phải nghe lời anh ta dữ vậy chứ? Nói về ngày thứ bảy chủ nhật là phải về sao? 

Candice cười hì hì nói rằng:

- Ai nói mình sợ?... Hừ, mình chưa đi mà bạn đã nhớ mình rồi hả? Nói nhanh đi nha, chịu nhận đi rồi mình sẽ hôn bạn một cái nè!

Ava trợn tròn mắt, nói:

- Ghê quá, ai cần bạn hôn.

Ava muốn cô bạn ở lại không phải vì bản thân mình, cô thật sự muốn nói một sự thật cho cô bạn biết nhưng “người nào đó” lại không cho nói mới khổ chứ. Người ta lặn lội xa xôi đến thăm cô bạn này chỉ được vào ngày thứ bảy hoặc chủ nhật. Vậy mà hai ngày này cô bạn phải trở về bên cạnh của người yêu rồi. Ban đầu cô đã tiếp cận, làm quen và “dụ dỗ” Candice đến ở chung với mình để được gần cô bạn nhiều hơn. Có trời mới biết cô phải vất vả đến cỡ nào. Eric - bạn trai Candice là một người đàn ông khó tính và độc tài. Anh ta chẳng chịu đồng ý cho cô nàng rời xa tầm kiểm soát của mình, cho nên Ava cũng nhờ vào trí tuệ của mình để cho Eric thấy được cô là người đáng tin cậy. Chuyện nói ra dài dòng, nói chung thì cũng không quan trọng cho nên cũng không đáng nhắc tới lúc này. Đáng nói chính là muốn cho “người nào đó” được nghe giọng nói của Candice thêm chút nữa, chỉ cần nghe cô nàng nói vài câu như thế thì người ta mới có sinh lực làm việc cho cả tuần tiếp theo, cái này có nên gọi là sức mạnh tình yêu không nhỉ? Chứ cô cảm thấy cứ tiếp diễn thế này thì người vô tư vẫn vô tư mãi, mà người có tâm thì lại càng khổ tâm!

Candice lại cười và dùng ngón tay khều khều gót chân cô nàng làm cho Ava nhột nhạt đến cười sặc sụa:

- Trời ạ, dừng lại mau, đừng có mà làm hoài vậy chứ? Bạn tưởng mình không dám làm gì bạn hả? Mình sẽ đánh mông bạn cho coi… dừng lại!

Candice đùa dai nào chịu dừng:

- Hừ, nói yêu mình đi, nói nhớ mình đi thì mình tha cho!

Hai cô luôn đùa với nhau bằng cách đó. Bình thường đi học chung, ngồi chung bàn, ăn chung, ngủ chung… nếu ai không biết hai cô nàng sở hữu giới tính bình thường nhất định sẽ hiểu lầm rằng họ bị “Les” đấy! Đến cả Eric còn kín đáo ghen tị mấy lần nữa kìa. 

Ava nói với bạn mình rằng:

- Được… được rồi, mình trịnh trọng thay mặt cho một người nào đó nói với bạn là: “Anh yêu em, yêu trọn đời trọn kiếp!”… Chịu chưa hả?

Candice thè lưỡi:

- Bạn đừng dọa mình nha, ở đây chỉ có mình và bạn, bạn nói thay mặt cho người nào khuất mày khuất mặt hả… ôi, ghê quá! Tối này không có mình, bạn ngủ một mình hãy cẩn thận đó nha!

Ava nhíu mày, nhăn mặt, đáp:

- Hừ, ai mà sợ, chỉ có bạn mới sợ thôi… À, đúng rồi. Ma chết thì sợ làm gì, tối nay về căn nhà lớn đó bạn phải đối mặt với con mà sống đó nha. Chết chắc rồi!

Cô thử thăm dò cô bạn mình như thế, xem cô bạn trả lời thế nào. Candice lắc đầu tự tin nói:

- Đương nhiên mình có cách làm cho “con ma sống” kia không chạm vào mình được. Hừ, dễ ợt!

Ava đôi mắt sáng rỡ, cô hỏi lại:

- Thật sao? Đó giờ bạn với bạn trai không có “XXOO” hả?

Candice cười ha ha:

- Thật mà… Ây, bạn ghen với anh Eric hả? Lêu lêu… Ava là Les, báo người ta Ava yêu Candice kìa!

Hai cô bạn cười nói thật vui vẻ, hai cô bạn cùng tuổi với nhau, thời điểm này cũng đã hai mươi hai tuổi chứ có nhỏ nhắn gì nữa, vậy mà mỗi khi đùa lại giống trẻ con mười sáu mười bảy không bằng…

Một vài phút sau có một chiếc xe sang trọng đỗ trước cổng ký túc xá, điện thoại của Candice cũng vang lên vài giây sau đó. Cô không cần nhìn cũng biết chắc chắn là Eric, cô chào bạn lần nữa rồi đeo cái ba lô nhỏ nhắn của mình chạy ào ra phía cửa. Sau khi tiếng động cơ xe đi xa dần, Ava mới quay trở lại phòng, cô khẽ gọi:

- Anh hai, người ta đi rồi, anh ra ngoài đi!

Bước ra từ sau cánh cửa khép hờ vào trong là một người đàn ông dáng người cao ráo. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi đen huyền và quần tây cùng màu. Nhìn vào làm cho người ta nhận thấy được ngoài sự cô đơn còn đượm vẻ u buồn ảm đạm. 

Ava bước đến vài bước nắm lấy bàn tay to lớn nhưng lộ xương hơi gầy của anh kéo đến ngồi trên giường của Candice. Cô nói:

- Anh hai, đứng lâu trong đó có mệt không hả? 

Người kia trả lời:

- Em xem anh là người giấy sao, mới đứng có một chút đã mệt? Đừng như bọn Thiệu Đông ở nhà, luôn làm quá vấn đề!

Chỉ có nói chuyện với cô em gái này thì anh mới nói được nhiều vài câu và với ngữ khí có phần sáng sủa. 

Nhìn bờ môi tái nhợt không chút huyết sắc của anh hai mình mà Ava buồn bực nói không nên lời. Cô thở dài, hỏi:

- Anh hai, sao không cho em nói thật với cô ấy? Để thời gian càng dài, anh thì cứ thầm lặng… em tức chết mất!

Anh lắc đầu trả lời:

- Mấy năm qua vất vả em rồi Như Ý à. Anh hai không thể cho em nói được, bởi lẽ cô ấy có còn nhớ chút gì kỷ niệm của anh và cô ấy nữa đâu. Vả lại hiện tại chỉ có một mình em là người mà cô ấy tin tưởng, đừng gây ra mối nghi ngờ nào cả, chẳng những họ Sở sẽ ngăn cản em mà cô ấy cũng sẽ không tin tưởng em nữa. Lúc ấy thì anh hai làm cách nào để biết thông tin về cô ấy nữa đây.

Sở Lăng Khiêm – Eric bảo vệ người yêu mình vô cùng chặc chẽ. Cô đi đến đâu cũng có vệ sĩ ngầm theo đuôi. Nhiều khi về đến cửa phòng rồi mà còn thấy bóng dáng bọn họ lấp ló ngoài kia, thật phiền chết. Vì thế mọi sự cấm vận của Sở Lăng Khiêm đối với Hoa Vân Phong là vô cùng nghiêm khắc, anh khó lòng tiếp cận người xưa dù chỉ một lần. Có thể tạo cơ hội để gặp mặt thì sao chứ, cô ấy không chịu nhận anh mới là nỗi đau thầm kín không thể nói nên lời. 

Như Ý vẫn chu môi càu nhàu:

- Tội tình gì chứ?

Hoa Vân Phong trả lời:

- Từ khi biết anh chưa chết, Sở Lăng Khiêm bày ra biết bao nhiêu thủ đoạn nhằm triệt hạ Thịnh Á và tăng cường giữ chặt Tri Thu, anh chỉ có thể nhờ vào em, em gái à!

Như Ý thở dài một hơi, cô không muốn bàn luân đến chuyện này nũa, mỗi lần nói đến đây đều bế tắc. Anh hai càng thêm buồn bả mà vấn đề muôn thuở thì có được giải quyết đâu. Cô vội vàng nói sang chuyện khác:

- À, anh hai ơi. Hôm trước em đến thăm vườn nho ở Napa có gặp mẹ Bình. Giờ mẹ đang sống rất tốt, nhưng mẹ đã khóc kể với em rằng mẹ nhớ anh hai lắm. 

Hoa Vân Phong gật đầu xem như đã hiểu ý cô. Anh xoa đầu cô và nói:

- Cảm ơn em… 

Dừng một chút, anh nói tiếp:

- Như Ý lớn rồi, ở đây một mình phải biết tự chăm sóc mình. Anh hai phải về. Cuối tuần sau anh hai lại đến!

Như Ý thấy anh chuẩn bị đứng dậy, cô nắm lấy cánh tay anh mà nói rằng:

- Anh hai… thực sự không cần anh tuần nào cũng đến vậy đâu. Còn những chuyện liên quan đến chị ấy thì em sẽ báo về cho anh hàng ngày… Anh phải chú ý sức khỏe nha!

Anh cười:

- Lại nữa… Anh không phải chỉ muốn biết thông tin về Tri Thu, nếu vậy anh đã nhờ đến thám tử tư... Con gái các em thật là thích lo nghĩ lung tung.

Anh nói vậy cho có lời đáp lại với cô thôi nhưng cũng không đáp ứng anh sẽ không đến đây nữa. Từ khi xuất viện đến giờ, anh đến đây được 3 lần rồi, lần nào cũng chỉ đứng giấu mình trong một góc nhỏ để được nghe tiếng nói của cô. Nhớ lần đầu tiên đến đây, anh đã mong chờ thế nào để được gặp cô, để có cơ hội nói với cô những sự thật mà cô chưa từng được biết, mọi chuyện đều là sự hiểu lầm. Thế mà lần đầu tiên ấy cũng làm anh vô cùng thất vọng, khi biết rằng con mèo nhỏ đã không còn nhớ gì về anh nữa. Qua những lời cô nói chuyện với Như Ý thì chứng tỏ cô đã quên anh mất rồi. Có thể lúc ấy cô đã đau buồn đến cực độ, mà người cô lầm tưởng gây ra những biến cố trong đời cô là anh thì đã lựa chọn cách quên anh đi để tự bảo vệ bản thân. Có lẽ vậy – Hoa Vân Phong nghĩ thế. 

Lúc ấy anh đã đau buồn đến cỡ nào, ngực như bị ai đè nén, anh thậm chí đã không thở được nữa, nhịp tim như không nghe theo lời sai sử của anh, nó đã chết lặng thật rồi. Nếu đau tim có bác sĩ chữa trị, vậy thì đau vì tình thử hỏi có liều thuốc nào hay chăng? Nhân sinh này duy nhất mơ ước được có trọn niềm hạnh phúc khi được yêu thương Diệp Tri Thu thì giờ đây cũng mờ mịt tăm tối hẳn đi. Anh thà rằng cô vẫn còn nhớ đến anh, cho dù là hận anh thấu tâm can cũng được, có hận còn tốt hơn đã đem anh xóa sạch trong ký ức. Con mèo nhỏ của anh, chúng ta có duyên vô phận thật sao?

Như Ý chu môi không vui, cô cũng không biết nói gì thêm nữa, anh hai cô rất cố chấp, cô không khuyên giải được. Đau lòng mà không có cách nào để giúp anh, nếu có phép màu cho cô một điều ước cô sẽ ước người anh yêu quay trở về bên anh, bù đắp những thiếu sót lớn lao mà anh đã từng bị thương tổn.

Hoa Vân Phong không nghe cô nói chuyện thì anh cũng đứng lên chuẩn bị rời đi. 

Như Ý bỗng nhiên giật mình nhìn lại, cô hét lên:

- Anh hai cẩn thận…. Anh có sao không?

Hoa Vân Phong có Như Ý làm chỗ dựa đã không ngã xuống, mà thực ra anh chỉ là hơi choáng váng một chút, hiện tượng bình thường mà, cách đây một năm rưỡi nó vẫn đeo bám anh như thế. Chỉ là cô em này quá lo lắng mà thôi. Anh trấn an cô:

- Không sao. Anh hai đứng dậy đột ngột quá. Không phải cái gì nghiêm trọng…

Anh đưa tay đẩy tay cô ra rồi tự mình cầm gậy dò đường đi về trước một bước. Anh nói:

- Thấy chưa, không sao rồi. 

Như Ý nhăn mày cắn môi không lên tiếng. Hoa Vân Phong đi đến phía cửa cũng xoay người lại nói với cô:

- Nghỉ đông lần này phải về nhà biết chưa? Bà Hai nhớ em lắm đó.

Như Ý nghe nhắc đến bà nội thì niềm yêu thương và nhung nhớ cũng dâng trào trong lòng cô. Cô hứa hẹn:

- Dạ đương nhiên rồi. Lần này về tìm công ty thực tập luôn.

Hoa Vân Phong hỏi lại:

- Không định vào công ty anh hai à?

Cô lém lĩnh trả lời:

- Um… không đâu, em thích được thử thách hơn, phải chọn công ty nào có ông chủ khó tính một chút mới được.

Anh xoa đầu cô, đây là hành động quen thuộc mà anh rất hay làm để biểu lộ sự yêu thương. Rồi anh nói:

- Anh hai chưa đủ khó tính sao?

Cô gái đáp:

- Cái tính của anh hai em đã biết hết rồi, không mới mẻ nữa, cái gì lạ mới kích thích phải không anh hai?

Hoa Vân Phong lắc đầu, thở dài:

- Lớn rồi, bắt đầu không chịu an phận nghe lời anh hai nữa. Chỉ cần đừng gây họa là được!

Tính cách cô em này không thua kém gì con mèo nhỏ của anh đâu. Thông minh, lém lĩnh và thích “quậy phá”, không chịu bị người ta sắp đặt và cũng chính vì thế mà anh không ngừng lo lắng cô sẽ gây ra họa gì đến nữa.

Sau khi tạm biệt cô em gái nhỏ, Hoa Vân Phong vẫn chưa trở về vội, anh bảo tài xế đưa mình đến một nơi, đó là vùng Napa mà Như Ý đã nhắc đến. Đã một thời gian rất lâu anh không gặp mẹ Bình rồi, nói thực ra thì anh cũng rất nhớ bà.

………………….

Bầu trời trong vắt xanh xanh, trải dài trên con đường là những hàng cây tươi tốt rậm rạp nhìn xa xa như những dãy bông bồng bềnh trải dài vô tận. Thung lũng nho Napa quả đúng là một thiên đường cho những ai yêu thích rượu vang. Bởi nó làm cho người ta có có giác choáng ngộp và say sưa khi đặt chân vào đây. Chẳng những thế, cảnh vật nơi đây chẳng thể nào làm cho con người có thể tiết kệm những lời đẹp đẽ nhất dành cho nó. Vào nơi đây, buồng phổi dường như được tắm gội sạch sẽ bởi một bầu không khí trong lành mát mẻ, tâm hồn con người cũng được thư thái hơn nhiều lắm.

Hà Thúy Bình hiện đang ở trong ngôi nhà gỗ đơn sơ lẫn trong vườn nho mà chủ nhân của nó là Sở Đạo. Ông ta trợ giúp bà dọn ra ở đây theo nguyện vọng của bà. Sở Lăng Khiêm bao nhiêu năm qua vẫn không chịu gọi bà một tiếng mẹ, thế mà anh ta lại cất giữ tất cả hộ chiếu và giấy tờ tùy thân của bà, quản thúc nghiêm ngặc làm cho bà muốn về nước cũng là một chuyện rất khó thực hiện. Từ ba năm trước, bà đã vô tình gây lỗi lầm một lần, vì đứa con này mà làm tổn hại cho đứa kia, từ đó bà dường như đã vơi đi một phần hi vọng từ đứa con trai ruột thịt này rồi.

Bà đang loay hoay với công việc nhà thì có một đứa trẻ hàng xóm tên Alex sang nói với bà rằng có người cần tìm. Đứa nhỏ nói chuyện còn ngộng nghịu và mặt khác Hà Thúy Bình cũng nghe không hiểu phương ngữ cho lắm, bà chỉ biết một vài tiếng quen thuộc hay sử dụng mà thôi, còn nếu phức tạp hơn thì cần nhờ đến Sở Đạo rồi.

Hà Thúy Bình cười cảm ơn thằng bé và lấy một cái bánh ngọt cho nó, nó cười khúc khích chạy đi ra ngoài. Bà cũng đi ra ngay sau đó, bà hiện tại đã thấy người đến tìm bà. Hà Thúy Bình ngỡ ngàng và mừng rỡ muốn khóc, đã bao lâu rồi bà không được nhìn bóng dáng của thằng con trai bà yêu thương suốt mười mấy năm trường. Nhưng điều bà cảm thấy lạ là tại sao trước kia nó rất ưa chuộng áo sơ mi trắng, hiện tại lại diện một chiếc sơ mi đen tuyền thế kia. Màu đen lạnh lùng này càng làm cho bà có cảm giác thằng nhóc nhà bà gầy đi rất nhiều.

Bà cất tiếng gọi:

- Vân Phong, con đến thăm mẹ…

Hoa Vân Phong đã nghe thấy tiếng bước chân của bà từ lâu nhưng anh đợi bà lên tiếng trước, anh biết bà có rất lâu chưa được nhìn thấy anh. Hôm nay có phải anh đã thay đổi đến cả bà cũng nhìn chẳng ra không nhỉ?

Anh quay sang gật đầu chào bà:

- Mẹ!

Chỉ thế rồi thôi, phía sau không có thêm bất kỳ lời lẽ trò chuyện nào cả. Hà Thúy Bình nôn nao trong dạ, bà tiến lại gần anh hơn, chủ động đưa tay lên sờ vào gò má của anh, bà nói:

- Sao vậy con? Sao ốm đi nhiều vậy? Mặt mày tái nhợt thế này?

Sắc mặt anh đương nhiên không tốt, anh nghe người khác nói như thế, ngay sau khi tỉnh lại anh đã nghe cho đến hiện tại, đến nỗi sinh ra một sự ám ảnh. 

Anh đáp lại Hà Thúy Bình rằng:

- Con không sao đâu, mẹ đừng lo… Con hỏi mẹ một chuyện, Sở Lăng Khiêm có làm khó mẹ không?

Thằng con trai này luôn suy nghĩ được xa xôi như thế, mặc dù bà không nói và không ai nói cho nó biết, nhưng nó nhất định đoán ra vì sao thời gian dài như vậy không về Việt Nam thăm nó. Thế mà Hà Thúy Bình làm sao dám nói thật, đứa con nào bà cũng muốn bảo vệ và nói về nó bằng những điều tốt đẹp cả, nên bà trả lời:

- Không đâu. Nó… tuy chưa nhận mẹ, nhưng mà an bày cho mẹ ở đây… Con cũng cảm nhận được không khí ở đây rất tốt có đúng không? 

Đôi hàng mi thật dày đậm của anh sau mắt kính khẽ khép hờ lại, trong lòng thầm nhủ: Mong những lời mẹ Bình nói là sự thật!

Anh gật đầu xem như đã tiếp thu lời lẽ Hà Thúy Bình nói, rồi đột nhiên anh muốn kết thúc cuộc trò chuyện bằng cách:

- Mẹ, con phải về rồi!

Hà Thúy Bình luyến tiếc không muốn cho anh đi. Bà biết mình không thể ngăn cản con được, nó đi giải quyết công việc mà, dạo này nó bận rộn lắm nên mới gầy như thế, bà đau lòng lắm. Sở Lăng Khiêm dùng mọi cách ngăn cấm không cho bà về Việt Nam, tuy bà không biết nó muốn làm cái gì nhưng mà bà không muốn nói cho Hoa Vân Phong để tránh cho anh lo lắng. Và một khi anh đã biết có khi sẽ ra mặt đối đầu với Sở Lăng Khiêm, điều này bà không muốn chút nào cả, hai thằng con bà tại sao không thể sống trong hòa bình hữu nghị mà phải đấu đá lẫn nhau? 

Nhớ đến trước kia bà đã làm một chuyện có lỗi với Hoa Vân Phong… tuy rằng bà không nói nhưng nhất định nó có thể đoán ra được! 

Bà gọi anh lại:

- Có phải con còn giận mẹ không?

Bà biết chuyện anh và Diệp Tri Thu đã chia tay qua lời kể mập mờ không rõ ràng của Như Ý ở lần gặp trước. Còn lại mọi chuyện sau đó bà có hỏi đến mấy thì con bé vẫn không chịu nói, nó cứ lắc đầu mãi làm bà sốt ruột vô cùng. Nhớ đến thời gian ba năm trước đây, nhiều lần bà gọi điện thoại về tìm Hoa Vân Phong thì đều là người khác nhận máy, có khi là Bạch Thiệu Đông, có khi là Phùng Kiến Quân lại có khi là Thư Lê nữa. Chúng nó đều nói rằng Vân Phong của bà bận rộn giải quyết công việc, khi nào xong thì sẽ gọi lại cho bà và thế là bà cứ đợi chờ nhưng chẳng thấy có cuộc gọi nào gọi đến cả. Nhiều lần như vậy, Hà Thúy Bình lo lắng càng nhiều, bà thì không thể nào rời khỏi đất nước này được nên đã nhờ vả Sở Đạo đến Việt Nam một chuyến. Không ngờ ông cũng về tay không khi chẳng biết Hoa Vân Phong đi đến nơi nào. Mọi người thân thiết với anh đều nói rằng anh đã đi công tác xa rồi và hiện tại không rảnh để nhận bất kỳ cuộc gọi từ ai cả. Sở Đạo cảm thấy có điều gì đó không bình thường, thế mà chẳng có cách nào khác hơn được nữa, ông đành trở về báo lại tin đấy cho Hà Thúy Bình. Và cứ thế, tin tức của Hoa Vân Phong bà chỉ được nghe qua những người bên cạnh anh thôi, tình trạng đó kéo dài suốt thời gian một năm rưỡi, rất dài đối với bà, với sự nhớ nhung của người mẹ dành cho con mình, rồi đến hôm nay bà mới có cơ hội nhìn thấy anh.

Mãi đến thời gian sau này bà mới tình cờ biết được Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong đã chia tay và hiện tại cô nàng đang ở cạnh Sở Lăng Khiêm. Hà Thúy Bình vô cùng ngỡ ngàng, đối với những người chưa hề biết đến chuyện tình của hai đứa nhỏ thì có thể nói là “Vật đổi sao dời”, lòng người có thể đổi thay bất cứ lúc nào khi tìm thấy một cá nhân khác ưu tú hơn người cũ chẳng hạn. Thế nhưng, Diệp Tri Thu phải trải qua quá trình theo đuổi tình yêu khổ sở bao nhiêu bà đều biết đến, cớ sao lại chia tay đột ngột như thế? Hà Thúy Bình có một mối thắc trong lòng mà không tìm được lời giải đáp, bà cảm thấy chẳng thể an tâm được. Và sự day dứt lại càng tăng vọt lên nhanh chóng khi bà biết những điều bà vô tình tiết lộ cho Sở Lăng Khiêm lại chính là mối nguy hại chí mạng đối với Hoa Vân Phong. Sở Lăng Khiêm cố ý nói cho bà biết những điều này là vì anh cảm thấy khoái trá khi người khác đau khổ, anh cười trên nỗi đau của những con người mà anh cho là không quan trọng trong cuộc đời mình, kể cả người mẹ ruột!

Hoa Vân Phong đáp rằng:

- Không có. Con cái đâu có tư cách giận hờn cha mẹ mình. Mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa…

Rồi anh cúi đầu chào bà:

- Con về, hẹn lúc khác con sẽ đến thăm mẹ.

Hà Thúy Bình nhìn bóng dáng anh rời đi mà bà cảm thấy đứa con này ngày càng xa rời tầm tay của bà rồi, cả đến nói chuyện cũng mang theo vài phần xa cách như thế. Bà thật sự rất buồn bả!

---------------

Ở thành phố C, lúc này trong văn phòng sạch sẽ trang trọng nhưng trang trí bằng tông màu thật lạnh lẽo và u tối. Màu xám làm chủ đạo và các đường viền nổi màu đen huyền làm điểm nhấn. Phong cách có xinh đẹp và biểu hiện sự mạnh mẽ nhưng thật sự mà nói thì không thích hợp với một cô gái như Lam Hân Đồng. Trông vẻ bề ngoài toát lên sự dịu dàng, điềm đạm một cách quyến rũ làm cho người khác cảm giác sẽ là một cô gái thật nhu thuận, luôn biết nhẹ nhàng chiều lòng người khác, thế nhưng đấy chính là một sự hiểu lầm khá trầm trọng khi cô gái này hoàn toàn khác những gì người ta nhìn thấy bên ngoài, lòng dạ của cô không trong sáng như vậy đâu. 

Lam Hân Đồng ngồi ngơ ngẩn ngắm nghía một tấm ảnh hiếm hoi mà cô đã cho Paparazzi (thợ săn ảnh) săn trộm được của Hoa Vân Phong, mặc dù là bức ảnh chụp nghiêng và phần lớn gương mặt của anh chìm vào bóng tối nhưng cô vẫn tham lam nhìn ngắm những đường nét trên gương mặt ấy, càng ngắm cô lại càng yêu. Thật kỳ lạ, ngay chính bản thân Lam Hân Đồng cũng chẳng hiểu vì sao mình yêu anh nhiều như vậy. Có phải ông trời đã sắp đặt có duyên có nợ với nhau nên mới như thế chăng? Từ khi gặp anh, cô đã bắt đầu ấp ủ một mầm non tình yêu vừa mới hé nở, sau đó khi gặp lại thì nó đã đâm chồi và cấm rễ thật sâu trong trái tim, hiện tại thì nó trở thành một chứng bệnh mà người ta gọi là tương tư, dẫu có muốn nhổ bỏ tận gốc rễ tình yêu này thì quả là khó còn hơn lên trời. Mỗi khi nhớ đến anh, cô thấy nôn nao lạ thường, như muốn gặp anh ngay vậy.

Tiếng gõ cửa làm Lam Hân Đồng tạm thời dẹp đi vẻ mặt thâm tình của mình. Cô đối đãi với các nhân viên trong tòa soạn chưa bao giờ mỉm cười hay thân thiện cả, toàn là nguyên tắc hoặc mặt lạnh tanh không biểu cảm mà thôi. Cô sửa sang lại tóc tai cho chỉnh tề, hắng giọng một cái và chẳng còn nụ cười hiền hòa lúc nãy trên môi. Cô nói vọng ra:

- Vào đi!

Một cô gái trẻ mở cửa bước vào, nói trẻ vậy chứ không nhỏ tuổi hơn Lam Hân Đồng đâu. Bởi vì Lam Hân Đồng mới tốt nghiệp xong đã nhờ vào tài chính của gia đình mà lập ra một tòa soạn của riêng mình, lấy tên là “Doanh nhân hoàn hảo”. Mục đích của cô đã quá rõ ràng, cô chỉ muốn mình có càng nhiều cơ hội để tiếp cận Hoa Vân Phong mà thôi. 

Cô gái bước đến trước bàn làm việc của Lam Hân Đồng, dè dặt cẩn trọng nói rằng:

- Tổng biên tập, em mới nhận được một thơ mời. Ờ… là của Hiệp hội doanh nhân…

Cô gái nói không tròn vẹn một câu, Lam Hân Đồng chẳng thèm liếc nhìn tấm thiệp đẹp đẽ sang trọng ấy một cái nào. Cô dán mắt lên quyển tạp chí số mới ra một cách lơ đãng, dường như nhìn mà dường như không nhìn nội dung in trên đấy, cô nói:

- Giao cho cô đi dự đấy. Còn gì nữa không, nếu không thì ra ngoài đi!

Cô gái mừng rỡ kém chút nữa hét toáng lên rồi nhưng cô kiềm chế lại được, cô điềm đạm nói:

- Em sẽ cố gắng khai thác nhiều tư liệu của chủ tịch Thịnh Á và nhất định bài viết của em sẽ rất có giá trị đây…

Lam Hân Đồng nghe thế bèn hỏi ngay:

- Cô nói cái gì?

Cô gái đang mừng rỡ bỗng nhiên ngậm miệng lại, đúng là lắm lời mà… Chủ tịch tập đoàn ấy trước nay đều là một ẩn số mà các tạp chí doanh nhân - kinh tế khác đều muốn được gặp mặt phỏng vấn hay có một tấm ảnh trọn vẹn của người ấy, vậy mà từ trước giờ chẳng ai làm được điều đó, hầu như anh chưa từng đặt chân đến tham gia các buổi tiệc rượu xả giao như thế, chủ yếu là giao cho cô thư ký xinh đẹp có thân hình “bốc lửa” như một người mẫu đến dự mà thôi. Tưởng đâu lần này mình “vô tình nhặt được bí kíp”, ai ngờ…

Cô gái giả vờ chẳng biết, trả lời rằng:

- Dạ… chuyện gì chị?

Lam Hân Đồng mất kiên nhẫn hỏi lại, cô vươn tay giật lấy thơ mời trên tay cô gái. Cô chỉ muốn xác nhận lại một chút là mình có nghe nhầm hay không nhưng mà hiện tại thấy không cần hỏi, chính bản thân cô tìm hiểu cũng được, để tránh những cô gái này nhiều chuyện nói lung tung thì phạm vào điều tối kỵ của cô rồi.

Cô gái kia ngỡ ngàng hỏi:

- Chị… tổng biên tập, không đưa thơ mời làm sao em đi được ạ?

Lam Hân Đồng thay đổi chủ ý:

- Lần này tôi đi!

Cô gái kia thất vọng ê chề. Thay đổi gì mà nhanh hơn thời tiết vậy, người ta mới vui mừng vì được duyệt cho đi mà giờ lại bị giành mất. Ai bảo cô thấp cổ bé họng làm công ăn lương của người ta làm gì? Không có tư cách so bì ở đây.

Cô gái mếu máo không vui đi ra ngoài. Lam Hân Đồng biết tính cách nhân viên mình chứ, mà điều đó chẳng liên quan cô, cô chỉ biết bản thân mình cần gì và phải giành được cái gì mà thôi. Cô cầm điện thoại lên và gọi một cuộc cho người nào đó:

- Tôi có chuyện muốn hỏi anh.

Bên kia điện thoại một giọng nam vang lên:

- Lại có liên quan đến Vân Phong đúng không?

Lam Hân Đồng cười một tiếng, cô đáp:

- Đúng vậy.

Lý Hoàng bên kia đưa tay vuốt mặt, anh đáng lẽ ra nên nổi nóng mới đúng. Lam Hân Đồng bao nhiêu năm qua ở bên cạnh anh với vai trò là bạn gái, nhưng cô chỉ xem anh là một thế thân. Những khi buồn cô mới gọi anh đến như một gã trai bao. Mỗi khi cần biết tin tức gì của Hoa Vân Phong mới gọi cho anh một cú điện thoại. Tình nhân là như vậy sao?

Anh tức giận chất vấn cô:

- Em có yêu anh không?

Lam Hân Đồng chán chường thở ra:

- Anh hỏi câu này bao nhiêu lần rồi hả? Được, nếu anh quên thì em nhắc lại… Em có thể bán rẻ bản thân chứ không bán rẻ tình cảm. Em không thể yêu anh!

Lý Hoàng cười khổ, miệng lưỡi anh giờ phút này thật mặn chát, anh cũng không còn lời gì để nói với cô nữa rồi. Anh vừa định tức tối cúp điện thoại thì cô lại nói:

- Hiệp hội doanh nhân lần này có mời được anh ấy không?

Cái từ “anh ấy” trong miệng cô vừa thốt ra chính là tình địch của anh đó, vậy mà đem ra hỏi anh như chẳng có vấn đề gì chướng ngại cả, trên đời này không người nào nhẫn tâm hơn cô gái này đâu!

Anh buồn bực “Ừ!” một tiếng. 

Lam Hân Đồng hỏi lại để xác nhận:

- Thật sao?

Bên kia đã thiếu kiên nhẫn:

- Em càng ngày càng quá đáng, em chưa từng hiểu cho cảm nhận của anh…

Lam Hân Đồng không thích nghe lời anh lải nhải, chẳng giống đàn ông chút nào, cô dứt khoát cắt ngang cuộc nói chuyện. Bên kia Lý Hoàng đau khổ úp mặt vào hai bàn tay của mình. Anh nhớ đến những chuyện của ba năm trước đây, anh tuy rằng vô tình nhưng cũng tương đương với hành vi bán đứng bạn bè, vì thế hiện tại anh đã chủ động rời khỏi Thịnh Á và trở lại công ty của gia tộc để làm việc. Trong giao tiếp cũng hạn chế đến mức tối đa chạm mặt Hoa Vân Phong, bởi anh cảm thấy rất áy náy!

Sau khi nghe bên kia xác nhận vấn đề thì trên môi Lam Hân Đồng nở nụ cười còn tươi hơn cả hoa. Đóa hoa trên môi người đẹp này tuy rất lộng lẫy nhưng không thể chạm vào, nó quyến rũ đến nỗi người khác không thể cưỡng lại được mà phải ngắm nhìn thêm nhiều lần nữa, nó tựa như loài hoa anh túc, nó nồng nàn đến ngất ngây, nó làm cho người ta say đắm nét đẹp kiêu kỳ dù biết rõ nó là độc dược.

---------------

Hoa Vân Phong vừa mới trở về đã tham gia ngay một cuộc hội nghị. Anh là một người cuồng công việc đến mức nào thì những người ở đây đều biết. Sau cuộc họp, mọi người đều đứng dậy rời khỏi phòng, lục tục đi hết chỉ còn lại mình anh và cô thư ký một con xinh đẹp – Cao Phi Phi. 

Cao Phi Phi được nhận vào công ty làm cũng đã được một thời gian, cô nhận nhiệm vụ ở bên cạnh Hoa Vân Phong theo yêu cầu của ba người anh em thân thiết kia của anh, họ cần một “mật thám” ở bên cạnh anh để báo cáo cho họ biết anh có tham công tiếc việc mà làm quá sức hay không. 

Lúc nào Cao Phi Phi cũng cẩn thận nhìn sắc mặt của Hoa Vân Phong, nhiều người không biết cô là “Hoa đã có chủ” chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô thầm thương trộm nhớ ông chủ của mình cũng nên. Lần này cũng vậy, cô nhìn anh một lúc, thấy sắc mặt anh không được khỏe nữa rồi, cô nói:

- Anh ngồi nghỉ ngơi chút đi, tôi lấy cho anh ly nước lọc.

Hoa Vân Phong gật đầu xem như đồng ý. Cao Phi Phi vừa mới bước đi anh đã thử một mình đứng dậy rời khỏi ghế và thật sự là cơn choáng váng đầu đã không buông tha cho anh, Hoa Vân Phong ngã sang một bên ngất đi……

………………

Ở hành lang bệnh viện lúc nào cũng không ít người đi lại thế nhưng tuyệt đối giữ yên lặng cho bệnh nhân nghỉ ngơi. Bọn người Bạch Thiệu Đông cũng mới vừa rời khỏi phòng bệnh của Hoa Vân Phong, họ đi thẳng vào phòng của vị phó viện trưởng nãy giờ vẫn luôn nhăn mặt cau có như mảnh vải bị nhàu sắp nát!

Phùng Kiến Quân sốt ruột hỏi:

- Sao rồi? Sao Phong ca ngất đi vậy?

Bạch Thiệu Đông tức giận cởi cái áo khoác màu trắng trên người mình ra, hung hăng ném trên mặt bàn. Anh thốt lên:

- Tôi nhịn, tôi nhịn tên ngốc này đủ rồi. Nhiều tiền có mua được sức khỏe hay không? Trời ạ, tức chết tôi mà.

Phùng Kiến Quân cũng lộ ra thần sắc lo lắng, anh nói:

- Cũng không thể trách Phong ca, nhát dao năm đó quả thật muốn lấy mạng anh ấy đó chứ. 

Bạch Thiệu Đông vẫn chống hai tay lên mặt bàn thở phì phò, anh phản bác:

- Chẳng phải nhặt lại được cái mạng rồi sao? Giờ không biết quý trọng. Mọi người nói xem cậu ấy cần tiền đến nỗi bán mạng hay sao?

Phùng Kiến Quân chưa nói được điều gì tiếp theo cả, anh không có chủ kiến trong chuyện này thì Mộc Thư Lê đã lên tiếng nói:

- Không phải “cần” mà là “muốn”…

Phùng Kiến Quân vẫn đơn giản như ngày nào, anh vọt miệng hỏi:

- Để làm gì? Để cho ai?

Mới vừa hỏi xong thì anh cũng vừa mới hiểu ra, cả ba cùng đưa ánh mắt nhìn nhau. Quả thật khuyên không được, dùng biện pháp mạnh cũng chẳng xong, làm anh em với nhau mà trơ mắt nhìn bạn mình ngày càng héo mòn như một cái cây đã không còn sức sống, chỉ đợi ngày khô cằn theo tháng ngày vội vã vô tình và chờ đợi vô vọng. “Thâm tình khổ, muôn đời khổ. Si tình chỉ vì vô tình mà khổ”(*)!

-----------

Trong phòng bệnh im lặng như tờ, mùi thuốc sát trùng thật gây mũi. Hoa Vân Phong chậm rãi khởi động cái cổ do nằm lâu đã trở nên cứng ngắt của mình, anh rất muồn ngồi dậy rời khỏi đây, anh không thích nằm bệnh viện chút nào, vừa tốn thời gian vừa ngửi vào mũi những mùi vị mình chán ghét nhất. Nhớ cái thời còn nhỏ xíu, anh cũng từng ở trong bệnh viện biết được tin ba mình chết bất đắc kỳ tử. Rồi sau đó là nhận cái tin dữ phải sống trong bóng tối suốt đời… nói chung là những ấn tượng xấu đó khiến cho bệnh viện trở thành nơi anh không thích bước đến nhất. Ôi, nhưng không thể ngồi dậy ngay được, thường thì tình trạng thiếu máu sẽ làm anh choáng váng mỗi khi có động tác quá đột ngột. 

Cửa phòng có người mở ra, tiếng bước chân quen thuộc vang lên chứng tỏ anh biết người này, anh lại thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy cơn đau đầu lại đến nữa rồi.

Một giọng nói hơi khàn khàn của một cô gái có thân hình nóng bỏng vang lên:

- Em biết anh tỉnh rồi…

Hoa Vân Phong mở mắt ra, đôi mắt vẫn không có tiêu điểm nhưng chứng tỏ anh đang nghe người nọ nói chuyện:

- Em mới đi có hai ngày anh đã xảy ra chuyện? Em đã nói không có em không được mà!

Người nói ra những lời này là một cô thư ký khác của anh. Nên gọi là “cô” đi nhỉ, bởi vì hiện tại người này đang mặc một chiếc váy xòe liền thân dạng công sở dài đến đầu gối, lấy màu đen là chủ đạo cùng những họa tiết hoa hồng to hơn bàn tay người lớn với đủ màu sắc tươi sáng khác làm điểm nhấn, chiếc váy đơn giản nhưng rất sang trọng và tôn thêm nét đẹp có phần Tây phương của “cô gái”. Dáng vẻ cao ráo và chỉ cần một chiếc giày cao gót không quá cao thì cô đã đứng ngang bằng với Hoa Vân Phong rồi, thân hình này trước đây không quá lực lưỡng thì nay khi trở thành một cô gái cũng thập phần mảnh mai quyến rũ. 

Người đấy chẳng ai khác chính là Phương Nhu, cô gái cá tính này vì yêu mà chấp nhận trải qua trăm ngàn sự đau đớn của dao kéo để hoàn thiện vẻ bên ngoài của mình trở thành một cô gái thực thụ, để trở về tranh giành lấy thứ tình yêu mà cô luôn chấp niệm trong tim. Mãnh lực nào làm cô có can đảm đến thế, trước kia tuy với thân phận là con trai nhưng trái tim cô chưa bao giờ ngừng thổn thức về một bóng hình cô đã ghi tạc rất sâu trong tâm khảm, giờ phút này danh chính ngôn thuận trở về bên cạnh anh, sẵn sàng đánh đổi tự tôn, sức khỏe của bản thân để chỉ được ở bên canh anh. Thế nhưng giọng nói thì khó có thể thay đổi được, nó vẫn hơi trầm và khàn một tí. Vậy mà ngược lại, như những người đã từng tiếp xúc với cô đã nói, người ta có nhận xét rằng chính giọng nói này mới là điểm gây “chết người” của cô gái, nó quyến rũ đến bất ngờ, nó mang theo vài phần âm rung ở cuối câu mỗi khi cô xuống giọng, làm cho trái tim người nghe cũng phải rung động theo vài nhịp.

Hoa Vân Phong cảm động không nhỉ, chứ anh cảm thấy mình rất đau đầu mỗi khi Phương Nhu xuất hiện, mặc dù không phủ nhận là trong quá trình anh hôn mê trên giường bệnh thì cô gái này đã giúp đỡ anh rất nhiều trong việc điều hành công ty. Ngay lúc đó là lúc khó khăn nhất, anh không thể ép buộc bản thân mình mau tỉnh lại được mà Lý Hoàng thì đã rời đi vào tời điểm ấy. Nói thật ra Phương Nhu không phải người dễ làm cho người khác chán ghét, mà ngược lại, khi tiếp xúc nhiều với cô sẽ cảm thấy được phần thú vị trong con người cô và cả nét độc đáo đặc trưng trong tính cách có phần ngang ngạnh của cô gái này nữa nhưng trái tim anh không đủ chỗ dành cho người khác cho nên bao nhiêu năm qua anh đều biết mà cũng giả vờ như vô tâm. 

Phương Nhu cũng hiểu rõ hết thảy, cô bất chấp. Bởi vì con người khi yêu có rất nhiều phương thức, mà cách thức của cô chỉ là “Lặng thầm yêu”, chỉ cần được trông thấy mặt hoặc ở cạnh bên người ta cũng đủ làm hương vị cuộc sống thêm dạt dào tình thú, chứ không cần anh phải tỉ tê bên tai cô nói ra hết những lời yêu thương ngọt ngào trìu mến. Mơ ước đó người yêu thầm nào không muốn, nhưng được như hiện tại đã là tốt lắm rồi. Bao nhiêu năm qua kể từ khi cô gái Diệp Tri Thu ấy rời đi, anh chưa từng nhắc đến chuyện lập gia đình hay đi yêu một người con gái nào khác. Đó chính là cơ hội của cô không phải sao? 

Hoa Vân Phong đưa tay lên xoa cái trán của mình, anh nói:

- Không sao…

Nói ngắn gọn thế để giải tỏa sự lo lắng của cô, còn câu tiếp theo là không muốn cô dong dài điều tra bệnh lịch của anh, anh nói tiếp:

- … Dự án cảng biển nhân tạo tiến hành đến đâu rồi?

Phương Nhu nhíu lại đôi mày lá liễu đẹp như mơ của mình, cô nhẹ nhàng kéo chiếc ghế dựa ngồi xuống bên cạnh anh, thở dài không vui:

- Anh đó, lo công việc nữa rồi. Anh cứ yên tâm, em có bao giờ làm anh thất vọng đâu chứ?

Công việc, lại là công việc! Anh suốt ngày gặp mặt cô là cứ bàn sang công việc, chẳng lẽ bao nhiều năm qua có cơ hội gần gũi bên anh mà giữa hai người chẳng thể có thêm một đề tài nào mới mẻ ngoài công việc hay sao? Mặc dù vậy, cô vẫn hưởng ứng anh vài câu có liên quan đến “công việc” mà cô chẳng có hứng thú chút nào đấy.

Hoa Vân Phong gật đầu hai cái, sau đó anh nhắm mắt lại, giọng đều đều vang lên không chút tình cảm nào:

- Anh mệt rồi, em về văn phòng trước, nếu có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh.

Phương Nhu vẫn ngồi ì ở đấy, cô không chịu đi, cô nói:

- Em nghe tin anh bị ngất là từ xa xôi như vậy liền lập tức về ngay. Anh vô tình đuổi em đi vậy sao? Em không đi đó, anh làm gì thì làm, cùng lắm đuổi việc em thôi.

Cá tính lắm, cô gái nghĩ gì thì nói ra vậy, không giấu giếm, không nũng nịu, không nhõng nhẽo ỉ ôi hay khóc lóc van xin. Vậy mới đau đầu chứ!

Hoa Vân Phong lập tức đưa tay lên ngực phải của mình đè xuống, vẻ mặt hiện lên sự đau khổ nào đó mà không rên thành tiếng. Thấy thế, Phương Nhu vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng để gọi bác sĩ, cô sợ anh lại xảy ra biến chứng gì nữa. Cô nói chuyện giọng run run:

- Anh… cố đợi em chút… em gọi bác sĩ…

Trong này, Hoa Vân Phong thở phào một hơi, anh dời tay từ trên ngực đặt lên trán, anh chẳng đau gì cả chỉ là anh đang làm bộ làm tịch cho Phương Nhu rời khỏi đây mà thôi!

-----------

Vài ngày sau đó, Hoa Vân Phong xuất viện, mới vừa được “phóng thích” thì anh lại vùi đầu vào công việc. Một bàn tay đặt lên quyển tài liệu nhìn vào trắng xóa không một chữ gì cả, đó là chữ mà anh có thể đọc được, còn một bàn tay đặt trên bàn phím máy vi tính. Máy vi tính được thiết kế rất tiện dụng cho anh, có cài đặt phần mềm đọc màn hình thế mà anh chỉ đeo headphone một bên tai còn bên anh vẫn nghe tiếng bước chân lộc cộc bên ngoài cho thấy có người sắp tiến vào đây. 

Trước kia, phòng của chủ tịch, phòng họp cấp cao và một số phòng quan trọng khác trên tầng 9 của tòa nhà Thịnh Á đều được cách âm rất tốt, tuy nhiên anh đã cho cải tiến lại, anh không thích cảm giác tĩnh lặng, tất cả âm thanh gì đều không nghe được. Thực ra đây cũng là một loại đặc thù tâm lý, đã không thấy được thì lỗ tai rất linh động, nếu không nghe được âm thanh thì cảm giác quanh thân mình đều có cái gì đó thiếu an toàn đang chờ đợi khiến tâm trạng bất an, có thể hiểu là như thế vậy!

Đúng như anh dự đoán, tiếng mở cửa lạch cạch vào và sau đó Cao Phi Phi nói chuyện:

- Chiều nay có một cuộc họp vào lúc 14 giờ. 

Giọng mới vừa nghiêm túc bỗng nhiên trở nên có phần mềm nhẹ và tinh nghịch hơn:

- … Còn bác sĩ Bạch Thiệu Đông của chúng ta mới gọi điện thoại nhắc phải đến bệnh viện tái khám. Anh sắp xếp lại cuộc họp dời đến hôm sau được không? Ngày mai buổi chiều trống lịch!

Cao Phi Phi chịu trách nhiệm nhắc nhở anh về lịch trình thực hiện công việc trong ngày. Cô làm rất tốt công việc của mình, hầu như một ngày cô chỉ ở công ty làm việc cho đến chiều tối mới về nhà, bởi bé cu Bin đã giao cho Phùng Kiến Quân giữ rồi, có bé bên cạnh, anh không dám nói năng thô lỗ hay làm những việc nông nổi, sợ sau này ảnh hưởng con nhỏ, đây cũng là một cách “dạy chồng” cao tay của Cao Phi Phi.

Hoa Vân Phong trả lời cô:

- Giữ lịch họp, họp xong sẽ đến bệnh viện… nếu còn thời gian!

Cao Phi Phi rất phục tùng mệnh lệnh của ông chủ mình:

- Được, tôi sẽ sắp xếp cho anh. Nhưng mà anh đừng tính toán sẽ trốn được, phó viện trưởng lúc nãy còn nhấn mạnh với tôi rằng nếu như anh đến trễ thì bao lâu anh ấy cũng đợi được, còn nếu anh không đến thì anh ấy đích thân tới công ty “áp tải” anh đến bệnh viện…

Cô che miệng cười khẽ một cái, rồi nói tiếp:

-… Chủ tịch, nếu không còn gì phân phó, tôi xin phép ra ngoài!

Hoa Vân Phong đưa tay phủ lên trán suy nghĩ, có phải anh quá dễ tính không nhỉ, dù bên ngoài là thân thuộc đi chăng nữa thì hiện tại đang ở trong công ty, đang làm việc, công tư phải phân minh chứ, cô gái này chẳng sợ anh tí nào à?

Tiếp đó không đến mười phút thì tiếng chuông điện thoại của anh lại vang, là của Như Ý. Anh lắng nghe cô em gái nói chuyện:

- Anh hai, báo cho anh một tin vui, anh phải hít thở sâu giữ bình tĩnh đó nha.

Giọng nói của cô gái tràn đầy sự tinh nghịch, anh đáp lại lời cô:

- Được rồi, anh chuẩn bị xong, có chuyện gì thì em nói đi.

Như Ý cười hì hì nói với anh rằng:

- Anh hai… em vừa nghe Candice nói bạn ấy sẽ đến Thịnh Á để xin thực tập trong học kỳ này đó. Anh hai, anh có vui không hả?

Làm sao có chuyện không vui? Anh đợi chờ cố nhân đã rất lâu rồi, trước kia chỉ cần buổi sáng đi làm ở thành phố C cách xa thành phố Đ có hơn 1 tiếng đồng hồ đường xe chạy thôi mà anh đã nhớ cô da diết, hôm nào cũng đến tối mới được gặp nhau. Chưa hết, mấy lần đi công tác, anh phải xa cô nhiều hơn nữa. Tuy vậy lúc ấy hai đứa còn là của nhau, nếu không gặp mặt thì có thể tâm sự vài câu hỏi han qua điện thoại cũng cảm thấy ấm lòng. Mà hiện tại đã rất lâu rồi anh không được trò chuyện cùng cô, cô có biết anh khó chịu đến mức nào không? Vui thì một lẽ, nhưng trong lòng có cái gì đó bất an, anh đột nhiên hiểu ra một sự việc, có lẽ Như Ý chưa biết cho nên đơn thuần vui sướng như vậy. Thôi thì chấp nhận đi, chỉ cần cô ấy trở về bên anh thì cho dù tương lai có phải đối mặt cái gì cũng xứng đáng.

Hoa Vân Phong đáp lời của em gái:

- Ừ, anh hai rất vui. Khi nào cô ấy sang đây?

Như Ý giả vờ trách móc anh:

- Thấy chưa, anh hai nghe nói tới “chị dâu” thì đã quên mất còn một đứa em gái cũng đang lang thang chưa biết xin về đâu để thực tập nè. Khổ thân em quá mà!

Hoa Vân Phong trấn an cô:

- Chẳng phải em nói sẽ không về công ty của anh sao? Giờ trách anh cái gì? Nghịch ngợm vừa thôi…

Như Ý cười ha ha vào điện thoại, cô tiếp tục đáp lời không để anh hồi hộp chờ đợi quá lâu:

- Candice và em học chung nên dự định là về cùng một lượt… nhưng anh hai à, Candice đang rầu rĩ không biết làm sao có thể về Việt Nam được. Bởi vì Eric độc tài kia đã cất giữ giấy tờ thông quan của cô ấy rồi, làm sao về được hả anh? Anh hai có cách giúp cô ấy không?

Không được cũng phải được, anh đã có cơ hội được gần gũi con mèo nhỏ ngày nào của anh rồi, dù khó khăn đến đâu anh cũng có thể giúp được. Trước kia không phải anh không thể kéo cô về bên cạnh mà do cô không tình nguyện trở về bên cạnh anh, cô đã quên mất anh rồi thì làm sao còn nhớ đến cảm tình sâu đậm thuở nào nữa. Khó là không chiếm được trái tim người còn những việc khác hoàn toàn có thể xoay sở mà. Anh nói với Như Ý:

- Em yên tâm, anh hai sẽ lo liệu chuyện này. 

Như Ý mỉm cười:

- Em biết anh hai giỏi nhất, anh làm đương nhiên em yên tâm rồi. À, báo cho anh hai biết một chuyện, thủ tục nhanh nhất phải đến cuối tháng này là có nhé anh, nếu không sẽ trễ nải nhiều thứ phức tạp lắm.

Hoa Vân Phong đáp ứng cô. Hai người gác điện thoại của nhau. Sau đó anh lại nhấn phím nào đó để thông máy với một người có thể giúp anh trong việc này. Người được anh tin tưởng đương nhiên không để anh thất vọng bao giờ cả.

--------

Chẳng mấy chốc thời gian lại trôi qua vội vã, một hôm nọ, trước cửa tập đoàn Thịnh Á người người ngưỡng mộ bỗng xuất hiện một cô gái lạ, cô gái không phải khách vãng lai ngoài đường, cô cũng chẳng vội vàng vào trong cánh cửa cao lớn đồ sộ kia để tiến vào vương quốc mơ mộng của những người muốn gắn bó lâu dài với nơi đây. Mà cô chỉ lẳng lặng đứng ngẩng đầu nhìn lên tấm biển hiệu treo trên cao của tập đoàn. Trên đấy có mấy chữ in to ngắn gọn đẹp đẽ, thiếp vàng óng ánh đến nỗi phải dùng hai chữ lộng lẫy đến để miêu tả nó, thế mà nó chẳng phải là mục tiêu của tầm nhìn, cô chỉ chăm chú nhìn cái logo bên cạnh đó. 

Đối với Candice, cái logo này quen thuộc lắm, giống như đó là một phần nào đó trong trí nhớ mà cô vô tình lãng quên. Nhưng thật sự cô xác nhận là mình chưa bao giờ có liên quan đến nó nha, vậy tại sao lại quen thuộc đến thế kia? Chính bản thân cô cũng chẳng thể nào hiểu nổi. Một cơn đau đầu lại âm ỉ kéo đến làm cô khó chịu quá, cô biết chỉ cần mình đừng cố suy nghĩ cái gì đó mà cô không xác định rõ ràng kia nữa thì sẽ không đau. Cô thẳng lưng, ưỡn ngực hít sâu một hơi. Lúc này cô mới nhìn chằm chằm vào hai chữ “Thịnh Á” to lớn như đang phô trương sức mạnh của nó trên trường quốc tế ấy mà mỉm cười quỷ dị, cô thì thầm như chẳng để ai nghe thấy mà cũng như muốn nói cho một người đặc biệt nào đó:

- Thịnh Á… hãy dang tay đón chào tôi trở về đi!… còn Hoa Vân Phong, đã đến lúc anh phải trả giá cho những gì anh đã gây ra cho tôi rồi!

Vẻ mặt cô chẳng chút nào dịu dàng nữa, hai hàm răng nghiến lại với nhau thật chặt, hai bàn tay cũng siết lại bằng chính sức mạnh của toàn cơ thể như muốn bóp nát cái cổ của một ai đó. Candice của hiện tại không phải là Diệp Tri Thu ngây thơ của ngày nào, cô ở bên canh Sở Lăng Khiêm lâu như vậy cũng học được một ít thủ thuật từ anh đó chứ. Nói là thủ thuật thì thật sự quá nhẹ nhàng, nói cách khác chính là thủ đoạn, thủ đoạn cần thiết nhất để cô chiếm lại những gì thuộc về cô, để con người kia phải gặp quả báo cho những tội ác hắn đã gây ra với gia đình cô. Cô hận! Hận đến muốn ăn tươi nuốt sống, hận đến chẳng muốn hắn sống thêm một giây nào trên cõi đời này. Và ngày đó sẽ nhanh đến thôi, cô tin chắc là như thế!

(*) Trích “Tru tiên”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.