Ngôn Bất Tận Ý

Chương 10




Kỳ mẫn cảm của Alpha kết thúc rồi, anh ấy cũng chẳng cần tôi nữa.

*

Trong ba ngày bọn tôi đã từng cực kỳ thân mật này, tôi nhận được cảm giác mãn nguyện gọi là "được cảm thấy cần thiết" từ Trang Thần, tôi lừa mình dối người trầm luân trong đó, tự thôi miên bản thân rằng trong thời gian ngắn ngủi này đã nhận được tình yêu của anh ấy.

Nhưng hiện tại, Trang Thần sau khi tỉnh táo lại đang hoảng hốt nhìn tôi, sau đó lại rất bình tĩnh mà mặc quần áo vào.

Yêu thương và ỷ lại trong mắt anh ấy đã biến mất hoàn toàn, thanh tỉnh đến mức khiến Ohio cảm thấy sợ hãi.

Tôi thậm chí đã nảy sinh một ý nghĩ đê tiện-- nếu như Trang Thần có thể vĩnh viễn dừng lại trong kỳ mẫn cảm thì tốt biết mấy.

Trang Thần lấy điện thoại của anh ấy ra xác định lại ngày tháng, trả lời hết tất cả các tin nhắn ứ đọng lại trong ba ngày này, trên người tôi không một mảnh vải, tôi sợ làm phiền đến anh ấy nên không dám có động tác nào quá lớn, chỉ có thể cuộn người trong mền.

"Thật xin lỗi, anh không nghĩ tới kỳ mẫn cảm của anh lại đến sớm hơn dự kiến, mấy hôm nay anh......" Trang Thần chú ý đến đống drap giường và mảnh quần áo của tôi dưới sàn, môi anh ấy cũng trắng bệch, nhưng vành tai lại đỏ đến chói mắt.

Trang Thần im lặng đứng trước mặt tôi, tôi biết anh ấy muốn hỏi những chuyện đã phát sinh trong ba ngày này, cho nên không đợi anh ấy mở miệng tôi đã chủ động kể cho anh ấy nghe, nhưng tôi vừa mới kể đến vào lần đầu tiên anh ấy bởi vì không vào được mà gấp đến bật khóc, tin tức tố ồ ạt đến mức tôi chóng mặt hoa mắt, Trang Thần liền chặn lời tôi.

"Đừng nói nữa! Anh, anh biết rồi, bây giờ em thấy thế nào? Cơ thể...... có sao không?"

Tôi nói với anh ấy tôi rất ổn, Trang Thần cười đến miễn cưỡng.

Tôi nói dối rồi, thật ra cũng không được tốt lắm.

Lần đầu tiên tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm, chỉ có thể nằm trên giường mặc Trang Thần gặm cắn, sau đó anh ấy như thế nào cũng không vào được, phẫn nộ đến mức bật khóc lớn tiếng.

Tôi chỉ có thể vừa an ủi anh ấy, vừa lên mạng tìm kiếm xem chuyện này phải tiến hành như thế nào.

Mặc dù tôi đã rất cố gắng để thích ứng, nhưng vẫn còn rất đau.

Hơn nữa Trang Thần trong kỳ mẫn cảm một chút cũng không dịu dàng, tôi xém chút đã đau đến ngất đi.

Mặc dù sau đó Trang Thần thấy tôi khóc sẽ chậm lại, nhưng trong ba ngày này chỉ cần anh ấy tỉnh dậy liền lôi tôi lên giường, đến drap giường dự phòng cũng chẳng còn đủ nữa.

Tôi ê ẩm cả người, thật sự đã sức cùng lực kiệt rồi.

Trang Thần đứng đực người trong phòng ngủ, không hề có ý định rời đi, tôi cũng không thể mặc quần áo trước mặt anh ấy được, chỉ có thể cuộn người trong chăn không dám động đậy. Trang Thần đại khái cho rằng tôi bị thương, nhất định phải kiểm tra cho bằng được, tôi lại chẳng thể từ chối anh ấy.

"Cánh tay em nhiều vết bầm như vậy, đều là..... Do anh làm sao?"

Âm thanh của Trang Thần đang run rẩy, tôi nhận ra được sự hoảng sợ trong lòng anh ấy, nhanh chóng an ủi anh ấy: "Có lẽ do mấy hôm trước em làm vườn không cẩn thận thôi, không liên quan đến anh đâu."

Trang Thần không phản ứng lại, chỉ cẩn thận kiểm tra cơ thể của tôi.

Có lẽ mới trải qua kỳ mẫn cảm, tay anh ấy rất nóng, mặt cũng đỏ.

Trang Thần hỏi tôi còn cảm thấy nơi nào không khoẻ, tôi cũng chỉ có nơi kia hơi đau một chút, nhưng tôi đương nhiên không thể mở miệng được, chỉ có thể nói là tôi không sao.

Tôi mâu thuẫn lắm, vừa hy vọng Trang Thần mau chóng rời đi, đừng nhìn bộ dạng tàn tạ này của tôi nữa, nhưng đồng thời cũng hy vọng anh ấy có thể đại phát từ bi lưu lại bên cạnh tôi.

Trang Thần trong kỳ mẫn cảm cần lấy tôi, mà tôi lại càng ỷ lại một Trang Thần như vậy.

Mỗi lần được ôm lấy anh ấy, mỗi một nụ hôn của anh ấy, mỗi một lời nỉ non bên tai tôi của anh ấy, tất cả đều khiến tôi mê luyến đắm chìm.

Tôi vẫn luôn lênh đênh một mình trên mặt biển hoang vắng, bất ngờ tìm được một bến cảng, cho dù tôi biết rằng bản thân cũng sẽ lại phải trở về với cuộc sống phiêu bạt, nhưng vẫn không khống chế được muốn dừng lại nơi đây thêm một chút nữa.

Cho dù chỉ là một giây cũng được.

Tôi tham lam muốn chiếm giữ sự ấm áp đó đến nhường nào.

Tôi quay đầu đi không dám nhìn Trang Thần nữa, tôi chỉ hy vọng anh ấy sẽ lặng lẽ rời đi vào lúc tôi vẫn chưa phát giác.

Nhưng Trang Thần lại ngồi lên giường, đưa lưng về phía tôi, thở dài một hơi, "Mai anh sẽ mời bác sĩ gia đình đến đây, để yên lòng chúng ta vẫn nên kiểm tra lại một lượt thì tốt hơn."

"Mấy ngày nay cám ơn em đã chăm sóc cho anh, em...... Quần áo của em anh sẽ bồi thường theo đúng trị giá của chúng."

"Anh sẽ mời người làm vườn đến, sau này em không cần phải quan tâm đến mấy chuyện đó nữa đâu."

"Xin lỗi...... Anh không nghĩ là mọi chuyện sẽ đi đến bước này......"

Cơ thể của Trang Thần run rẩy, anh ấy khóc rồi.

Tôi không biết an ủi người khác, ngoại trừ lo lắng cũng chẳng biết làm gì, tôi muốn kêu anh ấy đừng khóc nữa, tôi thật sự không sao, nhưng lời đến bên môi lại không thể phát ra âm thanh nào.

"Anh đã từng nói sẽ thử chung sống với em, tìm hiểu em, anh vốn muốn thuận theo tự nhiên, từng bước từng bước, anh đã chuẩn bị thuốc ức chế rồi mà, đã sớm chuẩn bị thuốc ức chế rồi, anh chưa từng nghĩ sẽ ép buộc em làm bất kỳ điều gì cả, hết rồi, tất cả đều loạn hết cả rồi......"

Tại sao Trang Thần lại đau khổ như vậy, có phải do người ở bên cạnh anh ấy mấy ngày nay không phải là Giang Thanh Nhiên, cho nên anh ấy mới cảm thấy hổ thẹn?

Xương trong người tôi giống như toàn bộ đều vỡ vụn, tôi nhịn đau chống đỡ ngồi dậy, đưa tay ra xoa đầu anh ấy.

Mỗi lần Trang Thần an ủi tôi bằng cách này, tôi liền lập tức không còn cảm thấy buồn bã nữa.

Tôi hi vọng anh ấy cũng đừng đau lòng nữa.

Gò má Trang Thần vẫn còn vương lại nước mắt, tôi nhịn không được thay anh ấy lau đi.

Anh ấy sống trong ngôi nhà đẹp như vậy, anh ấy không cần phải lo sợ sẽ bị đói bụng, anh ấy có được nhiều tình yêu như vậy.

Anh ấy phải hạnh phúc, không được khóc.

Trang Thần nắm chặt lấy tay tôi, không tin được mà nhìn tôi, "Ngôn Ý?"

Tôi ngốc nghếch truyền đạt ý nghĩ của mình: "Là em tình nguyện mà, kỳ mẫn cảm của anh đã hết rồi, sứ mệnh của em cũng đã đến lúc kết thúc, em sẽ không bám lấy anh đâu."

Tôi không biết anh ấy có nghe hiểu ý của tôi không, tôi chỉ muốn nói với anh ấy rằng nếu như lần sau anh ấy đến kỳ mẫn cảm tôi sẽ trốn đi thật xa, sẽ không làm phiền đến anh ấy và Giang Thanh Nhiên nữa.

Nhưng tôi không dám nhắc đến tên của Giang Thanh Nhiên.

Có một lần, tôi trực tiếp gọi tên Giang Thanh Nhiên trước mặt ông quản gia, bị những người làm khác nghe thấy đã đến báo lại với em ấy, chưa qua bao lâu Giang Thanh Nhiên đã nhốt tôi vào trong chuồng, nói tôi là tiện cẩu không xứng gọi tên em ấy.

Em ấy nhốt tôi một ngày một đêm, tôi không ngừng xin lỗi, nhưng em ấy lại đá lên cạnh chuồng, tàn nhẫn nói với tôi: "Câm miệng! Chó không xứng nói tiếng người!"

Tôi sẽ không nhắc lại tên em ấy một lần nào nữa đâu, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.

"Ngôn Ý, em không trách anh sao?"

Tại sao tôi lại trách Trang Thần chứ? Tôi chỉ là muốn giúp anh ấy trải qua kỳ mẫn cảm mà thôi, nhưng anh ấy lại tặng cho tôi một loại ảo giác được ai đó yêu thương, là tôi mang ơn anh ấy mới đúng.

Gần đây Trang Thần trở nên lạ nhỉ.

"Ngôn Ý, xin lỗi."

Đột nhiên Trang Thần ôm lấy tôi, cơ thể tôi lại một trận chua xót, đau đến tôi không tự chủ được mà rên lên một tiếng cực kỳ bất nhã, cũng may là Trang Thần không chú ý đến, anh ấy ôm chặt lấy tôi, nói rất nhiều.

Lực chú ý của tôi đều bị sự đau đớn của cơ thể cùng thân nhiệt của Trang Thần phân tán hết, chỉ ngắc ngắc ngứ ngứ nghe thấy anh ấy nói cái gì mà "Từ từ sẽ đến", "Sống với nhau thật tốt".

Tối hôm nay Trang Thần ở lại đây cùng tôi.

Anh ấy ôm lấy tôi nói rất nhiều thứ, anh ấy nói đợi qua vài hôm nữa sẽ dẫn tôi đi mua quần áo mới, nói tôi ốm quá rồi phải ăn nhiều thêm, còn nói tôi rất khác với tưởng tượng của anh ấy.

Trang Thần đang rất thanh tỉnh, tôi cũng chẳng phải đang nằm mơ.

Tôi rất muốn nói chuyện với ba, tôi muốn hỏi ông ấy tại sao Trang Thần lại tốt với tôi như vậy, nhưng lại chẳng dám lấy di ảnh của ba ra, Giang Thanh Nhiên nói hình của người chết là xui xẻo.

Nhưng ông quản gia nói, ba vẫn chưa mất, ông ấy chỉ là đã đến một thế giới khác rồi, ông ấy vẫn có thể nghe thấy lời tôi nói, chỉ là tôi không thể nghe thấy âm thanh của ba mà thôi.

Tôi thật sự rất ghét Giang Thanh Nhiên nói những lời như vậy, người đó rõ ràng là ba của tôi, là người tốt nhất trên thế gian này.

Ba tôi nghe thấy những lời ác độc như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng.

Chỉ trách tôi vô dụng, vẫn cứ khiến ba phải đau lòng.

Mắt lại bắt đầu mơ hồ, tôi rúc người lại vào trong lòng Trang Thần.

Em chỉ là có chút nhớ ba mà thôi, đừng đẩy em ra nữa nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.