Ngôi Nhà Quỷ Quái

Chương 53: Chân tướng mơ hồ 5




Khi người chơi lựa chọn nhân vật tiến vào, sau này sẽ quên mất bản thân mình là ai, căn cứ theo nhân vật ban đầu mà trở thành “người” đó.

Anh chứng kiến từng đám người chết dần chết mòn, mỗi linh hồn sẽ bị nhốt vào một căn phòng, tiếp đó trở thành một phần oán niệm nuôi dưỡng ngôi nhà.

Cả Thường An Tại cũng bị oán niệm ảnh hưởng, dần dần đánh mất bản thân.

Về sau anh bỗng phát hiện, nếu mình cắn nuốt quỷ hồn sẽ trở nên lớn mạnh, vì vậy bắt đầu thử cắn nuốt một linh hồn vừa chết oan, mãi cho đến khi cắn nuốt sạch hai lệ quỷ trên lầu, không ngờ lại thay bà ta bị nhốt ở đó, phong ấn chặt chẽ tại căn phòng đầu tiên.

May sao anh không phải lệ quỷ chết thảm, dù trên người mang một nửa quỷ khí, nhưng một nửa dương khí con người đủ để thúc đẩy anh cắt xé bản thân thành hai nửa, dùng nửa còn lại rời khỏi ngôi nhà quỷ quái.

Lần đầu tiên anh điên cuồng rời khỏi đó, chỉ muốn tìm kiếm đệ đệ đáng yêu của mình.

Bóng tối vô tận mài mòn khiến anh trở thành một kẻ giả nhân giả nghĩa.

Anh thèm khát ánh mặt trời bên ngoài, muốn lẫn mình vào giữa đám đông ồn ào, đến một ngày không thể kiềm nổi khát vọng bùng cháy, anh đã lừa A Viên.

Vô luận biến em thành kẻ chết thay, hay cùng em sống ở một nơi tăm tối vĩnh viễn không thấy mặt trời, anh chỉ cần có em bên cạnh là đủ.

Vì thế Thường An Tại dụ A Viên đăng nhập trò chơi, muốn biến cậu thành kẻ chết thay, cuối cùng lừa cậu mắc phải sai lầm mà anh đã từng phạm, nhảy xuống ao nước, nhưng chẳng ngờ A Viên không nghe lời anh, chỉ đơn giản mà nhảy xuống.

A Viên chọn cách giết Hoàng Vinh Cường, mà Thường An Tại cũng chỉ là người chơi, không thể can thiệp vào quyết định của người chơi khác.

———

So với Ngàn lẻ một đêm còn vớ vẩn hơn.

Cả câu chuyện đang sợ đến thế, lúc kể ra lại như một trò cười, nhưng trò cười này phải dùng cả sinh mạng con người để đánh đổi.

A Viên há miệng thở dốc, “Vậy nơi này vốn không tồn tại sao?”

“Ảo ảnh và hiện thực thì khác nhau là bao?” Ánh mắt Thường An Tại mang vẻ thương hại, lúc nhìn A Viên cứ như nhìn một đứa trẻ tội nghiệp, “Giống như lúc em nằm mơ, chỉ khi tỉnh lại mới biết thì ra đây chỉ là mộng. Nhưng làm sao em xác định được mình có đang tỉnh thật không, hay chỉ đang bắt đầu một giấc mơ mới?”

A Viên rối cả đầu, “Thế em đã thông qua thật ư, giờ sẽ tỉnh lại?”

Thường An Tại cười cười, “Có lẽ.”

A Viên ngơ ngác hỏi lại, “Vậy đây vốn chỉ là một trò chơi?”

“Em cảm thấy nó giống trò chơi sao?” Thường An Tại thấp giọng nói, trên mặt mang vẻ tươi cười, nhưng nụ cười lại trông âm lãnh quỷ quái, “Cái gọi là trò chơi chẳng qua là cánh cửa mở đầu. Bọn họ tưởng phá căn nhà là sẽ ổn thỏa, nhưng lại không biết đến oán niệm nhân tâm.”

A Viên nghe không hiểu, chỉ mơ màng nói, “Giờ Hoàng Vinh Cường đã chết. Anh bảo rằng em thông qua, thế trò chơi có còn tiếp tục nữa không?”

Thường An Tại đáp, “Chỉ mỗi Hoàng Vinh Cường chết.”

Hai người nói chuyện một hồi, lại không phát hiện Hoàng Vinh Cường bên cạnh xuất hiện biến hóa. Mái tóc dơ dáy rơi rụng dưới đất, vô thanh vô tức, khe sâu trên trán như đôi mắt kéo một đường đi xuống, thẳng tắp mổ mặt Hoàng Vinh Cường thành một cái lỗ to.

A Viên còn định nói chuyện, nhưng Thường An Tại ra hiệu, làm dấu bảo cậu hãy giữ im lặng, “A Viên, bây giờ em phải trở về thật rồi.”

“Trở về? Đi hướng nào cơ?” A Viên quay đầu nhìn ao, nước trong ao đã sớm khô cạn, dị tượng khi nãy cũng không còn nữa, “Còn anh, anh phải làm sao, em… Sao em có thể bỏ rơi anh được?”

Thường An Tại mỉm cười vuốt mái tóc mềm mại của cậu, tay anh lạnh như băng, nhưng động tác dịu dàng như muốn che chở bảo bối dễ vỡ, “A Viên ngoan.” Trượt xuống đuôi tóc, ngón tay thoi dài đụng vào giữa trán cậu, cứ tưởng miếng băng mỏng chạm vào da, tiếp đó xuất hiện sương mù, khi A Viên lấy lại tinh thần, phát hiện Thường An Tại đang chỉ về phía Hoàng Vinh Cường, “Nhìn kìa.”

A Viên thuận thế nhìn qua, khe hở trên người Hoàng Vinh Cường lại nứt sang trái phải, giống như quái thú mở to đôi mắt, khe nứt càng lúc càng lớn, cuối cùng dừng lại tạo thành một đồng tử lớn.

Tròng mắt đen như vô tận, nhìn thẳng vào còn thấy lập lòe tia sáng, giống như cất giữ cả vũ trụ bao la.

Tiếng khóc nhốn nháo ồn ào dâng như thủy triều, rồi lặng im như chưa từng xảy ra.

A Viên bị nó hấp dẫn, thần trí hốt hoảng tiến lên phía trước vài bước, không tự giác vươn tay muốn chạm vào đồng tử. Cậu cảm thấy một lực hấp dẫn lạ kỳ, nơi tiếp xúc như được trọng sinh lần nữa, gân cốt cả người thoải mái dễ chịu, cậu nhích lại gần thêm chút, ngay sau đó, toàn bộ cơ thể bị nuốt chửng vào bên trong.

Hàng tỉ tia sáng trắng lập tức bay về phía cậu, lơ lửng chung quanh rồi rồi chìm vào cơ thể, cậu biết mình đang rơi với vận tốc rất nhanh, nhưng cảm giác đó lại không khiến cậu thấy kỳ lạ.

Cậu quay đầu liều mạng nhìn thoáng qua, nhưng đằng sau chỉ còn mỗi bóng tối bao trùm.

Vào thời khắc cuối cùng khi thần trí sắp chịu không nổi, cậu tựa hồ nghe thấy giọng nói Thường An Tại, xuyên qua bóng tối âm trầm chậm rãi quanh quẩn bên tai, anh nói, “A Viên, chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Sau khi A Viên bị hút vào khe, thi thể Hoàng Vinh Cường đã ngưng tụ thành màu vàng đất như tượng điêu khắc, cái khe từ từ nứt thành hai phần, cuối cùng chỉ còn một nhúm đất vàng, mịt mù rơi khắp cả giường.

Chỉ vì thiếu mất đệ đệ, quỷ ốc to lớn thoáng chốc trở thành một bãi tha ma.

Thường An Tại cúi đầu chăm chú nhìn tay mình, mười đầu ngón tái nhợt lạnh lẽo, trông như bạch ngọc óng ánh trong suốt.

Mặt trăng trên đỉnh đầu bị đám mây đen cuồn cuộn bao trùm, âm thanh than khóc thảm thiết truyền khắp bốn phương tám hướng, trên bề mặt tường xuất hiện vô số lỗ thủng, bên trong thò ra rất nhiều bàn tay, không ngừng kéo dài kéo dài, mười móng sắc nhọn, tất cả đều muốn chộp lấy Thường An Tại.

Thường An Tại đứng yên bình tĩnh không gấp gáp. Hai mắt anh nhìn về nơi A Viên biến mất, mặc dù trên mặt vẫn treo nụ cười dữ tợn đáng sợ, nhưng trong mắt lại ẩn chứa dịu dàng hiếm thấy. Anh nắm chặt tay thành quyền, gằn giọng nói từng từ, “Tôi nhịn các người đủ rồi.”

※ ※ ※ ※ ※ ※

Đầu tiên là đau đớn, đau đến mức không chịu nổi, lòng A Viên nhói lên từng đợt. Cậu khó chịu giật giật ngón tay, các đốt như quấn một tầng thạch cao dày, vừa động một xíu đã nghe thấy tiếng khớp xương kêu.

Thần trí từ từ thanh tỉnh, chóp mũi tràn ngập mùi cồn nồng nặc, văng vẳng tiếng nước chảy tí tách. A Viên cố gắng chống mí mắt nặng nề hơi hé một khe nhỏ, ánh đèn chói mắt như tuyết trắng ập vào tầm nhìn.

Mọi thứ vẫn còn mơ hồ, cậu biết có người đang ở bên cạnh khám cho mình, dường như mặc áo blouse trắng thì phải. Âm thanh trở nên ồn ào, kêu loạn, có rất nhiều người đang nói chuyện, cậu nghe thấy tiếng người phụ nữ hô to, “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”

Cùng với tiếng bước chân rầm rầm, A Viên lại chìm vào vào giấc ngủ.

Khi Nguyễn Viên chính thức xuất viện, đã là năm cuối hạ.

Cậu vô cớ bỏ bê công việc nên bị ông chủ sa thải, vừa lúc ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.

Mẹ Nguyễn luôn luôn nghiêm khắc hiếm khi dịu dàng chăm sóc cậu, đồ ăn nấu xong rồi mới gọi xuống.

Nguyễn Viên cảm thấy cuộc sống sinh hoạt thần tiên chỉ có thế. Nhưng cậu cứ cảm thấy lòng mình vẫn còn thiêu thiếu, không ngừng nhìn ra bên ngoài, dường như chỉ có vậy mới đủ dời bớt lực chú ý.

Nhiều khi Nguyễn Viên nghĩ, vì sao mình không trực tiếp nhảy vào ao cho rồi, như vậy ca ca sẽ thoát khỏi đó, tận hưởng ánh mặt trời bên ngoài.

Đương nhiên, nếu cậu thay anh ở ngôi nhà đó, e rằng sống không được thoải mái như thế, nói không chừng chưa bao lâu đã bị người ta cắn nuốt cả hồn phách, thế chẳng phải mình không được gặp ca ca nữa sao?

Suy nghĩ dối trá buồn cười khoan thai tới muộn. Nguyễn Viên thở dài, cậu mở hòm thư tới lui cả trăm lần, nhưng vẫn không tìm được cái link game hôm nọ.

Nguyễn Viên nản lòng thoái chí, dọn dẹp một lát rồi xuống phụ dọn cơm.

Vừa vặn mẹ Nguyễn đang đứng gần đấy, “A Viên, anh con mang thổ sản đến. Chắc là rất nặng, con xuống dưới phụ nó xách đi.”

Nguyễn Viên sửng sốt, “Ca ca?”

Mẹ Nguyễn tỏ vẻ kỳ lạ, “Đúng thế, mau xuống đi.”

Nguyễn Viên không dám tin, “Thường An Tại?”

Mẹ Nguyễn trừng mắt, “Sao lại gọi anh mình như vậy hả?”

Nguyễn Viên nhảy dựng, chỉ mặc mỗi cái quần đùi rồi để chân trần lao xuống lầu, đằng sau là tiếng mẹ Nguyễn vọng tới, “Thằng nhóc này chạy gấp như thế làm gì! Cả quần cũng không mặc! Nè mang dép rồi hẵng xuống!”

Nhà Nguyễn Viên ở tầng bảy, không tính cao. Nhưng cậu vẫn cảm thấy cầu thang thực sự rất dài, dường như chỉ cần chậm một bước, người dưới lầu rất có khả năng chỉ là ảo giác.

Cũng may cậu vừa chạy đến lầu ba, người kia vẫn tùy tiện xâm nhập vào tầm mắt cậu, A Viên phanh không kịp, mém nữa lao đầu vào lồng ngực đối phương.

“A Viên?” Người nọ trông có vẻ giật mình, anh buông hai cái túi lớn trong tay, vội vàng chạy tới dìu cậu, cúi đầu thì thấy đôi bàn chân trần, “Ngay cả giày cũng không mang, lỡ đạp trúng mảnh thủy tinh thì sao?”

Nguyễn Viên ngẩng đầu tinh tế đánh giá anh, “Thường An Tại?”

Thường An Tại gật đầu, “Ừ, sao trông em cứ như không quen anh vậy?”

Nguyễn Viên trừng to đôi mắt, “Thường An Tại?”

Thường An Tại bật cười, “Anh đây.”

A Viên đi vòng vòng nhìn anh, duỗi tay chạm vào cánh tay trần, xúc cảm ấm áp, không còn lạnh lẽo như người chết nữa, “Sao anh thoát khỏi đó được?”

Thường An Tại cười cười, “Em ra được, sao anh thì không?”

Nguyễn Viên nói, “Nhưng… không phải anh bảo mình là quỷ rồi sao?”

Thường An Tại lắc đầu, “Anh chưa từng nói như vậy bao giờ.”

Nguyễn Viên lùi lại mấy bước, đánh giá Thường An Tại từ trên xuống dưới. Qua một lúc lâu, cậu rốt cuộc không thể kìm nén nổi cảm xúc, kiễng gót chân ôm chặt lấy cổ người nọ, “Em cứ tưởng cả đời này không được gặp anh nữa.”

Thường An Tại vươn tay xoa xoa đầu cậu, hơi cười cười bảo, “Anh nói rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại mà.”

A Viên giúp Thường An Tại cầm túi lớn lên lầu, mẹ Nguyễn đương nhiên rất vui vẻ, đêm đó chuẩn bị một bàn đồ ăn hương thơm ngào ngạt khiến cả hai ăn tận mấy chén liền.

Ba Nguyễn về hơi muộn, đã qua nhiều năm, nỗi hận khi xưa dường như đã phai nhạt ít nhiều. Đối với đứa nhỏ ông từng căm ghét không thôi, thậm chí còn nhiệt tình lạ kỳ, cố ý khui chai rượu đế bảo Thường An Tại uống cùng.

A Viên nhân cơ hội nhấp một ngụm, sau đó cay đến nhăn nhó cả mặt, bị Thường An Tại nhét một đũa măng chua nên mới bay bớt mùi rượu.

Tửu lượng Thường An Tại không kém, uống tận nửa bình mà không thấy đổi sắc. Ngược lại là ba Nguyễn gục trước, ông say khướt gục lên bàn, định vươn tay chụp bả vai Thường An Tại, kết quả hai người đứng hơi xa, ông vồ hụt, cả người loạng choạng mém nữa ngã xuống.

May mà Thường An Tại đến kịp lúc, anh chống cả người ba Nguyễn, nhìn về phía mẹ Nguyễn, “Để con dẫn ông ấy vào phòng nghỉ ngơi.”

Mẹ Nguyễn vội vàng dọn đống lộn xộn trên bàn, nghe vậy thì ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng, “Được, làm phiền con.”

Nguyễn Viên vòng sang bên kia của ba Nguyễn muốn dìu ông, miệng nói. “Ca, để em, anh cũng uống không ít đâu, tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

Thường An Tại còn chưa kịp nói gì, mẹ Nguyễn đã trừng cậu, “Sao con không rửa chén, định nhân cơ hội lười biếng hả.”

Nguyễn Viên lười biếng không thành, chỉ đành bưng chén dĩa cọ tới cọ lui trong bếp.

Thường An Tại một mình đưa ba Nguyễn vào phòng, giúp ông cởi áo khoác, bật máy lạnh rồi đắp chăn cho, khi chuẩn bị ra khỏi phòng thì bỗng bị túm góc áo.

Ba Nguyễn nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt thô ráp bị rượu làm cho đỏ bừng, giọng ông nhỏ như muỗi kêu, “Đứa nhỏ, thật xin lỗi.”

Thường An Tại còn nao nao, đối phương đã lật người phát ra tiếng ngáy rầm trời. 

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường thấp thoáng chiếu vào, điều hòa trên tường ồ ồ vận chuyển.

“Ca –” Ngoài cửa xuất hiện một giọng nói nhỏ nhẹ, Thường An Tại quay đầu, chỉ thấy đệ đệ như con mèo nhỏ vẫy tay với anh.

Thường An Tại ra ngoài, thuận tay đóng cửa rồi khẽ nói, “Trốn ở đây lấm la lấm lét định làm gì?”

“Anh lâu ra quá, mẹ bảo em lên xem thử hai người có cãi nhau hay không.” Cậu quả thật không biết uống rượu, chỉ một chén rượu đế nhỏ đã khiến hai má đỏ bừng, cười hì hì như mèo trộm cá, không quên nhét khăn tắm mới toanh vào lòng Thường An Tại, “Ca, anh tắm rửa trước đi, để em tìm quần áo ngủ cho anh nha.”

Bận bịu một hồi, rất nhanh đã qua 10h tối.

Nhà cậu không dư phòng nào, hai người lại đành chen chúc trên một chiếc giường. Cái giường này rộng hơn cái giường khi vẫn còn ở “chỗ đó” nhiều, hai người đàn ông nằm cũng dư dả lắm.

Ánh đèn ngoài phòng khách chiếu vào khe cửa, cả hai không ai nói gì. Sau một lúc lâu, mẹ Nguyễn trở về phòng ngủ, TV im bặt, đèn cũng tắt dần.

“Ca, anh ngủ chưa?” Nguyễn Viên lập tức nắm cơ hội, cậu nghẹn những điều muốn hỏi vào trong bụng, kết quả chưa kịp mở miệng, đã bị Thường An Tại giành nói trước.

Thường An Tại hỏi cậu, “A Viên, về sau em tính làm gì?”

“Em?” A Viên gối đầu lên hai tay, suy nghĩ, “Chắc sẽ bán hoành thánh.”

Thường An Tại quay sang nhìn cậu, “Sao lại muốn bán hoành thánh chứ?”

Nguyễn Viên nói, “Em ở đó bán hoành thánh lâu như vậy nên cũng quen tay rồi.”

Thường An Tại hỏi, “Thế ai sẽ bao hoành thánh?”

Nguyễn Viên đáp, “Còn không phải anh sao, em có tiền để giành trong ngân hàng. Đến lúc đó chúng ta mở một quán hoành thánh được không. Anh không cần đi làm nữa, cứ ở đó phụ trách bao hoành thánh, còn em sẽ bán cho.”

Thường An Tại bật cười, cuối cùng thở dài, “Được nhỉ.”

Nguyễn Viên bình thản khép hai mắt, cậu suy nghĩ một hồi rồi lại nói, “Nhưng anh đừng bao nhân thịt người nữa đó.”

“Nhân thịt người?” Thường An Tại nói, “Anh bao nhân thịt người cho em hồi nào?”

Nguyễn Viên mở mắt, “Hở, không phải anh tạo giấc mộng đó cho em sao?”

Thường An Tại kỳ quái hỏi, “Giấc mộng nào?”

Nguyễn Viên ngồi dậy, “Thì là lúc anh bao hoành thánh cho em. Em mơ thấy…” Cậu lẩm nhẩm kể lại giấc mộng khi ở căn phòng kính cho anh, cuối cùng bảo, “Thế không phải anh làm à, muốn dọa em sợ để tìm thấy em?”

Thường An Tại phì cười, “Nửa đằng trước quả thật là anh, nhưng nửa còn lại thì không phải. Anh chưa từng bao nhân thịt người cả.” Anh nhéo nhéo lỗ tai cậu, thấp giọng nói, “Sao thế, bị dọa ngốc rồi sao?”

“Vậy là ai cơ chứ?” Nguyễn Viên thấy tai mình ngứa ngứa, vội vàng đẩy tay anh ra, “Nghe anh nói xong, em cảm thấy ngôi nhà như sống vậy.”

Thường An Tại thu lại, theo bản nặng chà sát hai đầu ngón tay, vành tai đệ đệ rất mềm, giống như tai thỏ con mình từng nuôi khi còn nhỏ, qua nửa ngày mới nhớ phải trả lời, “Đứng từ góc độ khác mà nói, nó xác thực sống. Linh hồn người chết sẽ biến thành chất dinh dưỡng cho nó, còn những oán niệm tượng trưng cho ý thức.”

Nguyễn Viên nghe xong như có điều suy nghĩ, lại nhớ ra, “Vậy làm sao anh thoát được?”

Thường An Tại trong bóng tối cười khẽ, “Nếu nó sống, vậy thì sao không thể thôn phệ chứ? Giống như cách anh cắn nuốt những…”

Nguyễn Viên bật dậy khỏi giường, vẻ mặt khẩn trương trừng trừng Thường An Tại, “Anh anh anh… anh đã ăn sạch oán khí ở đó luôn sao?” Cậu vội giơ tay muốn sờ bụng Thường An Tại, “Coi chừng ăn rồi bị gì đó! Bây giờ anh thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Thường An Tại bị cậu chọc cười không ngừng, chộp lấy cổ tay cậu kéo mạnh về sau, Nguyễn Viên đứng không vững, bộp một cái trở về trên giường. Anh lấy bàn tay cậu sờ lên mặt mình rồi hỏi, “Em thấy anh không ổn chỗ nào?”

Xúc cảm ấm áp không khác gì con người. Nguyễn Viên nhìn anh nửa ngày cũng không thấy gì khác thường, “Thế có nghĩa… ngôi nhà quỷ quái đã không còn tồn tại?”

Thường An Tại nói, “Có lẽ.”

Nguyễn Viên thở phào, “Vậy là tốt rồi.” Cậu nói xong, lại nhịn không được ngáp một cái rõ to. Cậu nghiêng người, cửa sổ nửa mở, gió nhẹ mang theo ánh trăng làm bạn, như một dòng suối u lam.

Thường An Tại nằm ngay sau mình, Nguyễn Viên quay người trở về, thò tay nắm lấy tay anh, “Ca?”

Thường An Tại bóp bóp ngón tay cậu, hỏi, “Sao vậy?”

Nguyễn Viên nói, “Em nghĩ mình không thấy anh nữa.”

Thường An Tại cười, “A Viên ngoan, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Nguyễn Viên dần dần thấy mệt mỏi, “Ca…” Cậu thì thào, nghe có vẻ hàm hồ, từ lúc xuất viện đến giờ, tinh thần cậu vẫn cứ hoảng hốt như vậy. Cậu còn muốn nói, nhưng buồn ngủ đè nặng thần trí nặng nề, rốt cuộc biến thành một câu, “Ngủ thôi.”

Thường An Tại không đáp lại, anh nằm đó nhìn A Viên ngủ say sưa hồi lâu, trầm trầm gọi, “A Viên?”

Nguyễn Viên vô ý hừ hừ mấy tiếng, tiếp đó là tiếng hít thở nặng nề.

Thường An Tại chậm rãi ngồi dậy, ánh trăng lẫn ánh đèn đường chiếu lên sườn mặt, môi mỏng khẽ nhếch, nụ cười quỷ dị lạ thường.

Anh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi, “A Viên, em còn định rời khỏi anh sao?”

Nguyễn Viên ngủ ngon lành đương nhiên không thể lên tiếng trả lời.

Thường An Tại tự cười tự nói, “Anh cứ tưởng em giết nguồn gốc tội ác xong, sẽ không còn liên quan gì đến nơi đó nữa. Không ngờ bởi vì huyết thống giữa hai ta, cho nên sau khi anh cắn nuốt tất cả bọn chúng, vẫn có thể thoát khỏi nơi đó.”

“— Nguồn gốc tội ác quả thật bị em giết, nhưng tân tội ác cũng đã được sinh ra.”

🎞🎞🎞🎞🎞🎞

Cửa sổ phát ra tiếng cộp cộp chấn động, ngoài cửa như có một bàn tay vô hình lặng yên không tiếng động khép cửa lại.

Ánh trăng xuyên qua tấm kính pha lê, chiết xạ quang ảnh, mơ hồ xuất hiện rất nhiều bóng người trắng bệch.

Hai mắt chúng nó chảy huyết lệ, nhưng trên mặt vẫn trưng nụ cười quỷ dị.

Cách một cánh cửa, chúng rên rỉ thê lương giữa đêm hè, cơn gió lạnh lẽo.

Hoàn chương 53.

Hoàn chính văn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.