Ngôi Nhà Quỷ Quái

Chương 47: Đáng sợ tầng tầng 5




A Viên cảm thấy cả người mình như bị xé thành hai nửa, một nửa tồn tại sống với ký ức ở hiện thế, nửa còn lại đóng vai người bán hoành thánh vỉa hè giãy giụa cầu sinh nơi quỷ ốc. Cậu thậm chí không biết vì sao mình lại biến thành bộ dáng này, quỷ ốc xây ở thành thị nhưng vô cùng xa lạ, rất giống như một quỷ huyệt ở hư không.

Nơi có thể nhìn thấy, chỉ toàn một mảnh tối đen. A Viên đứng yên tại chỗ, dưới chân giống như đạp trên không khí, cậu không biết phải làm sao, chỉ tiếp tục chất vấn người đằng sau, “Vì sao em lại trở thành như vậy? Là anh dẫn em vào đây sao? Chẳng lẽ từ trước đến nay anh vẫn sống ở ngôi nhà này?”

“Anh nghĩ em biết rồi chứ.” Người nọ hoàn toàn không có ý muốn giải thích, chỉ hờ hững bảo, “Bất quá không sao, về sau em sẽ hiểu hết mọi chuyện.”

Anh không chịu nói, A Viên cũng không có biện pháp ép buộc anh. Cậu nhớ lại lần hai người gặp nhau trước khuôn viên biệt thự, cậu nghĩ anh rất hay cười, cử chỉ thật dịu dàng làm sao — bây giờ nghĩ tới bỗng khiến cậu không rét mà run, khi đó chỉ biết mù quáng tin tưởng, giống như bị quỷ mê hoặc thần trí.

Nhưng A Viên vẫn nhịn không được, “Thường An Tại, thời khắc chúng ta tương ngộ, có phải khi đó anh đã…” Cậu muốn hỏi vậy, lời đã ra khỏi miệng, nhưng chữ “chết” lại chặt chẽ phong bế hai phiến môi, cậu không nói nên lời, một mặt cảm thấy mình thật may mắn vì đã gặp lại ca ca, một mặt thì sợ đối phương biến thành quỷ rồi đánh mất tất cả tình cảm trước đây, sợ ca ca nhớ rõ cậu — chỉ vì muốn cậu thành kẻ chết thay.

Đúng thế… kẻ chết thay! Bọn Hứa Đồng Vu Lệ đều bị mê hoặc bởi những kẻ chết thay, thế còn anh thì sao? Có phải ca ca cũng muốn tìm một kẻ chết thay hay không?

Từ đồng đèn cho đến tiểu lệ quỷ đen như mực, thậm chí cả Tùng Võ đã chết, tất cả bọn họ đều hướng về phía cậu kêu thật to, “Kẻ chết thay!”

Cậu vốn cho rằng thứ trong túi mình chỉ là người giấy, nhưng giờ cậu bỗng nhiên phát hiện — chỉ sợ đó là anh, Thường An Tại đã sớm chết đi, oan hồn bị vây ở những căn phòng, vì muốn giải thoát nên mới tìm đến cậu.

Giống như cách anh dụ dỗ bọn Từ Phàm Tùng Võ, nhưng không biết duyên cớ thế nào lại thất bại. Vì thế anh chuyển mục tiêu lên người cậu.

Thế nhưng, A Viên không hiểu, “Nếu anh muốn biến em thành kẻ chết thay, vậy tại sao lại thay em bị căn phòng đó bắt mất. Thứ trong căn phòng đó…” Ngay cả ác quỷ như Từ Phàm mà cũng bị nó nuốt chửng.

“A Viên, vì sao đến tận bây giờ em vẫn chưa chịu chấp nhận.” Người đằng sau khẽ thở dài, “Chẳng phải em đã sớm thấy rõ người trong căn phòng rồi sao?”

Đồng tử A Viên co rút, hoài nghi gắt gao bị cậu áp chế rốt cuộc sụp đổ –Đúng vậy, cậu đã nhìn thấy người ở ngoài cửa, không phải cậu biết rõ lắm sao?

Gương mặt ác quỷ quen thuộc đến mức rõ ràng chính là người bên cạnh, nhưng cậu chỉ cho rằng đó là ảo giác mà ma quỷ tạo thành.

A Viên khó tin lẩm bẩm, “Tại sao lại như vậy, em vẫn không thể tin nổi, em nghĩ bọn quỷ biến thành anh để gạt em thôi… Khi đó rõ ràng anh vẫn ở bên cạnh em mà!”

Người nọ đáp, “Nói đúng ra, nó chỉ là 1 phần của anh. Một phần bị phù văn trấn áp, em đến khiến cho lực lượng phù văn suy yếu, cho nên anh mới thoát ra bên ngoài được.”

Vì vậy lúc rời khỏi căn phòng ở tầng một, quỷ hồn giống y Thường An Tại bỗng nhiên xuất hiện gấp rút dẫn cậu lên cầu thang là… Không, đó chính là Thường An Tại.

Tuy nhiên… A Viên vẫn rất mê mang, “Vì sao em có thể khiến phù văn suy yếu, em đâu có Âm Dương nhãn giống như Hoàng An Kỳ.”

Người đứng phía sau đáp, “Em với anh cùng huyết thống, ngay khi tiếp xúc với em, dương khí anh sẽ tăng trưởng mạnh. Phù văn tạo thành vốn để vây quỷ, nếu anh không phải quỷ hoàn toàn, thì sao có thể phong ấn được nữa?”

A Viên không ngờ còn có chuyện như vậy, cậu suy nghĩ hỗn loạn, nhắc lại chuyện lúc trước, “Chẳng phải nơi đó vốn phong ấn bà vợ cả của Hoàng Vinh Cường sao?”

“Lúc trước quả thật là vậy. Đáng tiếc — anh ăn bà ta rồi, giống như cách mà anh ăn Từ Phàm vậy. Bà ta còn mỹ vị hơn cả Từ Phàm nữa, oán khí quả thật giúp anh mạnh hơn rất nhiều, đáng tiếc, anh quá xem nhẹ phù văn, sau khi cắn nuốt bà ta thì bị vây ở đó. Anh chỉ đành xé bản thân thành hai nửa, dùng phần con người để chạy ra bên ngoài.” Người phía sau hơi dừng lại, lời anh nói mang theo ý cười châm chọc, “Nhưng anh không ngờ đến, một nửa con người cư nhiên mang chấp niệm thâm sâu như vậy, đủ để thoát khỏi quỷ ốc để tìm được nơi em ở.”

A Viên nghe anh nói, nhẹ nhàng bảo, “Tìm được em, dẫn em vào nơi này. Biến em trở thành kẻ chết thay?”

“Em đừng nghĩ hắn như vậy, hắn sẽ buồn lắm đó.” Người phía sau cười ha hả, “Hắn chỉ muốn nhìn em một chút, xem em sống như thế nào. Sở dĩ chúng ta không bị nơi này tiêu diệt thần trí, trở thành ác quỷ hoàn toàn cũng bởi vì em. Nhưng hắn đã quên chúng ta cùng một thân thể, hắn tìm được em, anh đương nhiên sẽ biết.”

“A Viên, hắn không lừa em.” Cánh tay lạnh băng vắt bên hông cậu, chậm rãi kéo lại gần, sau đó ôm cậu vào lồng ngực, “Anh không tính chết, nhưng cũng không tính còn sống. Oán khí quấn lấy anh thật nhiều năm, lâu đến mức không thể không tiếp thu, đồng hóa.”

Người phía sau ôm cậu thật chặt, khẩn trương giống như một cự mãng vồ được con mồi, chiếc vảy lạnh lẽo trơn trượt lướt trên da thịt lỏa lồ bên ngoài, mang đến hàn khí lạnh lẽo cơ hồ đông A Viên không thể nhúc nhích. Chỉ có thể liều mạng chất vấn bằng cảm xúc hỗn loạn, “Giấc mộng khi nãy là do anh cho em thấy sao?”

Người phía sau trầm mặc một hồi, anh lại buông lỏng tay, lùi về phía sau một bước, giọng nói trở nên bất đồng, không còn cái kiểu thao thao bất tuyệt đầy khiêu khích, chỉ trầm mặc nói một chữ, “Ừ.”

A Viên hạ giọng khiến bản thân không trở nên thất vọng, “Cho nên, bọn Tùng Võ Vu Lệ là do anh hại chết?”

“Không phải anh!” Người phía sau quả quyết phủ định, anh lùi từng bước về phía sau, muốn tạo thành khoảng cách với A Viên, đây là lần đầu tiên A Viên nghe thấy giọng nói bình thản mang theo phập phồng của Thường An Tại, “Những giấc mộng trước đó của em là do anh tạo ra, nhưng chỉ để khơi gợi lại ký ức. Còn phần đằng sau, không phải…” Lời biện giải hoảng loạn kẹt ở trong yết hầu, cuối cùng biến thành chuỗi cười quái dị.

Đáy lòng A Viên nhấp nháy, cảm giác thân thuộc tràn lan trong lòng, cậu giật mình kêu, “Ca?”

Giọng nói người nọ đột nhiên biến về âm lãnh, “Đương nhiên không phải anh rồi, A Viên. Người đưa bọn họ tới là em. Em bán oán khí cho người sống, sau đó người sống sẽ biến thành oan hồn.” Anh như một con rắn độc phun chiếc lưỡi xì xì, lạnh lẽo lướt từ cổ đến bên tai, tựa như một lời tiên tri, giọng nói anh nỉ non, “Khi oan hồn lấp đầy nơi này, chúng nó sẽ biến thành hình người.”

“Không… em!” A Viên vô pháp biện minh cho bản thân, thần kinh kéo căng đến cực hạn, hết thảy mọi thứ giống như một câu chuyện hoang đường.

Cậu nhớ về giấc mộng, Thường An Tại từng nói những lời y chang như vậy, khiến cậu hoang mang rối loạn, “Anh bảo chúng nó? Chúng nó rốt cuộc là ai! Quỷ ở nơi đây không phải chỉ có một nhà Hoàng Vinh Cường ư? Vì sao lại nhiều… nhiều như thế…”

Người nọ đáp, “Chúng nó tồn tại để bồi dưỡng thế giới này.”

“Thế giới này?” Cho dù nghe cũng không hiểu, A Viên vẫn nổ lực tìm kiếm manh mối trong lời anh, linh cơ vừa động, “Ngôi nhà rõ ràng đã bị san bằng, vì sao còn xuất hiện? Hơn nữa lại xuất hiện tại nơi này… chẳng lẽ nơi đây vốn là âm phủ?”

Người đàn ông bật cười, “A Viên của anh vẫn đáng yêu như vậy.”

A Viên ngơ ngác nghe anh cười, bỗng nhớ đến một chuyện, “Trước đó anh bảo chúng nó cần em, chúng nó đến cùng là gì? Vì sao lại cần em?”

Đối phương giống như nói đùa, trong thanh âm tràn ngập trêu tức, “Bởi vì anh cần em.”

A Viên triệt để cứng họng, giờ phút này cậu đã hiểu, người phía sau không định trực tiếp hại chết cậu như cách đối đãi với bọn Tùng Võ, mà như mèo vờn chuột chậm rãi dày vò tinh thần cậu cho hỏng mất.

A Viên không biết mình có thể chống cự bao lâu, nhưng cậu không muốn làm quỷ hồ đồ. Cậu còn rất nhiều vấn đề, chuẩn bị thời thời khắc khắc hỏi rõ anh.

“A Viên.” Người phía sau bỗng dưng thay đổi âm điệu, bình thản nhẹ nhàng như mọi ngày, anh không trêu đùa cậu nữa, chỉ thấp giọng hỏi cậu, “A Viên, em có muốn ra khỏi đây không?”

Đáy lòng A Viên nhảy dựng, đột nhiên mở to hai mắt, “Ca! Hiện tại… là anh sao?”

Thường An Tại thò tay xoa xoa đầu cậu, “Vẫn luôn là anh.”

Bàn tay vuốt ve cậu vẫn lạnh lẽo như cũ, A Viên nhịn không được lấy bàn tay phủ lên tay anh, ý đồ khiến nhiệt độ cơ thể anh trở nên ấm áp. Mắt A Viên nóng bừng, cậu cố chịu đựng cảm xúc kích động, mang theo tiếng nức nở run rẩy, “Ca, sao anh lại… sao anh lại biến thành bộ dáng như thế?”

Thường An Tại khẽ thở dài không trả lời cậu, chỉ hỏi thêm một lần, “Em có muốn ra khỏi đây không?”

A Viên không rõ anh có ý gì, nghĩ nghĩ, nhưng vẫn nói, “Đương nhiên muốn.”

Người phía sau nói, “Đi theo anh, anh dẫn em ra ngoài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.