Ngôi Nhà Quỷ Quái

Chương 32: Dần dần tiếp cận




Tiểu A Viên không kịp phòng bị vừa vặn rơi trúng đầu, sau đó cậu mở bừng mắt.

Trần nhà xám tro xuất hiện trong tầm nhìn, mạng nhện chằng chịt quấn tơ quanh những cái xà dài, trên mái nhà bị lủng vài lỗ to nhỏ, ánh trăng mỏng manh xuyên qua như một ngọn đèn trường minh bên trong mộ thất.

A Viên chống tay ngồi dậy, không biết đây là đâu, chung quanh cũng chẳng có ai.

Thì ra chỉ là mơ sao? A Viên nhớ lại cảnh tượng trong mộng, đầu óc bỗng trướng đau lợi hại, cậu vịn vách tường thất tha thất thiểu đứng lên, đằng trước bỗng xuất hiện tiếng bước chân hối hả, ánh sáng đèn pin soi khắp mọi ngóc ngách, như một con bạch xà đang động đậy trườn bò.

A Viên giật nảy, giơ chân muốn trốn, kết quả mới chạy vài bước đã nghe thấy tiếng người kêu, “Ê ê A Viên! Anh đừng chạy, là tôi nè! Tùng Võ đây!”

Cậu dừng bước quay đầu nhìn, Tùng Võ đang cầm điện thoại đứng ở ngã rẽ ngoắt ngoắt.

Thấy cậu hoàn hảo không bị gì, Tùng Võ thở phào một tiếng, hắn đạp sàn gỗ mục tiến lại gần, động tĩnh vang vọng khắp hành lang, “Ai nha mẹ tôi ơi, anh rốt cuộc tỉnh rồi.”

Nhìn hắn như vậy, A Viên cũng cảm thấy ngượng ngùng, “Tôi bị sao vậy?”

“Vừa bước lên anh đột nhiên ngất xỉu! Tôi sợ đến mức còn tưởng thứ gì đó đuổi theo!” Tùng Võ cách một khoảng bỗng dừng lại, ánh đèn di động chiếu thẳng lên mặt A Viên.

A Viên bị ánh đèn chiếu đến đau mắt, vội vàng giơ tay lên che chắn, “Cậu đừng có chiếu lên mặt tôi!”

Tùng Võ tắt đèn di động, bỏ vào túi quần, “Ngại quá ngại quá, tôi chỉ kiểm tra xem trên người anh có thi ban hay không.”

Trải qua chuyện của Vu Lệ, khó trách Tùng Võ trở nên nghi thần nghi quỷ.

A Viên đành phải trấn an nói, “Tôi vẫn còn sống.” Cậu thoạt nhìn như người mất hồn, nhớ đến Thường An Tại bị lôi đi, trong lòng nặng nề, lúc nằm mơ cậu thật sự cho rằng anh vẫn còn sống… Cậu khó kìm nén suy nghĩ, Thường An Tại thông minh như thế, biết đâu anh vẫn còn sống không chừng.

Tùng Võ không rõ tâm tư nhỏ trong cậu, thấy đồng bọn không sao thì buông tâm phòng bị, tiếp tục nói, “Khi nãy tôi mới đi dò xét tầng lầu, thiết kế thành hình chữ hồi, phòng cũng rất nhiều, nhưng đều khóa trái nên tôi vào không được. Bất quá thoạt nhìn không giống chứa thứ dơ bẩn, hay chúng ta cứ trốn ở đây đợi tới hừng đông?”

A Viên nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ hỏi, “Cậu cảm thấy nơi này có hừng đông sao?”

Tùng Võ thở dài, “Mặc kệ thế nào vẫn tốt hơn đối mặt với mấy thứ quỷ quái. Anh nói xem sao con người cứ thích tìm chết như vậy? Tìm kích thích gì không tìm lại tìm tới chỗ chết người.”

A Viên nhẹ nhàng đáp, “Chỉ khi đối mặt với cái chết mới khiến sự sống trở nên đáng quý.”

Tùng Võ hừ một tiếng, “Cho nên bọn họ đã chết rồi.” Hắn dừng một lát, vỗ đầu như nhớ đến chuyện gì, kích động móc túi lấy vật nào đó đưa cho A Viên xem, “Đúng rồi, tôi mới nhặt được di dộng! Hình như là của Chu Linh Linh, cô quả nhiên gặp chuyện không may ở đây!”

A Viên nhìn thử, là điện thoại Nokia đời cũ, cậu hỏi, “Di động còn pin sao?”

“Còn còn còn, đầy là đằng khác! Mọi thứ bên trong vẫn còn đó, và mấy tin nhắn gửi cho Từ Phàm nữa! Ái muội vô cùng, hừm.” Tùng Võ bát quái một hồi mới cười cười, “Nếu không sao tôi biết là điện thoại của Chu Linh Linh chứ.”

A Viên do dự một hồi, nhịn không được nói, “Nhưng Chu Linh Linh đã mất tích nhiều năm trời, di động… sao vẫn còn pin được?”

Một gáo nước lạnh ào xuống, Tùng Võ bị lạnh đến run rẩy, ngón tay buông lỏng, di động lập tức rớt xuống đất, chuẩn xác nằm ngửa, sau một tiếng cộp, màn hình tạch tạch sáng lên.

Tùng Võ vội vàng lùi về sau mấy bước, như gặp quỷ trừng trừng di động, trên mặt kinh hoàng như sắp chuẩn bị xoay đầu chạy ngay lập tức, hắn không ngừng chà chà tay lên quần áo, thần kinh căng chặt nhìn chằm chằm di động, không ngừng lầm bầm, “Anh nói đúng.”

A Viên không đáp, cậu cúi đầu, cũng nhìn về phía di động.

Màn hình bật sáng, vang lên tiếng đinh đinh, sau đó tự động mở khóa, tiến vào trang chủ rồi mở một video.

Tùng Võ như mèo xù lông, chạy ngược về sau, sẵn tiện túm lấy A Viên, “Chạy! Chúng ta chạy mau! Chu Linh Linh sắp bò ra rồi!”

Trực giác mách bảo A Viên điện thoại không hề nguy hiểm, cô ta cũng đã tìm được thế thân cho mình, “Đừng nóng vội, Chu Linh Linh không còn ở đây nữa.”

Tùng Võ sợ hãi run rẩy cả người liếc nhìn điện thoại, “Vậy tại sao nó… nó lại tự động vận hành chứ?”

A Viên nhớ lại lời Thường An Tại, phỏng đoán một đáp án xem như hợp lý nhất, “Có lẽ do tàn niệm của chủ nhân? Xem video xong rồi nói sau.”

Tùng Võ ồn ào một hồi, cư nhiên yên tĩnh lại, “Thế xem một chút.” Hắn trừng màn hình cường điệu nói, “Xem một chút thôi.”

Video đã bắt đầu chạy, màn hình lắc lư hiển thị một con phố dài. Con đường vô cùng vắng vẻ, lâu lâu có vài chiếc xe máy chạy qua nhanh như chớp. Trên trời mây đen mù mịt, ve kêu ồn ào náo động, nhìn liền biết tối nay sẽ mưa to.

Tiếng nữ sinh cười hì hì, di động giơ lên, gương mặt nhỏ nhắn cười mỉm của Hoàng An Na xông vào màn ảnh.

Cô gái trong video xinh đẹp dễ nhìn, cô dường như không thích chụp hình mấy, cau mày duỗi tay che camera, nhẹ nhàng nói, “Chu Linh Linh, cậu đừng nháo.”

Trong video xuất hiện giọng giòn tan của nữ sinh, “Ai ui, đại mỹ nhân ban chúng ta mà lại sợ chụp ảnh sao, có phải lo Từ Phàm thấy mấy tấm hình bị dìm hàng không?”

Lời cô nghe như mang gai, nhưng Hoàng An Na đã sớm quen rồi, chỉ nói, “Chu Linh Linh cậu đừng nói bừa, tôi có bạn trai rồi.”

“Cái tên bán hoành thánh ấy à?” Chu Linh Linh hừ một tiếng, kỳ quặc hỏi, “Anh ta có gì tốt hơn Từ Phàm chứ? Từ Phàm vừa tốt lại giàu có, còn nói chuyện rất ngọt, mấy nữ sinh ai cũng thích muốn theo đuổi hắn hết. Kết quả thì sao, hắn lại cố tình coi trọng cậu.”

Hoàng An Na nghiêm túc đáp, “Cậu thích Từ Phàm thì tự mà theo đuổi, tôi có làm gì đâu. Tuy A Viên không tiền, nhưng tôi vẫn thích anh ấy, chẳng lẽ phải giống gia cảnh thì mới được sao?”

Chu Linh Linh toan nói, “Vâng vâng vâng, là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Cậu cứ mà tận hưởng đi, về sau ba mẹ tuyệt đối không cho phép cậu quen với tên bán hoành thánh đâu, đến lúc đó cậu chờ mà khóc nhé.”

Hoàng An Na cúi đầu không nói nữa.

Chu Linh Linh cười hừ một tiếng, tiếp đó căn nhà liền xuất hiện trên màn hình, ngữ điệu cô đột nhiên biến đổi, “Chao ôi! Biệt thự đó là nhà cậu sao! Thật xinh đẹp nha!”

Cánh cổng trắng mở ra, quấn đầy dây tường vi vẫn chưa nở hoa, trên nụ mang màu xanh bóng loáng bao bọc những điểm trắng li ti bên trong, giống như kem bơ trên chiếc bánh matcha ngon ngọt.

Chìa khóa liên tục phát ra tiếng lạch cạch, Hoàng An Na mở xiềng xích quấn quanh cửa, Chu Linh Linh liền len qua cô xông vào trong.

Phồn hoa tươi đẹp, cỏ xanh xum xuê. Cây đại thụ cao lớn che bóng một vùng nhỏ, xích đu không ngừng đong đưa đong đưa.

“Trời ạ, nhà cậu thật feel ghê! Tôi cực thích kiểu cách bài trí như thế!” Chu Linh Linh mang đôi giày cao gót nhảy qua thảm cỏ xanh đến con đường mòn, sau đó ngồi lên cái xích đu lúc lắc hai cái, cô chĩa điện thoại ngay chỗ biệt thự, ồn ào nói, “Hello everybody! Chỗ tôi đang đứng bây giờ chính là nhà của tiểu thư Anna, còn đây chính là căn biệt thự cao cấp nhất khu này…”

Hoàng An Na đứng đằng sau vội vàng đuổi theo, muốn giựt điện thoại di động trên tay cô, la lên, “Chu Linh Linh, cậu đừng chụp loạn. Dượng mà nhìn thấy sẽ không vui đâu.”

Hai người ngươi chạy ta cướp, camera thấp thoáng hướng về phía cửa sổ lầu hai, ai nấy đều không để ý, ở bên cửa sổ bỗng xuất hiện nhiều thêm một đứa trẻ đen như mực.

Chu Linh Linh cầm điện thoại né sang bên cạnh, “Được rồi được rồi, tôi giữ cho bản thân xem thôi, không chia sẻ với ai cả. Cậu cho tôi quay đi mà.”

Hoàng An Na có vẻ mất hứng, cô nàng hơi chu môi, qua một lát sau mới thỏa hiệp, “Cậu phải hứa không cho người khác xem đấy!”

Chu Linh Linh liên tục đồng ý, cầm điện thoại giơ lên, móc dây điện thoại qua cổ mình, sau đó chĩa camera sang bên ngoài, quay đủ thứ trên trời dưới đất.

Hoàng An Na hết cách với cô bạn, đành phải lục chìa khóa để mở cửa.

Tiếng lạch cạch vang lên, cô đẩy cánh cửa vào, âm u mờ mịt như ụp thẳng lên mặt.

Chu Linh Linh đi sau Hoàng An Na thò đầu nhìn nhìn, rón rén hỏi, “Sao nhà cậu tối thế này, không mướn người hầu sao?”

Hoàng An Na đáp, “Không, dượng ấy không thích trong nhà có người ngoài.”

Chu Linh Linh cười gằn một tiếng, miệng lầu bầu, “Nói như kiểu mình là con ruột vậy.”

Hoàng An Na không nghe rõ, đóng cửa xong thì trực tiếp đi lên lầu.

Chu Linh Linh đi chậm vài bước, mặc dù chính sảnh trông rất âm u, nhưng đồ vật bài trí bên trong lại xa hoa cực kỳ.

Cô hiển nhiên rất ngứa ngáy, lại gần chỗ sô pha, sờ một vật điêu khắc bằng gỗ, màn hình không ngừng xoay theo cô, thẳng đến khi An Na quay trở xuống tìm người, “Chu Linh Linh!” Cô khẽ nhăn đôi mày xinh đẹp, “Linh Linh, đừng chạy loạn nữa!” Cô ngừng một lát rồi bảo, “Bằng không cậu trở về nhà đi?”

Chu Linh Linh dường như tức giận, cô ta lớn tiếng nói, “Không muốn, chẳng lẽ cậu không chào đón tôi sao? Uổng công tôi xem cậu là người bạn thân nhất!”

Chu Linh Linh nói vậy khiến cô cũng giận theo, “Không phải không chào đón cậu, haizz, tôi cũng không biết nói thế nào.” Cô thở dài, “Tóm lại cậu đừng đi lung tung nữa, dượng về thấy sẽ giận đấy.”

Hiển nhiên Chu Linh Linh cũng sợ Hoàng Vinh Cường, khí thế không khỏi mềm xuống, “Được rồi được rồi, sẽ không để cha kế cậu giận đâu. Tôi chỉ ngồi ngốc trong phòng cậu thôi được chưa.”

Theo những nhịp chân đi, màn hình cũng trở nên lay động.

Leo lên cầu thang lên tầng hai, cái đèn đồng mẫu tử nằm ngay bên đó từ từ xuất hiện trong video.

Đèn đồng đang đựng nến, ánh sáng mờ mờ, phản chiếu các chi tiết điêu khắc tinh mỹ tuế nguyệt.

Chu Linh Linh nhìn đèn đồng mà kinh ngạc, “Ui trời, cái đèn này thật đẹp, là đồ cổ hả? Bao nhiêu tiền thế!”

Hoàng An Na sớm tiến vào hành lang, nghe vậy vội vàng quay người kéo cô, “Tôi không biết, cậu đừng chạm vào nó. Dượng tôi sẽ giận điên mất!”

Chu Linh Linh buồn bực, “Cái này cũng không được cái kia cũng không được, sao dượng nhà cậu phiền thế.”

Hoàng An Na khó xử cúi đầu, giọng nói mỏng manh, “Thực xin lỗi, nhưng ở đây… dù sao cũng không tính là nhà tôi.”

Chu Linh Linh hiếm khi yên tĩnh, cô kéo tay Hoàng An Na, “Được rồi được rồi, chúng ta vào phòng cậu thôi.”

Hai tiểu cô nương nắm tay tiến vào căn phòng, trên màn hình xuất hiện cái tủ màu hồng hình Hello Kitty, sau đó xoay người nhìn An Na khóa trái.

Chu Linh Linh bổ nhào lên chiếc giường mềm mại, điện thoại bị cô đè ở dưới nên tối đen, chỉ còn tiếng hai người đối thoại.

Chu Linh Linh hỏi, “Hôm nay ba mẹ cậu không ở nhà à?”

Hoàng An Na đáp, “Đúng vậy, họ ra ngoài xã giao rồi.”

Chu Linh Linh chợt hô, “À nhỉ! Còn đứa em trai đáng yêu của cậu đâu?”

Hoàng An Na trả lời, “Hôm nay em ấy phải học bù, mẹ tôi đi xã giao xong mới tới đón sau.”

Chu Linh Linh “Ye” một tiếng hoan hô, ngồi dậy, “Thế chả phải đêm nay nhà cậu là thiên hạ của chúng ta sao?”

Hoàng An Na không trả lời, chỉ nói, “Hồi nãy nóng quá, cả người toàn mồ hôi. Cậu muốn tắm rửa luôn không?”

Chu Linh Linh lắc đầu, “Tôi không đổ mồ hôi, cậu tắm trước đi.”

“Vậy tôi đi đây, phòng tắm ở ngay bên cạnh thôi.” Hoàng An Na đứng dậy chạy bước nhỏ lấy quần áo, rồi dặn dò Chu Linh Linh, “Cậu ngồi đây đi, đừng đi loạn đó. Trên bàn có nước rồi, khát thì lấy uống, tôi sẽ trở về ngay.”

Chu Linh Linh gật đầu, phất tay ý bảo đi nhanh đi.

Cô nằm trên giường yên lặng thật lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, mới đứng lên nhìn nhìn xung quanh phòng An Na.

Nhìn xong lại cảm thấy chán muốn chết, cô vội vàng rời khỏi phòng, tiến về chỗ phòng tắm, cách cánh cửa hô to, “Anna, cậu khóa cửa rồi hả? Tôi đột nhiên mắc WC quá.”

Giọng Hoàng An Na rầu rĩ truyền lại, “Ừ, vừa rồi không cẩn thận khóa mất rồi.”

Chu Linh Linh có vẻ chỉ chờ câu này, vội hỏi, “Không sao không sao, dưới lầu có không? Tôi xuống lầu đi WC.”

Hoàng An Na ngừng một hồi, “Thế cậu xuống lầu đi, phòng thứ nhất bên trái hành lang. Nhớ đừng chạy loạn đó!”

Chu Linh Linh lập tức trả lời, “Không đâu, cậu còn không biết tính tôi sao.”

Hoàng An Na dường như nói gì đó, nhưng trong video không nghe rõ lắm, chỉ thấy Chu Linh Linh xoay người, nhanh chóng chạy về phía cầu thang.

Nhưng bước chân cô đột ngột đứng lại, quay gót lùi về sau mấy bước, dừng trước cánh cửa căn phòng thứ nhất.

— Cánh cửa vẽ đầy phù văn, không biết từ khi nào đã mở ra.

Camera chĩa về bóng tối mịt mù sau cánh cửa, lờ mờ xuất hiện một người phụ nữ tóc dài, bà ngồi trên giường, tà váy nhiễm đỏ kéo dài xuống đất, bên cạnh bà có một đứa trẻ đang nằm sấp.

Loáng thoáng nghe thấy giọng hát truyền từ bên trong, “… Chim kêu chiêm chiếp, các loài hoa đóng mắt lại. Tiểu bảo bảo tiểu bảo bảo, mau mau ngủ ngoan, mẹ rất thương con.”

Chu Linh Linh sửng sờ đứng đó hồi lâu, thấy người nọ ngẩng đầu nhìn, mới nhớ ra phải chào, “Chào dì ạ, cháu là Chu Linh Linh, bạn của Hoàng An Na.”

Người phụ nữ giống như khẽ cười, mi nhãn tú quyển, như một đóa hoa lan sinh ra ở thâm cốc. Bà khẽ vươn tay, dịu dàng vẫy vẫy Chu Linh Linh.

Chu Linh Linh tỏ vẻ rất lạnh, lấy hai tay xoa xoa cánh tay, “Dì đang bận rộn, cháu không làm phiền nữa. Cháu chỉ xuống đi WC thôi.”

Nói xong, cô không dám đứng đó nữa. Vội vàng chạy xuống lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.