Spoiler Từ khi Nhữ Dương quận chúa Đại Tụng nhảy núi bỏ mình, thị vệ truy kích xuống dưới vách tìm được một thi thể dập nát không thể nhận ra nổi , thì toàn bộ sáu thủ đô trong thiên hạ oanh động!
Ba tháng sau, hôm nay, trong một quán trà ở Hoa quốc, có hai người khách uống trà vây quanh cái bàn trò chuyện.
“Ai, ngươi biết không? Nhữ Dương quận chúa đồi phong bại tục ở nước Đại Tụng kia chết rồi!”
“A? Nàng chết rồi? Chết như thế nào?”
“Nghe nói là nhảy núi chết! Ta còn nghe nói khi tìm được thi thể dưới vách, đã bắt đầu bị dã thú gặm mất, diện mạo hoàn toàn thay đổi!”
“A, hoàn toàn thay đổi a? Thật đáng tiếc a! Nghe nói Nhữ Dương quận chúa này chính là đại mỹ nhân đệ nhất thiên hạ!”
“Thôi đi! Dù có đẹp thì sao, dùng cái rắm a! Nàng ta đã chết!”
“Ai? Lời này ngươi đừng nói vội! Không phải ngươi nói khi bọn thị vệ tìm được nàng, nàng đã hoàn toàn thay đổi sao? Nói không chừng quận chúa không chết, tìm người thế thân thôi!”
“Ta nhổ vào! Ngươi nói chuyện cũng phải có lý một chút nhé? Ngươi từng thấy một thiếu nữ từ trên vách núi cao như vậy té xuống còn không chết sao? Còn tìm thế thân? Ta van ngươi! Nghe nói quận chúa kia là dưới tình huống cùng đường mới nhảy vực! Nàng cũng không phải thần tiên? Nào biết rằng mình sẽ chết ở đó, mà trước đó còn an bài tốt thế thân cho mình a? Thật là đần! Hơn nữa, nghe nói thi thể kia có đặc thù thân thể cùng quần áo đều giống như đúc với Nhữ Dương quận chúa trước khi chết! Bọn thị vệ ở Đại Tụng đều xác nhận, ngươi còn mò mẫm hoài nghi cái gì!”
“Ha ha! Không phải ta đoán mò sao! Cho vui thôi!”
“Hừ! Ta thấy ngươi á, chính là đọc sách nhiều quá, trong đầu cả ngày nghĩ toàn mấy chuyện không thực tế!”
“Hắc hắc, cuộc sống nhàm chán quá mà! Tìm một chút chuyện kỳ lạ đến kích thích!”
Bên cạnh bàn trà, hai người ngươi một lời ta một câu. Lúc này, bên cạnh có người không khỏi cảm thấy hào hứng, bưng chén trà đi tới, gia nhập đội ngũ buôn chuyện.
“Ai, ngươi nói muốn nghe một chút chuyện mới lạ sao? Ta đây có a, ta nói cho! Các ngươi mới vừa nói đến Nhữ Dương quận chúa, nàng còn có một chuyện! Các ngươi biết không? Đại Tụng quốc chủ thu được binh quyền của Nhữ Dương Vương phủ, lục xoát cả Nhữ Dương Vương phủ, chính là, hắn không gặp may chả tìm được thứ gì tốt! Trước tiên ta nói về Hổ Phù *chỉ huy một phần tư binh quyền của Đại Tụng, cho dù Thân Vệ Quân lật ngửa Vương phủ lên, thì bọn họ cũng không thể tìm ra!”
(*Hổ phù: dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh)
“A? Hổ Phù đi đâu a?”
“Cái này ai biết a? Nhữ Dương quận chúa háo sắc tùy hứng như vậy, có thể đã đem Hổ Phù làm tín vật đính ước đưa cho tình lang của nàng cũng nói không chừng!”
“Không thể nào! Vật trọng yếu như vậy, nói sao cũng sẽ không thể làm càn như thế!”
“Không biết! Dù sao cuối cùng vẫn không tìm được! Quốc chủ Đại Tụng vô cùng phẫn nộ đến trợn mắt thổi râu, thề cho dù phải đào sâu ba thước, cũng phải tìm ra Hổ Phù!”
“A! A! Thì ra là có chuyện như vậy! Đúng rồi, ngươi không phải mới vừa nói trước tiên là nói về cái này sao? Chuyện khác là cái gì?”
“Hắc hắc! Chuyện này nha? Vẫn là về Nhữ Dương quận chúa! Các ngươi biết không? Nhữ Dương quận chúa thật sự là quá ngang bướng rồi! Rõ ràng phung phí đến trong nhà không có nổi một quan tiền, ngược lại còn thiếu nợ khắp nơi!”
“A? Thiếu nợ? Điều đó không có khả năng! Nói sao thì tài lực của Nhữ Dương Vương phủ cũng hùng hậu, sản nghiệp rất nhiều, thậm chí có thể ảnh hưởng nửa nước Đại Tụng!”
“Đúng vậy a, lời này là không sai! Chính là ngươi biết không? Những sản nghiệp kia, sớm đã bị Nhữ Dương quận chúa bại vào tay những người khác rồi! Ta nghe nói lúc xét nhà thì ngoại trừ một ít thứ đáng giá trong phủ ra, những thứ khác gồm tiền trang tư nhân a, tiệm gạo a, tửu lâu a, hết thảy đều đứng tên người khác rồi!”
“A! Ý của ngươi là nói, Nhữ Dương quận chúa kia, trừ phủ đệ của mình còn giữ được ra, những sản nghiệp khác, hết thảy đều bại vào trong tay người khác a? Ông trời a! Nàng thật là đúng là đồ phá gia chi tử!”
“Đúng a! Ai nói không phải! Ta thấy quốc chủ Đại Tụng kia cũng rất buồn bực! Phỏng chừng hắn soát nhà cả đời, cũng chưa bao giờ soát phải một cái nhà nghèo như vậy! Ai!”
Lắc đầu, không khỏi giận dữ nói, lúc này ba người ngồi bên bàn, vừa cảm thán Nhữ Dương quận chúa phá gia, vừa cảm thán mạng của mình không tốt, thời vận mãi không chịu tới.
Lúc này, một khách uống trà khác nâng chung trà lên, không khỏi đi tới giễu cợt bọn họ : “Chút chuyện nhỏ xíu như đánh rắm của các ngươi mà cũng gọi là kích thích? Để ta tới giảng cho các ngươi một cái a!””
“A? Được! Được!” Vừa mới nghe đến chuyện kích thich, trước mắt mọi người đều sáng ngời, vội vàng gật đầu tán thưởng.
Thấy vậy, tên khách uống trà thứ tư hắng giọng một cái bắt đầu diễn giải: “Khụ khụ! Nói đến Kiều quốc KhuynhNhạc công chúa các ngươi biết không?”
“Biết! Biết! Nàng chính là đại mỹ nhân đệ nhất Kiều quốc! Cũng là công chúa quốc chủ Kiều quốc sủng ái nhất!”
“Sủng ái? Ha ha! Có lẽ trước kia là vậy, nhưng hiện tại —— tuyệt đối không phải!”
Người nọ khẳng định nói, vẻ mặt nghiêm túc, nghe vậy, ba người khác không khỏi thẳng tắp hỏi: “Tại sao vậy?”
“Hắc hắc, các ngươi không biết a? Kỳ thật, Khuynh Nhạc công chúa kia, căn bản chính là một mặt hàng thấp hèn!
Nghe nói nàng sớm đã cấu kết với không biết bao nhiêu nam tử, còn giả bộ ngây thơ thánh khiết? Còn nói nàng ta thiếu nam nhân thì sống không nổi! Mà ngay cả nhị tỷ phu của chính nàng ta, nàng ta cũng không buông tha, ở bên cạnh chọc gậy bánh xe!”
“Không thể nào! Nàng ta đê tiện như vậy!”
“Đương nhiên! Ta cho ngươi biết, chuyện này kỳ thật còn chưa tính là cái gì! Chuyện làm cho người ta líu lưỡi nhất là, nữ nhân này dựa vào bản thân lớn lên xinh đẹp, liền vọng tưởng làm hoàng hậu Đại Lương, chính là hoàng tử Đại Lương không để ý tới nàng, nàng dưới sự giận dữ liền tìm đến tám kẻ hạ nhân, trong phòng chơi trò đại chiến tám người!”
“Hả —— đại chiến tám người? Không thể nào! Những tin tức này ngươi từ chỗ nào nghe được?”
Ba người không tin hỏi, nhưng hiển nhiên vẫn cảm thấy rất hứng thú.
“Nghe từ chỗ nào? Đây là tin tức độc nhất vô nhị của ta, là một người thân thích buôn bán ở nước Đại Tụng nói cho ta biết ! Hắn nói chuyện này truyền khắp thủ đô Đại Tụng!”
” Sau đại chiến tám người còn gì nữa không ?!” Vừa nghe hắn nói như vậy, ba người cũng không quan tâm có phải là thật hay không, liền tiếp tục tám.
“Về sau thế nào hả, chuyện này bị quốc chủ Đại Tụng phát hiện,trục xuất nàng về nước rồi, chính là qua không lâu lắm, vị Khuynh Nhạc công chúa này liền bị tra ra là có mang! Có mang đó? Các ngươi ngẫm lại xem! Một nữ tử chưa lấy chồng, hơn nữa còn là một công chúa, cứ như vậy mà đột nhiên mang thai, nhưng lại không thể nói rõ phụ thân hài tử rốt cuộc là ai?
Ngươi nghĩ lão quốc chủ nhịn được sao? Vì vậy lúc này, liền sai người hung ác rót thuốc, nhất định phải xoá sạch đứa con! Ha ha, chính là về sau các ngươi đoán xảy ra chuyện gì?”
“Thế nào? Ngươi nói mau a, gấp chết người rồi!”
Ba người lúc này tập trung tinh thần nghe, không để hắn ngắt lời, thấy vậy, người thứ tư cười cười nói: “Sau này thế nào hả, một lần rót thuốc này không xóa hết hài tử được, hai lần rót thuốc hài tử cũng không đi ra, ba lần, bốn lần, năm lần. . . . . . thẳng đến lần thứ mười ——”
“Hài tử chui ra?”
Ba tên bà tám đồng thanh, nghe vậy, người thứ tư lắc lắc đầu nói: “Không có! Thì ra, Khuynh Nhạc công chúa này căn bản không mang thai, chỉ là không biết sao mấy lão thái y bắt mạch cho nàng đều nói là nàng có mang! Cho nên lão quốc chủ quá tức giận mới rót thuốc nạo thai cho nàng, muốn diệt trừ nghiệt chủng này! Ai, chỉ có thể thương Khuynh Nhạc công chúa, rõ ràng không mang thai, lại bị cưỡng chế uống nhiều thuốc như vậy, cuối cùng hạ thân chảy máu quá nhiều, chung thân không thể thụ thai nữa!”
“A! Thảm như vậy a!”
“Ha ha, thảm cái gì? Nàng đó là trừng phạt đúng tội!”
“Ách~~”
“. . . . . .”
Bốn người hăng say trò chuyện, lúc này, sau lưng bọn hắn, trên một cái bàn, có người đang tiến hành chủ đề khác.
“Ai, lão đại, ngươi biết chuyện Huyền Mặc lệnh tái xuất giang hồ gần đây sao?”
“Ưà, có nghe nói! Nghe nói hiện tại quần hùng trong giang hồ đang phân tranh, tất cả đều muốn đoạt được Huyền Mực lệnh, đạt tới mục đích hiệu lệnh võ lâm!”
“Chính là Huyền Mực lệnh không phải nhiều năm trước đã bị thiên hạ đệ nhất diễm thánh cướp đi sao? Làm sao cứ yên lành mà tái hiện giang hồ như thế? Thật là kỳ quái!”
“Ta làm sao biết? Dù sao loại tiểu lâu la như chúng ta, cũng chỉ có đứng xem náo nhiệt, đừng vọng tưởng đi đoạt võ lâm đệ nhất cái gì!”
“Ừ, Ừ! Chính là vậy! Ta còn muốn sống lâu mấy năm nữa! Nếu thật sự cho ta bắt được Huyền Mặc lệnh, ta sợ ta còn chưa thấy rõ nó như thế nào, cũng đã bị người cho một đao chết tươi rồi!”
“Ơ! Tiểu tử ngươi rất tự biết mình đấy!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Ta chỉ là kẻ đóng vai phụ, chỉ xin được sống bình an! Không dám ham đoạt danh tiếng gì!”
Nhìn mấy người trong giang hồ đang bàn luận, bốn người nói chuyện phiếm lúc nãy không khỏi hoang mang : Cái gì Huyền Mặc lệnh? Bọn họ đang nói cái gì nha? Không hiểu!
Lúc này, giữa mê man, đột nhiên người kia lại nói tiếp: “Ai, các ngươi biết ‘ Tuyết công tử ’ gần đây mới nổi lên trên giang hồ không?”
“Tuyết công tử? Biết, biết! A! Nói đến Tuyết công tử, nghe nói rất là nguy hiểm! Không ai biết lai lịch của hắn, cũng không người nào biết thân phận của hắn, giống như từ trên trời rơi xuống! Chính là, mặc dù mọi người cũng không biết hắn, nhưng là chỉ cần hắn đứng trước mắt ngươi, ngươi lập tức có thể biết hắn chính là, Tuyết công tử rồi!”
” Thần kỳ như vậy? Vì cái gì a!”
“Hắc hắc! Nghe nói, vị Tuyết công tử này lớn lên cực kỳ tuấn mỹ, nhất là cặp mắt linh động lóe sáng kia, nhìn vào quả thực muốn hút hồn người! Hơn nữa không chỉ như thế, nghe nói võ công của hắn đã đến trình độ bí hiểm, cơ hồ võ lâm đương thời, đã không có mấy người là đối thủ của hắn!”
“Oa! Lợi hại như vậy! Chính là. . . . . . Bọn họ làm sao biết võ công của hắn đã cao đến loại trình độ nào? Chẳng lẽ có ai đã trông thấy hắn ra tay?”
“Ách ~ ~ hình như không có!”
“Vậy làm sao mà biết được?”
“Đoán !”
“A? Đoán? Không thể nào! Chẵng lẽ những gì ngươi nói, đều là khoác lác a?”
“Ai? Ta không có khoác lác a! Thật đó! Mặc dù không có ai từng trông thấy hắn ra tay, chính là bảy thị vệ bên cạnh hắn lại lợi hại hơn người khác gấp trăm lần! Cho nên mới nói, bọn họ từ đó mà dự đoán võ công của hắn tất phải rất cao.”
“Thôi đi! Thị vệ võ công cao, võ công hắn nhất định phải cao a? Có thể người ta chỉ ngụy trang, trên thực tế một chút võ công cũng không biết! Chỉ lừa gạt những kẻ ngu ngốc như các ngươi!”
“Ách ~ ~ không thể nào”
“Có cái gì không thể? Ta thấy chắc chắn là thế!”
“. . . . . .”
Một bàn người trò chuyện, bốn khách uống trà phía trước nghe, chính là lúc này, ai cũng không chú ý tới, sau lưng bọn hắn, trên một cái bàn, một nam tử đeo kiếm tuấn mỹ vô cùng, đang ung dung uống trà. . . . . .