Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 93: Phản ứng




Spoiler Trên đường phố, Tống Ngâm Tuyết hai tay bị trói, bị nhốt cứng trong xe chở tù.

Dọc đường đi, xe chở tù xóc nảy, cơ hồ là bách tính đều vây lấy xem Nhữ Dương quận chúa hôm trước còn phong thái vô hạn, hôm nay lại phải chịu cảnh lao tù .

“Ai da, quả nhiên là gần vua như gần hổ ! Ngươi nhìn xem, Nhữ Dương quận chúa từng được thánh thượng sủng ái như vậy mà hôm nay cũng rớt đài rơi vào trong ngục!” Khắp phố xa, mọi người không ngừng nghị luận .

“Thôi đi! Ngươi thì biết cái gì. Cho dù ngươi muốn cảm thán, cũng phải tìm đối tượng tốt một chút mới đúng a. Nhữ Dương quận chúa này, bình thường đạo đức bại hoại, háo sắc thành tánh! Hôm nay thánh thượng trừng trị nàng, quả thực là một chuyện vô cùng thỏa mãn lòng người”.

“Đúng! Đúng! Theo ta thấy, đến bây giờ thánh thượng mới trừng trị Nhữ Dương này, đã là quá nhân từ với nàng rồi? Các ngươi ngẫm lại xem, với xú danh bị người đời thoá mạ của nàng, nếu đến quốc gia khác, phỏng chừng đã sớm hạ lệnh trừng phạt rồi, sao phải chờ tới bây giờ?”.

“Ai, các ngươi nói xem thế sự thật đúng là vô thường a. Nhữ Dương vương đã từng đức cao vọng trọng , danh chấn tứ phương như vậy, ai ngờ lại sinh ra nữ nhi bại hoại như nàng ta, quả thực mất hết anh danh của vương gia.!”

“Ai, ta nói, ngươi đứng ở đây thở dài có gì hữu dụng đâu? Ai bảo Nhữ Dương Vương gia chúng ta vạn phần kính yêu không lưu lại một nhi tử ? Ta dám đánh cuộc, nếu Nhữ Dương Vương có nhi tử, nhất định cũng anh minh thần võ như hắn, nhận hết sự tôn sùng của thế nhân!”

“Đúng vậy đúng vậy! Nếu Nhữ Dương vương có nhi tử, thì ngôi vị hoàng đế hôm nay không biết là do ai ngồi. Nghe nói trong nội cung có tin đồn Tam hoàng tử là con riêng của Nhữ Dương Vương giống Nhữ Dương vương như đúc, có thể nào là…”.

“Ai ai ai, lời này ngươi chớ nói lung tung! Ngươi không nhớ kết cục của kẻ dám bịa chuyện sinh sự năm đó sao? Chết vô cùng khủng bố”.

“Đúng, đúng! Nghe nói mẹ đẻ của Tam hoàng tử là Lâm quý phi, được tiên đế yêu thương hết mực. Nhưng do trong hậu cung có kẻ đặt điều nói Tam hoàng tử càng lớn càng giống Nhữ Dương vương, làm hại Lâm quý phi giận dữ dùng cái chết để thể hiện sự trung trinh!”

“Đúng vậy, chuyện này ta cũng nghe nói! Năm đó sau khi Lâm quý phi chết, tiên đế nổi giận, lăng trì xử tử toàn bộ những kẻ dám đặt điều nói lung tung, lần đó, ai ya. Đến nay nhớ tới còn khiến ta buồn nôn không thôi”.

“Ừ! Ừ! Nghe nói sau chuyện này, Tam hoàng trở nên trầm mặc ít nói ! Mà tiên đế, trong lòng cảm thấy thẹn với Lâm quý phi, nên đối đãi với Tam hoàng tử rất tốt”.

“Chuyện này, lúc đó chấn động một thời khắp hoàng thành, Nhữ Dương vương khi biết được việc nàycòn từng gặp tiên đế khởi binh vấn tội ! Ai, dù sao thì Lâm quý phi với Nhữ Dương Vương phi là tỷ muội ruột thịt, tỷ muội ý hợp tâm đầu mà!”

“Ai! Nói tóm lại, ‘ Hồng nhan từ xưa đã bạc mệnh, vô tình nhất là nhà đế vương ’! Những kẻ thường dân như chúng ta, tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo xem náo nhiệt a.”

“Ừ… Ừ. . .”

Những tiếng đàm luận xen lẫn trong tiếng náo nhiệt, người người ngươi tranh ta đoạt, đều cố chen lên đầu để nhìn kết cục của Nhữ Dương quận chúa.

Chỉ thấy trong xe chở tù, Tống Ngâm Tuyết hai mắt khép hờ, khóe miệng thủy chung vẫn mang nụ cười, mặc kệ ánh mắt khác thường của người bên ngoài, lẳng lặng ngồi yên.

“Ngươi xem, ngươi xem! Nàng đang cười? Chết đến nơi mà nàng còn cười!”

“Đần! Đó là nàng giả bộ! Không chừng trong lòng đã khóc đến chết đi sống lại”.

“A? Lúc này còn có thể giả bộ a? Nàng thật lợi hại!”

“Cái này. . .”

Trong lúc đó, trong đám người có một đôi tiểu tử choai choai đang thảo luận, lời bọn họ nói, vừa vặn rơi vào tai hai nguời đằng sau, bởi vì không thể bỏ qua sự mong nhớ trong nội tâm, mà Quân Tử Sở cùng Thượng Quan Huyền Ngọc không cầm lòng được theo đuôi phía sau .

Gỉa bộ? Gỉa bộ?

Không biết vì sao, khi bọn hắn nghe vậy, thân thể đều sững sờ, vẻ mặt hoang mang nhìn con người khóe miệng vẫn luôn mỉm cười kia, thật lâu không nói nên lời.

Có bao nhiêu người, sau chính mình ầm ầm rớt đài, có thể lạnh nhạt bình tĩnh đối mặt như vậy? Lại có bao nhiêu người, vào lúc chính mình bị kéo bằng xe chở tù diễu phố thị chúng, có thể không sợ hãi mỉm cười như vậy? Tống Ngâm Tuyết, chẳng lẽ nàng, chẳng lẽ nàng. . . . . . Phức tạp, rối rắm dừng lại cước bộ, nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia, nhưng lại phát hiện vào thời khắc này, bọn họ thấy không rõ nàng.

Trong phố xá “náo nhiệt” phi phàm, mà Nhữ Dương Vương phủ cũng “náo nhiệt” không kém!

Thân Vệ Quân thân cận của Tống Vũ Thiên tạo thành đội xét nhà, mạnh mẽ xong vào Vương Phủ trắng trợn vơ vét, khiến trong phủ người ngã ngựa đổ, gà bay chó chạy.

“Các ngươi làm gì vậy? Làm gì vậy? Nơi này là Nhữ Dương Vương phủ! Các ngươi dám can đảm xông vào!” Vừa thấy tình cảnh này, Mân Côi thân là đại nha hoàn trong phủ lập tức đứng dậy, hai tay nàng ngăn Thân Vệ Quân, bộ mặt tức giận quát.

“Hừ! Nhữ Dương Vương phủ? Có lẽ trước hôm nay là thế! Nhưng hiện tại. . . . . . đã không phải rồi!” Hung ác mạnh mẽ đẩy Mân Côi ra, đầu lĩnh Thân Vệ Quân vung tay lên, những người khác liền lập tức lại bắt đầu hành động xét nhà.

“Ai! Ngươi có ý gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!” Đến bây giờ vẫn không rõ ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Mân Côi suy nghĩ muốn hỏi đến tột cùng.

Thấy vậy, đầu lĩnh Thân Vệ Quân cười lạnh một tiếng, khóe miệng không khỏi cong lên: “A! Nói rõ ràng sao? Được thôi, ta đây sẽ nói cho ngươi biết! Nhữ Dương quận chúa các ngươi bảo vệ Kiều quốc Khuynh Nhạc công chúa không chu toàn, hiện tại đã bị Thánh Thượng tước đoạt tước vị, tịch thu toàn bộ gia sản cùng binh quyền, đang trên đường bị sung quân ra biên cương làm nô dịch!”

“Cái gì! Quận chúa bị đày đi biên cương rồi?” Thét kinh hãi một tiếng, Mân Côi lập tức cảm thấy hai chân như nhũn ra, cả người không khỏi lui về phía sau mấy bước, nặng nề ngã nhào trên đất.

“Quận chúa. . . . . . Quận chúa. . . . . .” Thì thào tự nói, Mân Côi không dám tin mở to hai mắt, khóe mắt, không tự giác có nước mắt chảy xuống.

“Không có khả năng! Không có khả năng! Đây không phải là sự thật! Rõ ràng buổi sáng ta còn trang điểm cho nàng, hiện tại làm sao có thể. . . . . .”

Lắc đầu, thương tâm gần chết, khi Mân Côi không ngừng lẩm bẩm với chính mình, đồng thời sau lưng, Kỳ Nguyệt khiếp sợ, một tay vịn tường, một tay bụm lấy lồng ngực của mình.

“Ngươi nói mau! Nhữ Dương quận chúa, hiện tại nàng đang ở đâu?” Mạnh mẽ hít sâu mấy hơi, rốt cục có chút trấn định, dùng toàn bộ khí lực, Kỳ Nguyệt vọt tới trước mặt đầu lĩnh Thân Vệ Quân, không ngừng vội vàng hỏi.

“Hẳn là còn đang dạo phố! Chờ dạo phố kết thúc, liền trực tiếp ra khỏi thành đi về hướng biên cương!” Nhìn bộ dạng bi thống của Kỳ Nguyệt, coi như cũng không có ý khó xử, đầu lĩnh Thân Vệ Quân thành thật bẩm báo.

Nghe xong, không có nửa điểm do dự! Xoay người, Kỳ Nguyệt mạnh mẽ giơ chân lên, bắt đầu chạy ra hướng ngoài cửa, không để ý đám người chen chúc trên đường, luồn lách chạy về phía trước.

Lâm Phong vốn là đang ở trong các nghỉ ngơi, đột nhiên nghe bên ngoài rầm rĩ, không khỏi nhíu mày đi ra ngoài xem có chuyện gì! Chính là hắn không xem còn đỡ, xem xét liền trố mắt ngay tại chỗ.

Chỉ thấy Vương Phủ vô cùng mất trật tự, có đội ngũ xét nhà hung ác, có hạ nhân cuống quít chạy thục mạng, khắp nơi còn có bình bình lọ lọ quăng trên mặt đất.

“Đây là. . . . . .” Không khỏi nhẹ lẩm bẩm lên tiếng, tiện tay ngăn lại một hạ nhân hỏi thăm: “Đây là có chuyện gì?”

“Hồi, hồi Lâm Phong công tử, tiểu nhân cũng không biết chuyện gì xảy ra! Chỉ là nghe nói buổi sáng Khuynh Nhạc công chúa ở trong phủ bị mấy tên hạ nhân làm nhục, Thánh Thượng sau khi biết được, dưới sự giận dữ trị tội quận chúa nhà chúng ta, nói là tước đoạt tước vị, tịch thu gia sản cùng binh quyền, chung thân sung quân tới biên cương làm nô dịch . . . . . .”

Hạ nhân vội vàng hấp tấp nói, vừa nói xong lập tức lách mình chạy thoát. Nghe vậy, Lâm Phong giật mình thật lâu nói không ra lời, hai mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, trong đầu không biết nghĩ đến cái gì.

“Tống Ngâm Tuyết. . . . . .” Miệng nhẹ thì thầm, trong lòng có chỗ nào đó đột nhiên co rút lại, sau một khắc,ngay cả chính hắn cũng không biết vì cái gì, hai chân, bắt đầu không chịu khống chế chạy ra phía ngoài, sau khi vội vàng gặp phải trở ngại, lại vô thức sử dụng nội lực, cả người nhảy lên, nhanh hơn dùng chân của mình nhiều.

KỳNguyệt cùng Lâm Phong cũng không khỏi mất tự chủ hướng đầu phố mà đi, mà trên đường cái, Thư Ly lưng mang hành lý, dưới sự bảo vệ của ám vệ, một mình đi từ từ .

Hôm nay, là thời gian hắn rời đi Vương Phủ, hắn đã thu thập xong hết thảy, sau khi cùng {ám vệ} bàn bạc tốt, liền quyết định để hắn dùng hình thức một thân một mình ra khỏi thành, sau lưng, có {ám vệ} theo sát.

Đi trên đường, hồi tưởng đến những chuyện đã xảy ra trong hơn một năm. Từ lúc chính mình bị áp giải ra pháp trường được Tống Ngâm Tuyết cứu, đến hôm nay hắn một thân một mình sắp đi ra cửa thành, trong đó, có bao nhiêu giãy dụa? Bao nhiêu đau đớn đây? Tư vị trong đó, chỉ sợ cũng chỉ có tự bản thân hắn ta mới có thể cảm thụ được.

Ra khỏi thành, từ nay liền trời cao biển rộng mặc mình tung cánh bay cao, không bị giam cấm, phụ thuộc trong phủ người khác, hơn nữa, hắn cũng có thể toàn tâm toàn ý tìm kiếm nữ tử xuất hiện trên đại hội khúc đàn ngày ấy.

Đúng nha, nhất định phải tìm được nàng ta, cho dù khổ cực thế nào, hắn cũng nhất định phải tìm được!

Trong nội tâm, âm thầm thề, ngay lúc Thư Ly nhấc chân muốn đi ra khỏi cửa thành thì sau lưng, một hồi huyên náo không khỏi truyền đến. Xoay người, đánh giá, thân thể sau một khắc cũng bàng hoàng khiếp sợ đứng yên.

“Nàng. . . . . . Nàng. . . . . .” Hắn không nhìn lầm a? Người trên xe tù kia, nàng ta là Tống Ngâm Tuyết? Không thể nào!

Không khỏi mở trừng hai mắt, mạnh mẽ mở ra đóng lại, không tin! Lại nháy, lại trợn, vẫn chưa tin! Ba lần bảy lượt, khi chỗ hắn hoàn toàn thấy rõ Tống Ngâm Tuyết thì hắn mới tin!

Tại sao nàng lại. . . . . .hắn rất là không hiểu nàng làm sao có thể xuất hiện ở trên xe tù? Nàng không phải vẫn luôn cao cao tại thượng đấy sao? Tại sao hôm nay, thực sự biến thành tù nhân trong xe rồi?

Không rõ! Không rõ!

Lắc đầu, nhìn chằm chằm vào nàng, trong trái tim Thư Ly đầy nghi hoặc. Chính là lúc đó người không rõ há chỉ một mình hắn? Tử Sở, Huyền Ngọc. Lâm Phong, kể cả Kỳ Nguyệt vì chậm chạp mà vừa mới đuổi tới, trong lòng của bọn hắn, đều có một dấu chấm hỏi thật to! Sự tình như thế nào, lại diễn biến thành cái dạng này. . . . . . Mọi người nhìn Tống Ngâm Tuyết, mà Tống Ngâm Tuyết lúc này cũng chậm rãi mở đôi mắt ra. Nàng nhàn nhạt quét qua chung quanh, sau khi nhìn đến thân ảnh Dực Tu như mong muốn, khóe môi của nàng, không khỏi nhàn nhạt cong lên vui vẻ, sau một khắc, đầu của nàng, bắt đầu chậm rãi cúi xuống. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.