Spoiler Trong hoàng cung một mảnh tình cảm mãnh liệt, mà cùng lúc đó, Nhữ Dương Vương phủ trong Ngâm Tuyết các, Tống Ngâm Tuyết cười nhẹ nhìn tờ giấy Dực Tu truyền đến trong tay, biểu lộ khó lường.
Ca ca, đến thời điểm Ngâm Tuyết nên hành động rồi, chúng ta an bài lâu như vậy, ngày này, rốt cục không còn xa. . . . . .
Trầm tư nhìn ngọn đèn trên bàn, sáng tắt bất định, mờ nhạt chập chờn, đưa tay, chậm rãi đem tờ giấy đưa đến trên ngọn lửa, nhìn ngọn lửa chậm rãi thiêu đốt nó thành tro tàn, khóe miệng, nhàn nhạt hiện lên một nụ cười châm chọc.
Ngày thứ hai ở Lục Vương Phủ, Khiên Ngưu được tỳ nữ đi theo,chậm rãi rẽ vào hậu hoa viên.
“Nơi này thật là đẹp a!” Không khỏi cảm thán ra tiếng, toàn thân vận áo tơ phục trang đẹp đẽ, Khiên Ngưu nhịn không được nói ra.
Kỳ thật, nàng cảm thán, cũng không thật sự là do phong cảnh lúc này, mà là cảm giác tới đây. Trước kia, nàng là dùng thân phận hạ nhân hầu hạ chủ tử tới chỗ như thế, khúm núm, khom lưng cúi đầu. Nhưng hôm nay, chính mình lại dùng thân phận chủ nhân đứng đây, cả người sảng khoái tinh thần hăng hái, đường đường chính chính không cần xem sắc mặt người khác mà làm việc! Loại cảm giác này, tốt đẹp đến nàng gần như muốn bay lên!
Đắc ý nhìn bốn phía một chút, lại khinh miệt ngó ngó tỳ nữ bên cạnh, thần sắc cao ngạo không ai bì nổi. Hừ, mặt hàng hạ đẳng chính là mặt hàng hạ đẳng, rõ ràng lớn lên xấu như vậy, cũng không bằng một nửa nàng! Bất quá như vậy cũng tốt, dù nàng xem có chút chướng mắt, nhưng lại giảm bớt khí lực, tâm tư lao khổ để Tống Vũ Kiệt không thay lòng đổi dạ của nàng.
Ha ha, thay lòng đổi dạ? Kỳ thật căn bản không cần!
Vui vẻ che miệng cười cười, trong nội tâm không cần nói có bao nhiêu ngọt ngào. Tống Vũ Kiệt cũng không biết đứt dây thần kinh nào, rõ ràng điên cuồng yêu mến nhũ nương của mình như vậy, mà chính mình vừa vặn làm thế thân, thì đương nhiên lại thừa nhận tất cả hoan ái của hắn.
Tuy nói mỗi lần hầu hạ Lục béo ị thì nghe được hắn nằm trên người mình, vong tình kêu”Vú em” thì trong nội tâm sẽ có một cỗ tức giận trào lên não bộ, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, chính là vú em cũng tốt nha, chỉ cần Lục béo ị chịu sủng hạnh nàng, thương nàng, nàng đã cảm tạ ông trời! Bất kể nàng vú em cũng tốt, dì cả cũng được, chỉ cần hắn đụng vào mình, cũng làm ình mang thai, mục đích của nàng, coi như là đạt được!
Ngẫm lại thời gian cũng sắp đến rồi a! Chính mình ăn vào đan dược Tống Ngâm Tuyết đưa tới lại thêm những ngày này ra sức nịnh nọt, tuy Lục Vương Phi trước sau như một sau mỗi lần mình thị tẩm xong vẫn đưa tới canh hồng hoa, nhưng trong bụng mình, lúc này hẳn là sẽ có động tĩnh đi.
Đưa thay sờ sờ bụng của mình, trên mặt tuy tự tin, nhưng mà vẫn nhịn không được lo lắng. Nhưng vào lúc này, sau lưng truyền đến một hồi tiếng bước chân, tiếp theo chính là những lời nói trào phúng: “Ơ! Ta tưởng là ai? Đây không phải là vú em Khiên Ngưu sao? Trùng hợp quá rồi, không thể tưởng tượng được lại đụng phải ở chỗ này!”
Tiếng châm chọc truyền đến, tiếp theo một đám nữ tử đi đến, không cần nhìn cũng biết, điệu bộ này khẳng định đều là một ít thị thiếp của Tống Vũ Kiệt.
Khiên Ngưu vốn là phiền muộn trong lòng, lúc này lại vừa nghe đến hai từ “Vú em”, lập tức cảm thấy khuất nhục, vì vậy không chút suy nghĩ, liền nổi trận lôi đình xoay người sang chỗ khác, “Tiện nhân ngươi nói ai!”
“Tiện nhân nói ngươi!” Nhất thời không có nghe rõ lời của nàng, trong đám thị thiếp có người không cần nghĩ ngợi trả lời lại. Chính là đợi khi ý thức tới, hận đến hàm răng cắn chặt.
“Ha ha, tiện nhân này chính là tự ngươi nói a, không ai bức ngươi nha!” Đắc ý cười, chỉ vì một chút thắng lợi đấu võ mồm mà cảm thấy kiêu ngạo cùng thỏa mãn.
Mọi người lúc này không nên hiểu lầm Khiên Ngưu là người thông minh, nàng phản ứng ra vẻ cơ trí, bất quá là đã từng trông thấy Tống Ngâm Tuyết trêu chọc người khác như vậy, vì vậy mượn lời, bây giờ trình diễn những gì đã học thôi.
Châm chọc không thành lại bị trêu, thị thiếp kia không khỏi thầm hận, quay đầu lại ủy khuất nói với người phía sau: “Vương Phi, người xem! Uyên Ương nói không sai a! Khiên Ngưu này, ỷ vào bản thân mình lớn lên có vài phần như vú em đã qua đời của điện hạ, đi ra rêu rao không đem người khác để vào mắt!”
“Đúng vậy! Vương Phi người nghe kìa, nàng rõ ràng há miệng ngậm miệng đều mắng người khác là tiện nhân! Hừ, hạ nhân dù sao cũng là hạ nhân, dù cho nàng trở thành chủ tử, cũng khó dấu sự thấp kém trên người nàng!” Lúc này, vừa nghe có người châm ngòi như vậy, trong đám thị thiếp lập tức có người bắt đầu hát đệm.
Cùng thân là thị thiếp, bình thường ở trong một cái viện lớn, các nàng sớm đã nghe phiền tiếng ngâm giả dục tiên dục tử mỗi đêm của Khiên Ngưu, hận đến trong lòng ngứa ngáy!
Giả bộ cái gì! Ra vẻ cái gì! Không phải là Lục điện hạ sủng hạnh nàng mấy lần sao? Có cần kêu lớn như vậy sao? Cứ như người khác không biết tối nay nàng thị tẩm ấy! Đúng là quá đắc ý mà!
Nữ nhân trong viện này, cái nào không phải đã từng được Lục điện hạ sủng ái qua, nhưng các nàng biết rõ đạo lý cây to đón gió lớn này! Muốn sinh tồn thái bình ở trong vương phủ này, nhất định phải biết rõ nên cúi người vài phần! Nhưng Khiên Ngưu hết lần này tới lần khác không biết cao thấp, mỗi đêm mất hồn liên tục hô, hô hô một hồi, tất cả mọi người đều đem nàng trở thành kẻ địch, muốn hãm hại cho cho thống khoái rồi!
Nhiều người phóng ánh mắt tức giận căm phẫn đến, nhưng thần sắc Khiên Ngưu vẫn kiêu ngạo, một thanh âm hung ác chanh chua liền chậm rãi truyền ra, “Ta cho là cỏ dại? Thì ra vẫn còn có chút năng lực!”
Lời nói đầy mùi giấm, châm chọc nói, chỉ thấy một nữ tử khí chất mỹ lệ, nhưng mà rõ ràng cảm giác được sự ác độc từ trong đám người đi ra, thẳng tắp đứng ở trước mọi người.
“Vương Phi!” Vừa thấy Lục Vương Phi lên tiếng ,lúc này chúng thị thiếp biết hôm nay Khiên Ngưu chạy trời không khỏi nắng, nguyên một đám đều đắc ý nâng mặt, chuẩn bị xem kịch vui .
“Nghe nói Lục điện hạ hiện tại mỗi buổi tối đều ở phòng ngươi qua đêm?” Lời nói chanh chua, trên gương mặt mỹ lệ không tự giác hiện lên một tia đố kỵ, lúc này Lục Vương Phi, chậm rãi giơ tay lên, hơi đăm chiêu nhìn nhìn.
“Dạ, Vương Phi!” Bởi vì thời gian tới đây quá ngắn, không rõ giờ phút này Lục Vương Phi giơ tay lên, là điềm báo nàng chuẩn bị đả thương người khác, Khiên Ngưu đắc ý nở nụ cười như cũ, nhẹ nhàng ôn nhu hạ thấp người trả lời.
“A!” Nghe vậy gật gật đầu, tất nhiên là đố kị trong nội tâm càng tăng thêm, Lục Vương Phi giương mắt nhìn Khiên Ngưu, tiếp đó lại hỏi:“Nghe nói điện hạ sủng hạnh ngươi thì mỗi lần ngươi đều gọi vô cùng lớn tiếng? Chẳng lẽ được điện hạ sủng hạnh, thật sự tốt như vậy sao?”
Những lời này, nàng là thiệt tình mà hỏi. Bởi vì chính nàng cũng không được Tống Vũ kiệt yêu mến, số lần hoan ái cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hai nhà đám hỏi, vốn là vấn đề chính trị, không có cảm tình, hơn nữa nàng thân là Lục Vương Phi, nàng phải có trang trọng cùng phẩm giá cơ bản nhất, cho nên đây mới là nguyên nhân Tống Vũ Kiệt mỗi lần đều tránh né nàng, chọn một ít nữ tử giỏi dụ dỗ.
Lục Vương Phi lúc này hỏi như vậy, nếu là đổi thành một ít thị thiếp hiểu tiến thối, đã sớm bắt đầu nịnh nọt, a dua nịnh hót. Nhưng Khiên Ngưu lại không! Nàng một mực nhớ kỹ nhục nhã Lục Vương Phi dành cho nàng khi vào cửa, cho nên nàng vốn tâm cao khí ngạo một mực ghi hận trong lòng, nghĩ một ngày kia chờ mình leo lên rồi, có thể cho nàng một kích trí mạng, cho nên trong lúc nhất thời biểu tình trên mặt, vẫn không thể cúi đầu nhanh như vậy.
“Hồi Vương Phi, bởi vì điện hạ nói thích nghe nô tỳ kêu to, cho nên nô tỳ lúc này mới. . . . . .” Hiểu cách bắt lấy chỗ yếu của người khác, lúc này Khiên Ngưu xuất Tống Vũ Kiệt ra làm tấm chắn, việc này không chỉ có làm cho Lục Vương Phi tức đỏ mắt, mà ngay cả nguyên một đám thị thiếp phía sau nàng cũng tức đến đỏ mắt.
“Làm càn! Thật là một kẻ không biết xấu hổ là gì!” Tay, không chút do dự quất tới, Khiên Ngưu không nghĩ bàn tay tới đột ngột như vậy, hung hăng bị quật ngã xuống đất, trong mắt không ngừng hiện lên mấy ngôi sao.
“Oẹ . . Oẹ. .” Không biết là bởi vì bị đánh mà làm cho nôn mửa, hay là cái gì khác, tóm lại Khiên Ngưu ngã sấp xuống bên đường, giờ phút này bụm lấy ngực, bắt đầu không ngừng nôn ói.
“Cái này. . . . . .” Trong lúc nhất thời cũng không biết tại sao lại như vậy, thân thể Lục Vương Phi sững sờ, nhìn chằm chằm vào nàng.
Thị thiếp đằng sau đều nghị luận, có người nói giả bộ, có kẻ nói phỏng chừng chóng mặt, còn có người, thì nói có phải là có tin vui hay không. . . . . .
Có tin mừng? Không có khả năng! Chuyện này căn bản không có khả năng!
Phàm là mỗi một thị thiếp thị tẩm xong, ngày thứ hai, đều do nhũ nương của nàng vì nàng nấu một chén hồng hoa, sau đó tự mình đưa đi, nhìn các nàng uống xong.
Đã từng, cũng có thị thiếp uống xong hồng hoa lại còn thụ thai , nhưng đó là bởi vì nguyên nhân lượng thuốc không đủ!
Nàng ghi nhớ giáo huấn lần trước, lại thêm bản thân có một trái tim xấu xa( Hồng hoa uống nhiều quá sẽ làm cho nữ tử cả đời không chửa), vì vậy mỗi lần cố ý tăng liều thuốc thêm ba phần, bảo đảm người của mình phải hết sức cẩn thận! Chính là, chính là vì cái gì, dưới tình huống như vậy, Khiên Ngưu lại còn có thể mang thai như cũ? Nàng không tin, nàng không tin!
Kịch liệt xoay người, phân phó nha hoàn đi mời đại phu, sau đó chính mình ổn định tâm tình, gọi người dắt Khiên Ngưu trở về, kết quả là trong sự ghen ghét của đám thị thiếp, cùng sự đắc ý của Khiên Ngưu, những người liên can đều đi tới nội sảnh.
“Đại phu, thế nào?” Có chút vội vàng hỏi thăm, nhưng biểu hiện lại làm ra vẻ vững vàng, Lục Vương Phi tiến lên một bước, hướng một lão giả tóc hoa râm dò hỏi.
“Chúc mừng Vương Phi! Chúc mừng Vương Phi! Vị phu nhân này là có chửa rồi, trước mắt sẽ nôn oẹ càng lợi hại hơn!” Lão giả tóc hoa râm không rõ tình huống, giống như dĩ vãng hướng người ta chúc mừng xong, liền lưu lại vài thang thuốc dưỡng thai, xoay người dẫn theo cái hòm thuốc ra khỏi phòng.
Trong nội sảnh, Lục Vương Phi như là gặp phải sét đánh sững sờ ngay tại chỗ, tay hung hăng nắm lại. Thầm hận nhìn Khiên Ngưu vẻ mặt vui mừng, ngọn lửa ghen ghét khó chịu như muốn đem nàng đốt thành tro tàn, một ánh mắt ra hiệu, đám thị thiếp liền lui ra, chỉ chừa lại Khiên Ngưu một mình hưng phấn.
“Nhớ kỹ! Chuyện này, không cần phải nói cho điện hạ! Nếu như bị ta biết người nào để lọt tin đồn, ta muốn nàng chết không có chỗ chôn!” Ác độc cảnh cáo, âm mưu sắp trình diễn. Kỳ thật lời Lục Vương Phi nói lúc này chỉ dư thừa, bởi vì từ lúc mọi người biết Khiên Ngưu có thai thì cũng đã cùng chung mối thù, nhất trí đối địch rồi!
“Vương Phi yên tâm, bọn nô tỳ cái gì cũng không nói!” Mang tâm lý ngồi xem trò hay, làm cho nét mặt đám thị thiếp lúc này cũng không khỏi vui mừng tươi cười, quay đầu nhìn Khiên Ngưu còn đang hưng phấn không thôi, một loại đắc ý tự nhiên sinh ra.
Thế giới này, không phải ngươi ăn ta, chính là ta ăn ngươi! Cá lớn nuốt cá bé, không có một chút tính người. Có, cũng chỉ là tính toán không từ thủ đoạn bò trên lên , còn có sự ngoan độc liều chết bảo vệ địa vị của mình . . . . . .