Spoiler Nàng không cam lòng, thật sự rất không cam tâm, vì cái gì trời cao đối xử với nàng không công bằng như thế, lại tàn nhẫn cướp lấy tất cả mọi thứ của nàng? Mà nữ nhân kia, lại đang đắm mình trong hào quang được mọi người hô to kính ngưỡng, vui vẻ hưởng thụ hết thảy tôn trọng.
Không cam lòng! Thật sự, không cam lòng a. . . . . .
Lúc này, Tống Ngâm Tuyết rốt cuộc đã chiếm được sự khẳng định nhất trí của mọi người, nàng đứng ở trên đài, thân ảnh lỗi lạc, mỉm cười nhàn nhạt nhìn qua hết thảy, vẻ mặt bình tĩnh thong dong cùng ưu nhã.
Tuyết Nhi, nàng đã làm được! Từ nay về sau, thế giới của nàng, sẽ tràn ngập hào quang vạn trượng!
“Nhóm phu quân” giương mắt mà nhìn người bọn hắn yêu say đắm, mơ hồ để lộ sự quyến luyến, gắt gao vây quanh người ngọc.
Lăng Mị rất là nổi giận với tình cảnh trước mắt, nàng hiểu được đại thế đã mất, rất là không cam lòng khi mưu đồ của mình thất bại trong gang tấc!
Nàng nhiều lần không thể giết chết Tuyết công tử, điểm này đã làm cho Tống Vũ Thiên rất không vui rồi, mà hôm nay nếu lại mất đi vị trí minh chủ võ lâm, cộng thêm việc Tống Ngâm Tuyết tái hiện giang hồ, như vậy nàng ở trước mặt Tống Vũ Thiên, còn chút mặt mũi nào đây?
Càng nghĩ trong lòng càng hận, càng hận trên mặt lại càng lạnh lùng, đột nhiên Lăng Mị cười lớn một tiếng, một ngón tay chỉ thẳng vào Chung Hồng nói: “Chung Hồng, ngươi thực sự muốn đem vị trí minh chủ giao phó cho nha đầu thúi này sao?”
“Đúng thế!” Tay vuốt chòm râu, Chung Hồng trả lời.
Nghe vậy, mạnh mẽ hất ống tay áo lên, Lăng Mị lạnh giọng nói: “Hừ, các ngươi tuyển minh chủ võ lâm, chẳng qua là muốn tìm Huyền Mặc lệnh trở về! Hiện tại vị trí này, bất quá là một kẻ đại diện, chỉ khi tay chính thức cầm Huyền Mặc lệnh, mới có tư cách thống soái giang hồ. Hôm nay ta cũng không dây dưa với nha đầu thúi này nữa, đợi ngày khác trong tay ta cầm lệnh bài, lại tới tìm đám người các ngươi nói chuyện cho rõ ràng!”
Lăng Mị tính toán đánh rất tốt, trăm phương ngàn kế muốn tìm cách vãn hồi, để giúp Tống Vũ Thiên.
Thấy vậy, Chung Hồng nhíu mày, hơi bất mãn nói: “Tìm kiếm thánh vật võ lâm Huyền Mặc lệnh, chính là việc của hội trưởng lão chúng ta, sẽ không cần phải các hạ tốn nhiều tâm tư.”
“Sao có thể không lo? Đều là người trong giang hồ, tự nhiên phaỉ quan tâm đến việc giang hồ.” Lại bắt đầu đắc ý, Lăng Mị nhếch mày, tự cao ngoắc tay, trong lòng không khỏi đắc chí.
Thấy nàng như vậy, Tống Ngâm Tuyết nhẹ lay động quạt, vẻ mặt tươi cười: “Lăng đại mỹ nhân có hứng thú với Huyền Mặc lệnh sao? Bất quá chỉ tiếc, ngươi không có cơ hội. . . . . .”
“Có ý gì?”
Chán ghét với giọng nói dễ nghe mà động lòng người của Ngâm Tuyết, trong đôi mắt của Lăng Mị xẹt qua vẻ âm tàn, lạnh như băng nói.
Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết tiến lên một bước, nhếch mày, thần sắc thản nhiên, “Ngâm Tuyết đã cố ý lên đài, tự nhiên không thể không tỏ thành ý, cho nên Huyền Mặc lệnh này. . . . . .”
Nói được một nửa, Tống Ngâm Tuyết liền ngước mắt nhìn Lăng Mị, cười tự phụ, nụ cười kia sáng lạng như hào quang chói mắt, bắn thẳng đến trong nội tâm âm u của nàng ta.
“Cho nên Huyền Mặc lệnh này. . . . . . Tất nhiên là sớm đã tìm được rồi.”
Ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi mở ra, một khối lệnh bài khắc hình rồng mây hiện ra trong tay, trong sát na làm tất cả mọi người ở đây biến sắc.
“Huyền Mặc lệnh!”
Chung Hồng nghẹn ngào mà gọi lên đầu tiên, trên gương mặt bình tĩnh, có một tia kích động cùng kinh ngạc, mà phía sau hắn, những trưởng lão kia không có sự trầm ổn của hắn, đều thẳng tắp đứng dậy, bộ dạng muốn tiến lên xem cho rõ ràng.
Mọi người như cái nồi nước sôi bị nổ tung, đối với những rung động liên tiếp này, bọn họ đã không biết nên dùng lời nào để hình dung nữa rồi, chỉ sâu sắc hiểu được một sự kiện: Tống Nhữ Dương quận chúa, kiều nữ tài năng ngút trời!
Minh Tịnh, Vô Song, lại nặng nề mà lạc mất trái tim lần nữa, đối với người ngọc làm bọn hắn yêu thảm này, giờ phút dù nàng muốn bọn họ tạn xương nát thịt, bọn họ cũng không hối tiếc.
Tuy Thư Ly, Kỳ Nguyệt cùng Tử Sở không biết rõ tác dụng của Huyền Mặc lệnh, nhưng hôm nay thấy tình hình này, trong lòng cũng lờ mờ hiểu ra, không khỏi rung động sâu sắc.
Lúc này Kiều Mạt Nhi đã bị Phùng Tử Chương kéo lên, nàng ta vì khiếp sợ quá độ mà xụi lơ dựa vào trong ngực Phùng Tử Chương, hai mắt vô thần nhìn lên trên đài, bộ dạng không biết phải phát biểu cảm tưởng thế nào cho phải.
“Hừ, hóa ra ngươi đã sớm xếp đặt tốt hết thảy mọi chuyện!” Bừng tỉnh đại ngộ, Lăng Mị nghiêm nghị quát Tống Ngâm Tuyết.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi liếc nàng, miệng nghiền ngẫm: “Ta thắng bằng bản sự, Lăng đại mỹ nhân nói lời này rốt cuộc là dựa vào đâu a . . . . .”
“Đừng giả bộ, từ một khắc ngươi xếp đặt để mình rơi xuống vực kia, ngươi đã nghĩ đến hôm nay! Ngươi từng bước một tỉ mỉ bày kế, không phải là muốn phản kích sao? A, Tống Ngâm Tuyết, ta thật không nghĩ tới, hóa ra ngươi đúng là lợi hại như vậy!”
“Người không phạm ta ta không phạm người, mối thù giết cha đoạt mệnh này, cả đời Tống Ngâm Tuyết ta sẽ ghi nhớ trong lòng. . . . . .” Đưa tay chỉ thẳng vào trái tim của mình, nói đến người nhà, giống như đã va chạm vào vảy ngược của nàng, vì vậy lần đầu tiên, nàng lộ ra loại ngưng trọng hủy thiên diệt thế trước mặt người khác, ánh mắt cùng lời nói thâm trầm, chấn sâu vào tâm khảm mỗi người!
“Ngươi!”
Lăng Mị nghẹn lời, trong lúc nhất thời cũng không phản bác được, chỉ gắt gao nhíu mày. Mà lúc này, Tống Ngâm Tuyết chuyển mắt nhìn quanh, thi triển phong tư cao diệu bễ nghễ cười trông thiên hạ.
“Ta. . . . . . cái gì? Bất kể là trùng hợp cũng tốt, cố ý cũng được, Tống Ngâm Tuyết ta sống trên đời, không thẹn với trời đất.”
Hay ột câu”Không thẹn với trời đất”, thu hết trái tim của mọi người tại đây, khiến bọn họ nhiệt huyết sôi trào, thề phải đi theo! Giờ khắc này tình cảm của bọn họ mãnh liệt bành trướng, một lòng muốn đền đáp!
Dưới khí thế vô hạn, mục đích đã hoàn thành, Tống Ngâm Tuyết đảo mắt nhìn quang, phong thái oai hùng, khiến cho Lăng Mị trố mắt, không khỏi khẽ nhếch cặp môi đỏ mọng.
“Ha ha! Ha ha ha ha! Tống Ngâm Tuyết, ngươi muốn dựa thế phản công? Nằm mơ a!” Sững sờ qua đi lại là một mảnh ngoan độc, Lăng Mị híp mắt lại, chanh chua nói: “Ngươi cho rằng Huyền Mặc lệnh nơi tay là có thể hiệu lệnh giang hồ? Hừ, với tính tình giảo hoạt quái dị của ngươi, ai biết lệnh bài kia là thật hay giả.”
“Dù sao Huyền Mặc lệnh tuyệt tích giang hồ đã lâu như vậy, giờ phút này đột nhiên xuất hiện, không khiến mọi người cảm thấy kỳ quái sao? A, ngươi nói vật trong tay ngươi cầm chính là Huyền Mặc lệnh, ta nói ta cũng có. Như thế nào, trên đời này những vật tương tự nhiều không kể xiết, ai có thể chính thức chứng minh sự thật trong chuyện này?”
Cố ý nghĩ quần ọi người chóng mặt, lúc này Lăng Mị giở trò vô lại, tóm lại nàng ta chính là không muốn cho Tống Ngâm Tuyết làm Minh Chủ, bởi vì trông thấy Ngâm Tuyết được như nguyện, trong lòng nàng sẽ hoảng sợ không thôi!
A, Lăng Mị không hổ là Lăng Mị, đầu óc chuyển thật nhanh, chưa gì đã nghĩ ra cái cớ đồ giả, không như Kiều Mạt Nhi, chỉ có bề ngoài, đúng là một cái giá áo túi cơm.
“Lăng đại mỹ nhân muốn chứng minh thế nào?”
“Trừ phi là ngươi tìm được người có thể chứng minh khối ngọc này là thật, bằng không ta sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Mục tiêu của Lăng Mị rất rõ ràng, cho nên lời nói ra cũng vô cùng ngang tàng thẳng thắn. Nghe vậy, Chung Hồng vuốt chòm râu, tiến lên một bước nói: “Chuyện này dễ dàng thôi, Chung mỗ ở hội trưởng lão cung phụng Huyền Mặc lệnh nhiều năm, nó là thật hay giả, xem một chút là biết ngay.”
Giương mắt nhìn Huyền Mặc lệnh, chỉ liếc qua, trên mặt Chung Hồng đã lộ ra vẻ kính trọng, sau đó tay phải nắm lại để lên ngực, thân thể khom xuống, ” Thay mặt hội Trưởng lão thứ hai mươi ba, đại trưởng lão Chung Hồng, kính gặp Huyền Mặc thánh lệnh.”
“Hừ, rõ ràng là bao che! Chung Hồng, ai biết có phải ngươi vì không muốn cho ta ngồi trên vị trí minh chủ, nên mới cố ý dùng chức quyền làm việc tư, lừa gạt mọi người hay không!”
Nói toạc ra chính là vô lại, với uy danh của Chung Hồng, làm sao có thể hành động như nàng ta nói? Nhưng Lăng Mị vốn đã ôm ý định quấy rối , cho nên bất luận căn cứ trước mặt chính xác thế nào, nàng ta vẫn tìm cớ phản bác.
“Không đỡ nổi! Nữ nhân này là cái gì? Cần gì nói nhảm nhiều với ả! Chung trưởng lão đã lên tiếng, chúng ta liền nhận định Nhữ Dương quận chúa là minh chủ võ lâm của chúng ta lần này, cần gì quản nữ nhân này có đồng ý hay không!”
“Đúng! Quản nàng cái rắm!”
Nhiều người tức giận nói, tràn đầy phẫn hận, lúc này, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt không nói, chuyển mắt mà nhìn Chung Hồng bên cạnh, mà Chung Hồng thì vê râu, sắc mặt bình thản.
“Ta tới chứng minh!”
Một câu trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, trong lúc đó một đạo thân ảnh lăng không bay ra, thon dài tuấn mỹ xẹt qua đài, uốn người tạo ra một đạo đường cong duyên dáng, tiếp đó vững vàng rơi xuống đài, tay áo huyền y bay bay, mái tóc đen như mực cũng tung bay theo gió.
“Là hắn. . . . . .”
Vô Song thấp niệm trong miệng, trong giọng nói không khỏi để lộ ra sự bất ngờ ngoài ý muốn, mà lúc này trong đôi mắt sáng như sao thâm thúy của Minh Tịnh, cũng lộ ra sự suy tư cao thâm.
“Ngươi là?” Thấy người tới, trên gương mặt tuấn mỹ cương nghị lộ vẻ lạnh lùng, Lăng Mị híp mắt, hình như rất có hứng thú. Toàn thân nam tử này tản ra một loại khí tức lãnh khốc, nếu có thể cùng hắn mây mưa một phen, chắc hẳn là một việc phi thường mỹ diệu a.
Vừa nghĩ tới nam tử trước mắt hữu lực mà mạnh mẽ xỏ xuyên qua thân thể của mình, trong lòng Lăng Mị ngây ngất mà tê dại một hồi, cảm giác tiêu hồn thực cốt, khiến trong mắt nàng mị ý vô hạn, trên mặt bắt đầu hiện lên nụ cười diễm lệ dào dạt lúc ban đầu.
Thân ảnh thon dài cao ngất đứng thẳng, một thân hờ hững phát ra khí tức lạnh nhạt, thấy vậy, Chung Hồng tiến lên, cung kính cúi chào người tới, tay phải ôm thành quyền lần nữa, nói: “Chung Hồng bái kiến tôn giả.”
“Đứng lên đi.”
Buông một câu đạm mạc, nam tử tiến lên, đi về hướng Tống Ngâm Tuyết , nghiêm mặt dừng lại tại khoảng cách ba bước, rồi sau đó một tay chắp lên tay kia, cúi đầu: ” Tôn giả đại diện Huyền Mặc lệnh đời thứ hai mươi ba Tịch Mặc Lương, tiến đến bái kiến.”
Tịch. . . . . . Mặc Lương! Thiên hạ đệ nhất sát thủ kia, thân phận chân thật của hắn, hóa ra lại là tôn giả âm thầm thủ vệ Huyền Mặc lệnh? Trò đùa này, hình như hơi lớn a?
Ẩn tôn, từ nhỏ đã thủ vệ Huyền Mặc lệnh, cùng Huyền Mặc lệnh có khế ước sinh tử, nghe nói máu trên người bọn họ, có thể hòa cùng Huyền Mặc lệnh, phát ra ánh sáng kỳ dị, là một loại biểu tượng chứng giám thân phận lẫn nhau.
“Ông trời của ta ơi, đầu óc của ta sắp suy nghĩ không nổi rồi! Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, biết được nhiều bí mật như thế, quả thực, quả thực. . . . . .”
“Ta cũng vậy! Trong nháy mắt công tử biến thành quận chúa, sát thủ biến thành tôn giả, mấy biến hóa không thể tưởng tượng này, thật là kỳ dị đến làm cho người không tiếp thụ được!”
“. . . . . .”
Mọi người lại chấn động sôi trào một lần nữa, đôi mắt trông mong nhìn lêntrên đài, không dám nhúc nhích, sợ rằng nếu chuyển mắt đi, lại xuất hiện chuyện gì không tưởng tượng nổi nữa!
Trong mắt Vô Song không biết có cái gì đang chảy xuôi, trên gương mặt tuấn nhã thản nhiên, khiến người ta đọc không ra. Bất quá Minh Tịnh thì tựa hồ không có gì ngoài ý muốn, vẫn lẳng lặng nghiêng mắt nhìn như trước, thần sắc kín như bưng.
Đối với thân phận của Tịch Mặc Lương, Tống Ngâm Tuyết cũng chưa từng nghĩ đến, sớm đã nghe qua sự tồn tại của Huyền Mặc tôn giả, nhưng không ngờ đối phương lại là người quen của nàng, mà còn là. . . . . .
Nàng còn đang suy nghĩ, Mặc Lương đã tiến lên ba bước đi đến trước mặt nàng, ngưng mắt nhìn nàng.
Không nói gì, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng chỉ mơ hồ lộ ra sự vui vẻ, hắn đưa tay lên miệng cắn, một giọt máu đỏ tươi, liền nhỏ lên trên lệnh bài trong tay người ngọc.
Miếng ngọc khắc hình rồng, hút lấy giọt máu kia, chỉ một thoáng, quang mang chói mắt hiện lên trước mắt mọi người,cảnh tượng kinh dị, làm mỗi người bọn họ đều đờ đẫn.
“Thật sự là Huyền Mặc lệnh! Thật sự là tôn giả! Trong thiên hạ, cũng chỉ có ẩn tôn đại nhân, mới có thể mở ra luồng ánh sáng thần thánh này!” Phần đông võ lâm nhân sĩ đều thì thầm trong miệng, bằng chứng ngay trước mắt như thế, trong lòng bọn họ liền không nghi kị gì nữa.
Lăng Mị không nghĩ tới thiên thời địa lợi nhân hòa đều chạy tới bên phía Tống Ngâm Tuyết, không khỏi tức giận cắn răng ngà.
Nàng biết sự xuất hiện của Tịch Mặc Lương, đã khiến nàng không thể tiếp tục càn quấy, nhưng lại không muốn tay không mà quay về, thừa nhận sự bất mãn của Tống Vũ Thiên, nàng không cam lòng nheo hai mắt lại, trong lòng thầm oán hận.
Hừ, đã không chiếm được thì ta đoạt lấy! Dù sao Huyền Mặc lệnh nằm trong tay ai, thì người đó chính là minh chủ võ lâm! Sao không trực tiếp đoạt lấy cho sảng khoái.
Quyết định chủ ý, thân ảnh mạnh mẽ nhảy về phía trước, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy mục tiêu trong tay Ngâm Tuyết, động tác kia nhanh đến khiến người ta không chống đỡ nổi, chỉ thấy một đạo thân ảnh đỏ tươi, xẹt qua trong sát na.
Tựa hồ sớm đã đoán trước, Ngâm Tuyết nhẹ nhàng nhảy lên một cái, miệng nghiền ngẫm trêu tức: “Thế nào, đại mỹ nhân? Vô lại không thành thì thăng cấp lên làm cường đạo a? Xem ra hứng thú của ngươi, đúng là rất rộng!”
“Hãy bớt nói nhảm đi, xem chiêu!”
Không muốn nhiều lời với nàng, Lăng Mị xuất chiêu, thế công hung mãnh, trong lòng của nàng ta, thất bại vừa rồi chẳng qua là do nàng nhất thời chủ quan, với võ công của nàng, căn bản không có khả năng bại dưới tay một nha đầu thúi miệng còn hôi sữa!
Thân ảnh giao nhau lần nữa, đã không còn quy củ trói buộc, chỉ còn lại sự ngoan độc muốn đưa người ta vào chỗ chết, Lăng Mị phấn khởi, khí thế mãnh liệt.
Tống Ngâm Tuyết vĩnh viễn vẫn luôn thong dong bình tĩnh như vậy, nàng dùng ánh mắt ta hiệu cho Tịch Mặc Lương lui xuống dưới, sau đó hất quạt một cái, tiêu sái linh hoạt ứng đối mỗi một lần công kích của Lăng Mị.
Lại thấy cao thủ so chiêu, tất cả mọi người ngưng thần nín thở, không dám thở mạnh ra một cái, thậm chí có những người còn khẩn trương đến nắm chặt nắm tay.
Mấy lần công kích không được, mị nhãn Lăng Mị chuyển hướng, nàng cười âm hiểm, nhếch mày, khích tướng mà nói: “Tống Ngâm Tuyết, chỗ này quá nhỏ, không tiện thi triển, ngươi dám cùng ta ra sau núi, chúng ta phân cao thấp tại đó không!”
“Cam tâm tình nguyện.” Tống Ngâm Tuyết cười khẽ, không cho là đúng, đứng dậy, đi theo thân ảnh đỏ thẫm kia.
“Tuyết Nhi ~~”
“Nhữ Dương quận chúa ~~”
Mọi người kêu gọi, mắt thấy hai đạo thân ảnh rời đi, bọn họ đều không do dự đi theo.
Tịch Mặc Lương dẫn đầu nhảy theo, theo sát sau lưng người ngọc, tiếp theo là Vô Song, Minh Tịnh mà Thư Ly, Kỳ Nguyệt, Tống lão lục không biết võ công, thì dưới sự dẫn dắt của Trữ Tiêu Băng, chạy về phía sau núi.
Tử Sở cùng các trưởng lão trong hội trưởng lão ở một chỗ, tất nhiên là sẽ không rớt lại phía sau, sau lưng bọn hắn, Phùng Tử Chương lôi kéo Kiều Mạt Nhi bước nhanh đi, trong lòng hắn mơ màng về cảnh ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Phía sau núi của Vân Thủy sơn trang, bạch y hồng y giao chiến khó phân thắng bại, động tác cực nhanh, biến ảo mãnh liệt, làm cho người ta sợ hãi than thở.
Tuy Lăng Mị phát động tổng tiến công, cơ hồ là dùng hết toàn lực, chính là chỉ có chính cô ta biết rõ, bất luận cô ta dùng phương pháp gì, thủy chung vẫn không thể chính thức tiếp cận thân thể của Tống Ngâm Tuyết .
Chẳng lẽ võ công của nha đầu kia đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa sao? Làm sao có thể! Trong thiên hạ, chẳng lẽ còn có kỳ nhân dị sĩ như thế sao?
Lăng Mị nghi hoặc, vừa đánh vừa âm thầm suy tư, thấy thế, Tống Ngâm Tuyết khinh thường cười một cái, trở tay biến chiêu, trong biến hóa lượn lờ, một chưởng phóng ra, vỗ thẳng vào trước ngực Lăng Mị, chấn động khiến nàng ta ói ra một ngụm máu tươi, thân thể mạnh mẽ ngã xuống trên mặt đất.
“Lăng đại mỹ nhân, ngươi cũng quá không tôn trọng ta a? Trong lúc luận võ giao thủ trong lòng còn nghĩ đến những chuyện khác.” Cây quạt nhẹ phe phẩy nơi tay, mắt thấy khóe miệng Lăng Mị ứa máu ngồi dưới đất, Tống Ngâm Tuyết cười tà nịnh.
“Phi Tuyệt Đoạt Mệnh chưởng? Ngươi biết Tuyệt thánh!”
Rốt cuộc đã hiểu tại sao lại có loại cảm giác tương tự như đã từng gặp nhau rồi? Nhận một cú “Phi Tuyệt Đoạt Mệnh chưởng” này, khiến nàng ta nhớ lại rất nhiều điều.
“Nha đầu thúi, nói! Làm sao ngươi biết chưởng pháp của Tuyệt thánh !” Che ngực, Lăng Mị cắn răng nói, giờ phút này, nàng ta cũng không để ý tình cảnh chật vật của mình sẽ bị mọi người chen chúc tới trông thấy, chỉ một lòng muốn biết ngọn nguồn mọi chuyện.
“Không có gì! Bất quá là học vài năm võ nghệ với ông ấy, được ông ấy truyền cho chút ít võ công chân truyền thôi, đại mỹ nhân không cần giật mình như vậy. . . . . .”
“Tuyệt thánh là sư phụ ngươi!”
Nghe xong lời mà Tống Ngâm Tuyết nói…, toàn thân Lăng Mị khẽ giật mình, không thể tin được nghẹn ngào kêu lên, mọi người vây xem chung quanh, cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhữ Dương quận chúa nàng ta. . . . . . cư nhiên là đồ đệ của Tuyệt thánh? Thế giới này a. . . . . .
“Ông ấy không thừa nhận ta là đồ đệ. Nói tất cả chỉ là học nghệ vài năm, một người thích dạy, một người muốn học, không theo bất cứ thông lệ gì của thế tục.”
Tống Ngâm Tuyết tùy ý nói, như mây trôi nước chảy, mây bay qua trời.
“Hừ, chuyện này rất là phù hợp với tính tình của hắn, không bị thế tục câu thúc, không thích đạo lý trói buộc!” Chống thân thể cứng ngắc đứng lên, thân thể hơi lay động, có thể thấy được lực đạo trong chưởng mà Lăng Mị trúng rất sâu, sâu đến mức khiến tâm mạch nàng ta trọng thương.
“Không thể tưởng tượng được tuyệt thánh lại thu đồ đệ như ngươi, hèn gì võ công của ngươi lại lợi hại như vậy. Huyền Mặc lệnh của ngươi chính là hắn đưa cho ngươi phải không? Hết thảy mọi chuyện, kỳ thật từ sáu năm trước ngươi đã bày binh bố trận sẵn rồi! Ha ha, ha ha ha ha – - Tống Ngâm Tuyết a Tống Ngâm Tuyết, có người nói ngươi cực kì thông minh, túc trí vô song, lúc đầu ta còn không tin, không thể tưởng tượng được, cuối cùng thật sự là như thế!”
“Tuổi còn nhỏ, mới mười tuổi đã hiểu phải ẩn nhẫn hết thảy, ngụy trang hết thảy, tỉ mỉ bày mưu, chờ đợi thời cơ, một kích phản công trúng ngay đích! Tống Ngâm Tuyết, luận tâm trí, luận lòng dạ, nói thật, ngươi thật sự không thể không khiến ta kính nể! Hèn gì dù cho Thiên nghe tin ngươi đã chết, mà cũng không thể an lòng!”
“Đa tạ đại mỹ nhân tán dương, có lời nói này của ngươi, ta nghĩ tối ta nằm mơ cũng phải mỉm cười tỉnh a.”
Quay mắt về phía Lăng Mị đang phẫn hận mà nói, Tống Ngâm Tuyết biểu hiện ra sự nghiền ngẫm cùng đùa giỡn trước sau như một, nàng nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn về phía trước, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, môi son nhàn nhạt khẽ mở: “Đại mỹ nhân, hôm nay ngươi cùng đường rồi, vậy . . . . . Ngươi chuẩn bị làm sao đây?”
“Cùng đường! Hừ, thật là như vầy sao?”
Đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, Lăng Mị cười âm hiểm, nàng ta lạnh lùng nhìn lướt qua mọi nơi, giương mắt lên nghiến răng nói: “Tống Ngâm Tuyết, ngươi cũng quá xem thường ta a? Hôm nay ta đã đến đây, vậy nhất định sẽ chuẩn bị vô cùng hoàn hảo!”
Một câu vừa rơi xuống, ngón tay Lăng Mị nâng cao, lần thứ hai hướng bốn phương phát ra mệnh lệnh, trên mặt lộ ra thần thái đắc ý.