Spoiler “Ngài nói ai? Ai cũng ở đây ——” Tử Sở mạnh mẽ chộp lấy Tống Vũ Kiệt, thần sắc kích động dùng sức lắc vai của hắn.
Thấy vậy, Tống lão lục tự biết mình nói lỡ, hối hận cắn chặt miệng, khó xử vò đầu bứt tai trả lời: “Không có! Không có ai! Ha ha ha ha, Tam điện hạ, nhất định là ngài nghe lầm, ta căn bản đâu có nói ai a?”
“Không! Ngài có nói! Ngài nhất định có nói! Tống Vũ Kiệt, ngài nói nàng đang ở đây? Ngài nói nàng cũng đang ở nơi này!”
Tử Sở kích động siết chặt hai tay của mình, lực đạo vô thức, thẳng khiến Tống lão lục cau mày kêu đau.
“Ai, ôi, đau! Đau! Tam điện hạ, ngài siết ta đau quá!” Dùng sức muốn tránh thoát sự trói buộc của Tử Sở, Tống Vũ Kiệt một bả muốn đẩy hắn ra, chính là lúc này, thân hình Tử Sở dừng lại, cả người giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, hai tay lập tức buông ra, sau đó vội vàng nhìn chung quanh tìm kiếm.
“Ai, ai ——” Tống Vũ Kiệt bởi vì dùng sức đẩy Tử Sở, đột ngột bị Tử Sở thả ra, làm cho hắn mất thăng bằng, cả người đột ngột ngã nhào về phía trước.
“Quân Tử Sở!” Thân thể suýt nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất, khó khăn lắm mới chèo chống lại được, Tống lão lục buồn bực ngoái đầu phẫn nộ trừng Tử Sở, chính là lúc này, Tử Sở cũng không để ý tới hắn, chỉ sốt ruột nhìn khắp mọi nơi.
Hắn nghe được chính là ba chữ “Tống Ngâm Tuyết”, hắn chắc chắn đã nghe được ba chữ “Tống Ngâm Tuyết”! Tống Ngâm Tuyết, Tống Ngâm Tuyết, nàng ở đâu vậy? Nàng ở đâu!
Cước bộ, không ngừng tìm kiếm, vội vàng dạo quanh bốn phía trong đại sảnh, kiểm tra một sương phòng tiếp một sương phòng, một gian phòng lại đến một gian phòng, chỉ vì muốn tìm kiếm hình bóng trong lòng.
Mọi người khó hiểu nhìn phản ứng vừa khổ sở vừa nhớ nhung của Tử Sở lúc này, cảm thấy có phải hắn điên rồi hay không? Mà các huynh đệ Quân gia lúc này cũng nhìn nhau, không hiểu ra sao liên tục kinh ngạc trong lòng.
Đây là Tử Sở sao? Đây là Tử Sở mấy tháng này đều một mực lạnh lùng như băng sao? Nhìn cái bộ dạng vội vàng kia, cùng thần sắc khát vọng nhưng không thể đạt được trên mặt hắn, lần đầu tiên mấy huynh đệ Quân gia cảm thấy quái dị khó hiểu. Chẳng lẽ Tử Sở hắn. . . . . .
Đi theo cước bộ mất trật tự của Tử Sở, mấy huynh đệ Quân gia hào hứng nhìn quanh bốn phía. Chính là hết thảy chuyện này, người kia cũng không biết, bởi vì lúc này trong lòng hắn, chỉ biết có một chuyện: hắn muốn tìm được nàng!
Tìm kiếm không có kết quả, Tử Sở thống khổ ngửa mặt, đứng ở đại sảnh nhìn chăm chú, trong lòng lạnh ngắt, cảm giác mất mác tuyệt vọng, từng tấc từng tấc gặm cắn lòng hắn.
Tống Ngâm Tuyết, Tống Ngâm Tuyết. . . . . .
Trong lòng, yên lặng thì thầm cái tên này, chậm rãi mở đôi mắt tuấn mỹ ra, chính là lúc này, khi hắn hết sức nản lòng thoái chí, ánh mắt của hắn, trong lúc lơ đãng, đột nhiên chống lại một cặp mắt sâu không thấy đáy.
Toàn thân giật mình một cái, hai mắt mở thật to, Tử Sở trố mắt, tầm mắt nhìn thẳng về phía sương phòng lầu hai.
Nàng. . . . . . Cước bộ, trong bất giác chậm rãi đi qua, không có quá nhiều suy nghĩ, chỉ tùy ý trái tim trong lồng ngực của mình, không ngừng nhảy lên co rút lại, gắt gao tràn ngập đến tứ chi bách hài.
Đó là một đôi mắt hiểu rõ hết thảy, sâu sắc nhưng mà thanh tịnh; tính toán, nhưng lại linh động, khi thì giảo hoạt như hồ ly, khi thì ngây thơ như nai con, những biểu hiện đối lập lại kết hợp cùng một chỗ, khiến cho cả đời này, hắn khắc cốt khó quên.
Đúng, là nàng! Hắn có thể trăm phần trăm xác định, người kia nhất định là nàng!
Lảo đảo, mặc kệ mấy huynh đệ Quân gia đi theo, Tử Sở đẩy cửa sương phòng ra, cảnh tượng hắn chứng kiến bên trong, làm cho ánh mắt của hắn trì trệ, hô hấp trong chớp mắt cũng mạnh mẽ đình chỉ.
Không nói lời nào, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm, nháy cũng không nháy mắt, toàn thân hơi hơi run rẩy.
Cố gắng khống chế tâm tình của mình, không để ình bởi vì vui sướng và khiếp sợ mà biểu hiện thất thố, Tử Sở nhấc chân gian nan bước từng bước một đi đến trước mặt người ngọc, sau đó thân thể chồm tới, gắt gao cầm lấy tay người ngọc, không chịu buông ra.
Vô Song, Minh Tịnh, Thư Ly, Kỳ Nguyệt, bốn người bọn họ ai cũng không nói chuyện, có lẽ là vì tình cảnh này, đã đánh động đến chấp niệm trong lòng bọn hắn, làm cho bọn họ cũng cảm động sâu sắc lây, cho nên trong lúc nhất thời, không có ai nói gì.
“Nàng. . . . . .” Chỉ một câu, rốt cuộc lại nói không được nữa, ánh mắt Tử Sở bình tĩnh nhìn thẳng, ngón tay thon dài tuấn mỹ không khỏi gắt gao khép lại.
Người ngọc trên chỗ ngồi, tự nhiên như mây trôi nước chảy, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, nàng hơi cúi đầu, lông mi nồng đậm che trên mắt nàng, làm cho trong lúc nhất thời người ta nhìn không ra nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Ha, Tam ca, ta không nhìn lầm a? Khó trách huynh không gần nữ sắc, hóa ra đúng là có hứng thú đối với nam tử a!” Lúc này, lão Tứ trong huynh đệ Quân gia bên cạnh mở miệng, thần sắc hết sức châm chọc cùng miệt thị.
“Đúng vậy a, thật đúng là không nghĩ tới! Hóa ra Tam hoàng tử được phụ hoàng yêu thương nhất của chúng ta, lại là người thích chuyện Long Dương? Ha ha, vậy bây giờ phải làm sao đây? Nếu muốn tiếp nhận ngôi vị hoàng đế luôn cần đến thanh danh, nếu như bị phụ hoàng biết được chuyện này, vị trí hoàng trừ này chỉ sợ. . . . . .”
Tựa hồ đã tìm được lý do đả kích, đại hoàng tử Quân Tử Dạ nhìn một màn trước mắt này, trong lòng thầm cười lạnh, miệng giễu cợt nói theo.
“Đúng, đúng là vậy! Tam ca, chúng ta thật sự lo lắng cho huynh a!”Hoàng tử khác thừa cơ phụ họa, thái độ ác liệt kiêu ngạo y như nhau.
Thấy vậy, Tử Sở mím môi, cũng không quay đầu lại trên mặt lộ rõ sự lạnh lùng: “Biến, ta không cần thứ đó!”
“Ngươi!” Thứ mình ngày đêm nhớ mong mà không có được, người khác lại không coi vào đâu như vậy, ngực Quân Tử Dạ như bị thứ gì đè lên, tức giận đến không biết trút vào đâu.
“Được! Không hổ là người thừa kế phụ hoàng vừa ý, nói chuyện làm việc đều không giống người thường!” Vỗ tay, Quân Tử Dạ móc mỉa.
Thấy vậy, Quân lão tứ bên cạnh nói hùa theo: “Đại ca, Tam ca là ai chứ. Đương nhiên không giống với người thường rồi? Không kể tới chuyện huynh ấy là nhi tử phụ hoàng thương yêu nhất, đại ca đã quên huynh ấy từng có lịch sử quang vinh cỡ nào rồi sao?”
Lúc này, đã mặc kệ lệnh cấm của Đại Lương Quốc chủ, Quân lão Tứ ác độc mở miệng châm chích: “Ha ha, thử hỏi trong đám người thường, ai có thể thấy việc nghĩa không từ như Tam ca đây? Phải biết rằng, huynh ấy từng là từng là một trong các vị phu quân của dâm phụ đệ nhất thiên hạ Tống Nhữ Dương! Ha ha ——”
“Đúng! Lão Tứ nói quá đúng! Tử Sở của chúng ta, về điểm này, thật đúng là không ai có thể so sánh nổi!” Quân Tử Dạ cũng đã tức đến đỏ mắt, nhanh chóng gia nhập hàng ngũ châm chọc, trên nét mặt khinh bỉ để lộ sự oán hận mà hắn chất chứa không phải chỉ trong một ngày hay hai ngày.
“A, khó trách Tam đệ cũng không cảm thấy hứng thú với nữ nhân bên cạnh, hóa ra là chỉ thích loại dâm phụ như Nhữ Dương quận chúa? Ha ha, nghe nói Nhữ Dương quận chúa chính là đại mỹ nhân hạng nhất, Tam đệ nếu đệ không ngại, hay là nói cho chúng ta biết tiện nhân kia ở trên giường làm sao mà khiến đệ mê đến thần hồn điên đảo vậy?”
“Đúng, đúng a! Tam ca, huynh hãy cho nói chúng ta biết Tống Nhữ Dương kia, rốt cuộc trên giường dâm đãng đến cỡ nào a? Kỹ xảo của nàng ta có được không? Có giỏi dụ dỗ người khác không? Còn có, chỗ đó của nàng —— chặt hay không chặt?
Ha ha, nhưng đệ nghe người khác nói rồi, nữ nhân làm nhiều loại chuyện này, bình thường chỗ đó đều rất lỏng lẻo, ta nghĩ Tống Nhữ Dương đương thời hành vi phóng đãng, lại có nhiều phu quân như vậy, cho nên cái kia của nàng ta, hẳn là sẽ không mang đến khoái cảm gì cho huynh a? A ——”
“Tứ ca, huynh quên a? Tam ca của chúng ta không giống người thường, có lẽ hắn lại thích cái chỗ lỏng lẻo không có một chút co dãn như thế? Ha ha!”
“Đúng, đúng! Có lẽ Tam ca thích như thế cũng không chừng——” Đám huynh đệ Quân gia làm càn không hề cố kỵ cười lớn, biểu lộ dâm đãng không chịu nổi.
Lúc này, bốn người trên chỗ ngồi có chút không vui, đang muốn phát tác, chính là không chờ bọn họ đứng lên thì Tử Sở đã xoay người một cái, một nắm tay mạnh mẽ vung về hướng Quân lão Tứ vừa rồi cười khoa trương nhất, lực đạo của hắn cực kỳ mãnh liệt, khiến Quân lão tứ bay ra xa vài mét.
“Bùm ——” một tiếng, thân thể rơi xuống đất, mắt nổ đom đóm, đầu quay mòng mòng, Quân lão Tứ khóe miệng đổ máu quỳ rạp trên mặt đất, làm thế nào cũng không đứng dậy được.
“Lão Tứ!”
“Tứ ca!”
Đám huynh đệ Quân gia tranh thủ thời gian tiến lên, một bả nâng Tứ hoàng tử dậy, dưới cơn thịnh nộ, một tay Quân Tử Dạ chỉ vào Tử Sở quát lớn: “Quân Tử Sở, ngươi điên rồi! Ngươi dám đánh huynh đệ của mình!”
“Cút!”
Một tiếng lạnh lùng, vô cùng lãnh đạm vang lên, đưa mắt nhìn mấy người phía trước, Quân Tử Sở biểu hiện ra sự quyết tuyệt chưa bao giờ có. Trong lòng hắn, hắn có thể chịu được sự cười nhạo của bọn họ, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép bọn họ có nửa điểm bất kính cùng vũ nhục đối với nàng.
“Cút cho ta ——”
Không có nửa điểm biểu lộ, thẳng tắp nhìn qua, loại khí tức lạnh như băng này, làm cho Quân Tử Dạ đứng ở phía trước không khỏi rùng mình một cái.
“Quân Tử Sở, ngươi hơi quá đáng rồi đó! Ngươi không sợ ta đem chuyện này nói cho phụ hoàng sao?!” Trong lòng không biết làm sao, thậm chí còn dám nhắc tới phụ hoàng, Quân Tử Dạ cố gắng trấn định, hung ác đe dọa để tự trấn an mình.
Lúc này, Tử Sở vẫn không có nửa điểm biểu lộ, trên khuôn mặt tuấn mỹ là một mảnh lạnh lùng, khi nghe đến câu”Ngươi không sợ ta đem chuyện này nói cho phụ hoàng” của Quân Tử Dạ thì trên mặt xuất hiện vẻ châm chọc.
“Đừng để cho ta nói lần thứ ba, cút đi ——”
Đột nhiên trong lời nói có một loại áp lực cường thế lạnh giá, áp chế khiến Quân Tử Dạ nhất thời nói không ra lời, hắn hung hăng cắn răng, gắt gao nắm tay lại, vì sự nhục nhã phải chịu lần này, hắn hận không thể đem đối phương ra bầm thây vạn đoạn.
“Giỏi lắm, Quân Tử Sở, ngươi nhớ kỹ cho ta! Ngươi dung túng thủ hạ ngang ngược bá đạo, không để ý tình nghĩa một mình ra tay với huynh đệ, thậm chí còn dây dưa với một gã nam tử trước mặt công chúng, loại hành vi đồng tính đồi phong bại tục này, ngươi cứ chờ bị phụ hoàng trừng phạt! Chúng ta đi ——”
Phất tay áo một cái, Quân Tử Dạ tức giận ra hiệu cho đám huynh đệ sau lưng cùng mình rời đi, sau đó lúc rời đi, lơ đãng nhìn gương mặt đang tràn đầy hứng thú của Tống Ngâm Tuyết, thân thể không khỏi khẽ giật mình, cảm giác như là đã gặp nhau ở đâu đó, nhưng lại nghĩ mãi không ra.
Thấy đám huynh đệ Quân gia rời đi rồi, trong mắt nàng có ánh sáng thâm ý khẽ lướt qua, cả đời nàng, sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào đắc tội với mình, cho nên những kẻ vừa rồi, nàng nhớ kỹ.
Tử Sở không biểu lộ gì nhìn bọn hắn rời đi, sau khi xoay người lại nhìn bốn người, ánh mắt thâm tình nhìn về hướng người ngọc thủy chung vẫn duy trì trạng thái ung dung bình tỉnh, đáy mắt tràn đầy sự đau thương vô hạn, “Ngâm Tuyết. . . . . .”