Spoiler Trong gió thu, dưới bóng cây, đình viện lại sâu thẳm thêm mấy phần.
Tuy nói mùa thu tháng mười, là mùa thu hoạch phong phú, chính là dưới sự phong phú lại cất giấu sự hiu quạnh cùng cô đơn mơ hồ.
Đứng ở trong biệt viện khắp nơi dán chữ hỷ (囍), xung quanh là cảnh nhộn nhịp vui mừng, thỉnh thoảng có thể thấy thân ảnh bọn hạ nhân vội vội vàng vàng ra vào, trong bận rộn còn có vẻ cẩn thận.
“Phục linh, bọn họ là ai?” Đứng trong đình viện, Thượng Quan Huyền Ngọc cau mày nhìn những hạ nhân không quen biết này, hết sức bất mãn, xoay người mở miệng hỏi Phục Linh bên cạnh.
“Công tử, những người này là do Thánh Thượng phái tới , bảo là muốn hỗ trợ quét dọn bố trí phòng ở.” Tiến lên một bước, Phục Linh lên tiếng trả lời.
Nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc không nói gì, chỉ liếc nhìn những hạ nhân kia thật sâu, sau đó xoay người đi vào trong phòng. A, nếu nói là quét dọn bố trí phòng, chẳng thà nói là giám thị khống chế hành tung của hắn cho rồi! Hoa vương thật đúng là hào phóng! Vì hắn, mà không tiếc gì, ngay cả cấm vệ quân cũng phái tới đây làm hạ nhân? Có thể thấy được sự coi trọng đối với hắn, không chỉ sâu sắc bình thường a!
Xoay người đi vào phòng, tức giận hung hăng dùng sức mở cửa, lần đầu tiên, Thượng Quan Huyền Ngọc dùng loại phương thức không văn minh này phát tiết nỗi căm tức trong lòng, khiến ọi người kinh ngạc, dừng động tác trong tay lại giương mắt nhìn nhau.
“Công tử, người làm sao vậy? Hành vi như thế, thật sự là. . . . . .”Phục Linh theo sát phía sau, thấy Huyền Ngọc hành động như thế, không khỏi nhíu mày, thấp giọng nói ra.
“Phục Linh, đừng có nói với ta cái điều lệ đại nghĩa gì nữa, hiện tại ta không muốn nghe!” Không đợi Phục Linh nói cho hết lời, Thượng Quan Huyền ngọc trực tiếp xen vào, hung hăng cắt ngang.
Tmd đại nghĩa điều lệ đi! Tmd giáo điều lý tín đi! Hiện tại, giờ khắc này, cái gì hắn cũng không muốn nghe! Cái gì cũng nghe không vào!
Đại nghĩa đệ nhất truyền nhân thì làm được cái gì? Thiên hạ đệ nhất Thánh công tử thì có tác dụng gì? Kết quả còn không phải là bị người ta nắm mũi lôi đi khắp nơi, ngay cả một chút phản kháng cũng không có đấy sao!
Hắn đã rõ rồi, thanh danh cái gì? Địa vị cái gì? Toàn bộ đều là vô nghĩa! Trước mặt ích lợi, hết thảy đều tmd buồn cười đến cực điểm!
Nếu như không phải vì để ý thân phận địa vị cùng lợi ích hắn sẽ mang đến, Hoa vương sẽ khăng khăng bắt buộc hắn như vậy sao? Kết quả rất rõ ràng —— đương nhiên sẽ không! Hơn nữa chỉ sợ dù hắn có đau khổ tiều tụy quỳ trước mặt Hoa Vương, ông ta cũng không thèm liếc nhiều một cái!
Hắn là tôn giả, thượng nhân! Chính là trước mặt ích lợi, cũng có thể bị người ta tùy ý uy hiếp! Như vậy loại thân phận này, loại danh vọng này của hắn, có phải giống như một trò hề lố bịch không?
Thượng Quan Huyền Ngọc mím môi, gắt gao mím thành một đường thẳng tắp. Phục Linh biết hắn đang cảm thấy căm tức, vì vậy không tiếp tục nói tới chuyện đó nữa.
“Công tử, thời gian không còn sớm, hay là người nhanh chóng đi thay đổi y phục a.” Chỉ chỉ hỉ phục chú rể đặt chỉnh tề ở trên giường, Phục Linh nhu hòa nói, “Công tử! Đại hôn lần này, Hoa vương đúng là rất giữ thể diện cho chúng ta. Không chỉ không yêu cầu làm theo phong tục gả nữ nhi của hoàng thất, lại dựa theo phương thức của từ đường đại nghĩa, chỉ bằng điểm này, liền được dân chúng trong thiên hạ nhất trí khen ngợi.”
Một câu nghe như đơn giản, kì thực là có hai tầng ý tứ, Phục Linh hiểu được, tin rằng Huyền Ngọc cũng có thể nghe hiểu được. Ý tứ của hắn, nghĩa đen là, Hoa vương giữ thể diện ình trước mặt người khác, mà đổi nghĩa bóng lại là báo cho Thượng Quan Huyền Ngọc, ngày hôm nay dân chúng đều nhìn chằm chằm vào hắn, hắn ngàn vạn lần không thể làm điều xằng bậy.
Huyền Ngọc nghe Phục Linh nói xong, chậm rãi xoay người, hai mắt thẳng nhìn về phía hỉ phục trên giường, vẻ mặt tươi cười làm cho người ta khó hiểu.
Hắn không thể làm điều xằng bậy sao?
Phục Linh thấy Thượng Quan Huyền Ngọc không nói lời nào, suy nghĩ trong một lúc sau đó lại mở miệng nói: “Công tử, tôi biết trong lòng người không muốn, chính là chuyện này cũng không còn cách nào xoay chuyển! Hôm nay Hoa vương là người có địa vị cao lại chịu nhân nhượng trước người có địa vị thấp như chúng ta đúng là chuyện khó có, hơn nữa tất cả tông trưởng lại đang nằm trong tay bọn họ, nếu như chúng ta không làm theo lời bọn họ, kết quả ——”
” Phục Linh. . . . . .” Lên tiếng cắt ngang lần nữa, Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này nghe những lời đạo nghĩa kia, đáy lòng lại bực bội khó hiểu một hồi. Một người ngay cả hạnh phúc của bản thân cũng không nắm giữ được, thì làm sao có năng lực đi bảo vệ người khác?
“Công tử. . . . . .” Biết trong lòng hắn không muốn, Phục Linh cũng không có biện pháp, chỉ là yên lặng thở dài, xoay người nâng hỉ phục trên giường lên đưa đến trước mặt, “Công tử, xin thay quần áo. . . . . .”
Trầm mặc, trầm mặc đến hít thở không thông, trước vẻ mặt kiên định, hai tay nâng hỉ phục lên cao của Phục Linh thì Thượng Quan Huyền Ngọc lâm vào một hồi trầm mặc thật sâu.
“Công tử, giờ lành sắp đến rồi, nếu không thay quần áo sẽ trễ mất. Tuy lần này chúng ta dùng lễ từ đường đến cưới công chúa, không cần tự mình đi hoàng cung đón dâu, nhưng bất luận như thế nào cũng phải đúng giờ, bằng không trễ giờ lành là điềm xấu, sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo.”
Lời nói của Phục Linh có thể nói là thấm thía, dụng tâm lương khổ tới cực điểm, mỗi chữ mỗi câu của hắn đều hướng về Thượng Quan Huyền Ngọc kể lể quan hệ lợi hại, hy vọng có thể thay đổi tâm ý của hắn.
Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc giương mắt nhìn hắn chằm chằm, nhìn hồi lâu, vô cùng chuyên chú tựa hồ như đang suy tư cái gì, tiếp đó hắn tiếp nhận hỉ phục, không nói một lời đi vào trong phòng, cởi quần áo, sau đó thay hỉ phục vào. . . . . . Tiếng nhạc vui mừng tấu lên, trong vòng vây của mọi người, Thượng Quan Huyền Ngọc một thân đỏ thẫm, mặt không biểu tình cưỡi tuấn mã, do Phục Linh dẫn đầu, người dắt ngựa kéo, chậm rãi bắt đầu chạy tới hướng từ đường đại nghĩa.
“Thánh công tử đến đấy! Thánh công tử đến đấy!”
Một tiếng kêu vang lên, khiến cho người vây xem chật như nêm cối quanh Từ Đường lập tức sôi sục lên, bọn họ giơ cao tay lên, không ngừng kêu to: “Thánh công tử —— thánh công tử ——”
Ngạn ngữ có câu: Năn nỉ vạn lần mới bước ra, còn ôm tỳ bà che nửa mặt! Mà hôm nay Thượng Quan Huyền Ngọc, trong tiếng hô to của mọi người, thì mặt lại như phủ băng, lãnh mạc dị thường.
“Hắn đến đây!” Vừa nghe tiếng hoan hô của mọi người bên ngoài, Hoa vương sớm đã chờ lâu lúc này mạnh mẽ đứng lên, biểu hiện trên mặt có chút giãn ra, trái tim nôn nóng không khỏi bắt đầu chậm rãi dịu lại.
Kỳ cục, thật là kỳ cục! Hắn đường đường là Hoa vương, đã chịu thiệt thòi gả nữ nhi cho hắn, mà Thượng Quan Huyền Ngọc cư nhiên còn tự cao tự đại, đến giờ lành vẫn chậm chạp không thấy bóng dáng, làm cho bọn họ há hốc mồm chờ từ sáng sớm đến giờ.
Nguyên bản nam tử đi đón dâu, trước tiên là nhập phủ đón chào, sau đó chú rể dẫn tân nương cùng nhau bái đường. Hôm nay dựa theo nghi lễ của từ đường đại nghĩa, hai bên tự vào, đây đã sự thiệt thòi đối với thân phận của công chúa, nhưng bây giờ, tên hỗn đản Thượng Quan Huyền Ngọc kia lại không biết tốt xấu như vậy, muộn như vậy mới xuất hiện, làm ột đám người bọn họ khổ sở đợi lâu như vậy, đây quả thực là một sự vũ nhục, một loại khiêu khích đối với tôn nghiêm hoàng gia bọn họ!
Hoa vương đi lên hai bước, thu hồi sắc mặt vốn đang không vui, không ngừng an ủi mình rằng sắp lấy được ích lợi, không cần so đo với hắn thì một nụ cười cũng chậm rãi giương lên trên mặt.
Hừ! Bất kể thế nào, Thượng Quan Huyền Ngọc có đến chậm, nhưng cuối cùng cũng phải đến, nhất định vẫn phải làm phò mã gia của Hoa quốc!
“Thánh công tử —— thánh công tử ——” tiếng hoan hô nhiệt liệt, hòa cùng tâm tình vui sướng, lúc này, bất kể là dân chúng Hoa quốc, hay là các tín đồ đại nghĩa từ phía khắp nơi đổ về xem, cũng khó giấu tâm tình kích động, căng cuống họng cao giọng gọi, biểu đạt ra sự sùng kính của bọn họ đối với thần tượng.
Bầu không khí náo nhiệt, cảm xúc tăng vọt, Thượng Quan Huyền Ngọc trong tình cảnh như vậy, vẫn lạnh lùng nghiêm mặt, xoay người một cái xuống ngựa, đi vào trong từ đường.
“Công tử, chờ một chút!” Vừa thấy Thượng Quan Huyền Ngọc không hợp cấp bậc lễ nghĩa ngang nhiên đi vào trong như vậy, Phục Linh lập tức tiến lên, đem hoa kết* trong tay đưa tới tay hắn, sau đó tận lực hạ giọng nói: “Công tử, cái hoa kết này phải giao vào tay công chúa, xin người đừng quăng nó đi.”
(*Hoa kết: dải băng đỏ ở giữa kết lại thành một bông hoa to. Chú rể và tân nương nắm hai đầu trong nghi lễ kết hôn của TQ cổ đại.)
Nhẹ gật đầu, hai tay chuyển hoa tới, nghe vậy, Huyền Ngọc dùng mắt thoáng nhìn sang, không nói lời nào cầm lấy hoa kết, gắt gao nắm trong lòng bàn tay.
“Phù ——” không biết vì cái gì, Hoa vương vừa thấy động tác Huyền Ngọc như vậy, cho là hắn cam tâm tình nguyện tiếp nhận rồi, vì vậy cảm thấy cái tảng đá lớn trong lòng kia lập tức được để xuống, cả người chợt nhẹ nhàng, tâm tình cũng tốt theo.
“Ha ha, thánh công tử thật đúng là để cho chúng ta chờ lâu nha!”Cười to một tiếng, Hoa vương vuốt chòm râu dê, tiến lên một bước mở miệng nói.
Kỳ thật Hoa vương bởi vì tâm tình sáng sủa, trong lòng cũng không tức giận nữa, chính là Phục Linh lại không biết, một lòng cho là hắn đang tức giận nói móc, cho nên lập tức tiến lên giải thích: “Xin Hoa vương thứ tội, công tử đến chậm đúng là ngoài ý muốn, không phải cố tình!”
“Không sao, không sao!” Mở miệng cười, trong nội tâm rất là thoả mãn thái độ tôn kính của Phục Linh đối với mình, Hoa vương lập tức gật đầu xoay người, mở miệng nói với mọi người: “ Hôm nay trẫm may mắn có được con rể như Huyền Ngọc công tử, trong lòng cảm thấy quá mức sung sướng, nên tự mình làm chủ cho hôn lễ của công tử cùng tiểu nữ Hướng Cầm, dùng lễ pháp chính tông.”
Vung tay lên ra hiệu ọi người, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng chuẩn bị thực hiện nghi thức, chờ đợi Hoa vương bắt đầu tiến hành.
Lúc này, Thượng Quan Huyền Ngọc mặt không chút biểu lộ, mắt thấy Hướng Cầm công chúa một thân mũ phượng khăn quàng vai, đỉnh đầu mang khăn phượng đỏ thẫm, được thị nữ vịn chậm rãi đi ra thì bàn tay thon dài đang cầm hoa kết không khỏi nắm thật chặt lại.
“Oa, quả nhiên là trai tài gái sắc, một đôi người ngọc a! Chỉ nhìn như vậy, cũng biết là sau này nhất định có thể bách niên giai lão, con cháu đầy đàn!”
“Đúng vậy a, đúng a! Hai người này, bất luận là thân phận, hay là tài đức, đều xứng đôi vừa lứa, quả thực chính là trời tạo đất tạo một đôi!”
“Đúng! Đúng! Thế nhân đều nói tài tử xứng giai nhân, thánh công tử thượng nhân của chúng ta sánh duyên cùng nữ tữ tài đức! Hay lắm! Hay lắm!”
“Ha ha! Đúng, đúng!”
“. . . . . .”
Hướng cầm công chúa vừa đi ra, đứng ở bên người Hoa vương thì những người vây xem bên ngoài không ngừng mở miệng khen, bất luận là thiệt tình, hay a dua, giả tạo, nịnh nọt . . . . . . Hoa vương híp mắt, vạn phần hưởng thụ nghe những lời khen tặng này, vẻ mặt vui mừng, hắn giương mắt lên, thẳng tắp nhìn bốn phía chung quanh một vòng, nhẹ gật đầu với đại thái giám bên cạnh, xoay người ngồi trên ghế chủ vị.
“Giờ lành đến! Chú rể tân nương hành lễ ——”
Hoa vương ra hiệu, đại thái giám hiểu ý, lập tức hướng mọi người cất cao giọng hô: “Chú rể tân nương cầm tay cùng vào ——”
Lời của đại thái giám vừa rơi xuống, lúc này theo đạo lý, hẳn là do Huyền Ngọc tiến lên, đem hoa kết trong tay giao cho Hướng Cầm công chúa, rồi sau đó dẫn nàng vào làm đại lễ phu thê! Chính là hôm nay, hắn không có làm như vậy!
Hắn giương mắt thản nhiên nhìn tất cả mọi người trong từ đường, đứng thẳng như là một cây tùng bách cao ngất nhìn hậu thế, ngay thẳng, bất khuất!
Tầm mắt, rơi vào mấy tông trưởng ngồi gần đó, trong mắt Thượng Quan Huyền Ngọc đầy thâm ý, mơ hồ có xin lỗi, nhưng cũng hàm chứa hờn trách.
Hắn biết rõ, mấy tông trường kỳ thật trong lòng vẫn hi vọng hắn sẽ thành thân cùng với Hướng Cầm công chúa! Bằng không từ đầu bọn họ sẽ không đáp ứng Hoa vương tứ hôn, rồi sau đó cũng sẽ không cứ như vậy mặc người ta bài bố mà đồng ý nhập cung.
Bọn họ cùng Hoa vương, đều có mục đích đạt thành hiệp nghị hai bên cùng có lợi, một người là muốn mượn đại nghĩa tăng danh dự của mình lên, mà một bên thì muốn dựa vào Hoa quốc làm lớn mạnh lực lượng của mình.
Loại hôn nhân chính trị này, từ xưa đến nay đều như thế, Thượng Quan Huyền Ngọc cũng lý giải được. Nhưng mà, tuy hắn có thể lý giải, nhưng không có nghĩa là hắn nhất định sẽ làm theo như vậy!