Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 117: Giao thủ




Spoiler Tống Ngâm Tuyết buông một câu khí thế “Tuyệt đối không thể.”, kiên định kiêu ngạo đến làm cho người ta không khỏi giật mình. Trong lòng Vô Song có một loại hạnh phúc vui sướng đang lặng lẽ lan tràn. Mà Minh Tịnh thì lòng đầy ghen tuông cay đắng nhìn, sắc mặt khẽ biến thành hơi mất tự nhiên.

Vân Độc Nhất âm trầm, đôi mắt đẹp không ngừng nhìn Tống Ngâm Tuyết từ trên xuống dưới, trong lòng rất là hiếu kỳ tại sao nàng lại quyết đoán như vậy. Bất quá chính là lớn lên tuấn tú bức người một tí, lại không có võ công, làm sao dám làm càn kiêu ngạo, dõng dạc trước mặt nàng như thế!

Bởi vì tuổi Tống Ngâm Tuyết tương đối nhỏ, lớn lên lại tuấn mỹ vô hại, thoạt nhìn không có gì đáng ngại, hơn nữa nàng cố ý ẩn giấu khí tức, cho nên tự nhiên liền rất dễ dàng làm cho người ta bỏ qua bản chất của nàng, quên đi sự tồn tại cường hãn của nàng!

“Xú tiểu tử, ngươi biết bây giờ ngươi đang nói chuyện với ai sao? Ngươi cũng không nhìn kỹ một chút, hôm nay đã đến địa bàn của ai, mà dám cuồng vọng kiêu ngạo như vậy!”Lạnh lùng, từ trong lỗ mũi hừ ra một hơi, Vân Độc Nhất cười nhạo một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng phẫn nộ, trong đôi mắt ánh sáng nguy hiểm bắn ra bốn phía.Thấy vậy, biết nàng ta thật sự nổi giận, vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết thờ ơ cười cười, nhún nhún vai, tiêu sái một bả mở cây quạt viết ba chữ “Tuyết công tử” rồng bay phượng múa, phong lưu phóng khoáng rêu rao trước mặt mọi người.

“Ai nha, ta nói cốc chủ tỷ tỷ, tỷ tỷ sai rồi, ta cùng Tiểu Song Song thật tình yêu nhau! Cho nên lời này bất luận ta đi tới chỗ nào, ta cũng sẽ nói như vậy!”

Cười đến có chút dụ dỗ mị hoặc như tinh linh, sáng lạng rực rỡ khiếnVân Độc Nhất cảm thấy choáng váng một hồi. Khá tốt, khá tốt! Nếu hôm nay không phải tất cả lòng nàng đều đổ vào trên người Vô Song, chỉ sợ một nụ cười vừa rồi của Tống Ngâm Tuyết, đã làm nàng trầm mê, không thể tự kềm chế.

Thầm hận, nghĩ rằng Vô Song đích thị là bị nụ cười hút hồn người kia câu dẫn, lúc này mới không tiếp thụ tình yêu của nàng! Vân Độc Nhất chậm rãi nắm chặt hai tay, trong mắt có ngọn lửa giận đang thiêu đốt.

Vô Song là của nàng, ngoại trừ nàng ra, kiếp nầy quyết không cho phép hắn thích người thứ hai! Dù cho người thứ hai có là đàn ông đi chăng nữa!

Bởi vì nàng một thân nam trang, hơn nữa còn có danh hào Tuyết công tử, Vân Độc Nhất từ đầu tới cuối đều cho rằng Tống Ngâm Tuyết là nam tử. Chính là dù nam tử cũng không được, phu quân của nàng phải toàn tâm toàn ý, từ đầu đến cuối chỉ nghĩ đến một mình nàng, chỉ có thể yêu thương một mình nàng mà thôi!

Trong nội tâm tựa hồ có chút sát khí, mà loại sát khí này, khi nhìn đến vẻ mặt ôn nhu, ánh mắt say mê không thôi của Vô Song thì càng trở nên đậm đặc và cường liệt .

Ánh mắt say mê! Biểu lộ quyến luyến! Loại thâm tình này, loại quyến luyến này, chính là thứ nàng một mực khát vọng thủy chung lại không thể có được .

Vô Song, vì cái gì? Vì cái gì chàng tình nguyện đi nhìn một người nam nhân như vậy, lại không chịu liếc mắt đến ta một cái? Trái tim gắt gao co rút đau nhức, mang theo phẫn nộ, mang theo ghen ghét.

“Võng, dẫn Vô Song công tử đi cho ta!” Ra mệnh lệnh, lạnh lùng nói. Nàng không muốn cho Vô Song cùng tiểu tử này gặp mặt, bởi vì vừa nhìn thấy sự ôn nhu lưu luyến giữa bọn họ, toàn thân nàng liền không thoải mái.

“Dạ!” Võng vừa nghe lời phân phó, không có một chút do dự lập tức tiến lên.

“Chậm đã. . . . . .” Vừa thấy như thế, Tống Ngâm Tuyết lạnh lùng quát một tiếng, tiếp đó tiêu sái khép cây quạt trong tay lại, chậm rãi vỗ nhẹ vài cái trong tay, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng: “Ta đã nói Vô Song có thể đi rồi sao?”

“Làm càn!” Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết vui cười chất vấn, Vân Độc Nhất giận đến không kềm được, liên tục quát lớn, gương mặt diễm lệ có chút dữ tợn.

“Xú tiểu tử, ngươi đừng có vuốt mặt không nể mũi! Bằng vào ngươi cũng xứng yêu mến Vô Song ư? Hừ, quả thực là người say nói chuyện viển vông! Vốn ta thấy hai người các ngươi lớn lên coi như cũng thuận mắt, thành tâm mời các ngươi tham gia hôn lễ ngày mai, không thể tưởng tượng được các ngươi không biết điều, còn ở đây nói ẩu nói tả, cho nên hiện tại Ngũ độc cốc không chào đón các ngươi, nếu các ngươi không lập tức rời đi, thì lưu mạng lại!”

Câu nói sau cùng, Vân Độc Nhất gằn mạnh, cơ hồ là đến tình trạng nghiến răng nghiến lợi, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết rùng mình, không khỏi âm thầm cười cười.

Minh Tịnh giờ phút này vừa nghe Vân Độc Nhất buông lời đe dọa, toàn thân không khỏi tản mát ra khí tức lạnh lùng. Tuy hắn không phải rất yêu mến Vô Song, không muốn Tống Ngâm Tuyết ở cùng hắn, nhưng lúc này liên quan đến an nguy tánh mạng của Tống Ngâm Tuyết, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi yên!

Lạnh lùng, đã chuẩn bị tùy thời chiến đấu xong, khi Minh Tịnh tiến lên một bước ngăn trước mặt Tống Ngâm Tuyết thì Vô Song bên cạnh mặt lạnh lùng nói: ” Vân Độc Nhất, đời này ngươi đừng mơ tưởng tới chuyện ta sẽ liếc mắt nhìn ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao? Nhớ đến tình cảm tỷ đệ giữa chúng ta sao? Nói cho ngươi biết, tất cả đều không phải! Từ một khắc ngươi dùng độc hại cha mẹ kia, từ cái ngày ta một mình bước ra khỏi Ngũ độc cốc kia, giữa chúng ta liền không tiếp tục bất cứ cái quan hệ gì nữa!”

” Vân Độc Nhất, ta không giết ngươi. Không phải bởi vì ta đánh không lại ngươi mà sợ ngươi, ta chỉ là muốn cho ngươi nếm thử tư vị cả đời một mình không tình không yêu, cô độc sống suốt quãng đời còn lại.”

Lời nói của Vô Song, mang theo sự âm lãnh trước nay chưa từng có, đâm thẳng vào xương cốt khiến người ta phát run. Nghe vậy, Vân Độc Nhất khiếp sợ miệng mở rộng, giống như không dám tin mở to hai mắt, đau đớn cảm thụ câu nói như lời nguyền rủa truyền ra từ trong Địa ngục kia, thân thể không khỏi run rẩy.

“Vô Song. . . . . .”

Vẻ mặt Vân Độc Nhất khiếp sợ, không khỏi có chút không thể khống chế chính mình, mà lúc này không thể khống chế bản thân, há chỉ có một mình nàng?

Võng Vô Song nói một câu “Dùng độc hại cha mẹ” kia, một mực xoay quanh trong đầu hắn. Là sự thật sao? Đây là thật đấy sao? Thật là cốc chủ, dùng độc hại lão Cốc chủ cùng phu nhân sao? Vì cái gì!

Trong lòng vô cùng kinh ngạc, không rõ rốt cuộc là vì cái gì. Chính là lúc Võng có chút suy tư, trong lòng, một cái sự thật chân thật đến khiến hắn không muốn tin tưởng, liền mạnh mẽ từ trong đầu hắn bật ra.

Cốc chủ nàng ta là vì Vô Song công tử. . . . . . Là vì để có thể thuận lợi ở cùng một chỗ với Vô Song công tử, lúc này mới hạ độc làm hại lão Cốc chủ. . . . . . Thật là đáng sợ! Qủa thật là đáng sợ!

Thần sắc Võng hoảng hốt, trong mắt tràn đầy mâu thuẫn, không biết giờ phút này chính mình nên làm cái gì mới tốt.

Mà lúc này, Tống Ngâm Tuyết cùng Minh Tịnh cũng bị khiếp sợ như thế, không khỏi giương mắt, vô lực nhìn Vô Song, vì quá khứ của hắn mà cảm thấy tiếc hận thật sâu.

Không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ! Thì ra che dấu dưới khuôn mặt diễm lệ tốt đẹp của Vân Độc Nhất, chính là một trái tim tàn nhẫn ngoan độc như vậy!

Tống Ngâm Tuyết cảm giác trái tim mình, bị rung động thật sâu. Bởi vì chưa bao giờ nghĩ tới một người, vì tình yêu dị dạng vặn vẹo trong lòng, có thể biến thái đến tình trạng tự mình giết chết cha mẹ. Phần điên cuồng này, chỉ sợ ngoại trừ Vân Độc Nhất ra, trên đời cũng không còn ai nữa!

“Cốc chủ tỷ tỷ, tỷ thật là cố chấp a! Bất quá sự cố chấp này của tỷ, thật sự là khiến người ta không có cách nào tiếp nhận nổi. Cho nên vì tương lai hạnh phúc tốt đẹp của Tiểu Song Song, ta là nhất định sẽ không để cho tỷ đạt được ý đồ!”

Lời nói vui đùa, nhưng lại thập phần nghiêm túc. Nghe vậy, Vân Độc Nhất thu hồi nỗi đau đớn trong lòng, lại đem sự phẫn nộ đổ lên trên đầu Tống Ngâm Tuyết.

“Võng, giết tiểu tử thúi này cho ta, thi thể ném vào trong rừng cho độc trùng!” Lời nói hung ác, không mang theo một chút nhiệt độ nào từ trong miệng Vân Độc Nhất phun ra.

Vốn tưởng rằng bên tai có thể nghe được câu trả lời cung kính, chính là nàng đợi nửa ngày một điểm động tĩnh cũng không có.

“Võng?” Xoay người nhìn về bên cạnh, sau khi nhìn thấy biểu lộ do dự phức tạp của Võng, trong lòng lập tức hiểu rõ.

Xem ra những lời Vô Song mới nói, hắn đã nghe được. Ha ha, bất quá nghe được thì có sao? Cho dù người khắp thiên hạ biết Vân Độc Nhất nàng giết chết phụ mẫu, thì kết quả thế nào?

Nàng không sợ, cái gì nàng cũng không sợ! Chỉ cần có Vô Song, cho dù người khắp thiên hạ đối địch với nàng, nàng cũng không sợ!

“Được rồi, Võng ngươi đã không chịu động thủ, vậy cũng chỉ có ta tự mình ra tay. Dù sao ta cũng đã lâu rồi không giao thủ với người khác, thật đúng là có chút rảnh rỗi đến phát chán.”

Chậm rãi thủ thế, khiêu khích nhìn Tống Ngâm Tuyết, khi Vân Độc Nhất mở miệng muốn hạ chiến thư thì Minh Tịnh vẻ mặt trầm tĩnh, chậm rãi tiến lên, “Muốn đánh với nàng? Trước tiên phải qua một cửa của ta đây!”

Đưa tay huy kiếm, chuẩn xác lưu loát đâm tới, thấy vậy, thân thể Vân Độc Nhất mạnh mẽ nhảy về phía sau, sau khi khen một câu”Hảo kiếm pháp”, tiện tay rút nhuyễn kiếm bên hông ra, đánh thẳng tới trước mặt.

Kiếm cùng kiếm đụng vào nhau, phát ra tia lửa kịch liệt, xoay người một kích không thành, một chân Vân Độc Nhất khẽ điểm, muốn từ bên cạnh mà tấn công.

Minh Tịnh là người thông minh bực nào, sớm đã thấy rõ ý đồ của nàng, trực tiếp thay đổi hướng kiếm, dễ dàng chặn công kích của nàng lại, hơn nữa còn thuận thế từ bờ vai của nàng chuyển hướng, kiếm phong lạnh lùng gào thét đâm tới trán của nàng.

Đá qua bên cạnh một cái, đầu nhẹ nhàng nghiêng nghiêng, sau khi trốn thoát một cú đâm cực lực công kích của Minh Tịnh, Vân Độc Nhất thầm nghĩ ” Kiếm pháp thật là lợi hại” , lập tức lại tiến lên chiến đấu.

“Chú ý!”

Đúng lúc này, một câu nhắc nhở vội vàng vang lên, khi Minh Tịnh còn chưa kịp phản ứng thì thân thể Vô Song mạnh mẽ nhảy lên, rơi vào trước mặt hắn, ống tay áo ,găn trở độc phấn từ trong tay Vân Độc Nhất vung đến.

“Hèn hạ!” Mặt lạnh lùng, Minh Tịnh hộc ra hai chữ.

Nghe vậy, Vân Độc Nhất rất là không biết xấu hổ cười nói, trong lời nói có nồng đậm thờ ơ, “A, hèn hạ? Ngũ độc cốc ta vốn dùng độc xưng bá thiên hạ, lúc đánh nhau dùng một chút độc, đây còn không phải là chuyện đạo lý hiển nhiên sao? Có cái gì phải dị nghị!”

“Hừ!”

Nghe được mấy lời cãi chày cãi cối của nàng, Minh Tịnh thu kiếm, chậm rãi lui về bên cạnh Tống Ngâm Tuyết, lúc này, hắn chợt phát hiện nàng có chút không bình thường, sắc mặt tái nhợt nhếch miệng, không có chút sắc máu.

“Quận chúa!” Trong nhất thời hoảng hốt nhảy vài cái, không hề bình tĩnh thong dong giống như trước kia nữa, Minh Tịnh lúc này kêu to một câu bất chấp cả việc sẽ tiết lộ thân phận của nàng, một bả tiến lên ôm lấy thân thể đang thuận thế trợt xuống, không ngừng lo lắng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.