Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 106: Ăn( 2 )




Spoiler “Tuyết Nhi. . .” Tràn ngập tình dục, thấp giọng nhẹ kêu ra tiếng, Vô Song gắt gao dán trên thân thể mê người của Tống Ngâm Tuyết, cố gắng khắc chế một lớp lại một lớp sóng dục vọng trong cơ thể, không ngừng từ bụng dưới kêu gào, nóng rực truyền đến, khiêu khích hắn trận trận tê dại mất hồn.

“Tuyết Nhi, nàng thật đẹp. . .” Khẽ cắn môi, nhưng vẫn không ngăn được tiếng kêu rên từ trong cổ bật ra như cũ, đôi tay xinh đẹp thon dài của Vô Song chậm rãi quấn lấy vòng eo tinh xảo không tỳ vết, trắng nõn hoàn mỹ của Tống Ngâm Tuyết, cũng ở đó mà vuốt ve tới tới lui lui.

“Ưm. . . .” Thân thể đã tựa hồ có chút không kềm chế được, trong sự lưu luyến, thân thể Tống Ngâm Tuyết bắt đầu chậm rãi không còn cứng ngắc, thay vào đó biến thành một loại mềm mại, một loại nhu hòa tựa hồ có thể hấp dẫn hút người ta đi vào. Trên gương mặt khuynh thành, dâng lên hai đóa hoa đỏ ửng, hồng hồng, quyến rũ, yêu kiều tạo nên một phong thái khác lạ. Vô Song thấy Tống Ngâm Tuyết như thế, trái tim không khỏi rung động, khuôn mặt tuấn tú thanh nhã khẽ nhíu, trực giác được bụng dưới căng thẳng lợi hại. Hai mắt có chút đỏ hồng, hô hấp cũng biến thành càng thêm dồn dập, khí tức nóng hổi chưa đựng dục vọng không ngừng phun trên người bóng hình xinh đẹp dưới thân, không khỏi khiêu khích thở nhẹ.

Không để ý hơi thở, ngón tay Vô Song chậm rãi xẹt qua bụng bằng phẳng trắng như tuyết của Tống Ngâm Tuyết, không ngừng đi dạo trên cái rốn đáng yêu mượt mà, thỉnh thỏang lại in lên nó một nụ hôn thân mật.

Tống Ngâm Tuyết giờ phút này, trên thân thể hoàn mỹ trẳng nõn chỉ còn lại một cái quần lót lụa trắng ẩm ướt, gắt gao dán vào da thịt, nửa kín nửa hở lộ ra khu vực thần bí đẹp nhất của nàng.

Thấy tình hình này, cổ họng Vô Song không tự giác giật giật, khuôn mặt tuấn mỹ không khỏi mê ly, ánh mắt cũng biến thành càng thêm cực nóng. Hắn nhìn nhìn khuôn mặt Tống Ngâm Tuyết cũng mê ly như thế, cùng cặp môi đỏ mọng kiều nhuận hé mở. Ánh mắt liền kiên định, tiếp đó vươn tay, hơi run rẩy xoa cặp chân thon dài hai cái, nước vỗ từng đợt cuối cùng cũng chụp vị trí tuyệt đẹp giữa hai chân này. . . . . .(Myu:Mô phật, cái này là nguyên văn ta không có chế chém gì cả >>.<<)

Hai người trong hồ tình cảm mãnh liệt, động tác thỉnh thoảng lại kích khởi trận trận sóng nước, tựa hồ rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi sự xúc động của phần nguyên thủy nhất trong thân thể, Vô Song vòng tay ôm ngang Tống Ngâm Tuyết, mạnh mẽ từ trong nước đứng lên! Khiến bọt nước vẩy ra bốn phía, thẳng tắp rơi trên mép hồ.

Gắt gao ôm ấp vuốt ve nàng, bước nhanh hướng vào phía trong phòng, đi đến giường lớn màu son, sau khi nhẹ nhàng đặt Ngâm Tuyết ướt đẫm ở trên giường, Vô Song lập tức nhanh chóng quần áo rút đi trên người, lập tức cúi người đè lên.

Vươn tay hướng một kiện trói buộc cuối cùng của Tống Ngâm Tuyết, nhìn địa phương chỉ cách eo lưng có ba bốn phân. Từ trong hầu kết của Vô Song buồn bực phát ra một tiếng gầm nhẹ rầu rĩ, trong tiếng gầm nhẹ này, hắn nhanh chóng kéo ra, nhưng bởi vì vội vàng dùng sức quá lớn, chỉ nghe“Xoạt” một tiếng, tiếng tơ lụa rách toang thanh thúy truyền đến.

Truyền ra cùng lúc đó, còn có một tiếng hít vào nhẹ nhàng của Tống Ngâm Tuyết, cùng tiếng Vô Song nặng nề thở dốc.

Nghe được tiếng hít vào của Tống Ngâm Tuyết, Vô Song rất muốn ngẩng đầu đến hỏi, chính là hắn thủy chung không có cách nào khiến ình làm như vậy, chỉ trừng mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm vào hoa viên bí mật của nàng, sau khi si ngốc nhìn nửa ngày.”Tuyết Nhi. . . .” hắn thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt là nỗi si mê vô hạn. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cắn chặt đôi môi, cố gắng không để ình than nhẹ ra tiếng.

Thân thể hư không một hồi lại một hồi, tình cảm mãnh liệt cũng một lớp cao hơn một lớp, Vô Song tinh tường cảm giác được, dưới thân thể của mình, lúc này một mảnh kêu gào. . . . Cả người gắt gao dán vào nhau, Vô Song mở hai chân Tống Ngâm Tuyết, làm cho chỗ cứng rắn như sắt của mình chen chúc vào vị trí giữa hai chân thon dài cân xứng kia, tiếp đó ngẩng đầu, vẻ mặt mê loạn nhìn nàng, khó có thể che dấu mừng rỡ cùng quyến luyến nói: “Tuyết Nhi, Vô Song muốn đi vào.”

Nguyên bản Vô Song hẳn là không biết nói những lời này, bởi vì cho tới nay, hắn đều cho rằng Tống Ngâm Tuyết cũng không phải là xử nữ, cho nên lời nói tràn ngập yêu thương cùng nhắc nhở này, hắn nói cũng không còn tất yếu.

Nhưng mà lúc này không biết vì cái gì, hắn rất muốn nói cho nàng biết, bây giờ đang ở trước mắt nàng, là hắn Vân Vô Song, Vân Vô Song một mực chờ đợi yêu mến nàng, cho nên, hắn nói. Tống Ngâm Tuyết bắt đầu mê mang mở mắt ra nhìn về phía hắn, lúc đầu không rõ lời của hắn. Nhưng sau khi nàng hiểu ý, mặt mũi lại đỏ bừng, vội vàng quay đầu đi, khép hờ hai mắt.

Biểu hiện của Tống Ngâm Tuyết, ngượng ngùng giống như xử nữ, vô tình trêu chọc tâm hồn Vô Song. Thấy vậy, hắn đau đớn kêu lên một tiếng, mang theo ba phần lỗ mãng, ba phần cuồng nhiệt không thể kìm nén được.

Duỗi hai tay ra ôm mặt Tống Ngâm Tuyết, môi mỏng rơi thẳng xuống, mà đồng thời, hạ thân hơi dùng sức, trực tiếp trầm xuống mà vào.”Đau. . . .” Bất thình lình bị tiến vào, trong cơ thể như tê liệt khó có thể chịu được, hai tay Tống Ngâm Tuyết nắm chặt, thân thể đau đớn cũng cong lại. Vô Song sững sờ giật mình, vẻ mặt không dám tin nhìn Tống Ngâm Tuyết, hai mắt không khỏi trừng thật to, môi mỏng vì giật mình mà có chút mở ra.

Làm sao. . . . có khả năng? Nàng sao có thể là. . . . xử nữ?

Nhữ Dương quận chúa đã từng có tiếng xấu dâm loạn không chịu nổi như vậy, hôm nay làm sao có thể còn là một xử nữ?

Còn bảo trì thân hoàn bích?

Hết thảy hết thảy chuyện này giống như không có khả năng, nhưng hết lần này tới lần khác nó vẫn khăng khăng tồn tại! Vừa rồi, khi chính mình mãnh liệt tiến vào đụng phải một tầng trở ngại hơi mỏng kia thì hắn hoàn toàn rõ ràng hết thảy!

Sững sờ, kinh ngạc, hưng phấn, vui mừng! Không ngừng dâng lên trong đáy lòng Vô Song, thì ra hắn là người đàn ông đầu tiên của nàng, người nam nhân đầu tiên hoàn toàn có được nàng.

Nhìn Tống Ngâm Tuyết, lồng ngực gợi cảm đẹp hoàn hảo của Vô Song bởi vì kích động mà không ngừng phập phồng, hắn một cử động nhỏ cũng không dám, cảm thụ được chính mình ở trong cơ thể nóng rực của nàng, vì giờ phút này nàng bị sự đau đớn dẫn dắt mà không ngừng xiết chặt, càng lúc càng chặt khiến dục vọng hắn sôi trào. Rất muốn hảo hảo, vui sướng phóng thích dục vọng khiến hắn gần như phát điên trong cơ thể ra, chính là hắn biết, chính mình giờ phút này tuyệt đối không thể động đậy.

Thân thể cứng còng, ôn nhu hôn lên lông mày Tống Ngâm Tuyết bởi vì đau đớn mà nhíu chặt lại, theo một đường xuống phía dưới, chậm rãi đi vào trước khỏa ngạo nhân rất tròn, nhẹ nhàng hôn liếm, mút cắn. Vì giảm bớt sự đau đớn của Tống Ngâm Tuyết, chậm rãi khiến nàng cho thích ứng sự hiện hữu của mình, bàn tay Vô Song không ngừng vuốt ve hai chân cân xứng tinh xảo của nàng, da thịt trơn bóng nõn nà, thân thể trắng nõn lung linh, muốn cho nàng bình tĩnh lại. Tống Ngâm Tuyết ban đầu đau đến cắn chặt môi, chính là về sau dưới sự dẫn dắt ôn tồn của Vô Song. Thân thể bắt đầu dần dần có biến hóa.

Trong cơ thể tựa hồ không hề đau nhức như bị xé rách nữa, thay vào đó là một loại thích ứng chậm rãi. Nhờ Vô Song cực kỳ khiêu khích hôn môi cùng vuốt ve, than thể rõ ràng bắt đầu nóng bỏng.“Tuyết Nhi. . . . . .” Cảm giác được thân thể nàng thực sự đã chậm rãi thích ứng chính mình, Vô Song nặng nề thở ra một hơi. Không bao giờ nguyện ý khắc chế dục vọng kêu gào trong cơ thể nữa, cố hết sức nói một câu. Tiếp đó, liền động thân chậm rãi luật động.

“Ưm. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết đóng chặt hai mắt lại, cảm thấy ý thức của mình theo mỗi một động tác của Vô Song mà biến thành yếu ớt, hai tay nàng ôn nhu, gắt gao bấu vào sau lưng Vô Song, trong sự kích động cùng khẩn trương, bất giác móng tay ấn thật sâu, ở trên mặt lưng kéo ra từng đạo dấu vết gợi cảm cực nóng.”Tuyết Nhi, Tuyết Nhi. . .”Trong vong tình, Vô Song một lần lại một lần kêu tên Tống Ngâm Tuyết, theo một lớp lại một lớp sóng tình cảm mãnh liệt đánh sâu vào, cả trái tim trầm luân thật sâu.

Tống Ngâm Tuyết vòng quanh cổ Vô Song, biểu lộ mềm mại đáng yêu, hai chân không khỏi trèo lên thắt lưng Vô Song, thừa nhận trận trận cảm giác lạ lẫm mà sảng khoái trong cơ thể, cả người hiện ra màu ửng hồng hấp dẫn.

Trong phòng, một mảnh động lòng người, tình cảm mãnh liệt, trên giường, hai người gắt gao ôm nhau, dây dưa thật sâu, tiếng thở dốc, tiếng hoan ái, tiếng ngâm khẽ, cùng tiếng tim đập động lòng người thật lâu không dứt. . . . . . Lúc này, ở một góc nào đó thuộc Hoa quốc có hai người diễn tình cảm mãnh liệt thì đồng thời ngoài ngàn dặm xa, tại Tinh sát tổng bộ, Minh Tịnh vẻ mặt trầm tĩnh đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao mênh mông, trầm mặc không nói.

“Tống Ngâm Tuyết. . .”

Trước mắt, trong màn đêm, tựa hồ lại xuất hiện gương mặt khiến cho hắn này nhớ đêm mong, tuyệt sắc xuất trần như vậy, linh động thoát tục như vậy, thẳng làm cho hắn mỗi lần muốn quên đi, chính là dù làm sao cũng không quên được. Muốn vươn tay chậm rãi nắm bắt bắt, ngờ đâu chỉ như cơn gió xuyên qua ngón tay, để lại cảm giác rỗng tuếch, lòng hắn lúc đó liền gắt gao co lại đau nhức một lần lại một lần.

“Tống Ngâm Tuyết. . .” Trầm giọng gọi tên nàng lần nữa, bao hàm rất nhiều tình cảm phức tạp, Minh Tịnh giờ phút này, chậm rãi mở tay kia của hắn ra, trong bàn tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng kia, thình lình lộ ra một hạt đan dược đỏ như máu, trong đêm tối phát ra quang mang nhàn nhạt. Bách hợp đan rót vào máu trinh của khế ước chủ, chỉ cần ăn vào, chính mình từ này liền có thể lấy được tự do chính thức. Loại tự do này, là thứ hắn hướng tới đã lâu. Hơn nữa trăm phương ngàn kế muốn lấy được, chính là vì sao sau khi hắn chính thức có được, lòng của hắn, lại hư không như thế, cô đơn như thế?

Ba tháng, suốt ba tháng, chẳng biết tại sao, mỗi lần hắn nhìn hạt đan dược này thì cái hắn suy nghĩ đến, cũng không phải muốn nuốt chửng nó để giải ước, mà là khuôn mặt khuynh thành trác tuyệt của Tống Ngâm Tuyết trên vách núi ngày đó, xuất trần, kinh tâm động phách đánh sâu vào tâm hồn mỗi người.

Chưa từng nhìn thẳng vào nàng như vậy, tuyệt mỹ, kinh thế, thoát tục, giống như tiên tử trên mây, cao ngạo tài giỏi hơn hết thảy, ngạo nghễ đứng trên thế gian nhìn vạn vật, phong tư vô hạn!

Thủy chung vẫn quên không được thân ảnh với mái tóc dài đen như mực bay trong gió, váy áo phiêu nhiên, nụ cười sáng lạng, ánh mắt giảo hoạt, thần sắc trêu đùa, động tác duyên dáng, lòng một chút lại một chút sa vào, trầm luân. . . . . . Minh Tịnh giương mắt, chậm rãi nắm bàn tay lại, tròng mắt không hề nhìn xuống, chính là nội tâm lại gắt gao co rút lại. Nàng vẫn là xử nữ? Nàng lại còn là xử nữ. . . . . . Trong đôi mắt đen thẫm, sự phức tạp bắt đầu khởi động, Minh Tịnh giờ phút này, ngón tay có chút nắm lại, trên mặt một hiện lên tia khác thường. Chưa từng nghĩ tới hết thảy những chuyện này, hóa ra đều là giả dối, ngụy trang, Tống Ngâm Tuyết nàng đã thành công đã lừa gạt bất cứ kẻ nào, kể cả hắn người cơ hồ có thể nói là cùng nhau lớn lên với nàng!

Trước mặt thế nhân nàng sắm vai xảo quyệt ngang ngược, thô bỉ không chịu nổi, hành vi đồi phong bại tục làm cho người khác giận sôi, nhận hết vạn người thóa mạ. Chính là, chính là một người như vậy, kết quả lại phát hiện hết thảy cũng không phải sự thật, nàng ẩn nhẫn, nàng ẩn núp, nàng ngụy trang, nàng biểu diễn, hết thảy những chuyện này không một điểm nào không nói rõ nàng rốt cuộc thông minh đến nhường nào.

Tống Vũ Thiên là người tâm kế thâm sâu bực nào, mà Minh Tịnh hắn, đứng đầu Tinh sát, phúc hắc tính toán ra sao! Chính là trong hoàn cảnh bị người người giám sát đó, nữ nhân đáng chết kia lại thành thạo diễn kịch, hoàn toàn đùa bỡn bọn họ trong lòng bàn tay, trong lòng vui cười trào phúng.

“Ngươi thật đáng chết, Tống Ngâm Tuyết!” Lời nói giận dữ, nhưng tràn đầy sủng nịch, Minh Tịnh chậm rãi thu hồi bách hợp đan, động tác thật cẩn thân. Hắn giương mắt nhìn bầu trời sao, trên gương mặt tuấn mỹ không tì vết là biểu lộ khó hiểu. Thẳng tắp đón gió, mặc ái tóc dài khẽ lay động.

“Chủ thượng.” Lúc này, sau lưng thân ảnh Viêm xuất hiện, hai tay hắn ôm quyền, cúi đầu, mở miệng nói với Minh Tịnh.

“Ừm, tìm hiểu có tin tức gì sao?” Không hề chuyển động, chỉ quay lưng lại mà hỏi, Minh Tịnh trầm giọng nói, trong đôi mắt mơ hồ có thần thái không dễ dàng phát giác ra.

Dạ! Thuộc hạ tra ra, Tuyết công tử có chút nổi danh trên giang hồ mấy tháng gần đây, mấy ngày trước ở Hoa quốc bị Tịch Mặc Lương bắt làm tù binh.”

“Tịch Mặc Lương? Thiên hạ kia đệ nhất sát thủ cũng có danh xưng là băng mỹ nam Tịch Mặc Lương sao?” Nghe xong lời Viêm nói, mày kiếm đẹp mắt của Minh Tịnh không tự giác cau lại, trong lời nói có chút không tự nhiên.”Phải đúng là hắn!” Viêm không phát hiện sự khác thường của Minh Tịnh, chỉ vâng theo gật đầu đáp, tiếp đó liền tiếp tục báo cáo: ” Tịch Mặc Lương vốn là thu ngân lượng của Tư Đồ Phong, tiến đến ám sát Tuyết công tử. Chính là cuối cùng không biết vì cái gì, Tuyết công tử bình yên vô sự, ngược lại Tư Đồ Phong lại bỏ mình, khiến giang hồ đàm luận không thôi. Chính là theo đạo lý mà nói, Tư Đồ Phong kia võ công không kém. Tại sao cuối cùng lại rơi vào kết cục này ? Thật sự là khiến người ta khó hiểu.”

Viêm không khỏi lắc đầu, một bộ dạng nghĩ không ra. Nghe vậy, Minh Tịnh trầm tĩnh không nói, chỉ hơi suy tư mà đáp: ” Tuyết công tử, hiện tại hắn đang ở đâu?”

“Còn đang ở Hoa quốc, thuộc hạ không điều tra ra hắn chạy đi đâu, chỉ biết hôm nay hắn thoát khỏi Tịch Mặc Lương, lấy được đầy đủ phương thuốc của Hàn gia.”

Viêm đại khái báo cáo những tin tức Tinh sát thăm dò được, tiếp theo nhìn chằm chằm vào Minh Tịnh, hơi do dự nói: “Chủ thượng, chẳng lẽ Tuyết công tử kia, võ công của hắn thật sự cao như vậy sao? Có thể không phí chút sức lực nào thoát khỏi Tịch Mặc Lương, giết chết Tư Đồ Phong?”

Minh Tịnh nghe nghi vấn của Viêm, không lên tiếng, chỉ một mình yên lặng tự hỏi, vẻ mặt trầm tĩnh. Thấy vậy, Viêm thức thời đưa tay hành lễ, tiếp đó xoay người, chậm rãi lui xuống.

Trước khi đi, Viêm ngoái đầu nhìn thoáng qua thân ảnh đứng thẳng bất động phía trước. Nghi hoặc, khó hiểu không khỏi xông thẳng lên đầu. Thật sự là nghĩ mãi không ra, vì sao chủ thượng lại phá lệ chú ý tới Tuyết công tử mới ra giang hồ kia? Không phải là danh khí vang chút, động tĩnh lớn chút sao? Còn không đến mức khiến cho chủ thượng luôn ngạo mạn thanh cao của bọn họ lao lực chú ý như vậy, bộ dạng muốn hỏi đến căn nguyên thế kia. Thật sự là có chút khác thường!

Bất quá nói đến khác thường, từ ba tháng trước, sau khi chủ thượng từ Nhữ Dương Vương phủ trở về, chuyện này đã biến thành thường xuyên.

Luôn thấy hắn cầm một hạt đan dược đỏ như máu sững sờ, hơn nữa sững sờ rất lâu, lại còn than nhỏ, suy ngẫm. Tựa hồ là mỗi ngày đều như vậy, hơn nữa có đôi khi tình huống càng thêm nghiêm trọng. Từ sáng sớm, chủ thượng cả ngày không nói chuyện, một người đứng trong phòng, sự vụ một mực không hỏi đến. Chính là không biết về sau vì cái gì, hắn dường như đã nghĩ thông suốt. Cả người đột ngột tươi tỉnh, tâm tình cũng tốt lên theo.

Ấn tượng khắc sâu nhất là có một ngày, khi chính mình hướng chủ thượng báo cáo nhứng động tĩnh mới xảy ra trong giang hồ thì vừa mới nói đến có một người thiếu niên xưng Tuyết công tử mới nổi thì trên mặt chủ thượng đầy vẻ hưng phấn, kích động không kềm chế được, chính là dù có che đậy như thế nào cũng vô phương che nổi.

Chưa từng từng gặp qua chủ thượng không khống chế được như vậy? Trong lòng hắn, chủ thượng vẫn luôn mang lớp ngụy trang thong dong bình tĩnh. Chưa từng có cảm xúc biểu hiện ở trên mặt một cách trực tiếp, mãnh liệt như vậy!

Từ đó về sau, nhiệm vụ hạng nhất của hắn, đó là tùy thời chú ý hướng đi của Tuyết công tử, có cái tình huống gì phải lập tức phản hồi, tuyệt đối không được chậm trễ!

Viêm không rõ lắc đầu, trong lòng khó hiểu, vì Tinh sát , nhiều thế hệ nhà hắn đều cống hiến hết mình, quan hệ giống như Minh gia cùng Nhữ Dương Vương phủ có khế ước vậy.

Tinh sát, vốn là tông chủ đời trước của Minh gia âm thầm một tay tạo dựng nên, trên giang hồ có địa vị cực cao. Chủ thượng làm truyền nhân Tinh sát, lòng dạ cực cao thâm. Một lòng chỉ muốn thoát khỏi sự trói buộc của khế ước. Gia chủ đời trước của Minh gia thành lập Tinh sát, vốn có ý muốn phụ tá Nhữ Dương tổ chức mạng lưới tình báo. Chính là ai biết vừa mới mới kiến thành, Nhữ Dương Vương liền bị giết hại, khế ước chủ vừa chết, người trong khế ước tự nhiên phải chết theo, chỉ để lại chủ thượng một mình đau khổ chèo chống Tinh sát hưng thịnh. Không muốn dẫm vào vết xe đổ của gia chủ đời trước, chủ thượng một lòng muốn đoạt được giải dược khế ước độc, từ nay về sau không hề bị người ta khống chế nữa. Nguyên bản hắn cũng tưởng là như vậy, chính là không biết vì sao, khi chủ thượng tìm được thứ hắn tha thiết ước mơ, phản ứng hắn biểu hiện ra ngoài, lại quái dị như thế?

Nặng nề thở dài một hơi, Viêm cất bước mà đi. Sau lưng, Minh Tịnh chậm rãi cúi mắt, nhẹ nhàng nói:

“Tống Ngâm Tuyết, ta biết Tuyết công tử chính là nàng. . .”

Hắn không có ăn bách hợp đan, cho nên khế ước giữa bọn họ vẫn còn, mà hắn không có chết, vậy nói rõ khế ước chủ của hắn còn ở nhân gian.

Lúc đầu, hắn chưa nghĩ thông suốt việc này, vì thế thống khổ rối rắm thật lâu, chính là cuối cùng, khi hắn đột nhiên tỉnh ra thì phần kích động trong lòng kia, bắt đầu có chút không chịu khống chế liều mạng tuôn ra bên ngoài! Hơn nữa nhất là khi hắn nghe được tên Tuyết công tử thì hắn cơ hồ liền lập tức kiên định tin tưởng sự thật này.

Cẩn thận ngẫm lại sự việc phát sinh ngày đó, từng bước một dẫn dắt, cứ như đã tính toán tốt, Tống Ngâm Tuyết cố ý chỉ mình mang nàng đến bước đường cùng, mà sau khi đến đường cùng, hắn cũng không khỏi vì thế mà nổi giận, ảo não. Chính là Tống Ngâm Tuyết nàng không có nửa điểm thần sắc quái dị, chỉ mỉm cười thản nhiên đối diện hết thảy.

Lúc đầu hắn chỉ cho rằng đây là Tống Ngâm Tuyết cố ý giả vờ, không muốn yếu thế trước mặt người khác. Chính là thẳng đến về sau hắn mới hiểu được, nụ cười của nàng lúc đó, không có một tia miễn cưỡng, không có một tia ngụy trang, có cũng chỉ là nụ cười sung sướng, trêu chọc phát ra từ nội tâm. Là nụ cười châm chọc!

“Tống Ngâm Tuyết, nàng cho rằng đem giải dược khế ước độc cho ta, giữa chúng ta từ nay liền thanh toán xong sao?

Ha ha, chính là sao có chuyện dễ dàng như thế ? Nàng càng muốn như thế, ta càng hết lần này tới lần khác không để cho nàng như ý. . . .”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.