Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 105: Ăn? ( 1 )




Spoiler Trở lại trong phòng, hết thảy đều yên tĩnh bảo trì tình trạng như vừa rồi, cửa phòng rộng mở, trên mặt đất có nước đọng. Sự im ắng biểu thị giờ phút này ở đây không có một ai.

Hắn, đi rồi?

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, chậm rãi đi đến bên cạnh cái ao, nhìn ao nước đầy nước nóng, Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt nở nụ cười.

Cúi người nhẹ nhàng để tay vào trong nước, cảm nhận được sự ấm áp của hơi nóng từ đầu ngón tay chậm rãi truyền đến, cứ như là cảm giác trên người Vô Song vậy, nhu hòa nhưng mãnh liệt. Đứng dậy đưa tay, cởi bỏ áo choàng trên người, lộ ra thân thể vốn đã ẩm ướt. Tống Ngâm Tuyết mỉm cười. Trong hai mắt lấp lánh ánh sáng nhìn về hướng mặt ao, bắt đầu chậm rãi rút đi xiêm y ẩm ướt. Một kiện. Hai kiện. Ba kiện. . . Từ áo ngoài đến la quần, từ áo trong đến quần trong. Khi Tống Ngâm Tuyết thoát đến toàn thân chỉ còn áo ngực cùng quần lót, lộ ra thân thể hoàn mỹ trắng nõn của nàng. Sau lưng, đột nhiên phát ra tiếng động, ngay sau đó nàng liền rơi vào một vòng tay ấm áp.

“Quận chúa làm như vậy, là đang khảo nghiệm định lực của Vô Song sao?” Thanh âm khàn khàn chậm rãi từ trong miệng truyền ra. Vân Vô Song thổi nhẹ, ôn nhu cọ vào vành tai Tống Ngâm Tuyết, biểu lộ say mê.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết không hề động đậy, chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Tại sao vẫn chưa đi? Ta vốn còn tưởng rằng chàng đã sớm tức khí mà chạy đi rồi.”

“Quận chúa hi vọng Vô Song bỏ đi sao?” Nghe Tống Ngâm Tuyết nói, Vô Song nhàn nhạt nở nụ cười, từ phía sau ôm nàng thật chặt, nhẹ nhàng hỏi.”Không biết.” Nghe vậy Ngâm Tuyết nhíu nhíu lông mày, thẳng thắn nói ra ý nghĩ trong lòng. Thấy thế, Vô Song ôn nhu chống cằm trên đỉnh đầu Tống Ngâm Tuyết, hai tay không khỏi chụp lên bàn tay thon của nàng nói: “Vô Song sẽ không đi! Giống như ngày đó Vô Song nói dưới vách núi, cả đời này quận chúa đừng nghĩ thoát khỏi Vô Song . . . .”

“Chàng. . . . . .”

Lời nói, còn chưa nói xong, thân thể liền bị người ta xoay lại, mặt đối mặt nhìn thẳng vào nhau.”Quận chúa. . .” Vươn tay nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt nàng, không ngừng quyến luyến vuốt ve. Vô Song ngưng mắt nhìn nàng mà nói. Lời nói êm ái như tiếng nỉ non;” Vừa rồi quận chúa hỏi Vô Song, nói người Vô Song yêu thích, rốt cuộc là Nhữ Dương quận chúa ánh mắt lạnh lùng, ẩn nhẫn tâm tính năm đó? Hay là Tống Ngâm Tuyết không còn thân phận hiển hách, tính cách quái đản phóng túng hôm nay? Tuy Vô Song không biết vì sao quận chúa lại hỏi vậy, bất quá quận chúa đã hỏi, Vô Song vẫn sẽ thành thực trả lời.”

“A?” Có chút ngoài ý muốn khi nghe Vô Song nói như vậy, Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng nói nhỏ một tiếng.

Thấy vậy, Vô Song ôm Tống Ngâm Tuyết toàn thân xích lõa vào trong lòng, không ngừng vuốt tấm lưng trơn bóng của nàng nói: “Có lẽ ánh mắt lúc ban đầu, thật sự là điều kiện tiên quyết để quận chúa hấp dẫn Vô Song, chính là về sau. Chính thức làm cho Vô Song yêu mến quận chúa lại là tính cách quái đản phóng túng. Còn có sự kiêu ngạo quật cường vĩnh viễn không cúi đầu.

“Vô Song thích sự kiên cường, ẩn nhẫn của quận chúa, đó cũng chính là cái khiến cho Vô Song mê muội nhất, còn có nụ cười cởi mở, cùng với suy nghĩ tinh quái chất đầy trong đầu, và nụ cười gian trá không tim không phổi .”

Thổ lộ mà nói, thực sự đã trực tiếp công bố đáp án mà đáy lòng Tống Ngâm Tuyết mong muốn. Nằm trong ngực Vô Song, lần đầu tiên cười vô cùng ngọt ngào. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, nói thật nhỏ: “Tiểu Song Song, Dực Tu bảo ta tin tưởng chàng, có lẽ là ta thật sự nên thử làm như vậy . . .”

“Ngâm Tuyết, nàng . . .” Nắm thật chặt cánh tay, dùng sức đem Tống Ngâm Tuyết ôm vào trong ngực. Vô Song giờ phút này, tựa hồ nghe đến lời cổ vũ mạnh mẽ nhất, trên gương mặt tuấn dật tràn ngập vui sướng.

“Tiểu Song Song. Chốc kêu quận chúa, chốc lại gọi Ngâm Tuyết, biến hóa nhiều vậy không sợ mệt mỏi a?” Trêu ghẹo Vô Song đang kích động, Tống Ngâm Tuyết mở mắt ra, thẳng tắp nhìn khuôn mặt tuấn tú thanh nhã như gió, cười xấu xa. Thấy vậy, Vô Song cũng trả lại một nụ cười tương tự, lưu luyến vuốt ve tấm lưng trần của Tống Ngâm Tuyết, cười vô cùng ám muội nói: “Được rồi, đã gọi quận chúa, đã gọi Ngâm Tuyết, hai lối xưng hô nàng đều không hài lòng, từ nay về sau Vô Song liền gọi nàng là Tuyết Nhi được không?”

“Tuyết Nhi?” Trong nhất thời nàng trố mắt, cảm giác như lời Nhữ Dương Vương gọi Nhữ Dương quận chúa ngày xưa bỗng vang lên bên tai, trong nội tâm không khỏi hoảng hốt một hồi.

“Làm sao vậy? Nếu không thích ta gọi là nàng là Tuyết Nhi? Ta sẽ đổi cái khác a.” Cảm thấy có chút khác thường, Vô Song cười khẽ tựa trên đầu vai mảnh mai của Tống Ngâm Tuyết, nhẹ giọng nói nhỏ. Nghe vậy, lắc đầu, Tống Ngâm Tuyết mở miệng nói “Không, gọi Tuyết Nhi đi, rất hay. . .”

“Được rồi, từ nay về sau, Vô Song liền gọi quận chúa là Tuyết Nhi, quận chúa nhất định phải nhớ kỹ.”

“Ừa.”

Nhẹ nhàng cười nhìn nhau, trong mắt mơ hồ có sự ăn ý, lúc này đôi mắt sáng như sao của Vô Song mỉm cười di chuyển. Tiếp đó trêu tức nhẹ giọng mà nói bên tai Tống Ngâm Tuyết: “Tuyết nhi lúc này nàng thoát thành như vậy. Có phải là muốn ám chỉ ta, nên tiếp tục chuyện vừa rồi chúng ta vẫn làm chưa xong không. . . . . .”

” Chuyện vẫn làm chưa xong? Ta sao, ta đây chẳng qua là trông thấy có người hảo tâm bỏ thêm nước ấm trong ao. Nhớ tới mình đang rét run, muốn xuống hồ ngâm mình…”, tiếng nói vừa rơi xuống, hắn liềnôm chặt lấy nàng, “Aò” một tiếng ngã vào nước lần nữa, vô số bọt nước văng lên . Vừa tiếp xúc với nước, tư thế Vô Song vốn là nằm ngửa liền mạnh mẽ thay đổi, lập tức xoay người gắt gao đè lên Tống Ngâm tuyết, cúi đầu chuẩn xác thuần thục hôn lên kiều môi của nàng, nồng nhiệt dây dưa như lửa nóng.

Có lẽ đã dứt bỏ trở ngại trong lòng rồi, Tống Ngâm Tuyết lần đầu tiên không hề giữ lại đáp trả hắn, kỹ xảo hôn non nớt, mang theo chút vụng về, tuy không thể dẫn dắt hướng đi của thế cục, nhưng càng thêm kích phát phần khát vọng trong lòng Vô Song, khiến hắn hừ nhẹ một tiếng, không khỏi tăng thêm lực đạo tìm kiếm trong miệng.

Lưỡi cùng lưỡi quấn giao, triền miên, tựa hồ có chút gấp gáp, có chút thở gấp, tay phải Vô Song thuận thế chạy dọc theo đường cong uyển chuyển của Tống Ngâm Tuyết đi xuống, chỉ dừng lại ở khỏa rất tròn làm hắn hưng phấn không thôi, cách áo ngực không ngừng xoa nắn, vân vê, chậm rãi vòng quanh viên hồng anh phấn nộn đang dần dần đứng thẳng, từng vòng từng vòng dạo chơi.

“Đừng. . . .” Tống Ngâm Tuyết tựa hồ có chút chịu không nổi Vô Song khiêu khích như vậy, miệng mơ hồ không rõ ngâm khẽ một tiếng. Mà một tiếng ngâm khẻ như thế, tựa hồ đánh cho Vô Song một cú thôi tình, làm cho toàn thân của hắn đột nhiên biến thành máu nóng sôi trào. Hô hấp càng dồn dập, khó khăn dời khỏi môi đỏ của Tống Ngâm Tuyết. Vô Song cuồng nhiệt hôn từ da thịt ngọc bạch từng chút từng chút dời xuống. Đồng thời, tay phải phủ trên khỏa rất tròn kia cũng không nhịn được tăng thêm chút lực đạo! Bất quá tuy nói là lực đạo, nhưng lại luôn mang theo sự dịu dàng ôn nhu.

Thân thể chặt chẽ kề nhau, một cỗ lại một cỗ tao nhiệt khó có thể hình dung, từ dưới bụng Vô Song lan ra toàn thân, làm cho hắn run rẩy, hưng phấn mà cuồng nhiệt.

Chỗ cứng rắn như sắt của hắn, giờ phút này đang gắt gao kết hợp với hạ thân Tống Ngâm Tuyết, không ngừng cọ sát.

Cọ sát như vậy, làm cho hô hấp Vô Song càng ngày càng dồn dập, dần dần, cặp mắt của hắn nhiễm lên một tầng mê ly cùng mị hoặc.

Dưới thân, Tống Ngâm Tuyết cảm nhận được Vô Song dồn dập cùng cuồng dã, hai gò má vốn đã ngượng ngùng giờ phút này không khỏi biến thành đỏ hồng, cố gắng thừa nhận sự vuốt ve trên người củaVô Song, khiến nàng một hồi lại một hồi tê dại.

Trong nước, Tống Ngâm Tuyết không khỏi nhẹ hô lên tiếng, hai tay gắt gao ôm cổ Vô Song. Vô thức ma xát cùng thân thể hắn, một loại cảm giác khác thường khó có thể nói nên lời từ khắp tứ chi bách hài truyền đến. Tựa hồ cọ xát như vậy, có thể khiến nàng thoải mái chút ít. Chính là không biết vì cái gì, mỗi một lần loại khác thường này mới vừa dịu đi, lại bắt đầu nổi dậy mạnh mẽ hơn trong cơ thể nàng. Tựa hồ muốn càng nhiều, khát vọng càng nhiều.

Tống Ngâm Tuyết mở to đôi mắt mê mang, không ngừng nhìn Vô Song trên người, nhìn biểu lộ cùng thần sắc quyến luyến của hắn. Lòng rối bời không biết nên làm sao cho phải!

Dù sao cũng là lần đầu tiên, dù sao nàng cũng không có kinh nghiệm thực chiến, Tống Ngâm Tuyết lúc này, chân tay luống cuống tứ chi cứng ngắc. Vô Song không biết nàng vẫn là xử nữ, lúc này cũng không để ý sự khác thường của nàng, sau một tiếng thở dốc dồn dập bị đè nén, hắn cúi đầu xuống dừng trên kiều nhan của Tống Ngâm Tuyết. Tống Ngâm Tuyết lúc này, hai gò má ửng đỏ, cặp môi đỏ mọng hơi sưng, trong kiều mỵ mang theo một loại đẹp đẽ nhiếp hồn người. Thẳng khiến người ta không tự giác muốn sa vào. Vô Song rốt cuộc khắc chế không được nữa, liếm gặm lên cái cổ bạch ngọc, sau khi đi vào trên xương quai xanh nặng nề mút vài ngụm, hai tay trong lúc vô tình, chậm rãi giải áo ngực bao bọc lấy hết thảy của nàng.

Một mảng da thịt như ngọc tỏa ra một loại mùi thơm nhàn nhạt, theo mảnh vải hồng nhạt nhẹ nhàng tung ra. Hai khoả rất tròn trắng nõn non mềm liền lập tức nhảy cà tưng xuất hiện trong tầm mắt Vô Song.

Hắn cúi đầu, không hề do dự ngậm lấy một quả hồng anh, mút vào khẽ cắn hai cái, cảm giác được toàn thân Tống Ngâm Tuyết run rẩy không thôi. Khuôn mặt tuấn mỹ của Vô Song không khỏi từ trước ngực nàng nâng lên, hai mắt mê ly, giọng nói ôn nhu hỏi: “Đau không?”

Tống Ngâm Tuyết rất muốn trả lời, rất muốn nói cho hắn biết cảm giác của mình giờ phút này, chính là không biết vì cái gì nàng mới mở miệng, lại phát ra từng tiếng ngâm khẽ kiều nhuyễn.

Tiếng ngâm khẽ này, Vô Song nghe được không hiểu sao liền hưng phấn hơn. Tiếp đó lập tức cúi đầu, ngậm lấy hồng anh lần nữa, không ngừng hôn, mút, liếm, hút. Dục vọng càng ngày càng mãnh liệt, đôi tay thon dài của Vô Song tựa hồ lại bắt đầu không an phận chạy loạn bốn phía, đến mức, khiến cho nàng run rẩy một hồi. Tống Ngâm Tuyết toàn thân vô lực mềm nhũn tựa trong ngực Vô Song, cảm giác một cổ tê dại kích thích, không ngừng từ từng góc trên người truyền tới, tụ tập tại một điểm hưng phấn trong đầu, đang vô hạn khuếch trương, vô hạn phóng đại.

“Ta chỉ muốn xuống ngâm cho ấm người thôi, sao lại thành thế này?”

Ngước mặt nhìn Vô Song, luận về mồm mép, Tống Ngâm Tuyết nàng chưa bao giờ thất bại bởi bất cứ kẻ nào .

Nghe lời nói như thật mà giả của nàng, Vô Song giương môi cười cười, hai tròng mắt không khỏi lấp lánh.”Nghe nàng nói như vậy, ta đổ thêm nước ấm, chẳng phải là bưng đá đập chân mình, gậy ông đập lưng ông sao?”

“Ha ha, cái đó thì chàng tự biết đi a?” Mở to mắt to, vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết hào hứng nói. Nghe vậy, Vô Song lôi kéo nàng, lui về phía sau một bước, cả người lại ngã vào trong ao.”Bất kể là ám chỉ cũng tốt, ấm người cũng được, tóm lại hiện tại, Vô Song muốn mời Tuyết Nhi xuống hồ đùa giỡn một phen!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.