Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 102: Vô Song ra tay




Spoiler “Ngươi là ai? Dám phá ngang chuyện tốt của ta!” Vừa thấy độc phấn của mình bị người khác thoải mái hóa giải, Tư Đồ Phong kinh ngạc, hung hăng nói .

Nghe vậy, Vân Vô Song thả tay xuống, vẻ mặt lãnh mị ngước mắt, đáy mắt hắn có ánh sáng nguy hiểm chớp động, “Ngươi muốn chơi độc? Vậy thì thật là tốt! Ta có nhiều món chưa từng chơi, hôm nay vừa vặn tìm người luyện tay một chút!”

Nhu hòa, lại mang theo khí tức lạnh lùng tử vong, lúc này Vân Vô Song che trước mặt Tống Ngâm Tuyết, nhẹ nhàng chậm rãi nói.

Nghe vậy, Tư Đồ Phong thịnh nộ, hắn trợn mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú như gió mát của Vân Vô Song, cảm giác hờn dỗi không ngừng dâng đầy lồng ngực.

Mụ nội nó! Hắn gần đây đúng là xui xẻo tám đời mà? Tại sao luôn đụng phải mấy tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng ưa phá rối chuyện tốt của hắn thế này! Thực con mẹ nó xui!

Đầu tiên là có Tuyết công tử, khi hắn mười phần chắc chín sắp lấy được phương thuốc thì mò tới quấy rối, hiện tại tiểu tử tuấn tú này, khi hắn sắp giết được Tuyết công tử, lại tới chặn ngang ! Con mẹ nó chẳng lẽ hắn không phát uy, bọn họ coi hắn là mèo bệnh sao? Được lắm! Bọn họ dám xem thường hắn? Vậy hắn sẽ tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ !

“Hừ, xú tiểu tử! Đừng nói lời ngông cuồng! Lão Tử ta không sợ ngươi! Ngươi chờ đó cho ta! Lão Tử tới đây!” Ra hiệu đám người hai bên trái phải xông lên, hai mắt Tư Đồ Phong lúc này hung dữ trừng Vân Vô Song, vẻ mặt khiêu khích.

Hắn cũng không tin, với thực lực của hắn hôm nay, cộng thêm Tịch Mặc Lương, lại giết không chết hai xú tiểu tử miệng còn hôi sữa kia!

“Cam tâm tình nguyện phụng bồi!” Cười nhạt nhìn nhìn Tư Đồ Phong, Vân Vô Song giờ phút này vẻ mặt tươi cười nhu hòa, hắn ngoái đầu liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết sau lưng, sau khi hướng nàng nháy mắt một cái, lại chuyển mắt lạnh lùng nhìn phía trước.

Chứng kiến một màn này, Tịch Mặc Lương không biết vì cái gì, trong nội tâm trào lên một tư vị khó hiểu! Nói không ra là cái gì, tóm lại cảm giác vô cùng buồn bực.

Người nam nhân này là ai? Vì cái gì có vẻ rất thân mật với hắn.

Giương mắt nhìn chằm chằm, thấy Mạc Doãn từ khi người nam tử này đến, bộ dạng liền thoải mái vui vẻ, hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Vì cái gì lại chọn lúc này mà đến? Vừa rồi khi Tư Đồ Phong hướng Mạc Doãn vung độc phấn thì hắn cũng đã chuẩn bị tiến lên ngăn cản! Chính là ai biết chỉ chậm một nhịp, kết quả nửa đường lại bị nam tử đáng chết này vượt lên trước rồi? Thật là không hài lòng!

Tịch Mặc Lương âm thầm khống chế suy nghĩ của mình. Lúc đó, Tư Đồ Phong căng hai mắt, ra hiệu thủ hạ đồng loạt xông lên.

Vừa thấy một đám ô hợp tiến lên, Vân Vô Song cười lạnh một tiếng, phi thân tiến lên kéo một người qua, một tay nặng nề vỗ trên ngực hắn, lúc hắn ngã xuống đất, bàn tay linh xảo túm lấy kiếm trong tay người nọ, tiếp đó duyên dáng vạch lên kiếm quang hình cung, vọt tới đám người kia.

Tống Ngâm Tuyết thủy chung vẫn giương mắt nhìn Vô Song tài giỏi xông pha giữa quân địch, nhìn khuôn mặt tuấn tú, nụ cười thanh nhã kia, cùng với thần sắc sau khi giết người vấy máu tươi nhưng ngay cả mắt cũng không nháy, trong nội tâm khẽ mỉm cười. Vân Vô Song sao. . . . . . Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy hắn ra tay! Tiêu sái tuyệt đẹp, nhanh mà hung ác đâu vào đấy, thân thủ gọn gàng, đủ để nói rõ võ công của hắn không kém.

Sau một phen đánh nhau cũng không thể coi là kịch liệt, khi một tên binh tôm tướng cá cuối cùng ngã xuống, Vô Song cầm kiếm nhuộm đầy máu tươi trong tay thẳng tắp ném tới trước mặt Tư Đồ Phong, vẻ mặt lãnh đạm, nhàn nhạt mà nói: “Kế tiếp, đến phiên ngươi!”

“Ngươi! Ngươi muốn mạng của ta? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy!” Vừa thấy tình huống này Tư Đồ Phong có chút kinh ngạc, nhưng còn chưa đạt tới tình trạng làm cho hắn đại loạn.

Hắn lúc này, cười lạnh một tiếng, đối diện với Tống Ngâm Tuyết mở miệng nói: “Xú tiểu tử, vẫn còn có chút bổn sự! Cư nhiên còn âm thầm mời một kẻ lợi hại như vậy tới giúp đỡ! Hừ, Lão Tử quả nhiên là coi thường ngươi! Bất quá không quan trọng, ngươi có người giúp đỡ ta cũng có, hơn nữa sự lợi hại tuyệt đối không kém ngươi!”

Hai mắt dương dương tự đắc nhìn Tịch Mặc Lương, nghĩ thầm ta có sát thủ đệ nhất thiên hạ trợ giúp, dù cho đồng bọn của ngươi có lợi hại cũng vô dụng! Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, muốn giết các ngươi? Đây còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao!

Tư Đồ Phong lập tức khoan thai đi lên, thần sắc ngạo mạn không ai bì nổi. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết trầm thấp cười một tiếng, tiếp tục mở miệng nói: “A, giúp đỡ ngươi? Vị nào? Chỉ ta xem!”

“Tiểu tử ngươi không cần phải phát cuồng! Cái này còn cần chỉ sao? Ở đây trừ ngươi cùng tiểu tử tuấn tú giúp đỡ ngươi ra, cũng chỉ còn lại một mình Mặc Lương công tử!” Tức đến không biết trút vào đâu, cảm thấy hắn căn bản là cố tình gây sự! Tư Đồ Phong nghe vậy, không khỏi xụ mặt, hai mắt căm giận trừng hắn.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nghiền ngẫm nhíu mày, vẻ mặt hào hứng nhìn về phái Tịch Mặc Lương bên cạnh, kéo dài giọng nói: “A ~ thì ra người Tư Đồ lão tặc nói là Tiểu Lương Lương a? Rõ rồi! Bất quá điều ta không dám xác định chính là, hắn rốt cuộc, có thể giúp ngươi hay không đây?”

Giương mắt bình tĩnh nhìn Tịch Mặc Lương, đôi mắt sáng chói như sao như là đang xác định. Thấy vậy, Tịch Mặc Lương chú ý tới tầm mắt của nàng, không khỏi chuyển mắt thẳng tắp đối mặt, trong mắt mơ hồ không rõ, nhưng lại như có ngàn lời muốn nói.

“Mặc Lương công tủ, xin hãy thực hiện thỏa thuận của chúng ta, giết Tuyết công tử này cho ta!” Tư Đồ Phong không tin, chỉ tay vào Tống Ngâm Tuyết, hung hăng nói với Tịch Mặc Lương.

Nghe vậy, Tịch Mặc Lương dịch chuyển tầm mắt nhìn qua, không đếm xỉa tới Tư Đồ Phong, lạnh lùng mở miệng: “Thứ cho Mặc Lương không thể tòng mệnh! Trách nhiệm của Mặc Lương vừa rồi đã hết, lúc này sẽ không cùng các hạ tiếp tục bất cứ cái quan hệ mua bán gì nữa!”

“Cái gì, Tịch Mặc Lương? Ngươi muốn cầm tiền không làm việc! Danh dự của ngươi để ở đâu? Nguyên tắc của ngươi ở đâu!” Vừa nghe Mặc Lương lúc này nói như vậy, Tư Đồ Phong kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sợ hãi nghĩ, không phải, chắc chắn không phải. . . . . .

“Ha ha, Tư Đồ lão tặc, xem ra Tiều Lương Lương cũng không giúp ngươi rồi sao! Thế này nên làm gì cho phải đây?” Tự hỏi dùng cây quạt đỡ đầu mình, Tống Ngâm Tuyết cố ý giả bộ khó xử.

Thấy nàng như vậy, Tư Đồ Phong giận sôi lên, hàm răng không khỏi ken két rung động, “Xú tiểu tử, ngươi không cần phải khinh người quá đáng!”

“Khinh người quá đáng chính là ngươi! Tư Đồ Phong, ngươi quả thực táng tận lương tâm! Vì đoạt phương thuốc gia truyền của Hàn phủ, không ngần ngại truy đuổi giết cả nhà hắn! Thử hỏi với tội ác như thế, ta nên giết ngươi như thế nào để an ủi lin hồn hắn linh thiêng trên trời!”

“Hừ, muốn giết ta? Chỉ sợ không dễ dàng như vậy a! Cho dù Lão Tử ta không có Tịch Mặc Lương trợ giúp, nhưng nếu đối phó hai người các ngươi, vẫn là dư sức có thừa!”

“Thật không?” Tư Đồ Phong dõng dạc nói, nghe vậy, Vô Song nhàn nhạt liếc Tống Ngâm Tuyết, tiếp đó cười khẽ mở miệng nói: “Tư Đồ, chẳng lẽ các hạ giờ phút này không cảm thấy trên người có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không thoải mái?” Hồ nghi hỏi lại một câu, bình tĩnh cảm thụ mỗi một biến hóa trên người, Tư Đồ Phong lúc này, đang bình tĩnh đột nhiên biến sắc, ngay sau đó cả người không tự chủ được run lên, “Không có khả năng! Điều đó không có khả năng!”

Lui về phía sau không ngừng lắc đầu, tựa hồ là chuyện quá vô lý khiến hắn không dám tin!

Thấy vậy, Vô Song cười nhàn nhạt, miệng nghiền ngẫm nói: “Xem ra các hạ đã chú ý tới!”

“Không có khả năng! Ngươi căn bản không có cơ hội ra tay !”Không tin bụm lấy ngực mình đã bắt đầu thấy đau , Tư Đồ Phong vẻ mặt kinh ngạc nói.

Nghe vậy, Vô Song nhẹ nhàng cười ra tiếng, nụ cười kia, tươi mát tựa như gió tháng ba, “Ai nói ta không có cơ hội? Chỉ cần ta muốn, ta nhất định có thể ra tay! Ha ha, nếu như ngươi đủ cẩn thận, vừa rồi khi ta ném kiếm nên ở cách xa một tí, đừng dễ dàng mắc mưu như vậy!”

Lời nói nhu hòa, xen lẫn nụ cười tự tin, Vô Song lúc này, sau khi khẽ nâng mắt, kiên định trong trẻo nhưng lạnh lùng mà nói: “Ngươi rất vinh hạnh! Là người đầu tiên để ta thử nghiệm!”

“Ngươi!” Giờ phút này, hắn hoàn toàn xác nhận là mình trúng độc, hai mắt Tư Đồ Phong đỏ lên mở miệng nói: “Đưa giải dược ra đây!”

“Nói hay đấy! Chỉ cần ngươi giao phương thuốc cho ta, ta tất nhiên là sẽ bảo Tiểu Song Song cho ngươi giải dược!” Vẻ mặt vui cười bất lương, đong đưa cây quạt, Tống Ngâm Tuyết lúc này đường hoàng nói.

Nghe vậy, Tư Đồ Phong trầm mặc không nói một câu, như là đang cân nhắc rốt cuộc nên giải quyết như thế nào!

“Ha ha, Tư Đồ lão tặc, đừng lo lắng nữa! Rốt cuộc là mạng quan trọng hơn hay là phương thuốc quan trọng hơn? Cái gì nhẹ cái gì nặng, ngươi hẳn là nên phân rõ a!”

Thổi gió bên tai, đầu độc Tư Đồ Phong đem phương thuốc giao ra. Thấy vậy, Tư Đồ Phong trừng mắt, trong nội tâm không khỏi âm thầm suy nghĩ: núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt! Dù sao nội dung phương thuốc hắn đã ghi chép lại, cho dù lúc này giao ra cũng không sao, cùng lắm thì sau này hắn cướp về là được!

“Một tay giao phương thuốc, một tay giao giải dược!” Vươn tay chậm rãi từ trong lòng móc ra một tờ giấy có vết máu, Tư Đồ Phong lạnh lùng nói .

Nghe vậy gật gật đầu, nhẹ nói một chữ “Được”, Vô Song cũng từ trong tay áo xuất ra một bình thuốc nhỏ, đặt trong lòng bàn tay.

“Ngươi ăn một viên trước! Bằng không ta không yên tâm” cau mày, yêu cầu Vô Song làm theo chỉ thị của hắn, sau khi Tư Đồ Phong chứng kiến Vô Song ăn vào dược hoàn vẫn bình yên vô sự, bọn họ liền tới gần hơn, ném vật trong tay về hướng đối phương!

“Tiểu tử giỏi lắm, sau này chúng ta còn gặp lại!” cầm thuốc, lập tức mở ra ăn vào, sau đó, Tư Đồ Phong liền lui về phía sau thật nhanh, giữ lại mạng chuẩn bị ngày khác đến báo thù.

Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nhìn bóng lưng Tư Đồ Phong biến mất, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, mà đúng lúc này, lời nói nhàn nhạt của Vô Song truyền đến, tiếp đó liền xoay người nhìn nàng.

“Quận chúa yên tâm, hắn tuyệt đối sống không quá mặt trời ngày mai . . . . . .”

“Cái này ta biết!” Nhếch mày, nụ cười “sớm đã ngờ tới “hiện lên trên mặt, thấy vậy, ánh mắt Vô Song có chút thu liễm, tiếp đó tiến lên mạnh mẽ dùng một tay kéo Tống Ngâm Tuyết vào trong ngực, đôi môi mỏng gợi cảm hôn lên làn môi kiều nhuận đỏ tươi của nàng, hung hăng mút vào.

“Quận chúa luôn làm cho Vô Song bất đắc dĩ như vậy. . . . . .” Không coi ai ra gì dùng một tay nhẹ nhàng bóp gò má Tống Ngâm Tuyết, tay kia vươn ra sau đầu, rất nhanh mà nhu hòa kéo trâm gài tóc nàng dùng để cố định tóc xuống, làm ái tóc dài phiêu dật như tơ rũ xuống, thẳng tắp tung bay trong gió.

Giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt trơn mềm của Tống Ngâm Tuyết, Vô Song cúi người nặng nề mà chiếm lấy cặp môi đỏ mọng của nàng, tựa như trừng phạt, cũng là nhớ nhung!

Hắn ban đầu là hôn nhẹ trên cánh môi mềm mại, chính là vừa hôn xuống hắn mới biết , hắn không chỉ muốn như thế! Vì vậy dưới tất cả sự bất mãn, đầu lưỡi trơn trượt của hắn tiến thêm một bước giảo hoạt cạy mở hàm răng Tống Ngâm Tuyết, làm càn không chút trở ngại chui vào trong miệng Tống Ngâm Tuyết, bừa bãi mút vào mỗi một chỗ mềm mại, dây dưa hương vị ngọt ngào của cái lưỡi đinh hương trơn mềm. . . . . .

Nụ hôn của Vô Song, dây dưa mà không kém phần bá đạo, hôn đến Tống Ngâm Tuyết sững sờ, ngẩn người trừng to mắt, trong nhất thời không thể phản ứng.

Mà một bên, Tịch Mặc Lương mắt thấy một màn này, sắc mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào hai người, hai đấm không khỏi gắt gao nắm lại.

Nàng là. . . . . . nữ tử? Nàng lại, thật sự là nữ tử?

Trong nội tâm vạn phần mừng rỡ khi biết được sự thật này! Tịch Mặc Lương vô thức giương mắt muốn nhìn tới, chính là sau một khắc, sắc mặt của hắn lại đen thui khiến cho người ta sợ hãi.

Trong mắt tràn đầy lửa giận, hận không thể lập tức tiến lên hảo hảo hỏi trong đầu của nàng rốt cuộc là nghĩ cái gì! Nhưng khi Tịch Mặc Lương ngẩng đầu, nhìn thấy mái tóc bay múa trong không trung kia thì lòng của hắn, lại không khỏi say mê thật sâu.

Bộ dạng nàng thả tóc xuống, thì ra đúng là đẹp như vậy. . . . . . Giữa mê man, trong lòng có một dòng nước ấm đang chảy xuôi, mề mại, tê tê, toàn thân quái dị nói không nên lời, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái.

Thẳng tắp cảm thụ được biến hóa trong lòng, mặc trái tim bị mê hoặc mà nhúc nhích, chính là lúc này, hắn đột nhiên ý thức được trước mặt, có một nam tử đang hôn hít nàng, biểu lộ say đắm, làm cho hắn vừa nhìn thì trong lòng liền khó chịu một hồi!

Nàng hẳn là không muốn a? Bằng không vì cái gì mắt trợn tròn thế kia! Tức giận nhìn hai người trước mắt còn đang dây dưa, không thèm suy nghĩ, Tịch Mặc Lương nhanh chóng nâng kiếm, không chút chần chừ đâm tới hướng Vô Song.

Cảm giác được có một cỗ kiếm khí cường đại khiếp người mà đến, Vô Song lúc này nhanh chóng mở mắt ra, một tay ôm thật chặt Tống Ngâm Tuyết, thân thể nhảy qua một bên.

Tịch Mặc Lương cũng không phải muốn giết bọn hắn, mà chỉ đơn thuần là muốn cho bọn họ tách ra! Lúc này vừa thấy mục đích đạt được, liền thu kiếm, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng châm chọc nói: “Thật là không biết liêm sỉ! Rõ ràng dưới ban ngày ban mặt làm ra việc cẩu thả như vậy? Cũng khó trách đêm qua có thể không e dè nhìn nam tử tắm rửa!”

Không biết Tịch Mặc Lương đây là muốn biểu đạt ý tứ gì? Hay đơn thuần chỉ là phản cảm bài xích, muốn nói cho Vô Song biết, Tống Ngâm Tuyết đêm qua rất quang minh chính đại nhìn hắn tắm rửa! Tóm lại tình cảm rất phức tạp, chỉ sợ chính bản thân Tịch Mặc Lương cũng nói không rõ.

Vô Song một tay ôm Tống Ngâm Tuyết, vẻ mặt cười nhẹ nhàng nhìn hắn, sau khi nghe Mặc Lương khoe khoang mà nói, sắc mặt không khỏi khựng lại, tiếp đó giống như suy nghĩ sâu xa nhìn nàng, khí tức như lan chậm rãi thổi tới trong cổ Tống Ngâm Tuyết, nhẹ nhàng, ngưa ngứa.

“Tựa hồ lời giải thích quận chúa thiếu nợ Vô Song, đã càng ngày càng nhiều rồi! Ha ha, bất quá không sao, lần này trở về, quận chúa có rất nhiều thời gian giải thích cho Vô Song . . . . . .”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.