Ngồi Chờ Tức Phụ Đến Công Lược

Chương 16




Diệp Hàm nhìn bộ dáng hung tợn núp trong bóng tối của Quý Mộng Đình, trong lòng cảm thấy vô vị.

【 Ký chủ tâm tình không tốt sao? 】

Diệp Hàm ngồi sang một bên, cầm kịch bản trong tay, bình tĩnh đưa mắt liếc nhìn từng chữ.

Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng nàng siêng năng thích nghiên cứu, nhưng thực chất nàng chỉ đang lén lút liên lạc với hệ thống của chính mình.

"Độ khó của thế giới này là bao nhiêu?"

【 Vẫn chưa điều tra rõ, nhưng khi tiến vào ta đã nhận thấy được thiên đạo bài xích, cấp bậc của thế giới này chắc chắn không thấp 】

"Trước đây ta đã từng đọc được một thông tin, ngăn cản người ngoài tiến vào có hai nguyên nhân. Thứ nhất, thiên địa chi lực khiến người ngoài không thể cưỡng ép hòa nhập. Thứ hai~ bên trong thế giới đã có một người khác dung hợp xong." ngữ khí Diệp Hàm có chút đùa giỡn.

Ngay lúc nàng đang trò chuyện, hệ thống đột nhiên vang lên cảnh báo【 Ký chủ, đo lường phát hiện trăm phần trăm ác ý hướng về ngươi! 】

Diệp Hàm quét mắt tới chỗ Quý Mộng Đình, thấy Quý Mộng Đình tránh né, nàng nhẹ giọng cười: "Đây cùng lắm chỉ là nhân vật nhỏ, không cần tốn quá nhiều sức lực cho nàng. Giúp ta để mắt một chút là được, không cần lo lắng"

【 Vâng, ký chủ 】

Trên lý thuyết mà nói, ngay cả thiên đạo mạnh nhất cũng có thể dung nạp người ngoài, xem người trong thế giới này cùng các sự kiện hiện tại đang diễn ra, bọn họ có vẻ có chút ngây thơ, giống như nhiệm vụ tân thủ mà nàng lần đầu chơi, có thể thấy được thiên đạo ở thế giới này cũng không mạnh, cho nên nguyên nhân chân chính để thiên đạo bài xích chủ thể tiến vào là vì, thế giới này đã chứa đựng một linh hồn ngoại lai.

Diệp Hàm đưa mắt nhìn Cận Nhiễm cùng Nguyễn Ánh, mấy tháng trước cục quản lý phái người đến thế giới này, có lẽ là linh hồn người kia độ khớp không đủ, cho nên mới dẫn đến bị thiên đạo cự tuyệt, không chỉ khiến người kia bị thương nặng, ngay cả người được chọn của thế giới này cũng bị kéo theo.

"Điều tra vận mệnh thế giới này." Diệp Hàm ra lệnh hệ thống, hệ thống lập tức làm theo, rất mau lấy được tin tức.

"Quả nhiên, người được chọn của thế giới này chính là Cận Nhiễm. Chuyện ngoài ý muốn chính là nàng và người tình định mệnh đã trao đổi linh hồn với nhau, vẫn là hương vị khai phá thiên cơ như cũ."

Diệp Hàm đã điều tra ra nguyên nhân vấn đề của thế giới này, hiện tại chỉ cần để hệ thống báo cáo cho cục quản lý.

【 Ký chủ, ta chưa nhận được bất kỳ nhiệm vụ nào liên quan đến thế giới này, không lẽ cục quản lý bên kia có chuyện ngoài ý muốn? 】 hệ thống cẩn thận tra xét nhiều lần, xác định trên người không có ẩn chứa virus mới nói cho nàng biết mình không nhận được nhiệm vụ.

Diệp Hàm cười khẽ: "Nếu đã có người tiến vào, thiên đạo chắc chắn sẽ giao nhiệm vụ cho người vào đầu tiên, chúng ta không nhận được là chuyện bình thường."

【 Không có nhiệm vụ, ký chủ muốn rời khỏi nơi này sao? 】

"Ha? Trước tiên lưu lại mấy ngày, có thể sẽ có chuyện xảy ra..."

Diệp Hàm lời còn chưa nói xong liền cùng hệ thống cắt đứt, bởi vì sau khi cảnh quay kết thúc Cố An đã đi đến đây.

"Tiểu Hàm, làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Cố An vừa nói vừa đặt tay lên trán Diệp Hàm, cảm giác mềm mại lập tức đánh tới, không nóng như nàng tưởng tượng, Cố An mới thấy nhẹ nhõm thở một hơi.

Lúc Cố An thu tay về, chóp mũi Diệp Hàn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người đối phương, mùi hương rất quen thuộc, nàng buột miệng hỏi: "Ngươi đổi nước hoa?"

"Không có a. Ta đều dùng chung một mẫu." Cố An giơ tay nắn nắn má Diệp Hàm, đến khi má nàng ửng hồng mới mỉm cười nói: "Đứng lên đi, ta ngồi một lát. Ngươi đi chuẩn bị bắt đầu quay."

Diệp Hàn đưa kịch bản của mình cho Cố An, đứng dậy tiện tay vuốt thẳng cổ áo, cất bước đi về phía Phí Khê.

Đứng trước mặt Phí Khê, nàng thản nhiên nhìn thẳng Phí Khê trao đổi ánh mắt, khi linh hồn nàng mới đến thế giới này, ký ức chưa đến nên chính sự xa cách sâu thẳm trong nàng đã hòa làm một với linh hồn nguyên thân, nàng khi thì tự ti hối tiếc, khi thì cao ngạo ngông cuồng.

Nhưng bây giờ linh hồn và ký ức đã dung hợp, đi qua nhiều thế giới trải qua quá nhiều chuyện như vậy, nàng đã trở nên xem nhẹ phàm nhân, bất kể là thế giới nào, linh hồn như thế nào, trước mặt nàng tất cả đều bình đẳng. Thậm chí trải qua quá nhiều chuyện, đối với nhân vật đáng ghét như Quý Mộng Đình nàng cũng không vội đối phó. Suy cho cùng những kẻ chỉ vì ích kỷ mà phá hủy hơn nửa vũ trụ, nàng cũng đã từng gặp qua.

Phí Khê chú ý tới sự biến hóa của Diệp Hàm, thỉnh thoảng nàng cũng thấy được Diệp Hàm nhu nhược, nhưng hôm nay từ đầu đến cuối Diệp Hàm đều mang đến cảm giác hiền lành thanh cao.

Lúc nhìn nhau, trước đây Diệp Hàm sẽ né tránh, nhưng bây giờ trong mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy sự từng trải, kinh nghiệm cùng kiến ​​thức lắng đọng xuống biến thành tự tin với ôn nhu.

"Có thể bắt đầu chưa?" Phí Khê hỏi.

Diệp Hàm gật đầu.

Chuyên gia trang điểm gọi nàng tới, Diệp Hàm khẽ cười nói: "Cứ như vậy bắt đầu quay đi."

Trước đây mỗi khi nàng đi qua thế giới, đều có thể từ bụi đất mà nở thành một bông hoa, bông hoa rực rỡ xinh đẹp nhất, bất luận nàng ở đáy bằng hay thung lũng, khoảng khắc rời đi đó nàng đã định sẵn sẽ đạt đến đỉnh cao.

Khán giả trong phòng livestream cách màn hình cũng có thể nhìn ra Diệp Hàm biến hóa, chỉ là internet vẫn như cũ tràn ngập hắc liêu của Diệp Hàm và Cố An, cho nên cho dù có người qua đường bị Diệp Hàm hấp dẫn, cũng sẽ sớm bị tin tức xuyên tạc biến thành anti fan.

Băng vải ban đầu chuẩn bị sẵn Diệp Hàm không sử dụng, nàng chỉ yêu cầu đội đạo cụ mang đến một chiếc xe lăn, ngồi lên đó, sắc mặt nàng dần trở nên tái nhợt ốm yếu, mặc dù trong quá trình quay nàng nhiều nhất chỉ quay trúng bóng lưng hay góc mặt lúc nghiêng người, nhưng giờ khắc này Diệp Hàm không chỉ nắm bắt được khí tràng xung quanh cơ thể, thậm chí nét mặt nàng còn được kiểm soát không sai một phân.

Nhận lấy tranh phác thảo từ tay Cận Nhiễm, sau khi nghe được Phí Khê hét lên bắt đầu quay, nàng lập tức tiến vào hiện trường trong phim, ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào tranh, như có như không kêu lên một tiếng ai thán, nàng biểu đạt ra cảm xúc bình tĩnh, nhưng lúc này trong lòng người xem lại đặc biệt nặng trĩu khi đứng trước bầu không khí kia.

Phảng phất trong một giây này, Diệp Hàm quả thật là một vị họa sĩ, nhưng chẳng biết vì sao nàng lại không thể tiếp tục cầm bút vẽ tranh.

Cố An ở ngoài quan sát, vị trí của nàng có thể nhìn thấy Diệp Hàm nghiêng người, nhưng không biết sao khi nhìn thấy cảnh này, lồng ngực nàng thắt lại, cực kỳ đau. Người này nên đứng dưới ánh sáng cảm thụ thành công, chứ không nên ở đây cô đơn sa sút.

"Kết thúc rồi, các ngươi đi đi." Ngữ khí Diệp Hàm rất bình tĩnh, nhưng trong lời nói bình tĩnh này, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy đau xót, nghe thấy tuyệt vọng đang bị đè nén.

Hai người đứng trước máy quay, xem kỹ thuật diễn của Diệp Hàm bùng phát qua ống kính, trái tim bọn họ cũng đều mãnh liệt run.

Trong phòng không có ai, Diệp Hàm đang tự lẩm bẩm, bỗng nhiên bên cửa sổ truyền đến chút động tĩnh, Diệp Hàm rũ mắt xuống, khẽ nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.

Cảnh phim kết thúc, lúc Diệp Hàm chuẩn bị ngồi dậy, Cận Nhiễm đứng gần nàng nhất cũng vô thức bước tới tính đỡ lấy nàng, như thể thật sự cho rằng nàng là người khuyết tật không tiện đi đứng.

Diệp Hàm không để Cận Nhiễm giúp, dù sao chân nàng cũng không phải thật sự bị thương.

Sau khi đứng lên, chân nàng hơi tê vì phải ngồi một tư thế quá lâu khi biểu diễn, lúc này nàng mới dậm nhẹ chân.

Cả nhóm người trong phòng livestream lo lắng không ngớt: Thì ra chân là diễn a

Cố An đi tới bên cạnh Diệp Hàm, trong mắt mang theo cảm xúc phức tạp, cuối cùng ngữ khí tràn đầy khao khát nói: "Ngươi biểu diễn thật tốt."

"Thật không? Có tốt hơn ngươi không?" Diệp Hàm lấy cớ đối phương là bình hoa đùa nói.

Cố An trên mặt nóng lên ửng hồng, tức giận giơ tay nắm thành quyền, đấm Diệp Hàm một đấm: "Lần này ta đây rõ ràng rất có tiến bộ được chưa?!"

"So với trước kia, lần này ngươi xác thực tiến bộ không ít." Diệp Hàm cười khẽ: "Không uổng phí ngươi đêm qua thức suốt một đêm."

Ống kính vừa vặn chuyển đến kịch bản trong tay Cố An, trên đó tất cả các khoảng trống đều chứa đầy chữ viết cùng với hình vẽ, những điểm mấu chốt được tô thành các đường tròn đủ loại màu sắc, ghi chú tâm đắc viết thành một chuỗi lại thêm một chuỗi.

Khán giả trong phòng livestream thấy thế vô cùng thõa mãn, cũng bớt dị nghị Cố An hơn.

Có người ghét người giàu, có người ghét quan chức, đặc biệt là đám người giàu tham nhũng bất nhân, càng có thể khơi dậy sự phẫn nộ của dư luận.

Giới giải trí là nơi xinh đẹp hào nhoáng, đại đa số nhận thức, đám người tiểu hoa đán, tiểu thịt tươi này đều dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, trưởng thành đẹp đẽ chút liền có thể đếm tiền đến mức bong gân tay. Loại tồn tại đáng ghen tị như vậy đương nhiên cũng sẽ khiến không ít người căm ghét.

Việc đầu tiên Diệp Hàm muốn làm chính là giúp Cố An dựng lên hình tượng mới, bình hoa không dễ mến, nhưng bình hoa lớn lên xinh đẹp lại còn biết siêng năng nỗ lực thì sẽ khác.

"Kịch bản rất dày, vừa đọc vừa nhớ còn phải phân tích đúng là không hề dễ a. Thức cả đêm để làm, cũng coi như rất để tâm."

"Đảng sinh viên nói thức khuya nắm bút thật sự là muốn mạng nhỏ a."

"Kỹ năng diễn xuất của Cố An cuối cùng cũng có thể phát huy!"

"Cố gắng có ích gì? Rõ ràng vẫn chỉ là tra nữ, cặn bã cút khỏi giới giải trí đi."

.....

Diệp Hàm lấy điện thoại di động ra, tiến vào phòng livestream, quét mắt xem mấy chữ mắng Cố An là cặn bã, sau đó làm như không thấy gì khóa điện thoại lại cất đi.

Ở một nơi không ai nhìn thấy, Diệp Hàm tránh né ống kính, hướng Quý Mộng Đình cười cực kỳ tươi.

- ----

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Hàm: Một thế giới Mary Sue chỉ có thể vả mặt, vô vị a.

Cận Nhiễm: A, chúng ta ai dịu dàng hơn?!

Cảnh tiếp theo có chút đẫm máu, những ai sức chịu đựng kém xin cẩn thận!

Bởi vì phương thức làm việc của Diệp tổng quá mức thô bạo, lúc đối phó với nhân vật phản diện, dù thế giới có thay đổi cỡ nào đi chăng nữa, nàng vẫn trước sau như một nhanh chóng trả thù, chính xác tàn nhẫn!

Thời điểm có thể động thủ, tuyệt đối không mở miệng dựt dây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.