Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 14: Cha cặn bã tới thăm




"Tốt, đồ ta cũng lấy lại rồi, sẽ không quấy rầy các ngươi nữa." Thượng Quan Tây Nguyệt kiểm lại ngân phiếu sau đó liền nhét vào trong ngực, phân phó hai nô tài ngoài cổng đem toàn bộ đồ cưới đến "Ngọc Tình Các".

Không thèm nhìn sắc mặt khó coi của mẹ con Thượng Quan Lâm, dẫn Khương Ma Ma rời đi.

Sau lưng các nàng ánh mắt Giang Phỉ ảm đạm, trong lòng không biết đang tính kế gì...

Đồ cưới mang đến "Ngọc Tình Các", Thượng Quan Tây Nguyệt cầm mấy lượng bạc thưởng cho bọn hắn.

" Đa tạ đại tiểu thư "

"Đa tạ đại tiểu thư "

Hai nô tài tạ ơn xong liền xoay người lui ra ngoài.

"Oa, tiểu thư, lần này chúng ta có tiền rồi." Tiểu Ngôn, Bích Ngọc cao hứng nhảy tới nhảy lui.

"Chúng ta có thể mua rất nhiều y phục..."

"Được rồi, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của các ngươi kìa, chỉ chút tiền ấy mà đã làm các ngươi thỏa mãn rồi, mục tiêu của ta còn lớn hơn a." Hai con ngươi của Thượng Quan Tây Nguyệt tản mát, lòng tin nhiều thêm mười phần.

Ngay khi các nàng đang vui vẻ dự tính kế hoạch cho tương lai, một thanh âm phá vỡ cảnh tượng ấm áp này

"Nghiệt nữ, ngươi thật sự đem đồ cưới đòi về sao?" Một nam nhân trung niên không mời mà tới,

Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu nhìn lại, thì ra là Thượng Quan Lưu Phong, đây là người mà nàng phải gọi là phụ thân sao.

Nam nhân bụng phệ một thân trường bào màu vàng thêu cành trúc, ống tay áo thêu lên vài nhánh lá trúc, bên hông buộc một đai lưng bằng ngọc màu xanh sẫm, trên gương mặt tròn trịa mập mạp là đôi mắt hí, vì tức giận nên dáng vẻ hơi hung ác cường hãn, thân thể mập mạp đung đưa lung lay như sắp đổ, thật sự có mấy phần buồn cười.

Đây chính là thừa tướng sao, cũng quá không có hình tượng đi, Thượng Quan Lâm dáng dấp cũng rất đẹp, nhưng Thượng Quan Lưu Phong... Thượng Quan Tây Nguyệt âm thầm buồn nôn 

"Phốc phốc" Thượng Quan Tây Nguyệt thực sự nhịn không được bật cười.

"Nghiệt nữ, ngươi cười cái gì." Thượng Quan Lưu Phong phẫn nộ trừng mắt.

"Nghiệt nữ, xin hỏi thừa tướng đại nhân, nếu như ta là nghiệt nữ, vậy ngươi là nghiệt cha sao?" Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không muốn gọi một cái đầu heo mập là phụ thân.

"Ngươi..." Tay Thượng Quan Lưu Phong phát run chỉ về phía nàng

"Nghiệt... Thượng Quan Tây Nguyệt, ta hỏi ngươi, ngươi đến chỗ di nương đòi đồ cưới về có đúng không." Thượng Quan Lưu Phong vừa mới nói một chữ "Nghiệt" liền ngay lập tức đổi giọng 

"Ta lấy lại đồ vốn thuộc về mình có gì không đúng sao?" Thượng Quan Tây Nguyệt buồn cười hỏi ngược lại

"Ngươi, một tiểu nha đầu giữ đồ cưới bên người không an toàn, hay là trước tiên giao cho di nương ngươi bảo quản đi." Thượng Quan Lưu Phong không giải thích, ra lệnh.

"Thừa tướng đại nhân, ngươi sai rồi, đồ cưới là của mẫu thân ta, dựa vào cái gì lại giao cho một di nương bảo quản, nhiều năm như vậy ngươi mặc kệ ta không hỏi tới, hiện tại lại bởi vì chuyện này mà tới tìm ta, ngươi thật đúng là một người cha tốt a." Thượng Quan Tây Nguyệt châm chọc cười

"Còn có nếu để cho Hoàng Thượng biết ngươi đem "Ngọc Tình Các" người ngự tứ cho một di nương ở, ngươi nói lão nhân gia sẽ nghĩ như thế nào, có thể sẽ cho là ngươi không để hắn vào trong mắt, đến lúc đó vị trí thừa tướng của ngươi có thể cũng khó giữ được." Thượng Quan Lưu Phong đã không niệm tình cha con, vậy cũng đừng trách nàng vô tình vô nghĩa.

"Ngươi... Nghịch nữ, nghịch nữ, ta làm sao lại sinh ra ngươi."Thượng Quan Lưu Phong thẹn quá hóa giận quát.

"Không đúng rồi, thừa tướng đại nhân, coi như ngươi muốn sinh con, ngươi cũng không sinh được, huống chi, ta là do mẹ ta sinh ra, không liên hệ gì tới ngươi." Thượng Quan Tây Nguyệt không nể mặt mũi giễu cợt nói.

"Ngươi..."

"Thừa tướng đại nhân, ta phát hiện ngươi mỗi lần nói chuyện đều cứ ngươi ngươi ngươi, có phải khát nước hay không, nếu vậy, nhanh quay về uống nước đi, nơi này của ta không có cái gì có thể chiêu đãi thừa tướng đại nhân tôn quý như ngài đâu." Thượng Quan Tây Nguyệt không khách khí ngắt lời Thượng Quan Lưu Phong, bắt đầu đuổi người.

"Ngươi, giỏi, giỏi..." Thượng Quan Lưu Phong phất ống tay áo, quay người bước nhanh ra ngoài.

"Bích Ngọc, đóng cửa lại, miễn cho lại có những người không mời mà tới." Thượng Quan Tây Nguyệt nói rất lớn tiếng.

Thượng Quan Lưu Phong nghe nàng nói như thế, tức giận đến quay đầu lại chuẩn bị mắng nàng bất hiếu, ai ngờ...

"Phanh" một tiếng, cửa đóng lại ngay trước mặt hắn, bụi bay đầy vào mũi hắn 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.