Ngọc Tiên Duyên

Chương 298: Thân phận bại lộ




Gã áo tím nhìn Hoa Lân với ánh mắt lạnh lẽo, dường như biết hắn là kẻ giả mạo, nhưng thánh nữ đã tự mình biện hộ cho hắn nên vẫn do dự bất quyết, sau nửa ngày lưỡng lự cuối cùng cũng quay qua nói với Hoa Lân:

- Ngươi là Long Chấn Thiên phải không? Tiến vào trọng địa, ngươi chấp hành quy củ một chút, đừng để ta tóm được ngươi.

Kim Cửu Dương mấy người đều âm thầm đổ mồ hôi, chúng nghĩ thầm nếu mà Hoa Lân bại lộ thân phận, không khéo hắn phun ra cả bọn chúng, chuyện này làm sao mà không lo lắng cho được.

Hoa Lân trong lòng cũng tràn ngập nghi hoặc, chẳng biết tại sao gã áo tím lại phát hiện được thân phận của mình, cũng chẳng biết Yến Thu Thủy làm trò quỷ quái gì, bạch y thánh nữ tại sao lại về hùa với mình. Tóm lại là hoàn toàn hồ đồ.

Đang miên man suy nghĩ về thân phận của mình thì nghe gã áo tím nói:

- Bẩm thánh nữ, hôm nay tình hình có điều không ổn, chi bằng thuộc hạ đưa người hồi cung có được không?

Bạch y nữ tử không trả lời, Yến Thu Thủy bên cạnh hai tay chống nạnh tức giận nói:

- Lam Thiên Tinh! Ta chịu đựng ngươi rất lâu rồi. Ngươi đừng có coi chúng ta là phạm nhân được không? Công chúa chỉ muốn tĩnh tâm mà thôi ngươi lại cứ như âm hồn bất tán lẵng nhẵng đi theo. Thế này không được, thế kia không được, rốt cuộc là chúng ta có được tí tự do nào không?

Bạch y nữ tử sợ bọn họ cãi nhau, lưỡng lự nói:

- Thu Thủy, tính ra chúng ta cũng đi lâu rồi, bây giờ về cung có được không?

Yến Thu Thủy lập tức dẩu môi, dậm chân nói

- Công chúa….

Hoa Lân thấy các nàng như vậy, nghĩ thầm vị công chúa này làm thế nào mà lại mang lại cho người ta cảm giác yếu ớt như vậy, chẳng lẽ nàng cũng bị Phần Âm Tông giam lỏng? Thật sự là không minh bạch.

Gã áo tím lập tức khom người nói:

- Thỉnh thánh nữ khởi trình!

nói xong hắn quay đầu lại nhìn Hoa Lân, trong con ngươi lóe lên một tia hàn ý khó nhận biết được.

Yến Thu Thủy cũng quay đầu lại nhìn Hoa Lân, trong con mắt xinh đẹp thanh nhã phảng phất như nói: ngươi nợ ta một lần.

Các nàng rút phi kiếm ra, đang định ngự kiếm hồi cung. Nhưng vào lúc này, trên bầu trời phía xa đột nhiên xẹt qua ba đạo bạch quang. “Sưu” một tiếng bắn về phía đỉnh núi mọi người đang đứng. Tốc độ cực nhanh, chỉ có “Tốc tinh luân” mới có thể làm được

Gã áo tím thấy không ổn, lập tức đưa trường kiếm ra trước mặt thánh nữ quát lớn:

- Bảo vệ thánh nữ!

Tranh tranh tranh tranh ……một loạt tiếng đao kiếm ra khỏi vỏ vang lên. Kim Cửu Dương mấy người đều rút trường kiếm ra vây quanh thánh nữ, trong nháy mắt hình thành một trận phòng ngự, dường như đã tập luyện kỹ càng rồi vậy.

Lúc này Hoa Lân so với bọn họ có điểm bất cập. Hắn đứng một mình một bên, ngơ ngác nhìn trời lẩm bẩm:

- Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Nhâm Vi cùng Thánh Thanh Viện truy sát đến tận đây sao?

Nói thì chậm, chỉ thấy ba "Tốc tinh luân" nhanh chóng giảm tốc độ, bạch quang tan hết, bốn bóng người màu đen từ "Tốc tinh luân" bắn ra. Mặc dù bọn họ mặc trang phục của Phần Âm Tông nhưng Hoa Lân liếc mắt nhìn qua đã nhận ra tên cầm đầu chính là Nhược Phong giả trang còn gã gầy đét bên cạnh chính là tên tâm ngoan thủ lạt Nhâm Vi. Ngoài ra còn có hai gã hắc y nhân đồng hành, nhìn bên phía bọn chúng, tuyệt không thấy Nhược Uyên đâu cả.

Hoa Lân cảm giác có điều không đúng, Nhược Phong cùng Nhâm Vi từ lúc đến đến giờ chỉ giương mắt nhìn mình, rõ ràng không phải đến vì thánh nữ mà là đến để tóm mình. Điều này càng làm cho Hoa Lân kinh ngạc, không rõ bọn chúng làm thế nào mà tìm được mình. Hắn lặng lẽ lui ra phía sau, hy vọng có thể lùi đến chỗ Phần Âm Tông, làm cho hai bên đánh lẫn nhau, lợi dụng cơ hội đó chuồn đi.

Nhưng cử động của hắn sớm đã bị người khác nhìn thấy. Nhâm Vi đột nhiên ra tay, ”tranh” một tiếng, trường kiếm sau lưng hắn đã ra khỏi vỏ, bầu trời lập tức xuất hiện chín phi kiếm, tất cả đều nhằm hướng Hoa Lân bắn tới.

Hắn lập tức lộn ngược ra sau, khó khăn lắm mới tránh được, chỉ thấy “ Soạt soạt soạt……” liên tiếp chín thanh phi kiếm đều cắm trên mặt đất, cảnh tượng làm cho người ta thập phần sợ hãi. Đây chính là đệ nhất thức“ Vạn kiếm xuyên tâm” trong “Tuyệt sinh kiếm” tuyệt học của Nhâm Vi. Hắn vừa ra tay đã dùng tuyệt học, hiển nhiên muốn tốc chiến tốc thắng.

Hoa Lân biết Nhâm Vi sẽ không dừng tay, vội vàng xúi giục, quát lớn:

- Bọn chúng là Thánh Thanh Viện tạp thối, mọi người mau xông lên!

Kỳ thật không cần Hoa Lân li gián, Nhược Phong đã lao lên trước Phần Âm Tông phát động tấn công. Công lực hắn quả thật rất hùng hậu, “Lô Băng Kiếm” trong tay quét ngang một cái, chỉ thấy một làn sóng mênh mông chém thẳng vào trận doanh của Phần Âm Tông. Kiếm này chém ra độc đáo ở chỗ hàn khí bức người, không khí đọng lại. Đây chỉ là một kiếm bình thường, hắn hoàn toàn không thi triển bất kỳ một tiên thuật nào hết, thế mới thấy được chỗ bá đạo của kiếm này.

Cùng lúc đó hai gã cao thủ còn lại của Thánh Thanh Viện cũng tham chiến. Chúng rút kiếm, chém thẳng vào đám đệ tử Phần Âm Tông. Chỉ nghe “Đinh đinh đương đương” loạn xạ một hồi, song phương hỗn chiến không thôi.

Tu vi của bốn tên Thánh Thanh Viện đều đạt tới “Thần Hợp cảnh giới”, trong đó Nhược Phong đã đi vào “Thần Hợp cảnh giới” hậu kỳ. Còn một trăm năm nữa hắn sẽ gặp phải hạo kiếp“Niết Bàn trọng sinh”. Mà Nhâm Vi cũng vừa mới bước vào “Thần Hợp cảnh giới” sơ kỳ, cho nên Thánh Thanh Viện mặc dù chỉ có bốn người nhưng thực lực so với Phần Âm Tông đệ tử chí ít cũng gấp đôi.

Song phương giao chiến một hồi, mấy tên Phần Âm Tông đệ tử đã bị đánh cho luống cuống tay chân. Nhưng bất kể Nhược Phong có tấn công mạnh mẽ thế nào đi nữa thì cũng không thể công phá được thế trận của Phần Âm Tông. Điều này làm cho Nhược Phong vô cùng khó hiểu. Nhìn mãi mới phát hiện ra trong đám đệ tử Phần Âm Tông có một tử y thiếu niên, công lực so với mình không chênh lệch bao nhiêu cả. Cho dù hắn có công kích mãnh liệt thế nào đi nữa thì tên áo tím đấy cũng có biện pháp hóa giải chiêu thức của hắn. Vì vậy rốt cục Nhược Phong cũng đoán được thân phận của gã áo tím này.

Nhược Phong toàn lực tấn công khiến người ta nhìn qua tưởng mục tiêu của Thánh Thanh Viện là tìm bắt “bạch y thánh nữ” nhưng thật ra hung hiểm nhất chính là trận chiến giữa Hoa Lân và Nhâm Vi.

Nhâm Vi tấn công rất hung mãnh nhằm vào Hoa Lân. Chuyện này chính là bọn chúng đã có sắp đặt từ trước. Nhược Phong cho rằng chỉ cần năm chiêu là Nhâm Vi có thể tóm được Hoa Lân.

Nhưng sự thật thì không như chúng nghĩ.

Nhâm Vi mấy chiêu đánh cho Hoa Lân liên tục lùi về sau. Cuối cùng Nhâm Vi với một chiêu “kiếm luân phi vũ” đã hoàn toàn đưa Hoa Lân vào đường cùng. Một chiêu này không chỉ làm Hoa Lân tức giận mà còn làm Hoa Lân thúc đẩy hòa toàn tiềm lực của mình. Hắn muốn lùi cũng không thể lùi, đột nhiên đề khởi toàn thân công lực quát lớn:

- Liệt…… diễm…… trảm!

Nguyệt Quang kiếm trong tay hắn đột nhiên tăng vọt, biến thành một quầng lửa dài đến năm trượng, đẩy “kiếm luân chi vũ” của Nhâm Vi ra. Chiêu này vừa xuất, lập tức khiến cho mọi người kinh hoảng. Bởi vì chiêu “Liệt Diễm Trảm” này so với tâm pháp của Phần Âm Tông thì cực kỳ giống nhau. Một chiêu mạnh mẽ, mang chân nguyên trong cơ thể ngưng tụ trên trường kiếm, cứ như vậy có thể tự đề cao công lực bản thân gấp mấy lần. Mà hỏa thi thư thuật, công lực càng cao thì lưỡi kiếm càng lớn. Hoa Lân bổ ra một kiếm dài hơn năm trượng, bằng vào điều này ở Phần Âm Tông đã được coi là cao thủ.

Nhưng điều là cho mọi người giật mình còn ở phía sau. Hoa Lân cảm thấy “nguyệt quang kiếm” trong tay không thể thi triển toàn lực, hắn cầm nó ném thẳng vào mặt Nhâm Vi. Nhâm Vi dễ dàng né được, đang không rõ vì sao Hoa Lân lại ném kiếm, đã thấy tay phải Hoa Lân chấn động. “Tranh” một tiếng Hà Chiếu kiếm đột ngột ra khỏi vỏ, không chờ Nhâm Vi định thần lại, Hoa Lân đã cầm kiếm bổ tới.

Lần này, thanh kiếm tạo thành một quầng lửa dài mười trượng có thừa. một trận lửa cháy đầy trời chính diện lao đến, phía xa Nhâm Vi chấn động vội vang biến chiêu, quát:

- …… càn khôn nhất kiếm!

Nhâm Vi do muốn nhanh chóng bắt được Hoa Lân nên “tuyệt sinh kiếm pháp” cũng đã phát huy tới cực trí. Chiêu này vừa xuất, thiên địa tối sầm, kiếm thế của Hoa Lân mất tăm mất tích.

Hoa Lân chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, càn khôn dịch chuyển, căn bản là không thấy rõ bóng dáng địch nhân. Chỉ thấy hắc ám vô biên vô tận từ bốn phương tám hướng áp tới. Chiêu “càn khôn nhất kiếm” này Hoa Lân đã từng lĩnh giáo tại “dung nham chi địa”. Lúc đó bằng vào lực lượng mượn “bài sơn đảo hải” của nham tương mới miễn cưỡng trụ được. Bây giờ xung quanh không có gì có thể lợi dụng được, thật sự hắn có cảm giác không thể ngăn cản. Vạn bất đắc dĩ, đành đánh bài liều, cao giọng quát:

- Phong vân ngự lôi thuật……

Thực sự trong lòng Hoa Lân chẳng có tí tin tưởng nào hết, hắn chẳng qua chỉ là liều mạng mà làm, chỉ mong lần này thành công gọi “mây đen” về tương trợ, hy vọng có thể che được thân hình mình đi. Cuối cùng ông trời cũng có mắt, đỉnh núi sương trắng vốn rất dầy đặc nên mây đen lập tức cuồn cuộn mà đến, lần này không làm cho hắn thất vọng.

Nhưng “càn khôn nhất kiếm” của Nhâm Vi so với “phong vân ngự lôi thuật” của Hoa Lân nhanh hơn một bậc. Một đạo bạch quang từ bên trái chém thẳng vào phía dưới Hoa Lân. Nếu vào lúc thường hắn khó có thể phát hiện, nhưng lúc này dưới hiệu quả của “phong vân ngự lôi thuật” kiếm luồng kiếm quang sắc bén đấy xuyên qua màn hơi nước, lưu lại một luồng sang ảm đạm, trong lúc vô ý Hoa Lân đã phát hiện ra phương pháp phá giải. Hắn vận toàn thân công lực cầm thanh kiếm lửa của mình nghênh đón.

“Đương” một tiếng nổ to phát ra, hỏa quang bắn ra tứ phía, một luồng khí kình cường đại bắn ra làm mọi người đều cảm thấy tức ngực. Khóe miệng Hoa Lân rỉ ra một dòng máu tươi, Nhâm Vi cũng bị kình khí chấn lui nửa bước, trong lòng thầm giật mình, không rõ Hoa Lân làm thế nào mà công lực tiến bộ thần tốc như vậy? ngay cả kiếm pháp cũng có biến hóa kinh người.

Chiêu này đúng là đánh bừa, nhưng lại làm cho tất cả mọi người kinh ngạc. Nhược Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên, cứ theo cái đà này thì chỉ sợ vài năm nữa ngay cả chính mình cũng không bằng được Hoa Lân.

Gã áo tím cùng bọn Kim Cửu Dương không nghĩ tới thực lực Hoa Lân hùng hậu như thế, thực sự là mình đã nhìn lầm.

Mọi người còn đang kinh ngạc, từ xa lại vang đến một tiếng kêu, có hai bóng đen phi đến rất nhanh. Hoa Lân trong lòng cả kih nhìn lại, cảm thấy hoảng sợ, người đang chạy đến chính là Hiên Dĩ Thừa của Phần Âm Tông. Trong lòng biết không ổn, hành tung đã hoàn toàn bại lộ, lập tức nghĩ kế chuồn đi.

May mắn là lúc này “phong vân ngự lôi thuật” cuối cùng cũng thành hình, trời đất tối sầm, mây đen dầy đặc, năm tia chớp phá trường không bắn thẳng mũi kiếm của hắn. Biến hóa này nằm ngoài ý nghĩ của mọi người.

Nói thì chậm, Hoa Lân không để ý đến thương tích của mình, nhanh chóng đem lôi điện dẫn về hướng Nhâm Vi. Cùng lúc đó lấy ra “phần tinh luân” định bỏ chạy. Nhưng Nhược Phong một mực chú ý đến nhất cử nhất động của hắn, thấy Hoa Lân định bỏ chạy, Nhược Phong ngay lập tức bỏ “địch nhân” qua một bên, thân ảnh máy động, cầm kiếm bổ thẳng vào Hoa Lân.

Với công lực của Nhược Phong, nếu bị hắn đánh trúng, Hoa Lân cho dù có "Sư Vương Thuẫn" hộ thể cũng toi mạng đương trường. Hoa Lân biết rõ điểm này, hắn liền cầm ngang kiếm trước mặt, âm thầm thi triển “cửu chuyển thần công”, hy vọng có thể đỡ được một kiếm này. Chỉ nghe “đương” nổ vang một tiếng, Hoa Lân đỡ một chiêu của Nhược Phong, hắn cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi.

Nhược Phong đang muốn bổ thêm một kiếm nhưng Hiên Dĩ Thừa đã chạy tới. Người chưa tới mà kiếm đã tới, một màn hồng quang mãnh liệt tiến lại, căn bản không để cho Nhược Phong rảnh tay đánh tiếp.

Trong nháy mắt, Hoa Lân cũng trốn được vào Phần Tinh Luân. Đúng ra mà nói, hắn bị Nhược Phong chém văng ra.

Đang trong lúc Hoa Lân tiến vào Phần Tinh Luân thì thấy Tiểu Bạch ngay lập tức xuất hiện trước mặt, "Hống hống hống" kêu vài tiếng như là hỏi bị làm sao vậy?

Hoa Lân vô lực nói:

- Đi nhanh lên…..

nói xong ngất luôn đi.

May là Tiểu Bạch thông linh, biết sự tình không ổn, lập tức điều khiển Phần Tinh Luân bay thẳng lên trời. Tốc độ cực nhanh, so với Hoa Lân điều khiển còn nhanh hơn một bậc.

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.