Ngọc Tiên Duyên

Chương 295: Kích tình nhất chiến




Trở lại tửu lâu, Hoa Lân lấy bản đồ Phiêu Miểu Hà ra xem. Lúc đó mới biết, muốn đi “Binh hồn giải thần trận” ít nhất phải qua hai mươi bảy truyền tống trận nữa. Trong đó còn phải trải qua tám lần kiểm tra, người thường tuyệt không có khả năng thông qua. May mắn là Hoa Lân trong tay có khẩu lệnh cực kỳ tường tận, không chỉ giải thích các ám hiệu, mà còn nói đến năm điểm nhận dạng mà người ngoài “Phần Âm Tông” không biết, cho nên không thể có chuyện sai được

Sáng hôm sau, Hoa Lân ra khỏi Dị Hương tửu lâu, lập tức khởi trình, đi thẳng ra truyền tống đài ở phía bắc thành

Bởi vì còn sớm, lên đến truyền tống đài, thấy rất vắng vẻ. Chỉ có tám gã hắc y thủ trận đứng xếp hàng phía trước. Ngoài mấy tên này ra, không có người nào khác cả. Hoa Lân nghĩ thầm, có lẽ do hôm qua xuất hiện phản đồ nên nơi này gia tăng phòng thủ, người thường không dám rời đi

Hoa Lân đi lên phía trước nói:

- Kim vệ tinh

Tám gã thủ vệ lạnh lùng gật đầu, cũng không đi lên kiểm tra, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn Hoa Lân.

Hoa Lân cũng không nói nhiều, lấy ra một mai tinh thạch, ngồi xuống trước truyền tống trận. Trong lòng lo lắng, hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Bởi vì Hoa Lân biết nơi này, phải chính mình mở truyền tống trận, hơn nữa chỉ được làm một lần. Nếu tay chân lóng ngóng, bọn thủ vệ sẽ hỏi đến thân phận. Điểm này là một quy tắc của “Phần Âm Tông”. Đây là một biện pháp hữu hiệu để ngăn trở người ngoài vào phạm vi của “Phần Âm Tông”.

May mắn là Hoa Lân đã xem bản đồ rất tường tận, đương nhiên sẽ không lóng ngóng. Bạch quang chợt lóe, Hoa Lân đã thành công qua được cửa đầu tiên này.

Đi vào “Kim Vệ Tinh”, chỉ thấy một trận gió núi thổi tới, phát hiện thấy mình đang đứng ở một đỉnh núi dốc đứng. Hoa Lân đi xuống, tại chân truyền tống trận bỗng nhiên hoảng sợ, phát hiện ra “Truyền tống trận” này không có bàn chuyển, cho nên chỉ có thể đi đến, không thể quay về.

Đúng rồi, đây là một “Đan hướng trận”. Nếu muốn rời đi, phải tìm một truyền tống trận khác mới được. Ài…. “Phần Âm Tông” thật sự giảo hoạt!

Hoa Lân đứng thẳng người lên, ngắm nhìn những dãy núi liên miên. Đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên phía sau bạch quang chợt lóe, năm bóng người xuất hiện.

Hoa Lân quay đầu nhìn lại, phát hiện trang phục của họ có chút quen mắt. Ngoại trừ người cầm đầu vận thanh y, bốn người phía sau đều mặc đạo bào màu lam, trên mặt mang theo một tia tà khí, hình như là người của “Thần Kham Môn”

Quả nhiên, người cầm đầu vận thanh y quay đầu lại hỏi:

- ….các ngươi xác định Nho Tử Quân là từ Kim Vệ Tinh đi phải không?

Một gã lùn tịt lập tức tiến lên trả lời:

- Đúng vậy, hộ pháp đại nhân. Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy.

Thanh y nhân nhíu mày nói:

- Ta chỉ hy vọng là hắn không đi “Giải Thần Trận” trước, nếu không chúng ta gặp phiền toái rồi

Gã lùn quả thật là một gã nhanh mồm nhanh miệng, lập tức nói:

- Chuyện này cũng không có gì. Nếu hắn thật sự phải đi ‘Giải Thần Trận’ tầm bảo, hắn nhất định không thể qua được tám tầng phong tỏa của Thần Tông. Trong khi đó chúng ta có thể giữa đường ngăn hắn lại…..ài sao ngươi đá ta?

Nguyên lai phía sau, một gã đi cùng đá hắn một cái, chỉ chỉ Hoa Lân phía xa, bảo hắn câm miệng.

Hoa Lân gãi đầu, nghĩ thầm từ chuyện tên vớ vẩn này, trở về mình phải chỉnh đốn lại bản thân. Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, không nghĩ rằng năm tên yêu nhân này ánh mắt bắn về phía mình, chỉ thấy sát ý đột nhiên nổi lên, không biết bọn họ đang nghĩ gì.

Hoa Lân vẻ mặt mờ mịt, nghĩ thầm việc này cũng chẳng phải là bí mật gì to tát, không lẽ bọn chúng định giết người diệt khẩu?

Trong mắt người khác, vẻ mặt Hoa Lân quả thật có chút si ngốc.

Năm tên yêu nhân “Thần Kham Môn” đưa mắt nhìn nhau cùng nghĩ, tên này trông mặt ngớ ngẩn vậy, tu vi nhất định không cao. Huống hồ cây kiếm trong tay hắn đã gẫy, cơ hồ không còn cả mũi kiếm nữa, nhìn là đã biết là đồ đi nhặt được. Quan trọng nhất chính là tên ngớ ngẩn này cứ đứng thộn ra ở vách núi như vậy, hiển nhiên không biết ngự kiếm thuật, bằng không đã sớm đi khỏi rồi.

Vì vậy, cả năm tên đều cùng chậm rãi đi tới…

Hoa Lân lui một bước, gót chân đã sát tới mép vách núi. Một mảnh đá vụn kêu lạo sạo rơi xuống vực sâu. Phảng phất như người bị bức tới tuyệt cảnh, hoảng sợ hỏi:

- Ngươi….các ngươi muốn làm gì?

Thanh y nhân cầm đầu khuyên nhủ:

- Nhân sinh khổ đoản, sao không ra khỏi khổ hải, để cho ta sử dụng. hắc hắc…..

Nói xong, mặt lộ vẻ dữ tợn, tay phải giơ lên một cây “Chiêu Hồn Kỳ” từng bước, từng bước đi tới.

Hoa Lân ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy cây hắc kỳ của đối phương có một đoàn hắc khí khó có thể phát hiện. Hắn tới gần, không khí xung quanh lập tức phát ra từng trận âm phong, cảnh tượng tà ác vô cùng. Hoa Lân âm thầm cười lạnh nói:

- Tốt lắm, bổn thiếu gia không tìm các người gây sự, không thể tưởng được các ngươi tự mình đi tìm cái chết.

Chẳng qua Hoa Lân cũng biết bọn chúng có “Thỉnh Thần Chú” thập phần lợi hại, hơn nữa còn có tên thủ lĩnh mặc thanh y thần bí khó lường, cho nên cũng không dám làm bừa. vì vậy, Hoa Lân quyết định giả vờ yếu ớt, âm thầm mang ngọn lửa “Phần Tinh Luân” ngưng tụ trong hữu chưởng, tìm lúc đối phương sơ hở.

Nhưng không nghĩ tới, tên áo xanh cầm trong tay “Chiêu Hồn Phiên” thật sự quá mức hung sát, có khả năng đoạt phách, từng bước tiến lại. “Sư Vương Thuẫn” trong cơ thể Hoa Lân trong lúc vô ý đã tự động phản kháng, hồng quang chợt lóe, bảo vệ nguyên thần Hoa Lân. Biến hóa này có điểm nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Bị đưa vào tình thế bất đắc dĩ, Hoa Lân ra tay trước, hét lớn một tiếng:

- Liệt Diễm Trảm!

Giơ tay chém xuống, thanh kiếm gãy trong tay hắn đột nhiên biến to ra thành một thanh “Liệt Diễm Kiếm” dài đến bốn trượng. Quét từ trái sang phải, chém ngang năm người phía trước. Kiếm quang chưa dứt, Hoa Lân bay lên hét lớn:

- Phi phong thức…..

Kiếm quang bay tán loạn từ trên trời đánh xuống, chiêu này đúng là Tuyệt Trần kiếm pháp của Thượng Quan Linh

Nếu như trước kia, chiêu “Phi phong thức” này nhất định không thể gây thương tổn cho người tu chân. Nhưng hôm nay, Hoa Lân cầm trong tay cây hỏa kiếm dài bốn trượng có thừa, uy lực lại có thể kém sao?

Năm tên yêu nhân vạn lần không nghĩ tới người này bất ngờ lại hung mãnh như thế. Vì vậy vội vàng hoành kiếm ngăn cản. Thế nhưng kiếm chiêu của Hoa Lân như Trường Giang vỡ đê, hết chiêu này đến chiêu khác, không biết mỏi mệt. Tên áo lam bên trái tránh không kịp, tay trái không cánh mà bay, miệng vết thương giống như thịt bị nướng, ẩn ước truyền đến một mùi thịt nướng thơm lừng.

Mặc dù chém cụt tay một gã yêu nhân, nhưng Hoa Lân lại thầm than trong lòng, bởi vì cây kiếm gẫy trong tay căn bản không thể khống chế ngọn lửa. Không có “Hà Chiếu Kiếm”, không thuận tay cũng không thể thi triển toàn lực. Điểm chết người chính là mình đang lơ lửng giữa không trung không thể ngự kiếm phi hành. Vì vậy Hoa Lân hét lớn một tiếng, thanh kiếm gẫy bay khỏi tay, hóa thành một đạo lưu tinh nhắm thẳng đến tên cầm đầu áo xanh

Năm tên yêu nhân vừa sửng sốt không nghĩ tới hắn chủ động quăng kiếm, lại vừa nghĩ đây là một việc quái lạ.

Bọn chúng vừa mới tránh khỏi cây phi kiếm nóng bỏng, đã thấy Hoa Lân đột nhiên xoay tròn. “Tranh” một tiếng, trong tay đã có một thanh trường kiếm.

Kiếm vừa xuất, ngọn lửa càng bức người. Kiếm khí nóng bỏng khiến chúng nghẹt thở. Bọn chúng nhất thời hiểu được vì sao Hoa Lân phải quăng kiếm

Hoa Lân cầm được Hà Chiếu, công lực phảng phất tăng vọt gấp đôi, trường kiếm lăng không bổ ra, cười lớn nói:

- Yêu nhân, nạp mạng đi!

Một luồng kiếm quang dài đến mười trượng từ trên trời giáng xuống, năm tên yêu nhân hoảng sợ tản ra, đồng thanh hô:

- Ảm thần lão tổ, hộ ngã kim thân, Huyền Âm tá pháp, chân thần phụ thể!......khặc khặc!

Cùng lúc đó thanh y nhân giơ chiêu hồn phiên lên, chỉ thẳng vào Hoa Lân, một màn hắc khí khổng lồ mãnh liệt phun tới, cho bốn gã thủ hạ tranh thủ thời gian.

Hoa Lân tung ra một kiếm làm bọn chúng phải thi triển “Thỉnh thần chú”, trong lòng biết không ổn quát to:

- Phân quang kiếm …..

“Tranh ….tranh….” hai tiếng, hai thanh phân quang kiếm từ sau lưng bắn nhanh ra nhắm thẳng đến trước mặt thanh y nhân. Hoa Lân dịch ngang hai trượng, tránh khỏi âm chú của thanh y nhân, Hà Chiếu kiếm trong tay phát ra một mảnh kiếm quang, giống như cuồng phong bão vũ liên miên không dứt bổ về phía trước năm người

Thanh y nhân cầm “Chiêu Hồn phiên” không ngừng ngăn cản, “ ca sát” một tiếng gẫy làm đôi. Ai ngờ thanh y nhân lại vui mừng, lập tức quát:

- Phệ Hồn chú

Bầu trời đột nhiên tối sầm lai, chỉ thấy vô số sợi tơ đen sì gào thét lao thẳng vào mặt Hoa Lân

Nhưng hắn cao hứng quá sớm. Kiếm khí của Hoa Lân bao hàm ngọn lửa của “Phần Tinh Luân”. Mỗi đạo kiếm quang, tựa như một lưỡi dao sắc bén, cắt đứt hắc vụ, khiến chúng nhanh chóng quay ngược trở lại.

Thanh y nhân sắc mặt đại biến, khó khăn lắm mới né được khỏi vài miếng “Hỏa nhận”, phẫn nộ quát:

- Các ngươi còn chờ cái gì? Còn không mau ngăn cản?

Kỳ thật không cần hắn nói, bốn người phía sau đã rút trường kiếm ra sức phản kháng, nếu không thanh y nhân làm sao chịu nổi kiếm khí của Hoa Lân

Giờ khắc này, Hoa Lân đem “Tuyệt Trần kiếm pháp” phát huy tối đa uy lực, cách ba trượng, lăng không bổ ra một mảng kiếm quang hỗn loạn. Kiếm khí giống như một viên lưu tinh, đẩy lùi năm tên yêu nhân liên tục lùi về phái sau. Khiến bọn chúng cảm thấy mình đang ở giữa một dòng sông lớn, nước chảy cuồn cuộn nhằm chúng mà đến, liên miên bất tận, không thể tránh được.

Hoa Lân đối mặt với năm tên yêu nhân, bằng vào chính sức của mình dồn ép chúng không thở nổi. Chuyện này đúng là một sự kiện khó tin. Hắn rốt cục cũng hiểu, mình đã gia nhập hàng ngũ cao thủ… Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.