Điều này cũng chẳng có gì khó hiểu, đó là khi nam tử họ Khang kia tống cho Hoa Lân một chưởng, thế nhưng Hoa Lân không hề thổ huyết, mà phía ngoài xiêm y còn hiện lên “chú ngữ”, hiển nhiên đó là tác dụng phòng ngự của một bảo vật nào đó, cực giống với “Ảo Quang Kính”, nếu không dựa vào tu vi của Hoa Lân làm sao có thể chống đỡ lại chưởng lực của mình?
Hoa Lân bị dư kình đánh dạt về phía sau một trượng, hắn lập tức thủ thế phòng ngự, đồng thời cố gắng đè nén khí huyết đang sôi trào trong huyết mạch, thuận tay đưa luôn “Luyện Hồn Đỉnh” vào trong Phần Tinh Luân. Tiểu Bạch trên vai cũng bắt đầu nhằm đối phương rống lên mấy tiếng “Hống hống…”, Hoa Lân nghiêm mặt nói: “Bảo vật ở đây căn bản chẳng phải là “Ảo Quang Kính”, Tằng Lộ Vi chưa giải thích rõ với ngươi sao? Ta khuyên ngươi nên mau tránh ra, nếu Thực Cốt Long về tới nơi…”
Nào ngờ còn chưa dứt lời, nam tử họ Khang kia thấy Hoa Lân tiện tay cho “Luyện Hồn Đỉnh” vào cơ thể, hiển nhiên có mang theo một pháp bảo không gian, càng làm cho lòng tham của hắn bùng lên. Tay trái hắn khẽ lật, lòng bàn tay xuất hiện một vầng chân nguyên lấp lánh kim quang, đột nhiên nhằm Hoa Lâm xẹt tới.
Chỉ thấy trong phút chốc, kim quang lan toả xung quanh, cả thông đạo bừng sáng lên, vầng “chân nguyên” đó ngưng kết năng lượng cường đại, hơn nữa còn ẩn chứa vô số sợi tơ vàng óng, tựa như pháo hoa nổ tung, bắn ra bốn phía.
Hoa Lân bất đắc dĩ hét lớn một tiếng, tay phải đẩy ra, một ngọn hoả diễm mãnh liệt bùng lên, những sợi tơ vàng li ti kia nhất thời bị nóng chảy thành nước. Ngọn hoả diễm cường đại này chính là khắc tinh của thuộc tính Kim.
Nhân lúc đối phương còn đang ngạc nhiên, Hoa Lân phẫn nộ quát lên: “Nếu ngươi còn chưa biết điều, đừng trách ta không khách khí nữa..”
“Ha ha ha…Ta còn muốn xem ngươi có tài cán gì nữa đây?”
Nam tử họ Khang bốc lên ngùn ngụt, thần tốc xẹt đến sườn phải Hoa Lân, động tác cực nhanh, thật sự làm cho kẻ khác không kịp phản ứng.
Thực chất cảnh giới võ công của Hoa Lân vẫn kém hơn một bậc, phản ứng cũng như độ nhạy cảm thua xa đối phương. Thêm nữa, khoảng cách hai bên quá gần, căn bản không thể né tránh kịp. Cũng may, “Tuý Kiếm tâm pháp” của hắn rất nhuần nhuyễn, thấy đối phương nhoáng lên, hắn lập tức chuyển người, khó khăn lắm mới bảo vệ được những huyệt đạo trọng yếu, nhưng bụng hắn cũng dính một chưởng, thân thể Hoa Lân văng mạnh vào tảng đá sau lưng, khoé miệng trào máu tươi.
Nam tử họ Khang kia nào có ý định buông tha hắn, thân hình vụt tới, đánh thẳng vào “Thiên trung huyệt” của Hoa Lân, thủ đoạn cực kì tàn độc.
Cực chẳng đã, Hoa Lân hét lớn một tiếng: “Bài Sơn Đảo Hải!”, đồng thời thân thể lộn ngược lại một vòng về phía sau, tay phải cách không đẩy ra.
Cùng lúc đó ngay cả Tiểu Bạch cũng đã nổi giận, “Hống!” lên một tiếng thịnh nộ.
Nam tử họ Khang thấy Hoa Lân đánh ra một chưởng này có vẻ yếu ớt, vô lực, đang định cười nhạo, ai ngờ dòng suối dưới chân “Oanh” một tiếng, trào dâng mãnh liệt, trong nháy mắt sóng to, gió lớn cuồn cuộn nổi lên, cả thông đạo dường như bị cơn hồng thuỷ bao trùm.
Sắc mặt nam tử họ Khang tái nhợt đi vì sợ hãi, hắn ngàn vạn lần không nghĩ đối phương có thể thi triển “Khống thuỷ đại pháp”. Hơn nữa con suối kia còn tiềm ẩn kịch độc, nếu không cẩn thận, chỉ cần dính một chút thôi thì chết mà không có chỗ chôn thây.
Nhưng giờ hối thì đã muộn, hắn đành phải dốc hết sức, ngưng tụ toàn bộ công lực nơi lòng bàn tay, hai tay đẩy ra, tạo thành một lớp phòng ngự dày đặc, vững chắc với hy vọng sẽ chặn được nước độc.
Nhưng….
Chiêu “Bài Sơn Đào Hải” này được phát động bởi ý niệm của Hoa Lân, lại thêm sự phối hợp cùng pháp lực siêu cường của Tiểu Bạch, cho dù Thánh Thanh Viện Nhâm Vi hiện diện nơi này cũng khó lòng ngăn nổi đợt “biển gầm” liên miên, cuồng bạo này. Huống hồ, nam tử họ Khang kia chẳng hiểu chút gì về “Khống thuỷ đại pháp”.
Cho nên, chỉ thấy, con sóng lớn điên cuồng lao tới, không trụ vững nổi gã lập tức bị quấn vào sâu bên trong “Long huyệt”, không kịp kêu lên tiếng nào.
Đương nhiên, Hoa Lân cũng nhanh chóng phát động “Sư Vương Thuẫn”, tạo nên một tầng “phòng ngự tráo”, che phủ lấy bản thân cùng Tiểu Bạch, chỉ thấy bọt nước vọt tới trước mặt liền bị dội ngược ra, toàn bộ độc thuỷ đều bị chặn đứng bên ngoài.
Hoa Lân vừa mới thở phào nhẹ nhõm đã thấy sau lưng xuất hiện hai bóng người, Nguyễn Thu Bình cùng với Lương Thụy Câu đồng thời thi triển “Độn địa thuật” từ trong nham thạch nhảy ra, khẩn trương nói: “Tiểu đệ đệ, chạy mau! Tằng đại ca không dụ nổi Thực Cốt Long, nó đang lao về hướng này đấy”.
Nàng còn chưa dứt lời, sau lưng đã truyền đến “Hống…” một tiếng giận dữ, một bóng đen khổng lồ nhào tới. Nguyễn Thu Bình vốn định xông lên ứng cứu Hoa Lân, nhưng Lương Thụy Câu đã thi triển “Độn địa thuật” kéo mạnh nàng “trốn” vào trong nham thạch.
Trong phút chốc…
Con độc long hung bạo đã xuất hiện ngay trước mặt Hoa Lân, cái đầu xấu xí của nó tựa như chặn kín cả thông đạo, bỗng nhiên cặp long nhãn loé ra ánh mắt tà ác, răng nanh bén nhọn đang chảy ròng ròng dãi dớt, tướng mạo thập phần tàn khốc. Thêm vào đó, cái mình rắn của nó lớn đến mức có thể nuốt trọn một con voi, nếu ai nhìn thấy ắt đều không lạnh mà run.
Đây là lần đầu tiên Hoa Lân tiếp cận được gần và trông rõ chân tướng Thực Cốt Long, chỉ thấy trên đầu nó có một chiếc sừng duy nhất, vẩy đen trên mình toả ra quang mang sáng ngời, phảng phất như đang mặc một bộ khôi giáp mà đao thương bất nhập. Điều khủng khiếp nhất là hơi thở mang theo âm hưởng tà ác đến cực độ của nó, làm Hoa Lân sợ tới mức chân tay run lên lẩy bẩy, đến ý nghĩ chạy trốn cũng tiêu tan hết luôn.
Tiểu Bạch cũng choáng váng sợ hãi, bốn bộ móng vuốt của nó không ngừng run rẩy, bám chặt lấy vai Hoa Lân, chẳng dám cử động chút nào, đôi mắt to tròn mờ đi vì kinh hãi.
Vào giờ khắc này, Hoa Lân bắt đầu nảy ra ý định đối đầu với Thực Cốt Long. Hắn hiểu rõ, nếu hoảng loạn chạy trốn, chắc chắn chỉ có đường chết, nhưng mà không chạy, sợ rằng cũng chẳng giữ được mạng sống.
Rơi vào tình huống này, Hoa Lân biết cho dù Nhược Uyên có đến đây cũng chẳng cứu nổi mình nữa rồi, bởi vì tốc độ hay phản ứng, ma long đều nhanh hơn người tu chân nhiều.
Thế là hết cả rồi! Bây giờ, trong tâm trí Hoa Lân lại đột nhiên một bóng người. Hắn thoáng nhận ra chỉ có Trữ Tiêm Tuyết mới đủ khả năng cứu mình, bởi vậy khuôn mặt kiều mị kia mơ hồ hiện ra trước mắt.
Ý nghĩ của Thực Cốt Long so với Hoa Lân thì đơn giản hơn nhiều lắm, khi này thấy “miếng ngon” đang cận kề, sớm mở rộng mõm, từng trận nước miếng màu xanh biếc “Ba kỉ ba kỉ” lòng thòng rơi xuống đất, đang định triệt hạ con mồi rồi từ từ thưởng thức.
Nhưng lúc này, từ góc sâu trong huyệt đông, vọng lại một tiếng gào thét thảm thiết: “A a…Ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!”
Trong lòng Hoa Lân cả kinh, hình như đó là giọng nói của nam tử họ Khang, xem ra hắn đã trúng phải nước độc, sớm đã chìm vào trạng thái điên cuồng.
Cùng lúc đó, Hoa Lân còn đang nghĩ ngợi, Thực Cốt Long đã giận dữ gầm lên một tiếng, hung hãn đánh tới. Hoa Lân lập tức nghiêng người né tránh, vắt chân lên cổ, chạy nhanh tới vách đá đằng sau, chỉ thấy cái đầu khổng lồ của ma long tru lên rồi vọt đến mang theo một màn dãi dớt xanh biếc, áp sát tận chóp mũi Hoa Lân. Hắn thậm chí còn cảm thấy thấy một mùi hôi thối cực kì khó ngửi xộc lên tận não. Tử thần lại một lần nữa thu thập hụt Hoa Lân. Về lý thuyết, Hoa Lân không thể sánh với Thực Cốt Long về độ linh hoạt. Nhưng tiếng gào thảm thiết phát ra từ góc sâu trong “Long huyệt” đã làm Thực Cốt Long nổi cơn thịnh nộ, Nó là thần thú ngàn năm, thông linh vô cùng, vì kho bảo vật của nó bị xâm phạm nên sinh ra tâm trạng cáu giận, lập tức nhanh như chớp lao vào sâu trong động.
Chỉ thấy một gã nam tử toàn thân bị thối rữa đang ở đó gào thét, chẳng để ý gì đến “mình” nên Thực Cốt Long không hề do dự, ngoạm lấy ngay miếng mồi ngon này. Khi nó quay đầu lại thì đã thấy bảo vật trên giường phỉ thuý đã mất tăm liền nhằm hướng cửa động vọt ra.
Lại nói Hoa Lân sớm đã trắng bệch mặt ra vì sợ, vừa trông Thực Cốt Long nhai nuốt gã kia, hắn lập tức ngự kiếm bỏ chạy ra ngoài động. Trong chớp mắt, kết giới tại cửa động đã hiện ra ngay trước mặt, chỉ cần thoát khỏi “Long huyệt”, hy vọng giữ được mạng sẽ tăng lên nhiều. Thế nhưng lúc này, phía sau một trận cuồng phong mãnh liệt thổi đến, Tiểu Bạc trên vai hoảng quá gào tướng lên. Hoa Lân cũng chẳng dám quay đầu nhìn lại, phi kiếm bỗng hạ thấp xuống, ngụp ngay xuống thuỷ đạo dưới chân, bất chấp đầm nước có chứa kịch độc.
Chỉ thấy toàn thân hắn hiện lên hồng quang rực rỡ, “Sư Vương Thuẫn” lập tức phát huy tác dụng, tựa như một mũi tên lửa nóng bỏng bắn thẳng xuống nước, cuống cuồng bơi ra ngoài Hắc Long Đàm. Mà Thực Cốt Long lại bám sát Hoa Lân, răng nanh bén nhọn của nó thiếu chút nữa đớp được hắn. Nó tức giận gầm vang, “Phác xích” một tiếng, cũng thả mình vào dòng nước, nhanh chóng đuổi theo Hoa Lân. Tốc độ của nó như chớp giật, khí thế hung hãn, liên tục khuấy động cả mặt nước, thanh thế thật kinh nhân hãi tục.
Khi nghe thấy sau lưng có một tiếng nổ vang, Hoa Lân biết ngay Thực Cốt Long đã đuổi đến gần. Hắn cũng biết nếu còn tiếp tục nấn ná trong nước sợ rằng bản thân khó tránh khỏi lại làm mồi ngon cho ma long nên quyết định thực hiện ngay âm mưu đã định trước.
Hắn đột nhiên xoay người, hất tay, ném ra một tảng Huyền Băng Tuỷ lớn, quát to: “Kết..”
“Ca ca ca…”
Thoáng chốc, nhiệt độ của cả vùng nước đạt tới điểm đóng băng, có thể nói Huyền Băng Tuỷ là thứ lạnh nhất trên thế gian, danh bất hư truyền. Cả mặt Hắc Long Đàm bỗng vang vang lên thanh âm do kết tủa băng đá tạo ra. Tốc độ ngưng kết nhanh đến mức khó thể hình dung.
Khi Hoa Lân vừa tung Huyền Băng Tuỷ ra, lớp băng nhanh chóng khuyếch tán ra bốn phía, từ không trung nhìn xuống có thể thấy rõ ràng sắc trắng của băng đá trong nháy mắt đã lan đến quá nửa Hắc Long Đàm.
Hành động này của Hoa Lân tựa như một canh bạc mà vật đặt cược chính là tính mạng của hắn. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy trong khi đầm nước vẫn nhanh chóng ngưng kết, Thực Cốt Long vẫn hung hãn đuổi theo, hơn nữa nó còn mở rộng mõm, chẳng hề khách khí mà táp tới.
Lúc này Hoa Lân mới phát hiện, khoảng cách với Thực Cốt Long chỉ còn gang tấc mà tốc độ đóng băng của đầm nước đang dần dần chậm lại, không đủ ngăn chặn sức tấn công của ma long, hắn hoảng hồn kêu lên: “Tiểu Bạch! Mau, mau thi triển “Ngưng băng đại pháp”!”
Tiểu Bạch đáng thương kia cũng đang trong cơn hãi hùng, toàn thân run run, nếu sớm biết Thực Cốt Long tàn ác đến vậy, nó ngàn vạn lần chẳng dám chấp nhận điều kiện trao đổi của Hoa Lân. Nhưng lúc này nguy hiểm đang ập tới, bất chấp tất cả, nó mở rộng cái yết hầu nhỏ nhắn, hướng về phía Thực Cốt Long lớn tiếng rống lên: “Ngao…”.
Trong nháy mắt, trước mặt Hoa Lân bỗng hiện ra một lớp kính trong suốt, đồng thời Thực Cốt Long cũng há mõm đớp tới, chỉ còn nửa tấc nữa là cắn xuống da thịt của Hoa Lân. Nhưng thật lạ, hết thảy đều đột nhiên ngừng trệ lại.
“Khống thuỷ năng lực” của Tiểu Bạch so với Hoa Lân còn cường đại hơn gấp mấy lần, đây là bản năng trời sinh của nó chứ chẳng cần học. Hoa Lân thở phào nhẹ nhõm, đang định khích lệ Tiểu Bạch một chút thì đã thấy Tiểu Bạch đảo tròn con ngươi, chợt quẫy đạp kịch liệt, lớp băng xung quanh truyền đến một tràng âm thanh vỡ nứt “Ca ca ca…”, trên mặt hồ xuất hiện một vết rạn khổng lồ.
Mặc dù Thực Cốt Long chẳng hiểu chút gì về “Khống thuỷ đại pháp”, nhưng nó có thần lực trời sinh, khối băng phàm trần này sao có thể đông cứng nó được?
Diễn biến này làm cho Hoa Lân sợ tái mặt, kêu lên thảm thiết: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi mau đóng băng nó lại!”. Giọng điệu tha thiết, tựa như Tiểu Bạch chính là cái phao cứu mạng hắn vậy. Trước Sau