Cân nhắc trong giây lát, Hoa Lân lập tức sải bước đến gần Thượng Quan Linh, tay phải kéo eo nàng qua, tay trái vẫn nắm dây lưng của Diệp Thanh. Hắn cúi đầu xem thương thế của Thượng Quan Linh, thấy vạt áo vai trái nàng thấm máu, hiển nhiên vết thương lại vỡ miệng. Hoa Lân xót xa ôm ghì lấy Thượng Quan Linh, tay trái lôi dây lưng Diệp Thanh để nàng ngã vào lòng mình, kề tai nàng nói thầm: “Linh nhi tỷ bị thương chưa lành, ta bế cô ấy về phòng trước…”
Hắn khom lưng bồng Thượng Quan Linh lên thì bị phản đối: “Ta…ta không sao, không cần lo cho ta.”
Hoa Lân nào chịu nghe theo, ôm nàng đằng không phi thẳng lên sân thượng của Quan Tinh các. Nhẹ đặt nàng xuống đệm, Hoa Lân thoăn thoắt cởi áo, tháo băng cho nàng, chỉ thấy vết thương mới khép miệng hôm qua đã lại rỉ máu tươi. Hoa Lân ruột đau như cắt, cuống quýt đổi thuốc băng bó giúp nàng. Kim sang dược dùng hôm qua tầm thường quá, hắn nhủ bụng phải tìm tam ca xin một ít thánh dược cầm máu mới được.
Chủ ý đã định, Hoa Lân cúi đầu hôn lên trán Thượng Quan Linh, thấy vẻ mặt tội nghiệp của nàng, hắn đau lòng lắm, dịu giọng bảo: “Ta đi lấy ít thuốc chữa thương, Linh nhi chờ ta chút nhé?”, nói xong quay người định đi. Thượng Quan Linh níu tay áo hắn nói: “Không cần đâu, mai là Linh nhi sẽ khỏe…”
Hoa Lân hôn tay ngọc của nàng, nói như ru: “Không sao, ta sẽ về nhanh thôi!” Dứt lời bước ra khỏi cửa.
Ra ngoài sân, Hoa Lân thấy Diệp Thanh vẫn cầm Huyền Thiên kiếm đứng ngây ra đó, thật hắn phát rối với hai nàng mất. Phi thân đến bên Diệp Thanh, hắn giở bài cũ ẵm ngang người nàng. Diệp Thanh khẽ gọi: “Lân ca ca…”
Hoa Lân thở dài, ôm nàng vào phòng Thượng Quan Linh, để nàng cạnh giường, nói: “Thanh Thanh! Linh nhi thụ thương rồi, muội trông chừng cô ấy giúp nhé?”
Diệp Thanh đang tưởng nhớ song thân, đương nhiên không có ý kiến gì với đề nghị của Hoa Lân, chỉ có Thượng Quan Linh đánh mắt lườm hắn. Tên tinh quái này thật biết cách xử trí, vừa có thể chăm sóc Thượng Quan Linh, vừa có thể an ủi Diệp Thanh, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Hoa Lân rốt cuộc cũng dành ra được chút thời gian đến chỗ Cốc Thanh Phong xin thuốc.
Nửa thời thần sau, Hoa Lân mang hai viên Tuyết Liên đan đại bổ cùng một gói thánh dược cầm máu Ngọc Linh cao trở về. Thượng Quan Linh sớm đã say ngủ, còn Diệp Thanh vẫn lặng lẽ ngồi ở mép giường, tay vẫn cầm Huyền Thiên kiếm, phảng phất như đang nghĩ ngợi gì đó.
Khi nghe thấy tiếng bước chân của Hoa Lân sau lưng, Diệp Thanh đứng bật dậy hớn hở nói: “Lân ca ca, huynh xem Huyền Thiên kiếm này!” Một lớp tử quang lóe qua Huyền Thiên kiếm trong tay nàng, dường như là một loại sóng năng lượng đặc biệt.
Hoa Lân thấy tâm tình của nàng đã trở nên tươi vui hơn, liền cười nói: “Hay là nó có thể sản sinh năng lực cảm ứng với muội? Muội thử xem có cảm nhận được sự tồn tại của nó không, biết đâu có thể luyện thành linh kiếm!”
Diệp Thanh “chật vật” nâng Huyền Thiên kiếm, miệng nở nụ cười rực rỡ.
Hoa Lân mỉm cười với nàng rồi đi đến thăm Thượng Quan Linh đang ngủ ngon lành. Dáng ngủ của nàng rất đoan trang điềm đạm, chẳng giống hắn thường lăn lộn khi ngủ. Hắn chợt nhớ có người đã từng nói, từ tư thế ngủ có thể đoán ra tính cách của con người. Bản thân hắn thiên tính hiếu động nên lúc ngủ cũng không giữ nguyên một tư thế. Còn dáng ngủ của Thượng Quan Linh chứng tỏ nàng là một nữ tử thanh nhã trầm tĩnh. Không ngờ hắn lại có duyên được chung chăn chung gối cùng nàng, đây nhất định là phúc phận tu ba đời mới thành.
Hoa Lân không nỡ đánh thức nàng, nhưng Cốc Thanh Phong bảo Ngọc Linh cao dùng khi vết thương chưa khép miệng là hiệu quả nhất, chẳng những có thể sinh cơ hoạt huyết mà còn có tác dụng gìn giữ nhan sắc. Vì thân hình hoàn mỹ của Linh nhi, để không lưu lại bất kỳ điều gì đáng tiếc, Hoa Lân buộc phải quấy rầy giấc ngủ của nàng vậy.
Thượng Quan Linh đang ngủ ngon phải dậy nhưng không hề trách móc Hoa Lân. Sau khi uống một viên Tuyết Liên đan, nàng lại để hắn băng bó một lượt cho mình, trong mắt chan chứa nhu tình thầm lặng.
Vì sợ thương thế của Thượng Quan Linh phát tác nên Hoa Lân đành từ bỏ ý định lập tức về kinh.
Đêm xuống, một vầng trăng khuyết trèo lên ngọn cây, dõi mắt nhìn khắp bốn bề tĩnh mịch, thi thoảng chỉ nghe thấy vài tiếng dế kêu.
Thượng Quan Linh đã lại chìm sâu vào giấc ngủ. Hoa Lân cất bước đến trước cửa sổ, thấy Diệp Thanh vẫn đứng suốt ngoài sân, mắt đăm đăm nhìn Huyền Thiên kiếm cắm cách đó không xa.
Nàng quả nhiên cảm nhận được sự tồn tại của Huyền Thiên kiếm, hơn thế còn có thể đánh thức tử quang trong kiếm. Nhưng bất luận nàng tập trung ý niệm kiểu gì đi nữa, Huyền Thiên kiếm vẫn không hề rung động tùy theo cảm ứng. Thử nghiệm hồi lâu, Diệp Thanh cảm thấy đầu óc choáng váng, xem ra “Dẫn đạo cảm ứng pháp” quả là khó khăn phi thường, không bỏ ra vài tháng luyện tập e khó thành công.
Đứng dưới ánh trăng, Diệp Thanh bất lực nhìn Huyền Thiên kiếm, bóng một người một kiếm in sâu vào đáy lòng Hoa Lân khiến hắn đột nhiên nhớ tới lời dự báo của Quỷ Thần Trắc: Huyền Thiên Ma Huyết chiến khung châu!
Huyền Thiên kiếm hiện đã nằm trong tay Diệp Thanh, còn Huyết Ma cũng dần bắt đầu uy hiếp chúng sinh thiên hạ, lẽ nào…
Hoa Lân giật mình trước suy nghĩ của bản thân, không khéo dự báo của Quỷ Thần Trắc sẽ trở thành sự thật.
Tính kiên nhẫn của Diệp Thanh cũng thật đáng kinh ngạc. Nàng đã “nhìn” Huyền Thiên kiếm suốt một đêm ròng, xem chừng nếu chưa luyện thành linh kiếm, nàng quyết không ngơi nghỉ…
Mặt trời đã hiện phương đông, một tia nắng đỏ cam rọi vào Quan Tinh các, cảnh vật bên ngoài dào dạt sức sống.
Hoa Lân tựa cửa ngắm cảnh, tâm trạng sảng khoái, cái gì là Huyết Ma, cái gì là Phần Tinh tông, mọi phiền não đều quăng ngoài chín tầng mây, hiện tại hắn chỉ muốn về với cha mẹ, hưởng thụ tình thân nồng nàn.
Thượng Quan Linh nhẹ nhàng đến cạnh hắn, dù bị thương nhưng nàng không thích cả ngày nằm lì trên giường. Nhìn những áng mây đỏ au nơi chân trời, mặt trời hồng mới nhú khiến nàng cảm thấy sinh mệnh tràn trề hy vọng. Thượng Quan Linh dịu dàng hỏi: “Hoa lang! Chàng nhớ nhà phải không?”
Hoa Lân gật gật đầu, tay trái đặt sau chiếc eo mềm mại như không xương của nàng. Hắn xoay người nàng lại, chúi đầu nhìn vào ngực nàng, không hiểu là đang kiểm tra thương thế hay soi bộ ngực đầy đặn kia nữa.
Thượng Quan Linh lườm hắn mắng: “Chàng ấy à…vĩnh viễn cái bộ dạng chết tiệt này!”
Hoa Lân cười hề hề: “Biết sao được! Ta vốn muốn xem thương thế của nàng, ai ngờ tầm mắt lại bị chỗ khác hấp dẫn, cái này sao trách ta được?”
Thượng Quan Linh lườm hắn thêm phát nữa rồi mới nhìn ra ngoài sân.
Diệp Thanh đã thu hồi bảo kiếm, thở dài một hơi, ngẩng đầu thấy hai người trên lầu, mỉm cười chào: “Hai người đều dậy rồi à?”
Hoa Lân gật đầu hỏi: “Có tiến triển gì không?”
Diệp Thanh đáp: “Tiến triển không lớn lắm, nhưng đã có chút tâm đắc. Cảm ứng thực là thứ mơ hồ bất định, rất khó nắm được tinh túy.”
Về phương diện này Hoa Lân cũng không mò ra chút đầu mối nào, vì Hà Chiếu kiếm của hắn do luyện chế thành, bản thân hắn cũng lơ mơ mà học được. Thượng Quan Linh hờ hững cất tiếng: “Tâm sinh phiêu miễu, ngưng thị nhi vong! Chớ có nhìn chăm chăm vào kiếm, phải coi nó như không tồn tại. Thanh Thanh đã ngộ được hai chữ phiêu miễu*, chứng tỏ tiến bộ phi thường thần tốc, nhất định rồi sẽ có thể ngự kiếm thừa phong!”
Diệp Thanh sững người, lĩnh ngộ được đại khái, dường như đã bắt được điều gì đó, nhưng không thể nói rõ rốt cuộc là thứ gì. Một lần nữa nàng lại chìm đắm trong thế giới của cảm ứng.
Thượng Quan Linh đột nhiên quát: “Tướng do tâm sinh, phúc linh chợt đến! Có những chuyện không thể cưỡng cầu, cố chấp nghiên cứu chẳng những không có lợi, thậm chí còn nguy hiểm.”
Diệp Thanh rúng động, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Linh, bất giác nảy sinh chút hảo cảm với nàng.
Thượng Quan Linh mỉm cười đáp lại, rồi đề nghị với Hoa Lân: “Linh nhi muốn ra ngoài, không thích cứ ở mãi trong nhà. Chi bằng chúng ta cùng khởi hành đi kinh thành, được không?”
Hoa Lân biết nàng làm vậy là nghĩ cho nỗi nhớ nhà của hắn, liền nói: “Không vội! Chờ nàng khỏi hẵng đi cũng không muộn!”
Thượng Quan Linh nghiêm túc nói: “Ngự kiếm và đi bộ là hai chuyện khác nhau, không ảnh hưởng đến thương thế đâu. Với lại tâm tình vui vẻ thoải mái có thể giúp khôi phục thể lực, hiện giờ thiếp chỉ muốn ngắm cảnh đẹp trên trời cao, mong Hoa lang chấp nhận nguyện vọng này.”
Đến nước này thì Hoa Lân còn nói được gì, chỉ cười tán thành: “Được rồi! Chiều nay chúng ta xuất phát…”
Thượng Quan Linh nghi hoặc hỏi: “Sao phải chờ đến chiều?”
Hoa Lân đâu thể khai là chờ cho vết thương của nàng thuyên giảm mới đi, đành cười chống chế: “Ta đi thông báo cho các vị đại ca một tiếng, phải chào mấy người bạn nữa. Đương nhiên, còn cả nhạc phụ đại nhân của ta nữa, he he…” Bỗng hắn ngạc nhiên hỏi: “Ý? Nàng không định đi gặp ông ấy sao?”
Thượng Quan Linh chau mày gạt phắt: “Không! Từ trước tới giờ ông ấy có lo cho thiếp đâu.”
Hoa Lân thầm nghĩ cha con họ xem ra có mâu thuẫn, mình không xen vào thì hơn, đợi đến ngày thành thân bái đường hãy giúp họ hòa giải vậy…
Ngày hôm nay, trước tiên Hoa Lân đến Thanh Long biệt uyển tìm Trương Thiên Hoa, thần bí thương lượng cùng hắn cả buổi mới chia tay. Sau đó hắn lần lượt cáo biệt Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong, Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân…
Về đến Quan Tinh các đúng lúc vừa qua chính ngọ, Thượng Quan Linh và Diệp Thanh đều đang mỏi mắt mong chờ.
Hoa Lân cười sang sảng: “Xuất phát! Cuối cùng có thể về nhà rồi…”
Chú thích: *phiêu miễu: lúc ẩn lúc hiện, như có như không Trước Sau