Ngọc Thể Ngang Dọc

Chương 46




Qua một đêm, Sean đã không thấy bóng dáng, không có lưu lại bất luận tin tức gì. Tuy Lê Sân nghi hoặc nhưng cũng không có nghĩ nhiều, nàng mặc quần áo, chuẩn bị đi xem Dương Thần đang sống dở chết dở.

Virna cùng Eve bị nàng đuổi ra ngoài hôm sau cũng không thấy tới tìm nàng. Nhưng Lê Sân biết các nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ, trừ nàng ra ở ngoài rất khó tìm được một thánh giai cao thủ chịu chữa thương cho Dương Thần.

Rốt cuộc mọi người đều giống nguyên thân ngốc như vậy.

Thật ra Eve Làm Thánh Nữ có thể nhờ các nhân vật lớn nhưng mà họ chưa chắc đã nguyện ý giúp Dương Thần khai thông. Nhiều nhất, chính là rút cỗ năng lượng này ra, nếu vậy Dương Thần sẽ khiến vết thương càng nghiêm trọng hơn.

Sau khi chuẩn bị xong, nàng lên đường đi Quang Minh Giáo Hội.

Với Lê Sân mà nói, nàng cũng không có cảm giác có gì đối với giáo hội không đến mức tin tưởng lại cũng không hoàn toàn chán ghét. Nhưng hôm nay ở cửa giáo hội, nàng thế nhưng cảm thấy trong ngực có một trận phiền muộn, như có một sức mạnh đè lên người làm nàng hít thở không thông trong cơ thể nàng mỗi một giọt máu đều xao động bất kham.

Nàng mạnh mẽ áp xuống cảm giác quỷ dị kia, do dự một lát vẫn đi vào.

Trong giáo hội cơ bản mọi người đều biết nàng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, cũng có không ít người muốn tiến lên, đều bị nàng dùng hành động ngăn cản.

Loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, thẳng đến khi nàng đi đến ngoài phòng Dương Thần dò hỏi, cảm giác áp bách này liền đạt tới cực hạn.

Nàng mạnh mẽ vận chuyển năng lượng chống đỡ mới không có mềm chân.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Nàng còn chưa kịp cân nhắc, trong phòng liền truyền đến vài tiếng nữ tử thở nhẹ, còn có tạp âm vật thể rơi xuống mặt đất nặng nề .

Ngực nàng nhảy dựng, vội vàng đứng dậy đẩy cửa lớn ra.

Cảnh tượng bên trong làm nàng sợ ngây người.

Eve cùng Virna ngất trên mặt đất.

Dương Thần hai mắt nhắm chặt nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, không rõ sống chết. Đầu giường hắn trường bào màu trắng ,nam tử điên cuồng giãy giụa tóc dài màu bạc xõa tung trong không khí, như muốn thoát khỏi thứ gì.

Lê Sân tới gần một bước, nam nhân kia như có cảm giác, liền xoay người đối mặt nàng ngã trên mặt đất. Lê Sân lúc này mới thấy rõ ràng toàn cảnh của hắn , trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không thể nói nên lời.

Đây là một gương mặt gần năm mươi , cùng dáng người đĩnh bạt cường tráng của hắn kém xa, mặt hắn đỏ bừng biến thành hình dạng vặn vẹo. Mắt trái đỏ đậm như máu , mắt phải tuy có tơ máu nhưng vẫn có thể thấy được màu mắt xanh lam.

Trong nháy mắt Lê Sân tựa hồ từ trên gương mặt dữ tợn của hắn thấy được hai loại biểu tình.

Mắt trái kinh ngạc, mắt phải mừng như điên.

Trong lòng Lê Sân nhảy dựng, chậm rãi cầm chặt vũ khí trên tay.

Có cái gì đó trong lòng sắp trào dâng, nàng hít sâu một hơi, bước đi kiên định hướng về phía người nọ.

"Phụt."

Thanh âm kiếm đâm thủng huyết nhục truyền đến, người nọ không dám tin tưởng nhìn nàng, một tay nâng lên tới muốn đặt ở trên vai nàng , cuối cùng lại vô lực rơi xuống.

Máu ấm áp phun ở trên mặt nàng, Lê Sân mặt vô cảm rút kiếm ra,trên mặt còn dính vết máu.

Thân thể người nọ trun rẩy hai lần liền bất động, không bao lâu miệng vết thương ở ngực hắn thế nhưng bắt đầu nhanh chóng khép lại.

Lê Sân mắt lạnh nhìn, không có chút kinh ngạc nào.

Sau khi miệng vết thương khép lại , người nọ rũ ngón tay cử động một chút, chậm rãi ngẩng đầu.

Dấu vết già nua trên mặt hắn nhanh chóng biến mất , không bao lâu, một khuôn mặt yêu dị tú mĩ quen thuộc liền xuất hiện ở trước mặt nàng.

Gương mặt Lê Sân hơi buông lỏng, thở dài nói:

"Quả nhiên là ngươi."

=====


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.