【 mười hai 】 chân tướng ( thư phòng h )
"Trọng Uyên ngươi muốn cái vị trí kia sao?"
Lê Sân đem mặt chôn ở sau lưng hắn , thấp giọng hỏi.
Tuân Kị chấn động, nhưng lại không có duỗi tay đẩy nàng ra . Hắn chần chờ hồi lâu, mới chậm rãi nói:
"Đây là ý gì?"
Lê Sân thở dài một tiếng, chậm rãi buông đôi tay ra , rời khỏi bên người hắn.
Không hiểu vì sao, thiếu khối thân thể mềm mại ấm áp kia ở phía sau Tuân Kị lại cảm thấy có chút không lung. Hắn quay đầu lại nhìn Lê Sân, thấy nửa bên gò má nàng dưới bóng đêm , thấy không rõ biểu tình của nàng .
"Ai gia mệt mỏi."
Trong nháy mắt này , cảm xúc của nguyên thân sở hữu đều đè ở trên người nàng. Lê Sân cảm thấy rõ ràng hít thở không thông, không phải thân thể, mà là trong lòng.
Trong đầu nàng hoảng hốt, âm thanh máy móc kim loại quen thuộc kia lại xuất hiện lần thứ hai .
"Ký ức dung hợp xong."
Ký ức? Chẳng lẽ nàng còn có ký ức gì không biết sao?
Không đợi nàng bình tâm lại , choáng váng che trời lấp đất kéo đến làm nàng đứng không vững cái lảo đảo, thân mình lùi về sau một bước.
Tuân Kị vẫn luôn chú ý nàng thấy vậy cơ hồ trong nháy mắt liền đem nàng ôm ở trong tay, ôm tràn đầy trong lòng.
Lê Sân bắt lấy vạt áo của hắn , bởi vì thình lình xảy ra tin tức khổng lồ đè ép đầu nàng , nàng vô lực lệch qua trên người hắn ,thở dốc.
"Lê Sân?!"
Lúc này Tuân Kị cũng bất chấp cái gì, hắn thấy sắc mặt Lê Sân trắng bệch, trong lòng một trận đau đớn.
Lê Sân thấy hắn sốt ruột gọi , chỉ cảm thấy thân thể không thuộc về mình.Ký ức nguyên thân từng đợt trào đến. Nàng nhìn những đoạn ngắn hỗn loạn đó, không khỏi vô lực cười khổ.
Nàng liền biết nhiệm vụ thứ hai không đơn giản như vậy, cư nhiên là bị kích phát như vậy?!
Không xem không biết, nguyên thân thế nhưng đã từng là hứa với Vương phi chăm sóc cho Tuân Kị. Chỉ là sau đó trời xui đất khiến bị đưa vào cung, nghĩ đến bất luận là thiếu nữ nào khi biết được lang quân trong tương lai của mình biến thành lão già hơn chục tuổi trong lòng đều sẽ oán giận.
Nàng vốn là người kiêu ngạo , sẽ không chấp nhận cho dù nam nhân kia ngồi trên vị trí tôn quý nhất . Cho nên nàng đã giết chết tiên hoàng, nâng đỡ một con rối thay thế , không thể không nói, nữ nhân này lòng dạ cùng thủ đoạn đều thâm trầm đến đáng sợ.
Nhưng nữ nhân như vậy , vì sao cuối cùng lại chết thê thảm như vậy ?
Lê Sân giãy giụa mở hai mắt, mông lung nhìn thần sắc nôn nóng của nam nhân trước mắt , trong lòng đã hiểu.
Quả nhiên, mặc kệ kinh tài tuyệt diễm như thế nào , cũng trốn không thoát một chữ tình. Nàng được tiếp thu rất nhiều ký ức, nhưng nhất mấu chốt còn chưa khai phá xong . Còn nàng vì sao lại vào cung, vì sao có tình cảm đối với Tuân Kị , rõ ràng có tình vì sao tự mình chỉ hôn cho hắn .
Nếu không phải nàng tới, ngốc cô nương nguyên thân này chỉ sợ sẽ vẫn luôn bị hiểu lầm như vậy.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi tay cố sức xoa gò má Tuân Kị . Nàng giờ phút này sắc mặt tái nhợt , lại càng khiến người thương tiếc.
"Trọng Uyên, Trọng Uyên."
Giống như một sợi tinh thần cuối cùng của nguyên thân xuyên thấu qua nàng mở miệng run rẩy hôn lên môi Tuân Kị , Lê Sân cảm thấy thân mình bỗng nhiên nhẹ hẳn , gông cùm xiềng xích vô hình vừa rồi bỗng nhiên biến mất.
Nguyên thân quả thật là quật cường.
Sau khi ý thức nguyên thân tiêu tán , Lê Sân nắm giữ quyền chủ động. Nàng không có từ bỏ cơ hội tốt này , thừa cơ hơi mở miệng, cái lưỡi mềm mại khẽ liếm khớp hàm hắn , trong nháy mắt chui vào khoang miệng hắn , khiêu khích đảo qua hàm trên.
Dụ hoặc như vậy , người nam nhân nào cũng đều không ngăn cản được.
Tuân Kị hiển nhiên cũng không phải Liễu Hạ Huệ, hắn tuy lo lắng cho Lê Sân, nhưng phản ứng của thân thể đã thập phần rõ ràng. Hắn một phen ôm lấy vòng eo kiều mềm mảnh khảnh của mỹ nhân đứng dậy , đem nàng đặt ngồi ở trên bàn, cường thế xâm nhập giữa hai chân nàng , làm nàng có thể cảm nhận rõ ràng được dục vọng của mình.
=====