Ngốc Phúc Tấn

Chương 3-2




Lạnh quá...Lạnh quá! Tại sao lại lạnh như vậy?

Châu Nhi kiểm tra nhiệt cơ thể Hải Lăng, kinh ngạc hô: "Bối lạc gia, phúc tấn lại phát sốt, cả người không ngừng run rẩy."

Miên Dục ngồi lên giường, ôm người đang co rúc thành một cục kia vào ngực, "Nhanh mang thuốc tới cho ta."

"Nhưng phúc tấn không uống được thuốc."

"Ta nói mang qua đây cho ta." Hắn quát khẽ.

"Vâng, nô tỳ đi bưng tới."

Nhận lấy chén thuốc, Miên Dục uống một ngụm vào miệng, sau đó nắm chặt khớp hàm của Hải Lăng, từng ngụm từng ngụm mớm cho nàng.

Có một ít thuốc chảy vào cổ họng nàng, có một ít lại chảy ra ngoài.

Hắn dùng ống tay áo lau đi thuốc chảy ra ngoài, tiếp tục nhẫn nại cẩn thận đút thuốc cho nàng, rất không dễ dàng mới đút xong một chén, hắn đưa chén không cho Châu Nhi, "Lại đi lấy một chén thuốc khác tới."

Châu Nhi đứng cạnh ngẩn người, "Nhưng mà thái y nói, mỗi lần chỉ cần uống một chén thuốc là được..."

"Ngươi không thấy nửa chén bị chảy ra ngoài sao?"

"A, vâng, nô tỳ lại đi lấy một chén thuốc nữa." Trước khi đi, nàng còn quay đầu lại nhìn chủ tử vẫn đang ôm lấy phúc tấn, trong lòng mơ hồ hiểu ra một chuyện.

Thật ra bối lạc gia vô cùng coi trọng phúc tấn, cho nên dù lúc trước phúc tấn nhiều lần chọc ngài ấy tức giận, tuy rằng có giận thật, nhưng bối lạc gia lại chưa từng lớn tiếng trách mắng phúc tấn.

Hải Lăng vốn còn đang lạnh run, cơ thể dần dần yên tĩnh lại. Hình như có cái gì đó chảy vào trong người nàng, ấm áp, khiến cho cơ thể lạnh băng của nàng dần ấm áp lên...

A, nàng không thể hô hấp, là ai đang siết chặt nàng vậy, mau buông nàng ra!

"Nàng sẽ không có chuyện gì, không có sự cho phép của ta, ta không cho phép nàng chết, có nghe hay không, không cho phép!" Nhìn người vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Miên Dục ôm chặt lấy nàng, bi thương quát lớn.

Là ai đang gầm rú bên tai nàng vậy? Lỗ tai nàng đau quá!

"Nàng tỉnh lại cho ta, nhanh tỉnh lại!"

Đừng gầm lên nữa, lỗ tai thật sự rất đau!

"Bối, bối lạc gia, thuốc đã mang đến." Đi tới cửa phòng liền nghe thấy tiếng gào thét trong phòng, Châu Nhi cúi đầu xuống, lúc này mới bước vào trong phòng.

Cũng khó trách bối lạc gia lo lắng như vậy, phúc tấn đã hôn mê trọn hai ngày rồi, thái y còn nói, nếu như quá hai ngày không tỉnh, có thể sẽ....

"Bối lạc gia, người yên tâm đi, phúc tấn nhất định sẽ không có việc gì."

Miên Dục không nói chuyện, đón lấy bát thuốc, tiếp tục dùng miệng mớm thuốc cho Hải Lăng.

A, đau quá, là ai, là người nào cắn trộm miệng nàng vậy?

Thấy hắn đút xong thuốc, Châu Nhi đi đến bên giường, đề nghị nói: "Bối lạc gia, hay để nô tỳ thay phúc tấn ấn huyệt nhân trung, nô tỳ vừa nghe người ta nói, làm vậy có thể khiến phúc tấn sớm tỉnh lại."

"Vậy sao? Để ta." Trong mắt hắn hiện lên một tia hy vọng, liền động tay làm.

A, đau, đau, đừng xoa bóp nữa, đau quá đau quá, là ai nhẫn tâm hành hạ nàng như vậy?

"A, bối lạc gia, người nhìn xem khóe mắt phúc tấn có nước mắt!" Châu Nhi giật mình chỉ vào khóe mắt Hải Lăng.

Miên Dục nhìn kỹ, càng thêm dùng lực ấn huyệt nhân trung của nàng.

Đừng bóp nữa, thật sự là đau quá!

Châu Nhi cuối cùng nhìn không được, nhịn không được nói, "Bối lạc gia, ngài, hình như ngài dùng lực lớn quá, huyệt nhân trung của phúc tấn bị ngài ấn đến tím bầm rồi."

Lúc này Miên Dục mới dừng tay.

Hô, cuối cùng cũng không đau nữa, đừng tưởng nàng hiền lành mà bắt nạt, nếu để cho nàng biết là ai hành hạ nàng như vậy, nàng nhất định, nhất định phải báo thù...

Có người chăm sóc bên cạnh, khiến cho nàng cảm thấy được thư thái, ý thức dần dần phiêu tán...

*********

Ấm quá.

Bên tai truyền đến tiếng bịch bịch trầm ổn, càng khiến nàng ngủ sâu hơn, cảm thấy được ngủ một giấc rất ngon.

Nàng không muốn tỉnh lại, nhưng mà có cái gì đó chọc vào mặt nàng, ngứa ngứa, bất đắc dĩ đành phải mở mắt ra kiểm tra.

Ánh sáng chiếu vào mắt, khiến nàng nheo mắt lại, nàng chớp mắt mấy cái, thích ứng với ánh sáng, lúc này mới từ từ mở mắt ra.

Nơi này là...Phòng ngủ, vậy tiếng bịch bịch bên tai kia là tiếng gì?

Nàng hơi ngẩng đầu, phát giác mình đang bị một người ôm, mà âm thanh kia truyền đến từ lồng ngực của người kia, là...tiếng tim đập của người nọ.

Sau đó nàng phát hiện, thứ chọc vào mặt nàng kia là một bím tóc màu đen, tầm mắt của nàng lại chuyển lên trên, nhìn thấy một gương mặt.

Nhận ra đó là gương mặt tuấn mỹ của trượng phu nàng, nàng kinh ngạc, sau đó thấy hắn đang nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi.

Nhìn hắn rất mệt mỏi, râu bắt đầu mọc ra, hình như đã vài ngày không cạo, nàng không khỏi nhớ đến bộ râu của hắn, đoán xem để nuôi được bộ râu đó mất bao lâu...

Từ từ, bộ mặt đầy râu của hắn...Trước khi tiến cung hình như nàng đã từng gặp qua!

Nàng ngưng mắt nhớ lại. Là ở đâu?

Ở đâu...A, là khi đêm nàng cùng tỷ tỷ đi thăm cô bị bệnh, khi quay về bánh xe bị hỏng, tỷ tỷ bảo nàng  đi nhặt củi.

Thì ra là hắn!

Hải Lăng ngơ ngẩn nhìn hắn. Chẳng lẽ là vì như vậy, cho nên hắn mới cưới nàng làm phúc tấn sao?

Hắn là muốn...báo ân sao?

Miên Dục mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của nàng, lập tức kinh h nói: "Cuối cùng nàng cũng tỉnh!"

"Chàng..." Nàng muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện cổ họng khàn khàn, cả người cũng không có sức.

Ông trời, người nàng có chuyện gì vậy? Tại sao người nàng không có chút lực nào vậy?

Thấy môi nàng động đậy lại nói không ra tiếng, hắn hỏi: "Có phải là nàng muốn uống nước? Ta bảo Châu Nhi lấy cho nàng." Không đợi nàng đáp lại, hắn liền mở miệng gọi: "Châu Nhi, phúc tấn tỉnh, nhanh rót chén nước qua đây!"

Châu Nhi đang ngủ gật bên ngoài nghe tiếng, vội vàng kích động mở mắt ra, "A, phúc tấn tỉnh!"

"Còn không nhanh rót chén nước tới."

"Vâng, nô tỳ làm ngay." Châu Nhi chạy nhanh đi rót nước.

Nhận lấy chén nước Châu Nhi bưng đến, Miên Dục từng ngụm từng ngụm đút cho nàng.

"Còn ngây người ra đấy làm gì, nhanh đi mời thái y qua đây!"

Châu Nhi đứng một bên nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn mà choáng váng, mãi đến khi nghe thấy hắn ra lệnh, lúc này mới hoàn hồn.

"A, vâng, nô tỳ đi ngay." Châu Nhi thu ánh mắt ngây ngốc lại, vội vàng chạy ra ngoài.

Hải Lăng muốn cách hắn ra, nhưng lại mâu thuẫn phát hiện cái ôm của hắn rất ấm, nàng có chút không nỡ rời khỏi. Hắn đã ôm nàng như vậy bao lâu rồi? Vì sao cơ thể nàng lại tham luyến cái ôm của hắn?

"Vì sao ta không có chút khí lực nào vậy?" Cổ họng khô khốc được thấm ướt, rốt cuộc nàng cũng khôi phục được giọng nói.

"Nàng ngã vào hồ nước." Miên Dục trả lời, trong mắt lóe lên một tia âm ngoan.

"Ta ngã vào hồ..." Nàng nheo mắt suy nghĩ, lúc này mới nhớ lại chuyện trước khi rơi xuống nước. "Là ai đã cứu ta? Châu Nhi sao?"

"Châu nhi không biết bơi, khi thấy nàng ngã vào hồ, nàng ta vội vàng đi gọi thị vệ tới cứu nàng." Hắn dựa vào cột giường, để Hải Lăng dựa vào lòng mình, giọng nói có chút u ám hỏi: "Sao nàng lại ngã vào trong hồ nước?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.