Ngốc Phúc Tấn

Chương 2-2




Nàng lo sợ bất an cúi đầu ăn vài miếng mỳ, sau đó không có tâm trạng ăn tiếp.

"Sao không ăn tiếp?"

"Ta không ăn được nữa." Nàng nhỏ giọng đáp.

"Tốt lắm, chúng ta nên làm chuyện chính rồi." Nói xong hắn liền ôm ngang nàng lên.

Nàng kinh ngạc hô một tiếng, "Ngươi muốn làm gì? Thả ta xuống!"

"Sau khi uống rượu hợp cẩn, nếm qua bánh, tiếp theo là lên giường, chắc hẳn là nàng biết điều này chứ?"

"Ta, ta biết."

Hắn ôm nàng đến bên giường, nam trái nữ phải, nàng ngồi ở bên phải giường, còn hắn ngồi xuống bên trái.

Phát hiện cả người nàng run rẩy, hắn hỏi: "Nàng lạnh lắm sao?"

Hải Lăng khiếp sợ lắc đầu, không dám nhìn hắn, hai bàn tay nắm chặt vạt áo.

Khóe mắt nhìn thấy hắn bắt đầu cởi bỏ cúc áo, nàng hoảng sợ lui vào trong giường. Nàng biết đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng không có cách nào kiềm chế được nỗi sợ hãi sâu trong lòng kia.

Thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng, Miên Dục ôn nhu trấn an, "Nàng không cần phải sợ, ta sẽ vô cùng ôn nhu."

Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng nàng vẫn không ngừng run rẩy, hơn nữa thấy hắn cởi áo ngoài ra, nghiêng người về phía nàng, mặt nàng trở nên trắng bệch, liều mình lui về phía sau, đồng thời thốt lên cầu xin, "Cầu xin ngươi...đừng đụng vào ta!"

Nàng biết không nên nói những lời này với trượng phu của mình, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải làm với hắn, cả người nàng liền không kìm chế được mà run lên.

"Nàng đây là có ý gì?" Phúc tấn của hắn, tự nhiên ngay đêm động phòng lại cầu xin hắn đừng đụng vào nàng, "Nàng biết chính mình đang nói gì không?"

"Ta, ta đương nhiên biết." Thấy hắn đột nhiên đưa tay về phía mình, nàng giật mình hô lên, "A, ngươi đừng qua đây."

Miên Dục muốn đưa tay bắt lấy người đang cuộn mình như con tôm trong góc ra, nhưng nàng lại vô cùng kháng cự.

"Đừng đụng vào ta!"

Nàng biết hắn tức giận, cũng biết chính mình không nên nói như vậy, nhưng mà nàng thật sự rất sợ, cơ thể không có cách nào ngừng run rẩy, nước mắt cứ chảy ra.

Thấy vẻ mặt vô cùng hoảng sợ của nàng giống như hắn chuẩn bị cường bạo nàng, Miên Dục buồn bực, gân xanh trên trán nổi lên, thu tay định kéo nàng lại.

Nàng có biết, vì để cưới được nàng, hắn phải trả giá rất nhiều, mới có thể để cho hoàng tổ gật đầu đáp ứng?

Mà giờ phút này, ngay đêm tân hôn của bọn họ, nàng thân là thê tử, vậy mà lại yêu cầu trượng phu của mình đừng đụng vào nàng!

Hải Lăng dùng hai tay ôm lấy mình, không ngừng run rẩy, nâng đôi mắt rưng rưng hoảng sợ nhìn hắn.

Vẻ mặt hắn hung ác, khi nhìn thấy đôi mắt ngập nước của nàng, cắn răng trừng nàng vài giây, sau đó liền phất tay áo rời khỏi phòng ngủ. Chết tiệt, nữ nhân này, nữ nhân này lại dám nói với hắn như vậy...Nàng đáng thương tội nghiệp như vậy, khiến hắn không có chút hứng trí động phòng nào cả!

Sau khi hắn rời đi, nước mắt của Hải Lăng chảy dài trên má, nàng ôm đầu gối co ro ở góc giường, cắn chặt môi dưới, một mình đối mặt với nến đỏ.

Nàng cảm nhận được người kia rời đi...Trượng phu của nàng rất tức giận, rất tức giận, nhưng mà nàng thật sự không có cách nào cùng hắn làm chuyện kia...

Ký ức vài năm trước lại hiện lên trước mắt nàng, tiếng y phục bị xé rách, còn có tiếng cười dâm loạn kia, vẫn như rõ ràng bên tai, nghĩ đến những bàn tay ghê tởm đụng chạm vào cơ thể nàng, nàng liền nhịn không được buồn nôn.

Nàng cắn chặt môi, nhắm mắt lại, liều mình muốn bỏ qua những cơn ác mộng kia.

Đột nhiên trong đầu hiện lên một gương mặt, tâm trạng của nàng dần bình ổn lại.

Đúng rồi, chính là gương mặt tuấn tú đó, ở phút cuối cùng đã cứu nàng ra khỏi ma chướng đó.

"Thường Hoằng biểu ca..." Nàng thất thần lẩm bẩm.

Sau một lúc lâu, nàng ôm đầu gối, mệt mỏi không biết ngủ lúc nào.

*************

Nhìn chủ tử cầm gương nhìn một lúc lâu, Ngạc Nhĩ nhịn không được hỏi ra tiếng: "Bối lạc gia, có gì không đúng sao?" Chủ tử luôn luôn không thích gương mặt kia, cho nên xưa nay không thích soi gương, nhưng hôm nay lại khác thường muốn hắn cầm một cái gương đến, sau đó trừng mắt nhìn người trong gương, cũng không biết rốt cuộc là tại sao?

Sau một lúc, Miên Dục mới từ từ mở miệng, "Ngạc Nhĩ, ngươi cảm thấy ta rất già sao?"

"Già? Bối lạc gia năm nay mới hai tư tuổi, sao có thể nói là già!"

"Ta biết tuổi của bản thân, ta hỏi ngươi là nhìn bề ngoài của ta rất già sao?"

"Không phải, bộ dạng của bối lạc gia một chút cũng không già." Ngạc Nhĩ lắc đầu, có phần khó hiểu chủ tử vậy mà lại để ý đến dung mạo của bản thân rồi.

"Vậy bộ dạng của ta nhìn rất xấu xí dọa người sao?" Hắn hỏi lại.

Kinh ngạc vì câu hỏi của hắn, Ngạc Nhĩ giật mình nói: "Ai chẳng biết gương mặt của bối lạc gia tuấn mĩ mê...Ách, tư thế oai hùng phấn chấn bừng bừng, thần tuấn uy vũ, đâu có chỗ nào xấu?" Ngạc Nhĩ nghi hoặc hỏi tiếp "Vì sao gia lại hỏi như vậy?"

"Ngươi không gạt ta?" Miên Dục hoài nghi thuộc hạ không thật lòng.

"Thuộc hạ sao dám lừa gạt gia, nếu gia gia không tin, không ngại hỏi lại những người khác, thuộc hạ tin tưởng rằng sẽ không có ai nói bộ dạng của gia là xấu."

Hắn thật sự không hiểu, bối lạc gia vì sao lại nói như vậy? Trên triều ngoài triều ai chẳng biết gương mặt của Dục bối lạc vô cùng tuấn tú, chính vì quá đẹp, cho nên mới luôn để bộ râu quai nón, che kín gương mặt thật.

Tuy rằng thái hậu không thích bối lạc gia để râu, nhưng lại không quản được, hàng năm chỉ có vào ngày sinh thần của thái hậu, gia mới có thể cạo bộ râu kia, để thái hậu vui vẻ.

Năm bối lạc gia sinh, bởi vì Vương gia và phúc tấn trước sau đều mất, thái hậu thương tiếc ngài ấy còn nhỏ tuổi mà đã mất đi cha mẹ, liền mang ngài vào trong cung nuôi, cho nên tình cảm của bối lạc gia với thái hậu vô cùng sâu đậm, trong tất cả hoàng tôn, thái hậu yêu thương nhất chính là bối lạc gia.

Lần này sở dĩ bối lạc gia có thể như nguyện vọng lấy Đổng Hải Lăng làm phúc tấn, ngoài quân công của ngài, cũng là thái hậu ra mặt nói giúp cho, lúc này hoàng thượng mới đặc biệt đáp ứng, bằng không, thân phận của bối lạc gia và phúc tấn không tương xứng, hoàng thượng sẽ không đáp ứng.

"Vậy vì sao nàng ấy lại sợ ta?" Nhìn mình trong gương, Miên Dục khó hiểu tự hỏi.

"Gia, người nói cái gì?" Ngạc Nhĩ nghe không rõ, sau đó lại giật mình trừng to mắt, "Gia, người đang làm gì vậy?"

"Ngươi không nhìn thấy sao?"

"Thuộc hạ không có ý này, thuộc hạ muốn nói là, giờ còn mấy tháng nữa mới đến sinh thần của thái hậu, gia, vì sao lại..."

"Không phải là sinh thần của thái hậu thì ta không thể làm như vậy sao?"

"Ách." Không biết vì sao gia đột nhiên làm như vậy, đây rõ là...không bình thường rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.