Chương 3: Tới Phủ Huyện Lệnh làm nha hoànEditor: Ái TuyếtThẩm Ngoạn thành thật chớp mắt.
Dù sao nàng hiện tại chỉ là ngốc tử, cho nên cứ an tĩnh chớp mắt làm ngốc tử là được.
Nguyên bản hai người Mã thị cùng Tôn thị còn tưởng rằng đầu óc nha đầu ngốc này đã chuyển biến tốt, lúc này nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Ngoạn như vậy, lập tức cho rằng bọn họ đã suy nghĩ quá nhiều.
Mã thị nên dặn dò cũng đã dặn dò, mẹ chồng nàng dâu liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó rời đi.
Thẩm Ngoạn nhìn bóng dáng các nàng từng bước một rời xa, trong lòng không biết vì sao, thế nhưng lại có một tia khó chịu.Đừng thương tâm, một ngốc tử như ngươi có cái gì tốt để thương tâm?
Thẩm Ngoạn không chút lưu tình công kích nguyên thân.
Hạnh cô ước lượng túi tiền trong tay một chút, lúc này mới nói với Thẩm Ngoạn: “Người đều đã đi xa, chúng ta cũng nên đi.”
Thẩm Ngoạn quay đầu, nhìn thoáng qua Hạnh cô.
“Ngươi……” Hạnh cô cũng ẩn ẩn nhận ra Thẩm Ngoạn này tựa hồ có chút không đúng, nhưng nàng ta nghĩ nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện, trong lòng tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng lại không muốn tìm hiểu sâu.
Thẩm Ngoạn đi theo Hạnh cô lên xe, trên xe còn có ba bốn tiểu cô nương, đại khái đều bị bán, một đường khóc sướt mướt đi xa.
Tới trấn trên, Hạnh cô dẫn toàn bộ bọn họ vào một đại viện, bắt đầu dạy dỗ.Ý tứ đại khái muốn các nàng an tĩnh một chút, thành thật một chút, nếu không thành thật mà nói, chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn*.*(Ý nói sẽ bị đánh mắng)Thẩm Ngoạn thân là một người trưởng thành xuyên việt, an tĩnh tiếp tục làm ngốc tử.
Sau khi Hạnh cô dạy dỗ xong, đang chuẩn bị để các nàng đi về phòng nghỉ ngơi, bên ngoài một tiểu tử vội vàng chạy vào, biểu tình trên mặt còn có tia kinh hỉ.
“Hạnh cô! Đại sinh ý tới a!”
Mọi người sửng sốt, Hạnh cô cũng nhướng mày.
“Như thế nào?”
“Hạnh cô, quản gia của phủ Diêu huyện lệnh tới, bọn họ muốn mua nha đầu.”
Một nhóm người vừa tới đã đưa đến sinh ý, hơn nữa bọn nha đầu này còn chưa có ăn nàng ta một phân một hào nào đâu. Chuyện này đối với Hạnh cô mà nói, đương nhiên là chuyện tốt!
“Người đâu! Nhanh mời người vào!”
“Vâng!”
Tiểu tử kia vội vàng chạy ra ngoài mời người vào, mà Hạnh cô cũng chuyển động tròng mắt một phen, sau đó chỉ vào nhóm nha đầu các nàng, nói: “Các ngươi cũng nghe thấy rồi đó, hôm nay phải xem tạo hoá*(dùng để nói ý trời làm ra) các ngươi đi, nếu như được chọn vào phủ huyện lệnh, chỉ cần các ngươi tay chân lanh lẹ không có ý xấu, về sau cũng coi như không phải lo cái ăn cái mặc, biết không?”
Nhóm nha đầu này cũng coi như gặp vận may.
Mà nhóm nha đầu vừa bị thu mua trở về nghe xong lời này, thần sắc trên mặt đều có chút sợ hãi, còn những nha đầu cũ trước đó, vẻ mặt lại rất vui vẻ.
Thẩm Ngoạn ಠಿ_ಠ... Thẩm Ngoạn vẫn mang một bộ dạng ngốc tử.Đối với thời đại này, nàng còn chưa rõ nên làm như thế nào, cho nên hiện tại chuyện duy nhất có thể làm, đó là an an tĩnh tĩnh làm một cái phông nền.
Chờ đến khi thời cơ chín muồi, lại rời đi.
Sau khi quản gia phủ Huyện lệnh tới hàn huyên với Hạnh cô một lúc, lại để toàn bộ nhóm tiểu nha đầu đứng ra, để quản gia chọn lựa.
“Lưu quản gia, thanh danh Hạnh cô ta ngài cũng đều biết, nha đầu chỗ chúng ta mỗi người đều xuất sắc, ngài cứ chọn đi, chọn xong chúng ta lại thương lượng giá cả.”
Lời Hạnh cô nói tuy rằng nghe qua rất suôi tai sảng khoái, nhưng Lưu quản gia trước sau vẫn nhíu mày lại, sau đó kỹ càng tỉ mỉ đánh giá nhóm nha đầu ở nông thôn này, càng xem tâm càng trầm xuống.
Chờ đến khi nhìn thấy sắp xem hết hàng người, hắn ta thở ngắn than dài, vừa nhấc mắt thế nhưng lại thấy Thẩm Ngoạn ngây ngốc đứng ở cuối cùng.
Lưu quản gia: Cái này hảo!
Thẩm Ngoạn: Sắp gặp hoạ! -.-Hạnh cô cũng phát hiện tâm tư Lưu quản gia, đi đến nhìn thoáng qua, tức khắc trên mặt hiện lên rối rắm.
“Lưu quản gia nhìn trúng nha đầu này sao? Nhưng thật sự không dám giấu giếm, nha đầu này…… Đầu óc không tốt a.”
Nói nhẹ là đầu óc không tốt, thật sự là một cái ngốc tử!
Phủ Huyện lệnh mua nha đầu về sai sử, nha đầu ngốc này sao làm được?
Nhưng lại không nghĩ, Lưu quản gia sau khi nghe Hạnh cô nói như vậy, tức khắc càng thêm vừa lòng!
“Ngốc tử càng tốt! Ngốc tử càng tốt a!”
“A?”
Hạnh cô trợn tròn mắtĐây, đều xảy ra chuyện gì vậy?
Mà Lưu quản gia nhận ra chính mình nói lỡ miệng, lập tức ho khan một tiếng, sau đó nói tiếp: “Cái kia…… Lão gia nhà chúng là người thiện tâm, trong phủ có không ít hạ nhân khiếm khuyết, nha đầu ngốc này nhìn thấy hẳn rất ngoan ngoãn, có thể tiến vào phủ Huyện lệnh cũng là phúc khí của nàng. Bao nhiêu bạc? Ta sẽ mua nàng.”
Quản gia lại cho rằng Thẩm Ngoạn đặc biệt tốt! Các phương diện đều phù hợp yêu cầu, tuy hiện tại đầu bù tóc rối, nhưng ánh mắt lại thanh triệt, đủ để nhìn ra được là một mầm mỹ nhân tốt, càng hay nữa là, một cái ngốc tử, sẽ không nói những cái không nên nói.
Người như vậy, đúng là người bọn họ đang cần!
Hạnh cô thật sự bị lý do thoái thác của Lưu quản gia hù dọa.
Nàng nghĩ tới túi bạc nóng hổi trong lòng ngực, nghĩ nghĩ, lúc này mới nói: “Lưu quản gia, xác định muốn mua nha đầu này?”"Đúng!”Âm thanh đáp lại dứt khoát hữu lực, người ta biết lão đầu này tới mua nha đầu không nói, không biết còn tưởng rằng đây là lời tuyên thệ long trọng trong hôn lễ không đó.
Thẩm Ngoạn tự não bổ, khóe miệng điên cuồng run rẩy.
Hạnh cô lại nhìn về phía Thẩm Ngoạn.
“Cái kia…… Nha đầu ngốc, ngươi nguyện ý đi cùng hắn sao? Đi đến phủ Huyện lệnh làm nha đầu?”
Nàng ta tuy là người thấy tiền sáng mắt, nhưng nếu đã đáp ứng Mã lão thái chiếu cố đứa nhỏ này, tất nhiên không thể nuốt lời, vẫn phải hỏi Thẩm Ngoạn một chút có ý nguyện hay không?
“Hắc hắc……”
Nha đầu ngốc ngây ngô cười.Được rồi (-_-;)・・・Hạnh cô cũng coi như đã nhìn ra, hỏi nha đầu ngốc này cũng giống như không hỏi, danh tiếng phủ Huyện lệnh ngày thường cũng không tồi, xem như là một nơi tốt để đi, nàng ta cũng đáp ứng.
“Được rồi, nha đầu này ta cũng mới mua trở về, không đáng bao nhiêu tiền, quản gia cho ta năm lượng bạc là được.”
Lời còn chưa nói xong, quản gia không nói hai lời trực tiếp đem mười lượng bạc đưa cho Hạnh cô.
Lúc Hạnh cô đang kinh ngạc, Lưu quản gia đến gần một bước, thanh âm cực thấp, nói: “Dư lại xem như phí lấp miệng cho Hạnh cô, sau ngày hôm nay, bất luận là ai tới hỏi, đều phải nhớ kỹ…… Phủ Huyện lệnh không có người nào tới đây, hay mua người nào cả, đã hiểu chưa?”
Hạnh cô ngây ra một lúc, nàng ta không hiểu vì sao, nhưng nhìn thấy bộ dạng trịnh trong của Lưu quản gia, Hạnh cô lập tức hít sâu một hơi.
“Được…… Ta đã biết.”
Yên lặng xem toàn bộ quá trình. Thẩm Ngoạn: ಠ◡ಠ.....
Bọn họ thật sự xem nàng là ngốc tử, nói những lời này cũng không có ý tứ tránh mặt nàng sao?
Bất quá nghĩ đến hiện tại bản thân là một cái ngốc tử, Thẩm Ngoạn cố gắng phát huy đạt tới mức hoàn mỹ, lại hắc hắc cười một chútHắc hắc.
Nàng là ngốc tử, nàng cái gì cũng không biết, cho nên thỉnh các ngươi tiếp tục biểu diễn đi.
Hết chương 3