Tô Lệ Nhã vẫn khiếp sợ do câu tuyên ngôn thành thân mới vừa rồi của Long Hạo Thừa, sau khi trở lại phòng mình, rốt cuộc nhịn không được xoay người đối mặt với vẻ mặt thâm tình nói:“Uy, Long Hạo Thừa, ta khi nào thì đáp ứng ngươi thành thân a?”
Long Hạo Thừa trong mắt hiện lên thống khổ, giọng nói khàn khàn nói:“A Nhã, nàng không muốn gả cho ta sao?” Hắn nghĩ đến sau khi A Nhã thích hắn, hẳn là sẽ cao hứng gả cho hắn. Không thể tưởng được, nàng vẫn là không muốn gả cho mình.
Nhìn trên gương mặt tuấn mỹ xuất hiện vẻ thống khổ, nàng trong lòng chấn động. Nam nhân này thật sự thực yêu nàng. Nhưng hắn cũng quá ngốc đi! Khôn khéo thường ngày trốn chạy đi đâu rồi. Nàng có nói không gả cho hắn sao? Nàng chính là không nghĩ như nào lại gả cho hắn, giống lúc trước nàng bị bắt cùng A Kim thành thân. Nàng là nữ nhân, tự nhiên đối với chuyện cầu hôn cũng có ảo tưởng. Nhất là nhìn thấy nhũng tình tiết cầu hôn lãng mạn trong phim truyền hình, nàng lại mong muốn giống như thế. Trước kia là không có biện pháp. Nhưng hiện tại, nàng tin tưởng lấy thân phận Vương gia của hắn, như thế nào cũng đều có năng lực làm cho nàng có một buổi cầu hôn khó quên. Nhưng loại chuyện này dù sao nàng cũng không thể nói trực tiếp với hắ! Chung quy nàng cũng không thể lớn tiếng nói:“Ta kỳ thật là rất muốn gả cho ngươi. Nhưng là, ngươi phải cho ta một buổi cầu hôn khó quên.” Cho dù mặt nàng dày tới đâu, loại chuyện như thế này cũng không thể nói ra a!
Hiển nhiên, Tô Lệ Nhã quên một chuyện vô cùng trọng yếu: Triều đại này không lưu hành tự do cầu hôn, lưu hành cầu hôn trực tiếp bằng miệng, cưới hỏi đàng hoàng. Kỳ thật, Long Hạo Thừa mới vừa rồi vô lễ đối đãi Thượng Quan Hành như thế, là vì muốn kích ông sớm một chút cho Tô Lệ Nhã có một thân phận rõ ràng, để hắn có thể quang minh chính đại đến cửa cầu hôn. Chuyện này đủ thấy hắn rất coi trọng việc cưới nàng. Đáng tiếc, thời đại bối cảnh sai biệt, làm cho Tô Lệ Nhã không có biện pháp lý giải khổ tâm cho Long Hạo Thừa biết.
Long Hạo Thừa mặt mang thất vọng nói:“A Nhã, nếu nàng không muốn, ta có thể --”
Tô Lệ Nhã thoáng tức giận nói:“Ta lại chưa nói không muốn gả cho ngươi. Chính là, chính là, ngươi hẳn là trước khi thành thân, làm một việc.”
Long Hạo Thừa vẻ mặt nghi hoặc tự hỏi, hảo nửa ngày nói:“A Nhã, nàng yên tâm. Ta nhất định sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng đem nàngi cưới qua cửa.” Triều đại này dùng kiệu lớn tám người, là thể hiện sự xem trọng đối với tân nương.
Dùng kiệu lớn tám người?! Khó có thể tin nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý vì rốt cuộc đã đoán được, tức giận của nàng bắt đầu dâng cao, dùng sức đẩy hắn ra khỏi cửa.
Long Hạo Thừa lập tức chú ý tới sắc mặt tức giận của nàng, biết đáp án này khẳng định sai lầm rồi, tiến lên hỏi:“A Nhã, vậy rốt cuộc phải làm gì a? Nàng liền nói thẳng đi!”
Có thể nói, nàng còn sinh hờn dỗi sao? Tô Lệ Nhã ngẩng đầu, cả giận nói:“Chính ngươi tự suy nghĩ đi!” Rồi sau đó dùng sức đóng cửa lại.
Long Hạo Thừa mày kiếm khóa chặt, dùng sức tự hỏi rốt cuộc là phải làm cái gì.
Trong phòng Tô Lệ Nhã ngồi ở trên giường dùng sức lắc lắc cái gối đáng thương, oán hận nói:“Hạo Thừa thối, Hạo Thừa ngốc, loại chuyện này cư nhiên lại không biết. Hừ, bình thường nhìn ngươi thực thông minh, không thể tưởng được ngươi cũng cùng A Kim giống nhau là cái đứa ngốc. Đứa ngốc......”
“Nha --” Tiếng đẩy cửa, cắt đứt việc ngược đãi cái gối đáng thương của Tô Lệ Nhã. Nàng xấu hổ ôm chặt gối, cười nói:“Cái gì, chuyện gì a? Tiểu Tư!”
Lâm Tư cười mang đến một mâm điểm tâm nói:“A Nhã, ta thấy ngươi cũng đói bụng đi!”
Tô Lệ Nhã hoan hô tiếp nhận mâm điểm tâm, hưng phấn mà ăn:“Lâm Tư, cũng là ngươi tốt với ta nhất a!”
Lâm Tư cười nói:“Vương gia cũng đối với ngươi tốt lắm.”
“Cái gì tốt! Cũng không để bụng.” Nàng mồm miệng không rõ trả lời.
Lâm Tư kinh ngạc hỏi:“Chuyện gì Vương gia không để tâm a?” Theo quan sát của nàng, Vương gia đối với chuyện của nàng là phi thường phi thường để tâm a!
“Nào có người ngay cả cầu hôn cũng không có, liền nói thẳng muốn thành thân a! Này cũng quá không thể nào nói nổi.” Tô Lệ Nhã oán hận cắn điểm tâm nói.
“Cầu hôn?” Lâm Tư trong mắt nghi hoặc nói:“Đó là cái gì a?”
Tô Lệ Nhã đôi mắt đẹp mở to nhìn gương mặt nghi hoặc, cả kinh nói:“Không thể nào! Ngươi ngay cả cầu hôn cũng không biết!”
Thấy Lâm Tư gật đầu, Tô Lệ Nhã hai mắt nhiễm lên một tầng sắc thái ảo tưởng , nhẹ giọng nói:“Cầu hôn chính là nam nhân hướng nữ nhân mình yêu thương hứa hẹn cả đời. Tỷ như, vì muốn nữ nhân gả cho mình liền cầm hoa tươi quỳ gối cầu hôn, tỏ rõ thành ý của mình.”
“Quỳ?!” Lâm Tư không tự giác đề cao âm lượng. Nàng nhìn vẻ mặt hướng tới khát khao, tầm mắt bắt đầu nghiêng về hướng cửa, có chút đồng tình với Vương gia vẫn đang đứng bên ngoài. Dù sao, nam nhi dưới trướng có hoàng kim. Lấy tính cách cao ngạo của Vương gia, chỉ sợ không có khả năng hướng người quỳ xuống.
Tô Lệ Nhã càng nói càng hưng phấn:“Quỳ?! Này vẫn là cơ bản nhất. Có nam nhân vì cầu hôn đã làm nhiều chuyện khác hơn. Tỷ như ở trong tivi đối với nhân dân cả nước phát thệ tình yêu.”
“Tivi?! Đó là cái gì?” Lâm Tư vì từ ngữ kỳ quái này mà nghi hoặc hỏi.
“A!” Tô Lệ Nhã thế này mới chú ý tới mới vừa rồi bởi vì rất hưng phấn mà nói lỡ miệng, vội vàng nói qua loa:“Chính là ở trên thành Viêm Đô, trước mặt mọi người phát thệ tình yêu.”
“Thành Viêm Đô?! Trước mặt mọi người?!” Lâm Tư lại đề cao âm lượng. Nàng càng ngày càng đồng tình với Vương gia.
Tô Lệ Nhã dựng thẳng ngón tay lên, thuyết giáo nói:“Đương nhiên. Bất quá, chuyện này cũng không cần thiết lắm. Dù sao, trong lòng mỗi nữ nhân đối với định nghĩa thành ý cũng không giống nhau.”
Lúc này, do một đêm không ngủ nàng cảm thấy mệt mỏi, đánh ngáp nói:“A ~ Tiểu Tư, ta buồn ngủ quá a! Trước ta nghỉ ngơi một chút. Khi nào tỉnh lại sẽ tán gẫu với ngươi tiếp.”
Lâm Tư ôn nhu vì nàng đăp chăn, mới rời đi.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy người mi tâm đang nhíu chặt. Lâm Tư thực sự giống như cười. Dù sao, cho tới bây giờ Vương gia đều là bình tĩnh trầm ổn, khi nào thì có thời điểm phát sầu như thế này. Nhưng nàng dù sao cũng không thể cười ở trước mặt Vương gia, bởi vậy lựa chọn rất nhanh rời đi, tìm một chỗ thật tốt mà cười to một hồi.
Lâm vào suy nghĩ của chính mình Long Hạo Thừa cũng không có chú ý tới Lâm Tư đang liều mạng áp chế gương mặt vặn vẹo, liền ngay cả nàng rời đi cũng không có chú ý tới. Cầu hôn, cầu hôn...... A Nhã thực là cho hắn một nan đề. Quỳ xuống?! Ở trên thành lâu trước mặt mọi người nói lời yêu?! Gương mặt tuấn mỹ càng ngày càng âm trầm. Việc này hắn ngay cả tưởng tượng đều cảm thấy không có khả năng. Không cần nói làm. Tự tôn của hắn không cho phép. Nhưng nghĩ đến gương mặt tức giận vừa rồi của A Nhã, hắn vô lực thở dài: Chỉ sợ, lần này cầu hôn nếu không như ý A Nhã, nàng sẽ không có khả năng gật đầu đáp ứng gả cho hắn. phải làm sao đây?
Bỗng nhiên, một đạo linh quang hiện lên. Hắn trên mặt tối tăm bắt đầu tiêu tán, bạc môi nổi lên tươi cười: A Nhã không nói muốn nhân dân cảm thấy kỳ hoặc sao? Lấy đặc điểm của A Nhã, việc này cũng có thể đơn giản hơn.
Đầu thu gió tinh tế thổi phất vào màn, không khí tràn ngập yên tĩnh.
“A --” Tô Lệ Nhã duỗi thẳng người, ánh mắt mơ hồ dần dần mở ra, bỗng nhiên, dưới giường phát ra ánh sáng chói mắt, làm nàng nghi hoặc xoay người, xốc màn lên.
Tầm mắt dừng ở dưới giường, miệng của nàng vốn đang mở rộng mà ngáp, đã quên khép lại. Trong mắt chỉ có duy nhất ánh vàng rực rỡ.
Rốt cục, nàng từ trong một mảnh chói mắt màu vàng khôi phục thần trí, khẩn cấp xuống giường.
Tốt, thiệt nhiều vàng a! Nàng khiếp sợ nhìn toàn bộ căn phòng đều được bao phủ trong hoàng kim. Rất nhanh nàng liền phát hiện hoàng kim cũng không phải không quy luật phóng ra bừa bãi, mà là có quy luật. Nhưng bởi vì tầm nhìn có hạn, không thể nhìn thấy quy luật chân chính này. Nàng một lần nữa đứng trên giường, nương theo độ cao. Nàng rốt cục thấy rõ quy luật này là cái gì.
Nàng khó có thể tin đưa tay bịt miệng mình, trong mắt chớp động kích động quang mang, bởi vì trước mắt hoàng kim trở thành tuyên ngôn tình yêu. Lấy hoàng kim tạo chữ, trên mặt giấy Tuyên Thành,“Ta yêu nàng” Ba chữ màu vàng to tướng tràn lan ở trước mắt nàng.
Lúc này, thân ảnh cao ngất quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Long Hạo Thừa ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn nữ nhân trong cuộc đời này mình yêu nhất, tiếng nói trầm thấp :“A Nhã, đây là lần đầu tiên trong đời ta ngẩng đầu nhìn một nữ nhân. Nữ nhân khác, ta ngay cả nhìn xuống đều cảm thấy khinh thường. Nhưng, nàng, lại đáng giá cho ta đem cao ngạo của mình buông xuống, gạt tự tôn sang một bên. Vì có thể trong cuộc sống tương lai đều có thể nắm lấy tay nàng.” Hắn vươn một bàn tay to dùng sức nắm bàn tay mềm.
Cảm động như thủy triều mãnh liệt đổ về. Nhìn gương mặt tuấn mỹ hiện lên thâm tình, nàng biết nam nhân này thật sự yêu thảm nàng. Nàng biết lấy hắn cao ngạo, là không có khả năng quỳ xuống trước mặt mình. Nàng cũng cho tới bây giờ không nghĩ tới. Nhưng hắn lại hình thức như thế cầu hôn, buông cao ngạo cùng tự tôn, biểu đạt tình yêu dành cho nàng.
Long Hạo Thừa vươn một tay khác, ôn nhu mà thâm tình cười nói:“A Nhã, nàng nguyện ý đưa tay giao cho ta, cùng ta viễn vĩnh cùng một chỗ sao?”
Cảm động bắt đầu tràn ra, biến thành hai dòng nước mắt. Nàng dùng sức gật đầu, đem một tay kia giao cho hắn.
Long Hạo Thừa kích động đem nàng từ trên giường ôm xuống, dùng sức ôm chặt nàng. Rốt cục, rốt cục, hắn có thể quang minh chính đại vĩnh viễn có được A Nhã.
Vốn kích động Tô Lệ Nhã cảm thấy ướt át, cả người chấn động, muốn ngẩng đầu, nhưng lại bị một bàn tay to đè lại, trên đỉnh truyền đến tiếng nói đè nén:“A Nhã, đừng nhúc nhích. Cứ như vậy, trong chốc lát.”
Tô Lệ Nhã đình chỉ động tác, lẳng lặng ôm hắn. Ướt át dần dần rót vào làn da, đồng thời cũng rót vào đến chỗ sâu nhất trong lòng nàng. Tình cảm vốn che dấu trong tiềm thức bắt đầu nàng cảm giác được rõ ràng. Vốn nghĩ rằng nàng chỉ có thích hắn. Nhưng tình cảm cuồn cuộn, làm cho nàng rõ ràng biết chính mình là yêu hắn, là nam nhân vì nàng mà từ bỏ cao ngạo cùng tự tôn. Rốt cuộc phát hiện được tình cảm, làm cho nàng lập tức muốn cùng hắn chia sẻ. Nàng không để ý hắn ngăn cản, cố ý nâng tay lên. Đối mặt với nàng là một bên sườn mặt, không muốn cho nàng nhìn thấy hắn rơi lệ.
Nước mắt dưới ánh mặt trời chiếu xuống phản chiếu ra hào quang chói mắt, làm nàng trong lúc nhất thời đã quên hô hấp. Trước kia cho rằng nam nhân rơi lệ đều là vô cùng khó coi. Bởi vì, điều này đại biểu cho nhu nhược. Nhưng giờ phút này hắn rơi lệ, làm cho nàng quên hô hấp. Nàng không tự giác nâng tay, đem gương mặt xấu hổ quay lại, kiễng chân, hôn lên nước mắt chói mắt mà xinh đẹp, nhẹ giọng nói:“Ta yêu chàng.”
Vốn đang rất không được tự nhiên, vẫn muốn quay đầu đi Long Hạo Thừa bởi vì câu nói này mà cả người chấn động, khó có thể tin nhìn người trước mắt, giọng nói run run:“A Nhã, nàng vừa nói gì?” Hắn sợ lời vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nàng đem môi đỏ mọng từ trên hắn chuyển qua bạc môi, dùng sức hôn một chút, cười nói:“Ta yêu chàng.”
Long Hạo Thừa kích động nhìn khuôn mặt tươi cười, nhìn nàng nhẹ nhàng hôn hắn. Hảo nửa ngày mới phản ứng lại, thân thủ dùng sức đem thiên hạ ôm vào trong lòng, bạc môi áp chế , lửa nóng lập tức tham nhập vào khoang miệng, nhiệt tình thăm dò cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào.
Ánh nắng chiếu sáng hai người đang nhiệt tình hôn nhau.