Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi

Chương 44: Gợn sóng




Trong đêm mùa hè yên tĩnh, gió lạnh thổi phanh phách vào tầng cao nhất của khách vân tửu lâu. Tần Tử Dực đang kiểm tra sổ sách buôn bán của tửu lâu. Ngoài cửa sổ tiếng vang làm cho hắn buông quyến sách trong tay , ngẩng đầu chỉ thấy Lã Trung đã quỳ gối nơi đó.

“Thế nào, tra được cái gì?”

“Tô Lệ Nhã, người thôn Tô Gia cách phú huyện một trăm dặm, nửa tháng trước bởi vì trượng phu của nàng bị trọng thương mà đi vào phú huyện tìm thầy thuốc, bởi vì trả lời đúng vấn đề đương chủ Trình gia -- Trình Lân, mà làm cho Trình Lân đem trượng phu của nàng cấp trị.”

“Nàng có trượng phu!” Tần Tử Dực có điểm tò mò là nam như có tướng mạo như thế nào mà chấp nhận lấy một xấu nữ như thế.

“Trượng phu của nàng là một ngốc tử.” Lã Trung bổ sung .

Thì ra là thế. Tần Tử Dực ngẩng đầu, ý bảo Lã Trung tiếp tục.

“Mà ngày trước bởi vì bọn họ thiếu Trình gia tới tám trăm sáu mươi hai lượng tiền ăn ở, mà không thể không bán mình cho Trình phủ làm nô.”

“Tám trăm sáu mươi hai lượng?!” Tần Tử Dực giật mình mở miệng hỏi .

“Đúng vậy. Tám trăm sáu mươi hai lượng.”

Khó trách hắn cảm giác thời điểm mình đem ngân phiếu đưa cho nàng, trong mắt nàng rất nhanh hiện lên hào quang. Vốn tưởng chính mình hoa mắt nhìn lầm, hiện tại nghĩ đến hẳn là nàng tính kế thực hiện được mới có thể hiện lên hào quang. Nguyên lai, nàng hố chính mình hơn một trăm lượng. Không thể tưởng được hắn cũng có lúc bị người tính kế a! trong năm năm gần đây, đều là hắn tính kế người khác. Xem ra, Tô Lệ Nhã này đáng giá làm cho người ta chờ mong a! Hắn có điểm hy vọng thời gian trôi nhanh chút, có thể nhanh chút nhìn thấy ngày thành lập cái mà nàng gọi là rạp hát.

Lã Trung nhìn Tần Tử Dực phát ra tươi cười từ nội tâm, trong lòng phi thường giật mình. Đã bao nhiêu lâu, hắn không có nhìn thấy trang chủ phát ra tươi cười như thế. Nhưng là, hắn giật mình cũng không có liên tục bao lâu, đã bị đánh gãy.

“Lã Trung, có tin tức gì của Vương gia không ?” Tần Tử Dực thu hồi tươi cười, trầm giọng hỏi.

“Thuộc hạ chỉ tra được nơi cuối cùng Vương gia xuất hiện là tại trạm dịch của phú huyện. Nhưng là, kế tiếp đi nơi nào cũng không người nào biết.”

“Ân. Ta đã biết. Ngươi tăng số người đi truy tìm nơi Vương gia rơi xuống. Dù sao đây cũng là mục đích chúng ta đi vào phú huyện. Hơn nữa --” Tần Tử Dực ngẩng đầu nhìn mặt trăng bị mây đen che khuất, nhẹ giọng nói:“Hơn nữa trong triều thế cục đã muốn bắt đầu xuất hiện biến hóa.”

“Dạ.” Lã Trung trịnh trọng nói.

“Đi xuống đi!”

Lã Trung lĩnh mệnh lập tức rời đi. Nhưng là chân hắn còn không bước ra cửa, đã bị thanh âm phía sau gọi lại:

“Lã Trung, buổi tối đến thăm hỏi Như Nguyệt kia một chút, cho hắn biết cái gì tên là làm theo khả năng.” Tần Tử Dực trong mắt hiện lên hàn quang.

“Dạ.” Lã Trung lĩnh mệnh rời đi.

Kỹ viện lớn nhất Phú huyện-- Bách Hoa lâu lầu hai trong đó trong một gian nhã phòng truyền đến thanh âm ái muội:

“Như công tử, tuyệt quá, thật thoải mái a ~” Thanh âm kiều mị của nữ nhân truyền đến.

“Bảo bối còn có càng thoải mái.” Nam nhân thở dốc trả lời.

“A ~ a......”

Hảo nửa ngày, thanh âm ái muội này mới ngừng lại.

Xuân Hoa vô lực tựa vào ngực Như Nguyệt, hơi thở không xong nói:“Như công tử, ngươi bao giờ mới giúp ta chuộc thân a? Ta nghĩ toàn tâm toàn ý hầu hạ ngài.”

Như Nguyệt dùng sức sờ soạng một phen bộ ngực cao thẳng của Xuân Hoa, tà khí nói:“Rất nhanh. Chờ ngày mai, chủ sự khách vân tửu lâu cầm bó lớn bó lớn bạc cầu ta đi trở về.”

Xuân Hoa kiều mỵ dùng bộ ngực trắng noãn ma sát vào ngực hắn, khí phun lam ti nói:“Đến lúc đó, ngài cũng không nên quên Xuân Hoa a!”

Như Nguyệt vuốt ve thí bộ (mông) của nàng, rồi sau đó nhấn một cái, làm cho nàng cảm nhận được dục vọng của hắn, tà khí nói:“Kia phải xem biểu hiện của ngươi.”

Xuân Hoa yêu kiều một tiếng, lớn mật khóa ngồi ở trên người hắn.

Thanh âm ái muội một lần nữa trở lại.

Thẳng đến trăng ngã về tây, Như Nguyệt mới từ nhã phòng xuất hiện, nhìn thấy Tiểu Tam vẫn nóng lòng đi vào, nhưng là không dám đi vào đánh gãy chuyện tốt của chủ tử.

Như Nguyệt sửa sang lại quần áo, hỏi:“Hôm nay khách vân tửu lâu thế nào a? những người mê ta thuyết thư có hay không nháo một trận a?”

Tiểu tam sắc mặt trắng bệch nói:“Hồi, hồi thiếu gia, không có.”

Như Nguyệt ngừng động tác sửa sang lại, khó có thể tin xoay người hỏi:“Làm sao có thể?”

Tiểu tam run run trả lời:“Khách vân tửu lâu tìm một nữ nhân đến thay thế ngươi, hơn nữa làm cho những người nghe đều vì nàng mà vỗ tay nhiệt liệt.”

Như Nguyệt sắc mặt xanh mét một lần nữa xoay người.

Tiểu tam run rẩy hỏi:“Thiếu gia, về sau chúng ta muốn làm sao bây giờ a?” Chính là tiểu tam cũng biết khách vân tửu lâu sẽ không muốn chủ tử nhà mình nữa.

Như Nguyệt hừ lạnh nói:“Ông chủ không đánh, đánh tây gia. Bằng thanh danh Như Nguyệt công tử ta, còn sợ tìm không thấy địa phương thuyết thư sao? Có khi là có người đang cầm bó lớn bó lớn bạc mời ta thuyết thư đâu?”

“Phải không?” Một thanh âm xa lạ tại nơi hành lang không người vang lên.

Như Nguyệt khiếp sợ xoay người, chỉ thấy tiểu tam đã muốn bị người đánh choáng váng trên mặt đất, mà bên cạnh hắn là một đại hán thân cao tám thước đang đứng. Đại hán này hắn biết, là hộ vệ bên người Tần trang chủ. Như Nguyệt cực lực ổn định thanh âm nói:“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Lã Trung lạnh giọng nói:“Trang chủ để cho ta tới nhắn cho ngươi.” Vừa dứt lời, Lã Trung rất nhanh hướng trên người Như Nguyệt điểm mấy cái huyệt đạo.

Như Nguyệt hoảng sợ muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng thanh âm lại như thế nào cũng không phát ra được. Hắn đè lại yết hầu, khiếp sợ nhìn Lã Trung mặt không chút thay đổi.

“Trang chủ nói, muốn ngươi làm việc hiểu thế nào là làm theo khả năng.” Nói xong, hắn liền phi thân rời đi, lưu lại Như Nguyệt vẫn khó có thể tin thanh âm đã muốn mất đi của chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.