Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi

Chương 26: Cấp cứu




Thời gian thật sự qua mau, nhoáng một cái, bọn họ đã ở Trình phủ hơn nửa tháng, cũng đã đến lúc trở về Tô Gia thôn. Tô Lệ Nhã quyết định đi cảm ơn Trình Lân trước khi trở về, cho dù nửa tháng này sắc mặt của Trình Lân không vui vẻ gì khi thấy bọn họ, nhưng hắn vẫn chữa trị cho A Kim. Sáng sớm nàng đã hỏi quản gia Trình Lân đang ở đâu, liền hướng tới mục đích – dược sơn. Nhìn ngọn núi cao ngất, nàng không khỏi cảm thán tiền tài của Trình gia. Ngọn núi này cư nhiên chỉ thuộc một phần nhỏ của hậu viện Trình gia.

Núi thuốc này sở dĩ nổi tiếng là bởi vì Trình gia gieo trồng rất nhiều trân quý thảo dược. Bước lên cầu thang lịch sự tao nhã mà bằng phẳng, dọc đường đi nàng được đại khai nhãn giới nhìn những kì trân dược thảo chưa thấy qua bao giờ. Nhưng nàng cũng không dám chạm vào, bởi nàng biết những đóa hoa màu sắc càng diễm lệ thì có khả năng chứa độc tính càng cao.

Nàng đi gần nửa canh giờ, vẫn không tìm thấy Trình Lân nàng không khỏi oán hận độ cao của dược sơn này, oán giận Trình Lân không có việc gì lại chạy đến đây.

Tô Lệ Nhã cúi cúi người đấm vào hai chân đã muốn rã ra, nhìn lương đình cách đó không xa, quyết định đến đó nghỉ ngơi một lát. Xác định được mục tiêu, cước bộ của nàng nhanh hơn. Nhưng nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, trong đình lại có người mà nàng nãy giờ tìm kiếm. Trình Lân sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng biến trở nên thâm tím. Hai tay hắn ấn ngực, biểu tình phi thường thống khổ, hô hấp khó khăn.

Nhìn đồng tử Trình Lân bắt đầu phóng đại, nàng biết nếu không cứu hắn, rất có khả năng hắn sẽ chết. Hơn nữa bộ dáng hắn nhưng vậy chắc chắn là tim hắn có vấn đề rồi. Khi học đại học đã từng học qua khóa y tá cấp cứu, lúc này Tô Lệ Nhã bước nhanh tới gần ngồi xổm xuống, dùng tay ấn ngực hắn kết hợp với hô hấp nhân tạo làm tim hắn sống lại.

Trải qua một khắc (15p) không ngừng cố gắng, đồng tử của Trình Lân rốt cục cũng khôi phục lại bình thường, hô hấp cũng thông thuận, sắc mặt dần trở nên bình thường.

Rốt cục, thần trí của Trình Lân khôi phục lại, mở mắt ra liền thấy Tô Lệ Nhã quyệt miệng muốn hôn hắn. Lấy thẩm mỹ của thời đại này xem, mọi người sẽ không khó tưởng tượng Trình Lân bị hoảng sợ không nhẹ, nghĩ đến xấu nữ này muốn nhân cơ hội xâm phạm mình. Hắn đã sắp khôi phục sắc mặt tái nhợt, đột nhiên hét lên như tiếng còi của xe điện ngầm, lập tức quay người đẩy Tô Lệ Nhã ra.

“Ai,a…” Tô Lệ Nhã nhất thời không đề phòng nên bị đẩy ngã xuống đất, trên cánh tay đều để lại vết xước.

Trình Lân mượn sức quần áo đứng dậy, nghĩ đến bị xâm phạm mà sắc mặt đỏ lên cả giận nói: “Ngươi không biết liêm sỉ.”

Tô Lệ Nhã ấn vết thương trên tay, giật mình kêu lớn: “Ta không biết liêm sỉ?! Uy, Trình Lân ngươi không cần đem lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú. Nếu ta không dùng phương pháp hô hấp nhân tạo giúp tim ngươi đập lại, thì ta xem ngươi mắt đã sớm trợn trắng, đi báo danh với diêm vương lâu rồi.”

“Cái gì hô hấp nhân tạo cùng trái tim sống lại. Ta đã xem sơ lược sách thuốc từ cổ tới kim cũng chưa từng thấy qua.” Trình Lân nghĩ nàng lấy cớ, dùng giọng điệu châm chọc nói.

Nghĩ chính mình có ý tốt cứu người cư nhiên bị người ta nói thành không tuân thủ nữ tắc, không biết liêm sỉ, Tô Lệ Nhã lửa giận bùng lên, không khách sáo mở miệng châm chọc nói: “Không thấy qua, chỉ có thể nói ngươi không có kiến thức. Trái tim của ngươi không khỏe đi! Hừ, không kiến thức!” Tô Lệ Nhã quyết không cùng tên vô ơn này dây dưa nữa, xoay người rời đi. Nhưng lại bị tên kia kéo lại.

“Sao ngươi biết tim ta có bệnh?” Trình Lân mặt lạnh lùng hỏi. Trái tim hắn có bệnh, người bình thương không thể biết được.

Tô Lệ Nhã tức giận rời khỏi cánh tay giam cầm, nói: “Nhìn bộ dáng phát bệnh của ngươi vừa rồi là biết. Nếu vừa rồi ta đến trễ một chút, ngươi sẽ không cứu được. Hơn nữa, ta xem trái tim ngươi hẳn là do di truyền.”

“Bệnh di truyền?” Trình Lân nghi hoặc hỏi.

Cùng cổ nhân nói thuật ngữ hiện đại thiệt phiền toái, Tô Lệ Nhã thở dài nói: “Có nghĩa là phụ thân hay mẫu thân của ngươi cũng có bệnh tương tự.”

Trình Lân con ngươi trở nên ảm đạm, nhẹ giọng nói: “Gia gia và phụ thân ta đều chết do bệnh tim. Trớ trêu cho Trình gia được mệnh danh là y dược thế gia, cứu người vô số, vậy mà chính mình lại không cứu được. Nếu tan ngay cả chính mình còn không cứu được, thì làm gì còn muốn cứu người khác.” Nói xong câu cuối, vẻ mặt Trình Lân chứa đầy hận ý.

Tô Lệ Nhã có thể lý giải được vì sao có người muốn hắn xem bệnh đều phải trả lời được câu hỏi. Nàng không khỏi đồng tình với vị thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi này. Tuổi còn trẻ mà phải gánh trên lưng nổi sợ hãi cùng uy hiếp của cái chết, trách không được tính tình hắn cổ quái như thế.

Ánh mắt Trình Lân bỗng nhiên lóe lên, giọng nói tràn ngập kỳ vọng: “Ngươi nếu biết bệnh tim của ta, mới vừa rồi lại cứu ta, vậy ngươi biết phương pháp trị bệnh?”

Nhìn đôi mắt tràn đầy kỳ vọng kia, nàng rất không đành lòng tiêu diệt niềm hy vọng đó, nhưng lại không thể không nói: “Ta không phải đại phu, không biết chữa bệnh, nếu không lúc trước sẽ không cầu xin ngươi trị liệu cho A Kim.”

Trình Lân trong phút chốc trở nên ảm đạm, hai tay vô lực thả xuống.

Tô Lệ Nhã thấy thế nên không đành lòng nói: “Nhưng ta có thể dùng phương pháp hô hấp nhân tạo giúp tim ngươi đập lại. Nếu lần sau ngươi có phát bệnh, có thể kêu người giúp ngươi, chỉ cần sơ cứu đúng lúc, ngươi hẳn sẽ không chết đâu.”

Con ngươi đen của Trình Lân lần nữa dâng lên hy vọng: “Ngươi khẳng định?”

”Ừ, coi như báo đáp cho ngươi đã chữa trị cho A Kim.”

“Cảm ơn ngươi!” Trình Lân chân thành cười nói.

Nhìn sắc mặt tái nhợt tươi cười kia, Tô Lệ Nhã không khỏi cảm thán: Từ khi nàng đến Trình gia, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Trình Lân cười. Cho dù hắn bộ dáng thành thục, nhưng cũng chỉ là thiếu niên a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.