Sâu trong đầm sen, chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi, tạo ra từng đợt gợn sóng.
Trên đầu Lâm Ngọc Chi đội một chiếc lá sen, đứng ở mũi thuyền, tay phải vươn ra hái đài sen xanh xanh, tay trái đã ôm đầy đài sen nhưng cậu vẫn chưa đủ. Mà không nhận ra rằng ngay lúc này, nước đã dâng lên quá mũi thuyền.
Một tiếng "Tõm!" vang lên.
“Ơ…”
Lâm Ngọc Chi chưa kịp hét thành tiếng thì đã chìm xuống nước.
Chỉ một lát sau, mặt nước dập dềnh, Lâm Ngọc Chi ngoi lên, đầu tóc ướt sũng. Cậu đưa tay vuốt nước trên mặt, rồi bơi về phía chiếc thuyền nhỏ, bám vào mép thuyền mà trèo lên.
Lâm Ngọc Chi nằm ngửa trên thuyền, cảm thấy chán nản, bao công sức trở nên vô ích, cậu cũng không còn tâm trạng để hái nữa. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cậu chống cây sào dài, chèo thuyền về phía bờ.
Ven hồ hàng liễu rủ kín, trên phiến đá dưới gốc liễu là người đàn ông cầm chiếc ô giấy màu xanh xám, cành liễu sau lưng y nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió.
Khi thuyền nhỏ len lỏi qua tầng tầng lớp lớp khóm sen, đây chính là hình ảnh Lâm Ngọc Chi nhìn thấy.
Tư Tuần Úc cũng thấy cậu, nhận ra cả người cậu ướt sũng liền hiểu ngay tiếng động ban nãy là từ đâu.
“Lại trốn ra đây một mình đấy à?”
Thuyền nhỏ cập bờ, Lâm Ngọc Chi đặt cây sào xuống, nhảy lên bờ, rũ rũ bộ y phục đã ướt nhẹp, khó chịu nhăn mày, buột miệng nói: “Không có đâu, đây là ta đi một cách đường đường chính chính mà.”
Tư Tuần Úc mỉm cười, cũng không để ý đến câu trả lời qua loa của cậu, cụp ô đứng dậy, nói: “Đi thôi, ta dẫn em đi thay đồ nhé.”
“Đi đâu vậy?” Lâm Ngọc Chi theo sau lưng y.
“Lên núi.” Tư Tuần Úc khẽ gật đầu, chỉ về phía ngọn núi trước mắt.
Lâm Ngọc Chi nhìn theo, rồi chợt nhớ ra Tư Khác từng nhắc đến việc Tư Tuần Úc có một biệt viện trên núi Khổng Thúy.
“Ừm, có xa không ạ?”
“Không xa lắm.”
…
Hai khắc sau, Lâm Ngọc Chi leo lên những bậc thang đá dài trên con đường núi, ngẩng đầu nhìn về phía trước vẫn chưa thấy điểm dừng ở đâu. Cậu dừng lại, thở hổn hển, cảm thấy quần áo trên người sắp bị nắng nóng hong khô tới nơi. Cậu chưa đến biệt viện mà đã mệt lử. Nhìn Tư Tuần Úc phía trước vẫn đang thảnh thơi che ô, bước đi nhẹ nhàng, không thở gấp lấy một lần.
“Vương gia ơi.” Lâm Ngọc Chi gọi y một tiếng.
“Hửm.” Tư Tuần Úc dừng lại, quay người nhìn cậu.
“Còn… còn bao lâu nữa mới đến vậy?” Lâm Ngọc Chi thở gấp, quệt mồ hôi trên trán.
“Sắp rồi.” Nói xong, y tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Ngọc Chi định hỏi thêm, nhưng người đã đi xa, lòng cậu tức tối muốn chửi thề lắm rồi mà chỉ có thể ngậm ngùi thở dốc bước tiếp.
Một khắc sau, cuối cùng cậu cũng đến trước cổng biệt viện.
Sau khi leo bậc thang cuối cùng, Lâm Ngọc Chi không thể chịu nổi nữa, ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển không ngừng.
Tư Tuần Úc đứng một bên, đợi cậu lấy lại sức mới thu ô, bước vào cổng.
“Vào đi em.”
“Đến liền đây.”
Lâm Ngọc Chi đứng dậy, phủi bụi, theo vào.
Vừa bước vào, một luồng không khí mát mẻ ùa tới, làm tâm trạng cậu dễ chịu hơn đôi chút.
Đi vòng qua tấm bình phong, hai bên hành lang dài bao quanh khu vườn cùng hồ nước trong veo ở giữa. Trên mặt hồ trồng mấy đóa hoa sen, vài chú cá koi bơi lội bên dưới. Còn dọc theo tường là hàng cây cao cao tỏa bóng mát xuống hành lang, thỉnh thoảng có vài vệt nắng lốm đốm xuyên qua tán cây.
Đi qua hành lang, họ mới đến chính viện.
Tư Tuần Úc dẫn cậu vào một khoảng sân nhỏ, mở cửa phòng, lấy một bộ đồ từ trong tủ quần áo đưa cho cậu, “Thay đồ xong thì ra đây, ta sẽ tiễn em xuống núi.” Nói xong, y quay người đi ra ngoài, còn đóng cửa giúp cậu.
Lâm Ngọc Chi nhìn bóng lưng y, chớp chớp mắt rồi cầm bộ đồ lên xem. Màu trắng tựa ánh trăng, trông có vẻ khá mới mà chất liệu cũng tốt.
Rất nhanh, Lâm Ngọc Chi đã thay xong, bước ra ngoài, kéo kéo ống tay áo quá khổ, thấy Tư Tuần Úc đang đứng chờ cậu ở cổng.
Dưới mái hiên, Tư Tuần Úc vẫn che chiếc ô xanh đó.
“Vương gia, hôm nay đa tạ ngài.” Lâm Ngọc Chi chắp tay thi lễ với y.
“Ừm, đi thôi.”
Xuống núi vẫn là con đường cũ, nhưng lúc xuống nhẹ nhàng hơn lúc lên rất nhiều.
Dưới chân núi, có một chiếc xe ngựa giản dị đang dừng tại đó, phía trước là một người phu xe ăn mặc hơi giống thị vệ.
Phu xe thấy họ liền nhảy xuống, chắp tay cúi người: “Vương gia.”
Tư Tuần khẽ gật đầu, rồi quay sang Lâm Ngọc Chi, “Hắn ta sẽ đưa em về phủ.”
Lâm Ngọc Chi gật đầu, “Đa tạ vương gia, vậy ta đi nhé.”
Tư Húc vẫn kiệm lời như thế, quay người bước trên con đường núi.
Lâm Ngọc Chi lên xe ngựa.
Phu xe ngồi lại vị trí, vung roi, bánh xe bắt đầu lăn dần.
Trong xe, Lâm Ngọc Chi vén rèm nhìn ra ngoài, trên con đường núi, bóng dáng đó vẫn thảnh thơi che ô bước đi.
Cậu khẽ cười, nghĩ thầm, Tư Tuần Úc sao lại sợ nóng thế nhỉ, đi đâu cũng phải che ô.