Ngọc Cầm Cố Túng

Chương 93: - Ký ức




Trong khoảng thời gian Lý Ninh Ngọc rơi từ trên nóc toà nhà xuống, đầu óc cô giống như một thước phim chiếu lại, rất nhiều hình ảnh xuất hiện. Cố Hiểu Mộng cảm nhận được dường như có một luồng không khí đang quấn chặt lấy họ, tốc độ rơi cũng chậm lại. Cố Hiểu Mộng mở to mắt, theo bản năng nhìn lên bầu trời, trên đám mây có hai người xuất hiện, Cố Hiểu Mộng cũng không xa lại gì, thậm chí có thể nói là người quen cũ, hai vị thượng thần, một vị phụ trách gió, một vị phụ trách mưa.

- Dương thọ của hai người chưa tận, Cố Mộng, sau này đừng quên trả lại cho tỷ muội bọn ta một ân tình.

Hai giọng nói như tiếng chuông gió lanh lảnh, vừa có chút dị dỏm lại có chút trêu chọc, truyền vào tai Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng cúi đầu nhìn Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc nhắm mặt lại vẻ mặt đau đớn, Cố Hiểu Mộng ôm Lý Ninh Ngọc thật chặt.

- Không sao, chúng ta không ai phải chết!

Cố Mộng thì thầm vào tai Lý Ninh Ngọc, nhưng giọng nói bị chìm ngập trong luồng gió. Hai người cùng nhau rơi xuống trên đệm khí cứu hộ của đội phòng cháy chữa cháy.

Dường như Lý Ninh Ngọc có một giấc mơ dài, trong mộng cô đứng bên cạnh một người đàn ông nhìn Cố Hiểu Mộng mặc Hoa phục màu đen ngồi ở một góc, ánh mắt cô vẫn nhìn theo Cố Hiểu Mộng, nhưng mà từ đầu đến cuối Cố Hiểu Mộng không liếc nhìn cô một cái.

Chuyển cảnh, cô mặc một bộ chiến bào cổ đại màu trắng, ngồi trên lưng ngựa, giao tranh với Cố Hiểu Mộng cũng đang mặc chiến bào, trận chiến ấy cô thất bại bị thương, nhưng mà cô đối với Cố Hiểu Mộng - người đã đánh bại mình, nhất kiến chung tình.

Ở trong mơ cô nghe thấy có người gọi Cố Hiểu Mộng là Tần Vương, có người gọi cô ấy là Cố Mộng....

Đột nhiên gian cảnh trong mơ dường như đã nhập vào một phím tắt, cô cùng một người đàn ông ở trong đại sảnh, người đàn ông ngồi trên ngai vàng cao nhất.

Người đàn ông đứng dậy bước xuống ngai vàng đi đến trước mặt cô, nhìn cô với vẻ mặt không nỡ.

- Lịch kiếp tam thế, trăm năm tới phải chịu khổ rồi.

- Không ai có thể tránh khỏi lịch kiếp, đúng lúc nhân cơ hội tĩnh dưỡng nguyên thần bị thương của con.

Cô đến ma giới, trước khi uống cạnh Mạnh Bà cô đi gặp Cố Hiểu Mộng, tuy rằng chỉ đứng trong một góc tối lặng lẽ nhìn thoáng qua, nhưng cũng cảm thấy mỹ mãn. Chờ cô lịch kiếp tam thế trở về cô nhất định phải nói cho cô ấy biết, rằng mình thích cô ấy, thậm chí muốn tổ chức hôn lễ long trọng nhất cưới cô ấy về, hoặc là bản thân mình gả vào ma giới.

Cô uống canh Mạnh Bà đầu thai làm người, trở thành thiên tài giải mã, con gái thượng cấp của cô vậy mà lại là chuyển thế của Cố Hiểu Mộng, nhưng mà lúc đó cô đã uống canh Mạnh Bà, bị phong ấn hai hồn năm phách, đương nhiên cô không nhận ra Cố Hiểu Mộng.

Sau đó, hai người chính thức gặp nhau, sau lại trải qua đủ loại thử thách sinh tử, cô yêu Cố Hiểu Mộng, nhưng cô lựa chọn chôn chặt phần tình cảm này trong lòng, dùng sinh mệnh của mình đổi lấy mạng sống cho Cố Hiểu Mộng, để cho cô ấy mặc quân trang của mình mang theo bản vẽ rời khỏi Cầu Trang.

Trong kiếp thứ hai của cô, không gặp lại Cố Hiểu Mộng, bình thản vô ki sống hoài*. Giấc mơ của cô kết thúc khi gặp lại Cố Hiểu Mộng tại buổi khiêu vũ, thế giới lại một lần nữa biến thành tối tăm vô tận.

*Bình thản vô ki: đại khái là cuộc sống tầm thường vô vị; sống hoài : sống uổng phí.

- Bác sĩ, chị ấy đã ngủ một tuần, khi nào thì có thể tỉnh lại?

Cố Hiểu Mộng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc đeo mặt nạ thở ô-xy, quấn băng gạc dày quanh cổ, lòng đau như cắt. Ngày đó hai người ngã trên đệm khí cứu hộ, không chết, nhưng mà Lý Ninh Ngọc vẫn hôn mê.

- Các chỉ số sinh lý của cô ấy đã khôi phục bình thường, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, cũng có thể cả đời này vẫn không thể tỉnh lại, mọi người có thể trò chuyện với cô ấy nhiều một chút, có lẽ có thể giúp cô ấy tỉnh lại.

Bác sỹ cũng có chút bất lực nói, những gì có thể làm đều đã làm, cô vẫn bất tỉnh, bọn họ cũng không có biện pháp đặc biệt nào.

Cố Hiểu Mộng ngồi ở mép giường Lý Ninh Ngọc, nắm tay Lý Ninh Ngọc đặt lên môi mình rồi hôn, thời gian một tuần khiến cho cô vốn dĩ đã không béo lại càng gầy.

- Vợ, chị ngủ lâu lắm rồi, khi nào mới tỉnh lại? Nếu còn ngủ nữa các con đều sẽ cười chị đó.

Nước mắt Cố Hiểu Mộng lăn dài hai bên má, nhỏ xuống ga trải giường màu trắng. Lý Ninh Ngọc vẫn bị mắc kẹt trong khoảng không tăm tối, cô rất muốn thoát khỏi nơi này.

Cô nằm mơ hồ nghe được giọng nói của Cố Hiểu Mộng, cô đứng lên chạy về phía có âm thanh, cuối cùng nhìn thấy bóng tối trước mắt ngày càng mờ nhạt, loáng thoáng phía trước có thể nhìn thấy ánh sáng màu trắng.

Cô lập tức lao ra ngoài, cô phát hiện bản thân mình đang ở trong một khu kiến trúc cổ kính. Trước mặt là một cánh cửa cao, bên trên có treo một tấm biển, trên đó viết Chính Dương Môn.

- Quận chúa! Quận chúa thiên tuế!!

Thiên binh thủ vệ nhìn thấy Lý Ninh Ngọc cùng nhau quỳ xuống hô to thiên tuế, Lý Ninh Ngọc có chút mờ mịt, đây là tình huống gì?

- Tại sao các người lại ở đây?

Lúc này hai vị thượng tiên phong vũ từ Chính Dương môn bước ra, nhìn thấy Lý Ninh Ngọc hai vị thượng tiên của sửng sốt, không phải bọn họ đã dùng gió bảo vệ cô và Cố Hiểu Mộng rồi sao?

Phong Thư bước đến trước mặt Lý Ninh Ngọc nhìn kỹ mới phát hiện, Lý Ninh Ngọc trước mắt chính là một hồn một phách trong số ba hồn bảy phách của Lý Ninh Ngọc. Phong Thư và Vũ Cơ liếc nhìn nhau một cái. Trong ánh mắt Phong Thư xẹt qua một nụ cười tinh quái, tay cô ấy nhẹ nhàng đảo quanh giữa hai hàng lông may của Lý Ninh Ngọc để giải phong ấn ký ức cho Lý Ninh Ngọc.

Chuyện cũ từng cảnh một hiện về trong đầu Lý Ninh Ngọc, cô là quận chúa thiên giới, là đứa con được Thiên Đế yêu thương nhất, dưới một người trên vạn người, một ngàn tuổi lịch kiếp thành công phi thăng thượng tiên, sau đó tam giới đại chiến, cô yêu Tần Vương Cố Mộng của ma giới...

- Quận chúa đại nhân, nếu cô không quay về thì thật sự sẽ không về được nữa, bọn ta đưa cô về.

Bạn bè của Lý Ninh Ngọc không nhiều lắm, Phong Thư và Vũ Cơ xem như là bằng hữu tốt nhất bên cạnh cô, cho nên Phong Thư mới dám tự tiện tháo gỡ phong ấn ký ức của Lý Ninh Ngọc.

- Trở lại tôi tính sổ với các cô!

Lý Ninh Ngọc chỉ vào Phong Thư và Vũ Cơ, cứu thì cứu còn khiến cô ngã đau như vậy. Sau khi Lý Ninh Ngọc rời đi, Phong Thư và Vũ Cơ liếc nhìn nhau một cái, quả nhiên là làm người tốt không dễ.

Một hồn một phách của Lý Ninh Ngọc quay trở về thân xác không bao lâu sau thì tỉnh dậy, hiện giờ Cố Hiểu Mộng đang nắm tay cô nằm ghé vào giường ngủ. Lý Ninh Ngọc vươn tay muốn kiểm tra đầu của Cố Hiểu Mộng, nhưng mà ngón tay vừa cử động một chút đã đánh thức Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng ngồi bật dậy, nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, thấy Lý Ninh Ngọc tỉnh lại, Cố Hiểu Mộng không dám tin vào mắt mình, sau đó lại tự véo chính mình, xác định không phải là mơ.

- Vợ........ Chị thật sự tỉnh rồi!!

Cố Hiểu Mộng ôm Lý Ninh Ngọc khóc như một đứa trẻ, khóc được mấy phút lại đột nhiên nhớ đến gì đó, buông Lý Ninh Ngọc ra lao thẳng ra ngoài, cô tìm bác sỹ chủ trị, cô kích động đến mức quên mất trong phòng bệnh có chuông.

Bác sỹ đến kiểm tra sơ qua, dặn dò mấy câu thì đi.

- Vợ, không phải em nằm mơ chứ? Chị thật sự đã tỉnh rồi đúng không?

Cố Hiểu Mộng nắm tay Lý Ninh Ngọc không dám buông, sợ buông lỏng tay thì mình sẽ tỉnh mộng, Lý Ninh Ngọc còn nằm hôn mê trên giường bệnh.

- Em là đồ ngốc sao?

Lý Ninh Ngọc dùng tay kia sờ sờ đầu Cố Hiểu Mộng, trước kia tại sao không phát hiện Tần Vương ma giới lạnh lùng như băng lại có một mặt đáng yêu như vậy?

- Không biết là ai ngốc, thế nhưng lại muốn ngọc đá đều tan!

Đột nhiên vẻ mặt Cố Hiểu Mộng nghiêm túc vô cùng khó chịu trách Lý Ninh Ngọc, vấy mà muốn bỏ cô lại một mình mà đi!

- Tôi nhớ là có bảo em sống thật tốt, em cũng nhảy xuống theo tôi làm gì?

Nhắc đến điều này, Lý Ninh Ngọc cũng bắt đầu muốn tính sổ.

- Làm sao em có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, em nhìn thấy chị ngã xuống, căn bản là không kịp suy nghĩ lập tức nhảy xuống cùng chị! Lý Ninh Ngọc, chị nghe kỹ cho em, chị sống em sống, không thể cùng sinh, nhưng nhất định cùng tử!

Cố Hiểu Mộng bỗng nghiêm túc trịnh trọng nói, Lý Ninh Ngọc bóp khuôn mặt Cố Hiểu Mộng.

- Giỏi lắm! Dám gọi thẳng tên tôi!?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.