Ngốc, Anh Luôn Chờ Em

Chương 7: Gặp lại bạn cũ




1 NĂM SAU.Đã 1 năm trôi qua, cô bây giờ đã là cô gái 16 tuổi, chỉ 1 năm thôi nhưng cô đã thây đổi đi rất nhiều, nhìn cô bây giờ chững chạc, xinh đẹp và dễ thương hơn, cô cũng đã có 1 người bạn thân, nhưng người đó lại là con trai, vì cô nghĩ như vậy cô sẽ không sợ 2 đứa yêu chung 1 người, cô sẽ được bảo vệ hơn. Dù là bạn thân nhưng cô luôn dấu tất cả từ việc yêu đơn phương 1 người đến việc bị bạn thân bỏ rơi, cô cho đó là quá khứ và không cần thiết phải nhắc lại.

Cô đã tự tin hơn trước rất nhiều, cô không thấy cô đơn nữa nhưng đôi khi cô vẫn nhớ về anh, nhớ về mối tình đơn phương đó, cô luôn tự nhủ rằng anh đã quên cô rồi thì cần gì cô phải nhớ về anh, rồi mỉm cười 1 mình. Nếu ai hỏi cô có người yêu chưa thì cô mỉm cười trả lời rằng 1 mình vẫn tốt hơn, đã nhiều người tỏ tình với cô nhưng không ai làm rung động được trái tim cô cả chỉ trừ 1 người. Tới bây giờ cô vẫn chưa biết người bị tai nạn năm đó là anh.

Cô cũng đã xin được 1 việc làm để kiếm tiền phụ ba mẹ, cô làm trong 1 cửa hàng bán hoa cùng với người bạn thân của mình. Ngày ngày 2 đứa học xong đều qua chỗ làm vui vẻ làm việc. Cô cũng được rất nhiều người ở đó yêu thương nên cô thuận lợi trong công việc hơn.

GTNV: Huỳnh Nhật Tâm là bạn thân của cô, quan tâm, bảo vệ cô mọi lúc, mọi nơi, tính tình hoà đồng, vui tính, đẹp trai, nhà khá giả, 16 tuổi, cao 1m73.

VÀO TRUYỆN.

1 năm qua cậu đã cố gắng giúp anh nhớ lại tất cả, nhưng 2 người chỉ nhận lại được con số 0, anh mệt mỏi, anh đúng là vô dụng, người mình yêu cũng không nhớ nổi thì làm sao tìm thấy được cô đây, cậu cũng đâu khác gì anh, cậu đã quá bất lực vì anh,đã vậy mỗi ngày phải gặp gương mặt giả tạo của Trâm làm cậu muốn phát điên lên. Nhỏ luôn luôn cản trở việc làm của cậu và anh vì nhỏ sợ anh nhớ ra tất cả. Anh không biết được ý đồ đó nên anh cũng có cảm tình với Trâm hơn.

Anh và cậu cũng có được 1 việc làm ổn định, việc nhẹ nhưng lương cao, 2 người làm nhân viên theo dõi đơn hàng, công việc cụ thể là nhận đơn đặt hàng qua email hoặc điện thoại, theo dõi quá trình sản xuất và lập chứng từ giao hàng.

Cả 2 đang làm thì Thiên lên tiếng:

-Mày đừng tin tưởng vào nhỏ Trâm nữa, nhỏ đó đã hại mày với Quỳnh Anh đó, lúc trước mày quen nhỏ để bảo vệ Quỳnh Anh thôi, chẳng lẽ mày không nhận ra khuôn mặt giả tạo của cô ta sao, tao thì đã hết chịu nổi rồi đó.

-Nếu lời mày nói là thật thì sao cô gái tên Quỳnh Anh gì đó không tới thăm tao.

-Mày và Quỳnh Anh chưa hẳn là đến với nhau, nhưng trước kia Quỳnh Anh yêu mày, cô ấy đâu biết mày cũng yêu cô ấy, do mày quen nhỏ Trâm nên ai cũng tưởng mày yêu nhỏ đó, thậm chí Quỳnh Anh còn không biết mày bị tai nạn thì làm sao mà tới thăm, tao đã nói vậy mày còn không tin mà đem đi tin những lời dối trá của nhỏ Trâm sao?

Anh lắng nghe những lời cậu nói, không phải anh không tin cậu mà vì anh không biết phải làm sao, nếu bây giờ gặp lại cô, anh sẽ không nhớ ra rồi lại vô tình làm cô đau lòng thì sao, sự chần chừ đã khiến anh không thể nào chọn được 1 quyết định đúng đắn, anh cũng không thể hất Trâm ra 1 cách như vậy được, nếu làm vậy nhỏ sẽ tìm cho ra cô bằng mọi cách rồi làm hại cô, anh cũng đã thấy được 1 chút ít giả tạo trong con người Trâm lâu rồi, anh mệt mỏi suy nghĩ.

Trong khi đó tại chỗ cô.

Cô đang chăm chỉ tưới nước cho những bó hoa tươi hơn thì có khách vào:

-Gói cho tôi 1 bó hoa hồng trắng đi._1 giọng nói quen thuộc vang lên làm cô phải dừng mọi hoạt động ngước lên nhìn người con gái trước mắt.

-Là mày sao?_Cả 2 người ngạc nhiên đồng thanh.

-Ừ là tao thì sao, xem ra mày vẫn sống tốt nhỉ._Trâm nói với giọng khinh người nhìn cô.

Cô không nói gì đi tới lấy 1 bó hoa hồng trắng gói lại đứa cho nhỏ:

-Hoa của mày đây, cầm lấy rồi đi đi, tao không rãnh nói chuyện đâu.

-Mày bữa nay xinh đẹp nhỉ, mày không muốn biết Hoan sống với tao ra sao à, nói cho mày biết rất hạnh phúc đấy._Nhỏ không đếm xỉa tới câu nói đó mà đá động vào vết thương của cô, nhỏ biết cô còn rất yêu anh nên cố nhấn mạnh 2 chữ hạnh phúc.

-Mày với Hoan có ra sao tao cũng chẳng quan tâm, dù sao đó cũng là quá khứ, nếu mày muốn nói thì đi ra chỗ khác mà nói 1 mình đi, chỗ này bán hoa chứ không tiếp chuyện._Dù cô đau lắm khi nghe nhỏ nói đang rất hạnh phúc với anh nhưng vẫn cố kiềm chế để nước mắt không rơi ra.

-Biết vậy thì liệu hồn mà tránh xa Hoan ra, đừng có đến gần Hoan, xem như bữa này tao xui, lần sau mày sẽ không gặp người khách này đâu._Nhỏ nói xong giật mạnh bó hoa làm những cái gai đâm vào tay cô chảy máu. Nhưng nổi đau thể xác làm sao đau bằng nổi đau trong tim.

-Quỳnh Anh có chuyện gì vậy, Sau tay Quỳnh Anh lại chạy máu?_Tâm chạy ra khi nghe có tiếng cãi nhau.

-À, không có gì, Quỳnh Anh sơ ý đụng tay vào gai hoa hồng thôi_Cô mỉm cười.

-Người con gái đó là ai vậy, sao Quỳnh Anh lại dấu Tâm.

-Chỉ là người bạn cũ thôi._ Cô nói xong đi luôn để lại Tâm với bao suy nghĩ, Hoan là ai mà người con gái đó lại nói như vậy, thật ra Tâm đã nghe thấy tất cả nhưng Tâm muốn chính miệng cô nói ra, còn cô muốn dấu thì Tâm cũng không hỏi nữa vì nếu muốn nói cô đã nói ra từ lâu rồi.

...

Từ khi Trâm gặp cô, Trâm đã lo lắng rất nhiều vì sợ sẽ có 1 ngày anh gặp lại cô thì lúc đó sẽ ra sao, Trâm đi tới chỗ anh như 1 cái xác không hồn, Thiên và anh khó hiểu nhìn nhau, anh có hỏi Trâm nhưng Trâm đều lắc đầu bảo không có gì cả, anh cũng không hỏi gì nữa, còn Thiên cậu vẫn nghi ngờ gì đó nhưng rồi cũng lắc đầu đi chỗ khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.