Ngoảnh Mặt Nhìn Trăng Tan

Chương 72: 72: Tin Tưởng




Bên phía Mộng Dao, vì Lục Vũ phải nói chuyện với cô chủ nhiệm nên cô đang ngồi một mình trước phòng y tế.

Nhìn bộ đồng phục toàn là sữa, cô vô cùng rầu rĩ.

-Sao về được đây...

Đúng lúc Mộng Dao đau đầu nhất, từ đâu một bộ quần áo thể dục xuất hiện trước mặt cô.

Tưởng Lục Vũ trở lại, Mộng Dao vui mừng ngẩng đầu lên.

Vừa nhìn thấy người kia cảm xúc của cô lập tức tụt xuống.

"Quốc Đình..."

Quốc Đình tay cầm bộ đồ thể dục nói: "Đồ cậu bẩn rồi nên cầm cái này đi thay đi, tớ mượn của một bạn học á.

Nhanh đi thay đi, bị bệnh là mệt đó!"

Mộng Dao dù hơi miễn cưỡng nhưng cũng đành chịu cầm bộ đồ đi thay.

Thay đồ xong trở lại, Quốc Đình đã đứng chờ sẵn cầm theo một chai nước.

Thấy Mộng Dao trở lại thì liền đưa về phía cô.

"Cậu uống đi!"

Biết bản thân đã có bạn trai, lại thêm cả việc Quốc Đình từng thích cô, Mộng Dao không biết giờ cậu ta còn thích không nên xua tay từ chối.

Quốc Đình thấy vậy liền giải thích: "Tớ, tớ còn thích cậu thật nhưng tớ không phải loại người sẽ dùng mọi thủ đoạn phá hoại quan hệ người khác đâu.

Cậu cứ nhận đi, xem như quà tạ lỗi việc trong hội thể thao lần trước...!Cậu vẫn không nhận là tớ đứng đây hoài đấy!"

Hết cách từ chối, Mộng Dao đành nhận lấy.

Đúng lúc ấy Lục Vũ nói chuyện xong với cô giáo vừa hay trở lại vô tình thấy cảnh đó.

Mộng Dao tức thì giật thóp mình, sợ Lục Vũ hiểu lầm Mộng Dao liền đứng lên định giải thích thì Lục Vũ bỗng mỉm cười.

Thái độ vẫn ôn hoà chẳng có gì là để tâm.

Nhìn Mộng Dao, thấy cô đã thay đồ khác, Lục Vũ quan tâm hỏi: "Cậu thay đồ rồi sao?"

Quốc Đình bên cạnh liền giải thích: "Tôi thấy Mộng Dao mặc vậy dễ bị bệnh nên sẵn tiện mượn giúp cậu ấy bộ đồ."

Lục Vũ nghe vậy thì vui vẻ cảm ơn Quốc Đình: "Vậy sao, tôi thay mặt Mộng Dao cảm ơn cậu nhiều nhé!"

Tư Nhiên và Gia Minh lúc này cũng đã bôi thuốc xong bước ra.

Tư Nhiên thấy Quốc Đình thì hỏi ngay: "Sao tự nhiên cậu biết chúng tôi bị chặn đánh thế?"

Quốc Đình xoa cổ, giải thích: "Tôi đang đi thì bị nữ sinh làm chứng lúc nãy đụng vào, thấy lạ nên tôi đi theo.

Nghe lén được việc cậu và Mộng Dao bị đánh nên tôi vội vàng đi tìm người giúp.

Ban đầu tôi tìm bạn học Thẩm cơ nhưng cậu ấy đi về rồi nên tôi đi tìm Lục Vũ, cậu ấy đến cứu mấy cậu còn tôi đi báo giáo viên!"

"Ồ!..."

Cảm ơn cậu đã đi báo sớm."

Nhận được lời cảm ơn của Gia Minh khiến Quốc Đình hơi không quen.

Nhìn trời cũng đã sắp tối, Gia Minh liền đề nghị: "Trời cũng đã muộn rồi, chuyện cũng đã giải quyết xong, mọi người nên về nghỉ ngơi đi."

-----------------------------------------------------

Cùng đi trên đường, Mộng Dao lén nhìn Lục Vũ, suy nghĩ đắn đo một hồi cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí nói: "Lúc nãy Quốc Đình năn nỉ mãi tớ mới nhận.

Tớ với cậu ấy không có gì đâu nên cậu đừng lo!..."

Lục Vũ bỗng mỉm cười, nhận ra sự bồn chồn của Mộng Dao, cậu liền an ủi: "Tớ tin tưởng cậu mà."

"Nhưng...!Dù vậy cậu cũng không ghen sao?..."

Lục Vũ dừng bước, cậu cười ngượng ngùng, mặt hơi đỏ lên nói: "Nói không có thì là nói dối nhưng mà tớ không lo lắng gì hết!"

Mộng Dao khó hiểu hỏi lại: "Tại sao lại không lo lắng?"

"Vì tớ tin cậu.

Tớ tin Mộng Dao là một cô gái tốt, mạnh mẽ luôn một lòng với bạn bè và người yêu.

Chẳng phải điều đó đã được chứng minh qua việc cậu không vì bảo vệ bản thân mà phản bội bạn học Dạ sao?"

Quay đầu nhìn thẳng vào mắt Mộng Dao, Lục Vũ khẽ cười nói tiếp: "Tớ biết Quốc Đình thích cậu nhưng tớ tin tình yêu giữa tớ và cậu hơn.

Tớ sẽ không ngăn cản cậu gặp ai hay nghi ngờ cậu với ai.

Đối với tớ, yêu là tin tưởng trao trái tim hoàn toàn, dùng sự chân thành không ràng buộc người kia!...!Mộng Dao à, nếu sau này tớ làm buồn hay không thích tớ nữa thì cậu cũng hãy nói với tớ nhé.

Nếu cậu có quyết định khiến cậu hạnh phúc thì tớ sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ cậu hết mình!"

Nghe những lời nói của Lục Vũ, trái tim của Mộng Dao không tự chủ được mà đập liên hồi.

Quay mặt sang chỗ khác để che đi gương mặt đang đỏ lên của mình, Mộng Dao rung động không thôi.

-Đây là cảm giác của nữ chính ngôn tình sao? Nói thiệt thì...!thích thật...

Sau một lúc yên lặng, Mộng Dao nghĩ thật kĩ rồi mới lên tiếng: "Lục Vũ ơi, cậu tiến lại gần tớ xíu được không?"

Lục Vũ khó hiểu nhưng vẫn nghe theo Mộng Dao tiến đến gần cô.

Cảm thấy khoảng cách đã đủ gần, Mộng Dao liền nhón chân lên, túm lấy cổ áo Lục Vũ hôn nhẹ lên má cậu.

Buông Lục Vũ ra, Mộng Dao ngại ngùng nói: "Cậu không chia tay với tớ thì tớ sẽ không bao giờ chia tay đâu."

Khựng lại trong vài giây, Lục Vũ nhìn Mộng Dao nở nụ cười hạnh phúc, vui vẻ đồng ý.

-----------------------------------------------------

Vài ngày sau, tin tức nhóm bạn hoa khôi bị xử phạt lan truyền khắp nơi.

Theo thông báo xử phạt từ các giáo viên, cả nhóm Minh Thi phải xin lỗi nhóm Tư Nhiên và tất cả đều bị hạ hạnh kiểm ghi vào học bạ.

Tuy thế, điều khiến mọi người xôn xao gấp bội là thông tin hẹn hò của học bá nam thần Thẩm Gia Minh.

Nam thần có người yêu đã hot giờ người yêu ấy còn là con trai thì càng hot hơn.

Gia Minh sau khi để Tư Nhiên bị thương thì đã bật chế độ cảnh giác bảo vệ cao nhất.

Tư Nhiên đi đâu Gia Minh cũng đi theo, từ nhà vệ sinh đến căn tin không bỏ sót chỗ nào.

Không chỉ là bảo vệ, Gia Minh còn nhân cơ hội làm càn.

Do đã công khai mối quan hệ nên Gia Minh như chú chim được thả khỏi lồng.

Cậu không còn ngừng một ngại thể hiện tình cảm nữa, hết nắm tay đi quanh trường đến lén hôn Tư Nhiên.

Cả trường cũng vì thế mà ăn cơm chó đến phát ngán.

Hôm ấy Gia Minh đang cùng Tư Nhiên mua đồ trong căn tin thì vô tình bắt gặp Minh Thi và Minh Triết.

Tám mắt nhìn nhau, Gia Minh không nói gì mà chỉ đứng chắn trước mặt Tư Nhiên.

Minh Thi kia thì có vẻ vẫn chưa chừa, lớn giọng đá xéo.

"Tưởng gu của bạn học Thẩm thế nào ai ngờ lại là gay!"

Gia Minh không đáp lời, vẻ mặt cậu lúc này đã trở nên u ám.

Im lặng một hồi lâu, Gia Minh bỗng bước tới đứng giữa Minh Triết và Minh Thi, nói nhỏ đủ để hai người kia nghe.

"Tôi vẫn chưa bỏ qua chuyện cậu đánh Nhiên Nhiên nhà tôi đâu."

Nói xong câu đó, Gia Minh nhìn Minh Triết, để lại một ánh nhìn ẩn ý rồi cùng Tư Nhiên rời đi.

Cả người Minh Triết lạnh toát, cậu nhìn em gái vẫn tỏ ra khinh thường thì lo lắng bảo: "Mấy ngày tiếp theo em ở nhà đi."

"Tại sao chứ?!"

Minh Triết nghiến chặt răng cố khống chế cơn giận của mình, nói: "Ai em không chọc mà lại chọc tên điên Thẩm Gia Minh thế? Cậu ta bên ngoài bình thường thế thôi chứ ác lắm! Anh chưa thấy ai đụng vào cậu ta mà còn yên ổn đâu."

Dứt lời, Minh Triết không thèm quan tâm Minh Thi nữa cũng rời đi.

Minh Thi đâu biết rằng, cô ta vừa mới đánh thức một con quái vật tàn nhẫn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.