Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 5: Chương 5




Nguyệt Liên mấy hôm nay vắng mặt ở Thủy cung vì phải đến Thiên Cửu gặp Phượng Minh, Phượng Minh có chút nghi ngờ liệu Hi Hoa có làm gì khiến Nguyệt Liên giận đến độ bỏ nhà đi đến vậy.

Nguyệt Liên tự rót ly rượu uống, sau một hồi suy tư lại hướng Phượng Minh dò hỏi: "Ta nghe nói Phi Yên công chúa muốn nhậm chức Hoa thần."

Phượng Minh cười nói: "Tin tức thật nhanh đó, nghĩa đệ ta không biết chuyện đó chứ?"

"Chưa biết, nhưng nếu Thiên đế chấp thuận thì y sẽ biết."

Phượng Minh lắc đầu nói:

"Vẫn không nên để đệ ấy biết.

Thật ra chuyện này chỉ là trong nội bộ, vài hôm trước Thiên hậu đến gặp Thiên Đế nói là ngày sinh thần của Phi Chân hoa nở rộ khắp tứ hải bát hoang, vì thế đinh ninh Phi Chân có thể trở thành Hoa thần nên cầu xin Thiên đế đồng ý giúp nàng.

Chuyện này các thượng thần đa phần không đồng ý, làm Hoa thần không dễ đàng, không phải muốn chọn ai là chọn huống hồ đây là việc đại sự của Hoa giới.

Thế nên chuyện này Thiên đế đã gác lại rồi, ngươi cứ yên tâm.

Có ta ở đây thì chẳng ai đụng đến chức vị của Tiểu Hoa được đâu."

Nguyệt Liên nhấp rượu, xem ra hắn lo xa rồi, một lúc hắn lại nói:

"Trận pháp đó, có cách nào phá bỏ không, ta sợ sắp đến ngày tế Đồng Lô Hồng Liên.."

Phượng Minh thở dài: "Ngươi nhắc đến lại càng thêm bực mình, hôm trước ta muốn vào Tàng thư để tìm một số trận pháp cổ, ấy vậy mà Tịch Nhan hắn lại ba lần bảy lượt không cho ta đi vào nơi chứa sách đó, đã vậy trong một tháng tới ta vô duyên bị Thiên đế giáng phạt cấm túc ở điện của mình vì gây mất trật tự."

Nguyệt Liên hừ một tiếng, đôi mắt nhíu lại:

"Lại là Tịch Nhan, Hai hôm trước hắn cũng đến Long giới nói ta dừng việc điều tra về trận pháp, hãy để Hi Hoa yên nghỉ."

Phượng Minh cười khinh uống cạn chén rượu: "Hắn sợ chúng ta tìm ra manh mối, lại mượn danh nghĩa bằng hữu thâm tình cũ của Hi Hoa mà qua mắt người đời.

Nhưng ta chắc người đứng sau mọi chuyện bảy phần là hắn, chỉ tiếc là ta không có chứng cứ, nếu không hắn sẽ chẳng an lành, cuộc sống lên như diều gặp gió."

Cả hai người đều rơi vào trầm tư, sắp đến thời kì nhạy cảm nhất mà một người lại bị cấm túc còn một người vì mang thân vật Long giới nên không được chen sâu vào chuyện Thiên Cửu.

Nguyệt Liên thở dài hướng nhìn vườn hoa phượng hoàng nở rộ, bâng quơ bắt lấy một cánh hoa.

Phượng Minh mở lời:

"Còn về nghĩa đệ của ta, với tính tình của đệ ấy ta hiểu nhưng ta chẳng bao giờ khuyên được đệ ấy điều gì."

Nguyệt Liên chậm rãi khoan thai nói: "Ta sẽ thành công nếu ngươi không đưa pháp bảo cho y."

Phượng Minh cười ha hả, gãi đầu nói:

"Cái này..

Ta không nghĩ đệ ấy có thể ra tay không thương tiếc đối với ngươi, nhưng mà không sao, ta dạy cho ngươi cách lay động đệ ấy là được chứ gì?"

"Vì sao lại phải lay động mà không phải Cưỡng chế?"

Phượng Minh nhăn mặt mà rất muốn gọi Họa Tiễn thiêu rụi con rồng trước mặt: "Vậy thì ngươi kéo đệ ấy đi đánh nhau luôn đi, đến lúc đó đừng gọi ta nhặt mạng ngươi về.

Ta thừa biết ngươi không dám đánh đệ ấy."

Nguyệt Liên hừ một tiếng không nói, Phượng Minh lắc đầu ngao ngán cái con rồng này cực kì không có nghị lực.

"Hi Hoa..

Hi Hoa".

Mới đầu sớm hôm, Nguyệt Liên đập cửa rầm rầm gọi Hi Hoa dậy, y mở cửa giáng cho hắn một cái bình vào mặt.

Hắn vội ôm mặt nói: "Mão Nhật đã đỏ rực rồi, ngươi mau thay y phục đi với ta"

"Ta không đi!"

Nữa canh giờ sau..

Cả hai cưỡi đám mây đi, Hi Hoa hậm hực nguyền rủa: "Ta mà mở được dây trói tiên này thì ngươi coi chừng cặp sừng của ngươi."

Nguyệt Liên vui vẻ nhìn sau ống tay áo của Hi Hoa chính là sợi dậy trói tiên Phượng Minh chuẩn bị, nó khiến y không càn quấy được.

Đi được một lúc Hi Hoa hỏi: "Ngươi muốn đưa ta đi đâu?"

"Ngươi quên rồi sao? Mỗi năm đến ngày này Hoa giới sẽ chuyển mật đến cho Long giới, chắc chắn ngươi sẽ gặp được người quen."

Nguyệt Liên ôm eo Hi Hoa mà nhảy xuống, cả hai đứng khuất sau một gác nhỏ quan sát.

Hi Hoa nhìn, đôi mắt bỗng dưng đỏ lên, y nghe tiếng người Hoa giới nói chuyện, có người y rất quen, đó là các thần dân của y, họ vì y mà xây tặng y một lễ đài, có Dương Tử, hầu cận bên cạnh y.

Hi Hoa như muốn lao ra gặp mọi người liền bị Nguyệt Liên giữ lại: "Đừng ra..

Nơi này rất đông."

Nói xong hắn để y đứng đó rồi bước ra ngoài

"Tham kiến Đế Long"

Dương Tử là một loài hoa Hải Đường tu luyện thành hình dáng người, là hầu cận cạnh Hi Hoa từ nhỏ.

Y cúi người nói: "Đế Long..

Mỗi lần đến giao mật chúng tôi đều được ngài tiếp đãi nồng hậu, thật cảm tạ ngài."

Nguyệt Liên mỉm cười lại nói: "Hôm trước Hoa đế có ghé thăm, ngài ấy có nhờ ta một việc vì chuyến giao hàng, ngươi luôn đảm nhận vai trò quản lí, ta cũng cần bàn với ngươi.

Đến tiểu lầu kia đi."

Nói xong hắn rời đi, Dương Tử liền giao việc quản lí cho một người khác rồi hướng tiểu lầu mà đến.

Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa mỉm cười tháo sợi dây ra nói:

"Đi với ta đến gặp hắn.

Ngươi không an tâm Hoa đế chống đỡ Hoa giới thì chỉ có thể để hắn thay ngươi giúp đỡ Hoa đế.

Ở Hoa giới ai ai cũng đều là con dân, luôn kính trọng ngươi, hắn mà gặp ngươi chắc cũng sẽ rất vui."

Hi Hoa tỏ vẻ háo hức, Nguyệt Liên mỉm cười đội lên đầu y chiếc đấu lạp có màn chướng lại ân cần cột dây cẩn thận, xong xuôi liền cầm tay y dắt đi, đơn giản vì để y không bị vấp ngã nhưng lọt vào mắt người khác đó không phải là hành động bình thường.

Cửa mở.

Dương Tử liền đứng dậy hành lễ rồi nhìn qua Hi Hoa, Nguyệt Liên xoay người đóng cửa, Hi Hoa liền tháo đấu lạp xuống.

Dương Tử trợn mắt: "Điện, điện hạ.."

Dương Tử đứng bất động, đôi mắt hắn đã rớt giọt lệ, hắn dường như không tin vào mắt mình, đưa hai tay muốn chạm vào Hi Hoa.

Hi Hoa thoáng xúc động, mỉm cười đưa hai tay lên, một đóa hoa Hải đường hiện ra, là vật kí kết chủ tớ của hai người.

Dương Tử bật khóc nắm lấy tay y mà quỳ xuống, áp lên trán của mình.

Đây là lễ tục bày tỏ sự thành kính đối với vị thần của mình ở Hoa giới, Hắn nói trong tiếng khóc:

"Điện hạ, người trở về rồi..

Điện hạ trở về rồi, thật cảm tạ trời đất ban phúc.."

Hi Hoa vuốt mái tóc hắn, nhỏ giọng nói: "Để đệ vất vả rồi..

Xin lỗi đệ."

Dương Tử lắc đầu, lau vội nước mắt rồi nói: "Không có..

Đệ không vất vả gì cả.

Cách đây không lâu hoa ở Hoa giới nở rộ, đệ vào dọn dẹp phòng của điện hạ thì thấy hoa Băng Tuyết Lĩnh bừng sáng, tiên khí bao phủ, lúc đó đệ hoài nghi liệu điện hạ sẽ trở về, không nghĩ đó là thật..

Vị Thần của đệ đã trở về rồi."

Hi Hoa mỉm cười lau nước mắt cho hắn.

Nguyệt Liên đi đến đỡ Dương Tử đứng dậy nói:

"Đứng lên đi rồi nói chuyện, hai người cứ thong thả.

Ta đi chuẩn bị một số việc, đừng để người khác biết được chuyện Hi Hoa trở về." Nguyệt Liên rời đi, Dương Tử vội đỡ Hi Hoa đến bàn ngồi, rót trà cho y vui vẻ hỏi:

"Điện hạ..

Người về rồi vậy Hoa đế có phải đã biết không.

Trước khi đệ từ Hoa giới đến đây có gặp Hoa đế, nhìn ngài ấy vui vẻ yêu đời, hai người đã gặp nhau rồi sao?"

Hi Hoa gật đầu nói: "Ta trở lại tứ hải bát hoang không lâu, cũng vừa gặp Phụ thân hôm trước..

A, Dương Tử, sẵn đệ ở đây ta có chuyện muốn hỏi đệ."

"Điện hạ cứ hỏi, đệ biết gì liền sẽ trả lời..

Chỉ là đệ xin phép nói trước, riêng chuyện của Tịch Nhan..".

Dương Tử ngập ngừng nhưng trong mắt lại ngập tràn thù hận, Hi Hoa mỉm cười nói:

"Là chuyện khác, không liên quan đến hắn.

Đệ kể cho ta nghe tình hình của hoa giới trong một vạn năm qua đi."

Dương Tử gật đầu nói:

"Chuyện này đương nhiên không thể giấu giếm điện hạ..

Điện hạ, người biết chuyện Cơ mật của hoa giới đúng không.

Sau khi người biến mất trong năm đó, Hoa giới gần như điêu đứng, khắp nơi hoa héo úa, vô tình là nơi yêu ma để ý cướp lấy, một phần là để có lãnh thổ, một phần là vì cơ mật của Hoa giới.

Trong lúc chật vật ấy cũng may nhờ có Phượng Minh Tinh Quân cùng Đế long giúp đỡ mới giải tỏa được mối nguy hiểm ba năm liền, vì tứ hải bát hoang vừa trải qua thời kì khó khăn nên thắng thua rất khó phán đoán."

Hi Hoa giữ chặt ly trà, Dương Tử nói tiếp:

"Tuy là sau trận chiến bên ta thắng nhưng cũng gặp không ít khó khăn, đặc biệt là có kẻ lợi dụng sự hỗn loạn đã đặt rất nhiều trận pháp cấm ở khắp nơi trên Hoa giới, kể cả nơi an nghỉ của điện hạ và Hoa Mẫu."

Hi Hoa bất động nhìn Dương Tử như thể đang tiếp thu lời nói kia, Dương Tử vội quỳ xuống:

"Là đệ làm việc thiếu sự nghiêm chặt, điện hạ xin trách phạt.."

Hi Hoa cảm thấy hơi thở mình có chút khó khăn, y run giọng nói:

"Đứng lên đi, ta muốn nghe đệ kể tiếp, chúng đặt trận pháp lên nơi an nghỉ của mẫu thân ta, là có âm mưu gì?"

"Chuyện này..

đệ không biết, có điều Trận pháp ấy rất kiên cố, Hoa Đế cho đến giờ dù dùng bao nhiêu cách vẫn không thể phá bỏ nó.

Có lần Hoa đế nói với đệ, trận pháp ấy giống như trận pháp phong ấn, có thể có người không muốn điện hạ trở về nên mới lập nó, còn về phần Hoa Mẫu, đệ nghĩ là liên quan đến Tượng Mẫu Đơn."

Hi Hoa trầm mặt, Tượng Mẫu Đơn được coi là trấn pháp của Hoa giới, là nơi linh hồn của Hoa Thần.

Từ trước đến nay nơi an nghỉ của Mẫu thân gắn với tượng đài, có lẽ là muốn giở trò qua mắt người, nghĩ một chút y lại hỏi: "Ngoài chuyện đó, còn gì nữa không?"

Dương Tử trả lời nhưng có phần cố ý bỏ qua vài chuyện, Hi Hoa biết hắn là không muốn nhắc đến Tịch Nhan.

"Hoa giới ta đã dựng lên một kết giới không để yêu ma xâm phạm cũng là cách duy nhất kiềm chế trận pháp đó.

Tuy là có nhiều kẻ không biết điều, muốn chiếm lấy Hoa giới nhưng điện hạ yên tâm, thần dân Hoa giới một lòng trung thành, tuân theo thiên sách truyền thống, họ sẵn sàng đứng ra đánh đuổi bọn chúng.

Bây giờ Hoa giới đã ban bố thêm luật, phàm không phải người ở Hoa giới phải có sự cho phép của Hoa đế và những vị thần trong Vương Thành mới được vào Hoa giới.

Từ khi đó, Hoa giới mới được yên ổn hơn."

Hi Hoa mỉm cười: "Thật tốt.."

Dương Tử cười nói: "Nhưng bây giờ điện hạ đã trở về rồi, Hoa giới không còn lo thiếu thốn mật hoa nữa, thần dân Hoa giới cũng không phải chịu nhìn kẻ ngoại tộc làm thần trên của họ..

Điện hạ, người bao giờ mới trở về Hoa giới?"

Hi Hoa nghe hỏi liền đứng dậy, nói nhỏ:

"Ta rất muốn về..

Đệ..

Đệ đưa ta về Hoa giới đi."

Dương Tử ngạc nhiên, lại căng mặt nói:

"Điện hạ là bị Đế Long bắt ép ở đây sao? Ngài ấy không cho điện hạ trở về Hoa giới."

Hi Hoa gật gật dẫu biết ý định bắt y ở lại đây không phải là ý định của Nguyệt Liên.

Dương Tử liền hùng hồn nói: "Được.

Người Hoa giới thích sống tự do không thích cầm tù, đệ đưa điện hạ về Hoa giới."

"Không được nha."

Cả hai giật mình cùng nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Nguyệt Liên ngồi vắt vẻo trên đó.

Dương Tử liền đứng trước Hi Hoa hướng Nguyệt Liên nói:

"Đế Long, vì sao lại không được, Hoa giới là nơi điện hạ sinh ra, ngài vì sao không cho điện hạ của ta trở về."

Nguyệt Liên hừ một tiếng:

"Ai là điện hạ của ngươi? Tên tiểu tử ngươi chưa biết chuyện thì đừng gây thêm phiền.

Ta đương nhiên có thể đưa y về Hoa giới bất cứ lúc nào y muốn, có điều Hoa đế không cho, ta nào dám trái phép."

Dương Tử ngẩn người lại quay sang Hi Hoa hỏi: "Hoa đế không cho điện hạ về sao?"

Hi Hoa cười trừ, ánh mắt lườm qua Nguyệt Liên.

Dương Tử thở dài nói: "Từ trước đến nay đệ luôn tuân theo chỉ định của điện hạ..

Nhưng mà đã là lệnh của Hoa đế..

Điện hạ, đệ không có sức phản kháng."

"Nhưng ta muốn về..

ta muốn đến Tẩy Hoa cung.."

Hi Hoa bỗng dưng dừng nói, Dương Tử chỉ biết cụp mặt im lặng.

Nguyệt Liên bước đến vỗ vai Dương Tử nói: "Ngươi trở về Hoa giới trước đi, ở đây có ta, điện hạ nhà ngươi sẽ không sao đâu."

Dương Tử trầm mặt, lại đi đến trước mặt Hi Hoa nói:

"Điện hạ..

Đệ biết điện hạ rất nhớ Hoa giới, đệ cũng không muốn rời điện hạ nhưng mà bây giờ Hoa giới không phải là nơi điện hạ có thể tịnh dưỡng.

Điện hạ ở đây đợi đệ, đệ sẽ sớm giúp Hoa đế giải quyết mọi chuyện xong liền mở tiệc đón điện hạ trở về.."

Hi Hoa buồn bã nói: "Đệ giấu ta rất nhiều điều.."

Dương Tử cười: "Nhưng đều là vì điện hạ.."

Dương Tử nắm lấy tay Hi Hoa, quỳ gối một chân mà nói: "Điện hạ, chăm sóc tốt cho mình, sau này còn trở về với thần dân Hoa giới."

Hi Hoa cụp mắt, nét mặt buồn rầu tiếc nuối, chỉ biết gật đầu.

Dương Tử đã rời khỏi Long giới, Hi Hoa vẫn ở tiểu lầu ấy, y ngồi bó gối trên trường kỷ bằng ngọc, đôi mắt đã đỏ lên.

Nguyệt Liên đi vào khẽ đóng cửa, đi đến đặt trên bàn một hũ mật nói:

"Dương Tử nói ngươi rất thích loại mật này, muốn ăn không?"

Hi Hoa dường như không để ý lời hắn nói, hắn đành đi đến ngồi ở cạnh trường kỷ, hỏi vui:

"Giận ta sao?"

"Ta..

nhớ nhà.."

Nguyệt Liên ngưng nụ cười, nhìn Hi Hoa buồn bã, hắn trong tâm cũng không cười nỗi.

Bỗng chốc lại nghe Hi Hoa nói tiếp, lời nói mang theo ý cầu xin

"Ngươi cho ta về Hoa giới đi, phụ thân có trách phạt..

ta sẽ đứng ra nhận hết.."

Nguyệt Liên trầm mặt, nhỏ giọng nói: "Ngươi, chưa thể về"

"Vì sao?" Hi Hoa bật dậy, nắm lấy Nguyệt Liên nói:

"Vì sao không đưa ra cho ta một lí do vì sao không được về? Hoa giới chắc chắn đang xảy ra chuyện, ta vì sao không được về..

Nơi an nghỉ của mẫu thân ta bị chúng phá rối, ta vì sao lại không thể về giết chúng..

Các người đều muốn giấu ta điều gì, các người xem ta là đứa con nít sao."

"Hi Hoa..".

Nguyệt Liên trầm giọng, ánh mắt có chút không đành lòng.

Hi Hoa từ từ buông cổ áo Nguyệt Liên, cả người ngồi thẩn ra.

Nguyệt Liên nói:

"Tất cả mọi chuyện không phải là cố ý giấu ngươi, có điều Dương Tử hắn nói đúng, giấu để tốt cho ngươi mà thôi.."

Hi Hoa không để ý đến hắn nói: "Ta không cần..

Ta không cần nghĩ cho bản thân ta.."

"Ngươi phải nghĩ cho bản thân ngươi".

Nguyệt Liên nắm chặt hai vai của Hi Hoa mà nói:

"Ngươi là trụ cột của Hoa giới, ngươi không nghĩ đến bản thân mình thì hãy nghĩ đến con dân Hoa giới.

Vì sao một vạn năm trước ngươi rõ biết đi vào con đường đó là chỉ có chết nhưng vẫn đi, ngươi chẳng phải nghĩ cho tứ hải bát hoang sao.

Nhưng ngươi đâu biết, tứ hải bát hoang được cứu còn Hoa giới thì không, vì đâu hoa héo tàn, vì đâu dân chúng Hoa giới phải bảo vệ từng nhành cây ngọn cỏ để không phụ lòng ân của ngươi.

Ngươi có biết bản thân ngươi gặp chuyện, ai là người đau khổ, ai là người gánh chịu hậu quả không? Ngươi luôn nói ngươi vì Hoa giới, vậy sao bản thân không tự hỏi ngươi đã bảo vệ được mình chưa mà đòi bảo vệ người khác."

Hi Hoa mở to mắt nhìn Nguyệt Liên, cổ họng như muốn nói nhưng không phát ra thành lời.

Nguyệt Liên cắn chặt răng, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt lăn trên gò má Hi Hoa, hắn nói tiếp:

"Họ chọn cách bảo vệ ngươi để cuộc sống họ được tốt hơn..

Ngươi chính là thần trong lòng của họ, thế nên ngươi phải biết thế nào là tốt cho mình và tốt cho họ.

Ta không thể để ngươi trở về Hoa giới gánh vác trọng trách ngay lúc này, nhưng ta hứa với ngươi, sau một thời gian ngắn nữa thôi ta sẽ đưa ngươi trở về Hoa giới, sẵn sàng dốc hết sức nếu ngươi cần ta.

Ngươi không phải lo về những trận pháp ấy, ta còn ở đây, nó sẽ không làm gì được nơi yên nghỉ của Hoa Mẫu Nữ đâu, yên tâm đi..

Tin ta"

Màn đêm rũ xuống, Mộ Linh đứng chờ ở trước điện thấy Nguyệt Liên về liền chạy đến hành lễ nhưng hắn đã ra hiệu im lặng.

Mộ Linh nhìn Hi Hoa đang yên giấc trên lưng hắn liền hiểu chuyện, vội đi trước mở cửa tẩm điện thay cho hắn.

Nguyệt Liên nhẹ nhàng đặt Hi Hoa xuống giường, cởi phát quan và giày cho y.

Mộ Linh hạ thấp giọng hỏi:

"Quân thượng, có cần chuẩn bị gì không ạ."

"Không cần đâu, ngươi lui đi."

Mộ Linh hành lễ rồi rời đi.

Nguyệt Liên thi pháp che bớt ánh sáng từ dạ minh châu, ánh mắt từ từ chuyển hướng nhìn Hi Hoa đang yên giấc, hắn có để ít mê dược vào mật nên giấc ngủ của y có thể sâu hơn.

Nguyệt Liên thở nhẹ nhàng, vận nội khí, một linh châu ánh vàng hiện ra, từ linh châu đó xuất hiện lưu quang bao bọc lấy thân thể Hi Hoa.

Cứ duy trì như vậy qua một nén nhang.

Ở đằng sau cánh cửa là Mộ Linh và Diễm Du, Diễm Du nhỏ giọng hỏi: "Mộ Linh tỷ tỷ, sư phụ đêm nào cũng thừa dịp lúc Hoa thần ngủ say mà vận linh châu vào người y làm gì vậy ạ!"

Mộ Linh thở dài:

"Linh châu hóa từ nước mắt sâu trong tâm của rồng, được đặt trong thần thức của Quân thượng.

Linh châu ấy có thể dụng tiên khí để tìm hồn phách.

Tỷ nghe nói hồn phách Hoa thần vẫn chưa đủ mà sắp đến ngày Đồng Lô Hồng Liên mở, thế nên Quân thượng phải thường xuyên vận linh châu để thu thập hồn phách cho Hoa thần đê tránh bị tà má quấy rầy."

Diễm Du gãi đầu rồi hỏi:

"Nhưng như vậy có nguy hiểm quá không, lỡ như linh châu vỡ thì sao? Mà đệ nghe nói, linh châu này chỉ dùng khi chủ nhân nó gặp nạn, bây giờ sư phụ dùng cho Hoa thần rồi lỡ sư phụ có chuyện gì thì như thế nào ạ?"

Mộ Linh mỉm cười xoa đầu Diễm Du, ôn tồn nói: "Đúng như đệ nói, như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Có điều, đối với Chủ thượng, Hi Hoa thượng thần còn quan trọng hơn cả bản thân ngài huống chi là viên linh châu nhỏ bé ấy.

A Du, sau này lớn lên đệ sẽ hiểu, khi yêu một người, mặc kệ đúng sai, được mất, họ sẽ sẵn sàng làm bất cứ mọi chuyện vì người mình yêu, không sợ chết, không sợ bị người người xa lánh, chỉ cần người ấy hạnh phúc, có một cuộc sống vui tươi tốt đẹp là được."

Diễm Du gật đầu nói: "Đệ sẽ nhớ lời tỷ tỷ dạy bảo.

Tỷ tỷ chúng ta về thôi."

Hai người khép nhẹ cửa rồi rời đi, chỉ còn Nguyệt Liên.

Hắn thu linh châu trong lòng bàn tay rồi ẩn nó đi, hắn đưa tay nhẹ kéo chăn đắp cho Hi Hoa, đặt khẽ nụ hôn lên ấn hoa văn trên trán y mới rời đi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.