Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 36: 36: Kết Thúc Phần I




Nghe tiếng ngâm, Hi Hoa vội ngẩn đầu nhìn lên cây hải đường gần đó, ngồi trên nhành là một nam tử tóc bạch kim vận tử y thanh thoát, đôi mắt hoa đào chớp nhẹ nhìn y, trên tay cầm vò rượu trắng nhỏ từ từ nhâm nhi nhìn rất tiêu sái.

Hi Hoa đứng dậy bước đến gốc cây nói:

"A Lưu, lâu rồi không gặp."

Tuyết Lưu cười mỉm rồi nhảy xuống, tựa lưng vào gốc cây nói: "Thời buổi này tìm một khắc nghỉ ngơi cũng không có, huynh lại còn bận tâm chuyện vụn vặt, vẫn còn nhớ mặt nhau là tốt rồi."

Hi Hoa cười khan nói: "Nếu đệ cứ giả dạng thành nữ nhi mãi thì đúng là ta sẽ quên đệ rồi đó!"

Tuyết Lưu xùy một tiếng rồi khoanh tay nhìn Hi Hoa, ánh mắt đánh giá y một lượt.

Hi Hoa có chút ngại ngùng lạ thường, đang muốn hỏi lại thấy người trước mặt lắc đầu xong lại xoa cằm nói: "Xem ra ngồi ngắm huynh sẽ không phí thời gian bằng việc ngồi ngắm Bác Tu..

Chậc chậc, thật đẹp."

Hi Hoa khoanh tay nở nụ cười, tiểu tử này là lần đầu biết khen người khác.

Tuyết Lưu cười tươi kéo tay Hi Hoa đi, lại nói: "Ta chỉ khen mỗi huynh đẹp thôi, nào, ta còn muốn nghe huynh hiểu được gì từ chuyện lịch kiếp lần này, huynh đã xử vài tên chưa, chưa xử thì để ta thay huynh đi xử, đánh nhau với thần tiên thật k1ch thích."

Cả hai ngồi ở một bàn đá, rất nhanh trà quả đều được đem ra, Hi Hoa từ tốn nói: "Chuyện lịch kiếp coi như là một thứ đã qua không thuộc về chốn thần tiên.

Cũng đa tạ đệ đã giúp ta rất nhiều, còn việc xử lí thì ta đã xử xong xuôi rồi."

Tuyết Lưu cắn hạt dẻ, lại tỏ thái độ kinh ngạc: "Xử xong xuôi! Cái tên Ôn Ngọc đó đáng ra phải bị đày đến Tháp Tỏa Yêu chứ không phải là đi lòng vòng chỗ Điểu tộc? Huynh có phải bạch liên hoa đâu, phải băm hắn trăm mảnh.

Hay huynh không có chứng cứ, đây, ta làm nhân chứng!"

Hi Hoa lắc đầu nói: "Mọi chuyện không nhất thiết phải rối tung lên, ta đương nhiên biết việc làm của Ôn Ngọc đối với ta là không thể bỏ qua, nhưng ta vẫn còn phải nhờ hắn nhiều việc, không thể tùy ý ra tay."

"Ý huynh là tìm ra kẻ chủ mưu?"

Hi Hoa gật đầu: "Điểu tộc rất được sự sùng bái của nhiều tộc ở tứ hải bát hoang thế nên dưới con mắt của nhiều người phải biết cách giữ mình, vậy đệ nghĩ sao về việc Ôn Ngọc lại gây hiềm khích với ta một cách công khai như vậy, hắn căn bản không phải không sợ tội mà là đã có người chống lưng đằng sau, nghĩa là hắn thuộc loại người thích thách thức, muốn nhìn người khác tuy biết rõ chân tướng nhưng không vạch được tội của hắn."

Tuyết Lưu xoa cằm rồi uống ngụm trà: "Ta rất muốn biết ai lại có thế lực đến kia."

"Vẫn chưa thể xác định!" Chén trà được đặt gọn lại trên khay, Tuyết Lưu ngừng một chút lại hỏi, mắt trái nháy một cái: "Vậy chuyện đó bỏ qua, chuyện của huynh với Nguyệt Liên sao rồi.

Ây ta nói chuyện tình này thật sự khiến ta cảm kích vô cùng, tự ta cũng có ước mơ sau này sẽ có người yêu thương mình thật lòng bất chấp tất cả chỉ vì mình.

Hi Hoa, huynh nên nắm bắt cơ hội, mặc kệ lời dị nghị đi.

Sẽ chẳng có mấy ai chịu sống vì mình như vậy đâu."

Hi Hoa chống má nhìn ra phía xa, Tuyết Lưu nhanh nhảu nói: "Hay vì huynh không biết bày tỏ tình yêu của mình, để ta chỉ cho.

Chính là nam nhân động thủ không động khẩu, một bước nhảy đến đích luôn."

Hi Hoa nghệch mặt nhìn Tuyết Lưu, ánh mắt tỏ vẻ phức tạp, Tuyết Lưu vui vẻ nói: "Không hiểu đúng không, vậy thì chỉnh đốn lại một câu, gạo nấu thành cơm luôn.

Lên giường tỏ ý."

Đầu Hi Hoa trượt khỏi bàn tay một cái, mặt y trở nên đen sầm: "Ta đã hiểu lí do vì sao Bác Tu một phần muốn tránh xa đệ một phần lại kè kè bên đệ không cho đệ làm loạn là phải."

Tuyết Lưu phồng má ngồi xìu xuống: "Huynh không hiểu thế nào là tình thú cả!"

Hi Hoa lắc đầu bó tay, cái tình thú một bước thành tiên này quả nhiên không ai dám làm đâu.

Lễ sắc phong cũng sắp đến, Hi Hoa hẹn với Nguyệt Liên đến thỉnh an Vạn Uyên chiến thần và ở Côn Luân học tập lễ nghi.

Hơn một tuần sau lợi trở về, Hi Hoa vẫn ngồi trên xích đu đọc sách, Nguyệt Liên lại ung dung ngồi một bên cầm giỏ nho bóc thành hai phần.

"Này, ăn đi!"

Hi Hoa liếc mắt nhìn dĩa nho được bóc vỏ, trắng nõn nà đặt một bên, khóe môi bỗng cười.

Không nghĩ hắn chịu làm những việc vặt này.

Bỏ một trái vào miệng, chua thấu trời xanh, mặt y nhăn lại, cơ hồ cả người run nhẹ một cái.

Nguyệt Liên chớp mắt nói: "Ăn nho chua cho tốt!"

Nuốt xong trái nho là bao nhiêu chữ vừa đọc tan biến hết.

Nhìn giỏ nho xanh ngắt, Hi Hoa cười khổ.

Nguyệt Liên đặt giỏ nho một bên rồi ngồi ăn cùng với Hi Hoa

"Chua dữ, nhưng ngon!"

Nói là chua vậy thôi nhưng tay không ngừng bóc miệng không ngừng nhai, Hi Hoa nhíu mày nhìn hắn, rất nhanh chóng giật lấy trái nho trên tay hắn ăn thử, ấy vậy mà lại ngọt vô cùng.

Hi Hoa cười hờ hờ: "Ngươi trêu ta sao?"

Nguyệt Liên bật cười, lại đẩy phần của mình qua cho Hi Hoa, đùa y thôi.

Hi Hoa có chút thư thái nhìn Nguyệt Liên, y trêu đùa: "Ngươi làm ta liên tưởng đến một một nương tử công dung ngôn hạnh, là một người hoàn hảo, lên được nhà khách, xuống được nhà bếp, được người người thầm mến."

Nguyệt Liên nhẹ nhàng chống tay lên bàn đối mặt với Hi Hoa nói: "Nếu biết ta tốt như vậy, được nhiều người thầm mến như vậy, vì sao điện hạ còn không mau bắt ta về giữ làm của riêng."

Hi Hoa bật cười: "Ngươi là người đợi người ta đến bắt sao?"

"Đương nhiên không, ta thích bắt người hơn là bị bắt".

Một cơn giò nhẹ thổi bay tóc mai, Cả hai nhìn nhau một hồi, Hi Hoa là người chịu thua trước, y xoay người ngã ra chỗ tựa nói: "Không đùa nữa, cuối tuần này lễ sắc phong cũng đã đến, ngươi đã chuẩn bị xong chưa."

Nguyệt Liên vô tư nói: "Ta cần gì mà chuẩn bị, một chiến thần như ta ngoài đấm đá thì biết gì nữa..

Sắc phong xong phải chịu thiên đạo, ta thực sự chán cái mùi thuốc lắm rồi."

Dưới trời chiều nhàn nhạt, đàn hồ điệp bay lượn vòng rồi đậu trên ngón tay của Nguyệt Liên, hắn lại nói: "Bảo bối, sau này hai chúng ta có thêm chức vị mới, lại có công việc mới, không biết có thời gian ở cạnh nhau nữa không nhỉ?"

Hi Hoa nhắm mắt tận hưởng gió chiều mang theo hương hoa, nhàn nhạt nói: "Đương nhiên là có rồi, ngươi không rảnh để đến tìm ta thì ta sẽ đến tìm ngươi!"

"Thật chứ!"

Giọng Nguyệt Liên hớn hở, trầm lắng một hồi, Hi Hoa cảm nhận khóe môi có chút mềm mại, y mở mắt, đối diện là gương mặt của Nguyệt Liên, hắn nhẹ nhàng nhìn y, khóe môi cong lên:

"Ngươi phải nhớ tìm ta đó!"

Cái tên ấy chỉ cần nói đúng tâm tình liền sẽ vui như đứa trẻ được nhận quà, hắn sẽ vì vui sướng mà bất chấp đến hôn y một cái, ban đầu có chút không quen, sau lại coi như đó là điều bình thường, y cũng không phản kháng xấu hổ nữa.

Đưa tay đẩy nhẹ người hắn ra rồi nói:

"Xung quanh có rất nhiều người đó.

Đến giờ rồi, trở về tẩm điện đi!"

Nguyệt Liên lắc đầu, kéo Hi Hoa đi.

Đầm sen sau khi được Hi Hoa độ tiên khí liền tươi tắn trở lại, trùng xúc tu cũng không còn.

Hóa thân cũng nhiều hơn hẳn.

Lão lái đò chống sào đẩy thuyền đi, gợn nước nhỏ lăng tăng theo mạn thuyền.

"Đến gặp Nhã Hiên sao?".

Nguyệt Liên gật đầu, Hi Hoa bật cười, đầy thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì sao? Ngươi từ lúc nào đã kết thân với huynh ấy?"

"Chậc, chính là đang học hỏi kinh nghiệm thay ngươi đó!".

Nguyệt Liên vô tư nói khiến Hi Hoa cứng mép, lão đưa đò cười nói: "Đế Long thật biết nhìn xa trông rộng, sau này điện hạ của cũng bớt vất vả!"

"Lão đừng hùa theo hắn." Hi Hoa liếc Nguyệt Liên:

"Tự mà lấy kinh nghiệm cho mình đi, ta không cần!"

Nguyệt Liên cười thống khoái, ngã người ra mạn thuyền, ánh mắt vẫn nhìn Hi Hoa cho đến khi thuyền cập bến, hai người một trước một sau đi vào tiểu trang.

Nhã Hiên đang ngồi tịnh dưỡng, thấy hai người liền đứng dậy.

Hi Hoa đưa tay đỡ lấy y.

"Đa tạ điện hạ!"

Nguyệt Liên có vẻ rất thoải mái đẩy ghế cho Hi Hoa ngồi xong liền ngồi yên ở vị trí của mình.

"Điện hạ lần này lại đến vì hóa thân kim liên sao, ta vừa hay soạn xong, chút nữa sẽ gọi người đưa đến Hoa cung!"

Hi Hoa lắc đầu nói: "Không gấp không gấp, bụng của huynh cũng lớn hơn trước, da dẻ xanh xao hơn hẳn, huynh vẫn nên giữ sức một chút.

Ta đến vì bị hắn kéo đến thôi, không cố ý làm phiền huynh nghỉ ngơi đâu."

Nhã Hiên nhìn Nguyệt Liên như hiểu, cười nói: "Ta đã gói sẵn trong hộp để ở giá bên đó, Đế Long có thể lấy được rồi."

"Đa tạ!"

Hi Hoa nhìn hai người, trong lòng tỏ hoài nghi: "Hai người đang giao dịch cái gì vậy!"

"Không có gì!".

Nguyệt Liên vội nhét chiếc hộp vào túi Càn Khôn rồi lại xoay mặt ra chỗ khác cười tủm tỉm, Nhã Hiên từ tốn nói: "Điện hạ, không cần quan tâm lắm đâu, Đế Long có vẻ thích em bé đó."

Hi Hoa nhăn mặt, hình như y biết hắn cần gì rồi.

Nhã Hiên dùng ngón tay di chóp mũi của Hi Hoa, bỗng chốc lại nói: "Điện hạ có muốn cảm nhận không?"

"Được sao?"

Nhã Hiên cầm tay Hi Hoa đặt vào phần bên bụng, Hi Hoa cảm nhận được đứa bé đó đang đùa giỡn trong bụng Hiên huynh, hình như có một bàn tay nhỏ qua lớp da thịt và lớp y phục chạm khẽ vào lòng bàn tay y.

Hi Hoa thích thú

"E.

M bé động đậy thật nè.

Nguyệt Liên, Nguyệt Liên, ngươi xem nè!"

Nguyệt Liên cũng rất tò mò chạy đến, Nhã Hiên cũng rất vui vẻ cầm tay Nguyệt Liên lại đặt vào một phần bụng của mình.

Nguyệt Liên cơ hồ có chút sợ mình dọa sợ đứa trẻ, nhưng khi cảm nhận được thứ gì đó chuyển động trong tay mình, hình như đang đập tay với hắn, khuôn mặt hắn liền xìu xuống, đôi mắt sáng ra quay sang nhìn Hi Hoa:

"Ta cũng muốn Hi Hoa có em bé!"

Nhã Hiên phụt cười, nụ cười trên môi Hi Hoa cứng đờ, sau lại trở nên quỷ dị như muốn nuốt sống hắn.

Cũng không biết từ bao giờ Nguyệt Liên xem Nhã Hiên như người thân của mình, có lẽ vì y hiền dịu với Hi Hoa, lại luôn ôn nhu với hắn nên thiện cảm của hắn đối với y rất nhiều, y cũng chính là người động viên hắn như thế nào để yêu được Hi Hoa, quả nhiên là một quân sư tốt.

Cả hai rời khỏi Đầm Sen, trở về Hoa cung cũng đã đến giờ ăn, ăn xong trò chuyện một chút thì điện ai người ấy ở.

Hoa Đế đã đi gặp bằng hữu thế nên sẽ không kéo Nguyệt Liên đi đo tửu lượng, hắn cũng an nhàn ở lại điện Thái Dương một đêm rồi sáng mai mới trở về Long giới.

Nhưng nữa đêm hôm đó lại có kẻ lén lút chạy qua điện Phù Anh gõ cửa, Hi Hoa đang chuẩn bị đi ngủ thì ra mở cửa, Nguyệt Liên nhanh chóng chạy tọt vào, tháo giày leo lên giường nằm yên vị.

Hi Hoa đóng cửa đi đến bàn ngồi:

"Cái nết giành giường với người khác ăn sâu vào máu ngươi rồi sao! Đêm hôm khuya khoắt không ở trong điện lại chạy ra ngoài, lỡ gặp hoa tướng nào thì ngươi sẽ bị bắt phạt đó."

Không có một câu trả lời, Hi Hoa gọi Nguyệt Liên hai ba lần cũng không ư hử, y cười hắc: "Còn giả vờ ngủ sao?"

Hi Hoa vội nhảy lên giường kéo chiếc chăn ra, kéo hắn dậy: "Nguyệt Liên, cái tên..

a"

Hắn không ngủ mà chỉ đang chờ người mà thôi.

Hi Hoa cuối cùng vẫn mắc mưu, Chính thức bị Nguyệt Liên dụ dỗ lên giường, Hi Hoa nằm dưới hắn nhìn khinh nói: "Ngươi lộng hành quá nhỉ!"

Nguyệt Liên đùa giỡn lọn tóc y nói: "Nếu ta không qua tìm ngươi, chắc gì đêm nay ngươi không qua tìm ta."

"Ta tìm ngươi làm gì?"

"Vật mà Nhã Hiên đưa cho ta..".

Hi Hoa nhíu mày, lại muốn vùng dậy nhưng lại bị cái thân ngàn cân của Nguyệt Liên đ è xuống: "Đó rốt cuộc là thứ gì!"

"Muốn biết?"

Nguyệt Liên đưa ánh mắt đa tình nhìn Hi Hoa, ánh mắt đó khiến Hi Hoa có chút bất an, trong đầu hàng loạt ý xấu hiện ra, y vội vã rút gối chắn trước mặt mình: "N..

Này, ngươi nặng chết đi được, mau ngồi dậy cho ta."

"Không thể ngồi dậy được nữa."

Vì gối che trước mặt, Hi Hoa không thể thấy được biểu cảm của Nguyệt Liên, nhưng y lại cảm nhận rõ tim y đang rung lên, y có chút sợ hãi.

"N..

ngươi không xuống ta liền đánh ngươi đó."

"Từ lúc nào mà bảo bối lại sợ hãi nài xin ta vậy!"

Nguyệt Liên mỉm cười đưa tay rút chiếc gối quăng xuống sàn, khuôn mặt ửng đỏ của Hi Hoa liền lộ ra khiến Nguyệt Liên có chút ngỡ ngàng, nét mặt khó chiều vẫn giữ đó chỉ là pha thêm chút e thẹn, thật khiến người khác muốn trêu đùa.

Bất giác mặt Nguyệt Liên cũng đỏ lên, hắn đưa bàn tay nâng mặt Hi Hoa lên khẽ hỏi:

"Hi Hoa, ngươi có phải đã có cảm giác với ta không? Ta rất muốn nghe ngươi nói thật lòng, ngươi nói ngươi..

thích..

ta được không?"

Từng câu hỏi đều đánh vào tim của Hi Hoa, nhưng y vẫn chưa biết được mình có yêu hắn nhiều như hắn đã yêu mình hay không.

Có lẽ qua bao lâu cận kề nhau, điều y biết về chuyện hắn âm thầm giúp y có thể vẫn chưa đủ, chỉ là y bây giờ ngoài hắn ra lại không tư tưởng đến một ai nữa, không biết từ lúc nào lại rung động, không biết từ khi nào miệng nói vô tâm nhưng tâm trong lòng đều để ý hắn, nghe hắn gọi nương tử lại thấy mềm lòng thích thú, hắn trêu đùa lại không giận dữ nữa.

Nhìn hắn một thân vết thương lại rối loạn lên, đau đớn, xót cho hắn biết nhường nào.

Lại nhớ những ngày không gặp lại nhớ hắn vô cùng, đầu óc đụng chạm gì đều nghĩ đến hắn.

Hi Hoa mím môi, ánh mắt lẩn tránh.

"Ta..

ta cần thời gian..

Chính là thời gian để xác nhận!"

Nói ra lời này, trong người Hi Hoa lại có chút bức bối, y lại trách bản thân mình nhiều, Nguyệt Liên đã chờ y lâu như vậy, y bây giờ lại bắt hắn chờ nữa sao, tâm tình của mình còn không phân rõ, cứ a dua mãi chỉ khiến ngươi ta bỏ lỡ cơ hội tốt, nhìn ánh mắt khẽ rũ của Nguyệt Liên, tâm Hi Hoa bỗng xáo động.

"Nhưng mà ta..

ta!"

Nói, mau nói cái gì đi, nói gì đi, nói gì bây giờ, đôi mắt Nguyệt Liên mở to ra như trông đợi, càng nhìn càng khiến người ta bấn loạn.

"Ta.."

"Khó nói lắm sao?".

Giọng Nguyệt Liên trầm hẳn, bàn tay hắn rời cằm Hi Hoa mà đặt vào một bên khuôn mặt của Hi Hoa.

Làn da mát mẻ bị khuôn mặt ửng đỏ nóng lên của Hi Hoa đánh động, hắn khẽ nói: "Vậy thì dùng hành động chúng minh đi."

Vừa dứt lời hắn cúi xuống hôn lấy môi Hi Hoa, Hi Hoa có chút sững người, không đúng, đây không phải lần đầu hai người chạm môi, nhưng tại sao lại khiến cho Hi Hoa nhũn người ra như vậy, cảm giác hồi hộp, lân lân, tê dại lạ thường khiến y bật ra tiếng, thuận lợi để Nguyệt Liên đưa đầu lưỡi vào khuấy đảo trong khoang miệng y.

Không hiểu bản thân muốn gì, Hi Hoa lại tự nhiên đáp trả, vòng tay ôm lấy cổ của Nguyệt Liên, chút vụng về này lại khiến tim Nguyệt Liên đập dữ dội, cả người không yên được.

Cứ thế mà hai đầu lưỡi cuốn nhau đến say sưa, nhịp tim cả hai tăng lên không ít.

Qua thời gian, cả hai khẽ tách môi ra, từng nét mặt e lại của Hi Hoa đều thu vào mắt Nguyệt Liên, hắn nắm chặt tay, khẽ nói: "Chỉ cần là ngươi, bao lâu ta cũng sẽ đợi!"

Nghe câu nói ấy, trong lòng Hi Hoa trào lên cảm xúc khó tả, như là mật ngọt, như là nhát dao, như là chân lý, chung quy y biết Nguyệt Liên hắn yêu y nhiều đến nhường nào, hắn có thể đánh đổi tu vi của mình để y hoàn thành lịch kiếp, bất chấp nguy hiểm đứng ra giải quyết chuyện Hoa giới để y lịch kiếp trở về được nghỉ ngơi..

Hắn luôn là người đứng trước bảo vệ y, một chút cũng không muốn y tổn thương, hắn càng như vậy, y lại càng tự trách bản thân, trách mình chưa làm được gì cho hắn, chưa từng nghĩ mọi điều cho hắn, lại luôn bắt hắn nhẫn nhịn đủ thứ, và đợi y.

Nguyệt Liên cũng không chịu từ bỏ, vẫn như vậy chờ y, chờ y nói câu yêu hắn, không nhất thiết là thật lòng, chỉ cần một câu an ủi hắn là được, tâm nguội lạnh cần một đốm tàn sưởi ấm, hắn không quản chuyện y thích hay không nữa.

"Không gấp..

không cần gấp đâu.".

Nguyệt Liên nói xong rồi tính xoay người về chỗ cũ nằm nhưng có một điều khiến hắn dừng lại, hai tay Hi Hoa quàng trên cổ hắn vẫn chưa buông, hắn phì cười:

"Ngươi muốn đêm nay làm đến bước cuối cùng sao?"

Hi Hoa nhanh chóng buông tay thu trước ngực mình nhưng cũng nhanh chóng giữ lấy cổ áo của Nguyệt Liên.

Nguyệt Liên ngạc nhiên, Hi Hoa như hít khẽ một hơi, rất nhanh kéo Nguyệt Liên xuống ôm vào lòng mình.

"Ta ôm ngươi ngủ!"

Không gian có chút tĩnh lặng, Nguyệt Liên vẫn còn hoang mang, nhưng khi cảm nhận được vòng tay của Hi Hoa ôm mình, đôi tay nhỏ vỗ từng nhịp lên lưng, người hắn lại nhũn ra, hắn biết tiểu bảo bối của hắn cuối cùng cũng chịu quay lại với hắn, chỉ là tình cảm có chút vụng về, không giỏi ăn nói, cũng có thể là chưa phân định rõ tình cảm của mình nên cần thời gian là phải.

Hắn đưa tay ôm lại giữ chặt y, người Hi Hoa rất thơm dịu, hắn chỉ muốn giữ mãi mùi hương này bên mình.

Sương phòng lại trầm lắng, dạ minh châu đã tối một phần, mùi trầm hương anh đào nhàn nhạt khiến linh thức con người cũng an tĩnh đi vào giấc ngủ.

Rất nhanh trời đã sáng, Dương Tử mang theo chậu nước ấm đứng ngoài cửa gọi:

"Điện hạ, đệ vào nhé!"

Bên trong nghe tiếng ừ, hắn mới đẩy cửa đi vào.

Đặt chậu nước một bên rồi giương mắt nhìn Hi Hoa ngồi trên giường, cả người được cuốn lại bằng chăn chỉ chừa mỗi cái đầu và một cánh tay trái đang đọc bức thư.

Dương Tử có chút lo ngại, Đế Long sáng nay đã sớm rời khỏi được các hoa tướng tiễn ra cổng thủy kính còn điện hạ của hắn lại không thấy đâu, hắn tính gọi điện hạ dậy thì Đế Long lại bảo để y ngủ thêm một chút nữa đi, đừng làm phiền y.

Vậy Đế Long ơi mạn phép tiểu tiên hỏi vì sao sáng nay ngài lại bước ra từ điện của Điện hạ nhà ta, chưa kể tình hình bây giờ của điện hạ làm tiểu tiên thật lo sợ nha.

"Đệ làm gì mà trưng bộ mặt đưa đám vậy."

Dương Tử như thoát khỏi suy nghĩ liền xua tay nói: "Không có, không có ạ..

Chỉ là, nước ấm rửa mặt đã xong rồi."

Hi Hoa gấp lại tờ giấy mở chăn đi xuống giường rửa mặt.

Quay lại vẫn thấy Dương Tử nhìn y chằm chằm, y lại hỏi: "Đệ có chuyện gì sao?"

Dương Tử nhỏ giọng, có chút ủy khuất: "Không có ạ, chỉ đang lo cho điện hạ."

Hi Hoa lau mặt xong cười hắc: "Tên nhóc nhà đệ..

Lo ta bị Nguyệt Liên cưỡng ép sao?"

Mặt Dương Tử mấy chốc đã đỏ lên, vội rối loạn nói: "Chính là sợ như vậy, điện hạ của đệ không thể bị ủy khuất, sáng nay đệ thật sự rất rất rất lo cho điện hạ."

Hi Hoa vốn không hiểu hắn sợ như vậy là lí gì, chỉ tặc lưỡi nói: "Đệ lo xa quá đấy."

Dương Tử vội đi đến mang y phục cho Hi Hoa: "Điện hạ, còn ba ngày nữa là sắc phong rồi, điện hạ phải giữ gìn sức khỏe vào.

Điện hạ muốn ăn gì không, đệ sai người đi nấu"

Hi Hoa bật cười: "Đệ thật giống như bảo mẫu nha, ây..

để xem, ta tự dưng thèm ăn bánh đậu đỏ."

Dương Tử cười hì: "Đệ sẽ chuẩn bị ngay!"

Hắn mang theo chậu nước rồi đi ra ngoài, Hi Hoa lại tựa lưng vào tường mở lại phong thư, Nguyệt Liên hắn rời đi sớm, chỉ hẹn y gặp lại ở Thiên Cửu cùng với chút dặn dò vụn vặt, y lại đặt phong thư trong chiếc hộp nhỏ rồi cất ở giá, từng chút kỉ niệm này đều gói lại cất giữ.

Xong xuôi liền đi ra ngoài.

Lễ sắc phong đã đến, trên đường đi lên Thiên Cửu, Hi Hoa mang trường bào trắng ngọc hoa lệ ngồi trên cổ xe dát vàng, xung quanh binh tướng đông ngùn ngụt, chính y cảm thấy nó thật phô trương, giống như kiệu rước dâu về vậy.

Trước khi lên Thiên Cửu một ngày y cũng được bái lễ ở Hoa giới, ấn hoa trả lại, đôi pháp bảo Song đao của y được các hoa tướng tỉ mĩ rèn lại, trường sam ngọc bích này cũng được tỉ mỉ may bằng tơ ngàn năm, ống tay áo rộng được may theo đường lượn sóng.

Ngoại bào được thêu hoa văn và đính ngọc vàng, đai lưng giác ngọc ôm trọn phần eo của y, trên đầu mũ ngọc bằng ngân thiết chạm hoa Mạn Đà tinh xảo, mái tóc búi cao một nữa, hai đầu trâm cài là hai dải lụa trắng thêu mây cuộn hoa.

Mỗi đầu dải lụa trải xuống ngang eo được gắn hai viên ngọc trai sáng.

Bên hông treo ngọc bội Mạn Đà La xanh ngọc, tiên khí trên người tỏa ra thật khiến người ta thích thú.

Khuôn mặt vì thế thêm nhu hòa, ấn hoa văn ở hồng tâm lại thêm nét nổi bật.

Mỹ nam- Lập Xuân đã gọi y nhiều đến mức cảm thấy bị dị ứng.

Phụ thân y đã lên Thiên Cửu trước, y bây giờ đi với Dương Tử, Dương Tử ở ngoài cổ xe không lên tiếng, chỉ âm thầm đi theo y phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, y cần gì cũng gọi hắn cho tiện, trong lòng lại suy nghĩ đến Nguyệt Liên hôm nay hắn thế nào.

Song song với đường lưu quang trải hoa y đi là đường băng tinh sáng mắt, một cổ xe khác cũng đi đến.

Nguyệt Liên mang trường bào xanh lam sẫm, đầu đội mũ rồng, tóc cột cao gọn gàng, vì là chiến thần nên trên tay và chân phải đeo giáp bạc, ngón tay giữa được đeo vuốt rồng.

So với tiên khí nhẹ nhàng thoát tục mỹ lệ của Hi Hoa thì hắn chính là khí thế mạnh mẽ xuất chúng cao ngạo.

Ngọc bội Mạn Đà La Hoa không thể mang, nhưng hắn lại giấu đeo vào lớp y phục bên trong sau đó đeo ngọc rồng ở ngoài, hắn ngồi yên không lâu lại nhích nhích về phía Vô Ảnh ở ngoài cổ xe gõ nhẹ.

"Đến Thiên Cửu?"

"Không xa nữa đâu ạ."

Nguyệt Liên chán nản, thổi phồng tóc mai rũ xuống trước mắt hắn, Thiên Cửu lắm lễ nghi thức, lúc trước hắn một đường bay lên chỉ mất hai nén nhang, bây giờ đã đi hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa đến, hắn cảm thấy mình không hợp với việc ngồi yên một chỗ, hắn muốn gặp tiểu bảo bối của hắn quá, không biết tiểu bảo bối của hắn đi đến đâu rồi.

"Này Vô Ảnh, ta ngủ một chút, khi nào tới gọi ta dậy."

Vô Ảnh thoáng kinh hãi, vội nói nhỏ: "Quân thượng, sắp làm Thủy Thần rồi, đừng làm mất thể diện."

Nguyệt Liên tặc lưỡi, hai chân duỗi thẳng, hai tay đặt ra sau ngồi đếm hạt ngọc kết ở rèm cỗ xe, đếm đến nỗi thiếu điều ngã ra nệm ngủ luôn.

Tiếng Chuông Đông Hoàng vang lên, các thần tiên đều tập trung đông đúc đứng ở Nam Thiên Môn, các hàng văn thần võ thần đã xếp hàng đầy đủ, phượng loan bay đầy trên trời, trời lưu chuyển ngũ sắc.

Nghi thức đã bắt đầu, Vạn Uyên chiến thần đứng ra dẫn đầu đội ngũ, cả Nguyệt Liên và Hi Hoa từ trong cổ xe nhìn ra thoáng kinh ngạc, tự trong đầu đánh giá thật giống như tổ chức lễ thành hôn, nghĩ đến đây mặt đều đỏ lên, ánh mắt không hẹn qua rèm châu mà nhìn về phía cỗ xe cách nhau một dải ngân hà.

Thật có chút ngại ngùng nha, cả hai ngồi trong cỗ xe, nghe tiếng chuông vang lên, mỗi người cầm một linh châu tượng trưng cho chức vị của mình mà cúi lạy.

Linh châu của Nguyệt Liên màu hồ thủy, của Hi Hoa lại là màu tử ngân, đều rất đẹp.

Cỗ xe đi qua Nam thiên môn được một đoạn thì dừng lại.

Thiên Cửu quả nhiên coi trọng nghi thức, trang trí cũng thật sa hoa bắt mắt, ai ai cũng mang áo gấm đội mũ ngọc, từ trong ra ngoài đều trải thảm hoa, mùi hương trầm thoang thoảng, thần tiên xếp hàng dài vô tận.

Ở trước điện Lăng Tiêu chính là Thiên Đế, đứng dưới một bậc chính là Hoa Đế cũng đại thống lĩnh Phong Miên Hạo.

Sau là các thần sư cùng chư tiên tứ phương.

Cả Hi Hoa và Nguyệt Liên đều đưa ra đáp án trong lòng, họ cũng hiểu cái gọi là cùng nhau sinh ra thì đều phải gắn bó với nhau.

Ở tứ hải bát hoang nhất là Thiên Cửu vẫn có nhiều tập tục nếu sinh đôi thì phải cho họ làm lễ cưới giả để sau này sống hòa thuận, đùm bọc với nhau.

Thế mà rốt cuộc lại tổ chức như lễ cưới giả cho hai người, Hi Hoa day ấn đường còn nội tâm Nguyệt Liên gào thét.

Tiếng Chuông Đông Hoàng vang hồi liên tục, các thần tiên đều quỳ xuống cúi rạp người.

Hi Hoa và Nguyệt Liên lúc này mới xuống cổ xe, nhưng điều đầu tiên vẫn liếc mắt qua phía bên kia nhìn đối phương xong mới về hàng lối của mình.

Trường bào rất cầu kì, đi rất khó khăn, đến trước lư đồng thắp hương là một quá trình nan giải, cả hai cùng tiến lên bậc đi về phía điện Phụ Thần.

Chúng thần tiên lại đứng ngay thẳng, có người đứng ngẩn ra nhìn, có người nhỏ giọng thầm khen, ánh mắt sáng lắm lánh, cũng có người nhìn chút nào cũng không vừa mắt.

"Xuân thần thật tuấn tú!"

Nguyệt Liên lợi dụng thời cơ đứng gần lư đồng nhỏ giọng nói, Hi Hoa đáp lời: "Thủy Thần thật soái khí!"

"Hai ngươi đều đẹp, ai nhìn cũng biết thế nên xong xuôi nghi thức đi rồi muốn khen gì cũng được, ta rất áp lực khi đứng cùng hai ngươi!".

Vạn Uyên chiến thần đứng sau hai người, tay cầm hương, mắt nhắm lại nhưng miệng thì nói lầm bầm.

Hi Hoa và Nguyệt Liên mím môi nhịn cười.

"Đừng chọc ta cười, còn không mau bái.

Đây chính là nghi thức chính thức, không còn diễn tập nữa, cấm cười cấm đùa, xin nhắc lại cấm cười cấm đùa."

Vạn Uyên như tụng kinh, Hi Hoa và Nguyệt Liên như ngứa miệng, đồng lòng thắp vái thật nhanh, dâng hương rồi đường ai người đó đi, miệng ai người đó cười.

Ấy vậy mà chúng tiên xung quanh một phần vì cố lắng nghe Vạn Uyên chiến thần khấn vái gì mà nhiều đến vậy, một phần thì chìm đắm trong nhan sắc quân tử nên cũng chả để ý gì.

Cuối cùng cũng vào điện Phụ Thần, ở giữa điện, những linh châu đã bay thành vòng tròn.

Tiếng Vạn Uyên chiến thần hô lớn, Cả hai đồng lúc thả linh châu.

Vòng tròn linh châu hoàn thiện liền tỏa sáng, ai cũng biết đó là điều lành.

Lại tiếp tục ngồi nghe tấu sớ dài thật dài, cứ xong lại khấu lạy, dâng hương cho Tượng Phụ thần, chưa bao giờ trong hai người lúc này lại mong muốn đi lĩnh thiên lôi như vậy.

Trong thần thức tự dưng nghe ai đó truyền âm đ ến lặp đi lặp lại.

* cấm ngáp, cấm ngủ, cấm động đậy, phải mở to mắt chăm chú *

Vạn Uyên chiến thần thật có khiếu hài hước.

Tiếng chuông Đông Hoàng vang lên, cả hai tháo mũ quan cùng phụ kiện trên đầu, dâng y phục thượng lễ rồi cùng tiến lên Hỏa Dung Đài.

Một ngày nghi lễ kết thúc, cả hai đều trở về điện Xuân Thần cùng điện Thủy Thần do Thiên Đế cho xây dựng.

Điện Xuân thần vốn là điện Thái Hoa của Hi Hoa lúc trước nhưng đã được sửa sang, chính y cũng tưởng mình đi nhầm điện.

Ngồi ở trên sảnh mà hai chân tê đến lết không nổi, cả người cứ ngồi thẩn ra.

Hoa Đế nhâm nhi trà nói:

"Chúng ta vẫn còn phải đến suối trời của Linh Bảo Thiên Tôn thanh tẩy, giờ tỵ ngày mai lại đến Cực Lạc nghe kinh, rồi ngày thứ ba cầm lễ quỳ trước tượng Phụ Thần dâng lễ trong một buổi, sau đó lại đến diện kiến các thần sư, Thiên Đế..

Con trai, vất vả rồi."

Hi Hoa thở dài, Lập Xuân đằng sau bôi thuốc cho y, cười nói:

"Điện hạ, hình như ta nghe việc diện kiến các thần sư không cần giữ nghiêm quy định, gặp ai liền diện kiến sẽ đỡ hơn..

ví dụ như."

"Tổ chức, tổ chức ăn mừng đi."

Người không thấy nhưng giọng đã vang lên, Lập Xuân cứng mặt nói: "Ví dụ như vị hỏa thần này chúng ta không cần diện kiến đâu."

Phượng Minh tung tăng chạy vào hành lễ với Hoa Đế, hai người kia hành lễ lại với hắn.

Hoa Đế tặc lưỡi nói: "Phượng Minh, ở Thiên Cửu quản thúc ngươi chặt chẽ, chưa gì đã bắt đầu lôi kéo đồng bọn rồi sao?"

Phượng Minh cười hì: "Nào có nào có, con đến theo lời Thiên Đế để xem Hi Hoa thế nào.

Chậc chậc, nhìn xem, đệ nhất mỹ nam Hoa giới không khiến người ta thất vọng nha.."

Lập Xuân ho vài cái kéo áo cho Hi Hoa gọn gàng: "Phi lễ chớ nhìn!"

Hi Hoa ngồi chỉnh tề lại rồi hỏi: "Đệ nghĩ Thiên Đế không nhờ huynh đến xem ta thế nào.

Có chuyện gì sao?"

Phượng Minh khoanh tay nói: "Ây da, cái này thì ta nên nói với Hoa Đế, chứ tình hình bây giờ, nếu đệ dễ dãi, sau này hậu cung ba ngàn giai lệ là chuyện thường đó."

Hoa Đế sặc rượu nói: "Lão Thiên đó lại tính bày ra chuyện liên hôn với Hoa giới sao?"

Phượng Minh xua tay nói: "Thiên Đế thì không..

nhưng mà ông tơ bà nguyệt thì có đó thế nên để tránh chuyện không may ta đích thân đến đây căn dặn ra ngoài nhớ nhìn trước ngó sau, dây tơ giăng tùm lum kẻo dính là không ai gỡ được đâu nha."

Dương Tử lau mồ hôi ngay trán: "Cứ cảm thấy từng bước phía trước là từng bước nguy hiểm."

Phượng Minh gật đầu khoát vai Dương Tử vui vẻ nói: "Nhưng nếu ngươi muốn liền rất dễ sẽ có vợ đó."

"Ta..

ta không muốn! Ta chỉ muốn ở cạnh điện hạ."

Hi Hoa cười mỉm nói: "Vậy ra Hỏa Thần đến đây là vì việc này, nếu đã biết chuyện sẽ xảy ra chắc hẳn Hỏa thần cũng phải cho nghĩa đệ này một cao kiến chứ."

Phượng Minh cười khoái chí, bước đến đeo vào cổ chân Hi Hoa một chiếc vòng châu đỏ nói:

"Sức nóng của vòng châu này không ảnh hưởng đến mọi thứ trừ việc có thể đốt cháy sợi tơ bám trên người, sao nào yên tâm không?"

"Pháp bảo của ngươi chưa từng làm ta thất vọng!".

Cả hai ngấm ngầm cười.

Mọi việc đều diễn ra theo quá trình, đến ngày thứ bảy, chính là ngày Thiên Đế mở tiệc ăn mừng, sau là để tiễn Hi Hoa cùng Nguyệt Liên trở về Long giới và Hoa giới.

Mọi người trò chuyện rất vui, uống rượu cũng rất nhiều, từng đoàn vũ ca múa lượn trên tầng mây rất đẹp.

Cả hai ngồi cùng hàng với cái thần sư, Phượng Minh đã uống say quắt, ngã ngã nghiêng nghiêng quay sang Hi Hoa hỏi: "Tiểu Hoa, đệ đã thăng cấp lên Xuân thần, tu vi cũng đã cao rồi, vậy có uống rượu được chưa."

"Ta không biết nữa".

Hi Hoa nhìn bình rượu bên góc bàn, tỏ vẻ suy tư

"Vậy thì thử đi.".

Phượng Minh nhanh chóng rót cho y một ly rượu.

"Không được.".

Nguyệt Liên lên tiếng, hắn giả ho rồi nói: "Lỡ như không có tiến triển, tiệc này bị phá thì không ai gánh nổi hậu quả đâu."

Hi Hoa bật cười nhìn Nguyệt Liên: "Cũng có việc Thủy thần không gánh được sao?"

Nguyệt Liên cười mỉm trả lời: "Nếu có loạn, ngoài việc gánh ngươi về giường thì ta không quan tâm chuyện khác đâu."

* Phụt* Phượng Minh cười sặc: "Rõ ràng chỉ biết dụ Tiểu Hoa lên giường mà."

Cả trong điện bỗng dưng im bặt, câu nói cất ra vừa hay ca vũ kết thúc bài múa của mình, Phượng Minh đang say rượu, giọng nói lại không có chút kiềm nén nào nên từng câu chữ liền lọt hết vào tai thần quan.

Hi Hoa cúi mặt giả vờ lột vỏ nho còn Nguyệt Liên lại nhìn vu vơ đâu đó.

Phượng Minh phẩy phẩy chiếc phiến: "Mọi người cứ tiếp tục haha đừng quan tâm đ ến ta.."

Xung quanh lại trở nên ồn ào, Phượng Minh che mặt nhìn Hi Hoa, Hi Hoa lại hóa giận đánh hắn sau lại đánh Nguyệt Liên một cái nhẹ vào vạt áo: "Ai cần ngươi đưa về!"

Từng hành động nhất chỉ đều thu hết vào mắt, Ôn Ngọc ngồi phía xa không ngừng uống rượu, hắn là đang tức giận trong người, vì cớ gì đi hại người lại khiến hắn trở thành Xuân thần, mọi việc càng trở nên khó khăn, đáng ra phải giết hắn ngay từ đầu rồi.

Cứ nghĩ giật dây được đám tôm tép gì đó để thừa cơ giết hắn, nào ngờ đám tôm tép ấy lại bị đánh cho tan xương nát thịt, thật đáng ghét.

"Đệ nên giữ phận một chút đi."

Ôn Diện cân nhắc, y không muốn đệ đệ của mình lại càng quấy nhưng không nghĩ lại tạo thêm lửa trong cục tức.

Được một lúc, Ôn Ngọc rời đi về phía một khoảng vườn trống, Thiên Hậu đứng đó ung dung nói: "Mọi chuyện đổ bể, giờ lại bắt lại từ đầu, ngươi nên an phận một chút."

"Vâng." Ôn Ngọc chợt nói: "Thần sẽ nghe dặn dò của Thiên Hậu, sau mới có thể hành sự.

Sự việc lần này tuy có vài chuyện xảy ra ngoài ý muốn nhưng cũng hành hạ chúng được một thời gian, sau này còn dài, vẫn mong đợi mọi việc tiếp theo."

Nơi nhộn nhịp sáng rực là vậy mà ở cách đó rất xa, nơi dãy Vạn Trùng Sơn hùng vĩ mà tĩnh mịch, một nhóm hắc linh lặng lẽ tụ họp, chúng đang bàn kế gì đó, bỗng chốc lại tản ra, hành động rất mờ ám, tên chỉ huy đứng quan sát, qua ánh trăng chỉ thấy được một bên mặt nam tử, hạt châu tết tóc sáng lóa.

Gió nổi làm rừng tiên sào sạt, ánh trăng dần bị che lấp báo hiệu cho ngày phong ba sắp diễn ra..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.