Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 19: 19: Tình Kiếp




Hi Hoa trở về vườn Phù Dung để tiếp tục công việc của mình, một lúc Dương Tử xuất hiện báo hôm nay quả nhiên tiêu diệt được số lượng trùng xúc tu nhiều hơn hôm trước..

Có lẽ chúng bị đánh động nên hoảng loạn.

Hi Hoa không chú tâm mà gật đầu một tiếng rồi tự dưng thở dài, không hiểu sao bây giờ không còn tâm trí chuyên tâm vào mọi việc nữa, Dương Tử nghiêng đầu hỏi nhỏ:

"Điện hạ, ngài với Đế Long xảy ra xích mích sao?"

Hi Hoa ngã người ra dựa vào thành xích đu đáp: "Cả tuần nay hắn không đến, gặp còn không có huống gì là tranh cãi..

Ta vừa tiếp Tịch Nhan."

"Tịch Nhan?".

Dương Tử trố mắt rồi như hiểu liền gật gà: "Thảo nào!"

Hi Hoa không nói, ánh mắt vẫn nhìn lên khoảng mây trắng trôi đi, bỗng dưng nghe Dương Tử hỏi: "Đế Long hôm nay có đến Hoa giới, điện hạ có biết không?"

Nguyệt Liên đến Hoa giới? Hi Hoa ngạc nhiên nhìn Dương Tử lắc đầu, Dương Tử thở dài nói:

"Hồi nãy đệ gặp Đế Long trên đường ra lãnh địa Hoa giới, ngài ấy đưa cho đệ bình ngọc nói là tăng thêm cho Đầm Sen trùng xanh để điện hạ có thời gian nghỉ ngơi, mà mỗi lần ngài ấy đến đều tự động đến gặp điện hạ, hôm nay lại không trực tiếp.

Nhưng nhìn vẻ mặt ngài ấy có chút không được vui vẻ, đệ còn tưởng hai người xảy ra chuyện gì nên giận nhau chứ?"

Hi Hoa ngồi thẳng dậy nhận lấy bình ngọc, có chút bối rối: "Chắc là hắn thấy ta đang nói chuyện với Tịch Nhan nên không tiện đến đưa đồ, ta cũng không để ý nữa.."

Dương Tử khẽ thở dài cúi người thu dọn tàng thư cho Hi Hoa rồi nói: "Điện hạ, thứ cho đệ không biết trên dưới, nhưng đệ thật tâm không muốn điện hạ có mối quan hệ nào với Tịch Nhan nữa.

Nói như thế nào thì mọi chuyện tùy vào người nhưng riêng đệ cảm thấy, điện hạ hẳn nên cảnh giác hắn một chút."

Hi Hoa từ từ đứng dậy bước đi, cũng không quên đáp lại:

"Đệ yên tâm.

Có lẽ sau này nói chuyện cũng đã khó rồi.

Ta biết mình nên làm gì!"

Cứ thế hai tuần trôi qua Hi Hoa ở Đầm Sen giải quyết mọi chuyện, y cũng hay gặp Lão Chu hỏi xem Nguyệt Liên hắn có đến không, lão lắc đầu, y lại trở về tiếp tục công việc.

Ngồi ở mạn thuyền, tâm trạng Hi Hoa như thả theo dòng nước, Nguyệt Liên thường ngày vẫn hay đến, tuy không gặp mặt nhưng y biết hắn vẫn từ xa nhìn y một lúc mới đi, hai tuần trôi qua không thấy tung tích hắn, không lẽ hắn giận y, nhưng lí do vì sao giận thì thật sự không hề có, hay là do y đánh hắn.

Hi Hoa đành tự trấn an, nghĩ hắn là Đế Long ở Long giới, giống như y công vụ rất nhiều, có thể Long giới đang có chút chuyện cần hắn nên hắn không thể sắp xếp đến đây.

Tự dưng nghĩ mọi đường xong Hi Hoa lại vò đầu xoa mặt tự cười bản thân, không biết tự lúc nào đã quen việc gặp Nguyệt Liên, thấy hắn lòng vui hơn, không thấy hắn liền sợ có chuyện gì xảy ra với hắn.

Nhã Hiên ngồi ở giữa thuyền nhìn bóng lưng ai kia có chút không thẳng liền hỏi:

"Điện hạ, ngài cảm thấy không khỏe sao? Có cần nghỉ ngơi không?"

Dương Tử nghe vậy liền cho thuyền dừng lại ánh mắt cũng mang chút lo lắng.

Hi Hoa bị Nhã Hiên hỏi có chút ngẩn người, rồi quay lại cười nói: "Không có! Ta chỉ đang suy nghĩ về trùng xúc tu thôi."

Nhã Hiên cười nói: "Suy nghĩ gì mà vò đầu bức tai vậy! Với lại tình trạng cũng được cải thiện hơn, điện hạ chớ lo lắng quá mà ảnh hưởng sức khỏe."

Dương Tử nói nhỏ: "Hiên công tử đừng lo, điện hạ rất ít khi bị những bệnh cảm xoàng lắm..

Có bệnh trong tâm cơ.."

Hi Hoa liếc nhìn Dương Tử

Nhã Hiên bật cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Hi Hoa: "Cái này thì rất nguy hiểm nha..

Điện hạ, không chữa là sẽ không tốt đâu."

Hi Hoa phũng phịu đưa lưng về phía hai người, hằn học: "Ta không có.."

Dương Tử nhịn cười tiếp tục cho thuyền đi, Nhã Hiên tay xoa bụng mình, một lúc mới nhẹ nhàng nói: "Điện hạ, ngài thật giống như một đứa trẻ mãi mãi không chịu lớn.

Giống như năm đó ngài rất muốn ăn hạt sen nhưng không dám hái đài sen vậy, lời nói và hành động của ngài là hai thứ trái ngược nhau.."

Phía bên mạn thuyền một lúc mới nghe tiếng thở dài, Hi Hoa xoay người chậm rãi mò đến ngồi khoanh chân trước mặt Nhã Hiên, chống mặt lên tay trái còn tay phải áp lên bụng của Nhã Hiên, nhỏ giọng: "Ta không hiểu rõ cái gì gọi là tâm bệnh, chỉ là thấy có chút bối rối về một số việc.."

"Tin vào lý trí của điện hạ là được."

Nhã Hiên từ tốn nói.

Hi Hoa chợt im lặng, hình như suy nghĩ một lúc liền nở nụ cười rồi nhanh chóng biến mất, trên thuyền chỉ còn hai người, Dương Tử cười híp mắt nói: "Vẫn là Nhã Hiên công tử hiểu điện hạ."

Nhã Hiên mỉm cười nhìn những bông sen nở rộ nói: "Là một trong số người bên cạnh nhìn điện hạ khôn lớn, ta không hiểu người được thì thật là thất bại của tạo hóa."

Dương Tử cười khì, quả đúng là vậy.

Hi Hoa đến Long giới, lần này y khoan thai bước vào, đúng là vẫn như trước, không một binh tướng đứng canh.

Y một đường đi đến Thủy Cung nhưng có một điều thắc mắc, dù sao đây cũng bước đến giữa tháng hai, khí trời ở Long giới phải mát hẳn ra, vì sao lại lạnh đến nỗi như chuẩn bị bước vào mùa đông ấy nhỉ?

Đến Thủy Cung, Hi Hoa chưa kịp vào đã nghe người hô lớn: "Hoa thần!".

Mộ Linh xách váy chạy nhanh đến, vẻ mặt tươi cười nói: "Ngài đến thăm Quân thượng nhà ta sao?"

"À..

ừ..

Là có chút chuyện cần bàn với hắn".

Hi Hoa có chút giật mình với sự phóng thoáng của nàng.

Mộ Linh cười khì, chỉnh tề lại dáng vẻ rồi nói: "Để ta dẫn ngài đi, Thủy Cung lắm lối, không khéo lại lạc đường."

Hi Hoa cười khù khờ rồi cũng đi theo nàng, trên đường đi y hỏi: "Mộ Linh, Long giới tuy được coi là nơi lạnh nhưng ta nghĩ khí trời đã bước sang lập xuân nên phải mát mẻ một chút, vì sao lại lạnh đến mức như thể vào mùa đông vậy?"

Mộ Linh nhìn Hi Hoa, vẻ mặt có chút gì đó khó hiểu nhưng rồi cũng cười nói: "Chắc là..

do Quân thượng nhà ta..

Tâm tình không được tốt."

"Tâm tình không tốt?".

Hi Hoa ngớ người, trong lòng lại thầm than không lẽ hắn đang buồn về chuyện hai tuần trước, thật vô lí..

Mộ Linh cười cười, nàng dẫn Hi Hoa đến tận sâu ở ngự hoa viên.

Diễm Du thấy y liền reo vui: "Hoa thần!"

Hi Hoa cười xoa đầu nó: "Diễm Du, ngươi dạo này thật lớn."

Diễm Du cười tít mắt nói: "Con đang muốn mạnh lên nên phải tập luyện thường xuyên."

Để không chậm trễ, Mộ Linh e hèm rồi nói: "A Du, mở kết giới đi.

Hoa thần cần gặp Quân thượng để bàn chuyện."

Diễm Du trố mắt nghiêng đầu hỏi: "Ngay lúc này ư?"

Mộ Linh mỉm cười một cách tà mị nhẹ nhàng gật đầu, tự dưng Hi Hoa thấy lạnh sống lưng, trong lòng có chút bất an.

Diễm Du như hiểu liền ấn thuật, ở thân đại thụ gần đó liền xuất hiện một cánh cổng pháp thuật, Mộ Linh nói: "Hoa thần, mọi chuyện trông chờ vào ngài.."

Hi Hoa chưa hiểu, cả người vô thức bị đẩy vào trong, cổng pháp thuật đóng lại, Diễm Du ngây ngô hỏi: "Mộ Linh tỷ tỷ..

Hoa thần thật sự sẽ giúp Quân thượng được chứ."

"Sẽ được.."

"Muội thật hết lời để nói."

Vô Ảnh không biết xuất hiện từ bao giờ, vẫn là chiếc mặt nạ lạnh lẽo che đi mặt hắn.

Mộ Linh ngừng cười, chậm rãi khoác vai Vô Ảnh nói: "Không biết ai đó là vô tình hay cố ý đẩy Hoa thần vào trong.

Vô Ảnh, Huynh muốn thử cảm giác ngủ ở ngoài hai tuần không?"

Vô Ảnh đứng bất động, một chút liền nói: "Nàng thật biết nghĩ cho Quân thượng, Vô Ảnh ta thật sự cảm thán."

Mộ Linh hừ một tiếng, xoay lưng đi, Vô Ảnh chợt gọi: "Tối đừng nhốt ta ở ngoài đó."

Mộ Linh vẫn bước đi, khóe miệng cong lên nói: "Vậy thì lo về sớm đi."

Tuy là mang mặt nạ nhưng nhìn theo ánh mắt thì đã thấy sự ngượng ngùng của Vô Ảnh, Diễm Du lắc lắc tay Vô Ảnh nói: "Vô Ảnh ca ca..

Đệ thấy làm nam nhi thật khổ."

Vô Ảnh khoác vai Diễm Du rồi đưa nó đi, hỏi: "Đệ thấy khổ sao?"

Diễm Du gật đầu: "Ù..

đệ bây giờ còn nhỏ thì không sao! Sau này trưởng thành, nghĩ đến cái mùa động d*c này thôi đã thấy phiền rồi."

Vô Ảnh như trật chân một cái, Mộ Linh cư nhiên đã dạy Diễm Du rất nhiều thứ mà đáng ra ở tuổi này nó chưa cần phải biết đến.

Khẽ ho vài cái Vô Ảnh lại rơi vào im lặng, Diễm Du nói thêm: "Quả nhiên điều mà Mộ Linh tỷ tỷ nói không sai, mùa xuân là mùa động d*c của loài rồng nhưng rất ít ai thích nó..

Đặc biệt là sư phụ.."

"Ta mong những lời này đừng để Quân thượng nghe thấy".

Hi Hoa không hiểu sao bị đẩy vào trong này, chấn chỉnh một chút một thấy nơi này là một hang động nhưng không u tối.

Hi Hoa xoa xoa tay mình, nơi này sao lại lạnh hơn cả ở ngoài kia, y theo bậc thang từ từ tiến vào, có những chỗ đã đóng băng lại, Hi Hoa thầm nghĩ chắc tâm tình Nguyệt Liên cực kì tệ lắm.

Qua một lối dài không rộng cũng không hẹp, Hi Hoa cũng bước ra được không gian lớn, trong lòng động bao quanh bởi những vách băng lớn màu trắng cùng những nhũ thạch rũ xuống, duy nhất ở đỉnh có một ô tròn cho ánh sáng Mão Nhật chiếu vào.

Nhưng thứ Hi Hoa để ý hơn chính là ở giữa động là một hồ nước lớn với sương tiên giăng kín, ở trên mặt nước là những đóa sen tuyết lấp lánh tỏa bạch quang, ở giữa hồ dựng thẳng lên là một khối băng hình trụ cao ngất ngưởng mà cuốn quanh nó chính là một con Thanh Long to lớn, ánh vảy sáng bóng cùng cặp sừng to dài rắn chắc.

Chiếc đầu của con rồng đó kê lên đ ỉnh khối băng hình trụ khiến Hi Hoa không thể thấy rõ mặt nhưng y từng thấy Nguyệt Liên hóa rồng nên cũng không quên hình dáng lúc ấy của hắn.

Hi Hoa bước đến mép hồ ngẩng cao đầu nhìn, y bây giờ thật nhỏ bé không khác một con kiến đi lạc vào hang cọp, y cũng không biết có nên mở giọng hay không.

Nguyệt Liên hắn có thể đang dưỡng thương hoặc đang ngủ.

Nhưng trong lúc y suy nghĩ phía trên đã có động tĩnh, Nguyệt Liên đang ngưng thần bỗng nghe được tiếng bước chân tiến vào, đây không phải là tiếng chân của thuộc hạ hắn, ở Long giới không ai đi nhẹ nhàng kĩ càng như vậy, bỗng dưng hắn mở mắt trong đầu lại phiền não suy nghĩ không lẽ là cái tên Ôn Ngọc ấy đến, nhưng nghĩ lại tên ấy không thể đến được nơi này.

Mang theo sự tò mò hắn lười biếng nhấc đầu xích ra một chút rồi hướng ánh mắt nhìn xuống, vừa hay bắt gặp Hi Hoa đang giương mắt nhìn lên

"..."

"..."

"Graaaa!"

Nguyệt Liên hốt hoảng buông cái trụ băng, một thân ngã uỳnh xuống hồ nước gây nên chấn động, Hi Hoa vội bắt quyết tạo kết giới, vừa hay nước ào ạc như sóng bay vào.

Đợi một lúc Hi Hoa mới bỏ kết giới rồi nhìn cái đầu dạng người Nguyệt Liên ở giữa hồ, mặt hắn méo mó lắp bắp hỏi: "N..

ngươi..

sao lại ở đây?"

Hi Hoa nhíu mày khó hiểu đáp: "Ngươi ngại gì chứ, cũng đâu phải lần đầu tiên ta thấy ngươi ở dạng rồng."

Nói xong Hi Hoa quan sát, hình như Nguyệt Liên hắn đang giấu y cái gì, không lẽ là vết thương.

Hi Hoa niệm thuật biến cơ thể mình nhẹ đi để có thể đi trên mặt nước.

Nguyệt Liên liền nhanh chóng bơi ra xa hốt hoảng nói: "Ngươi, ngươi đừng qua đây!"

Hi Hoa dừng chân, y đã cách mép hồ hơn chục bước chân, nhìn Nguyệt Liên như vậy, trong lòng có chút khó chịu: "Ngươi bị thương sao? Nếu thật thì mau lại đây, ta xem vết sẹo cho ngươi, dùng hàn khí để chữa trị không hiệu quả lắm đâu."

Nguyệt Liên như khóc ròng dùng giọng run rẩy van xin: "Không có, ta không hề bị thương, ngươi nghe người khác nói bậy rồi."

"Vậy thì ngươi tránh ta làm gì, ta cũng đâu có giết ngươi?"

"Không..

ta sợ ta.."

Hi Hoa khó hiểu, xoay lưng trở về bờ rồi nói: "Nếu ngươi không cho ta đến thì ngươi đến đây."

Nguyệt Liên nhiệt liệt lắc đầu, mặc dù trong tâm rất muốn đến.

Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên một lúc đầu, khẽ thở dài rồi nói: "..

Có lẽ hôm nay ta đến không đúng, vậy không làm phiền ngươi nữa, ta Cáo từ trước."

Hi Hoa xoay lưng đi, thật ra y cũng nghĩ là mình thất lễ, trước cứ ra gặp Mộ Linh hỏi tình hình rồi tìm cách giúp hắn nhưng chưa kịp đi xa đã nghe tiếng Nguyệt Liên thất thần lao đến.

"Khoan..

đừng đi!"

Hi Hoa bất chợt dừng chân xoay người chưa kịp nói, còn Nguyệt Liên vì lao đến không kiểm soát liền tông vào Hi Hoa khiến cả hai ngã nhào xuống nền băng cứng.

Hi Hoa cảm nhận đau đớn từ lưng truyền đến khẽ a một tiếng, mở mắt thì thấy Nguyệt Liên đang nằm trên người mình, mặt sát đến nỗi hai chóp mũi đã chạm nhau.

Cả hai đều mở tròn mắt nhìn.

Hi Hoa nhìn được trên người hắn xuất hiện nhiều mảng vảy rồng xanh bạc lấp lánh.

Mùi hương của Hi Hoa khiến Nguyệt Liên cảm thấy thân thể bắt đầu không chống đỡ được nữa, hắn thở mạnh.

Hi Hoa là người hắn yêu nên mọi nhu cầu tất yếu hắn đều đặt lên người y, bây giờ lại đang nằm trước mặt hắn, da thịt cách nhau chỉ qua lớp y phục, nhịp tim rung lên nhẹ nhưng cũng đủ làm hắn khó chịu.

"N..

Nguyệt Liên, ngươi.."

Khẽ nuốt nước bọt, Nguyệt Liên nhanh chóng phóng về hồ nước, ngâm mình gần bên hồ chỉ ngoi lên cái đầu, Hi Hoa từ từ ngồi dậy, không hiểu sao mặt lại nóng lên dù khí ở đây rất lạnh.

Bỗng dưng có tiếng truyền đến: "Xin lỗi..

Ta không cố ý..

ta..

ta không muốn ngươi rời đi nhưng mà.."

Nguyệt Liên xoay lưng về phía Hi Hoa khiến Hi Hoa chỉ thấy được một mái tóc đen huyền cùng đôi sừng rồng xanh biếc hòa lẫn nước nổi bật trước nền trăng trắng của sương tiên.

Hi Hoa khẽ thở dài làm khô y phục rồi mò đến ngồi ngay ngắn bên mép hồ hỏi:

"Ngươi không cần xin lỗi, ta cũng không có ý rời đi, chỉ định ra ngoài đợi ngươi thôi.."

Bóng lưng của Nguyệt Liên bỗng thẳng tắp, hắn quay lại nhìn Hi Hoa, rồi cũng tự động di chuyển đến bên mép hồ gần Hi Hoa mà ngâm mình, Hi Hoa nhẹ giọng hỏi: "Ngươi bị thương sao?"

Nguyệt Liên có chút giật người, ánh mắt chuyển hướng khác nói: "Không..

không có..

ta chỉ đang luyện công thôi."

Hi Hoa để ý thấy gò má Nguyệt Liên ửng đỏ, đây là lần đầu tiên thấy hắn tỏ vẻ ngại ngùng giống như một thiếu niên bị trêu đùa vậy.

Nhưng Nguyệt Liên hắn không nói thật, Hi Hoa biết, có điều hắn không nói y cũng không hỏi, chỉ chậm rãi hít một hơi lạnh, lấy lại nụ cười rồi nói:

"Cảm ơn ngươi..

Trùng xúc tu bị trùng của ngươi khuấy đảo, ba ngày trước đã có hai hóa thân tiến nhập linh khí độ tiên chuẩn bị làm người, công ngươi rất lớn.."

Nguyệt Liên lắc đầu: "Ta chỉ giúp việc nhỏ, ngươi không cần để ý đâu!"

"Ở Hoa giới ta khi nhận ân tình đều nhớ phải báo đáp, người dân Đầm Sen tỏ lòng biết ơn, ngươi cũng nên nhận.

Ta có mang quà đến cho ngươi, ngươi muốn thử không?"

Hi Hoa vung tay, bên cạnh xuất hiện một cặp lồ ng.

Nguyệt Liên tò mò xoay người, hai tay khoanh lại đặt lên bờ nhìn hỏi: "Cái gì vậy?"

Hi Hoa mở ra, làn khói trắng tỏa ra, mùi hương thơm nhạt bay đến: "Là bánh Liên Hoa."

Nguyệt Liên nhướng mắt nhìn, ở trong lồ ng là những chiếc bánh hình hoa sen màu hồng nhạt được đặt trên khoanh lá sen non, căng mịn lại đáng yêu, mùi hương dịu nhẹ khiến hai mắt Nguyệt Liên mở sáng trưng: "Bánh này dành cho ngươi, ngươi muốn thử bây giờ không?"

"Muốn..".

Muốn là vậy nhưng Nguyệt Liên nhìn bàn tay phủ lớp băng tuyết mỏng của mình không khỏi có chút tiếc nuối, Hi Hoa cười khổ lấy từ hông cặp lồ ng một phần lá sen xanh mởn, bàn tay nhẹ nhàng điêu luyện gói gọn bánh Liên Hoa vào giữa phần lá sen, nhìn không khác một bông sen thật trước mắt.

Hi Hoa đưa cho Nguyệt Liên, Nguyệt Liên cười khoan thai đưa miệng cắn một miếng, tự mặc định bắt buộc Hi Hoa đút cho mình ăn.

Hi Hoa cũng không nói, tận tâm đút cho hắn.

"Ngon thật..

Cảm ơn ngươi."

"Cái này là dành cho ngươi, không cần cảm ơn."

Nguyệt Liên mỉm cười nuốt phần bánh còn lại rồi nói: "Ta cảm ơn ngươi, vì ngươi đã làm bánh cho ta.."

Hi Hoa có chút sững người, ánh mắt tỏ vẻ tránh né, y không nói, cũng ngầm đồng ý với Nguyệt Liên, hắn mỉm cười chống tay ngay má nhìn Hi Hoa nói:

"Dương Tử nói ngươi có sở thích tự tay nấu bánh và dùng tinh hoa mật nấu bánh thay vì dùng mật ong, ta ăn đã cảm nhận được..

Vậy thì có lẽ đây là loại bánh mà ta thích nhất, vừa có tên ta ở trong đó, vừa là lần đầu tiên ăn do chính tay ngươi nấu..

Thật ngon, ta vẫn muốn ăn nữa, bảo bối mau cho ta ăn."

Hi Hoa đậy lồ ng lại, vẻ mặt ngại ngùng, ngập ngừng nói: "Đang luyện công không nên ăn nhiều, nơi này lại hàn khí, ăn không tốt cho sức khỏe."

Nguyệt Liên không ngại làm nũng đòi ăn.

Hi Hoa như dằn lòng, nơi này ăn uống sẽ không tốt cho sức khỏe.

Nguyệt Liên cười mỉm, thừa cơ Hi Hoa không để ý liền kéo người Hi Hoa xuống, lập tức hai đôi môi mềm chạm vào nhau một cái.

Hi Hoa như thể bị hóa đá, đôi mắt mở to tròn nhìn đôi mắt màu lưu ly gần sát trước mặt.

Nguyệt Liên cảm thấy Hi Hoa không phản ứng, nét mặt mang ý cười nghiêng đầu nói: "Không cho ta ăn bánh, Vậy ta ăn ngươi được không?"

"..."

Nụ cười trên môi Nguyệt Liên từ từ cứng lại, không hiểu sao sống lưng hắn lạnh toát.

"Hi..

Hi Hoa.."

Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên bằng Đôi mắt lạnh lẽo đầy hỉ nộ, mặt y bây giờ nói đen như than thì thật không đúng, chỉ có thể là đen hơn.

Cả ba người Mộ Linh, Vô Ảnh, Diễm Du đang ngồi trò chuyện bỗng dưng có một bóng dáng xuất hiện, Mộ Linh lập tức đứng thẳng dậy: "Hoa thần.."

Cả hai người còn lại cùng đứng dậy hành lễ, Hi Hoa gật đầu rồi rời đi, chưa được vài bước liền lạnh lùng nói: "Các ngươi vào xem Đế Long đi."

Mộ Linh giật mình thản thốt: "Quân thượng nhà ta.."

"Hắn bất tỉnh rồi.."

Hi Hoa mặt không cảm xúc, một tiếng thương cảm cũng không có liền quay lưng rời đi.

Mộ Linh gãi đầu nói: "Không lẽ ta đoán sai vị trí sao?"

Vô Ảnh khoanh tay nói: "Hoặc tồi tệ hơn là Đế Long sau này không có tiểu tôn.."

Mộ Linh gật gù: "Có thể.."

Diễm Du nhìn hai người rồi nói: "Vô Ảnh huynh, Mộ Linh tỷ tỷ, tại sao chúng ta còn đứng đây, Quân thượng bất tỉnh rồi.."

Hai con người như bừng tỉnh mới cuống quít chạy đi, họ quên mất còn có người đang cần giúp đỡ.

Hi Hoa ngồi đung đưa, thả hồn trên xích đu, hai hôm nay tâm tình y không được ổn, cứ thấy khó chịu, nghĩ lại giữa mình với Nguyệt Liên chắc chắn có vấn đề, cứ hể giây trước tạo hảo cảm thì giây sau liền đập bể mọi thứ, hôm ấy cũng hối hận bản thân ra tay mạnh đánh hắn bất tỉnh, cũng không biết hắn bây giờ như thế nào rồi?

"Tiểu Hoa."

Hi Hoa giật mình nhìn Phượng Minh tung tăng đi đến, chiếc quạt lông trên tay không ngừng phe phẩy, Phượng Minh đi đến liền ngồi ngã ra xích đu rồi nói: "Ta vừa từ Long giới trở về."

"Hắn thế nào rồi!"

Hi Hoa nhanh chóng hỏi, nhưng rồi cũng thấy mình hơi hấp tấp liền im lặng.

Phượng Minh bật cười nói: "Ây da Tiểu Hoa.

Chuyện hôm đó cư nhiên cũng không phải hắn muốn nha..

Nhưng cái câu hắn muốn" Ăn "ngươi là thật! Sau này đừng tùy tiện gặp hắn vào mùa xuân, không thôi có ngày.."

Hi Hoa cười cứng mép, tên Nguyệt Liên ấy cũng thật thật thà, mọi chuyện đều đem kể hết cho Phượng Minh nghe.

Hi Hoa tự rót trà uống nén cơn giận nói: "Hắn là tên điên..

Ta nghĩ hắn bị thương nên đến tìm hắn, hắn lại không cho ta đến gần, ý tốt bao nhiêu đổi lại hắn muốn ăn thịt ta.."

Phượng Minh cười phụt, nói: "Đệ quả nhiên rất ngây thơ..

Hắn không cho đệ đến gần là tốt cho đệ đó."

"Vì sao?".

Hi Hoa nhíu mày khó hiểu.

Phượng Minh tặc lưỡi, chiếc phiến che nữa mặt nói:

"Mùa xuân là mùa động d*c của loài rồng.."

Chén trà trên tay Hi Hoa rơi xuống đất, còn làm ướt vạt áo của y, y bất động nhìn Phượng Minh, Phượng Minh gấp quạt, tay ấn trán Hi Hoa một cái:

"Cái này chung quy là do đệ hết, hắn vì trong thời gian này không thích hợp ra ngoài nên mới ở hàn động dựa vào hàn khí làm giảm hỏa dục trong người, mà đệ đã biết hắn đối với đệ là như thế nào, tránh xa đệ chính là tốt cho đệ, tại đệ quá vô tư đâm ra khiến hắn khó tự chủ bản thân.

Đệ đừng nghĩ hắn ăn thịt đệ..

Ăn của hắn chính là cái thể loại nếu đệ còn ở đó vô tư một khắc nào thì chính hắn cũng sẽ không kiềm chế bản thân mà làm đến hành động..

cái gì mà.."

"Huynh đừng nói nữa..".

Hi Hoa đỡ trán xua tay, trong lòng lại vừa sợ vừa thán phục mình thật gan dạ, giống như lúc đó mình là miếng thịt đang lởn vởn trước mặt con sư tử bị bỏ đói ba tuần vậy, thật không dám nghĩ lại.

Phượng Minh khoanh chân bất lực:

"Đệ sẽ không hiểu được cảm giác xuân trong người trỗi dậy là như thế nào đâu.."

Hi Hoa bỗng dưng liếc mắt nhìn Phượng Minh, Phượng Minh cười khổ nói:

"Chí ít Phượng nhà ta không giống loài rồng nhà hắn, đệ đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy".

Hi Hoa thở dài ngã người ra lưng tựa xích đu, trầm ngâm một lúc mới nói: "Hắn..

Cũng không nhất thiết phải chịu đựng..

ở Long giới tam thê tứ thiếp là chuyện thường, tìm đại một người xong rồi ban cho họ phú quý cũng không tồi."

Phượng Minh chóng tay ngay má nói: "Nguyệt Liên mà nghe đệ nói vậy chắc đau lòng lắm.

MàĐệ nói như vậy quả nhiên chưa từng trải qua cái gọi là tình kiếp."

"Tình kiếp!"

Hi Hoa lẩm bẩm, rồi chợt hỏi: "Tình kiếp?"

Phượng Minh chậm rãi nói:

"Ở Hoa giới, để phi thăng cấp bậc chỉ cần vượt qua độ kiếp là được, nhưng có những nơi, ví dụ như tộc phượng ta chịu thiên kiếp chỉ dùng cho thăng thành thượng tiên còn muốn thăng thành thượng thần cần phải nếm đủ thất tình lục đục mà để nếm đủ được nó thì người ta nghĩ ngay đến tình kiếp, thứ hỗn tạp mà ai trong đời cũng sẽ có ít nhất một lần đâm đầu vào.

Ta nhớ năm đó ta thăng lên thượng thần phải xuống nhân gian lịch kiếp bảy mươi năm, coi như cũng trải qua tình kiếp, nó cho ta lĩnh đủ mọi thứ, vượt qua được nó mới gọi là phi thăng thành công, còn chưa nếm đủ thì phi thăng thất bại.

Còn tình kiếp như thế nào, thì khó ai nói được, chỉ biết khi trải qua nó, con người mới biết rõ được thế nào là yêu, thế nào là chấp niệm một người.

Thời nay chúng tiên yêu nhau nhưng chưa trải đời thì chưa biết mùi vị, yêu cho lắm thì cắn nhau cho đau, mối tình theo đó cũng bay từ người này sang người khác, chỉ khi trải qua tình kiếp ở chốn hồng trần thì mới hiểu rõ."

Hi Hoa như hiểu, quả nhiên chỉ có trải qua mới biết được vị của nó, y đã nghe về việc lịch kiếp để phi thăng, còn lịch kiếp như thế nào thì y không biết, y là hiện thân của Mạn Đà La Hoa mà Mạn Đà La Hoa lại là Mạn Châu Sa Hoa đã buông bỏ được chấp niệm, đau khổ, sự chia ly.

Y là loài hoa của miền Cực Lạc, nên luôn được ấn định sống thanh nhàn, an tĩnh, không cần phải trải qua cái gọi là tình kiếp kia..

Chỉ là..

"Ta không có tình kiếp vì mệnh đã an bày sống một cuộc sống thanh nhàn an tịnh hoặc sẽ có một mối tình đẹp không sóng gió, cứ như vậy mà sống cho tới khi hòa mình vào Cõi tam thanh.."

Phượng Minh thở dài nhìn Hi Hoa: "Đúng vậy, từ nhỏ cho đến khi đệ hiến nguyên thần cho Đồng Lô Hồng Liên, ngoài việc mẫu thân đệ thì đệ vẫn luôn có một cuộc sống an nhàn không lo lắng..

Chỉ là sau một vạn năm quay lại.."

"Cuộc đời ta bỗng dưng khác hẳn với lúc trước, không lẽ là vì nghịch thiên cải mệnh quay về nên mệnh của từ cũng từ đó mà thay đổi.."

Một cơn gió thoảng qua, Hi Hoa và Phượng Minh mở tròn mắt nhìn nhau, cùng đồng loạt nói:

"Có thể.."

Hi Hoa e hèm một tiếng: "Chung quy cũng không hẳn."

Phượng Hoàng phì cười, một lúc bỗng dưng nói: "Nhưng hình như ta biết vì sao mệnh đệ lại thay đổi! Vậy đệ muốn thử không?"

Hi Hoa nghiêng đầu: "Lịch kiếp?"

"Ừm..

Chứ ta thấy hình như mọi chuyện có chút lệch quá vấn đề, nếu đệ tinh ý liền phát hiện ngoài kia có vô số người để ý đến đệ, đau lòng vì đệ, chung quy mọi thứ đều vì đệ.."

Hi Hoa chợt nghĩ đến Nguyệt Liên đầu tiên, đúng như lời Phượng Minh nói, y quả nhiên nợ hắn về tình lẫn về tài, mà tài y có thể trả còn tình thì y không biết.

"Ta từng suy nghĩ không ra, ta với Nguyệt Liên nếu tiếp tục không biết sẽ đi như thế nào, có khi sẽ nhanh chóng đổ vỡ mà lỗi chắc chắn là do ta bởi ta để ý chỉ cần khắc trước thấy hắn tốt thì khắc sau liền muốn đánh hắn, cứ cho là ta vô tâm không hiểu tình ý của hắn, nhưng nếu nói như huynh, ta đúng thật không hiểu cái gì gọi là coi một người là chấp niệm, ta cũng không biết làm thế nào gọi là tốt nhất cho một người vừa lại tốt cho bản thân mình.

Ta cứ nghĩ nó giống với việc của ta và Tịch Nhan trước kia nhưng suy cho cùng, tình yêu ta dành cho hắn giống như là bảo hộ thì đúng hơn, cũng là vì người mà hạnh phúc, vì người mà đau thương, vì người mà hi sinh nhưng trong khoảng thời gian cả hai còn bên nhau, ta cũng chưa từng giận hắn, hờn dỗi, ghen tuông hay chiếm hữu mà chỉ là nhớ, là thương, là bảo hộ không cần đền đáp."

Phượng Minh khẽ thở dài, đưa tay xoa đầu Hi Hoa, nhẹ nhàng nói:

"Đó là vì đệ chưa biết cái nào gọi là yêu, cái nào gọi là thích, cái nào gọi là bèo nước tương phùng, ra tay nghĩa hiệp cứu giúp..

Có những chuyện nghĩ là yêu nhưng không phải là yêu, tình cảm đệ dành cho Tịch Nhan quả thật nó là yêu nhưng yêu theo cách bảo hộ không cưỡng cầu cũng không câu nệ quyến luyến, đệ đau một lần vì hắn là xong, đệ cũng không còn dây dưa nữa mà bắt đầu nhìn về phía trước..

Nhưng cái tình cảm của Nguyệt Liên hắn dành cho đệ là khác, nó còn gọi với tên ngầu hơn chính là hai chữ" Si tình ", đệ có muốn nghe không, ta nghĩ với tính của hắn sẽ yêu thương đệ ra mặt còn bao nỗi đau chắc chắn sẽ ghim trong lòng không nói.

Vài ba tuần trước Kính Văn có kể chuyện cho ta nghe, Kính Văn là văn thần thân với Nguyệt Liên, hắn đương nhiên sẽ hiểu rõ Nguyệt Liên hơn chúng ta, hắn kể ta nghe về Nguyệt Liên, về mối chấp niệm sâu đậm với đệ, nghe xong rồi thì đệ muốn thế nào cứ nói với ta, giúp được ta liền giúp hết mình."

Hi Hoa mỉm cười gật đầu, gọi tiên nga chuẩn bị một ấm trà nóng khác, xong xuôi Phượng Minh cười nhẹ rồi bắt đầu kể..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.