Ngoan Ngoãn Nằm Trong Ngực Anh

Chương 20




Lương Trì mấy năm nay được nâng như trứng, ngủ cả đêm trên sàn thì vô cùng khó chịu, ngày thứ hai ngủ dậy cả thắt lưng và chân đều nhức mỏi.

Thẩm Âm Hòa không còn ở trong phòng, đã rời giường từ sớm rồi.

Hắn lười biếng duỗi thắt lưng, việc đầu tiên sau khi ngủ dậy là mở weibo, sử dụng cơ hội đổi tên mỗi năm chỉ được cấp một lần.

Đem 【 Hội anti Thẩm Âm Hòa toàn quốc 】 đổi thành  【 Hội fan Thẩm Âm Hòa toàn quốc 】.

Hắn thật sự đúng là thiên tài, thế mà lại nghi ra cách giảng hòa tốt thế này!

Không lâu sau, di động của Lương Trì cũng nhanh chóng liên tục nhận được tin nhắn nổ ra không ngừng.

“Trưởng nhóm, là anh bị điên hay là tôi điên đây hả, chẳng lẽ nhà anh phá sản rổi sao? Đã nói là cả đời cùng làm anti fan rồi cơ mà, sao một mình anh lại tách nhóm.....”

“Trời ơi, hội của chúng ta rốt cuộc đã gây ra chuyện gì mà phải chịu đả kích thế này..... Vừa ngủ dậy thế sự đã thay đổi, chúng ta không được anti nữa sao.

! Tôi không muốn là fan của cô ta! Tôi không muốn!”

“Nói đi, đã nhận của Thẩm Âm Hòa lòe loẹt dâm đãng kia bao nhiêu tiền!”

“Về sau có còn được châm chọc cô ta nữa không? Trưởng nhóm này tính tình đáng sợ lắm tôi sợ bị anh ta bôi nhọ cũng sợ bị anh ta giận chết…”

Lương Trì trông thấy cái gì không vừa mắt thì sẽ mắng lại ngay, hắn đã không lịch sự rồi tính tình còn nóng nảy, hai tay gõ chữ, “Cô mới dâm đó! Không biết lịch sự thì đừng có lên mạng, lại còn dám vu khống tôi nhận tiền, ông đây thiếu tiền của cô sao? Tôi nói cho cô biết, tôi cái gì cũng thiếu chỉ có không thiếu tiền, nhân dân tệ cũng chỉ là đồ chơi thỉnh thoảng để tôi lên cầu vượt vứt xuống cho vui thôi.”

Sau khi mắng lại xong, tinh thần thoải mái hẳn.

Hắn vui vẻ đi xuống dười lầu, trong phòng khách lúc này đang rất đầm ấm vui vẻ, Lương Tự đang nói chuyện với Thẩm Âm Hòa cô cười đến run hết cả người, chẳng còn chút bộ dạng gì của sự lạnh lùng tối qua.,

Lương Trì bước qua chào, “Chào buổi sáng ~ ”

Sáng nay sẽ làm một Lương Trì ngọt ngào.

Hơn một phút đồng hồ, không một ai đáp lại hắn.

Năm phút đồng hồ sau, vẫn như cũ không ai để ý tới hắn.

Thẩm Âm Hòa đã coi sự tồn tại của hắn như không khí, tất cả những lời nói từ miệng hắn đều chẳng ra gì.

Cho dù Lương Trì có làm trò gì, Thẩm Âm Hòa vẫn không hề bị lay chuyển.

Hắn sử dụng hết tất cả chiêu thức của mình, cũng chẳng thu hoạch được gì cả.

Trong nhà này, không có ai thèm nói chuyện với hắn, khiến hắn bức bối đến chết mất đi được.

Phải đến tận buổi chiều, Hà Thủ hẹn hắn đi ra ngoài chơi mới ngắn được việc phát điên.

Lưu Chu Mạt lái xe chở hắn tới chỗ Hà Thủ đã đặt trước, hắn nói với Lưu Chu Mạt: “Tôi lại chọc giận Thẩm Âm Hòa.”

“Tiên sinh, chuyện này bình thường mà.”

“Nhưng mà lần này không giống mấy lần trước, giận thật rồi.” Lương Trì thay đổi dáng ngồi, hỏi tiếp: “Nhưng mà không phải tôi đã dốc hết sức lấy lòng cô ta rồi sao? Sao tôi lại phải dỗ cô ta chứ? Trước kia cô ta cũng mấy lần giận dỗi như vậy, tôi còn chẳng thèm để ý.”

Người đàn ông khổ vì tình, đúng là quá dại dột.

Lưu Chu Mạt mắt nhìn về phía trước, “Tiên sinh, anh thích cô ấy rồi.”

Lương Trì nhất quyết phủ nhận, “Đừng có nói bừa.” Nói xong, hắn cúi đầu vẻ tươi cười dần dần biến mất, vẻ mặt bàng hoàng, “Hình như là có một chút.”

Lương Trì ước chừng một đốt ngón tay, “Cũng chỉ một chút như vậy thôi, không nhiều lắm.”

Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, Lưu Chu Mạt đúng là quá phục sếp mình.

Lưu Chu Mạt hỏi: “Vậy bây giờ anh định thế nào?”

Lương Trì nhắm mắt lại, “Cậu để tôi bình tĩnh lại một chút, cũng hơi đau đầu.”

Hắn cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, nghĩ đi nghĩ lại thì tất cả cũng đều là lỗi của hắn, đều là họa do hắn gây ra.

Lưu Chu Mạt dừng xe, “Tiên sinh, đến nơi rồi.”

Lương Trì xuống xe, đã tìm được phòng Hà Thủ đặt truóc, vừa đặt mông ngồi xuống sofa, ngả người ra sau mở miệng nói, “Tôi bực mình quá.”

Hà Thủ đưa cho hắn một lý rượu, “Bực cái gì.” Hắn vỗ tay bép một cái, vừa đoán đã trúng, “Tôi biết rồi, nhất định là do vị hôn thê trắng trẻo của ông.”

Lương Trì bưng ly rượu, không cụng, “Đúng vậy, cô ta đang hành tôi đến chết đây.”

Hà Thủ nhấp một ngụm rượu, từ trong mắt tỏa ra ánh nhìn thông cảm. Chắc hẳn đây là kiểu không muốn mình bị hôn ước trói buộc nên đã làm tổn thương người ta đây mà, hắn mở miệng trấn an ông bạn, “Ngả bài với mẹ ông đi, hôn này không kết.”

“Hà Thủ, thích là gì vậy?”

Như thế nào gọi là thích một người? Nhìn thấy cô ấy đã muốn cười sao?

Hà Thủ là một công tử ăn chơi, đã quá lâu rồi không có ai hỏi hắn vấn đề trong sáng như vậy, cười ha ha, “Thích có nghĩa là vừa trông thấy cô ấy ông đã muốn lôi lên giường, để cô ấy trở thành người đàn bà của ông.”

Lương Trì nghe mấy lời cợt nhả của bạn thì dở khóc dở cười, kỳ thực… Hắn đối với Thẩm Âm Hòa đúng thật là cũng từng có cảm giác dâm tà, muốn làm chuyện đó với cô, khiến cô khóc lóc van xin.....

“Đúng rồi, đột nhiên ông hỏi cái này làm gì? Ông thích ai à?” Hà Thủ tò mò muốn chết.

Lương Trì rầu rĩ buồn bực: “Thẩm Âm Hòa.”

“Ai???!” Hà Thủ không tin nổi, “Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”

Lương Trì hớp một ngụm rượu, “Đúng, chính là cô ấy. Tôi cũng không rõ có phải là thích không, dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ấy khóc, không muốn cô ấy không để ý đến tôi, nhưng mà.... Tôi cũng không muốn thừa nhận chuyện mình thích cô ấy.”

Sao có thể là cô ta chứ? Người mà từ lần gặp đầu tiên đã ghét cay ghét đắng rồi.

Lương Trì nhớ mang máng bộ dạng gầy yếu của cô năm mười bảy tuổi, cả người đều khó coi, không rạng rỡ cũng không quyến rụ. Chẳng hề có một chút liên quan nào đến mẫu người lí tưởng của hắn.

Hà Thủ nói: “Vị hôn thê này của ông có sức hút lớn thật đấy, tôi còn nhớ lúc trước ông còn không muốn nhìn thấy người ta.”

Lương Trì nhíu mày, “Ông đừng nói nữa, để tôi yên lặng một chút.”

Hà Thủ khuyên giải hắn, “Cũng có thể là ông áy náy với cô ấy? Hoặc là một kiểu che chở chiều chuộng em gái thôi? Hay là cậu đến tuổi rồi cho nên muốn phát tác dâm tính lên người cô ấy?”

Hà Thủ luôn không bao giờ tin vào chuyện tình yêu, đó là cái quái gì vậy, có thể ăn không? Mà có ăn được thì cũng không ngon.

Hắn thừa nhận bản than là một gã đểu cáng, hai ngày trước mới tán được một cô em gái kia, lúc nào nhớ tới thì gọi điện, mà lúc nào không nhớ thì chẳng biết ném cô đến cái góc nào rồi.

Đàn ông mà, trăng hoa là bản năng.

Lương Trì lườm hắn, “Con mẹ ông, đối với em gái mà có thể nảy sinh suy nghĩ này sao? Ôi? Ông điên rồi.”

Hà Thủ giật mình, “Hả, không phải ông ‘chào cờ’ trước mặt cô ta đấy chứu?” Hắn nhíu mày, “Không thể nghi ngờ, tình yêu đích thực đây rồi.”

“Fuck, biết thế ông đây không hỏi mày nữa.”

Lương Trì chưa uống mấy rượu, cứ thấp thỏm không yên suốt, Hà Thủ gọi hắn mấy lần nhưng không đáp lại.

Ngồi không đến nửa giờ, hắn đã đứng dậy chào Hà Thủ, “Tôi về nhà đây.”

“Chậc chậc.”

Trong lòng hắn rất áy náy, rối như tơ vò, còn thấy trống vắng một khoảng lớn.

Tuyết đầu mùa đã rơi, Lưu Chu Mạt lái xe về chậm rề rề, Lương Trì không chịu nổi luôn ở phía sau thúc giục, “Cậu chạy nhanh chút.”

Lưu Chu Mạt chần chờ một lát, quyết định đạp mạnh chân ga, dù sao đàn ông mà mùa xuân đến thì cũng chẳng dễ dàng gì.

Lương Trì như tên bắn chạy thẳng về nhà, Thẩm Âm Hòa đang ngồi trên ghế mây ở ban công đọc kịch bản, hắn lặng lẽ đứng đằng sau cô, giọng nói từ phía trên đỉnh đầu truyền tới tai cô, hắn nói: “Đến bao giờ thì em mới hết giận?”

Lặng ngắt như tờ, có chút xấu hổ.

Lương Trì đứng ở trước mặt cô, che khuất ánh sáng mặt trời trước mắt Thẩm Âm Hòa, hai tay chống nạnh, “Em đang chiến tranh lạnh thế này cũng được tính vào bạo lực gia đình đấy.”

Thẩm Âm Hòa chưa nghĩ ra nên đáp lại hắn thế nào, hắn chưa bao giờ nhớ lâu những chuyện xấu mà mình đã làm, chỉ cần không quá sâu đậm thì đều không nhớ. Cũng khó trách cô.

Lương Trì nhanh như chớp cướp cuốn kịch bản trong tay cô, “Xem thử một chút, xem bọn họ đẹp hơn hay anh đẹp hơn?”

Thẩm Âm Hòa ở chỗ ngược sáng, khuôn mặt tựa như được phủ một mảng u ám, cô cuối cùng cũng đồng ý lên tiếng, “Anh xem đi.” Lời vừa dứt, cô vươn tay, “Xem xong rồi thì có thể đem kịch bản trả lại cho tôi không?”

Lương Trì giấu hai tay ra sau lưng, “Chưa trả vội được, sao lại trẻ con thế không biết, cái tốt không học toàn học cái xấu. Anh đã xin lỗi em rồi, em còn làm mặt than như vậy làm anh rất tổn thương.”

“Trái tim anh rất mong manh, vỡ nát hết rồi, có dính lại cũng không dính được.”

Thẩm Âm Hòa bị chọc cười, nhưng vẫn giả vờ, nếu không nhìn kĩ thì không phát hiện được, “Ai cho anh bôi nhọ tôi.”

“Sau này sẽ không như vậy nữa.”

“Oh.”

Lương Trì ấp úng, ánh mắt trở nên dứt khoát, “Sau này chúng ta sẽ chung sống thật tốt, em không thể tùy tiện nổi giận được, không tốt cho việc bồi dưỡng tình cảm.”

Thẩm Âm Hòa vội nhìn hắn, “Bồi dưỡng tình cảm với tôi? Anh cũng thích tôi sao?”

Lương Trì sợ hãi, cô biết đọc suy nghĩ sao? Cái sự thích kia vừa mới nhú mầm lên thôi, đã bị cô phát hiện rồi, chẳng lẽ hắn biểu hiện rõ vậy sao?

Thẩm Âm Hòa đứng lên, vỗ vỗ tay, “Nhưng đã quá muộn rồi, tôi không thích anh nữa. Anh cứ tiếp tục cùng antifan của tôi bồi dưỡng tình cảm đi, chúc các người trăm năm hạnh phúc.”

Lương Trì xanh cả mặt, lẩm bẩm: “Cái cô này, đúng là thay đổi thất thường!”

Trước đây vẫn luôn thích hắn đến chết đi sống lại, đột nhiên lại nói không thương nữa,, thế là làm sao!

Hắn muốn mắng mấy câu thô tục, chửi rủa những câu không thể kinh tởm hơn, nhưng bởi vì phải giữ hình tượng bản thân, từ câu “Cô đúng là không bằng con chó, con rùa” nuốt vội lại vào họng, biến thành một câu cụt lủn không hề thô tục: “Đáng ghét.”

Thẩm Âm Hòa cũng rất giỏi trong việc giả vờ, nói không thích hắn đương nhiên là nói dối, nhớ nhớ thương thương một người lâu như vậy, sao có thể nói buông là buông ngay được, cô vẫn còn lưu luyến nhiều lắm.

Quả thật như tối hôm qua chính miệng hắn đã nói, hắn không xấu xa.

Lương Trì không từ bỏ đuổi sát lấy cô, nuốt nuốt nước miếng, sau vì đã vượt qua đường rảo cản tâm lý của bản thân thì nhanh chóng kéo tay cô lại, cùng cô đan mười ngón tay vào nhau.

Thẩm Âm Hòa không buông hắn ra, đây là lần đầu tiên hai người đan tay vào nhau. Trước kia chưa bao giờ hắn cho phép cô đụng vào hắn, những lần da thịt tiếp xúc cũng chỉ vài lần linh tinh.

“Anh nắm tay em làm gì?” Cô hỏi.

Lương Trì thật thà, “Anh muốn xem anh có cảm giác tim đập mãnh liệt không.”

Lúc trên đường về hắn đã lên mạng tìm kiếm, mỗi người đều có cách trả lời về cảm giác thích khác nhau, có người nói thích là mỗi ngày bạn đều muốn được ở bên cạnh cô ấy không rời, có người lại nói muốn làm gì thì cứ ra tay làm như vậy, thế là được.

Nhưng câu trả lời nhiều nhất, chính là khi nắm tay cô ấy sẽ có cảm giác tim đập thình thịch. Cho nên hắn muốn thử xem.

Thẩm Âm Hòa lồng ngực căng thẳng, “Anh có không?”

Lương Trì vẫn cứng đầu, tạt một gáo nước lạnh cho người ta cũng chính là tự mình đào một chiếc hố to, “Không có.”

Kỳ thực.

Là có.

Tim đập thỉnh thịch.

Trong lòng bàn tay mồ hôi cũng không ngừng.

Đây là thích đúng không? Cảm giác thật ra cũng không tệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.