(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi tối Diêu Khải Việt tìm một quán lẩu nổi tiếng nhất ở Tùng Giang, ba người họ cùng nhau đi ăn lẩu.
Đến khi thanh toán Hàn Tự vẫn sẽ là người làm việc đó.
Lúc thức ăn vừa được dọn lên, nồi lẩu uyên ương bắt đầu sôi sùng sục, ớt cay nổi lềnh bềnh trên mặt lẩu, nước canh sủi bọt lăn tăn, cuồn cuộn toả ra những làn hương thơm.
Thật sự quá hấp dẫn.
Diêu Khải Việt dùng đũa chung gắp một miếng thịt bò, nhưng lại bị Hứa Nguyên nhanh tay nhanh mắt vỗ vào mu bàn tay cậu.
“Anh đói bụng rồi.” Cậu khó hiểu.
Hứa Nguyên dịch tay cậu sang một bên: “Đợi em đăng lên vòng bạn bè cái đã.”
Hàn Tự cười nhạo, thấy vậy cô trừng mắt liếc anh một cái.
Diêu Khải Việt lắc đầu: “Sao em toàn phải chụp rồi đăng lên vòng bạn bè vậy?” Cậu vừa nói vừa đặt đũa chung xuống, phối hợp ngửa người ra sau để né ống kính: “Em có sống trong thế giới đó đâu cơ chứ.”
Hứa Nguyên chụp đủ mọi góc độ cả bàn ăn và nồi lẩu đang sôi, cô chọn ra vài tấm rồi đăng lên vòng bạn bè: “Anh không hiểu.”
Diêu Khải Việt nghe vậy, cậu nâng mắt kính, cũng không cãi lại.
Cô nói cái gì thì là cái đó.
Hứa Nguyên buông điện thoại, giao diện vẫn dừng lại ở vòng bạn bè mà cô vừa đăng: “Em gọi cái này là ghi chép lại sinh hoạt cuộc sống.” Cô nghiêm túc nói: “Như vậy thì em…”
Giọng nói đột nhiên im lặng đi.
Cô không nói tiếp.
Vì bố mẹ quá bận rộn, lúc nào cũng bỏ lỡ những sinh hoạt của cô, đắng cay ngọt bùi nào cũng đều không có bọn họ bên cạnh. Cô nghĩ rất đơn giản, nếu họ không có thời gian đi cùng cô, vậy thì để cô tự mình ghi lại cho bọn họ xem.
Hứa Nguyên mím môi: “Ăn đi!”
Diêu Khải Việt không hiểu, cậu không đợi được câu nói tiếp theo của cô, mà vô thức nhìn về phía Hàn Tự.
Cậu thấy anh cũng đang nhìn về hướng Hứa Nguyên, với vẻ mặt phức tạp, khó hiểu.
Chỗ ngồi dành cho bốn người, Hứa Nguyên ngồi ở vị trí trong cùng, bên cạnh cô là Diêu Khải Việt, còn Hàn Tự thì ngồi đối diện bọn họ. Nồi xương trên bàn đang sôi trào, hơi nước bốc lên lượn lờ khiến bóng người của Hàn Tự trở nên mờ mờ ảo ảo.
Không khí bỗng chốc có chút gượng gạo.
Hứa Nguyên gãi mũi, đôi mắt thẫn thờ chưa kịp phòng bị bất chợt va phải ánh mắt của Hàn Tự. Đôi mắt anh đen nhánh, trong veo, như thể đã nhìn thấu được hết thảy.
Cô cảm tưởng rằng mình chẳng thể che giấu được điều gì ngay trước mặt anh.
Hứa Nguyên cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó xử nên sau đó đã nhanh chóng chuyển đổi ánh mắt sang nồi lẩu đang sôi kia.
“Anh thả thêm thịt vào đi, em muốn ăn thịt.” Hứa Nguyên ra vẻ thoải mái.
Nói xong, cô cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Chỉ có điều sau một khoảng thời gian, đã có không ít người thích và bình luận vào bài viết cô vừa đăng khi nãy, chẳng qua là vẫn không có bố mẹ cô mà thôi.
Vòng bạn bè có đổi mới, Hứa Nguyên lướt đến tên Hàn Tự. Chín tấm hình giống y đúc, điểm khác biệt duy nhất chính là anh đã gửi thêm ba cái biểu tượng cảm xúc.
Cô nhấc chân lên đá anh: “Hàn Tự, anh lấy cắp hình của em làm gì?”
Hàn Tự dùng đũa chung gắp đồ ăn rồi ném tất cả vào trong nồi: “Hứa Nguyên.” Anh cười với cô, một nụ cười mà theo cô là vô cùng gợi đòn: “Là anh trả tiền.”
Tối nay anh thanh toán, người thanh toán chính là ông lớn.
Khuôn mặt tức giận của Hứa Nguyên lập tức nặn ra một nụ cười: “Anh có muốn em gửi ảnh gốc cho anh luôn không?” Cô cười hì hì hỏi.
Diêu Khải Việt không nhịn được mà bật cười.
Hàn Tự dừng lại, tiện tay lướt nhanh qua điện thoại: “Tiện thể cho anh đăng lên vòng bạn bè thêm một lần nữa nhé?”
Điện thoại anh ngừng lại trong tầm tay cô, đã vậy còn xoay nửa vòng.
Hứa Nguyên: “...” Ngứa đòn!
Cô không một chút lưu tình mà giơ chân qua, đá thẳng một cú thật đau vào cẳng chân anh.
“Cút đi!”
Hàn Tự chỉ mỉm cười, giống như chẳng hề đau tí nào.
Hứa Nguyên nhìn mà đau cả mắt, đành nhấp vào tấm ảnh gốc rồi gửi cho anh.
Sau đó cô liền trông thấy vòng bạn bè mà Hàn Tự mới đăng lên cách đây không lâu đã biến mất, vài giây sau anh lại đăng lên một cái mới, đến cả thứ tự của chín bức ảnh cũng không thay đổi.
Rảnh rỗi.
Hứa Nguyên tặng cho Hàn Tự một lượt thích rồi sau đó cô giơ điện thoại lên, đưa cho Diêu Khải Việt xem vòng bạn bè của anh: “Nhìn nè, anh bảo là không hiểu cái cuộc sống này mà.”
Diêu Khải Việt: “...”
Hai người này… Quả thật là không chừa một đường sống nào cho người ta cả.
Cậu nâng hờ chiếc kính, nhìn Hứa Nguyên đang dần vui vẻ trở lại, rồi lại ngó sang Hàn Tự cũng cười rất tươi ở phía đối diện, trong lòng chợt thấy có phần mất cân bằng.
Thì ra cậu chỉ đơn thuần là một người tài xế thôi sao? Một cái bóng đèn chướng mắt không hiểu gì về cuộc sống?
Đáng lẽ phải là cậu trả tiền mới phải.
Giữa chừng, Hứa Nguyên nhận được một cuộc điện thoại từ Chu Tễ Duyên.
Tất cả mọi người trong giới đều là kiểu thân nhau mấy đời, Chu thị của anh ấy chính là thế hệ “người cầm lái”, lớn hơn bọn họ vài tuổi, đến cả Hàn Tự cũng không dám làm càn trước mặt anh ấy.
Hứa Nguyên cảm thấy rất lạ lùng, một người bận rộn như anh ấy mà lại gọi điện thoại cho cô.
“Anh Chu.” Cô thành thành thật thật mà gọi anh ấy một tiếng " anh."
Còn nghiêm túc hơn cả khi cô gọi anh em họ.
Nghe thấy vậy, Hàn Tự và Diêu Khải Việt liếc mắt nhìn nhau, sau đó hướng về phía Hứa Nguyên.
“Ừ, đang ăn lẩu à?”
“Đúng rồi ạ, Hàn Tự với Diêu Khải Việt đưa em đi ăn lẩu.”
Bên phía Chu Tễ Duyên truyền tới tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng khoá cửa vang lên, Hứa Nguyên kiên nhẫn chờ đợi.
“Hứa Nguyên, tối mai Chu thị sẽ tổ chức một bữa tiệc tối để ra mắt thương hiệu mới đấy.” Giọng nói của anh ấy lạnh lùng và vô cùng cứng ngắc, đặc biệt là khi thông qua điện thoại lại càng trở nên hờ hững.
Nếu không phải Hứa Nguyên biết tính tình của Chu Tễ Duyên vốn lãnh đạm như vậy thì cô đã ngắt cuộc gọi từ lâu rồi.
“Anh muốn hỏi em một chút, ngày mai em có tính đến không?” Chu Tễ Duyên hỏi.
Hứa Nguyên sửng sốt, gọi tới là vì chuyện này á? Anh ấy nhàn rỗi thế từ bao giờ vậy?
Cô chợt nhớ đến buổi chiều Trình Vi Vi có nói tới chuyện bị buộc phải tham gia tiệc tối, hình như cũng là vào tối mai.
Không có chuyện trùng hợp như vậy đâu nhỉ?
Hứa Nguyên gãi đầu: “Em quên bén việc này rồi đấy.” Từ trước tới nay cô đều nói chuyện không kiêng dè gì, cô biết anh ấy sẽ không tức giận: “Chiều mai em có cuộc họp, không biết mấy giờ mới xong nên em không tới đâu.”
Thật ra cô không thích tham dự những bữa tiệc phải giả vờ làm tiểu thư đài cát suốt cả buổi như vậy.
Cô không quen.
“Được, anh biết rồi.” Quả nhiên Chu Tễ Duyên chẳng nổi giận chút nào, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như ban đầu.
Hứa Nguyên đổi sang nghe điện thoại bằng tay trái để gắp tôm viên trong nồi.
Cô rất thích ăn cay, trong lúc cô đang nói chuyện điện thoại, Hàn Tự đã gọi người phục vụ thả hết tôm viên vào trong nồi lẩu đang sôi kia.
Chu Tễ Duyên lại hỏi cô thêm vài câu về chuyện công việc, Hứa Nguyên ngoan ngoãn báo cáo tất tần tật với anh ấy y như một cô học sinh nhỏ.
Vào lúc cô cho rằng cuộc gọi này đã kết thúc thì anh ấy khựng lại một lát, hình như có hơi do dự: “Vòng bạn bè sáng nay làm sao vậy? Công việc không vui à?”
Hứa Nguyên không ngờ được anh sẽ nói đến chuyện này, cô ngẩn người trong chốc lát, dường như có một dòng nước ấm chảy xuôi qua trái tim cô, nóng hôi hổi.
Cô mím môi cười: “Chuyện vặt vãnh thôi ạ, em làm bộ xíu ấy mà, đã không sao rồi ạ.”
Chu Tễ Duyên yên tâm: “Vậy là tốt rồi, anh còn có cuộc họp, cúp trước đây.”
“Dạ dạ, hẹn gặp lại anh Chu.”
Tuy là anh ấy nói cúp trước nhưng vẫn chờ Hứa Nguyên, chờ cô cúp điện thoại trước.
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen, bỗng nhiên ngộ ra một điều. Bảo sao tự nhiên Chu Tễ Duyên lại gọi điện tới hỏi cô chuyện tiệc tối, hoá ra là có dụng ý khác, mục đích là ở câu cuối cùng kia.
Cái anh này, bình thường nhìn thì lạnh lùng không dễ lại gần, ngoại trừ công việc và người anh ấy thương suốt nhiều năm - Tân Niên, dường như anh ấy đều thờ ơ với tất cả mọi thứ. Nói cho cùng là mặt lạnh tâm nóng, bao che khuyết điểm là đỉnh nhất.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên thở dài một hơi.
Diêu Khải Việt mỉm cười: “Em thở dài làm gì?”
Hàn Tự cũng nhìn sang.
Cô lấy tay ôm mặt, sau đó chống khuỷu tay lên bàn: “Em thương cho anh Chu ấy! Anh nói xem, hình ảnh của anh ấy chính là tiêu chuẩn của các chủ tịch bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình, vậy mà tại sao chị họ em lại không thích anh ấy cơ chứ?”
Tân Niên là chị họ thứ hai của cô, là một chiếc máy bay chiến đấu đúng nghĩa trong giới thượng lưu, chị của ngày bé chính là con nhà người ta. Cuối cùng chị lại cứ khăng khăng hẹn hò với một tên khốn nạn lúc còn ngồi trên ghế nhà trường rồi gả cho hắn. Sau này chị mạnh mẽ hiên ngang ly hôn, một mình nuôi nấng con gái.
Bấy nhiêu năm qua mà Chu Tễ Duyên vẫn luôn chờ đợi Tân Niên, lặng lẽ bảo vệ chị, luôn luôn kiềm chế tình cảm sâu đậm của mình đối với chị.
Nhưng chị lại chưa bao giờ rung động trước Chu Tễ Duyên.
Từng phút của Chu Tễ Duyên đều được tính bằng đô la Mỹ, vậy mà ông chủ ấy còn có thể dành ra chút thời gian để quan tâm đến mình, Hứa Nguyên cảm thấy hẳn là anh ấy thật sự yêu ai yêu cả đường đi lối về.
“Em quản nhiều như thế làm gì?” Hàn Tự châm chọc.
Hiếm khi cô không trả đũa lại, nhớ đến buổi tiệc tối khi nãy vừa đề cập tới, cô nhìn Hàn Tự chằm chằm đến nỗi không chớp mắt.
Hàn Tự thấy cô như vậy liền biết cô lại chuyển chủ ý lên người anh rồi: “Có chuyện thì nói nhanh.”
Hứa Nguyên cười “hì hì”: “Này, tháng 2 năm sau anh đưa các đại tướng cấp dưới đi chơi ở đâu vậy? Thời gian họp thường niên đã định rồi sao? Chọn ở chỗ nào thế?”
Hàn Tự không nói nên lời: “Còn chưa tới nửa năm thì họp thường niên kiểu gì?”
“Lại muốn anh đến chỗ của Dư Âm à?” Anh nhìn thấu cô.
Diêu Khải Việt nhìn hai người bọn họ lại bắt đầu đối thoại, cậu yên lặng ăn thịt, giảm bớt sự tồn tại của mình.
“Chỗ của cậu ấy tốt mà, anh đến chỗ cậu ấy tiếp đi!” Hứa Nguyên quả quyết đưa ra quyết định.
Hàn Tự: “...”
Dư Âm làm nhân viên tiếp thị khách sạn, Hứa Nguyên luôn âm thầm chắp nối cho cô ta, đặc biệt là những hội nghị và đám tiệc, cô toàn lôi kéo mọi người sang chỗ cô ta. Nhưng lúc nào Hứa Nguyên cũng đều không cho mọi người nói với Dư Âm là do cô giới thiệu.
Sĩ diện của Dư Âm rất cao, lòng tự trọng cũng chẳng kém cạnh, Hứa Nguyên không muốn cô ta có gánh nặng tâm lý.
“Đừng có bảo là em nói đấy.” Cô lại dặn dò lần nữa.
Hàn Tự phớt lờ cô, anh cố ý gắp đi hết đống tôm viên ở trong nồi.
Hứa Nguyên: “Hàn Tự! Anh có phải là đàn ông không hả!? Sao lại cướp đồ ăn của em!”
“Anh trả tiền!”
“...”
……
Ngày hôm sau, gần sáu giờ Hứa Nguyên mới kết thúc buổi huấn luyện nhân viên chăm sóc y tế.
Dì trong nhà bảo tối nay bố mẹ đều không về nhà ăn cơm, cô nhìn thử thời gian, hỏi Hàn Tự: Anh đang làm gì đó?
“Hàn Tự: “Em đang làm gì?”
Thấy tốc độ trả lời lại của anh rất nhanh, Hứa Nguyên bèn gọi một cuộc điện thoại sang.
“Quan tâm đến anh chứ gì nữa!”
“Em nhớ anh đến thế à?”
Hứa Nguyên tắt máy tính: “Có quỷ mới nhớ anh!”
Hàn Tự “xì” một tiếng: “Có chuyện thì nói nhanh lên, anh đang bận.”
“Bận? Để em giúp anh nhé?”
“Đừng, không nhọc ngài đại giá, tôi không chứa nổi ngài.” Anh không chút nghĩ ngợi mà lập tức từ chối.
Đương nhiên là Hứa Nguyên sẽ không nghe lọt tai: “Anh đang ở đâu đó?”
Hàn Tự: “...”
“Trong nhà.”
Hứa Nguyên xách túi, ném chìa khoá xe vào đó rồi đi ra cổng: “Ok, em tới liền.”
“Hàn Tự, em muốn ăn gà rán với cà tím xào.”
Hàn Tự cười hai tiếng: “Hứa Nguyên, mặt em dày thật đấy.”
“Em làm sao cơ?”
“Không làm sao cả.”
Hứa Nguyên không dừng xe ở nhà mà đi thẳng đến nhà của Hàn Tự.
Anh đang ở phòng sách, chẳng biết đang bận rộn cái gì. Cô trở tay đóng cửa lại, quét mắt nhìn một vòng.
Chỗ này không thay đổi gì từ hồi cấp 3 đến giờ.
Thật ra sau khi bọn họ tốt nghiệp cấp 3, cô không còn lui tới phòng sách của anh nữa.
Hàn Tự dùng notebook đánh chữ, đến đầu cũng chẳng ngước lên: “Trong nhà không có ai sao.”
Đánh thẳng vào tử huyệt.
Hứa Nguyên không muốn để ý đến anh, cô không lên tiếng.
Phòng sách của Hàn Tự rất rộng, hai mặt tường đều là tủ sách lớn, một mặt để sách, một mặt thì để ảnh chụp và các bằng cấp khác nhau.
Cô đi đến tủ sách lớn phía bên phải trước, bên trong đều là ảnh, tấm được đặt ở ngay chính giữa chính là ảnh chụp chung của nhóm bọn họ.
Trong ảnh có cô, Hàn Tự, Diêu Khải Việt, Đào Tri Sơ và Đào Tri Du.
Đó là ngày thứ hai sau khi kỳ thi đại học, bọn họ đến bãi biển thành phố Kim Sơn chơi. Đào Tri Du cố ý cầm theo một cái máy ảnh, chị ấy chụp cho mọi người vô số hình.
Hứa Nguyên mở cánh cửa tủ lấy tấm hình chụp chung của bọn họ ra, không ngờ đằng sau ảnh chụp chung còn cất giấu một khung ảnh khác, chỉ có cô và Hàn Tự.
Cô và anh đứng ở giữa tấm ảnh, hai người chỉ tay vào đối phương, có lẽ là đang cãi nhau.
Vẫn là bãi biển ở thành phố đó. Cô đội chiếc mũ che nắng, vành nón ép xuống rất thấp, chỉ để lộ phần mặt từ mũi trở xuống, còn Hàn Tự thì không sợ nóng, đến cả mũ cũng chẳng thèm đội, trên khuôn mặt khôi ngô của anh vẫn là nụ cười như thường lệ, đắc ý, thiếu đòn, giống như một ông lớn.
Hứa Nguyên nhìn một hồi liền mỉm cười.
Đúng thật là tấm ảnh khi bọn họ đang cãi nhau, nhưng cô đã chẳng còn nhớ rõ tại sao bọn họ lại tranh cãi. Cô chỉ nhớ là Hàn Tự ỷ vào việc cao hơn cô, sức lực lớn hơn cô nên đè nặng vành nón của cô, lúc cãi lộn còn không chịu cho cô nhìn anh.
“Hàn Tự.”
“Hả?”
Hứa Nguyên cầm tấm ảnh chụp: “Hàn Tự, đừng nói là anh yêu thầm em đấy nhé?”
Những bức ảnh như vậy mà vẫn lưu trữ, còn không bày ra ngoài.
Hàn Tự sửng sốt, anh ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên khung ảnh ở trong tay cô.
Di chuyển tầm mắt, cô nàng đắc ý đến mức cái đuôi đã vểnh lên tận trời rồi.
“Yêu thầm?” Anh dựa người về đằng sau, tư thế lười biếng trông vô cùng ung dung.
Hứa Nguyên lại nhìn tấm ảnh trong tay: “Phải không.” Cô vừa nói vừa quơ tay.
Khóe miệng Hàn Tự co giật: “Trời còn chưa tối đâu Hứa Nguyên.” Anh nghiêng đầu, ngón trỏ hơi cong, chống lên đầu anh: “Cứ thế mà nằm mơ à?”
“Phì.” Biết anh không có ý đó, cô quay lưng, đặt tấm ảnh về lại chỗ cũ: “Em chỉ đùa một tí thôi mà.”
Cô lẩm bẩm: “Nếu anh mà thích em thật thì em sẽ sợ chết khiếp mất.”
Hàn Tự nhíu mày, tiếp tục công việc vẫn còn dở dang.
Hứa Nguyên tự chơi một mình, cô xem qua từng bức ảnh. Cuối cùng, cô bị thu hút bởi cuốn sổ lưu bút nằm trong chiếc hộp ở phía góc.
Lúc bọn họ đi học đã không còn thịnh hành việc viết lưu bút nữa, nhưng cô cảm thấy kiểu viết trên trang giấy này tình cảm hơn so với ghi chép trên mạng nên mua liền mấy cuốn, rồi sau đó phân phát cho mỗi người một quyển, một hai bắt mọi người phải viết cho bằng được.
Quyển sổ này là do cô ép Hàn Tự viết.
Trong phút chốc, ký ức thời thanh xuân nảy mầm trong lòng cô.
Hình như Hàn Tự cũng không ghét bỏ nó đến như vậy.
“Hàn Tự, anh còn giữ cuốn này à.” Hứa Nguyên cảm thán: “Hồi ấy anh sống chết không chịu viết, còn nói muốn vứt thùng rác nữa.”
Hàn Tự lại ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Hứa Nguyên cầm quyển sổ lưu bút và đang định mở ra xem.
“Hứa Nguyên!” Anh đẩy bàn phím ra rồi chỉ vào cô: “Em đừng nhúc nhích!”
Hai tiếng liên tiếp, Hứa Nguyên bị anh làm cho hoảng sợ.
Hàn Tự chưa từng hầm hầm giận dữ đến như thế này.
“Để làm chi?”
Hàn Tự vội vàng sải bước xông tới, nhanh tay đoạt mất quyển lưu bút mà cô đang cầm.
Hứa Nguyên trợn mắt há hốc mồm: “Không phải chỉ là một quyển sổ lưu bút thôi sao?”
Cô nhìn chằm chằm bộ dạng vô cùng căng thẳng của Hàn Tự: “Ái chà, có bí mật sao?” Cô tò mò đi theo anh, cười tủm tỉm hóng chuyện: “Bên trong có đồ gì mà không thể cho ai biết vậy ta?”
Anh đưa lưng về phía cô, khoá quyển lưu bút vào ngăn kéo có mật khẩu.
Khi quay người lại, xém xíu nữa anh đã đụng phải Hứa Nguyên.
Vì hóng chuyện nên cô sáp lại rất gần, cô ngửa đầu nhìn anh, trong ánh mắt lóe lên ngọn lửa hiếu kỳ.
Hàn Tự không nói gì, chỉ xách lấy cánh tay Hứa Nguyên: “Xuống lầu ăn cơm.”
Động tác của anh rất nhẹ, cô bị bắt đi theo anh, vừa khó chịu lại không thoải mái: “Em tự đi được.”
Vùng vẫy hai cái nhưng vẫn không bỏ ra, Hứa Nguyên không chịu đi.
Hàn Tự dừng lại, đẩy cô ra khỏi phòng sách, sau đó đóng cửa lại: “Anh phải đỡ em, kẻo một đứa nhóc mãi không chịu lớn như em ngã rồi va trúng đồ sứ của anh.”
Hứa Nguyên: “...”
Kỳ lạ như vậy, chắc chắn người này có bí mật!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");