Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Chương 7: Chương 7




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hứa Nguyên trở về văn phòng, mang theo một tâm trạng vô cùng buồn bực. 

Đồng nghiệp là cô giáo Dương biệt danh Quả Nho nhìn thấy cô như vậy cũng đi đến an ủi : “Mắng ác lắm sao?”

Hứa Nguyên lắc đầu, nằm dài lên bàn làm việc: “Không, chỉ nói là tôi không tập trung vào công việc thôi.”

Giọng nói cô buồn rầu. 

Cô giáo Dương: “...”

Càng nghĩ thì càng cảm thấy không đúng, cô giáo Dương mở nhóm chat “Cục cưng tới ăn dưa đi” ra. Trong nhóm cũng đang bàn tán về chuyện hôm nay hiệu trưởng đột nhiên đến kiểm tra phòng bếp. 

"Quả Cam: Chuyện này tám phần là bị người xấu mách lẻo…"

"Quả Lê: Đúng vậy! Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, âm mưu nhắm Dưa Hấu."

Hứa Nguyên nhìn nhóm chat, đánh chữ: "Quên đi, quên đi, nghĩ nhiều thì cũng vô dụng."

Hôm nay hiệu trưởng đến kiểm tra mấy vấn đề, nói trùng hợp thì cũng có thể là trùng hợp nhưng có vài chi tiết quả thật là do cô không làm tốt. Chẳng qua hiệu trưởng lại nói cô đến làm việc ở nhà trẻ là có mục đích riêng, điều này cô hoàn toàn không đồng ý.

"Quả Cam: Sao có thể bình tĩnh được? Đi, đi chửi lại đi, tôi chửi cùng cô!"

“Quả Nho: Chậc, lại là J gì gì đó rồi!”

Sau khi đọc đoạn tin nhắn, Hứa Nguyên cười khúc khích, biết là mấy người này đang dỗ cho mình vui vẻ. 

"Dưa Hấu: Phí sức lắm! Trong lúc đó, tôi sẽ đi sắp xếp lại thực đơn cho nhân viên vào cuối tuần."

"Quả Cam:  Mau nhìn đi, vừa mới bị mắng đã muốn làm việc. Ai nói Nguyên Nguyên bé nhỏ nhà chúng ta không để tâm đến công việc chứ."

Hứa Nguyên mở thực đơn dành cho nhân viên, suy nghĩ một chút rồi đăng lên vòng bạn bè.

Cô chặn mấy người đồng nghiệp ở nhà trẻ lại, trừ nhóm “Cục cưng tới ăn dưa” rồi đăng lên với dòng chữ: Trời xanh thăm thẳm, ngoài đồng hoang vu.

Trong lòng thật sự cảm thấy khó chịu, tuy rằng ban đầu cô đến nhà trẻ vì mong muốn được thoải mái, còn có kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè nhưng cô cũng chưa bao giờ làm trễ nãi công việc. 

"Hàn Tự: Tối hôm qua chưa ăn đủ xiên nướng à? Lại muốn ăn thêm? Thích xiên thịt dê hay là xiên thịt bò?"

Hàn Tự trả lời cô trong vòng bạn bè. 

Hứa Nguyên cười cười, cũng trả lời anh: "Không đủ! Ông chủ Hàn, bữa ăn khuya đêm nay có được mời không?"

"Hàn Tự đáp lại: Mơ đi!"

Hai người đấu võ miệng ở trong vòng bạn bè, không hề biết đã bị mấy người bạn cùng nhóm vây lại xem. 

"Tưởng Minh Châu: Hai người đi ăn xiên sau lưng bọn tôi?"

"Diêu Khải Việt: Chắc chắn là thế rồi."

Những người khác trong vòng bạn bè cũng đáp lại.

"Diêu Khải Việt trả lời Hứa Nguyên: Đi ăn xiên không bảo anh?"

"Đào Tri Du: Chị cũng muốn!"

Hết tin nhắn này đến tin nhắn khác hiện ra, đến mức Hứa Nguyên còn không xem kịp.

Nhìn thấy thế này, cô lập tức nở một nụ cười. 

Lúc này cơn tức cũng đã giảm đi phần nào. 

Mọi người cười đùa vui vẻ, mấy người bạn thân thiết đều có thể nhìn thấy tâm tình của cô không được tốt. 

Đều đến dỗ cô. 

Hứa Nguyên lướt từ đầu đến cuối, mấy người bạn ngày thường được xưng ông lớn, bà lớn, bận bịu công việc cũng xuất hiện chỉ có duy nhất bố mẹ cô thì không. 

Ngay cả một lượt like cũng chẳng thấy. 

Cô bỏ điện thoại xuống, quay lại tập trung với thực đơn nhân viên trong máy tính.

Cô đúng là già mồm nói láo. 

Hứa Nguyên đang sắp xếp lại thực đơn, chuẩn bị phân tích dinh dưỡng trong đấy thì Diêu Khải Việt gọi Weibo đến. 

“Tan làm đi đón em nhé?” Cậu lập tức hỏi: “Có muốn đi Xà tìm anh trai của anh không?”

Hứa Nguyên ngạc nhiên: “Tìm anh ấy làm gì?”

“Giám sát ảnh.”

“Không đi.” Hứa Nguyên không suy nghĩ gì mà đã lập tức từ chối. 

Cô không hiểu kiến trúc cũng không hiểu về thiết kế, giám sát Hàn Tự làm việc là để làm gì?

Chẳng thú vị chút nào.

“Đừng vậy mà.” Diêu Khải Việt giải thích: “Lần đầu tiên anh trai anh gặp khó khăn như vậy, em không tò mò sao? Chúng ta đi xem trò vui, tiện thể đi xung quanh núi Xà chơi một chút.”

Có đạo lý, Hứa Nguyên do dự. 

Diêu Khải Việt không ngừng cố gắng: “Sau đó lại đòi anh ấy bao ăn một bữa”

Hứa Nguyên vui vẻ: “Cái này được này.”

“Được, tan làm anh sẽ tới đón em.”

“Được.”

Diêu Khải Việt cúp máy, lập tức nhắn tin cho Hàn Tự. 

"Diêu Khả Việt: Buổi tối em đưa Hứa Nguyên đến tìm anh."

Hàn Tự trả lời bằng một nhãn dán “Ok”, cũng không nói gì thêm. Diêu Khải Việt cảm thấy kỳ lạ, cậu xem lại phần tin nhắn lúc trước với Hàn Tự. 

Ban đầu cậu thấy bài đăng của Hứa Nguyên trong vòng bạn bè, đi hỏi Hàn Tự rốt cuộc tại sao Hứa Nguyên như vậy. Kết quả Hàn Tự lại trả lời cậu: “Muốn biết? Tự mình đến hỏi cô ấy.”

Giọng điệu này của anh giống như là biết nhưng lại không muốn nói cho cậu. 

Diêu Khải Việt lập tức đi tìm Hứa Nguyên. 

Lúc này cậu nhìn lại tin nhắn giữa hai người, cảm thấy như thế nào cũng kỳ lạ.

Buổi chiều Hứa Nguyên với cô giáo Dương đi đo nhiệt độ cho mấy đứa trẻ. Mỗi ngày đều phải đo nhiệt độ 3 lần và ghi chép lại đầy đủ. Đến khi họ trở lại văn phòng, dì Ngô - người hay làm bánh ngọt đã chờ hai người:  “Cô giáo Hứa, cô giáo Dương.”

Dì Ngô nhìn thấy hai người liền nở nụ cười. 

Ngày thường bà ấy cũng rất hay cười, trông vô cùng hiền lành. 

“Hôm qua tôi có làm một món ăn mới.” Dì Ngô đưa đĩa đồ ăn qua: “Lạp xưởng cuốn, hai cô ăn thử một chút xem hương vị như vậy được chưa?”

Bình thường dì Ngô sẽ nghiên cứu một số món mới, mỗi lần như vậy đều tự bỏ tiền túi ra mà mua nguyên liệu, lúc rảnh sẽ mang đến chỗ làm việc để mọi người cho ý kiến. 

Hứa Nguyên và cô giáo Dương đã bị bà ấy cho không biết bao nhiêu là đồ ăn và bánh ngọt. 

“Lạp xưởng cuốn.” Vừa nói đến việc ăn uống, hai mắt Hứa Nguyên lập tức sáng lên: “Cháu thích lắm.”

Trên bàn có bốn miếng lạp xưởng cuốn, cái nào cũng đầy đặn đáng yêu. Cô cầm một cái, vỏ bên ngoài màu vàng kim được rắc vừng ở bên trên, giòn giòn xốp xốp, bên trong còn một khúc lạp xưởng ngắn. 

“Ngon quá!” 

Dì Ngô cong mắt cười: “Liệu khẩu vị của mấy bạn nhỏ có ăn được không? Có cần phải thay đổi gì không?”

Cô giáo Dương nếm thử rồi nói: “Phần đầu có thể làm nhỏ đi một chút, vừng rắc ở trên cũng ít đi một chút.”

“Được, còn gì nữa không?”

“Cháu cảm thấy rất ngon.” Vì Hứa Nguyên quá đỗi thích đồ ăn, nên cô đã ăn đến miếng thứ hai: “Cực kỳ ngon luôn.”

Dì Ngô gật đầu cười cười: “Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.”

Tan làm, Diêu Khải Việt đến đón Hứa Nguyên tới homestay của Hàn Từ ở núi Xà. Bởi bản vẽ mới vẫn chưa được hoàn thành nên tất cả mọi người đều đang chờ khởi công. 

Lúc hai người họ đi đến, Hàn Tự vẫn đang bận rộn, anh đang cùng thảo luận và thay đổi bản vẽ với người phụ trách khởi công công trình. 

Trong lúc làm việc Hàn Tự khác hẳn với thường ngày, giống như hai người khác nhau, trông anh rất tập trung lại còn trầm ổn khiến người ta phải tin cậy. 

Hứa Nguyên bị Diêu Khải Việt kéo đi xem một chút, đây là lần đầu tiên cô đến homestay ở núi Xà. Cách núi Xà không xa chính là một căn biệt thự, vị trí vô cùng thuận lợi. Nếu như thiết kế thật đẹp thì chắc chắn sẽ rất thành công. 

Ánh mắt của Hàn Tự luôn rất biết nhìn. 

Hứa Nguyên đi dạo một vòng rồi ngồi xuống nghịch điện thoại. 

Diêu Khải Việt đưa cho cô một bình nước: “Em thấy hơi chán đúng không?”

“Có một xíu.”

“Nếu không thì ra ngoài đi dạo nhé?” Diêu Khải Việt nhìn Hàn Tự, thấy anh thật sự rất bận bịu, không có thời gian để tiếp đón bọn họ. 

Hứa Nguyên cũng nhìn qua: “Không cần.”

Cô ở đây nhắn tin tán gẫu với Trình Vi Vi. 

Lúc này Trình Vi Vi đang hăng say khóc lóc kể lể với cô rằng cô ấy bị bác hai buộc phải tham gia một bữa tiệc tối. 

“Trình Vi Vi: Cậu nhớ chuẩn bị cho tớ mấy cái khăn tay, tớ có thể khóc ba ngày ba đêm đấy.”

Hứa Nguyên chờ cô ấy nói xong mới trả lời: Sao nước mắt của cậu lại giống như sợi mì Lan Châu vậy?”

“Trình Vi Vi: !!!”

“Trình Vi Vi: Cái con người không có tình cảm này!”

Hứa Nguyên đáp lại bằng một nhãn dán đang ngoáy mũi. 

“Trình Vi Vi: Còn nữa, cậu không có việc gì thì xem ít phim lại đi.”

“Hứa Nguyên: Tớ đang trên núi chờ cậu, tiện hỏi cậu xem cậu có sợ không?”

Giây tiếp theo, Trình Vi Vi đã thẳng tay đưa cô vào danh sách đen. 

Hứa Nguyên vỗ bàn cười phá lên, doạ Diêu Khải Việt giật cả mình, ngay cả Hàn Tự cũng nhìn sang. Anh nâng ngón tay chỉ cô, ý bảo cô phải im lặng. 

Hứa Nguyên nghiêng người, ném điện thoại đi rồi đi đến gần anh. 

Trên màn hình máy tính của Hàn Tự hiện lên mô hình cách bày trí của homestay, homestay lần này của anh thiên về phong cách giống một khu vườn. 

Hứa Nguyên dựa vào ghế tựa của anh, chống cằm nhìn một chút. 

Khoảng cách giữa hai người rất gần, hô hấp ấm áp của cô phả vào cổ anh.

Hàn Tự tránh đi, quay đầu lại trừng cô: “Tránh xa ra một chút.”

Hứa Nguyên chống nạnh: “Này, em còn chưa ghét bỏ anh bị cảm cúm đâu.”

Hàn Tự đưa tay đẩy cô, cô lại nhanh chóng luồn xuống dưới cánh tay anh.

“Em thích đường rải đá cuội.” Cô chỉ tay vào màn hình máy tính của anh: “Còn có cả bàn ghế bằng đá.”

Diêu Khải Việt không nhịn được mà dỏng tai lên nghe. 

Hàn Tự nghiêng người nhường chỗ cho cô, cô ngồi xuống, anh lập tức ngồi lên mép bàn, khoanh cánh tay nhìn cô. 

Hứa Nguyên nói không ngừng: “Đèn trong vườn thì kiểu cổ điển.”

“Tốt nhất là có hoa văn hoa sen.”

“À.” Cô vỗ bàn mạnh một cái: “Còn có cái cửa này, nhìn thế nào cũng không được tự nhiên, cần phải sửa lại vị trí.”

“Tốt nhất…”

Hứa Nguyên vuốt vuốt cằm, cuối cùng cô cũng không nghĩ ra là nên sửa chỗ nào.

Hàn Tự đẩy bả vai cô: “Em quyết định tài trợ rồi làm bà chủ luôn sao?” 

Anh thản nhiên hỏi: “Tài trợ bao nhiêu? Nhiều hay ít?”

“Em không có nói vậy.” Hứa Nguyên bắt chéo chân, thoải mái lắc lư qua lại. 

“Vậy mà em còn đưa ra nhiều yêu cầu như vậy?”

Cô nói lớn: “Vậy em không được ở thoải mái sao?”

Hàn Tự cười: “Anh mời em đến ở sao?”

Anh tiện tay cầm tờ giấy nháp trên bàn, gõ gõ vào thân bút một chút rồi viết tất cả những gì cô đã nói vào. 

Hứa Nguyên thấy thế thì đứng dậy, nheo mắt nhìn theo.

“Cũng gần đúng ý em rồi nè.” Cô vừa lòng mỉm cười. 

Trong lời nói không giấu được sự tự hào.

Diêu Khải Việt đứng ở một bên nhìn, cậu đẩy mắt kính, cảm thấy bản thân hình như có hơi dư thừa. 

“Còn gì nữa không?” Hứa Nguyên lại hỏi: “Còn vấn đề ở chỗ nào không? Để em xem cho anh.”

Trông cô rất hiểu biết. 

Hàn Tự hỏi cô: “Em hiểu về thiết kế à?”

Hứa Nguyên quay sang nhìn anh: “Em không hiểu.”

Anh vô cùng kinh ngạc khi thấy cô vui vẻ như vậy, đã vậy còn không giận dỗi anh.

Hứa Nguyên nâng má, ném cho Hàn Tự một ánh mắt: “Nhưng em có mắt thẩm mỹ.”

Hàn Tự: “...”

Anh lấy bản vẽ ra đưa cho cô: “Ừ, tự xem đi.”

Hứa Nguyên sửng sốt nhìn tỉ lệ cấu tạo dày đặc trên bản vẽ, cô căn bản là không hiểu về bản vẽ kiến trúc. 

Hàn Tự cong môi, anh cũng không hy vọng Hứa Nguyên có thể xem hiểu, chỉ vì trêu cô như thế cũng có chút thú vị.

Anh lại đẩy bả vai cô, để cô nhường chỗ cho anh: “Ở chỗ làm có chuyện không vui sao?”

Anh lịch sự hỏi: “Kể anh nghe được không?”

Hứa Nguyên tránh sang một bên, học theo anh ngồi trên mép bàn.

Hôm nay cô đi một đôi giày màu trắng, đá vào hòn đá hai cái đã biến thành đen. 

Hứa Nguyên không nói gì, cúi đầu nghịch ngón tay. 

Giọng cười đắc ý bên miệng cũng biến mất không còn dấu vết. 

Hàn Tự liếc mắt nhìn cô vài cái, thấy cô không muốn nói, anh cũng không hỏi tiếp, tự bản thân sửa lại bản thiết kế. 

Một lúc lâu, anh gọi Hứa Nguyên: “Có phải đẹp hơn rồi không?”

Vẫn là bản vẽ phức tạp như lúc đầu. 

Hứa Nguyên còn nghiêm túc nhìn: “Được rồi.” Cô gật gật đầu, còn đưa ra lời nhận xét: “Rất hài hoà.”

Diêu Khải Việt: “...”

Một người dám hỏi, một người dám gật đầu, đúng thật là hợp nhau. 

Cậu cảm thấy buồn cười. 

Hứa Nguyên im lặng tiếp tục nghịch ngón tay, cô nhìn Hàn Tự đang chăm chú sửa lại bản vẽ, chủ động mở miệng nói ra phiền muộn: “Nơi có nhiều phụ nữ có rất nhiều thị phi.”

Hàn Tự ngẩn người, phát hiện ra cô đang trả lời câu hỏi ban nãy của anh. 

Hàn Tự dừng tay, đánh giá cô từ trên xuống dưới với ánh mắt soi mói. 

Đôi mắt anh hiện lên sự trêu chọc, nụ cười vì đó mà càng thêm tươi.

Hứa Nguyên thấy anh quái lạ như thế liền đưa tay che mắt anh lại: “Xong chưa vậy?”

Hàn Tự chỉ cười: “Hứa Nguyên.” 

Anh dùng ngón trỏ đẩy tay cô ra: “Em đột nhiên trưởng thành à?”

Hứa Nguyên không hiểu, dùng ánh mắt thay cho câu hỏi. 

“Cô nhóc, chẳng phải em tự nhận mình là cục cưng không bao giờ lớn sao?” Anh từ từ giải thích thắc mắc. 

Hứa Nguyên bùng nổ: “Hàn Tự.”

“Ơi, làm sao?” Hàn Tự nhướng mày hỏi. 

Hứa Nguyên trực tiếp đẩy anh ra, kết quả lại không xê dịch được miếng nào, cô lại tức giận: “Anh lăn ra xa một chút.”

Hai tay Hàn Tự để trước ngực, chậc một tiếng, mang theo sự kiêu ngạo trời sinh nói: “Đây là địa bàn của anh.”

Hứa Nguyên vừa tức vừa giận: “Anh…Hàn Tự, anh bị ấu trĩ sao?”

“Ha, cái này liên quan gì đến ấu trĩ?”

“Có liên quan!”

“...”

Đây là lại bắt đầu cãi nhau sao?

Diêu Khải Việt bất đắc dĩ, hai con người này…

Cậu không nên đến đây thì hơn!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.