(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hàn Tự bận rộn hơn nửa ngày, đợi đến lúc thật sự rảnh rỗi, anh liếc nhìn điện thoại.
Khung chat yên lặng, không có chút động tĩnh nào.
Hứa Nguyên thì nhấn rất nhiều lượt thích trên vòng bạn bè.
Hàn Tự xoa ấn đường, có rất nhiều vấn đề chỉ cần góc độ không giống nhau, thì cách hiểu của cả hai cũng sẽ khác. Anh không có cách nào để thay đổi Hứa Nguyên, mà chính anh cũng chẳng thể dối lòng nói lựa chọn của Đinh Nhuế Nhiên và Hàn Thạc là không tốt.
Anh nghĩ, hướng về mục tiêu trước, sống dần từng bước thật ra thì không có gì không tốt cả. Không đi đường vòng, một đường đi tới cuối cùng, bản chất chỉ là sự lựa chọn khác nhau của mỗi người mà thôi.
Nhưng bạn gái thì vẫn phải dỗ.
Hàn Tự gõ chữ: Nếu không thì buổi tối anh lau nhà cho em?
Ngày trước có một lần, anh chọc Hứa Nguyên bực bội, cô không để ý đến anh mấy ngày liền, sau đó anh đến tìm cô trước, lúc ấy cô độc ác vô cùng, thay đổi hết cách này tới cách khác để "giày vò" anh, nhất định muốn anh lau toàn bộ ngôi nhà của cô mới chịu nguôi giận.
Anh hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cầm cây lau nhà lên, nằm rạp xuống vận động. Mà cô thì sao, đi theo anh giám sát giống như cái đuôi, vừa xem vừa cười.
Bây giờ nghĩ lại, anh luôn bó tay với cô.
Bạn bè đều nói là anh thích giận dỗi Hứa Nguyên, trên thực tế, rõ ràng là cô lợi hại hơn anh nhiều.
"Hàn Tự: Dọn cả phòng cho em nữa nhé?"
Hàn Tự bổ sung thêm một câu.
Đợi rất lâu mà Hứa Nguyên vẫn không có trả lời.
Đầu càng đau.
Hứa Nguyên và người bên nhân sự đưa Janet vào bệnh viện, liên tiếp kiểm tra các bước, cuối cùng là do cô ta uống thuốc chống trầm cảm quá liều và một ít thuốc ngủ, không xảy ra vấn đề mới là lạ.
Sau khi rửa dạ dày, lại cô ta chuyển đến phòng bệnh để ở lại bệnh viện quan sát, một trận giày vò.
Người của nhân sự chưa làm xét nghiệm covid nên không thể ở lại phòng bệnh, cô ấy đành về nhà trẻ trước, Hứa Nguyên đợi Janet tỉnh rồi, lại đi tìm Trình Vi Vi hỏi thăm tình hình cụ thể.
"Rất nghiêm trọng." Trình Vi Vi hỏi thăm bác sĩ chữa trị chính của Janet, cô ấy xem bảng báo cáo: "Xem ra cô ta đã uống mấy loại thuốc chống trầm cảm rất lâu rồi, còn pha lẫn thuốc ngủ. Chẳng trách lần trước cậu nói tinh thần của cô ta hoảng loạn, suy nghĩ không tập trung lại mệt rã rời, nhưng nhiều khi tính tình cô ta lại rất nóng nảy."
Hứa Nguyên kinh ngạc: "Nhưng cô ta không bị trầm cảm đúng không?"
Xem dáng vẻ của Janet, cũng không giống như là bị trầm cảm.
Trình Vi Vi lại lật báo cáo một lần nữa: "Vấn đề chính là ở chỗ này, theo ghi chép, trong lịch sử chẩn đoán và triệu chứng không hề có bệnh trầm cảm, lo âu. Cậu nghĩ xem, một người bình thường đi uống thuốc chống trầm cảm làm gì? Mất não à?"
Hứa Nguyên cũng cảm thấy kì lạ, cô suy nghĩ một chút nhưng chẳng nghĩ ra lý do nào.
"Tớ đi xem cô ta một chút, hay là tớ và cậu cùng nhau đi?" Cô hỏi Trình Vi Vi: "Tiện thể để cậu nói với cô ta một chút, nếu như là tự cô ta uống thì thôi vậy, chỉ sợ chính cổ cũng không biết mình đang uống thuốc chống trầm cảm."
Một người bình thường, thật sự bị mất não sao?
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy không đúng.
Trình Vi Vi gật đầu nói "được", đi đến phòng bệnh cùng cô.
Janet ở trong phòng bệnh bình thường ba người, hai cái giường còn lại đều trống, chỉ có một mình cô ta, tương đương với một căn phòng đơn. Hai người họ bước ra từ thang máy, đi qua một cái phòng khách nhỏ, đến gần cuối hành lang.
"Chú có khỏe không?" Trình Vi Vi hỏi.
Hứa Nguyên kéo khẩu trang lên: "Rất khoẻ, chỉ là không chịu nhàn rỗi nên hai ngày trước đã trở về đơn vị rồi."
Trình Vi Vi mỉm cười: "Cũng tốt, chỉ cần không mệt là được rồi."
"Dù sao thì tớ cũng nói với bố rồi, thân thể là của mình, ai đau người nấy biết."
"Cậu cứ mạnh miệng đi."
Hai người cười cười nói nói, đi qua trạm y tá.
"Bác sĩ Trình, đúng lúc cô ở đây, đây là tài liệu của giường 14 ạ."
Trình Vi Vi nhận lấy tài liệu mà y tá đưa tới: "Được, cám ơn cô."
"Không có gì."
Hứa Nguyên ở một bên chờ cô ấy, nhìn xung quanh một lần, lơ đãng nhìn lướt qua. Chỉ nhìn thấy bước chân vội vã của một người đàn ông mặc quần tây đen, đi thẳng về hướng phòng bệnh của Janet.
"Nhìn cái gì thế?" Trình Vi Vi và y tá nói xong, cô ấy kéo Hứa Nguyên đang nhìn quanh: "Đi thôi.''
Hứa Nguyên nhíu mày: "Dưới lầu của các cậu có ghi tên những người vào phòng bệnh không?"
Trước đây cô đến chăm sóc cho bố, ngày nào cũng phải ghi tên căn cước ở dưới lầu.
"Cần đó, sao thế?"
Hứa Nguyên lắc đầu một cái: "Không có gì."
Cô nhớ ra hình như Janet có một người bạn trai, có lẽ là anh ta?
Trình Vi Vi khoác tay của Hứa Nguyên: "Tối nay cậu có hẹn? Có muốn làm một cái hẹn không? 5 giờ tớ tan làm rồi."
"Ok."
"Không cần nói một tiếng với vị kia nhà cậu à?"
Hứa Nguyên không nói lời nào.
Trình Vi Vi liếc mắt nhìn cô: "Này, không phải lại cãi nhau rồi chứ?"
Hứa Nguyên mím môi: "Không có, tranh luận thế kỷ thôi."
"Hai người thật đúng là!"
"Hai bọn tớ thế nào? Chuyện tốt mà, có tranh luận mới có tiến triển, không có cãi vã mới là không lâu dài."
Nhìn Hứa Nguyên như vậy, Trình Vi Vi "chậc chậc" lắc đầu: "Được, chúc cậu trăm năm hòa hợp."
"Khách sáo rồi." Hứa Nguyên đón nhận như điều đương nhiên.
Họ đến gần phòng bệnh của Janet, cửa phòng bệnh đang đóng, Trình Vi Vi nắm lấy chốt cửa, chưa kịp vặn thì cửa đã được mở ra từ bên trong.
Là người đàn ông mặc quần tây đen vừa nãy.
Anh ta mang khẩu trang màu đen, trong ngực là Janet bị bịt miệng.
"Anh là?"
Bốn người trực tiếp đụng mặt.
Lồng ng.ực Hứa Nguyên rét lạnh, nắm lấy cổ tay của Trình Vi Vi, muốn cô chuẩn bị đi cầu cứu vào bất cứ lúc nào.
Người đàn ông bất ngờ đụng phải người, dao gọt trái cây giấu trong ống tay áo đen của anh ta chĩa vào Janet: "Hai người… các cô yên lặng đi vào, nếu không tôi sẽ đâm chết cô ta."
Trình Vi Vi giơ tay lên: "Được, anh đừng kích động."
Người đàn ông thoáng tránh ra, ra hiệu cho hai người đi vào.
Đợi Hứa Nguyên và Trình Vi Vi nghe lời bước vào trong phòng bệnh, anh ta hơi nghiêng người, chân phải đạp lên cửa.
"Ầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Cái tay đang bịt miệng Janet buông ra, trở tay khóa cửa.
"Hứa Nguyên, Hứa Nguyên." Janet nhìn về phía Hứa Nguyên, như thể bắt được cọng rơm cứu mạng: "Cô mau cứu tôi đi, mau cứu tôi."
Cô ta vừa rửa dạ dày, sắc mặt tái nhợt, nhìn vô cùng hốc hác. Giờ phút này, nước mắt nước mũi dính đầy mặt cô ta, sớm đã không còn dáng vẻ tinh xảo như trước đây.
"Hứa Nguyên, trước đây là tôi không tốt, tôi nhận lỗi với cô, xin lỗi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi cô… Sau này, sau này cô muốn thế nào thì là thế đó. Cô Hứa, cô mau cứu tôi đi, anh ta là kẻ điên, anh ta điên rồi..."
"Im miệng!" Người đàn ông lại bịt miệng của cô ta, ánh mắt hung tợn nhìn về phía Hứa Nguyên và Trình Vi Vi: "Tại sao? Tại sao các cô phải tới đây? Nếu các cô không đến thì tôi đã có thể đưa Tiểu Niệm đi rồi."
Tên tiếng Trung của Janet là Lý Niệm.
Trạng thái tinh thần của anh ta không đúng, gần như là trong nháy mắt, Trình Vi Vi liền đoán được thuốc chống trầm cảm lo âu có lẽ chính là của người trước mặt này.
Cánh tay cô ấy lặng lẽ đụng vào Hứa Nguyên, ăn ý nhiều năm, Hứa Nguyên đi về trước gần nửa bước, che ở trước mặt cô ấy.
"Anh là ai?" Hứa Nguyên không khách sáo hỏi, hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông.
Trình Vi Vi nhân cơ hội lấy ra điện thoại trong túi quần, mấy năm gần đây bệnh viện đã xảy ra rất nhiều rắc rối y tế, gần như trong điện thoại của mỗi bác sĩ y tá đều lắp đặt quay số khẩn cấp, nối thẳng đến an ninh bệnh viện. Chỉ cần có thể nối được điện thoại, thông qua bàn y tá và camera giám sát là bọn họ đã có thể định vị được vị trí hiện tại của cô ấy.
Người đàn ông cúi đầu, buông Janet ra: "Tiểu Niệm, em nói xem anh là ai?" Khẩu trang đã bị anh ta kéo xuống, khóe miệng anh ta lộ ra một nụ cười rất rạng rỡ, tỏ ra vô cùng vui vẻ: "Anh có phải là bạn trai của em không, Tiểu Niệm?"
"Phan Chấp, chúng ta chia tay rồi!" Trong giọng nói của Janet mang theo tiếng nức nở: "Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?"
"Chia tay?" Phan Chấp thu lại nụ cười, dần trở nên nóng nảy, dao gọt trái cây lại càng dán sát vào cổ cô ta: "Anh có đồng ý không? Anh chưa đồng ý, anh chưa đồng ý thì chúng ta vẫn chưa có chia tay."
Janet lại bị dọa khóc.
Ánh mắt Trình Vi Vi ra hiệu cho Hứa Nguyên, điện thoại đã nối được rồi, Hứa Nguyên lại bước lên.
Phan Chấp lui về sau: "Đừng tới đây, còn tới nữa tôi sẽ đâm chết cô ta!"
Anh ta lặp đi lặp lại câu đó, Janet kéo cánh tay anh ta: "Đừng cử động, cô Hứa, cô đừng động."
"Tiểu Niệm, tại sao em không chịu gặp anh? Anh chỉ muốn gặp em một lần thôi, em cho anh một cơ hội nữa cũng không được sao?" Ánh mắt anh ta ngoan cố, tàn bạo lại ẩn giấu thống khổ, ở bờ vực sụp đổ mà vùng vẫy: "Tiểu Niệm, em nói đi, người đàn ông kia là ai? Em vì anh ta mà muốn chia tay với anh, rốt cuộc là tên đàn ông nào?"
Mỗi khi anh ta nói một câu, cái tay siết cổ cô ta lại chặt thêm một chút. Cô ta dần nói không ra lời, hô hấp ngày càng khó khăn, chỉ có thể liều mạng đập vào tay anh ta.
Anh ta lại giống như là không có cảm giác gì.
Phan Chấp cúi đầu, hôn lên trán Janet một cái, "chụt" một tiếng, cô ta chỉ cảm thấy cả thế giới đều yên lặng.
"Rốt cuộc anh thua kém anh ta ở chỗ nào chứ? Tiểu Niệm?" Anh ta khẽ cười, tựa như mất trí: "Anh ta có tiền hơn anh? Hay là trẻ tuổi hơn anh?"
"Tiểu Niệm, em đã quên mất cuộc sống tốt đẹp trước đây của chúng ta sao? Tại sao em lại thay đổi hả? Tại sao em không muốn gặp anh? Anh chỉ muốn gặp em một lần thôi mà!"
"Em xem, em không nghe lời như vậy, anh chỉ đành đổi vitamin của em thành thuốc, đến bệnh viện rồi, cuối cùng anh cũng có thể gặp được em, tại sao em còn không chịu đi cùng anh?"
"Em nói đi, Tiểu Niệm."
Âm thanh của anh ta ngày càng nhẹ, cũng càng lúc càng dịu dàng, đáy lòng Hứa Nguyên trầm xuống, thầm kêu không ổn. Cô bất chấp tất cả, đi về phía anh ta.
Trình Vi Vi thấy vậy, vội vàng kéo cô lại.
"Tôi nói rồi! Tôi kêu cô đừng qua đây!" Phan Chấp gầm lên giận dữ: "Nếu không tôi sẽ đâm chết cô ta!"
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, người đàn ông đắm chìm trong thế giới của mình mà không hề nhận ra. Trình Vi Vi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ấy lại nhìn con dao đang chống trên cổ Janet, cánh tay quen cầm dao giải phẫu bắt đầu run lên.
…
Buổi chiều Chu Tễ Duyên tham gia một hội nghị liên tịch, gặp được Tân niên. Công ty của hai người từ trước đến giờ luôn có hợp tác, sau cuộc hội nghị, họ lại xuống lầu nói chuyện với nhau theo thường lệ.
"Người máy mà lần trước Tân Thần muốn có, anh giúp con bé mua được rồi." Chu Tễ Duyên nói.
Tân Thần là là con gái của Tân Niên và chồng trước, sau khi bọn họ ly hôn, quyền nuôi dưỡng con gái thuộc về chị.
Tân Niên nói cảm ơn, chị nhìn anh ấy. Hai ngày trước bạn thân của chị nói đã nhìn thấy anh ấy đi ăn cùng với một cô gái, nói lúc anh ấy ở chung với cô gái kia, tựa như từ đỉnh Everest biến thành ngọn núi Xa.
Chị nghe xong, cũng chỉ mỉm cười một cái.
Giữa chị và Chu Tễ Duyên là không thể nào.
"Cảm ơn, Tân Thần đã nói rất lâu rồi." Tân Niên thản nhiên nói: "Tân Nghi đã bị con bé dây dưa đến bất lực."
Chu Tễ Duyên cười nhẹ, giữa mi mắt cũng nhuộm ý cười: "Hai ngày nữa anh đưa cho em."
"Được."
"Phải rồi, vừa nãy trong hội nghị đã nói, em cảm thấy chúng ta cần phải mở thêm một cuộc họp nữa." Tân Niên nói tới công việc: "Thời gian do anh quyết định."
Chu Tễ Duyên cũng công tư phân minh: "Được, đến lúc đó anh..."
Điện thoại reo lên mấy tiếng, anh ấy lấy ra: "Xin lỗi."
Tân Niên gật đầu, lùi sang một bên đợi anh ấy.
Chu Tễ Duyên cúi đầu, một tay nắm điện thoại, cũng không biết là anh ấy nhìn thấy cái gì, trong phút chốc nụ cười biến mất không còn một mảnh.
Ngón tay của anh ấy lướt nhanh trên màn hình điện thoại, ngay cả Tân Niên cũng nhận ra sự căng thẳng bất ngờ của anh ấy.
Anh ấy hiếm khi để lộ tâm trạng ra ngoài như vậy.
"Diêu Khải Việt: @Tất cả mọi người, Hứa Nguyên bị uy hiếp ở bệnh viện, Hàn Tự đã chạy đến hiện trường."
"Khâu Tử Dao: Chết tiệt! Tình huống gì đây."
"Khâu Tử Dao: Gửi tin tức."
"Diêu Khải Việt: Còn có bạn thân của Hứa Nguyên là Trình Vi Vi, bệnh viện đã báo cảnh sát rồi, mọi người cũng thử nghĩ cách đi."
"Khâu Tử Dao: Tớ đi tìm anh tớ."
Tân Niên cũng lấy điện thoại ra, nhóm bạn thời thơ ấu xôn xao, đều đang nói về chuyện của Hứa Nguyên.
Còn có...
Chị hiểu rồi.
"Tân Niên, anh có chuyện đi trước." Chu Tễ Duyên trầm mặt, thậm chí không kịp đợi Tân Niên trả lời đã xoay người chạy đi.
Tân Niên đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của anh ấy.
Chu Tễ Duyên vọt tới cửa thang máy, dùng sức ấn nút hai cái, thang máy vẫn đang ở tầng cao ốc, không xuống được. Sau đó, chị nhìn thấy anh ấy đuổi theo thư kí đi qua dặn dò hai câu, anh ấy cởi áo vest của bộ đồ tây, cuối cùng chạy xuống bằng cầu thang bộ.
Trong mắt của anh ấy đã không có chị nữa, mà sự sốt ruột và luống cuống trên mặt của anh ấy tựa như đã biến thành người khác.
Tân Niên cười một tiếng, thật tốt.
…
"Tôi nói rồi! Tôi kêu cô đừng qua đây! Nếu không tôi sẽ đâm chết cô ta!"
Hứa Nguyên cầm tay của Trình Vi Vi, cô vẫn đi về phía Phan Chấp: "Đâm?" Cô khoanh tay, khẽ hất hàm, lộ ra chút kiêu căng: "Cô ta không có nói với anh chuyện ở trong nhà trẻ sao? Cô ta không có nhắc tới tôi à? Hứa Nguyên của phòng chăm sóc sức khỏe."
Phan Chấp khó hiểu, đến nỗi lui về sau hai bước: "Cô, cô đừng qua đây!" Anh ta lại rống to: "Tôi nói rồi, đừng qua đây!"
Hứa Nguyên không ngừng: "Anh đâm đi, hai chúng ta chính là kẻ thù không đội trời chung! Chắc là anh không biết, mỗi ngày cô ta đều cầm lông gà làm lệnh tiễn tới làm khó bọn tôi, kêu cô ta làm một cái bảng mà giống như bọn tôi đang muốn mạng của cô ta vậy."
"Cô nói bậy, Tiểu Niệm tốt như vậy, không phải dạng người như cô nói!” Phan Chấp ngắt lời cô.
Hứa Nguyên nhún nhún vai: "Xem ra anh cũng không hiểu cô ta lắm!"
Vẻ mặt Janet đầy oán hận: "Hứa Nguyên, cô có bệnh à! Tôi có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cô."
"Im miệng!" Hứa Nguyên cười nhạt: "Có phần nói chuyện của cô sao?"
Cô lại bước về trước một bước, gần như ép sát đến cửa, Trình Vi Vi hiểu ý, từ từ đi theo, từng bước đi qua.
"Anh tên là Phan Chấp đúng không, cô ta ở đơn vị của chúng tôi có phải bị vạn người ghét hay không, anh hỏi một chút thì biết ngay. Vênh váo hống hách, một kẻ nịnh hót, ngày nào cũng đều hóng hớt bới móc của các bộ phận khác, gây ra chuyện lại cứ chối đây đẩy, một đóa bạch liên hoa chính hiệu, chuyên ở sau lưng bôi đen người khác."
Cô nói cả đoạn này đều không thở dốc.
"Đủ rồi!" Phan Chấp đột nhiên cầm dao chỉ vào Hứa Nguyên: "Cô im miệng cho tôi!"
Bước chân của Hứa Nguyên hơi chậm lại, quan sát vẻ mặt của anh ta, thấy anh ta không ngừng thở gấp, cô tiếp tục bước về trước: "Những lời tôi nói đều là sự thật." Cô vẫn cứ nói.
Tay cầm dao của Phan Chấp quơ quơ: "Tôi không cho phép cô nói xấu Tiểu Niệm."
Hứa Nguyên nghiêng đầu, ung dung cười một tiếng: "Tôi nói này, người như anh khôi hài thật đấy, cô ta cũng đã vứt bỏ anh rồi, thế mà anh còn bảo vệ cô ta như vậy? Rốt cuộc là cô ta đê tiện, hay là anh bị coi thường?"
Lời này vô cùng tàn nhẫn, cũng chẳng dễ nghe.
Phan Chấp lập tức nổi giận, anh ta giơ dao lên, cái tay kẹp cổ Janet cũng đổi thành nắm chặt cổ tay của cô ta, tất cả tức giận đều hướng về phía Hứa Nguyên.
"Cô còn dám nói thêm một chữ, tôi sẽ giết chết cô!"
Janet ho khan một trận, cô ta hiểu dụng ý của Hứa Nguyên, cũng không dám nói chuyện nữa, ngoan ngoãn phối hợp.
"Cô im miệng!"
"Im miệng? Tại sao tôi phải im miệng, anh đã muốn đâm chết cô ta, còn không cho phép tôi vui sướng nói một lát?" Hứa Nguyên lộ ra biểu cảm sao cũng được, tầm mắt rơi vào dao gọt trái cây trong tay anh ta: "Chỉ là, chuyện này tôi thật sự phải cảm ơn anh, vì trừ hại giúp chúng tôi."
Người đàn ông sụp đổ kế bên mất đi lý trí, đem mũi nhọn nhắm vào Hứa Nguyên: "Cô là tiện nhân!"
Trong khóe mắt của Hứa Nguyên, Trình Vi Vi cách cô rất gần, dựa vào cửa như nhau.
"Vi Vi." Cô tìm đúng thời cơ.
Trình Vi Vi đã sớm nhìn chằm chằm, một người tóm lấy Janet, một người lắc người né, hạ thấp người rồi đạp một cái, đạp vào vị trí mà đàn ông sợ nhất.
Lúc học đại học, hai người bọn họ tâm huyết dâng trào đi học đấm bốc, mặc dù chỉ học được một tháng liền hết hứng thú, nhưng lúc đó huấn luyện viên của các cô đã dạy các cô ba chiêu phòng thân.
Cũng may tinh thần của Phan Chấp không ổn định, có thể tùy tiện làm ra chuyện đưa người đi ở phòng bệnh, nhưng rất nhiều chi tiết đều chưa lập kế hoạch xong, anh ta lại thật sự không nỡ ra tay với Janet, điều này đã cho các cô cơ hội.
Phối hợp ăn ý, Hứa Nguyên kéo Janet đến bên người, mở ra cái cửa bị khóa trái.
Cảnh sát và bảo vệ xông vào.
An toàn rồi.
Hứa Nguyên như trút được gánh nặng, chân mềm nhũn cả ra.
Trong một đống đồng phục, bóng người quen thuộc đập vào mắt cô.
Hàn Tự vừa liếc mắt liền nhìn thấy Hứa Nguyên đang siết chặt Janet, thế giới chỉ còn lại mỗi mình cô.
Anh chạy về phía cô, ôm cô vào trong ngực.
Được ôm trong lồng ng.ực quen thuộc, dịu dàng lại kiên định, mắt Hứa Nguyên bỗng nóng lên.
Căng thẳng, sợ hãi… Tất cả ưu tư lập tức dâng lên.
"Hàn Tự, em sợ muốn chết rồi~" Cô ôm chặt anh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");