Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Chương 54: Chương 54




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm Hứa Nguyên tới nhà Hàn Tự, Hàn Thạc cũng đã về từ Tô Châu, bảo là về để đưa quà gặp mặt cho em dâu.

Khác với Hàn Tự vừa kịp về đến cửa, lần này là cô tới một mình.

Thật ra đối với Hứa Nguyên mà nói thì nhà họ Hàn rất thân quen, quen đến nỗi mật khẩu cửa lớn cô cũng biết. Hồi còn nhỏ những khi bố mẹ bận, có một khoảng thời gian rất dài cô đều ở nhà họ Chu và nhà họ Hàn, mẹ Chu và mẹ Hàn thay phiên nhau trông cô chơi.

Mặc dù tới ra mắt với tư cách bạn gái Hàn Tự nhưng cũng không khác gì ngày thường, cũng như một lần ghé nhà họ Hàn chơi bình thường của cô thôi.

"Chú Hàn, dì Diệp." Hứa Nguyên ngoan ngoãn gọi người.

Mẹ Hàn lôi kéo cô: "Dì có làm bánh ngọt cho cháu này."

Hai người rất là thân mật, Hàn Thạc cười với Hàn Tự, Hàn Tự cũng đáp lại bằng một nụ cười bất đắc dĩ.

Sau buổi trưa, mẹ Hàn dắt Hứa Nguyên đi trồng hoa hóng mát trong vườn hoa nhỏ.

Nhà họ Hàn có một nhà kính, bên trong là hoa cỏ mà mẹ Hàn chăm sóc tỉ mỉ. Khi ánh mặt trời chiếu vào nhà kính, rực rỡ chói mắt khiến người ngồi bên trong cũng nhuộm chút tiên khí.

Hàn Tự và Hàn Thạc ngồi trên ghế đá nhỏ ngoài nhà kính, khó có khi Hàn Thạc thả chậm nhịp sống của mình, anh ấy nấu ấm trà, hai người lẳng lặng thưởng thức trà.

Hàn Tự nhìn về phía mẹ và Hứa Nguyên đang nói cười trong nhà kính: "Nghe mẹ nói, sau này anh muốn ở lại Thượng Hải à?"

Chuyện Hàn Thạc quay về, trước đó anh không biết. Đột nhiên tối hôm qua mẹ nói Hàn Thạc sắp về tới, cũng định ở lại Thượng Hải luôn.

Hàn Thạc gật đầu: "Nhà máy bên Tô Châu đã vào quỹ đạo rồi, anh cũng không còn việc gì nữa."

"Mẹ nói anh đồng ý đi xem mắt?" Hàn Tự châm thêm trà cho anh ấy.

Máy nấu nước trà lại vang lên "phụt phụt", làn khói bốc lên lượn lờ khiến gương mặt của Hàn Thạc trở nên mơ hồ.

Dường như anh ấy cười một chút, nhưng cũng như không có: "Ừ, không cần biết đối phương như thế nào, chỉ cần có thể hiếu thuận với bố mẹ là được."

Hàn Thạc quay đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt mẹ.

Mẹ Hàn tìm thấy một giỏ hoa nhỏ, còn Hứa Nguyên thì cầm kéo nhỏ xuyên vào cắt hoa. Cô thường hay quay đầu nhìn mẹ Hàn, thì thầm ríu rít hai câu rồi lại cúi đầu cắt hoa tiếp.

Mẹ thật sự rất hài lòng với Hứa Nguyên, đến nụ cười cũng nhiều hơn trước.

"Thật ra anh thì không sao cả, chỉ là không muốn bố mẹ nhọc lòng nữa thôi." Hàn Thạc cười nói.

Anh ấy rũ mắt, nhìn ấm tử sa trước mặt, trong mắt có chút cô đơn, thêm vài phần phiền muộn.

Hàn Tự nhìn anh ấy, muốn nói lại thôi.

Anh cố gắng châm chước tìm từ, còn không đợi anh nói ra miệng thì bỗng nhiên Hàn Thạc lại ngẩng đầu, ánh mắt hai người cứ thế đối diện nhau.

Đáy mắt Hàn Thạc mang theo ý cười: "Ha, đừng như vậy, anh như bây giờ không phải rất tốt sao."

Anh ấy chịu ảnh hưởng từ bố Hàn, cho dù đang ở nhà, cho dù đang là lúc thả lỏng nhưng sống lưng anh ấy vẫn thẳng tắp như cũ: "Em không cần lo cho anh đâu."

Thứ như tình yêu không cần thiết đối với anh ấy, có lẽ hồi học đại học cũng từng có, nhưng quá đau khổ, thế thì không bằng không cần còn hơn.

Hàn Thạc chỉ vào Hứa Nguyên: "Anh có chuẩn bị quà gặp mặt cho Hứa Nguyên, lát nữa em đưa cho con bé nhé."

Anh ấy đổi đề tài, không muốn nói thêm nữa.

Hàn Tự theo anh ấy: "Được."

Buổi tối, Hứa Nguyên và Hàn Tự tản bộ về nhà, mẹ Hàn tặng cô một giỏ hoa, là hai người cùng cắm cả buổi chiều. Thật ra chủ yếu là mẹ Hàn, cô cùng lắm cũng chỉ là trợ lý nhỏ chạy chân giúp thôi.

Dự báo thời tiết bảo ngày mai có bão nên bây giờ đã có gió nổi lên.

Một tay Hàn Tự cầm giỏ hoa, tay kia thì ôm eo Hứa Nguyên, hơi dùng sức, anh lại kéo cô sát vào ngực hơn.

Cô né ra, anh cúi đầu nhìn cô: "Đừng quậy nữa." Anh ôm sát cô: "Gió lớn, anh sợ em bị thổi bay mất."

Hứa Nguyên liếc nhìn anh một cái: "Anh muốn chiếm tiện nghi của em chứ gì?"

Cô dùng cùi chỏ chọc chọc cánh tay bên hông mình, rồi chọc thêm hai cái nữa: "Móng heo."

Hàn Tự cũng nhìn sang, anh trở tay nắm lấy cánh tay đang làm loạn của cô, "Không phải em là bạn gái của anh à." Anh cây ngay không sợ chết đứng.

Nói xong, anh dừng bước chân lại, cười với cô.

Anh cười khiến cả người trông dịu dàng hơn, trong đôi mắt đen nhánh kia phản chiếu ra gương mặt của cô, chuyên tâm đến nỗi giống như chỉ có thể chứa đựng một mình cô thôi.

Tim Hứa Nguyên "thịch" một tiếng, nở rộ giống như pháo hoa.

Trong lúc ngẩn ngơ, cô nhớ lại lúc bọn họ còn học đại học.

Lúc ấy, Hàn Tự cũng xem như là nhân vật có tiếng trong trường, hoàn cảnh gia đình anh tốt, cũng đẹp trai, thành tích còn tốt nữa, hội sinh viên hay hoạt động câu lạc bộ, anh đều tham gia. Đặc biệt là lúc anh với đám bạn cùng phòng chơi bóng rổ, luôn có rất nhiều cô gái cố ý vây xem anh.

Có một lần, có một cô gái nhìn thấy Hứa Nguyên, muốn nhờ cô đưa thư tình giúp.

Hứa Nguyên chỉ cảm thấy mới mẻ, cô gái đó là bạn cùng lớp toán cao cấp của cô, hứa hẹn sẽ cho cô mượn vở ghi của cô ấy, thế nên cô đã đồng ý.

"Hàn Tự." Cô không khỏi cười rộ lên: "Hồi học đại học anh cũng được nhiều người thích nhỉ."

Hàn Tự cau mày, cười như không cười nhìn cô.

Rất nhiều mảnh nhỏ ký ức bị thời gian chôn vùi dần dần hiện lên, Hứa Nguyên nhớ lại, vẻ mặt lúc anh nhìn thấy cô cầm phong thư màu hồng nhạt kia tới cũng rất thú vị.

Anh nói thế nào nhỉ: "Ồ, Hứa Nguyên, em thích thầm anh hả?"

Vẻ đắc ý kia, cái đuôi sắp cong lên tận trời rồi.

Hứa Nguyên ném thư lên người anh: "Em? Trời còn sáng đấy?" Cô làm mặt quỷ: "Là cô bạn ở lớp bên cạnh, nghe nói là hoa khôi của lớp đấy."

Hàn Tự đen mặt ngay lập tức.

Bàn tay đang cầm phong thư của anh buông ra, phong thư màu hồng phấn rơi xuống đất.

Hứa Nguyên như thấy được trái tim thiếu nữ của cô bạn kia vỡ đầy đất.

Anh trừng mắt nhìn cô: "Lo chuyện bao đồng."

Hàn Tự nhặt phong thư dưới đất lên, nhìn cũng không thèm nhìn mà ném thẳng vào ngực Hứa Nguyên.

Sau đó, tính tình ông lớn như anh đúng là rất ngang bướng, cả một ngày không thèm để ý đến cô.

Bây giờ Hứa Nguyên nghĩ lại, thấy thật buồn cười.

"Cười cái gì thế?" Hàn Tự khó hiểu: "Trong đầu em ngoài chứa nước ra còn chứa được cái gì khác không?"

Hiếm khi mà Hứa Nguyên không để ý tới mấy lời độc mồm độc miệng của Hàn Tự, cô chủ động ôm eo anh: "Anh nói thật đi, hồi đó anh thấy em đưa thư tình cho anh, anh có thấy kích động chút nào không?"

Cô nhắc tới thì Hàn Tự cũng nhớ ra.

"Có hay không!?" Cô quấn lấy anh truy hỏi, đôi mắt nhìn anh sáng lấp lánh lên.

Hàn Tự tránh đi, ho nhẹ.

Quả thật, khi đó thấy cô lén lén lút lút lại cầm một phong thư màu hồng phấn bước tới, đúng là anh có chút căng thẳng. Nhưng anh không để bụng, cũng không kịp nghĩ thêm điều gì, đặc biệt là khi phát hiện cô chỉ là người đưa thư giúp, chỉ vì muốn cuốn vở ghi bài học mà bán anh đi, khỏi nói anh tức giận biết bao nhiêu.

Khi đó, anh dường như quên nghĩ rằng, nếu thật sự là thư tình của Hứa Nguyên, sau khi bản thân mở ra đọc hết thì sẽ cà khịa cô thế nào, cười nhạo cô ra sao.

"Ăn ngay nói thật đi." Hứa Nguyên không đạt được thì không buông tha.

Cô nắm áo sơ mi của anh đến mức nhăn nhúm, anh thì ôm chặt giỏ hoa trong lòng, "Vì sao anh phải kích động?"

Hàn Tự cố tình hỏi nhẹ nhàng bâng quơ: "Anh chỉ có giá trị bằng một quyển vở ghi thôi hả?"

Anh ngăn cản cái đuôi đắc ý của cô: "Cũng không nhớ chuyện bài tập thường ngày của em là ai làm cho em."

Hứa Nguyên lười, trước khi thi người ta ôn tập, còn cô thì mới chuẩn bị bài.

Cô bĩu môi: "Không thú vị." Cô lại nắm khuy áo sơ mi của anh: "Mà sao anh trai anh lại về thế?"

"Về xem mắt."

"Hả?"

Hứa Nguyên không tin nổi: "Anh ấy chịu kết hôn rồi?"

Hàn Tự thả chậm bước chân, niềm vui trong đôi mắt cũng nhạt hơn một chút: "Ừ, muốn tìm một người khiến bố mẹ hài lòng."

Cô hơi giật mình, ngẩn ngơ.

Cô nhớ tới chuyện hai ngày trước mình vừa cãi nhau với Hàn Tự.

"Suy nghĩ này của anh Hàn... Nghiêm túc à? Có công bằng với nửa kia không?" Sau một lúc trầm mặc, Hứa Nguyên hỏi.

Trong giọng nói của cô đầy ý không ủng hộ, cả mặt cũng nhăn nhíu lại.

Hàn Tự biết ngay bọn họ không nên bắt đầu đề tài này.

Nhưng anh vẫn nói tiếp: "Nếu đối phương đồng ý kết hôn với anh trai anh, thì chứng tỏ cô ấy cũng biết và đã chấp nhận."

Hứa Nguyên bùng nổ, dùng sức đẩy anh ra: "Vậy có khác gì Tống Diệp đâu?" Cô gần như chất vấn: "Sao anh ấy lại như thế?"

"Ít nhất anh trai anh sẽ không ra ngoài chơi bời." Hàn Tự cũng bao che cho Hàn Thạc

Hứa Nguyên cắn môi không nói lời nào.

Cô biết Hàn Tự nói đúng, cũng biết đây là chuyện bình thường trong giới của họ. Như Đinh Nhuế Nhiên, mục tiêu rõ ràng, hợp tác vì lợi ích, không nói chuyện yêu đương, không nhắc đến tình cảm.

Nhưng cô vẫn thấy không vui, vẫn thấy khó chịu.

Sau một lúc lâu, cô cau mày nhìn vào mắt anh: "Hàn Tự, nếu là anh, anh cũng sẽ lựa chọn giống như anh trai anh sao?"

Hàn Tự cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, hai người không ai nói chuyện.

Lặng thinh.

Hàn Tự than nhẹ, trước khi biết được bản thân thích Hứa Nguyên, đúng là anh chưa từng nghiêm túc suy nghĩ xem dáng vẻ của một nửa tương lai trông như thế nào.

Có lẽ là người hoàn toàn không giống cô.

Nếu không có Hứa Nguyên, chắc anh sẽ thật sự giống như Hàn Thạc, nghe theo lời sắp xếp của người nhà, kết hôn sinh con với một cô gái môn đăng hộ đối.

Anh trầm mặc, Hứa Nguyên cũng hiểu rồi.

Cô cúi thấp đầu, nhìn giỏ hoa trong tay anh.

Là hoa mà cô và mẹ Hàn cùng nhau chọn, có hoa hồng phấn, hoa cẩm chướng, còn có cây cát cánh. Phối cùng ngọn đèn của khu biệt thự, trông giỏ hoa như được ánh sáng bao bọc, phảng phất như có một vòng sáng, đẹp vô cùng.

Hàn Tự giơ tay, muốn xoa đầu Hứa Nguyên nhưng cô đã nhanh chóng né tránh.

Bàn tay dừng lại giữa không trung, lưng anh cứng đờ, chậm rãi buông xuống, lại ôm lấy giỏ hoa kia.

"Đừng để ý tới em." Hứa Nguyên tức giận nói.

Cô giành lấy giỏ hoa anh đang ôm, đi về nhà một mình.

Để lại cho anh một bóng lưng vô cùng bướng bỉnh.

Hàn Tự lặng lẽ theo sau, anh đi cách cô vài bước, chỉ còn bóng hai người trên nền đất là quấn quýt chung một chỗ.

Cãi nhau nhưng có thể trách móc ra miệng thì cũng không xem như cãi nhau, thật sự tức giận thì sẽ im lặng chẳng nói gì.

Anh đau đầu.

Hai ngày trước là vì Đinh Nhuế Nhiên và Tống Diệp, hôm nay là vì anh trai anh, vấn đề này bước mãi không qua được. Lần này không biết nên dỗ cô thế nào đây.

Sáng sớm, Hứa Nguyên đi tìm Janet, đưa danh sách học sinh mới bị dị ứng vào tháng chín đã được sắp xếp lại lần nữa cho bộ phận tuyển sinh lưu giữ.

"Janet, thông tin về lũ trẻ bị dị ứng mà bọn tôi vừa sắp xếp lại, các cô cũng chú ý một chút nhé." Cô tới trước quầy, đưa tài liệu qua.

Janet chậm chạp mãi không nhận, dường như đang ngây người.

"Janet?"

"Hả?" Janet hoàn hồn, nhưng vẫn không nhận lấy tài liệu: "Cô nói gì cơ?"

Trạng thái của cô ta không thích hợp, vẻ mặt đờ đẫn, quầng thâm mắt thấy rõ.

Hứa Nguyên cũng không đành lòng nói nặng lời: "Bọn tôi đã sắp xếp lại chi tiết tài liệu về học sinh mới bị dị ứng, các cô cũng lưu giữ một bộ đi." Cô kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Nếu phụ huynh có hỏi những vấn đề liên quan đến thực đơn, các cô có thể tham khảo."

"À." Janet ngáp một cái, lười nhác đáp lại.

Lần này mới nói một câu thôi mà hai mắt cô ta đã sắp nhắm lại.

"Janet, cô..." Hứa Nguyên quan sát thêm vài lần.

"Hửm? Sao thế?" Janet như đột nhiên tỉnh táo lại, giọng nói uể oải.

Hứa Nguyên từ bỏ: "Thôi không có gì."

Trở lại văn phòng, cô vẫn còn nghĩ về chuyện này. Lúc trước cô có hỏi Trình Vi Vi, Trình Vi Vi cũng kiến nghị Janet nên tới bệnh viện kiểm tra thử xem.

"Lão Dương ơi." Cô nhịn không được, đẩy ghế trượt qua: "Cô nói xem tôi có nên tìm Amy nói chuyện không, để cô ấy khéo léo nhắc nhở Janet đi bệnh viện kiểm tra cơ thể?"

Bọn cô không thân với Janet, nếu nói thẳng thì sợ cô ta thấy nghi ngờ.

Vẻ mặt cô giáo Dương là kiểu tránh còn không kịp: "Thôi đừng, với cái tính của Janet, có khi ngược lại cô ta còn tưởng chúng ta đang xem trò cười của cô ta."

"Vậy thôi."

Hứa Nguyên lại trượt về, cúi đầu xem Wechat.

Trong group bạn nối khố đang nói chuyện Hàn Thạc quay về, không phải hẹn anh ấy ăn cơm thì là hẹn anh ấy tới câu lạc bộ để đánh bài, cô nhìn thấy anh ấy thì lại nhớ tới Hàn Tự.

Hết vui.

Cô chuyển qua lướt vòng bạn bè, nhấn like một lượt thì lướt tới vòng bạn bè của Đinh Nhuế Nhiên.

Đinh Nhuế Nhiên đăng một tấm ảnh, trong ảnh chụp là một ly cà phê, một miếng bánh ngọt và một cái máy tính, kèm theo dòng chữ: Bữa sáng một mình.

"Hứa Nguyên: Đinh Đinh, chị đang làm gì đấy?"

Hứa Nguyên lo cho chị ấy, cố gắng dùng những lời nhẹ nhàng nhất để hỏi.

"Đinh Nhuế Nhiên: Chị không sao."

Hứa Nguyên sửng sốt, không ngờ mới đó đã bị Đinh Nhuế Nhiên nhìn thấu rồi.

"Đinh Nhuế Nhiên: Chuyện Dư Âm chị có biết, yên tâm, sau này Tống Diệp sẽ không quấy rầy cô ấy nữa đâu."

Chị ấy lại chủ động nhắc tới đề tài này.

Hứa Nguyên thấy khó chịu, không biết nên trả lời thế nào.

Cả đời chỉ có chừng đó, chị ấy thật sự muốn sống như thế ư? Không thấy tiếc nuối điều gì à?

Đột nhiên trong sảnh lớn có tiếng ồn ào, cách một cánh cửa cũng có thể nghe được tiếng thét chói tai và tiếng giày cao gót.

Rất nhanh, cửa phòng y tế gần như bị người ta "đập" mở.

Amy thở phì phò: "Janet ngất xỉu!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.