(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày Đào Tri Du lên đường đi Bắc Kinh, Hàn Tự và Hứa Nguyên đều đến tiễn, còn có cả Đinh Nhuế Nhiên.
Mọi người cùng tiễn cô tới sân bay.
Lần này Đào Tri Sơ cũng theo chị ấy đến Bắc Kinh, bố mẹ Đào nói là không yên tâm, kêu con trai đi cùng xem thử.
Đây cũng là một cuộc phản đối dài dằng dặc, bố mẹ Đào không hi vọng con gái ở lại Bắc Kinh sinh sống phát triển một mình. Nhưng Đào Tri Du rất kiên quyết, bọn họ chẳng thể lay chuyển được chị ấy.
Sân bay Hồng Kiều, Đào Tri Sơ giúp Đào Tri Du kéo vali hành lý. Hứa Nguyên biết nội tình, trước khi chia tay, cô ôm lấy Đào Tri Du.
"Chị Tri Du." Có rất nhiều lời cô không thể nói ra miệng.
Đào Tri Du vẫn dịu dàng với cô như thường ngày, tinh ý nói thay cô: "Nguyên Nguyên, lần này chị sẽ dốc toàn lực, tự cho mình một cơ hội cuối cùng."
Chị ấy nhìn về phía sau lưng Hứa Nguyên, Hàn Tự đút tay vào túi đứng đó, dáng vẻ tiêu sái lại thảnh thơi.
Chỉ cần có Hứa Nguyên ở đây, trong mắt anh chỉ có mỗi cô.
Đào Tri Du nhỏ giọng nói: "Tìm được một người mình thích không khó, khó nhất là anh ấy cũng đúng lúc thích em. Em và Hàn Tự rất may mắn, hãy trân trọng nhé."
Hứa Nguyên gật đầu: "Chúng em hoà thuận lắm ạ!"
Cô lấy ra một tờ giấy nhỏ đã chuẩn bị xong từ trong túi và bóp trong tay, nén âm thanh càng nhẹ: "Chị Tri Du, trên giấy là phương thức liên lạc của một người bạn của em ở Bắc Kinh." Cô nhẹ nhàng nhét tờ giấy nhỏ vào tay Đào Tri Du: "Nếu chị cảm thấy không thể kiên trì được nữa, muốn từ bỏ nhưng chúng em đều không ở đó thì chị đừng ở một mình, chị có thể tìm đến cô ấy. Muốn uống rượu, muốn dốc bầu tâm sự, muốn khóc, chị cứ tìm cô ấy, cô ấy nhất định sẽ giữ mồm giữ miệng, một chữ cũng không hỏi hay nói gì cả."
"Tất nhiên, em hi vọng chị vĩnh viễn cũng không cần mở tờ giấy này ra, vĩnh viễn đều không dùng tới."
Đào Tri Du luôn lo nghĩ thay người ta, còn đối với chính chị ấy, chị ấy đã quen với việc im lặng rầu rĩ, tự mình chịu đựng. Lần này nếu không phải vì tình hình dịch bệnh ở Bắc Kinh và bị mất liên lạc với Hoa Sầm, Hứa Nguyên nghĩ chắc bọn họ sẽ chẳng bao giờ biết được chuyện này.
"Được." Đào Tri Du vỗ vai Hứa Nguyên: "Cảm ơn em."
Hai người tách ra, Hứa Nguyên nhìn về phía Đào Tri Sơ.
Anh ấy mỉm cười nhìn cô, bỗng nhiên giang hai tay ra.
"Không ôm anh một cái để chia tay sao?" Trong giọng nói của anh ấy cũng mang theo ý cười.
Hứa Nguyên nhướng mày: "Anh cũng không phải là không trở lại."
Đào Tri Sơ không nói lời nào, vẫn duy trì tư thế giang tay như cũ.
Hứa Nguyên liền bước qua, nhẹ nhàng ôm lấy anh ấy: "Đào Tri Sơ."
Lồng ng.ực của anh ấy cũng rất ấm áp, giống như ấn tượng mà anh ấy mang lại cho cô từ trước đến giờ.
Dịu dàng, nội tâm.
Rất nhiều kí ức của thời thanh xuân tựa như từng mảnh ghép, bỗng chốc xông lên đầu, ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. Bây giờ nghĩ đến, Đào Tri Sơ vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, cho dù cô tự cho là đúng quấn lấy anh ấy, anh ấy cũng luôn nhẫn nại, chưa từng nổi nóng với cô.
"Đào Tri Sơ, cảm ơn anh." Hứa Nguyên nói cảm ơn.
Không biết tại sao, giờ phút này cô nhất định làm kiêu. Cảm xúc chợt trỗi dậy khiến cô không thể khống chế được.
Đào Tri Sơ chỉ là sờ đầu cô một cái, đây là động tác mà anh ấy chưa bao giờ làm với cô trong quá khứ. Sau đó, anh ấy ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt của Hàn Tự.
Hàn Tự đeo khẩu trang, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt anh.
Nhưng đôi mắt kia mơ hồ lóe lên ý cười.
Hai người đối mắt một cái, nhìn nhau gật đầu, cười nhạt.
"Được rồi, anh đi tiễn chị anh đây." Đào Tri Sơ nói.
Hứa Nguyên hít mũi một cái: "Ừ."
Đào Tri Du và Đinh Nhuế Nhiên nói lời tạm biệt, đi theo Đào Tri Sơ qua chỗ kiểm tra an ninh.
Hôm nay Hàn Tự lái xe, bọn họ đưa Đinh Nhuế Nhiên về trước rồi mới quay về nhà.
Hứa Nguyên đắm chìm trong nỗi buồn biệt ly, quãng đường này vô cùng im lặng.
Vì vậy, Hàn Tự đưa cô đi dạo trong khu dân cư.
Anh chọc cười cô: "Em cứ bĩu môi như vậy, nói không chừng Đào Tri Du sẽ không trở lại nữa đâu."
"Anh không hiểu." Cô phiền muộn.
Anh "phì" cười: "Vậy em nói xem, anh không hiểu chỗ nào?"
Hứa Nguyên nhìn sang, chạm vào tầm mắt anh chưa kịp thu về.
Bốn mắt nhìn nhau, một người cười, một người mếu máo.
Cuối cùng, Hứa Nguyên cũng không nhịn được cười lên.
"Em hiểu là được." Cô tới gần, kéo cánh tay của Hàn Tự: "Chị Tri Du muốn chúng ta thật hoà thuận."
"Ừm."
Hứa Nguyên nhớ tới Đào Tri Sơ, bước chân hơi đình trệ: "Em thấy hơi có lỗi với anh Đào Tri Sơ, ban đầu em quấn anh ấy như vậy, có phải đã xua đuổi không ít vận đào hoa của anh ấy không? Có lẽ mấy mấy cô bé thích anh ấy cũng bị em dọa chạy rồi."
Hàn Tự lại cười, cánh tay bị cô nhéo một cái.
Anh nhẫn nại, hời hợt nhìn lướt qua: "Đúng vậy, thật thảm."
Hứa Nguyên không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, khó tin: "Này, anh đang nói tiếng người đấy hả?"
"Không phải em nghe hiểu rồi sao?" Hàn Tự nhìn cô, nhếch miệng để lộ mấy phần ý cười.
Hứa Nguyên: "..."
"Tại sao anh không hỏi lúc nãy em ôm Đào Tri Sơ đã nói cái gì?" Cô xảo quyệt cười một tiếng: "Không hỏi một chút sao?'
Hàn Tự cạn lời: "Anh có nhỏ mọn như vậy à?"
"Rất nhỏ mọn." Cô nghiêm túc gật đầu: "Nhỏ mọn."
Vừa dứt lời, mặt bị Hàn Tự nắm được, hai tay anh nâng mặt cô, dùng sức bóp.
"Hàn Tự!" Mặt của Hứa Nguyên bị bóp đến biến dạng, cô bị ép cong môi: "Thành nếp nhăn rồi, anh chịu trách nhiệm sao?"
Hàn Tự lại xoa hai cái, từ từ buông tay ra: "Chịu trách nhiệm như thế nào?"
Anh bước nhanh hơn, thoáng cái kéo ra một khoảng cách với cô.
Hứa Nguyên ngẩn người, phản ứng lại, cô đuổi theo: "Anh to gan thật đấy!"
Hàn Tự bắt đầu chạy chậm, Hứa Nguyên chạy theo anh.
Bóng lưng của anh chợt xa chợt gần, chạy ra một đường cong chữ S mê hoặc.
Hứa Nguyên dừng bước, nhìn theo bóng lưng anh: "Hàn Tự thúi, anh chạy thêm một bước, em sẽ không thèm để ý tới anh nữa!"
Tư thế của người đàn ông anh tuấn dường như dừng lại một chút, anh quay đầu lại nhìn cô, khóe môi cong thành một độ cong đẹp mắt.
Một giây sau, anh lại chạy càng nhanh hơn.
Anh đang khiêu khích cô.
Hứa Nguyên vừa tức vừa giận, dậm chân hướng về phía Hàn Tự "hừ" một tiếng, cô lại cười.
Anh ra vẻ như vậy, lại thích chọc cười cô, nhưng thật ra thì thứ anh đem đến cho cô, vĩnh viễn chỉ có an tâm và yên bình.
Anh là của cô, thật tốt.
…
Kỳ nghỉ của Hứa Nguyên trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, cuối tuần trước khi đi làm, Hàn Tự chính thức đến ra mắt.
Nói là đến ra mắt nhưng anh lại giống như trở về nhà của mình. Đặc biệt là thời gian bố Hứa ở nhà nghỉ ngơi, dường như ngày nào anh cũng không quên đến nhà thăm ông, trò chuyện với ông.
Cũng không có gì khác so với ngày thường.
Bố Hứa không chịu ở yên, mà Hứa Nguyên thì không cho phép ông quay lại làm việc, ông đã mong ngóng Hàn Tự đến chơi với ông từ lâu. Chờ tiếng chuông cửa vừa vang lên, ông đứng dậy còn nhanh hơn cả Hứa Nguyên.
"Bố, con biết bố thích Hàn Tự, nhưng bố thể hiện hơi rõ ràng quá rồi đấy ạ." Hứa Nguyên lẩm bẩm: "Con mới là con gái ruột của bố nè."
Bố Hứa cười ha hả: "Đây không phải con rể đến cửa sao, bố thấy căng thẳng mà."
Hứa Nguyên dồn hết sức phản bác: "Căng thẳng? Là vì có người cùng bố đọc trên dưới năm nghìn năm lịch sử khô khan kia đúng không."
Gần đây bố Hứa say mê đọc sách lịch sử, nói là đọc sách sử sáng suốt. Hàn Tự từ một người ghét đọc sách, vậy mà lại kiên trì đọc cùng ông, kiên trì đến mức khiến Hứa Nguyên phải ghen tị.
Anh chỉ có suốt ngày chọc ghẹo cô mà thôi.
Mẹ Hứa mỉm cười, đi tiếp khách.
Tối nay, bố Hàn và mẹ Hàn đều tới, có phần lộ vẻ long trọng. Hai gia đình làm bạn bè mấy chục năm, đã quá quen thuộc nên không có những nghi thức xã giao kia, nhưng anh vẫn dẫn phụ huynh tới ra mắt, tràn đầy thành ý.
Bố Hàn đến liền hỏi bố Hứa: "Lão Hứa, chọn ngày đi, chúng ta làm một cái lễ đính hôn." Ông ấy là một người thẳng thắn.
Bố Hứa nhìn Hàn Tự đang tiếp chuyện, bỗng nhiên thấy không vừa mắt.
"Chuyện này phải xem hai đứa chúng nó có bằng lòng làm hay không." Ông không làm được chuyện gây khó dễ, nhưng vẫn không được tự nhiên: "Chúng ta cũng đừng gấp."
Cánh tay của bố Hàn liền bị mẹ Hàn đụng một cái, ông ấy liền ngậm miệng. Sau đó, ông ấy nháy mắt với bố Hứa, trên mặt viết đầy chữ "sao ông lại giành lời thoại của tôi?", hoàn toàn không có vẻ uy nghiêm như lúc ở công ty và trước mặt con trai.
Bố Hứa giả vờ không thấy, mở ra quyển sách mà gần đây thường xem: "Hàn Tự, lần trước chúng ta đọc tới chỗ nào rồi?"
Hàn Tự nhìn bố một cái, lại nhìn bố Hứa, quả quyết ngồi qua: "Tập hai chương 6 ạ."
Bố Hàn cạn lời, không ngừng lắc đầu.
Dáng vẻ của hai người bố ấu trĩ kia rơi vào trong mắt Hứa Nguyên, cô mím môi thầm cười, lén lút gửi Wechat cho Hàn Tự.
"Hứa Nguyên: Ông Hàn, bảo trọng."
"Hàn Tự: Em đợi đó..."
Hàn Tự bận "lấy lòng" bố Hứa, bố Hàn và mẹ Hàn ở bên cạnh trò chuyện, mẹ Hứa đích thân xuống bếp.
Hứa Nguyên nghĩ một chút, cũng vào bếp giúp mẹ.
Mẹ Hứa bận rộn công việc, trước khi kết hôn lại là bảo bối trong nhà của ông bà ngoại, tài nghệ nấu ăn khá bình thường, ở nhà bà thật sự rất ít xuống bếp. Những món bà làm tối nay chỉ có mấy món sở trường, bình thường Hứa Nguyên đều không được ăn.
"Con ghen tị đó." Hứa Nguyên đang giúp lặt rau.
Mẹ Hứa trừng mắt một cái: "Giống như bình thường mẹ ngược đãi con vậy."
Hứa Nguyên để rau chưa lặt xong xuống, cô rửa tay rồi bỗng nghiêng người ôm mẹ.
"Sao vậy?" Mẹ Hứa cũng dừng lại.
Hứa Nguyên cọ một cái: "Mẹ, thật thần kì, dường như trong chớp mắt, con cứ như vậy mà trưởng thành rồi."
Mẹ Hứa tiếp tục đảo khoai tây nầm bò trong chảo: "Nhưng ở trong mắt mẹ, con vĩnh viễn là một đứa con nít."
Hứa Nguyên không lên tiếng mà ôm mẹ thật chặt.
Hàn Tự bị mẹ Hàn giục vào nhà bếp tìm Hứa Nguyên, cửa nhà bếp chỉ đóng một nửa, anh đến gần, xuyên qua nửa cánh cửa kia, nhìn thấy khung cảnh mẹ con ôm nhau này.
Lại không nỡ làm phiền.
Anh dựa vào tường, từ chỗ anh nhìn qua thì mẹ Hứa đang bận rộn xào thức ăn, còn Hứa Nguyên không sợ mùi khói dầu vẫn cứ dính lấy bà.
Mùi thơm của thức ăn, mùi của khói lửa, còn có mẹ con dính vào một chỗ, toàn bộ nhà bếp đều là sự ấm áp.
Hàn Tự lẳng lặng nhìn một hồi, lấy điện thoại ra chụp mẹ Hứa và Hứa Nguyên.
Anh lại xoay người đi tìm bố Hứa.
…
Ngày đầu tiên đi làm trong tháng tám của Hứa Nguyên, nhiều việc và rất bận. Buổi sáng người làm trong bộ phận chăm sóc sức khỏe cần đem danh sách vật phẩm giao cho bộ phận hành chính, buổi chiều tiến hành diễn tập khai giảng toàn trường.
"Lão Hứa, rót cho tôi một ly nước đi, việc của tôi đang hơi vội tí." Cô Dương gọi cô.
"Được thôi." Hứa Nguyên thuận tiện cầm ly nước của mình đi vào phòng uống nước.
"Tôi nói rồi! Anh nghe không hiểu hả?"
Phòng nước nằm ngay bên cạnh phòng chăm sóc sức khỏe, bên ngoài để máy lấy nước uống, đi vào trong là bàn trà nghỉ ngơi dành cho nhân viên. Hứa Nguyên đặt ly trà bên bồn rửa, chỉ nghe được bên trong truyền tới một tiếng gào thét bực bội.
"Phải, anh đã giúp tôi rất nhiều, bây giờ anh muốn dùng chuyện này để gây khó dễ tôi sao? Hay là muốn uy hiếp tôi?"
Là giọng nói của Janet.
"Được, anh tính một chút đi, bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh, có được không?" Cô ta ngày càng mất kiên nhẫn: "Tôi chỉ cầu xin anh, đừng dây dưa với tôi nữa! Giữa chúng ta không có khả năng đâu!"
Chắc là cãi vã chia tay với bạn trai.
Hứa Nguyên không muốn nhiều chuyện, cô cầm ly trà lên tránh nghi ngờ, chuẩn bị đi trước. Không ngờ, đối phương cũng vừa vặn bước từ bên trong ra, hai người liền trực tiếp chạm mặt nhau.
Bầu không khí rất lúng túng.
Vẻ mặt của Janet thoáng qua một tia hốt hoảng và luống cuống, rất nhanh sau đó, cô ta cúp điện thoại, cũng không thèm nhìn Hứa Nguyên mà hối hả rời khỏi phòng nước.
Hứa Nguyên khó hiểu, cái này cũng không phải chuyện gì xấu!
Cô rót nước xong trở về, cô Dương nói cảm ơn, tò mò hỏi: "Mới vừa rồi trong phòng trà là ai vậy? Cãi nhau lớn tiếng đến thế."
Hứa Nguyên ngồi xuống, uống một ngụm trà nóng: "Không thể nói."
Vậy mà Janet lại có bạn trai, chuyện này rất kì lạ. Nhưng cô ta vẫn luôn thể hiện thái độ mình độc thân, hi vọng mọi người giới thiệu ai đó cho cô ta.
Hứa Nguyên khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn không để trong lòng.
Buổi chiều, cả trường diễn tập, sau khi mô phỏng khai giảng các bạn nhỏ vào trường, tan trường, còn có diễn tập trước phòng chống động đất, phòng cháy chữa cháy. Sau khi khai giảng, chống động đất, chống cháy còn phải đưa các bạn nhỏ tiến hành diễn tập hoàn chỉnh.
Toàn trường thống nhất thành ba lớp, bộ phận giáo viên của các lớp trống vào lớp đóng giả làm các học sinh.
Còi báo cháy vang lên, đầu tiên giáo viên chăm sóc chạy về phòng lao động cầm lấy khăn lông, phát từng cái cho "các học sinh", các giáo viên thì gấp rút tập hợp "các học sinh" lại, một người đi đầu, một người đi sau, giáo viên chăm sóc ở giữa, chỉ huy "các học sinh" bịt mũi, khom người cúi đầu đi xuống lầu bằng lối an toàn.
Mỗi tòa dạy học có ba lớp, giáo viên lầu 1 hộ tống "các học sinh" ra khỏi tòa lầu, giáo viên hành chính của tổ sơ tán chạy đến tòa dạy học bị cháy, đến lối an toàn quy định, nhanh chóng đi lên cầu thang an toàn bên ngoài, từng người hoặc đỡ hoặc ôm "các học sinh" từ lầu 3 xuống. Cho đến khi xác nhận trong lớp học không có giáo viên và "các học sinh" bị kẹt lại, toàn bộ rút lui đến điểm tập hợp ở thao trường lớn.
Hiệu trưởng của nhà trẻ đứng ở phía trước nhất: "Các lớp điểm số."
"Lớp mầm 1 sĩ số 16 người, có mặt 16 người."
"Lớp chồi 1 sĩ số 18 người, có mặt 18 người, hai người bị thương, cần chăm sóc y tế."
"Lớp lá 1 sĩ số 22 người, có mặt 22 người."
Lớp chồi 1 mô phỏng một trẻ em và một giáo viên bị thương, tổ cấp cứu viện trợ tại chỗ.
Hứa Nguyên nghe thấy lời cầu cứu, xách hộp y tế đi cấp cứu.
Diễn tập hoàn thành tốt đẹp.
Hiệu trưởng nhà trẻ cầm micro, giọng nói của bà ấy từ cái loa kéo truyền khắp thao trường.
"Các giáo viên, năm nay chúng ta đã trải qua một trận dịch bệnh chưa từng có, chúng ta đều nói người làm nhân viên y tế, công an cảnh sát, cứu hỏa,...bọn họ là những người đi ngược chiều đẹp đẽ nhất, bây giờ tôi muốn nói là: trong cuộc sống mỗi ngày ở nhà trẻ của chúng ta, mọi người cũng là những người đi ngược chiều đẹp nhất."
Thời tiết giữa tháng 8, ban ngày rất có hại, mặt trời nóng hừng hực, tất cả giáo viên đều đeo khẩu trang, đội lên ánh mặt trời chói chang, xen lẫn mồ hôi. Bởi vì những sự kiện "cực đoan" xuất hiện ở khắp mọi nơi, cho nên bên ngoài có sự hiểu lầm đối với cách xưng hô "giáo viên mẫu giáo" này.
Hiệu trưởng nhà trẻ lướt qua từng giáo viên xếp hàng chỉnh tề ở trên thao trường: "Nghề giáo viên mẫu giáo này rất cực khổ, thường có rất ít người kiên trì được nhiều năm, nhưng tôi hi vọng giờ phút này mọi người có thể vì người đồng hành đứng bên cạnh bạn mà nói một tiếng cố lên."
"Có thể đồng hành với mọi người, là niềm kiêu hãnh của tôi."
Hứa Nguyên xách hộp y tế của cô đứng ở hàng đầu, mồ hôi trên trán rơi vào khẩu trang, vừa dính vừa oi bức. Nhưng mà, trong lòng cô lúc này lại tự nhiên dâng lên một phần kính nể.
Con đường này, sẽ có mồ hôi, có nước mắt, có hiểu lầm, cũng có cảm động...
Giống như bố nói, con đường này rất dài, cũng rất cực khổ, không đi được đến điểm cuối thì ai biết sẽ được nhìn thấy phong cảnh gì.
Từ bỏ không khó, nhưng kiên trì nhất định rất cực khổ.
Hứa Nguyên hỏi đồng nghiệp ở tổ chụp hình để xin tấm hình diễn tập, cô tìm thấy tấm hình chụp chung của bọn họ vào lúc tập hợp xếp hàng ở thao trường, đăng lên vòng bạn bè.
Không có chữ viết, chỉ có ba biểu cảm "mặt trời" xếp thành hàng.
Không ngờ bình luận đầu tiên lại là của mẹ cô.
Mẹ nói: Cố lên, người cùng ngành.
Hốc mắt của Hứa Nguyên liền ướt đẫm.
Ở trong lòng mẹ, cuối cùng cô cũng trở thành một người lớn có trách nhiệm.
"Hứa Nguyên trả lời mẹ: Cùng cố gắng ạ."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");