Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Chương 27: Chương 27




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kết thúc bữa tiệc, Hứa Nguyên lái xe đưa Hàn Tự về, anh ngồi vào chỗ ghế phụ bên cạnh cô.

Đêm nay anh uống không ít rượu, ai mời anh cũng không hề từ chối. Lúc này anh đang ngồi trên ghế, khuỷu tay chống lên kính xe, toàn thân vô cùng uể oải.

Đúng lúc dừng đèn đỏ, Hứa Nguyên nhìn qua phía anh.

Hàn Tự từ từ nhắm đôi mắt lại, hai tay đang đặt trên kính xe ấn huyệt thái dương, đương nhiên là cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Anh nói bình thường anh rất chảnh, không thèm tiếp rượu người khác cơ mà?" Cô không nhịn được mà quay sang nói anh.

Hàn Tự nhắm nghiền mắt: "Ừ."

Một tiếng “ừ” không mặn không nhạt, Hứa Nguyên chọc cánh tay của anh: "Này, anh khó chịu thật hả?"

Cô vốn muốn nói chuyện với anh một chút, nhưng nhìn thấy bộ dạng anh thế này cô không thể mắng anh được.

Đèn chuyển xanh, Hứa Nguyên lên ga, thỉnh thoảng cô liếc sang nhìn trộm anh.

"Nếu lần sau anh còn như vậy, em sẽ…" Cô nuốt nước bọt: "Sẽ không cho anh lái xe nữa.”

Trong xe đang yên tĩnh lại chợt có tiếng cười khúc khích.

Chính là tiếng cười của Hàn Tự.

Anh nhướng mi mắt lên, ung dung quan sát trình độ lái xe của Hứa Nguyên.

Bọn họ vẫn ở khu vực trung tâm thành phố, ánh đèn hai bên rất sáng, quét qua gương mặt cô, càng tăng thêm vẻ dịu dàng.

Hứa Nguyên, cô gái này…

Hàn Tự cười, nụ cười bất đắc dĩ mà lại nuông chiều.

"Chẳng phải lúc bình thường em cũng ngang ngược lắm sao? Tại sao bây giờ chỉ có hai ta mà em lại sợ sệt thế?" Anh nói đùa, đem sự bối rối của mình giấu trong lòng.

Hứa Nguyên nghẹn lại, một lúc sau mới từ từ nói: "Không bỏ qua việc đó được à?”

Cô còn tưởng rằng hai người bọn họ đã hoà giải rồi.

Nếu không phải thì chỉ đành chia tay vậy.

Hứa Nguyên nắm chặt lấy tay lái, lòng bàn tay đau rát.

Không biết vì sao chỉ cần nghĩ tới hai chữ “chia tay” thôi là cô đã cảm thấy khó chịu khắp người.

"Hàn Tự, em…"

Hàn Tự như biết cô định nói gì tiếp theo: "Em là một người rất vô tâm, lúc nên nhẫn nại thì không thèm làm, lúc không nên suy nghĩ linh tinh thì lại càng lo vớ lo vấn.”

Hứa Nguyên mím môi, không để cho anh nhìn thấy nỗi buồn của cô.

Hàn Tự thở dài: "Nhưng anh không thể ngừng thích em!" Anh thay đổi thái độ trong lời nói, mang theo ý cười: "Hứa Nguyên, em thấy mình có tài lắm đúng không?”

Anh dùng giọng điệu giỡn hớt để nói về chuyện nghiêm túc, đây là một Hàn Tự mà cô chưa từng thấy qua.

Cô biết rõ anh đang rất nghiêm túc.

Vì thế, Hứa Nguyên giảm tốc độ, cô cũng chân thành nói: "Em chỉ nghĩ rằng hai chúng ta đã làm phá vỡ nhận thức của em, anh hiểu mà."

Hàn Tự cảm thấy bản thân chẳng hiểu gì cả.

"Em đã cho là em thích Đào Tri Sơ, nhưng kết quả lại không phải. Em cũng tưởng rằng mình rất ghét anh, kết quả cũng chẳng phải vậy.”

Hứa Nguyên buồn rầu: "Anh nói xem em phải chọn lựa con đường nào đây?”

Hàn Tự không hiểu nhưng anh vẫn kiên nhẫn ngồi nghe cô nói.

Hứa Nguyên bực bội vò đầu bứt tóc nói: "Chắc cả đống chất xám của em đều dùng hết để tìm cách thu hút sự chú ý của bố mẹ rồi.”

Cô nói ra câu này với đầy sự tủi thân.

Hàn Tự bật cười “ha ha”.

Cô hờn tủi liếc mắt nhìn sang, vẻ mặt cực kỳ uất ức.

Anh lập tức nắm lấy tay cô: "Được rồi, tùy em tùy em, tất cả đều theo ý em được chưa?"

Hứa Nguyên lắc đầu: "Không được."

"Vẫn không được? Hứa Nguyên, em có biết anh cũng tủi thân lắm không?”

"Sự tủi thân của em chắc chắn nhiều hơn anh.”

Hàn Tự: "…"

Cái tính nết này quả thật không thay đổi được.

Anh cầm tay cô lên rồi xoa nhẹ, như chưa xua tan đi hết nỗi uất hận, anh nhéo tay trái một cái, nhéo bên phải một cái nữa.

"Anh đang làm gì đấy?" Hứa Nguyên muốn né đi.

Hàn Tự không cho, anh giữ chặt tay cô.

"Vậy em muốn như thế nào?" Cuối cùng anh bất đắc dĩ phải thỏa hiệp với cô.

Hứa Nguyên suy nghĩ: "Mai mốt anh không được chiến tranh lạnh với em vì chuyện này nữa.”

Quả nhiên là được voi đòi tiên.

Hàn Tự mím môi cười: "Chấp thuận."

"Như vậy mới chỉ tàm tạm thôi.”

Hứa Nguyên như trút bỏ được gánh nặng, cuối cùng những thứ râu ria này cũng kết thúc.

Càng đến gần khu biệt thự lại càng trở nên yên tĩnh, Hàn Tự trở lại tư thế ban đầu, hình như đã chìm vào giấc ngủ.

Hứa Nguyên đánh mắt nhìn sang vài lần: "Hàn Tự, anh đã nghĩ điều này từ lâu rồi đúng không?”

"Sao?"

“Anh tìm bạn gái để làm tài xế cho anh chứ gì! Một thanh niên trai tráng như anh mà lại để phụ nữ lái xe cho anh, anh không biết xấu hổ hả?”

Hàn Tự bật cười: "Anh chưa từng để người phụ nữ khác lái xe."

Giọng điệu của anh vô cùng mệt mỏi, Hứa Nguyên không thể trả lời những gì mà anh nói, cô đang định phản bác lại thì nghe thấy anh nói tiếp: "Anh cũng chưa bao giờ ngồi vào ghế lái phụ của phụ nữ.”

Hứa Nguyên sững sờ, dưới đáy lòng như có một sợi dây mềm chạm vào. Chút dịu dàng khó tả ấy cứ thế dần lan tỏa, quấn lấy trái tim cô, vô cùng nóng bỏng.

Cô hé miệng cười nhẹ: "Tất nhiên rồi, nếu anh dám ngồi ghế phụ của người khác em sẽ đánh gãy chân chó nhà anh."

Hàn Tự phì cười.

Hứa Nguyên đưa Hàn Tự đến nhà, anh bước xuống xe rồi đột nhiên hỏi: "Việc bị gán danh con giáp thứ mười ba hôm nay em định xử lý như thế nào?"

Cô không quan tâm đến việc đó: "Tạm thời để đó, nếu đáp trả lại chính là cho chị ta thể diện, chị ta cũng không đáng để em lo lắng quá sức."

Lãng phí thời gian, phiền phức.

Hàn Tự gật đầu, cũng không hỏi cô có muốn giúp đỡ không.

"Về đến nhà thì nhắn tin cho anh." Anh dặn dò cô.

Hứa Nguyên nghiêng đầu dựa vào vô lăng: "Nhà của em phía sau nhà anh, không tới một phút đã đến nơi rồi."

Cô bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn, lập tức nói lại: "Được rồi!"

Sau đó chạy biến.

Hàn Tự đứng đó nhìn chiếc xe của cô khuất bóng dần, cho đến khi nó chạy đến ngã rẽ rồi biến mất.

Sau một hồi thẫn thờ thì anh trai của anh gọi đến.

Vào buổi sáng một ngày trong tuần, Chu Tễ Duyên cố tình dành thời gian đến bệnh viện để lấy bản báo cáo sức khỏe của mẹ.

Khi đi qua phòng làm việc của Trình Vi Vi, thấy cô ấy không có ở đó, bước chân của anh ấy chỉ khựng lại một cái rồi lại trở về như bình thường.

Đến lúc lấy được bản báo cáo, anh ấy lại quanh quẩn bên ngoài văn phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Trình Vi Vi.

Có lẽ hôm nay cô ấy không đi làm.

Chu Tễ Duyên muốn nói cảm ơn đến Trình Vi Vi, chính cô ấy và Hứa Nguyên đã khiến cho mẹ anh ấy thay đổi suy nghĩ, chịu đi kiểm tra sức khỏe toàn thân.

Trong tay cầm bản báo cáo có hơi nặng nề, trong lòng Chu Tễ Duyên chất đầy tâm sự, bỗng nhiên lướt ngang qua Trình Vi Vi.

Anh đang mất tập trung nên không để ý đến cô ấy, đi ngang qua không quay đầu lại.

"Chu…" Trình Vi Vi vẫy tay chào Chu Tễ Duyên, nhưng anh ấy lại vờ như không thấy làm cô ấy phải đuổi theo: "Anh tới lấy bản báo cáo đúng không?"

Cô ấy chặn trước mặt anh ấy: "Có bản báo cáo rồi hả?"

Chu Tễ Duyên hơi bất ngờ, thiếu chút nữa đã đứng không vững mà té vào người Trình Vi Vi: "Xin lỗi cô."

"Không sao đâu." Trình Vi Vi mỉm cười, nụ cười có hơi ngượng ngùng pha lẫn khó xử: "Cái đó… có tiện ra chỗ khác nói chuyện không?”

Cô ấy cúi đầu, hình như là cảm thấy ngượng ngùng, giống một thiếu nữ.

Chu Tễ Duyên chỉ có thể nhìn thấy phần đỉnh tóc của cô ấy, cùng với chiếc áo khoác trắng vô cùng bắt mắt trên người cô.

"Được."

Chu Tễ Duyên nhớ đến lời thổ lộ thẳng thắn của Trình Vi Vi lúc trước, vài ngày sau đó mẹ anh nhập viện nhưng cô ấy cũng không làm quá quy định, chỉ coi mẹ anh ấy như một bệnh nhân bình thường.

Anh ấy ngạc nhiên vì lúc này đã bị Trình Vi Vi ngăn lại.

"Cô nói đi." Chu Tễ Duyên đi theo Trình Vi Vi đến cuối hành lang.

Nơi này yên tĩnh, không có bệnh nhân hay y tá ra vào.

Trình Vi Vi tỏ ra căng thẳng khi gặp anh ấy: "Xin lỗi anh, tôi biết anh bận rộn nhiều việc mà lại cản trở anh. Tôi… ừm, có lẽ điều tôi sắp nói không phải là vấn đề lớn đối với anh."

Chu Tễ Duyên cau mày.

Nhiều năm qua, số người phụ nữ chủ động bày tỏ tình cảm với anh ấy rất nhiều, đa số vừa gặp phải mấy người như vậy anh ấy lập tức cảm thấy bị làm phiền phức, không có chút kiên nhẫn nào. Nếu là ngày thường thì anh ấy sẽ nghiêm mặt nói "xin lỗi" rồi nhanh chóng rời đi.

Nhưng hôm nay, lại đối mặt với một cô gái đang bối rối và ngượng ngùng, anh ấy không nỡ nặng lời.

"Không sao đâu." Chu Tễ Duyên cố gắng nhẫn nại.

Trình Vi Vi nhìn lên Chu Tễ Duyên: "Anh có biết chuyện Hứa Nguyên bị vu oan là kẻ thứ ba không?"

Chu Tễ Duyên: "…"

Anh ấy còn tưởng Trình Vi Vi sẽ đề cập đến mối quan hệ giữa hai người.

Nếu không phải vì đánh nhau trên thương trường và có thói quen che giấu cảm xúc bằng gương mặt lạnh lùng, thì anh ấy suýt đã bị xấu hổ đến đỏ mặt trước một cô gái nhỏ hơn mình bảy tám tuổi rồi.

"À, tôi có nghe sơ qua." Chu Tễ Duyên gật đầu.

Trong suy nghĩ của Chu Tễ Duyên, tất cả chỉ là chuyện cỏn con, không có gì to tát cả.

Thế nhưng vẻ mặt của Trình Vi Vi lại cực kỳ nghiêm túc: "Việc này nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, tôi không muốn l.ỗ m.ãng ra mặt thay cậu ấy." Trình Vi Vi do dự: "Cho nên tôi mới đến hỏi ý kiến của anh, phải làm sao mới có thể giúp cậu ấy?"

Vị trí trong giới của cô ấy và Hứa Nguyên khác nhau, cô ấy không hy vọng bản thân mình vì tình nghĩa mà tuỳ tiện gây cản trở.

Chu Tễ Duyên bất ngờ hỏi: "Cô hỏi tôi?"

Trình Vi Vi ngại ngùng cười: "Đúng vậy, Hứa Nguyên vô cùng nghĩa hiệp với người ta, nhưng nếu bản thân mà làm phiền hà đến người khác thì chắc chắn cậu ấy sẽ không chịu mở miệng.”

Chu Tễ Duyên cũng mỉm cười, con người Hứa Nguyên chính là như vậy, khi còn bé cô là một vua con ngang ngược, nhưng tính ngang ngược của cô cũng là tùy trường hợp, nếu thật sự xảy ra việc gì đó thì cô sẽ không bao giờ gây chuyện vô cớ.

"Hứa Nguyên có hơi vô tâm, mấy việc trọng đại thì cậu ấy không để ý, cũng chẳng thèm giải thích." Trình Vi Vi rất lo lắng: "Tôi sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến cậu ấy."

Nói xong Trình Vi Vi đánh mắt sang nhìn Chu Tễ Duyên, vẻ mặt không yên lòng.

Nhưng trong ánh mắt cô ấy lại tràn ngập sự tin tưởng vào Chu Tễ Duyên.

Không hiểu sao Chu Tễ Duyên chợt cảm thấy yếu lòng.

"Được rồi, tôi sẽ xem xét rồi quyết định việc này." Anh ấy sảng khoái đồng ý.

Trình Vi Vi vui mừng: "Cảm ơn anh."

Cô gái ngốc nghếch Hứa Nguyên kia không biết đã làm hòa với Hàn Tự chưa, có nói với anh việc này không, nếu có thì Trinh Vi Vi cũng chẳng phải lo lắng về chuyện này.

Chu Tễ Duyên nhẹ nhàng nói: "Không có gì."

Buổi tối bố mẹ Hứa Nguyên vắng nhà nên cô qua nhà họ Hàn dùng bữa.

Đây cũng là chuyện thường trước kia mà thôi.

Đêm nay cũng có sự hiện diện của Diêu Khải Việt, ăn tối xong cậu cùng với Hàn Tự đến phòng đọc sách để bàn công việc.

Hứa Nguyên gõ cửa phòng: "Dì Diệp có chuẩn bị trái cây cho hai người." Cô bưng dĩa trái cây vào: "Hai người các anh…"

Hai người bọn chụm lại một chỗ để nói chuyện, sắc mặt vô cùng căng thẳng, dường như không nghe thấy những gì cô vừa nói.

Cô bước đi nhẹ nhàng, đặt dĩa hoa quả lên bàn trà nhỏ cách họ không xa, lặng lẽ ngồi ở một bên không phát ra tiếng.

Phòng sách của Hàn Tự rất lớn, lúc này bàn làm việc của anh chất đầy tài liệu, trên mặt đất còn rải rác vài tờ, chẳng biết có phải vô tình đánh rơi không.

Hứa Nguyên lướt qua một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tủ sách lớn của anh.

Lần trước cô nhìn thấy quyển lưu bút trong đó nhưng mà đã bị anh lấy đi mất.

Như thể anh muốn che giấu một bí mật nào đấy.

Hứa Nguyên nhìn Hàn Tự, anh vẫn bàn chuyện đang cùng Diêu Khải Việt, mọi sự chú ý của bọn họ đều đặt vào xấp tài liệu.

Cô nhẹ nhàng mở cửa tủ ra, quyển sổ lưu bút vẫn ở chỗ cũ. Hứa Nguyên quay lưng lại với họ, lấy cơ thể của mình làm lá chắn, sau đó cô mở quyển lưu bút ấy ra, trang đầu tiên chính là cô.

Vào đêm trước ngày thi tuyển sinh đại học, cô đưa cho Hàn Tự quyển sổ này, yêu cầu anh viết đầy vào đó rồi truyền cho bạn cùng lớp, anh không muốn làm chút nào. Lúc đó, anh mở trang đầu tiên cô viết ra rồi cười nhạo cô.

Anh nói chữ cô quá xấu.

Hứa Nguyên mỉm cười, quả thật chữ viết xấu đến mức không lọt vào tầm mắt.

Các từ ngữ thịnh hành trên Internet lấp đầy cả một trang giấy, bây giờ nhìn lại trông cực kỳ trẻ con.

Không biết tại sao lúc ấy cô lại thích nó.

Lật sang trang tiếp theo là của Diêu Khải Việt, tiếp theo nữa là của Đào Tri Sơ, rồi đến Dư Âm…

Bàn tay đang lật giấy của Hứa Nguyên khựng lại.

Chữ của Dư Âm rất đẹp, là nét chữ của người đã từng luyện thư pháp, những con chữ được viết bằng bút đầu cứng* rất đẹp. Bức ảnh cô ta dán trong lưu bút là tấm ảnh chụp chung của hai người họ, hai đứa cùng mặc đồng phục học sinh, nở một nụ cười vô ưu vô lo.

*Bút đầu cứng: là bút dùng trong thư pháp.

Hứa Nguyên sờ bức ảnh rồi lại buồn bã một lúc.

Dư Âm mãi vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, mà tháng sau bữa tiệc đính hôn của Đinh Nhuế Nhiên và Tống Diệp đã được diễn ra rồi.

Hứa Nguyên lật sang trang kế tiếp, có cái gì đó lướt qua tay cô sau đó rơi xuống đất.

Cô giật mình nhìn xuống.

Món đồ đã bị chôn vùi thật sâu bất chợt xuất hiện.

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc được một tháng, Hứa Nguyên điên cuồng xem các bộ phim thần tượng, những bộ phim thần tượng vừa thô tục vừa dễ khóc đã thu hút sự chú ý của cô. Cuối cùng, cô học theo mấy tình tiết lãng mạn trong các bộ phim thần tượng, sao chép một bài thơ tình đặc biệt trên mạng và nhét nó vào cặp sách của Đào Tri Sơ.

Sau đó, Hứa Nguyên không nhận được lời hồi âm.

Nhiều năm sau, cô tình cờ nói với Đào Tri Sơ mới biết anh ấy không biết gì về việc này.

Không ngờ…

Hứa Nguyên nhặt phong bì rơi trên mặt đất, chiếc phong bì mấy năm trước đã ngả màu vàng rồi, bên trên nó còn có một hình trái tim phóng đại mà cô tự vẽ.

Cay mắt thật.

Mặt Hứa Nguyên đột nhiên ửng đỏ lên, cô quay người sang nhìn Hàn Tự.

Thiếu niên trong trí nhớ của cô ngày nào đã trở thành một mỹ nam, hàng lông mày cân đối, đôi mắt bớt kiêu ngạo và ngỗ ngược hơn thời đi học, cũng dần trở nên chững chạc và biết kiềm chế.

Cô nhớ lại rất nhiều điều, Hàn Tự khi đó, Hàn Tự của bây giờ, còn có cả cô và anh.

Bấy nhiêu năm như thế, điều duy nhất không thay đổi chính là vẻ lạnh lùng mà anh bày ra khi ở bên ngoài cùng người khác, chứ không phải bộ dạng như ông cụ non lúc tranh cãi với cô.

Hứa Nguyên mở bức thư, ở miệng phong bì có dấu vết của việc bị bóc ra, bên trong giấy viết thư vẫn còn một trái tim được gấp gọn gàng.

Chừng đó năm, những ký ức ngày ngày cô theo đuổi Đào Tri Sơ chợt kéo đến.

Trong đó còn có Hàn Tự.

Quả thật mỗi một phần trong ký ức đều có anh.

Hứa Nguyên nhét lại bức thư vào quyển sổ lưu bút, sau đó cất vào tủ, khôi phục lại như cũ.

Cô quay về yên vị trên chiếc sô pha nhỏ, lẳng lặng nhìn Hàn Tự.

Trong lòng Hứa Nguyên chất đầy những câu nói không thể thốt thành lời.

"Quả lê: Thánh thần ơi! Vị anh hùng nào đây! Mấy cô mau vào xem Weibo của Agyness đi."

WeChat kêu không ngừng, cô liền vào xem.

"Quả cam: [Ảnh chụp màn hình] mau nhìn đi!"

"Quả cam: Tôi nói rồi mà, cái loại phụ nữ đầu óc ngu si mà còn dám tạt nước dơ lên người Hứa Nguyên nữa chứ, chẳng phải là bị bóc mẽ lại rồi sao.”

Hứa Nguyên phóng to ảnh chụp màn hình ra xem.

Tài khoản Weibo ảo có bình luận ở dưới bài viết "Gặp phải Lâm Hữu Hữu 2.0 phiên bản đời thực" của mẹ Jason, người đó nói: "Nghe nói bạn trai của cô hơn cô 17 tuổi?"

Bình luận kèm theo một bức ảnh chụp chung của hai người.

Một bình luận đơn giản và thô lỗ đã leo lên top bình luận hot, phá vỡ hình ảnh của phú bà mà "Agyness" đã cố gắng duy trì trên Weibo.

Hầu như mọi bài đăng trên Weibo của chị ta đều có một bình luận mà tài khoản ảo này để lại, và nội dung của bình luận giống hệt như cách chị ta bóc mẽ Hứa Nguyên. Tài khoản ảo này úp úp mở mở như ngày thường, bám theo những tiết tấu của các bình luận xung quanh, từng bước đập nát mặt nạ của chị ta.

Hứa Nguyên nhìn thấy ảnh chụp màn hình trong tài khoản Weibo ảo này, dường như đã hiểu ra cái gì đó.

Cô không có xem hết, liền cầm điện thoại rời khỏi phòng làm việc của Hàn Tự. Cô ngồi trên bậc thang từ tầng ba lên tầng hai và gọi cho Dư Âm.

Cô cảm thấy như có thể nghe được tiếng con tim của mình đập thình thịch, vầng trán đang dần tứa mồ hôi ra vì hồi hộp.

Một tiếng "tít" vang lên, giây tiếp theo, cuộc gọi đã được kết nối.

Đôi mắt Hứa Nguyên đột nhiên nóng lên: "Chẳng phải cậu không để ý đến tớ sao?"

Dư Âm nói qua điện thoại: "Tớ không thể trơ mắt nhìn cậu bị ức hiếp được."

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chu đại ca: Là tự mình đa tình, thật xấu hổ…

Trình Vi Vi: Hả???

Hàn ấm áp: Cuối cùng hôm nay cũng không bi Chu Tễ Duyên chiếm spotlight!

Hứa nguyên nguyên: Cái gì???

PS: Spoiler Mạt đã online~

Nhìn mọi người nói thấy Dư Âm là bực mình và không muốn cô ấy xuất hiện nữa, tôi chỉ muốn nói Dư Âm là một người rất phức tạp, cũng là một người vô cùng mâu thuẫn. Cô ấy không phải người tốt, nhưng cũng không phải xấu.

Thôi, phần còn lại mọi người tiếp tục theo dõi với spoiler Mạt nha~

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.