(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hứa Nguyên được gọi đến văn phòng của hiệu trưởng để bàn chuyện, lần gần đây nhất mà cô bị kêu đến nói chuyện, chính là bởi vì hiểu trưởng kiểm tra phòng bếp đột xuất và đã không đạt tiêu chuẩn. Lúc ấy các đồng nghiệp đều bảo, tám mươi phần trăm là có kẻ đã nói gì đó khiến cho hiệu trưởng cố tình nhắc nhở cô.
Lúc đấy bản thân cô chỉ cảm thấy uất ức.
Nhưng bây giờ Hứa Nguyên lại rất bình tĩnh.
Người mẹ của học sinh mới đăng lên Weibo rồi tìm hiệu trưởng để khiếu nại, nói trắng ra cũng chỉ là một trò hề. Là người hay ma, người ngoài chẳng ai biết, nhưng bọn họ có thể không hiểu sao?
Quả nhiên, hiệu trưởng cũng chẳng phân biệt được đúng sai mà trách mắng: "Cô giáo Hứa, có vài chuyện không cần tôi phải nhiều lời, vấn đề cá nhân của mấy người tôi không quan tâm."
Bà ấy dừng lại một chút, thấy Hứa Nguyên không phản ứng gì, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh khiến bà ấy không khỏi thở dài: "Lần này mẹ của Jason cố ý đến tìm tôi nói chuyện. Bản thân cô như thế nào tôi không dám đánh giá, nhưng ý tứ của chị ta chúng tôi đều có thể hiểu được."
Hứa Nguyên và bố của Jason quen biết nhau từ trước, có lẽ lúc hai người họ nói chuyện với nhau vài câu trước cổng trường bị mẹ của Jason bắt gặp, vì thế chị ta mới đi tìm bà ấy để nói chuyện, hy vọng phía nhà trường sẽ can thiệp vào để xử lý. Người mẹ nói bóng gió rằng Hứa Nguyên đã mượn cớ đi kiểm tra sức khỏe vào buổi sáng và mượn việc đứa trẻ bị dị ứng cơm trưa để tiếp cận với bố Jason.
Mẹ của Jason cố ý làm lớn chuyện này, thực chất là muốn mượn tay phía nhà trường, kiếm cách tiễn Hứa Nguyên đi mà thôi, nhưng nhà trường sẽ không vì phụ huynh vô cớ gây rắc rối mà trách mắng lớn tiếng với nhân viên.
Hiệu trưởng nhìn Hứa Nguyên, nói lời mật ngọt: "Cô giáo Hứa, tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô, nhưng với tư cách là người làm mẹ, tôi có một lời khuyên chân thành dành cho cô, trường mẫu giáo khác với chỗ mà chúng ta gọi là nơi làm việc ở điểm là nó nhạy cảm hơn. Nhất là khi nhất là với một trường tư như chúng ta, cô còn là nhân viên chăm sóc y tế của trường, tôi hy vọng cô khiêm tốn một chút."
Hứa Nguyên bước ra khỏi văn phòng của hiệu trưởng, thở dài một hơi.
Cô nên nói như thế nào với Hàn Tự đây?
Nhóm "Cục cưng tới ăn dưa đi" còn đang thảo luận vấn đề này, Weibo của mẹ Jason thật sự rất tâm cơ, trước kia còn khiến cư dân mạng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu bằng "Lâm Hữu Hữu", cứ úp úp mở mở làm dư luận phẫn nộ.
Cô giáo Dương chụp màn hình bình luận dưới bài của cô gửi vào nhóm.
"Amber: Ở rường học à?"
"Agyness trả lời Amber: Đừng nói nữa, bản thân muốn lấy hình tượng người tốt nhưng suốt ngày cứ diện lên người mấy thứ quần áo với phụ kiện cao cấp như BV, LV, Gucci và Chanel…. Chẳng học được chút khiêm tốn nào"
"Amber: Bây giờ những cô nàng nhỏ tuổi luôn mang cho mình những suy nghĩ không làm mà muốn có ăn mà."
"Agyness: Cũng không đúng, nhưng mà một lời khó có thể nói hết."
"Belle: Trường nào đấy, có nói được không? Để cho tôi còn biết đường tránh nữa."
"Agyness trả lời Belle: Cái này không nói được, đây là vấn đề cá nhân, không liên lụy đến trường học, trường này khá tốt."
Sau đó chị ta lại đăng bài lên Weibo, đại khái là xin mọi người đừng đi tìm thông tin của “Lâm Hữu Hữu 2.0” phiên bản đời thật.
"Trí nhớ của cá voi: Đối phó với kiểu người này thì không thể nhẹ nhàng được.”
"Agyness trả lời Trí nhớ của cá voi: Thôi quên đi, tôi mời trường học vào cuộc rồi, tôi đã phá hủy danh tiếng của cô ta, việc làm của tôi không phù hợp với đạo lý, khó chịu."
Trên Weibo tràn ngập lời mắng chửi Hứa Nguyên.
"Quả lê: Rõ ràng chị ta là kẻ thứ ba chen chân vào cuộc tình của người khác. Weibo của chị ta lâu nay rất im ắng, gạt mọi người rằng chị ta là phu nhân của nhà hào môn nào đó, tức chết tôi rồi!"
"Quả nho: phẩm chất…"
"Quả cam: Hứa Nguyên đâu? Sao cô không nói gì?"
Nữ chính Hứa Nguyên đang chăm chú nhìn điện thoại, cô đang nhắn tin cho Hàn Tự, cô cứ gõ rồi xóa, xóa rồi lại gõ, lặp đi lặp lại nhiều lần.
"Hứa Nguyên: Con của bạn anh Hàn Thạc học ở trường em đúng không?”
Hàn Thạc chính là anh của Hàn Tự.
"Hứa Nguyên: Mẹ của con trai anh ấy gán cho em cái danh con giáp thứ mười ba nè. /ngoáy mũi/."
Gửi xong, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Chắc Hàn Tự sẽ không ngó lơ nữa cô đâu nhỉ?
Vậy thì cô…
Hứa Nguyên rầu rĩ gục đầu xuống bàn, sau đó lại đăng bài viết.
Nhìn thấy hành động nghịch điện thoại bất thường của cô, cô Dương bước đến, ngồi chồm hổm hỏi cô: "Cô muốn uống trà sữa không?"
Hứa Nguyên lắc đầu cười: "Tôi không sao đâu."
"Thực sự không sao? Cô muốn mắng thì cứ mắng đi."
Hứa Nguyên thật sự không nghĩ đó là chuyện lớn: "Bị làm phiền một chút cũng không ảnh hưởng đến tôi lắm, dù sao thì hiệu trưởng cũng chưa trách mắng tôi."
Cô Dương không tin vào mắt mình: "Thật không?"
Cô ấy cảm thấy tự nhiên bị chửi là tiểu tam một cách vô lý, còn bị báo cáo đòi khiếu nại lên phòng hiệu trưởng, cái này còn chưa đủ nghiêm trọng hay sao?
Đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống, chỉ cần nghe thôi cũng đã tức phát điên rồi.
Tại sao lại có thể đổi trắng thay đen ngang ngược đến mức này?
Một tiếng "ting" được phát ra từ điện thoại của Hứa Nguyên đang đặt trên bàn.
"Hàn Tự: Làm con giáp thứ mười ba? Anh đã cho phép chưa?"
Này tên cụ non kia?
Hứa Nguyên cầm điện thoại trên tay vô cùng vui vẻ.
"Hàn Tự!" Cô dứt khoát gọi cho anh.
Sự lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng của cô khiến cô giáo Dương trợn mắt há hốc mồm.
Có lẽ Hàn Tự đang lái xe, có tiếng kèn xe truyền tới.
"Ừ."
Hứa Nguyên nhõng nhẽo: "Em khổ quá đi."
Cô kể hết mọi chuyện cho anh nghe.
Cô giáo Dương đứng cạnh nghe được lắc đầu, vào nhóm chat nhắn tin.
"Quả nho: Chậc chậc, trong văn phòng có người đang làm trò xàm xí, chúng ta lo bò trắng răng rồi!"
Đây là không để trong lòng một thứ gì?
Cô Dương không nói gì, cô ấy liếc mắt nhìn một cái, Hứa thảm thảm đang than khổ nhưng khóe miệng lại sắp ngoác đến mang tai.
Hàn Tự nghe xong liền nói: "Em muốn anh làm thế nào đây? Làm sao để cho em nguôi giận bây giờ?"
Nghe xong lời nói này, Hứa Nguyên cảm thấy đầu mũi mình hơi cay cay, trong lòng của cô lại cảm thấy chua xót.
"Hàn Tự, em xin lỗi!" Đây là lần đầu tiên cô chủ động xin lỗi anh.
Hàn Tự sửng sốt: "Ừ."
Lời nói ra vô cùng thản nhiên, anh vẫn như trước không nói nhiều, cũng không biết được cảm xúc của anh ra sao.
Hai người rơi vào trầm tư một lúc.
Một lúc sau Hàn Tự thở dài: "Hiếm khi thấy em biết mình sai chỗ nào."
Lời nói mang theo sự trêu chọc thói quen của Hứa Nguyên, rất đáng ăn đòn.
Dường như Hàn Tự mà cô quen đã quay trở lại.
Hứa Nguyên "hừ" một tiếng: "Anh đừng có lên mặt!"
Hàn Tự lại thở dài, cố ý để cho cô nghe được: "Hứa Nguyên." Giọng nói của anh ngập tràn nỗi uất ức: "Em không nghĩ là anh rất tủi thân sao?"
Hứa Nguyên: "…"
Cô gõ móng tay vào vỏ điện thoại: "Em sẽ mời anh một chầu thật lớn được chưa?"
Sợ anh sẽ từ chốt, cô cố gắng gằn giọng: "Một câu, quá hạn là em không đợi nữa đâu.”
Bên tai có tiếng cười khúc khích, tuy nhỏ nhưng lại rất sung sướng.
Nhóm chat "Cục cưng tới ăn dưa đi" lại chụp màn hình Weibo của mẹ Jason, trong các bình luận có một tài khoản ảo miêu tả Hứa Nguyên rất thật.
Người mẹ giả tạo kêu gọi mọi người đừng bới móc thông tin cá nhân của người ta nhưng lại làm như vô tình tung tin ra ngoài, tức giận vì cư dân mạng đã tra ra thông tin của nhà trường, chẳng qua là không nhắc cụ thể đến cái tên tên “Hứa Nguyên”.
Đây là muốn coi cư dân mạng như con rối để chơi đùa mà.
Tất cả mọi người ai nấy đều muốn tìm đến chỗ chết.
Cô Dương nhìn Hứa Nguyên vẫn còn nói chuyện điện thoại, nữ chính trong câu chuyện cầm điện thoại, ánh mắt không biết dừng ở nơi nào, chỉ biết tần suất chớp mắt của cô ấy rất nhanh cho biết cô đang rất lo lắng.
Nhưng rõ ràng, điều mà cô lo lắng không phải việc bị gán cái danh con tiểu tam.
"Được." Hàn Tự không để Hứa Nguyên phải chờ lâu: "Đêm nay chúng ta cùng nhau đến chỗ Tưởng Minh Châu đi."
Hứa Nguyên cười lớn: "Đi chứ."
Sau khi cúp điện thoại, cô cảm thấy tinh thần thoải mái, mấy điều tích tụ trong vài ngày đã tan biến đi hết.
Cô giáo Dương thấy cô như thế, liền đến gõ bàn nhắc nhở cô bản thân cô ấy vẫn còn tồn tại trong căn phòng này: "Cô nương, cô sắp bị cộng đồng mạng tấn công dồn dập rồi đấy!"
Hứa Nguyên tay còn cầm điện thoại vui vẻ nói: "Hả?"
Cản băn là không nghe thấy gì.
Cô Dương bị Hứa Nguyên làm tức đến hộc máu.
"Tôi luôn cảm thấy bọn tôi là Hoàng Đế không vội mà thái giám đã nôn nóng, còn là kiểu thái giám gấp muốn chết!" Cô ấy than thở.
Hứa Nguyên lướt qua một loạt bình luận, mẹ của Jason ba phải không rõ ràng, nhưng lại mang phiền phức đến cho cô
"Dưa hấu: Đừng lo lắng, cũng không phải chuyện gì lớn, tôi không sợ chị ta, cứ để chị ta nói nhăng nói cuội đi."
Trên thực tế, cô có thể đoán được tâm lý của Agyness, không chỉ vì chị ta không có tư cách, mà còn là vì chị ta sợ người khác cướp đi sự cưng chiều của mình.
Bản thân mình là người thế nào thì sẽ nhìn thế giới thành như thế đó, câu này dù trong hoàn cảnh nào cũng đều là sự thật.
Hứa Nguyên không cảm thấy tức giận, không cần thiết, cũng chẳng đáng để tức giận.
"Dưa hấu: Chị ta có chơi chung nhóm với tớ đâu, có thể gây ra trở ngại gì với tôi cơ chứ? Những lời tôi đáp lại mới chính là động lực thúc đẩy sự nóng giận trong lòng chị ta.”
Cô càng bênh vực và chống trả chị ta sẽ càng kích động, ngược lại, cô ngó lơ đi, mới khiến cho chị ta khó chịu.
"Quả cảm: Nhân hậu thật đấy!"
"Dưa hấu: Không phải là nhân hậu, là không cần thiết. Chỉ tổ lãng phí thời gian thôi, không đáng."
Hứa Nguyên suy nghĩ một chút rồi gửi thẳng tin nhắn thoại: "Làm lớn chuyện chẳng tốt chút nào, mẹ của Jason là người hay quỷ chịu đựng không nổi cũng đắn đo, dù đáp trả dễ dàng như thế nào, nếu thông tin của bà ta được tiết lộ ra ngoài. Hành vi này chẳng phải là vi phạm đến quy tắc nghề nghiệp của chúng ta hay sao?"
"Ngày nào cũng có bài đăng trên Weibo về bạo lực mạng. Không phải chúng ta chưa từng thấy, tôi không có gì phải sợ. Dù thế nào đi nữa, đứa trẻ vẫn còn nhỏ, nếu sự việc bị tuôn ra ngoài thì có tẩy kiểu nào cũng chẳng được.”
Đây chính là điều mà Hứa Nguyên không đành lòng.
Danh xưng “con riêng” vốn không thể bị lộ ra ngoài ánh sáng được, mọi chuyện đi quá xa sẽ không tốt với đứa trẻ một chút nào.
Cho nên cô không thể hiểu được mẹ của đứa trẻ rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Còn chưa hiểu toàn bộ sự việc như thế nào đã tìm đến cô gây phiền phức, cũng không sợ cuối cùng hậu quả sẽ quay ngược về phía bà ta.
Nhóm chat đột nhiên im lặng.
Hồi lâu sau, cô giáo Dương cảm thán nói: "Đôi lúc suy nghĩ của cô thật lạnh lùng, không thèm để ý đến việc gì."
Cả hai đều là nhân viên chăm sóc ý tế, cùng làm việc chung một văn phòng, thường ngày tiếp xúc với nhau nhiều nhất, có thể coi là hiểu rõ nhau.
"Nhưng mà có nhiều lúc, người khác thì thấy đó là một vật không đáng để nhắc tới nhưng cô lại rất quan tâm.”
Hứa Nguyên nhất thời không biết nói gì.
Ngoại trừ phòng của hiệu trưởng thì phòng y tế là nơi có ánh sáng tốt nhất, lúc này ánh mặt trời chiếu vào, gió thổi lất phất, lay độngcửa sổ kính từ trần đến sàn.
“Vù, vù, vù”, một âm thanh khẽ khàng vang lên.
Trong lòng Hứa Nguyên dần bình tĩnh trở lại.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, đây có lẽ chính là mấu chốt của cuộc chiến tranh lạnh không thể giải thích giữa cô và Hàn Tự.
Đôi lúc những gì hai người nghĩ và quan tâm không cùng một tần số.
Tuy bọn họ rất thân thiết, nhưng vẫn cần thời gian để tiếp xúc hơn nữa. Ít nhất, hiện tại cô cũng không còn lo lắng mà công khai cho toàn bộ mọi người biết mối quan hệ giữa cô với anh chính là mối quan hệ tình yêu trai gái.
Hiệu trưởng không truy cứu việc "người thứ ba, con giáp thứ mười ba", Hứa Nguyên cũng không lên Weibo, cũng không đáp trả lại, ngày hôm nay trôi qua chẳng khác gì bình thường. Cô làm từng việc một, giữa đường cô còn gọi lại cho dì Ngô hỏi thăm tình hình, không bị người mẹ tuyệt vời kia làm ảnh hưởng chút nào.
Hai, ba giờ chiều Hứa Nguyên nhận được cuộc điện thoại của Hứa Mộc, hỏi cô việc này: "Anh, anh biết tin gì chưa?" Cô cười hì hì như không có chút gánh nặng.
Quan hệ của hai người họ rất tốt, nói chuyện rất thoải mái.
Hứa Mộc không nhiều lời nói: "Còn cười?"
"Chẳng lẽ em phải khóc sao?"
Hứa Mộc cười nói: "Em muốn anh tức chết sao?" Anh ấy hỏi thẳng.
Hứa Nguyên lắc đầu, nghĩ đến đây anh ấy nhìn không ra: "Không cần, cũng không có gì lớn? Bị nói hai ba câu mà thôi, em cũng không bị mất mấy khối thịt đâu."
Hứa Mộc nghe đến đây cũng yên tâm phần nào, anh ấy liền đổi chủ đề: "Khi nào Tri Du quay về Bắc Kinh?"
"Anh hỏi em?" Hứa Nguyên kinh ngạc, cô trượt ghế đến cửa sổ sát đất, vừa vặn nhìn thấy cổng trường: "Không phải, anh." Cô phản ứng lại: "Tại sao em lại có cảm giác anh có dụng ý khác nhỉ?”
Cuộc điện thoại này gọi tới để quan tâm cô đó hả?
Hứa Mộc trầm mặc.
Hứa Nguyên thấy vậy cười lớn: "Anh, lần trước ở bệnh viện, em tưởng anh đến để gặp em, nhưng hóa ra…"
Cổng trưởng luôn có nhân viên bảo vệ túc trực, họ mặc đồng phục đen đi qua đi lại.
Hứa Nguyên cảm thấy mắt mình hơi cay, cô chớp mắt: "Anh trực tiếp bỏ qua em gái mình, đi gặp Đào Tri Du."
"Nói thật đi, anh thích chị Tri Du của em đúng không?" Cô hỏi.
Hứa Nguyên đang nói đùa, cô không hề nghĩ Tri Du chính là mẫu người mà Hứa Mộc thích.
Anh cô có nhiều người để mắt đến như vậy, cực kỳ hư hỏng, sao mà thích một người dịu dàng, yên tĩnh như Đào Tri Du được?
Không hợp nhau.
Nào ngờ, Hứa Mộc không hề nghĩ ngợi gì đã đáp lại: "Đúng vậy, em có ý kiến hả?"
Hứa Nguyên bất ngờ, trong lòng run rẩy.
Cô rút điện thoại của mình ra, nhìn chằm chằm vào màn hình. Trên màn hình hiển thị là "ông anh trai vô lương tâm", quả thật là không còn gì để nghi ngờ thêm nữa.
"Cái đó, em nghe nói." Hứa Nguyên bắt đầu cẩn trọng lời nói: "Em nghe nói hình như chị Tri Du đang yêu người khác."
Trong quán bar yên tĩnh ngày hôm đó, Đào Tri Du uống rượu rồi lên sân khấu hát bài “Thất Lý Hương”, Đinh Nhuế Nhiên nói rằng chị ấy đang khổ vì tình.
Dù sao cũng không phải đang yêu mà là chia tay.
Bằng không chị ấy sẽ không đột ngột trở về từ Bắc Kinh, còn nói là không đi nữa.
Hứa Mộc mỉm cười: "Bà cụ non, em khỏi phải lo lắng vớ vẩn."
Hứa Nguyên: "…"
Hứa Mộc vội vàng tắt máy, cô không kịp nói gì.
Gọi điện cho cô để làm cái gì?
…
Buổi tối, Hứa Nguyên lái xe đến khách sạn Điền Viên của lão Trương, Tưởng Minh Châu tổ chức trò chơi, những người bạn xưa cũ đều tụ tập đông đủ.
Cô đến sớm, thấy Hàn Tự đang nói chuyện cùng với Tưởng Minh Châu. Vừa thấy anh, cô vốn đang thấy can đảm lại trở nên nhút nhát.
"Hứa Nguyên?" Tưởng Minh Châu đã nhìn thấy cô: "Có ý xấu gì đây?"
Anh ta nhìn cô đứng quan sát bọn họ từ xa, tưởng cô lại có âm mưu gì gian ác kỳ quái gì đó.
Hứa Nguyên trừng mắt nhìn bọn họ, rồi dũng cảm bước đến.
Hàn Tự im lặng nhường chỗ ngồi cho cô.
"Nghe nói có người leo lên đầu chỉnh đốn em?" Tưởng Minh Châu hỏi.
Hứa Nguyên ngồi bên cạnh Hàn Tự, Tưởng Minh Châu ngồi ở phía bên kia, hai người tán gẫu mặc kệ Hàn Tự đang ngồi ở giữa.
"Chút lòng thành." Cô cởi cái túi nhỏ ra, Hàn Tự thuận tay cầm lấy.
Hứa Nguyên quay đầu lại, cười lấy lòng anh.
Nụ cười của cô ngọt ngào hơn bao giờ hết, Hàn Tự không nhịn được đưa tay lên búng trán cô.
Anh không kiềm được liền cười theo, bất đắc dĩ lại lộ ra vẻ cưng chiều hết mực.
Hai người bọn họ không coi ai ra gì, người mù nhìn thấy chắc sẽ phản cảm lắm.
Tay cầm điện thoại của Tưởng Minh Châu run lên, sắc mặt kinh ngạc. Anh ta nhìn Hứa Nguyên, rồi lại nhìn qua Hàn Tự, cuối cùng anh ta lại nhìn chằm chằm vào Hàn Tự.
Có tình ý.
Thảo nào hai bọn họ không cãi nhau ngay sau khi Hứa Nguyên đến.
"Hứa Nguyên." Tưởng Minh Châu cố ý ho khan: "Uống chút gì không?"
Hàn Tự cất túi xách đi, anh dựa nửa người vào sô pha, tư thế lười biếng, vô cùng thản nhiên.
Sau đó, thừa cơ cô không để ý, anh lặng lẽ nắm lấy tay cô.
Các ngón tay đan vào nhau, được giấu dưới lớp quần áo.
Trái tim của Hứa Nguyên loạn nhịp, hình như là đã nở hoa rồi, vừa khẩn trương lại k.ích th.ích.
Nhưng cô không hề né tránh.
Tưởng Minh Châu cau hàng lông mày của mình lại: "Em muốn uống gì? Để Hàn Tự lấy cho em.”
Vừa dứt lời, Tưởng Minh Châu và anh chạm mắt.
Anh ta bật cười, Hàn Tự cũng vậy.
Ngầm hiểu ý nhau.
"Ừm, nước chanh." Hứa Nguyên lúng túng nói.
Hàn Tự gật đầu rồi buông tay cô ra.
Khi mọi người đã rời đi, Tưởng Minh Châu liền đi tới hỏi: "Dạo này có thoải mái không?"
Hứa Nguyên cúi đầu, đặt tay trái lên tay phải. Ban nãy cô đang được anh nắm tay, mu bàn tay dường như vẫn còn hơi ấm của anh.
Nóng bỏng và ấm áp.
"Hả?" Cô nghe không rõ.
Tưởng Minh Châu nhún vai, đổi chủ đề: "Gần đây Trình Vivi bận lắm hả?"
Hứa Nguyên lập tức tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn anh ta: "Anh quan tâm Vi Vi như thế làm gì?”
"Anh có hả?"
"Chứ sao?"
Tưởng Minh Châu: "…"
"Này, Hứa Nguyên, em đề phòng cướp à? Ý em là gì đây?" Tưởng Minh Châu hai tay khoanh lại, thừa dịp Hàn Tự không có ở đó cất giọng hỏi cô: "Anh không đáng tin sao?"
Hứa Nguyên cũng khoanh tay lại, đánh giá anh ta từ đầu đến chân: "Đúng vậy."
Tưởng Minh Châu nghẹn họng, tức giận đến mức không nói nên lời.
"Em nói cho anh biết, anh không được phép tiếp cận Vi Vi." Hứa Nguyên kiên quyết cảnh cáo.
Tưởng Minh Châu không còn mặt mũi nào, vì thế anh ta quay đầu đi không thèm nhìn lại cô.
Hứa Nguyên trầm tĩnh trở lại, liền đi tìm hình dáng Hàn Tự.
Trong phòng liên tục có người đến, anh bị họ kéo tới nói chuyện, chỉ lộ ra một bên mặt. Cô chỉ đứng nhìn anh từ xa, thấy xương quai hàm của anh, yết hầu, còn có cả dáng người cao ngất ngưỡng.
Cô không thể tưởng tượng được, nếu là cô gái khác đứng bên cạnh anh, không biết là khung cảnh lúc đó sẽ như thế nào.
"Tưởng Minh Châu." Hứa Nguyên do dự, cô húc cùi chỏ vào Tưởng Minh Châu: "Em có chuyện muốn hỏi anh."
"Hỏi đi." Anh ta uống rượu, không chấp nhặt với cô.
"Hàn Tự…"
Cô ngẩng đầu lên rồi lại dừng lại, làm sao để hỏi mà không để lại dấu vết bây giờ?
Tưởng Minh Châu nghe đến đây liền hứng thú, anh ta tiến đến gần cô vì sợ mình nghe thiếu.
Khuôn mặt ngổ ngáo khiến Hứa Nguyên im lặng một hồi.
"Đêm qua Hàn Tự có tham gia buổi xem mắt không?" Cô vờ bất cần.
Tưởng Minh Châu kinh ngạc: "Xem mắt?" Anh ta nhìn về phía Hàn Tự: "Em nói đùa gì thế?”
Anh ta liếc mắt nhìn lại Hứa Nguyên, chỉ cảm thấy mắt cô rất sáng.
Tưởng Minh Châu đã hiểu ra.
"Vậy tối hôm qua anh ấy đi đâu?" Hứa Nguyên tra hỏi.
Anh ta bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt đen có thể nhìn lên như có thể nhìn thấu hồng trần, vẫn như mọi khi, cô không che giấu cảm xúc của mình được.
Tưởng Minh Châu cố gắng nhịn cười: "À, tối hôm qua sao?" Anh ta cố ý kéo dài chữ cuối cùng.
Hứa Nguyên khó thở, mở to đôi mắt trông mong câu trả lời từ Tưởng Minh Châu.
"Tối hôm qua anh đi uống rượu cùng Hàn Tự và Diêu Khải Việt!"
"Hàn Tự là người kêu rượu, mà chẳng hiểu sao lại rót cho chúng tôi một đống, còn bản thân cậu ta lại không uống lấy một giọt."
Sau đó Tưởng Minh Châu còn nói thêm cái gì nữa nhưng Hứa Nguyên đã nghe không rõ.
Cô đuổi theo hình bóng của Hàn Tự, nhìn không hề chớp mắt.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hứa Nguyên Nguyên: Em…
Hàn ấm áp: Cái gì?
Mạt ê ẩm: Đi thôi, đi thôi, ôm đi đi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");