Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Chương 56: Hoàn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sống sót sau tai nạn, lúc này nỗi sợ trong lòng mới qua đi.

Trình Vi Vi nhìn đôi oan gia ôm nhau, tay đều run lên.

"Trình Vi Vi." Chu Tễ Duyên không có nhìn thấy cảnh vừa nãy, anh ấy vội vã chạy tới.

Trình Vi Vi tưởng như không dám tin vào lỗ tai của mình, cô ấy ngẩng đầu nhìn qua, người đàn ông đón lấy ánh sáng, khuôn mặt dần dần hiện rõ, cho đến khi anh ấy đến bên cạnh cô ấy.

Cô ấy ngơ ngác nhìn Chu Tễ Duyên: "Sao anh lại tới đây?"

Lời này thật ngốc nghếch.

Trái tim đang lơ lửng của Chu Tễ Duyên rơi xuống, khóe môi cũng hiện ra nụ cười nhàn nhạt. Giống như là nghĩ tới điều gì, khuôn mặt của anh ấy sáng ngời, nụ cười càng sâu, cũng càng thêm ấm áp.

Trình Vi Vi lại ngây người, cảnh sát đã đưa Phan Chấp rời khỏi phòng bệnh, Janet ngồi chồm hổm dưới đất than vãn khóc lớn. Tiếng khóc, tiếng nói chuyện, tiếng bước chân,... trong phòng bệnh không tính là lớn này trở nên vô cùng ồn ào.

Cô ấy giữ lấy đôi tay khẽ run rẩy của mình, lấy ra chiếc điện thoại vẫn luôn gọi điện từ trong túi, ngón trỏ của cô ấy ấn lên.

Không biết là vì nghĩ lại mà sợ, hay là bởi vì Chu Tễ Duyên mà căng thẳng, lần đầu tiên, cô ấy ấn lệch...

Chu Tễ Duyên nhìn, đón lấy điện thoại của cô ấy, anh dứt khoát ấn tắt cuộc gọi thay cô ấy, rồi đưa điện thoại sang.

Bàn tay trống không của Trình Vi Vi cứng ngắc, tầm mắt nhìn theo động tác lặp đi lặp lại của anh, cô ấy lại cúi đầu, bàn tay trước mắt không tính là trắng, nhưng thon dài, khớp xương rõ ràng, hình như ngón trỏ còn có một vết chai nho nhỏ, mà điện thoại của cô ấy lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay anh.

Cô ấy hoàn hồn, vội vàng nhận lấy.

"Cảm… cảm ơn." Trình Vi Vi nuốt nước miếng một cái, lặng lẽ nhìn anh.

Trong tầm mắt, Chu Tễ Duyên vẫn cười với cô ấy như cũ, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy anh cười không kiềm chế như vậy, giống như là đem tất cả mọi thứ không giữ lại chút gì bày ra trước mắt cô ấy.

Vừa nghĩ tới đây, trái tim của Trình Vi Vi không khống chế được, đập "thình thịch" loạn xạ.

Cô ấy cảm thấy mình nên nói chút gì đó: "Thật ra thì nghĩ lại mà sợ."

Chu Tễ Duyên nhìn Hàn Tự và Hứa Nguyên vẫn còn dính chung một chỗ ở bên cạnh, cuối cùng anh vẫn là không làm được.

Anh nhẹ giọng, cũng rất dịu dàng: "Buổi tối mời cô đi ăn để an ủi nhé?"

Trình Vi Vi dừng một chút, cười lên.

Nụ cười của cô ấy còn rực rỡ hơn nắng ấm ngoài cửa sổ.

"Được!"

Người trong phòng bệnh dần dần tản đi, Janet cũng được y tá đưa đi làm kiểm tra, mà Tưởng Minh Châu vẫn luôn đứng ở hành lang, anh ta cách một đám người, cứ nhìn Chu Tễ Duyên và Trình Vi Vi mỉm cười với như thế, còn cười đến mức không dứt được.

Cuối cùng, an ninh ngăn ở phía trước anh ta cũng đi rồi.

Anh ta rũ mắt, ngón tay lau đi mồ hôi trên trán, nhớp nháp. Anh ta mặc kệ cổ tay bị đụng vào cửa thang máy vì vội vàng chạy tới lúc nãy, cuối cùng xoay người rời đi.

Hàn Tự ôm Hứa Nguyên, đưa cô xuống hành lang dài trong vườn hoa ở dưới lầu.

Hai người đều đeo khẩu trang, yên tĩnh ngồi ở hành lang dài.

Đôi mắt của Hứa Nguyên đỏ hoe, cô vẫn đắm chìm trong ưu tư trước đó. Thường ngày cô bá đạo như một nữ bá vương, thực chất bên trong vẫn là một nàng công chúa nhỏ.

Hàn Tự xoa đầu cô: ''Xin lỗi em, sau này anh sẽ không tranh cãi với em nữa, có được không?"

Anh kéo dài âm cuối để lộ mấy phần run rẩy.

Hứa Nguyên nghiêng đầu, nhìn anh.

Đôi mắt lộ ra ngoài của cô ướt át nhưng vô cùng sáng, ánh lên hình bóng của anh.

Đáy lòng của Hàn Tự căng thẳng, trái tim tựa như bị người ta kéo một cái, đau đớn.

"Là anh sai rồi." Anh không ngại xin lỗi: "Xin lỗi em, Hứa Nguyên."

Thứ hiện lên trong đầu Hứa Nguyên lại là dáng vẻ anh xuyên qua đám người vừa nãy, không quan tâm đến cái gì mà xông tới bên cạnh cô. Rõ ràng lúc ấy khẩu trang đã che đi hơn nửa gương mặt của anh, nhưng sự sợ hãi và hốt hoảng trong mắt anh vẫn truyền tới cô rất rõ ràng. Cô chưa từng nhìn thấy Hàn Tự hốt hoảng như vậy.

Bàn tay nắm chặt của Hứa Nguyên buông ra, lòng bàn tay còn có mồ hôi, ngón tay giơ ra cũng cứng đờ.

Cô hít một hơi: "Hàn Tự."

Giọng nói khàn khàn, Hứa Nguyên cảm thấy vô cùng khó nghe nên cô ho khan một cái, cho đến khi âm thanh khôi phục như bình thường.

Cô lại nhìn anh lần nữa: "Là em phải xin lỗi mới đúng."

Hàn Tự sửng sốt một hồi.

Hai người cùng nhận lỗi.

Anh đột nhiên bật cười.

Hứa Nguyên nghiêm túc: "Hàn Tự, là em sai rồi."

Trên thế giới này vốn dĩ chưa có người nào giống hệt nhau, cũng sẽ không có.

"Hàn Tự, em luôn nói em sẽ nghiêm túc học cách làm bạn gái của anh." Cô nghẹn ngào, dùng sức hít mũi một cái: "Nhưng em chẳng học tốt gì cả."

Cô giơ tay lên lau mũi, lỗ mũi bị khẩu trang bịt lại, cô cảm thấy nước mũi phút chốc bị thấm vào trên khẩu trang, rất khó chịu: "Có phải em rất xạo sự không? Còn rất ích kỷ nữa?" Hứa nguyên giương mắt nhìn Hàn Tự.

Chuyện mà cô và anh tranh cãi vốn dĩ không thể nói đúng sai, lập kế hoạch từng bước một cho cuộc đời của mình thì có cái gì không tốt? Cô chưa hẳn đồng ý, nhưng người trong cuộc có lẽ sẽ cảm thấy đó là tốt nhất.

Thế giới là của mình, không hề liên quan đến người khác.

Cô lo lắng vớ vẩn cái gì?

Trong mắt Hứa Nguyên rưng rưng nước mắt, muốn rơi lại không thể rơi: "Anh xem, không phải tất cả mọi người đều có thể may mắn như em." Vừa nói, nước mắt liền rơi xuống, rơi vào trong khẩu trang: "Có thể gặp được một người như anh, có đúng không?"

Vành mắt cô đỏ hoe, giọng ồm ồm. Âm thanh kia rơi vào tim Hàn Tự, tựa như chiếc lông vũ cào trong lòng anh.

Anh giơ tay, gõ vào mũi cô qua lớp: "Em vốn học hành chẳng nên cơm cháo gì, anh biết phải làm sao đây?"

Hứa Nguyên phì cười: "Học không tốt thì thế nào?"

"Học sinh giỏi như anh còn không phải là thua ở trong tay của người học dở này sao!" Cô giận dỗi.

Hàn Tự nhướng mày, lại ôm cô vào trong ngực một lần nữa, anh thở một hơi thật dài: "Ừ đúng vậy, sau này mấy loại vấn đề khó khăn của thế kỷ này, chỉ đành giao cho học sinh giỏi như anh phiền não vậy."

Hứa Nguyên chôn mặt trong ngực anh, khẩu trang bị cô cọ rơi, cô níu chặt lấy áo của anh, nóng bỏng và ẩm ướt.

Có lẽ là chạy vội tới nên toàn thân anh đều chảy mồ hôi, sự nhếch nhác khắp người kia được anh che giấu thật tốt.

Lần này, cuối cùng Hứa Nguyên cũng ở trong ngực anh khóc lớn.

Buổi chiều ngày nhà giáo hôm đó, các giáo viên dắt các học sinh đến tặng hoa. Bắt đầu từ lúc kiểm tra buổi sáng, Hứa Nguyên và cô giáo Dương đã nhận được rất nhiều hoa mà các học sinh tặng, lúc này giáo viên gõ cửa phòng làm việc, những đứa bé tràn vào.

"Cô Hứa, cô Dương."

"Cô Hứa, ngày nhà giáo vui vẻ ạ."

"Cô Dương, chúc cô vui vẻ ạ."

Người đến là bé học sinh lớp chồi, trong ngực ôm hoa giấy thủ công mà các em làm lúc chiều, líu ríu gọi các cô.

Phòng chăm sóc sức khỏe thoáng một cái đã náo nhiệt hơn hẳn.

Giáo viên kêu các học sinh xếp thành hàng: "Hôm nay chúng ta phải nói gì nhỉ?"

Những đứa bé cùng kêu lên: "Cô giáo, cô vất vả rồi ạ~."

Âm thanh non nớt, có một bé cúi mình vái chào rất khuôn mẫu, cô giáo Dương đã sớm đứng dậy, xoa xoa đầu một bé.

Có lẽ cảm giác thành tựu lớn nhất ở nhà trẻ chính là được các em nhỏ dùng ánh mắt tin cậy nhất nhìn, chân thành gọi một tiếng "cô giáo".

Hứa Nguyên tự nhận không phải là người cảm tính, nhưng vào ngày này hằng năm, cô luôn không nhịn được mà muốn rơi nước mắt.

Cô mím môi, lặng lẽ lau khóe mắt, cô nở một nụ cười thật tươi với các em.

Hai em nhỏ đi đầu tiến lên, sải chân ngắn, cảm giác nghi thức đầy đủ: "Cô Hứa, con tặng cho cô ạ."

Cậu bé đưa đóa hoa trong ngực tới, Hứa Nguyên cười nhận lấy: "Cảm ơn con."

Đợi các bé xếp hàng rời khỏi phòng chăm sóc sức khỏe, lúc này Hứa Nguyên mới cúi đầu xem hoa giấy trên tay.

Các học sinh của lớp chồi còn nhỏ, nói là hoa giấy, chứ cũng chỉ là một tờ giấy màu A4 lớn nhỏ cuốn các góc đối lại, cuốn thành hình dạng bó hoa, ở trên cùng dán những cánh hoa nhỏ mà các em dùng khuôn vẽ theo rồi cắt ra.

Qủa thực không tính là đẹp mắt hay là tinh xảo.

Nhưng Hứa Nguyên lại cảm thấy cực kỳ đẹp.

Cô chụp hình, đăng lên trang cá nhân, lúc ghi chữ, cô xoắn xuýt một lúc, cuối cùng vẫn ghi câu nói mà bố từng nói kia: Từ bỏ không khó, nhưng kiên trì thì rất khó nhằn.

Con đường này không nhìn thấy điểm cuối, nhưng cô nhất định sẽ tiếp tục kiên trì.

Không ngờ, bố là người nhấn thích đầu tiên.

Từ sau khi bố Hứa bị bệnh, ông đã trở thành vua nịnh hót, mỗi bài viết của Hứa Nguyên trên trang cá nhân ông đều sẽ nhấn thích.

Lượt thích thứ hai đến từ Hàn Tự, gần đây anh rất bận rộn, thường không thấy được bóng người.

Điện thoại rung một cái.

"Hàn Tự: Tan làm cùng nhau ăn cơm?"

Hứa Nguyên cẩn thận để hoa giấy vào trong hộc tủ, cô cầm điện thoại: Ơ, hôm nay ông lớn có thời gian rảnh rỗi hả?

"Hàn Tự: Không rảnh cũng phải tìm ra thời gian, đưa cô Hứa của chúng ta đi ăn đại tiệc."

"Hàn Tự: Ngày nhà giáo vui vẻ, cô giáo Hứa."

Hứa Nguyên nhìn hoa giấy trong hộc tủ, cười một tiếng.

"Hứa Nguyên: Cô giáo Hứa sẽ cho anh cơ hội này ~."

Tan làm, Hàn Tự nói anh tạm thời có chút việc, không thể đến đón Hứa Nguyên được, muốn cô tự lái xe đến nhà hàng hướng biển mà anh đã đặt trước.

Nhà hàng hướng biển gần homestay của anh, ở tầng 22, có thể nhìn thấy biển lớn ở ngoài xa.

Hứa Nguyên cầm hoa giấy lên lầu, kết quả lại gặp Hàn Tự ở cửa thang máy.

"Ô." Cô như cười như không nhìn anh: "Không phải tăng ca sao?"

Hôm nay anh ăn mặc có chút nghiêm trang, áo sơ mi quần tây, còn đeo cà vạt và cài tay áo, bất chợt nhìn một cái như vậy, trong một giây liền từ ông già biến thành Tổng giám đốc Hàn.

Hàn Tự chỉnh cà vạt của mình: "Mới bận xong."

Anh chỉ vào hoa trong ngực của cô: "Qúy giá thế sao?"

Nói sang chuyện khác rõ ràng như vậy?

Mấy ngày nay anh đang bận rộn cái gì đó, thật ra thì Hứa Nguyên có thể cảm nhận được, nhưng cô không có vạch trần: "Đó là đương nhiên." Cô đưa hoa giấy qua: "Nào, ông lớn, đem vinh dự của em tặng cho anh."

Hàn Tự choáng váng trong phút chốc, rất nhanh, anh đã kịp phản ứng lại.

Anh nghiêm túc nhận lấy: "Cảm ơn cô Hứa."

Anh rũ mắt nhìn cái hoa giấy nho nhỏ được anh dùng hai tay bưng lấy, đáy mắt tràn đầy dịu dàng. Hứa Nguyên nhìn ở trong mắt, trong lòng thêm ngọt ngào.

"Giữ thật tốt đấy." Cô cố ý nói.

Hàn Tự cười: "Tất nhiên."

Hai người đi vào nhà hàng, Hứa Nguyên cố ý đi sau anh gần nửa bước, dán mắt vào bóng người của anh.

Trong đại sảnh long lanh, đèn thủy tinh chiếu trên người anh, phác họa ra một vòng sáng nho nhỏ, nhàn nhạt, điểm thêm mấy phần ấm áp.

Hàn Tự này!

Hàn Tự đặt một phòng nhỏ, là phòng ngắm cảnh tốt nhất trong nhà hàng, đối diện bãi biển thành phố, từ chỗ cao nhìn xuống, còn có thể thấy được ca-nô chạy.

Ăn xong bữa như ngày thường, hoàng hôn đã buông xuống.

Hàn Tự cầm ly rượu khẽ nhấp một miếng, Hứa Nguyên cũng cầm lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh một cái.

Cô chợt nhìn ra mấy phần lo lắng của anh.

Hứa Nguyên cũng bắt đầu hồi hộp.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn lấp lánh uốn lượn bên bãi biển, ca-nô trên biển như ẩn như hiện, thỉnh thoảng ánh đèn trên thuyền chiếu lên mặt biển, sóng gợn lăn tăn.

Thơ mộng lại mê người.

Bàn tay cầm ly rượu của Hàn Tự siết chặt, anh không nhanh không chậm lấy điện thoại ra.

"Hứa Nguyên.'' Anh gọi cô.

Hứa Nguyên nhìn anh: "Ừm."

Cuối cùng cũng đến rồi?

"Miệng của em, quỷ lừa người."

Âm thanh trầm thấp của người đàn ông bỗng nhiên vang lên, kéo ra kí ức đã có chút xa xôi của Hứa Nguyên.

Là lúc cô đồng ý ở bên anh, anh cố ý ghi âm lại.

Cô trừng mắt qua: "Hàn Tự!"

Hàn Tự đẩy điện thoại tới giữa bàn ăn, anh đưa tay lên môi, làm động tác "suỵt".

"Nào, lại nói thêm một lần nữa."

"Được, chị đồng ý."

"Nói nghiêm túc một chút."

"Em không nghiêm túc chỗ nào chứ? Vậy em đổi lời!"

"Ồ, Hàn Tự, xem ra anh thật sự rất thích em nhỉ!"

"Đó là tất nhiên rồi!"

Tiếp theo là những điều khoản đơn giản của Hứa Nguyên.

Những điều khoản đó từng khiến bọn họ ồn ào, cũng từng cãi nhau.

Hứa Nguyên nhìn về phía Hàn Tự, vừa vặn chạm vào ánh mắt của anh.

Trong mắt anh có ánh sáng, như chứa những ánh sao dịu dàng, gõ thẳng vào trái tim cô. Dường như cô nghe được nhịp tim của mình "thình thịch thình thịch", từng cái lại từng cái.

Đoạn đường này của bọn họ, thật ra là anh bao dung cô rất nhiều.

Lúc cấp 3, thời gian cảm thấy hứng thú với tình yêu nhất, Hứa Nguyên nhìn bố mẹ bận rộn riêng phần mình, cho là giữa bọn họ không có tình yêu. Có một ngày, cô không nhịn được hỏi mẹ, mẹ lại nói: Tình yêu trên thế giới này có rất nhiều kiểu, yêu nên là vừa lại mang ấm áp cho nhau, lại cho đối phương đủ tự do.

Cô không hiểu, tình yêu không dính chung một chỗ là thứ tình yêu gì?

Cho đến khi Hàn Tự bước vào trái tim của cô.

Thời khắc anh bao dung cô, dung túng cô, cũng sưởi ấm cô.

"Anh làm gì vậy?" Mũi Hứa Nguyên ê ẩm.

Hàn Tự lại ấn mấy cái trên điện thoại: "Hứa Nguyên, em nhìn xem."

Cô nghe lời nghiêng đầu, chợt kinh ngạc.

Ngoài cửa sổ, vô số máy bay không người ở dưới bóng đêm xếp thành hai chữ "Hứa Nguyên".

Tối nay không có ánh trăng, trong màn đêm tối đen, máy bay không người lóe lên ánh sáng, không ngừng biến đổi màu sắc.

Tựa như cách cô rất xa, lại như thể rất gần.

Hứa Nguyên không khỏi đứng dậy, cô đứng trước cửa sổ sát đất lớn, gần như dán sát vào kính thủy tinh sáng bóng.

Cô cười một tiếng, trên thủy tinh liền xuất hiện một làn sương. Cô lập tức lấy tay lau sạch, máy bay không người lái liền bay về phía cô.

Lại chợt dừng lại.

"Hứa Nguyên." Âm thanh của người đàn ông gần bên tai.

Không biết từ khi nào Hàn Tự đã đi đến bên cạnh cô, vai kề vai với cô, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Lần này không chỉ có ghi âm, còn có cả video của máy bay không người lái." Anh chỉ ra ngoài cửa sổ: "Đủ cho chúng ta xem cả một đời rồi."

Hứa Nguyên giơ tay chống lên cửa sổ thủy tinh, tầm mắt vững vàng dán vào máy bay không người lái ở bên ngoài.

Ánh sáng "Hứa Nguyên" từ từ tối đi, ẩn trong bóng đêm, vào lúc cô muốn tìm kiếm tung tích của bọn chúng, trong phút chốc, trước mắt cô chợt hiện "Hứa Nguyên, có muốn tiếp nhận anh không?"

Máy bay không người lái thay đổi đội hình, một hàng chữ màu vàng và ánh đèn ở xa xa, vô cùng chói lọi.

Cứ từng chút từng chút chiếu vào trái tim của Hứa Nguyên.

Lòng bàn tay cô nóng bỏng, thủy tinh lạnh buốt bị cô sưởi ấm, có mồ hôi cũng có sương, tay của cô trượt một cái, được Hàn Tự nắm chặt lấy.

Mắt Hứa Nguyên dâng lên một hàng nước: "Sao anh lại đáng ghét như vậy!"

Hàn Tự chỉ cười: "Không trả lời anh một chút sao?"

"Không có nhẫn."

"Không phải có hoa mà em tặng cho anh đấy à?"

Hứa Nguyên quay đầu đi, máy bay không người lái vẫn duy trì đội hình như cũ, giống như là không đợi được đáp án của cô thì không bỏ qua: "Sao anh lại phô trương như vậy? Lát nữa nhất định sẽ lên Weibo cho mà xem!"

Hàn Tự cầm lấy bàn tay còn lại của cô, cùng cô đối mặt: "Vậy thì lên thôi."

Anh cúi đầu, áp trán lên trán cô: "Quỷ ấu trĩ, tương lai còn dài, chúng ta từ từ đi, có được không?"

Một tiếng "quỷ ấu trĩ" đã lâu không nghe, trái tim Hứa Nguyên lập tức trở nên mềm mại.

Trước đây, Hàn Tự rất thích gọi cô là quỷ ấu trĩ, cô cũng vậy. Nhưng giữa cô và anh, lời tỏ tình cảm động nhất chưa bao giờ là câu "em yêu anh", "anh yêu", “em yêu”, mà hết lần này tới lần khác chính là câu "quỷ ấu trĩ".

Ở trước mặt anh, cô vĩnh viễn có thể làm đứa bé ấu trĩ đó, không chút kiêng kị, không lo lắng, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, muốn nổi giận thì nổi giận với anh, không lo lắng anh sẽ đi xa, càng không sợ anh sẽ rời đi.

Anh là quỷ ấu trĩ của cô, và cô cũng vậy.

Hứa Nguyên siết chặt tay Hàn Tự, đầu khẽ cọ qua cái trán nóng bỏng của anh hai cái: "Được."

Máy bay không người lái lướt qua màu sắc rực rỡ, lại ẩn vào bóng đêm, bỗng chốc, lại nở rộ như lửa khói ở trong không trung, lúc thì hợp lại, lúc thì tản ra, chiếu sáng một phương thế giới này.

Hứa Nguyên và Hàn Tự.

Tình yêu đúng thời điểm, thật tốt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.