(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Căn phòng tối tăm yên lặng một lúc lâu.
Thượng Quan Lâm cười thành tiếng: "Em nghĩ như vậy có thể dọa tôi sao?"
Tống Ôn Ngôn nhắm mắt lại: "Tin hay không thì tùy anh."
Nhưng chính biểu hiện thờ ơ của cô lại khiến Thượng Quan Lâm nhíu mày.
Tống Ôn Ngôn nhắm mắt, lại lên tiếng: "Có phải cô ấy đã nói với anh, làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho anh không?"
Giọng của Thượng Quan Lâm lạnh đi: "Tôi khuyên em đừng có giả thần giả quỷ nữa."
Hắn lấy một chiếc bật lửa, châm nến thơm trên bàn: "Cái này sẽ giúp em ngủ ngon, ngày mai tôi sẽ quay lại."
Tống Ôn Ngôn liếc nhìn nến thơm, không lâu sau, trong phòng tràn ngập một mùi kỳ lạ, ý thức của cô cũng dần trở nên mơ màng. Cô cố gắng mở miệng: "Sở Ly nói, anh cũng đã dùng cách này với cô ấy."
Thượng Quan Lâm khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Tống Ôn Ngôn, cô đã không chống cự được cơn buồn ngủ và thiếp đi.
Hắn cười nhạt, hoàn toàn không tin vào những lời mê tín mà Tống Ôn Ngôn nói, rồi quay lưng rời đi.
Tống Ôn Ngôn tỉnh dậy không biết là mấy giờ, trên bàn có đồ ăn, Thượng Quan Lâm đang ngồi bên giường cô. Không biết có phải là cảm giác của cô không, nhưng cô lại cảm thấy vẻ mặt của Thượng Quan Lâm có chút không ổn.
Cô hơi nhướng mày.
Thượng Quan Lâm bưng chén cháo, đút cho cô.
Tống Ôn Ngôn nói: "Anh phải để tôi ngồi dậy, nằm thế này mà ăn sao được?"
Hình như nhớ ra điều gì đó, cô cười khẽ: "Tôi biết anh trước kia cũng đối xử với Sở Ly như vậy, cô ấy đã nói với tôi rồi."
Thượng Quan Lâm lập tức nổi giận: "Đừng nhắc đến cô ấy!"
Tối qua, không biết vì sao, sau khi nghe vài câu của Tống Ôn Ngôn, hắn luôn có cảm giác có người đang dõi theo mình. Cho dù về đến nhà, cảm giác đó vẫn không biến mất.
Thậm chí...
Tống Ôn Ngôn lại nói: "Có vẻ như tối qua Sở Ly cũng đã ngủ cùng anh rồi."
Điều này chính là thứ làm Thượng Quan Lâm cảm thấy khó hiểu, cảm giác có người theo dõi còn có thể hiểu được. Nhưng ngay cả khi ngủ, hắn cũng cảm thấy như có một người nằm bên cạnh.
Mặc dù biết rõ đây là Tống Ôn Ngôn cố tình tạo ra ám thị tâm lý, nhưng hắn vẫn không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình.
"Đừng có giả thần giả quỷ nữa, Tống Ôn Ngôn."
Tống Ôn Ngôn nhắm mắt lại, bắt đầu im lặng.
Thượng Quan Lâm nhíu mày: "Nói chuyện!"
"Không phải anh không muốn tôi giả thần giả quỷ à? Tôi nói rồi anh lại không tin."
Thượng Quan Lâm bất đắc dĩ xoa xoa trán: "Ngoài việc nhắc đến Sở Ly, em muốn nói gì thì cứ nói."
Tống Ôn Ngôn nói: "Tôi muốn ngồi dậy ăn cơm."
"Để tôi đút cho em."
Tống Ôn Ngôn thản nhiên nhắm mắt lại lần nữa.
Thượng Quan Lâm dần mất kiên nhẫn: "Tại sao em không ngoan ngoãn chút nào cả?"
Hắn múc một thìa cháo đưa đến miệng Tống Ôn Ngôn: "Mở miệng."
Tống Ôn Ngôn hơi nghiêng đầu.
Thượng Quan Lâm không ép buộc, đặt bát cháo xuống: "Tôi cũng không muốn ép em, em đói rồi sẽ ăn thôi."
Ban đầu, Sở Ly cũng phản kháng như vậy, nhưng sau đó không phải cũng ngoan ngoãn khuất phục sao? Hắn biết Tống Ôn Ngôn không muốn gặp chuyện, cô nhất định sẽ tìm cách sống sót. Tuy nhiên để sống sót, trước tiên phải đảm bảo sức khỏe, ăn hay không ăn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thượng Quan Lâm lại ngồi với cô một lúc, Tống Ôn Ngôn chẳng thèm quan tâm, thỉnh thoảng lại nhắc đến Sở Ly, đương nhiên cuối cùng khiến Thượng Quan Lâm nổi giận bỏ đi.
Thật ra Tống Ôn Ngôn không biết Thượng Quan Lâm đã làm gì với Sở Ly, nhưng cô có thể cảm nhận được, vì hiện giờ cô và Sở Ly đều đang bị Thượng Quan Lâm đối xử theo cách giống nhau.
Vì thế, cô có thể hiểu được tâm trạng của Sở Ly lúc đó, cô chọn nói một vài chuyện có thể xảy ra để khiến Thượng Quan Lâm quay lại với cảnh tượng của ngày xưa.
Dù sao thì, hắn từng yêu Sở Ly, cũng từng cảm thấy có lỗi với cô ấy, dù lỗi lầm đó có thể rất ít ỏi, nhưng một chút thôi cũng đủ rồi.
Thượng Quan Lâm dĩ nhiên sẽ không dễ dàng tin những gì cô nói.
Nhưng con người sinh ra đã dễ nghi ngờ, nếu không thì cũng chẳng có chuyện cầu thần khấn Phật.
Việc Thượng Quan Lâm giết Sở Ly là một bóng ma trong tâm trí hắn. Một khi mở rộng nỗi sợ hãi đó, bóng ma ấy sẽ nuốt chửng hắn.
Tống Ôn Ngôn không vội, dù sao những cuộc tấn công tâm lý cũng cần thời gian, chỉ hy vọng có thể kéo dài thời gian một chút để Tiêu Nhiên có thể tìm được cô nhanh hơn.
Mấy ngày sau, Thượng Quan Lâm ngày nào cũng đến thăm Tống Ôn Ngôn, hắn đã tìm một cô hầu để chăm sóc cô.
Cô hầu là người được Thượng Quan Lâm huấn luyện đặc biệt, làm việc như một cỗ máy, hoàn toàn không thể bị Tống Ôn Ngôn tác động.
Mỗi ngày Thượng Quan Lâm đều đến trò chuyện với cô. Tống Ôn Ngôn vẫn như lúc đầu, không thèm quan tâm, cô đã bắt đầu ăn, điều này khiến Thượng Quan Lâm vui mừng khôn xiết.
Tống Ôn Ngôn nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Thượng Quan Lâm ngày càng rõ, cô mỉm cười nói: "Có vẻ như Sở Ly mỗi ngày đều ở bên cạnh anh. Cô ấy nói với tôi, mỗi đêm anh đều mất ngủ. Có lẽ rất nhanh thôi, anh sẽ xuống dưới gặp cô ấy, cô ấy đang đợi anh đó."
Biểu cảm dịu dàng của Thượng Quan Lâm lập tức trở nên lạnh lùng: "Em nhất định phải nhắc đến cô ta mỗi lần tôi đến thăm sao?"
Tống Ôn Ngôn nhìn về phía sau hắn, cười mơ hồ.
Nụ cười ấy khiến Thượng Quan Lâm cảm thấy rợn người, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không, hắn quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy gì cả.
Bất chợt, giọng nói kỳ quái của Tống Ôn Ngôn vang lên: "Anh không thấy cô ấy đâu, cô ấy nói vẫn chưa phải lúc."
"Em đủ rồi đấy!" Hắn có chút tức giận.
Tống Ôn Ngôn bình thản nhìn hắn.
Dạo gần đây, Thượng Quan Lâm càng lúc càng thất thường, có lẽ những ám thị tâm lý đang phát huy tác dụng, những thứ không tồn tại đã bắt đầu tìm đến hắn.
Tống Ôn Ngôn lại nhìn xuống cổ tay hắn, trên đó có một chuỗi tràng hạt Phật. Cô khẽ nâng mày, có vẻ như người này thật sự bắt đầu sợ rồi.
Tống Ôn Ngôn thừa nhận, lúc đầu cô chỉ muốn dọa hắn, nhưng phản ứng của Thượng Quan Lâm có chút ngoài dự đoán, khiến cô nhận ra rằng có thể đi theo con đường này.
Hôm nay vẫn như mọi khi, Thượng Quan Lâm tức giận bỏ đi.
Mỗi lần gặp nhau, tính tình hắn dường như càng tệ đi, người từng bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện giờ đây có vẻ đang dần sụp đổ.
Tống Ôn Ngôn thậm chí cảm thấy, trong sâu thẳm lòng hắn, chắc chắn có sự sợ hãi đối với Sở Ly. Cô gái đó chắc chắn đã để lại một cơn ác mộng sâu đậm trong hắn, đến mức Tống Ôn Ngôn có thể dễ dàng sử dụng cái chết của cô ấy như một vũ khí.
Có lẽ Thượng Quan Lâm vẫn chưa nhận ra.
Người hắn yêu nhất là Sở Ly, nhưng cô ấy cũng chính là người mà hắn sợ nhất, thật là trớ trêu thay.
@ a i k h i e t
Gần hai tuần trôi qua, Tiêu Nhiên vẫn chưa tìm thấy Tống Ôn Ngôn.
Anh rất ít khi ngủ, ăn uống cũng rất ít, râu ria mọc đầy cả mặt, cả người trông rất tơi tả, mỗi ngày đều ngồi trước máy theo dõi, chờ đợi.
Cảnh sát toàn thành phố đã được huy động, nhà họ Giả và nhà họ Đường cũng đã hay tin, Đường Tiệp Nhân đã dùng hết mối quan hệ để tìm kiếm Tống Ôn Ngôn.
Nhưng cô vẫn hoàn toàn mất tích, như thể chưa từng tồn tại.
Mỗi ngày Tiêu Nhiên đều tự lái xe ra ngoài tìm kiếm, rà soát từng góc phố nơi cô có thể xuất hiện, nhưng không có chút tin tức nào.
Thời gian càng dài, tâm trạng anh càng tệ hơn.
Những người bên cạnh đều tránh xa anh.
Thiếu vắng Tống Ôn Ngôn, cả người Tiêu Nhiên như tàn tạ đi.
Mỗi lần nhắm mắt đều là cảnh cô bị hành hạ, chịu đựng đau đớn.
Mỗi đêm anh đều bị ác mộng đánh thức, tỉnh dậy lại lái xe ra ngoài tìm cô.
Mọi người đều hiểu rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tiêu Nhiên sẽ là người sụp đổ trước tiên, nhưng không ai dám lên tiếng khuyên nhủ.
Cuối cùng, vẫn là Tần Triển Việt và Hứa Hách không thể nhẫn nhịn, mang rượu đến muốn cùng anh uống một chén.
Tiêu Nhiên đang xem bản đồ, trên đó đánh dấu nhiều màu sắc khác nhau, là những nơi anh đã tìm qua hoặc chưa tìm qua.
Trong lòng Tần Triển Việt và Hứa Hách không khỏi cảm thấy khó chịu.
Tần Triển Việt lên tiếng: "... Anh Nhiên."
Tiêu Nhiên như không nghe thấy.
Hứa Hách thở dài: "Anh Nhiên, ăn chút gì đi, sẽ tìm được chị dâu thôi, nhất định sẽ tìm được."
Tiêu Nhiên không để ý đến.
Hai người nhìn nhau, đặt đồ ăn xuống, chuẩn bị rời đi.
Bất ngờ, giọng khàn của Tiêu Nhiên vang lên, nhỏ đến mức chỉ vừa đủ nghe: "Trước đây, tôi cũng từng tìm cô ấy như thế này."
Tần Triển Việt và Hứa Hách bỗng nhiên đỏ hoe mắt.
Đối với Tiêu Nhiên và Tống Ôn Ngôn, cả hai như những người ngoài cuộc, nhưng họ cũng đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối. Họ đều hiểu rằng, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với Tống Ôn Ngôn, Tiêu Nhiên sẽ không chỉ đơn giản là phát điên.
Anh ấy sẽ không sống nổi mất.
Hai người quay lại, mắt của Tiêu Nhiên đỏ ngầu, mệt mỏi tựa người ra sau, tay day thái dương.
Anh đã từng như thế mà tìm cô.
Ngày đêm không ngừng, như thể phát điên vậy.
Cho đến khi tình cờ biết cô đã ra nước ngoài, biết cô vẫn bình an, anh mới tạm thời buông tay, chỉ muốn cố gắng vươn lên cao hơn nữa.
Tiêu Nhiên nghĩ, chắc là vì trước kia anh đứng quá thấp, không xứng với cô, cô mới dễ dàng bỏ anh.
Vì vậy, anh cố gắng đứng vững hơn, đứng cao đến mức cô chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ nhìn thấy anh.
Nhưng giờ đây, dù đã có tất cả, anh vẫn không thể bảo vệ được cô. Tiêu Nhiên chưa bao giờ căm ghét bản thân như vậy, muốn dùng cái chết để chuộc tội.
Anh không dám nghĩ, không dám nghĩ xem hiện giờ Tống Ôn Ngôn đang trải qua những gì. Có bị đánh không, có bị mắng không, có bị bắt nạt không, hay là có đói rét hay không, hay là có bình an khỏe mạnh không.
Anh không dám nghĩ một chút nào, điều đó sẽ làm anh phát điên.
Tiêu Nhiên mở mắt: "Cảnh sát bên kia nói gì rồi? Có tin tức gì không?"
Hứa Hách lắc đầu.
Tiêu Nhiên cảm thấy trái tim mình chìm xuống.
Một sự im lặng chết chóc...
Đột nhiên, ngoài cửa có người gõ cửa, Đường Tiệp Nhân vội vã gọi từ ngoài: "Máy định vị có tín hiệu rồi! Tiêu Nhiên, anh nghe thấy không! Chúng tôi tìm thấy Ngôn Ngôn rồi!"
Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc mình như nổ tung.
Anh đột ngột đứng dậy, vì động tác quá nhanh, suýt nữa không đứng vững, Hứa Hách vội vàng đỡ anh.
Anh lảo đảo chạy đến mở cửa, giọng khàn đặc vội vàng nói: "Ở đâu?"
Đường Tiệp Nhân vội trả lời: "Ở một biệt thự tại trung tâm thành phố, người của chúng tôi đã tập hợp đầy đủ, có thể xuất phát bất cứ lúc nào."
Tiêu Nhiên lạnh lùng nói: "Xuất phát!"
@ a i k h i e t
Hôm nay, Thượng Quan Lâm có chút khác biệt.
Hai tuần ác mộng liên tục khiến tâm trạng hắn không tốt. Vì Tống Ôn Ngôn liên tục ám chỉ, hắn luôn cảm thấy mình có thể nhìn thấy cái gì đó.
Đôi khi là một bóng dáng mơ hồ, đôi khi là những âm thanh nhỏ nhoi vào giữa đêm.
Giống như... có ai đó ở bên cạnh.
Điều này khiến hắn sợ hãi.
Hắn đã thử gặp bác sĩ tâm lý, nhưng không có ích gì, vì hắn biết rõ đó là thủ đoạn của Tống Ôn Ngôn. Nhưng dù biết, hắn vẫn không thể kiểm soát được suy nghĩ.
Hôm nay, hắn lại đến thăm Tống Ôn Ngôn.
Cô hầu đã thay cho Tống Ôn Ngôn một bộ đồ ngủ, kiểu dáng rất giống với bộ mà Sở Ly từng mặc. Hắn cũng không biết tại sao lại làm như vậy, rõ ràng sợ hãi và không muốn nhắc đến người phụ nữ đó, nhưng bất luận thế nào, hắn đều muốn Tống Ôn Ngôn cố ý gắn liền với Sở Ly.
Tống Ôn Ngôn mặc bộ đồ ngủ trắng, vẫn bị trói trên giường.
Thượng Quan Lâm bình tĩnh ngồi bên giường cô, nói: "Sở Ly chết khi mặc bộ đồ này."
Câu nói này khiến Tống Ôn Ngôn có dự cảm không tốt.
Cô không lên tiếng.
Thượng Quan Lâm tự nói với mình: "Em thật sự không nghe lời, nếu em không nhắc đến Sở Ly, chúng ta có thể sống vui vẻ, tôi cũng có thể đối tốt với em, nhưng em luôn phản kháng tôi."
"Anh muốn làm gì?"
Thượng Quan Lâm cười: "Vì em cứ nhắc đến Sở Ly, tôi muốn em giống như cô ta, xuống dưới đi cùng cô ta, cô ta sẽ không quấn lấy tôi nữa, đúng không?"
Mắt của Tống Ôn Ngôn hơi mở to.
Thượng Quan Lâm luôn nhìn cô, đương nhiên không bỏ qua sự không thể tin của cô trong mắt.
Nhưng Thượng Quan Lâm vẫn cảm thấy tiếc nuối. Đến lúc này, Tống Ôn Ngôn chỉ thể hiện sự không tin, mà không phải là sợ hãi hay hoảng loạn.
Rõ ràng trước khi Sở Ly chết, cô ấy rất yếu đuối, rất xinh đẹp, rất hoảng loạn.
Không giống nhau, thật sự không giống nhau.
Dù hắn có tự làm mình tê liệt thế nào thì cuối cùng đây vẫn là hai người khác biệt.
Thượng Quan Lâm thừa nhận hắn rất thích Sở Ly, đồng thời, hắn cũng thích Tống Ôn Ngôn. Nhưng bóng ma mà Sở Ly để lại quá sâu đậm, sự hiện diện của Tống Ôn Ngôn không thể xóa nhòa được.
Hắn nghĩ, nếu Tống Ôn Ngôn cũng chết rồi, liệu Sở Ly có còn tồn tại không? Hắn sẽ dùng phần thời gian còn lại để nhớ đến Tống Ôn Ngôn, chứ không phải là bị cái người phụ nữ Sở Ly làm phiền đến nỗi khổ sở.
Lúc này, cô hầu mang vào một cốc nước.
Thượng Quan Lâm ném vào đó một viên thuốc màu trắng.
Giống như thuốc nổ bọc đường, viên thuốc đó nhanh chóng tan ra dưới ánh nhìn của Tống Ôn Ngôn, cuối cùng hòa vào trong cốc nước như những bong bóng nhỏ.
Thượng Quan Lâm cúi người xuống, chăm chú nhìn cô: "Tiếc quá, tôi thật sự thích em, nhưng em cứ mải làm tôi tức giận."
Hoàn cảnh càng nguy hiểm, Tống Ôn Ngôn lại càng bình tĩnh, "Không có tác dụng đâu, Thượng Quan Lâm, cho dù tôi chết, anh vẫn sẽ đau khổ như vậy, anh có tâm ma."
"Không thử sao biết được phương pháp này có hiệu quả không." Thượng Quan Lâm cười nói. Hắn nâng cốc nước lên, ngón tay chậm rãi nắm lấy cằm của Tống Ôn Ngôn.
Tống Ôn Ngôn hỏi: "Đây là thuốc độc?"
Thượng Quan Lâm mỉm cười: "Em vẫn bình tĩnh như vậy. Đúng, đây là thuốc độc, uống vào em sẽ bắt đầu nôn ra máu. Trong vòng một tiếng, em sẽ từ từ chết đi vì đau đớn."
"Anh thật ác độc." Tống Ôn Ngôn lại cười: "Tôi đoán, Sở Ly cũng chết vì đau đớn như vậy phải không?"
Thượng Quan Lâm có vẻ như đang nhớ lại, trong giây lát, hắn thất thần, "Đúng, cô ta tự làm mình bị thương bằng dao, cả người đầy máu nằm trong vòng tay tôi mà rời đi. Nhưng em không giống, em sẽ không tự sát, vì vậy tôi phải tự ra tay. Nhưng giờ em có thể giống như cô ta, tôi sẽ nhìn em nhắm mắt."
Tống Ôn Ngôn nhàn nhạt châm biếm: "Đây quả thực là lời tỏ tình độc ác nhất thế giới."
Thượng Quan Lâm cũng cười: "Nào, uống đi, đừng trì hoãn nữa, vô ích thôi, sẽ không ai tìm thấy nơi này đâu."
Cằm của Tống Ôn Ngôn bị hắn nắm chặt, ép cô mở miệng. Tống Ôn Ngôn biết việc trì hoãn bằng lời nói không còn tác dụng liền bắt đầu giãy giụa dữ dội, nhưng Thượng Quan Lâm đã chuẩn bị trước, cô hầu cũng tiến lên giúp đỡ giữ chặt cô lại.
Cốc nước đã được đổ vào trong miệng cô.
Cùng lúc đó, cửa bị đá văng ra.
Khi Tiêu Nhiên vội vã chạy đến, anh thấy cảnh tượng này, Thượng Quan Lâm đang giữ chặt người phụ nữ anh yêu thương, ép buộc cô uống thứ gì đó.
Tống Ôn Ngôn quay đầu nhìn thấy anh, muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, cô lại phun ra một ngụm máu tươi.
Tiêu Nhiên lập tức hoảng loạn, cả người run lên vì lạnh, khí lạnh từ trong xương tỏa ra khiến anh không thể kìm chế được.
Vì đông người, Thượng Quan Lâm và hầu gái rất nhanh đã bị người Tiêu Nhiên mang đến khống chế.
Tiêu Nhiên hoảng hốt chạy đến bên Tống Ôn Ngôn, mắt đỏ ngầu, vội vã tháo bỏ sợi dây trói cô.
Tống Ôn Ngôn tiếp tục phun máu, chiếc váy ngủ trắng tinh của cô đã bị nhuộm đỏ, mặt cô trắng bệch, trông như thể chỉ còn vài giây nữa thôi sẽ biến mất.
Tiêu Nhiên ôm chặt cô, cơ thể run rẩy vì sợ hãi, giọng khản đặc, hoảng hốt gào lên: "Gọi xe cứu thương chuẩn bị đi, nhanh lên! Nhanh lên!"
Hai tuần qua, cuối cùng Tống Ôn Ngôn cũng gặp được người mà mình nhớ mong từng ngày, nhưng cô chỉ có một tiếng đồng hồ thôi.
Mũi cô cay cay, nước mắt rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay Tiêu Nhiên, nóng rát đến mức anh cảm thấy đau đớn như thể mình cũng sắp chết đi vậy.
Tiêu Nhiên cuống cuồng không nói thành lời, ôm cô chạy như điên, giọng anh run rẩy, dịu dàng vỗ về cô: "Điềm Điềm đừng sợ, đừng sợ, sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn, đau thì khóc đi, được không em? Cố lên chút nữa, cầu xin em, cố lên chút nữa thôi."
Tống Ôn Ngôn nghe lời, cố gắng kiên trì, nhưng từng cơn đau quặn thắt trong cơ thể khiến cô phải siết chặt áo Tiêu Nhiên, nhìn thấy khuôn mặt anh tái nhợt càng làm cô thêm đau lòng. Cô yếu ớt thở dài: "Anh nhất định... lại không ăn uống đầy đủ phải không?"
Vì đã chuẩn bị trước cho những tình huống bất ngờ, xe cứu thương cũng đi theo, Tiêu Nhiên vội vàng ôm cô lên xe. Tống Ôn Ngôn thỉnh thoảng lại phun ra ngụm máu nhỏ.
Tiêu Nhiên run rẩy lau sạch cho cô, giọng anh nhẹ nhàng: "Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn."
Anh lẩm bẩm liên tục, như đang an ủi Tống Ôn Ngôn, cũng như đang tự an ủi chính mình đang sợ hãi và hoảng loạn.
Tay Tống Ôn Ngôn bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, cô nhìn anh, khẽ nói: "Thời gian của em không còn nhiều nữa."
Tiêu Nhiên cứng đờ, mắt anh đầy sợ hãi, hai tay run rẩy nâng khuôn mặt cô, giọng nghẹn ngào: "Đừng nói những lời như vậy có được không em? Đừng đối xử với anh như thế, anh cầu xin em. Tống Ôn Ngôn, đừng như vậy với anh..."
Tống Ôn Ngôn từ từ giơ tay lên, Tiêu Nhiên vội nắm lấy, đặt tay cô lên môi rồi vội vàng hôn.
Tống Ôn Ngôn mỉm cười: "Tiêu Nhiên, còn nhớ lần trước anh bảo em viết bản cam kết không?"
"Không nhớ, không nhớ gì cả." Anh chỉ biết hôn mạnh mu bàn tay cô, cuống cuồng và hoảng loạn. Nếu không phải sợ cô đau, anh đã muốn ôm cô vào lòng.
Vết máu trên người cô làm mắt Tiêu Nhiên nhức nhối, mắt anh đỏ ngầu như máu, vô cùng đáng sợ.
Tống Ôn Ngôn lại dịu dàng nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng: "Đừng làm loạn, em... em sẽ nói cho anh nghe ngay bây giờ, được không anh?"
Tiêu Nhiên dùng ngón tay lau đi vết máu trên môi cô, cúi đầu, hôn cô bằng tất cả sự dịu dàng, anh che giấu nước mắt trong mắt, dịu dàng nói: "Chờ em khỏe lại rồi nói cho anh nghe, Điềm Điềm của anh nghe lời nhất mà, được không em?"
Thời gian của cô không còn nhiều nữa.
Thật sự không còn nhiều.
Một giờ, từng giây từng phút cô cũng không muốn lãng phí.
Tống Ôn Ngôn nhìn vào mắt người đàn ông trước mặt, nói từng chữ từng câu: "Tôi, Tống Ôn Ngôn, cam kết sẽ mãi yêu Tiêu Nhiên. Dù cuộc sống kết thúc, dù linh hồn tàn phai, tôi vẫn sẽ yêu anh ấy. Tôi sẽ trung thành với anh ấy, chỉ có anh ấy mà thôi."
Cô mỉm cười, nụ cười hạnh phúc và bình yên.
Nước mắt Tiêu Nhiên bỗng nhiên tràn ra, anh cẩn thận ôm cô vào lòng, máu từ người cô nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi của anh, nhưng anh không quan tâm, giọng anh dịu dàng vang lên bên tai cô: "Ngốc quá, em nói giống như lời thề trong hôn lễ vậy."
Tống Ôn Ngôn ngẩn ra.
Nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống.
Thật đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.
Cô không thể trở thành cô dâu của Tiêu Nhiên nữa.
Cô gái miễn cưỡng cười một cái: "Tiêu Nhiên, anh sẽ sống thật tốt đúng không?"
Tiêu Nhiên im lặng, trong cổ họng anh nghẹn lại, như có tiếng nức nở.
Tống Ôn Ngôn đau lòng nói: "Đừng khóc, Tiêu Nhiên, anh khóc không đẹp đâu."
Anh nhìn những giọt nước mắt trên mặt cô, vội vàng lau đi: "Đừng nói những lời như vậy có được không em? Đừng thương hại anh, đừng bỏ anh lại một mình. Không có em, anh biết phải làm sao đây? Anh không thể sống nổi..."
Tống Ôn Ngôn gật đầu: "Được rồi, em không nói nữa, em không nói nữa."
Lúc này, tài xế xe cứu thương đột nhiên nói: "Tắc đường rồi, phải làm sao đây?"
Tiêu Nhiên quát lớn: "Mở cửa!"
Cửa xe cứu thương được mở ra, Tiêu Nhiên ôm Tống Ôn Ngôn xuống xe, cuống cuồng chạy đến bệnh viện.
Bây giờ đã trôi qua nửa tiếng rồi.
Thời gian của Tống Ôn Ngôn càng ít đi.
Cô ôm chặt Tiêu Nhiên. "Em yêu anh, anh phải nhớ, em yêu anh."
Giọng Tiêu Nhiên nghẹn ngào vang lên: "Đau thì đừng nói chuyện, sắp đến bệnh viện rồi."
Trên con đường tắc nghẽn, người đàn ông vạm vỡ ôm cô gái đầy máu, điên cuồng chạy về phía bệnh viện.
Tống Ôn Ngôn đột nhiên nhớ lại những năm tháng trước.
Lần đầu tiên cô gặp lại Tiêu Nhiên, cô đã bảo anh đến xem buổi thi đàn của mình.
Lúc đó, anh đã ép cô vào một góc.
Chàng trai đầy mồ hôi, nói là do chơi bóng nên vậy.
Nhưng hôm nay, Tống Ôn Ngôn bỗng nhiên hiểu ra.
Người đàn ông trước mắt cô vẫn là chàng trai trong ký ức, cả hai đều có dũng khí vì người mình yêu mà lao tới phía trước, dùng bờ vai mình che chở cô.
Liệu năm đó, vào ngày đó, anh có cũng như bây giờ, cuống cuồng chạy mấy con phố chỉ để được nhìn thấy cô một lần không?
Tống Ôn Ngôn mỉm cười, đột nhiên nói: "Tiêu Nhiên, chạy chậm lại, em không sao đâu."
Dù sao đi nữa, em vẫn sẽ đợi anh ở đích.
Tiêu Nhiên lại vì câu nói đó mà chạy nhanh hơn.
Nhưng lúc này, Tống Ôn Ngôn đã nhắm mắt lại...
Cánh tay ôm lấy cổ anh vô lực buông thõng xuống.
Tiêu Nhiên ngây người trong giây lát.
Anh không dám cúi xuống, chỉ tiếp tục điên cuồng chạy về phía bệnh viện.
Mười phút sau, anh đã vào đến bệnh viện, đội ngũ y bác sĩ đã sẵn sàng, Tống Ôn Ngôn được đưa ngay vào phòng cấp cứu.
Tiêu Nhiên bị chặn lại ngoài cửa.
Cánh cửa lạnh lẽo đóng lại.
Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm vào cánh cửa, ánh mắt vô hồn, đứng bất động, không nhúc nhích.
Khi bạn bè đến, họ thấy Tiêu Nhiên vẫn đứng yên ngoài phòng cấp cứu, không ai dám lại gần.
Hai giờ đồng hồ cấp cứu trôi qua, Tiêu Nhiên như một bức tượng.
Mãi cho đến khi cửa mở ra, ánh mắt của anh mới có chút động đậy.
Bác sĩ cấp cứu bước ra. Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm vào ông, đôi mắt anh như muốn đốt cháy người đối diện khiến bác sĩ không khỏi sợ hãi, nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi đã bỏ lỡ thời gian cấp cứu tốt nhất rồi."
Tiêu Nhiên cảm thấy đầu óc nhói lên, anh đột nhiên siết chặt cánh tay bác sĩ.
Bác sĩ vội vàng nói tiếp: "Nhưng hiện tại cô ấy đã qua cơn nguy hiểm. Nếu trong vòng một tuần cô ấy có thể tỉnh lại thì sẽ không sao."
"Còn nếu không tỉnh lại?" Đôi mắt Giả Nhu Quân sưng húp, hỏi.
"Vậy thì sẽ thành người thực vật."
Cả không gian chìm trong im lặng.
Tiêu Nhiên từ từ buông tay, giọng khàn khàn cất lên: "Cảm ơn."
Bác sĩ nhìn anh, có chút ngạc nhiên, nói: "Thực ra ban đầu không thể cứu được, nhưng bệnh nhân có ý chí sống rất mãnh liệt. Mọi người cứ ở bên cô ấy một tuần, vẫn có hy vọng cô ấy sẽ tỉnh lại."
Mọi người lại một lần nữa cảm ơn, rồi lại rơi vào im lặng dài.
Tống Ôn Ngôn được đưa ra từ phòng cấp cứu, Tiêu Nhiên mắt không rời khỏi cô, thất thần đi theo cô vào phòng bệnh.
Mọi người nhìn anh, ai nấy đều thở dài.
Tống Tại Giang và Giả Nhu Quân cũng lo lắng cho con gái, suốt ngày canh giữ bên giường bệnh, nhưng không thể sánh với Tiêu Nhiên.
Anh tỉ mỉ làm mọi việc, ngay cả việc lau người cho Tống Ôn Ngôn cũng tự tay thực hiện.
Tống Tại Giang thật sự có chút không vui.
Nhưng nhìn thấy Tiêu Nhiên đáng thương như vậy, ông cũng không ngăn cản.
Tống Ôn Ngôn đã hôn mê ba ngày, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Mọi người trong lòng đều vô cùng lo lắng, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.
Trong ba ngày đó, Tiêu Nhiên gần như không ngủ, không ăn uống, cũng không nói một câu. Anh chỉ ngồi cạnh giường cô, mắt không rời khỏi cô một giây nào.
Cứ như vậy, kiên quyết và bướng bỉnh, không ai có thể khuyên can anh.
Ngày thứ tư, khi Giả Nhu Quân đang chăm sóc Tống Ôn Ngôn, Tiêu Nhiên rời phòng bệnh, đi đến nơi giam giữ Thượng Quan Lâm.
Sau khi ra khỏi đó, Tiêu Nhiên lại tiếp tục ở bên Tống Ôn Ngôn, không có thời gian để chăm sóc bản thân.
Thượng Quan Lâm bị trói chặt tay chân, Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn hắn.
Người đàn ông cởi áo khoác, xắn tay áo.
Thượng Quan Lâm cười nói: "Cô ấy chết rồi phải không? Tôi nói cho anh biết, trong vòng một giờ cô ấy sẽ chết! Không thể cứu được đâu!"
Ánh mắt sắc lạnh của Tiêu Nhiên rơi trên người Thượng Quan Lâm.
Anh bước tới, bóng đen lớn phủ lên mặt Thượng Quan Lâm, khí thế lạnh lẽo và u ám.
Thượng Quan Lâm nhíu mày, cảm thấy hôm nay Tiêu Nhiên có gì đó khác thường.
Anh quá điềm tĩnh... đến mức lạnh lùng.
Đang nghĩ cách thoát thân, Thượng Quan Lâm bỗng bị đá một cú mạnh vào bụng, lực đẩy hắn lùi lại một bước, đau đến co rúm người, khẽ rên lên.
Tiêu Nhiên siết chặt cổ hắn, liên tiếp tung ra những cú đấm vào mặt Thượng Quan Lâm. Chỉ trong chốc lát, gương mặt đẹp trai của Thượng Quan Lâm đã biến thành một đống máu me bầm tím.
Tiêu Nhiên ra hiệu cho người chuẩn bị thuốc.
Hai thùng thuốc lớn được mang đến.
Tần Triển Việt và Hứa Hách vội vã giữ chặt Thượng Quan Lâm. Tiêu Nhiên mở miệng, buộc hắn phải uống thuốc.
"Lúc mày cho cô ấy uống thuốc độc, có nghĩ đến cô ấy sẽ đau đớn không?"
Tiêu Nhiên lạnh lùng cất giọng, mạnh tay đổ một bát thuốc vào miệng Thượng Quan Lâm.
Thượng Quan Lâm ngay lập tức cảm thấy đau đớn tột cùng, nội tạng như bị xé nát.
Đây không phải là loại thuốc mà hắn đã cho Tống Ôn Ngôn uống, nhưng cảm giác đau đớn lại dữ dội hơn nhiều. Tiêu Nhiên không để hắn chết dễ dàng, anh muốn giữ hắn lại để hành hạ, khiến hắn phải trải qua mỗi giây phút sống còn nỗi đau mà Tống Ôn Ngôn đã phải chịu.
Thượng Quan Lâm đổ mồ hôi như tắm vì đau đớn, nhưng Tiêu Nhiên vẫn không ngừng cho hắn uống thuốc. Đây vốn là việc không nên do chính anh làm, nhưng món nợ của Tống Ôn Ngôn, anh muốn tự tay trả.
Thượng Quan Lâm bị buộc uống vô số loại thuốc, đau đớn đến mức ngất đi rồi lại bị Tiêu Nhiên đánh thức, cứ thế luân phiên nhiều lần.
Tiêu Nhiên điên cuồng nói: "Mày có biết cô ấy đã đau đớn thế nào không?"
Cứ mỗi lần cô đau đớn, Tiêu Nhiên lại càng thêm đau.
Thống khổ mà hai người phải trải qua, Thượng Quan Lâm sẽ phải chịu gấp trăm lần ngàn lần nỗi đau ấy.
Tần Triển Việt và Hứa Hách không dám nhìn nữa. Thượng Quan Lâm thật sự quá thảm hại, đau đến mức không thể kiểm soát nổi, thậm chí đã tiểu tiện ra quần.
Cuối cùng Tiêu Nhiên cũng đổ thuốc xong, anh bất ngờ bắt đầu đá mạnh vào chỗ hiểm của Thượng Quan Lâm.
Thượng Quan Lâm hoảng hốt nhìn anh.
Cả người hắn không chỗ nào là không đau.
Nhưng Tiêu Nhiên hoàn toàn không có ý định buông tha, anh dùng sức đá hỏng bộ phận sinh dục của hắn.
Khi rời đi, Tiêu Nhiên nói: "Mang một con chó đến đây."
Hứa Hách hơi ngẩn người: "Mang chó đến làm gì ạ?"
Tiêu Nhiên lạnh lùng đáp, giọng như băng đá: "Nếu hắn ta không còn làm đàn ông được nữa, thì để hắn làm một việc khác."
Tần Triển Việt thầm mắng trong lòng.
Đúng là không ai có thể so với Tiêu Nhiên về độ biến thái.
Thượng Quan Lâm dường như đã hiểu ý đồ của anh, nhưng vì miệng bị đánh sưng lên, không thể nói được gì, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên vẫn chỉ nghĩ đến Tống Ôn Ngôn, vội vàng quay lại.
Giả Nhu Quân và Tống Tại Giang cũng hiểu được nỗi khổ của anh, nên để lại thời gian cho hai người họ.
Tiêu Nhiên như thường lệ lau người cho cô, cho cô uống chút cháo loãng. Tống Ôn Ngôn không ăn được nhiều lắm, Tiêu Nhiên nhẹ nhàng lau sạch sẽ cho cô rồi dịu dàng nói: "Em phải ăn chút gì đó mới nhanh tỉnh lại được."
Cô hình như nghe thấy lời anh nói.
Sau đó anh dễ dàng đút được một ít.
Tiêu Nhiên vui mừng khôn xiết.
Vào buổi tối, Tiêu Nhiên ra ngoài ăn uống qua loa. Đường Tiệp Nhân, Tô Miên và Trần Khai Khai đều ở lại trông chừng Tống Ôn Ngôn.
Y tá vào kiểm tra bệnh và tiêm thuốc cho Tống Ôn Ngôn.
Tô Miên và Trần Khai Khai không nghĩ gì nhiều, nhưng Đường Tiệp Nhân lại nhận ra tay nghề của y tá này có chút bất thường.
Khi nhìn thấy cây kim chuẩn bị tiêm vào cơ thể Tống Ôn Ngôn, Đường Tiệp Nhân bất ngờ đưa tay ra cản lại: "Đợi đã."
Y tá cứng người.
Đường Tiệp Nhân vội vàng kéo khẩu trang của cô ta xuống, là Trình Nguyễn!
Trình Nguyễn đột ngột đâm kim vào, Đường Tiệp Nhân tránh kịp. Nhưng Trình Nguyễn quay lại, muốn tiêm vào Tống Ôn Ngôn, ba cô gái vội vàng chạy đến ngăn lại.
Bất ngờ, cửa mở ra, Tiêu Nhiên lập tức xông vào, nhanh chóng giữ chặt Trình Nguyễn, đoạt lấy cây kim trong tay cô ta.
Hứa Hách hỏi: "Cô ta làm sao ở đây, chẳng phải đã bị nhốt rồi sao?"
Trình Nguyễn cười lạnh: "Dù các người có nhốt tôi lại, tôi cũng sẽ tìm cách thoát ra để trả thù. Tiêu Nhiên, báo ứng của anh đã đến rồi, Tống Ôn Ngôn chắc chắn không tỉnh lại được đâu!"
Bốp!
Tiêu Nhiên giáng một cái tát mạnh vào mặt Trình Nguyễn, khiến cả nửa mặt cô ta tê dại.
Anh không quan tâm cô ta là phụ nữ hay không, lập tức túm lấy cổ cô ta, nhấc bổng lên rồi đập mạnh xuống đất.
Trình Nguyễn bị đập đến đau nhức toàn thân, môi cũng chảy máu. Cô ta cười lạnh, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Tô Miên đã lao tới, tát vài cái vào mặt cô ta: "Con tiện nhân này! Dám hại Ngôn Ngôn!"
Cũng không cần Tiêu Nhiên ra tay, Đường Tiệp Nhân và Trần Khai Khai cùng tham gia đánh đập. Ba cô gái đánh Trình Nguyễn gần như sắp chết tới nơi, cuối cùng cũng moi được thông tin về cách cô ta thoát ra ngoài.
Không ngờ là do Ngô Thiên đã giúp cô ta trốn thoát.
Gã còn đang đợi tin tức ở gần bệnh viện.
Tiêu Nhiên lập tức bảo Tần Triển Việt dẫn người đi bắt, quả thật đã bắt được gã.
Ngô Thiên căm thù Tống Ôn Ngôn và Tiêu Nhiên, biết tình trạng nguy kịch của Tống Ôn Ngôn, gã đã tìm cách cứu Trình Nguyễn và lợi dụng cô ta để giết chết Tống Ôn Ngôn.
Với Ngô Thiên, không cần Tiêu Nhiên chỉ đạo, Tần Triển Việt và Hứa Hách đã tự tay đánh đập gã, rồi nhốt gã cùng với Trình Nguyễn và Thượng Quan Lâm.
@ a i k h i e t
Một tuần trôi qua, Tống Ôn Ngôn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tiêu Nhiên hoàn toàn trở nên u ám, anh như thể không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ ngồi bên giường, mắt không rời khỏi cô.
Tuần thứ hai, rồi tuần thứ ba, vẫn như thế.
Mọi người đều không thể chấp nhận sự thật rằng Tống Ôn Ngôn đã trở thành người thực vật, tất cả đều chìm trong bầu không khí nặng nề.
Một tháng sau.
Tiêu Nhiên tựa vào đầu giường, trên tay cầm một cuốn truyện. Từ tuần trước, mỗi tối anh sẽ bắt đầu kể cho cô một câu chuyện. Mặc dù không nhận được phản hồi từ Tống Ôn Ngôn, nhưng anh luôn cảm thấy như thể cô có thể nghe thấy.
Nửa đêm, bên ngoài phòng bệnh, những ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà vẫn thắp sáng.
Nhưng trong phòng bệnh của Tống Ôn Ngôn chỉ có âm thanh trầm thấp của Tiêu Nhiên đang kể chuyện.
Ban đầu anh không biết kể, nhưng anh dần dần học cách kể sao cho sinh động hơn, vì anh sợ Tống Ôn Ngôn sẽ cảm thấy buồn tẻ.
Tiêu Nhiên kể đến một nửa, cúi đầu nhìn khuôn mặt an tĩnh đang say giấc của Tống Ôn Ngôn.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Yêu thương và trân trọng.
Anh tiếp tục kể, ban đầu định giữ lại những phần thú vị nhất cho lần sau.
Nhưng đột nhiên, một giọng nói mềm mại, ấm áp vang lên.
"Rồi sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Nhiên ngây người.
Anh nằm đó, không dám tin vào tai mình.
Tiếng động vang lên từ bên cạnh, Tống Ôn Ngôn xoay lại chạm vào người anh, nhẹ nhàng nói: "Tiêu Nhiên."
Cô mỉm cười, kéo áo anh, khẽ nói: "Anh kể chuyện hay quá."
Tiêu Nhiên ngây người cúi đầu, là cô, đang nằm trong vòng tay anh, vẫn mỉm cười ngọt ngào như vậy.
"Điềm Điềm?" Tiêu Nhiên thử gọi.
"Dạ."
"Điềm Điềm?"
Tống Ôn Ngôn mỉm cười: "Tiêu Nhiên, em ở đây."
Tiêu Nhiên đột ngột ôm chặt cô, nước mắt rơi xuống giường. Anh ôm rất chặt, Tống Ôn Ngôn gần như không thể thở nổi. Nhưng cô lại dịu dàng vòng tay qua eo anh, vỗ lưng anh: "Đừng sợ, em ở đây."
Anh không thể kiềm chế cảm xúc, khóc như một đứa trẻ.
Tống Ôn Ngôn nhẹ nhàng vỗ về: "Tiêu Nhiên ngoan, em ở đây."
"Đừng rời xa anh." Anh nghẹn ngào cầu xin.
Tống Ôn Ngôn gật đầu: "Sẽ không bao giờ rời xa anh."
Ngoài cửa, trưởng bối và bạn bè đều thở phào nhẹ nhõm.
Họ nhìn nhau, mỉm cười rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");