Ngoan Ngoãn - Cẩn Dư

Chương 39: Tạ Hoán




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dù bị Tống Ôn Ngôn đối xử như vậy, Trình Nguyễn vẫn bật cười thành tiếng. Cô ta cười bởi vì Tống Ôn Ngôn đã đau khổ, bởi vì tất cả những gì Tiêu Nhiên vất vả gầy dựng đã hoàn toàn sụp đổ.

Nụ cười của cô ta tràn đầy sự đắc ý: "Nếu tao không sống tốt, thì mày, Tiêu Nhiên, và tất cả mọi người cũng đừng hòng sống yên!"

Ánh mắt của Tống Ôn Ngôn lạnh lẽo đi.

Trình Nguyễn bị cô ấn mạnh xuống bàn nhưng không vội vã chống cự. Ngược lại, cô ta thong thả thưởng thức gương mặt trắng bệch, không còn chút máu của Tống Ôn Ngôn, "Sao hả? Giờ có phải rất muốn giết tao để giải tỏa cơn hận không?"

"Trình Nguyễn, có gì thì nhắm vào tôi! Tại sao lại làm thế với anh ấy?"

"Vì tao căm hận tụi mày! Tụi mày càng sống tốt, tao càng không chịu nổi. Tụi mày càng đau khổ, tao càng sung sướng!"

Tống Ôn Ngôn đột ngột giật mạnh tóc cô ta, đập thẳng xuống mặt bàn.

Trình Nguyễn đau đớn hét lên: "Mày điên rồi! Buông tao ra!"

Nhưng Tống Ôn Ngôn không ngừng lại. Cô túm lấy tóc Trình Nguyễn, mạnh tay vung cho cô ta vài cái tát thật mạnh.

Đây không phải lần đầu tiên cô động tay động chân với Trình Nguyễn. Chỉ cần chuyện liên quan đến Tiêu Nhiên, Tống Ôn Ngôn như thể sẽ có một nguồn sức mạnh vô tận.

Trình Nguyễn yếu ớt bật cười: "Tao nói cho mày biết, Tống Ôn Ngôn..."

"Câm miệng!" Tống Ôn Ngôn đột ngột ném cô ta xuống đất, kéo ghế lại.

Trình Nguyễn cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi. Cô ta không ngừng co rúm người lại, giọng run rẩy: "Mày... mày định làm gì?"

Ánh mắt lạnh lùng của Tống Ôn Ngôn như lưỡi dao sắc bén. Cô thản nhiên nhấc ghế lên, đập mạnh vào người Trình Nguyễn. Cơn đau nhói lan khắp cơ thể Trình Nguyễn.

Cô ta rên rỉ: "Tống Ôn Ngôn, mày... mày dám đánh tao!"

Đáp lại cô ta chỉ là những cú đánh không ngừng nghỉ của Tống Ôn Ngôn.

Đây là lần cô điên cuồng nhất. Tống Ôn Ngôn dường như dốc toàn bộ sức lực, đập tất cả những gì có thể.

Cuối cùng, mặt mũi Trình Nguyễn bầm dập, đau đớn đến mức ngất lịm đi.

MC trên sân khấu đã nhắc tên Tống Ôn Ngôn nhiều lần, nhưng không thấy cô xuất hiện.

Đường Tiệp Nhân và Tô Miên cảm thấy không ổn bèn chạy vào hậu trường.

Những gì họ thấy chỉ là Trình Nguyễn bất tỉnh nằm trên sàn.

Còn Tống Ôn Ngôn, đã biến mất không dấu vết.

@ a i k h i e t

Khi Tiêu Nhiên nhận được cuộc gọi từ Tống Ôn Ngôn, anh đang trên đường đến địa điểm thi đấu.

Dù quá khứ của anh đã bị bại lộ và gây bão trên mạng, Tiêu Nhiên vẫn quyết định tạm gác lại mọi chuyện để đến bên cô trước.

Khi điện thoại kết nối, giọng nói không ổn định của Tống Ôn Ngôn vang lên: "Tiêu Nhiên, anh đang ở đâu?"

Giọng Tiêu Nhiên vẫn trầm ấm như thường: "Anh đang trên đường đến chỗ thi đấu. Em thi xong rồi phải không? Điềm Điềm, anh xin lỗi, hôm nay đường hơi tắc..."

"Tiêu Nhiên." Tống Ôn Ngôn vội vàng cắt ngang.

"Ừm, em nói đi." Anh dường như khẽ cười, giọng nói vẫn dịu dàng.

Tống Ôn Ngôn nhẹ nhàng nói: "Em muốn đưa anh về gặp ba mẹ em."

Tiêu Nhiên sững người một chút: "Sao lại đột ngột như vậy..."

Cô ngắt lời anh: "Chỉ là em muốn đưa anh về thôi."

Tiêu Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó, giọng anh chậm lại: "Em đã biết rồi phải không?"

"Dạ."

Nếu cô đã biết, thì Tống Tại Giang và Giả Nhu Quân chắc chắn cũng sẽ biết.

Tiêu Nhiên hỏi: "Em không tham gia trận đấu tử tế phải không?"

Tống Ôn Ngôn đã chạy ra khỏi sân thi đấu, điều đó đồng nghĩa với việc cô trực tiếp từ bỏ vòng chung kết. Sự im lặng của cô chính là câu trả lời.

Tiêu Nhiên thở dài một hơi.

Sau một lúc, giọng nói khàn khàn của anh vang lên, trầm thấp: "Điềm Điềm, anh xin lỗi."

Rất nhiều chuyện, rõ ràng không phải lỗi của anh, nhưng anh vẫn phải chịu trách nhiệm xin lỗi. Tống Ôn Ngôn nghe mà mũi cay cay: "Anh không làm gì sai với em cả."

Là thế giới này có lỗi với anh, từ trước đến nay không công bằng với anh.

"Em đang ở đâu?" Tiêu Nhiên hỏi.

Tống Ôn Ngôn nói địa chỉ.

Tiêu Nhiên dịu dàng nói: "Đừng đi đâu cả, anh sẽ tới ngay."

Khi anh đến nơi, cô mặc lễ phục đứng bên lề đường. Cô như vừa xảy ra tranh cãi với ai đó, đôi mắt hơi sưng đỏ, nhìn rất mong manh yếu ớt.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim Tiêu Nhiên như bị bóp nghẹt.

Anh vội vàng xuống xe, chạy đến ôm cô thật chặt vào lòng: "Ai bắt nạt em? Nói anh nghe."

Tống Ôn Ngôn nước mắt lưng tròng: "Trình Nguyễn."

Lại là cô ta!

Ánh mắt Tiêu Nhiên lóe lên sự lạnh lẽo, nhưng giọng anh vẫn dịu dàng như dỗ dành: "Được rồi, anh sẽ giúp em xả giận. Đừng khóc nữa, ngoan nào."

Tống Ôn Ngôn ôm anh, rõ ràng là anh cần được an ủi hơn, nhưng lại là người đang dỗ dành cô.

"Tiêu Nhiên, về nhà với em đi."

"Chỉ cần em không khóc, cái gì anh cũng đồng ý."

Tống Ôn Ngôn ngoan ngoãn lau nước mắt, nghẹn ngào: "Vậy bây giờ anh đồng ý chưa ạ?"

Tiêu Nhiên gật đầu, khẽ hôn lên khóe mắt đầy nước của cô: "Anh không sao, thật mà."

Ngày trước, khi còn nhỏ, từ đỉnh cao rơi xuống đáy vực, quả thật anh từng sống tiêu cực một thời gian. Ánh mắt của người đời khiến anh để tâm, những lời bàn tán xôn xao khiến anh khó chịu, thậm chí khi bước trên đường, anh cảm thấy ánh mắt người khác nhìn mình đầy khinh thường.

Khi đó, anh từng ghét cả thế giới, chán ghét tất cả. Nhưng rồi anh gặp Tống Ôn Ngôn, người như ánh sáng ấm áp soi rọi góc tối trong cuộc đời anh.

Từ đó, Tiêu Nhiên nhận ra rằng, sống không khó như anh nghĩ.

Giờ đây, nhìn cô gái đang khóc vì anh, trái tim Tiêu Nhiên mềm nhũn: "Có em rồi, anh không sợ gì nữa."

Tống Ôn Ngôn mạnh mẽ gật đầu, nắm lấy tay anh: "Tiêu Nhiên, mình về nhà thôi."

Cô nói nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng nhìn anh.

Tiêu Nhiên cúi đầu mỉm cười.

Bất giác, sống mũi anh cay cay.

Anh ngẩng đầu lên: "Được, về nhà."

@ a i k h i e t

Như họ đoán, vợ chồng Tống Tại Giang đã đợi ở nhà.

Sau khi đọc được tin tức, không thể nói mình không bị sốc.

Giả Nhu Quân suy nghĩ về những gì đã xảy ra, liên kết với thái độ của Tống Ôn Ngôn đối với Tiêu Nhiên, cuối cùng cũng tìm được lời giải thích.

Bà hiểu con gái mình, biết cô không dễ dàng thích ai.

Nhưng cảm giác của Tống Ôn Ngôn dành cho Tiêu Nhiên lại đến quá nhanh, quá mãnh liệt. Giả Nhu Quân chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

Không ngờ, Tiêu Nhiên chính là Tạ Hoán năm xưa...

Hai vợ chồng Tống Tại Giang nhìn thấy hai người họ cùng trở về, nhất thời không biết nên nói gì trước.

Bốn người ngồi cùng nhau, không ai mở lời.

Một lúc lâu sau, Tiêu Nhiên đứng dậy, cúi đầu thật sâu: "Chú Tống, dì Tống, đã lâu không gặp."

Tống Tại Giang thở dài, mắt Giả Nhu Quân đã đỏ hoe. Bà đứng lên, nhẹ nhàng đỡ lấy Tiêu Nhiên, khẽ vỗ vào cánh tay anh, giọng nói đầy dịu dàng: "Đứa trẻ ngoan, về được là tốt rồi."

Chỉ một câu nói.

Mắt Tiêu Nhiên cũng đỏ lên.

Tống Tại Giang nhẹ nhàng bảo: "Ngồi xuống đi."

Tiêu Nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tống Ôn Ngôn lặng lẽ dịch lại gần anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Tiêu Nhiên cảm nhận được, lòng anh ấm áp, cũng khẽ siết chặt tay cô.

Giả Nhu Quân lấy khăn lau đi nước mắt, Tống Tại Giang thở dài: "Nhiều năm như vậy... tại sao không quay về?"

Khi biết Tiêu Nhiên chính là Tạ Hoán, mọi thành kiến trong lòng Tống Tại Giang hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự thương xót.

Tiêu Nhiên cười nhẹ, đáp: "Không có mặt mũi để đối diện với mọi người."

"Tầm bậy!" Tống Tại Giang cố tỏ vẻ nghiêm nghị: "Người trong nhà thì đừng nói những lời như vậy!"

"Đúng vậy."

Giả Nhu Quân dịu dàng hỏi: "Nhiều năm như vậy, con sống thế nào?"

"Con sống rất tốt ạ."

Vì đã lâu không gặp, hai vị trưởng bối có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh. Tiêu Nhiên bèn ở lại nhà họ Tống dùng bữa tối.

Những chuyện rắc rối năm xưa, từ lúc Tiêu Nhiên biến mất, nhà họ Tống gần như đã giúp anh xử lý xong xuôi.

Hiện tại, Tiêu Nhiên chỉ cần dẫn dắt dư luận một cách tốt nhất.

Nhưng điều Tiêu Nhiên quan tâm không phải dư luận, mà là cuộc thi của Tống Ôn Ngôn. Cô đã chuẩn bị rất lâu, giờ đây lại vì anh mà bỏ lỡ khiến anh vô cùng áy náy.

Về điều này, Tống Ôn Ngôn lại tỏ ra rất nhẹ nhàng: "Cuộc thi không chỉ có một lần, nhưng Tiêu Nhiên thì chỉ có một."

Khi cô nói câu này, Tiêu Nhiên im lặng nhìn cô.

"Sao vậy ạ?" Tống Ôn Ngôn bị ánh mắt anh làm cho hơi ngại ngùng.

"Qua đây, để anh ôm em."

Tống Ôn Ngôn cười, ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh.

Tiêu Nhiên khẽ nói: "Em tốt như vậy, anh chỉ muốn cưới em ngay bây giờ."

Tống Ôn Ngôn bật cười, vùi mặt vào ngực anh: "Giờ ba mẹ em đã biết thân phận thật của anh, hôn ước của chúng ta vẫn còn hiệu lực. Đợi... đợi..."

Tiêu Nhiên dịu dàng xoa nhẹ mái tóc cô, cười thấp giọng hỏi: "Đợi gì cơ?"

"Đợi em tốt nghiệp, em sẽ gả cho anh."

Tim Tiêu Nhiên bỗng chốc bình yên lạ thường, anh ôm cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Được, đợi em lớn rồi gả cho anh."

Giống như lời hứa mà họ từng ước định với nhau.

Tối nay, cảm xúc của Tống Ôn Ngôn hơi bất ổn, khó mà chợp mắt. Tiêu Nhiên không rời đi, luôn ở bên cạnh cô.

Anh dỗ từng câu một: "Điềm Điềm vẫn chưa ngủ sao?"

Cô mệt mỏi, nằm trong lòng anh, bàn tay nhỏ bám lấy áo anh: "Em sợ khi tỉnh dậy sẽ không thấy anh nữa."

Giống như hồi nhỏ, nếu phải trải qua lần nữa, Tống Ôn Ngôn không biết mình có chịu nổi hay không.

Tiêu Nhiên nắm lấy nắm tay nhỏ của cô: "Sẽ không đâu, lần này sẽ không vậy nữa."

Anh cúi xuống thì thầm bên tai cô: "Anh không nỡ rời xa bảo bối của mình, ngoan nào, ngủ đi. Khi em tỉnh dậy, anh vẫn sẽ ở đây, được không em?"

"Anh nói đấy nhé."

"Ừ, anh nói đấy."

Tống Ôn Ngôn nửa tin nửa ngờ nhắm mắt lại, thỉnh thoảng vẫn thì thầm tên anh trong cơn buồn ngủ.

Tiêu Nhiên dịu dàng đáp lại từng lần: "Anh ở đây, anh ở đây mà."

Cứ thế nhiều lần, Tống Ôn Ngôn cuối cùng cũng yên tâm.

Nhưng ngay cả khi ngủ, nắm tay nhỏ bám chặt áo anh vẫn không hề nới lỏng. Tiêu Nhiên gần như không dám động đậy, kiên nhẫn ngồi bên cô.

@ a i k h i e t

Trên mạng, dư luận vẫn không ngừng leo thang.

Như thể có một bàn tay vô hình đang điều khiển, tìm mọi cách bôi nhọ Tiêu Nhiên.

Cư dân mạng chia thành hai luồng ý kiến trái ngược, cực kỳ gay gắt.

Nhưng sáng hôm sau, Tống Ôn Ngôn với tư cách bạn gái chính thức của Tiêu Nhiên đã đăng một dòng trạng thái trên Weibo.

Tống Ôn Ngôn: [ Anh ấy là Tạ Hoán, cũng là Tiêu Nhiên. Anh ấy chưa từng làm gì sai, chưa bao giờ có lỗi với ai. Nếu nói anh ấy có lỗi, thì có lẽ chỉ vì yêu tôi, nỗ lực để đến gần tôi mà bị người ta đào bới vết thương cũ. Không sao cả, mọi người có thể không yêu anh ấy, nhưng tôi sẽ yêu anh ấy. ]

Giống như bao lần Tiêu Nhiên bảo vệ cô.

Lần này, Tống Ôn Ngôn cố gắng bảo vệ anh.

Đăng xong, cô rời khỏi mạng xã hội và đến trường, không bận tâm tới các bình luận trên mạng.

Rất nhanh, Tô Miên chia sẻ và bình luận: [ Quá khứ không phải thước đo của một con người. Chúng ta nên sống cho hiện tại và tương lai. Là người chứng kiến đôi thanh mai trúc mã này hơn mười năm, tôi ủng hộ bạn thân, ủng hộ Tổng giám đốc Tiêu. Cố lên! ]

Kim Hằng cũng chia sẻ: [Người đàn ông mà bạn Tống nhìn trúng, tôi tin vào nhân cách của anh ấy!]

Ngay cả Lăng Việt và Kiều Ngọc Đàn cũng bấm thích bài viết của Tống Ôn Ngôn.

Bài đăng của cô nhanh chóng leo lên bảng xếp hạng thịnh hành.

Người ta bắt đầu đào sâu vào mối quan hệ giữa Tống Ôn Ngôn và Tiêu Nhiên.

Dần dần, luồng dư luận chỉ trích Tiêu Nhiên biến thành một đội quân hâm mộ cặp đôi.

Cư dân mạng 1: [ Thật lòng mà nói, tôi không rõ xuất thân và nhân phẩm của Tiêu Nhiên, nhưng anh ấy thực sự quá cưng chiều cô Tống! ]

Cư dân mạng 2: [ Nghe nói anh ấy vì cô ấy mà gây dựng sự nghiệp từ con số không! Thật sự quá truyền cảm hứng! ]

Cư dân mạng 3: [ Cặp đôi thiếu gia sa cơ và thiên kim bạch phú mỹ, tôi ship chết mất!! ]

Cư dân mạng 4: [ Là nhân viên công ty Minh Khởi, tôi xin tiết lộ, văn phòng Tổng giám đốc là nơi phụ nữ không thể bước vào. Vậy mà có một lần, thư ký đưa ai đó vào, rồi chính Tổng giám đốc Tiêu tiễn về. Sau mới biết đó là cô Tống! ]

Cư dân mạng 5: [ Nói thế vẫn chưa đủ, để bạn cùng trường của cô Tống kể cho mà nghe. Các bạn từng thấy người yêu dạng cún trung thành ngày nào cũng đón bạn gái trước cổng trường, bất kể mưa nắng chưa? Tổng giám đốc Tiêu đấy! ]

Vì chuyện này, phòng truyền thông của công ty Tiêu Nhiên chưa kịp đưa ra thông báo thì hướng dư luận đã hoàn toàn thay đổi.

Nhiều người chỉ biết ngẩn ngơ.

Tiêu Nhiên cũng chia sẻ bài viết của Tống Ôn Ngôn: [ Đêm qua không chịu ngủ, sáng nay lại dậy sớm đăng bài tỏ tình? ]

Cư dân mạng lập tức nổ tung, tiếng "a a a" tràn ngập phần bình luận.

Tuy nhiên, vì anh là nửa người nổi tiếng, tài khoản chính thức của Minh Khởi vẫn nhanh chóng ra thông báo chính thức.

Thông báo giải thích rõ ràng về quá khứ của Tiêu Nhiên:

1 Đúng, anh là Tạ Hoán, và đúng là từng phá sản.

2 Cha anh tự sát, mẹ anh từng gây án mạng, nhưng đó đều là chuyện đã qua. Người gây án đã chịu trách nhiệm pháp luật, nạn nhân cũng đã được bồi thường.

3 Chia tay quá khứ, hiện tại anh là Tiêu Nhiên.

Bản thông báo đầy đủ thiện chí, đối mặt trực tiếp với những mối quan tâm của công chúng.

Mọi người cũng không còn khăng khăng chỉ trích nữa, vì thực tế, đây không phải lỗi của Tiêu Nhiên. Ngược lại, anh là nạn nhân trong câu chuyện này.

Hơn nữa, hình tượng hiện tại của anh rất tích cực.

Ai mà không thích những câu chuyện vượt khó trở thành huyền thoại cơ chứ?

Việc dư luận đảo chiều khiến Ngô Thiên và Trình Nguyễn hoàn toàn không lường trước được.

Trong khi đó, ở trường, Tống Ôn Ngôn bị giáo sư Tôn gọi vào văn phòng.

Đây là lần đầu tiên giáo sư nghiêm túc với cô như vậy: "Cô nghĩ, em nên cho cô một lời giải thích."

Tống Ôn Ngôn cúi người xin lỗi: "Em xin lỗi, giáo sư."

"Lý do?"

Tống Ôn Ngôn đáp: "Có một người cần em. Bất kể thế nào, em cũng phải đến bên người ấy. Một năm trước, em nghĩ mình trở về là vì cuộc thi. Nhưng đến khi cuộc thi diễn ra, em nhận ra không có điều gì quan trọng hơn người ấy. Nếu bắt buộc phải lựa chọn, em sẽ không ngần ngại chọn anh ấy."

"Người đó là ai?"

Tống Ôn Ngôn mỉm cười: "Không phải giáo sư đã biết rất rõ sao ạ?"

Giáo sư Tôn lắc đầu bất lực: "Đúng vậy, cô biết người đó là Tiêu Nhiên. Nhưng Tống Ôn Ngôn, em có biết mọi người đã đặt kỳ vọng vào em nhiều thế nào không? Em có biết em làm như vậy là thiếu tôn trọng sân khấu, khán giả và cả các thầy cô không?"

Tống Ôn Ngôn chân thành gật đầu: "Đúng, em đã làm mọi người thất vọng, đây là lỗi của em, em không có lời nào để biện minh. Nhưng thưa giáo sư, em chỉ có một trái tim, không thể chịu trách nhiệm với tất cả mọi người."

Cô cúi đầu lần nữa: "Em sẽ chuẩn bị lại và tham gia cuộc thi lần sau để bù đắp sai lầm lần này ạ."

Giáo sư Tôn chỉ muốn khuyên cô chuẩn bị cho cuộc thi năm sau, khi nghe cô chủ động nhắc đến, bà cũng thở phào một hơi, "Lần sau đừng hành động bốc đồng như vậy nữa, về đi."

Nhưng Tống Ôn Ngôn vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Giáo sư Tôn hơi bất ngờ, "Có chuyện gì sao?"

"Giáo sư, em muốn hỏi cô một chuyện."

"Là chuyện gì?"

Tống Ôn Ngôn nhìn thẳng vào mắt bà, "Cô và Thượng Quan Lâm rất thân thiết, đúng không ạ?"

Giáo sư Tôn khựng lại, "Là quen biết, lần trước tôi có việc nên nhờ cậu ta làm giảng viên dạy thay."

Tống Ôn Ngôn ngồi xuống đối diện, thái độ của cô khiến giáo sư Tôn có dự cảm không lành.

Chưa kịp phản ứng, cô đã cười nói, "Giáo sư, cô là người em rất tôn trọng, em coi cô như trưởng bối, luôn kính trọng và yêu mến cô. Cô có cảm thấy mối quan hệ cô trò của chúng ta rất thân thiết không ạ?"

Giáo sư Tôn bị những lời này làm bối rối, đồng thời cũng thấy trong đó ẩn chứa điều gì đó. Bà mỉm cười, che giấu cảm giác bất an, "Đương nhiên, cô cũng luôn xem em như con gái."

"Vậy thì em xin phép nói thẳng." Tống Ôn Ngôn cũng nở nụ cười.

"Ừm, em nói đi."

"Tại sao Thượng Quan Lâm lại đột nhiên tiếp cận em ạ?"

Nụ cười trên mặt giáo sư Tôn cứng lại, "Điều đó cô không rõ, em xuất sắc như vậy, có lẽ thế nên cậu ta thích em."

Tống Ôn Ngôn chậm rãi hỏi, "Người anh ta thích... thật sự là em sao ạ?"

Sự nhạy bén trong ánh mắt cô khiến giáo sư Tôn hơi bối rối. Thời gian tiếp xúc lâu dài giúp Tống Ôn Ngôn nhận ra ánh mắt kỳ lạ của giáo sư mỗi khi nhìn mình. Cô bắt đầu nghi ngờ về mối liên hệ giữa giáo sư và Thượng Quan Lâm.

Câu hỏi đầy ẩn ý của cô làm giáo sư Tôn thoáng hoảng hốt. Bà cúi đầu, cười gượng, "Chuyện đó cô không rõ, em nên hỏi trực tiếp ngài Thượng Quan."

Tống Ôn Ngôn yên lặng nhìn người giáo sư mình đã gắn bó hơn một năm, ánh mắt cô thoáng chút thất vọng, "Em cứ nghĩ cô luôn đứng về phía em..."

Cô đứng dậy.

Phía sau, giáo sư Tôn đột nhiên lên tiếng, "Đợi đã..."

Có lẽ vì chút thương cảm dành cho cô học trò này, hoặc cũng có thể vì không muốn thấy cô phải chịu đựng những hành động điên rồ của Thượng Quan Lâm, giáo sư Tôn cuối cùng cũng mềm lòng.

Tống Ôn Ngôn quay lại, kiên nhẫn chờ đợi.

Một lát sau, giáo sư Tôn hít sâu, chậm rãi nói, "Em ấy tên là Sở Ly, là học trò của cô. Em ấy giống em, đều là những thiên tài hiếm có trong số các sinh viên của cô. Thượng Quan Lâm gặp em ấy trong một buổi biểu diễn piano, từ lần đầu tiên đã mê đắm em ấy. Cậu ta dùng mọi cách để có được em ấy, nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài lâu. Sở Ly không phải kiểu người cam chịu bị giam cầm, em ấy chọn cách tự tử. Từ đó, Thượng Quan Lâm hoàn toàn thay đổi. Cậu ta bắt đầu mê mẩn những cô gái biết chơi piano, thường xuyên tìm đến cô, ép cô tìm người phù hợp cho cậu ta. Vì quyền thế của cậu ta, cô buộc phải làm những điều mình không muốn. Cho đến khi cậu ta gặp em."

Tống Ôn Ngôn đã đoán được phần nào. Khi nghe sự thật, cô không tỏ ra bất ngờ, chỉ nhẹ nhàng đáp, "Vậy nên, em trở thành con mồi mới nhất của anh ta."

"Đúng vậy. Cô có thể chắc chắn, em là người duy nhất khiến cậu ta hài lòng như vậy, thậm chí còn hơn cả Sở Ly. Chính điều đó khiến cậu ta không chịu buông tay em."

Tống Ôn Ngôn khẽ cười, "Vậy ra, trong mắt Thượng Quan Lâm, em chỉ là người thay thế cô ấy?"

Giáo sư Tôn lúng túng gật đầu, nhìn cô đầy áy náy. Nhưng Tống Ôn Ngôn vẫn bình tĩnh, như đang nghĩ ngợi điều gì đó.

Giáo sư Tôn áy náy nói, "Em Tống, rất xin lỗi. Cô không muốn chuyện này lại xảy ra với em. Sở Ly là một cô gái tốt, nhưng em ấy đã chọn cách giải quyết yếu đuối nhất. Em không giống cô ấy, đúng không?"

"Đương nhiên ạ." Tống Ôn Ngôn mỉm cười, giọng nói mềm mại nhưng dứt khoát, "Em là chính mình, không phải thế thân của bất kỳ ai."

Giáo sư Tôn gật đầu, "Em còn có cha mẹ, còn có Tiêu Nhiên, họ sẽ bảo vệ em."

Tống Ôn Ngôn lắc đầu, "Giáo sư sai rồi. Kể cả không có họ, em cũng tự biết cách bảo vệ mình."

Vốn dĩ, cô không phải người dễ dàng cam chịu.

Tất cả mọi người đều đã đánh giá sai cô.

Giáo sư Tôn gật đầu, "Vậy thì cô yên tâm rồi. Thời gian tới, cô sẽ đi nước ngoài biểu diễn. Nếu em muốn tham gia cuộc thi lần nữa, cứ liên hệ cô."

"Chúc giáo sư thượng lộ bình an. Em sẽ liên lạc với cô."

Tống Ôn Ngôn cúi chào lần nữa.

@ a i k h i e t

Tại Tú Thành, biệt thự nhà họ Giả.

Hôm nay, nhà họ Giả tiếp đón một vị khách đặc biệt.

Người đàn ông dung mạo đường hoàng, khí chất như gió xuân, không hề thua kém bất kỳ thiếu gia nào trong nhà họ Giả.

Ông cụ và bà cụ nhà họ Giả đích thân ra tiếp.

Thượng Quan Lâm đã xây dựng sự nghiệp khắp nơi tại Tú Thành, thường xuyên đến thăm nhà họ Giả. Đặc biệt, dạo gần đây, số lần ghé thăm còn tăng lên đáng kể. Hai cụ rất quý mến anh ta.

Thấy hắn đến, ông cụ cười nói với vợ, "Bà nhìn xem, lại là cháu Thượng Quan đến thăm chúng ta."

Bà cụ cũng vui vẻ đồng tình. Thượng Quan Lâm bước tới đỡ ông cụ ngồi xuống, "Dạo này cháu có việc đến Tú Thành, tiện ghé thăm hai cụ."

Bà cụ mỉm cười, "Thật quý hóa quá, cháu vẫn nhớ đến chúng tôi. Dạo này cháu sống sao rồi?"

"Cháu rất ổn. Còn sức khoẻ của hai cụ thế nào ạ?"

Ông cụ cười lớn, "Chúng tôi đều khoẻ, cháu đừng khách sáo, ngồi xuống đi."

Thượng Quan Lâm mỉm cười ngồi xuống.

Ông cụ và bà cụ nhà họ Giả đều không phải người dễ bị lừa. Dẫu không rõ lý do Thượng Quan Lâm thường xuyên lui tới, họ chắc chắn không nghĩ hắn chỉ đơn thuần đến thăm nom.

Ông cụ cả đời thẳng thắn, liền hỏi, "Cháu Thượng Quan à, có phải có chuyện cần nhờ vả chúng tôi không?"

Thượng Quan Lâm cười nhã nhặn, "Cụ thật là tinh tường."

Ông cụ và bà cụ nhà họ Giả nhìn nhau, rồi hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"

"Là chuyện liên quan đến cháu gái của hai cụ, cô Tống."

Đây chính là bảo bối của gia đình, bà cụ nhìn thấy dáng vẻ của Thượng Quan Lâm, đoán gần đúng hết mọi chuyện. Dù bà có ấn tượng tốt với hắn, nhưng về chuyện riêng tư của Tống Ôn Ngôn, hai cụ vẫn không muốn can thiệp quá sâu, vì thế cố tình giả vờ không hiểu, "Ngôn Ngôn? Nó có chuyện gì sao?"

Thượng Quan Lâm quan sát phản ứng của hai người, cười nói: "Thượng Quan Lâm đã thích cô Tống từ lâu. Không lâu nữa sẽ có hội nghị thương mại của gia đình em ấy, hai cụ cũng sẽ tham dự, Thượng Quan Lâm cháu không ngại đến trước mặt hai cụ để cầu xin, mong cụ giúp cháu nói vài lời tốt."

Lời nói này thật sự có vẻ chân thành hơn rất nhiều.

Ông cụ và bà cụ nhà họ Giả gật đầu kín đáo.

Nhưng ai ngờ, Thượng Quan Lâm lại chuyển hướng: "Lẽ ra cháu không nên quấy rầy hai cụ, nhưng có sự xuất hiện của Tạ Hoán, cháu thật sự thiếu tự tin."

Tạ Hoán?

Hai cụ ngẩn người.

Họ đương nhiên biết Tạ Hoán là ai.

Ông cụ liên tục hỏi: "Tạ Hoán còn sống sao?"

Thượng Quan Lâm có vẻ ngạc nhiên vì họ không biết: "Đúng vậy, cô Tống đã biết lâu rồi, không phải đã nói với hai cụ sao ạ?"

Dĩ nhiên là không nhắc đến chuyện này, hai cụ chau mày.

Thượng Quan Lâm khẽ nói: "Tiêu Nhiên giấu giếm thân phận để tiếp cận cô Tống, em ấy quá ngây thơ, cháu thật sự sợ em ấy sẽ bị tổn thương."

Về Tiêu Nhiên, những gia đình có bề dày thực lực thực sự không mấy xem trọng, huống chi là một gia đình quyền quý như nhà họ Giả.

Gia đình họ Giả chỉ có một cháu gái duy nhất, làm sao có thể để cô gả cho một người như Tiêu Nhiên?

Cũng vì hiểu rõ mối quan hệ lợi ích trong các gia đình quyền quý nên Thượng Quan Lâm không chọn tìm gặp Tống Tại Giang và Giả Như Quân, mà lại tìm đến ông cụ và bà cụ nhà họ Giả.

Quả nhiên, ông cụ nghiêm túc nói: "Cảm ơn ngài Thượng Quan đã nhắc nhở, xem ra chúng tôi cần phải đến Tuyên Thành một chuyến."

Bà cụ gật đầu tán thành.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.