(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai ngày tiếp theo, Tống Ôn Ngôn bận rộn chuẩn bị cho vòng bán kết.
Trong khi đó, Tiêu Nhiên đã sắp xếp một cuộc gặp với Thượng Quan Lâm.
Từ lần cuối hai người gặp nhau đã một thời gian, nhưng chuyện Thượng Quan Lâm bỏ thuốc vào đồ của Tống Ôn Ngôn, Tiêu Nhiên vẫn nhớ rõ.
Hai người hẹn gặp tại một nhà hàng gần Học viện Nghệ thuật Tuyên Thành. Xử lý xong chuyện này, Tiêu Nhiên còn phải đi đón Tống Ôn Ngôn.
Thượng Quan Lâm đến đúng giờ.
Bàn gần cửa sổ, hai người đàn ông ngồi đối diện, ánh mắt giao nhau.
Tiêu Nhiên ngước lên, đôi mắt đen láy trầm tĩnh quan sát đối phương, không chút vội vàng.
Thượng Quan Lâm mỉm cười nhàn nhã: "Tổng giám đốc Tiêu tìm tôi có việc gì?"
Tiêu Nhiên nhướng mày nhẹ nhàng: "Món tráng miệng ở đây khá ngon, bạn gái tôi rất thích. Hôm nay nhớ ra anh Thượng Quan, muốn mời anh thử xem."
Anh lười biếng nâng cánh tay, khẽ vẫy ngón tay ra hiệu.
Nhân viên phục vụ bước tới, cúi đầu cung kính: "Quý khách cần tôi hỗ trợ gì ạ?"
"Cho tôi một phần món tráng miệng nổi tiếng nhất ở đây."
"Vâng, xin hai vị chờ một lát."
Thượng Quan Lâm nở nụ cười tao nhã: "Nếu cô Tống thích, tôi cũng muốn thử."
Lời thách thức trắng trợn này chỉ khiến Tiêu Nhiên nhếch môi cười nhạt: "Anh sẽ thích thôi."
Chẳng bao lâu, phần tráng miệng được mang ra, bài trí tinh tế, đẹp mắt.
Tiêu Nhiên liếc mắt chỉ về phía chiếc bánh trước mặt Thượng Quan Lâm: "Anh Thượng Quan, không thử một chút sao?"
Thượng Quan Lâm không rõ ý đồ của Tiêu Nhiên, nhưng cũng không thể tỏ ra yếu thế trước sự khiêu khích của anh.
Hắn chậm rãi cầm thìa, nếm một miếng.
Hương vị có chút... kỳ lạ?
Lông mày Thượng Quan Lâm khẽ nhíu lại.
Tiêu Nhiên cười nhạt: "Thấy thế nào?"
Thượng Quan Lâm đặt thìa xuống: "Tổng giám đốc Tiêu muốn nói gì thì cứ nói thẳng."
Ngón tay Tiêu Nhiên gõ nhịp trên mặt bàn, ánh mắt vẫn đặt trên đĩa tráng miệng trước mặt đối phương. Giọng anh trầm xuống, sắc lạnh: "Cũng không có gì. Chỉ muốn xem cảm giác của anh Thượng Quan khi ăn tro cốt của người phụ nữ mình yêu thế nào."
Lời vừa dứt, nụ cười ác ý hiện rõ trên môi anh.
Thượng Quan Lâm sững người, sắc mặt cứng đờ.
Nhận ra mình vừa ăn thứ gì, ánh mắt hắn phức tạp nhìn chằm chằm đĩa bánh trước mặt. Khi ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn vẻ ung dung, mà thay vào đó là sự lạnh lẽo u ám, gắt gao nhìn Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên vẫn ung dung, cười nhạt nhìn hắn: "Anh Thượng Quan, hương vị thế nào?"
"Tiêu Nhiên!" Thượng Quan Lâm nghiến răng kèn kẹt.
"Nghe cho rõ đây." Tiêu Nhiên ngưng cười, ánh mắt trở nên nguy hiểm, trầm giọng: "Tống Ôn Ngôn là người phụ nữ của tôi. Tốt nhất anh nên tránh xa cô ấy ra."
"Nếu tôi không tránh thì sao?"
Tiêu Nhiên bật cười lạnh lùng: "Vậy thì thử xem."
Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống đối thủ, ánh mắt đầy khinh miệt: "Tôi đã nói rồi, nếu anh dám động đến cô ấy, tôi sẽ khiến người phụ nữ của anh hóa thành tro bụi. Bây giờ đoán xem, phần tro cốt đó đang ở đâu?"
Anh khoác áo ngoài lên vai, bước ngang qua, giọng lạnh như băng vang lên: "Ngoài phần anh vừa ăn, phần còn lại đã bị tôi ném xuống biển."
Cả nhà hàng chìm vào im lặng như tờ.
Tiêu Nhiên thoáng quay đầu, liếc nhìn sắc mặt âm trầm quái dị của Thượng Quan Lâm, khẽ chậc lưỡi rồi dứt khoát rời đi.
Thượng Quan Lâm ngồi lại rất lâu trong nhà hàng.
Trợ lý chưa từng thấy sắc mặt hắn khó coi đến thế, định mở lời an ủi nhưng đã nghe Thượng Quan Lâm nói: "Chuẩn bị sính lễ."
Trợ lý ngơ ngác: "... Ngài định làm gì ạ?"
Thượng Quan Lâm thản nhiên: "Tôi muốn cưới Tống Ôn Ngôn."
"Nhưng cả giới đều biết cô Tống là bạn gái của Tổng giám đốc Tiêu. Ngài cầu hôn, nhà họ Tống cũng chưa chắc đồng ý..."
Ánh mắt sắc như dao của Thượng Quan Lâm khiến trợ lý lập tức im bặt.
Giọng hắn bình tĩnh đến đáng sợ: "Nhà họ Tống nhất định sẽ đồng ý."
Nếu không đồng ý, hắn sẽ tạo điều kiện để họ phải đồng ý.
@ a i k h i e t
Vòng bán kết, Tống Ôn Ngôn lựa chọn biểu diễn bản Ký Ức của Don Juan.
Tác phẩm được Liszt cải biên từ vở opera Don Giovanni của Mozart. Đây là một kiệt tác trong số những bản chuyển soạn của Liszt, nổi tiếng bởi kỹ thuật khó và khí thế hoành tráng, rất phù hợp với một cuộc thi chuyên nghiệp như thế này.
Trước khi lên sân khấu, Tiêu Nhiên xuất hiện ở hậu trường.
Cô đang cúi đầu đeo dây chuyền, bất ngờ có ai đó đưa tay giúp cô. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy khuôn mặt anh.
"Sao anh lại tới đây?"
Tiêu Nhiên giúp cô đeo xong dây chuyền, cúi đầu hôn lên bờ vai trắng ngần: "Đến để ở bên em."
"Anh có tính là lạm dụng quyền lực không đây?"
Gần đây Tống Ôn Ngôn mới biết rằng, Tiêu Nhiên chính là nhà đầu tư lớn nhất của cuộc thi lần này.
Tiêu Nhiên kéo cô vào lòng: "Em nói thế nào thì là thế đó."
Anh cúi xuống định hôn cô, nhưng Tống Ôn Ngôn vội đưa tay che miệng anh: "Em vừa trang điểm xong đấy."
"Vậy em hôn anh đi." Tiêu Nhiên kéo nhẹ cổ áo sơ mi trắng, cười: "Hôn lên đây, để lại dấu ấn đi."
"Anh muốn thật sao?"
"Muốn."
Tống Ôn Ngôn bất lực, ngẩng đầu lên, nhưng ngay lập tức bị Tiêu Nhiên hôn lên môi.
Mềm mại, lại còn có hương vị ngọt ngào.
Trong mắt Tiêu Nhiên ánh lên sự vui vẻ, Tống Ôn Ngôn lại không dám vùng vẫy, sợ làm hỏng lớp trang điểm, chỉ biết dùng ánh mắt giận dữ nhìn anh.
Người đàn ông nhẹ nhàng xoa tóc cô, sau một lúc mới buông ra.
Anh dùng ngón tay lau đi chút son môi còn vương trên môi cô, lấy một ít ra, rồi nâng mày, liếm nhẹ lên đầu ngón tay.
Tống Ôn Ngôn bị anh nhìn chằm chằm, mặt đỏ bừng, tức giận đấm anh vài cái. Tiêu Nhiên cười nhận lấy những cú đấm, mặt đầy vẻ đùa cợt: "Điềm Điềm à, em đang làm nũng hay đang đánh người vậy, sao mà đáng yêu thế?"
Tống Ôn Ngôn liếc anh một cái.
Anh chỉ cười rồi ôm cô vào lòng, hôn một lúc lâu nữa.
Trước khi lên sân khấu, Tống Ôn Ngôn sửa lại lớp son môi.
Tiêu Nhiên nhìn đôi môi đỏ tươi của cô, ánh mắt đột nhiên sâu thẳm, cứ như thể anh muốn làm thêm điều gì đó không tốt vậy.
Tống Ôn Ngôn nhìn thấu anh, bĩu môi nói: "Đừng có mơ."
Tiêu Nhiên cười nhẹ, nắm tay cô lên như một quý ông, mời cô đứng dậy: "Đi thôi, anh đưa em lên sân khấu."
Tống Ôn Ngôn nâng váy, tay được Tiêu Nhiên nắm chắc, không quá chặt cũng không quá lỏng.
MC gọi tên cô.
Tiêu Nhiên quay sang nhìn cô gái bên cạnh.
Cô hơi ưỡn ngực, cằm ngẩng cao như một con thiên nga kiêu hãnh, bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay vang dội, trên mặt là nụ cười dịu dàng nhưng đầy tự tin.
Cô hoàn toàn khác biệt so với lúc còn e thẹn trong lòng anh.
Sự tỏa sáng của cô khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tống Ôn Ngôn đứng bên cạnh cây đàn piano, mỉm cười chào khán giả từ ba phía.
Khác với sự e dè ở vòng sơ loại, lần này cô mang theo vẻ sắc bén. Khi tiếng đàn vang lên, các giám khảo đang cúi đầu chấm điểm đều ngẩng đầu lên.
Tiêu Nhiên đứng trong góc hậu trường, mắt không rời cô gái trên sân khấu.
Tim anh đập nhanh.
Cảm giác thật hỗn loạn.
Cô đang không chỉ gảy đang những phím đàn, mà còn kéo căng những sợi dây trong trái tim anh.
@ a i k h i e t
Khi phần biểu diễn của Tống Ôn Ngôn kết thúc, Tiêu Nhiên cũng đứng dậy vỗ tay cùng đám đông.
Cô đi về phía anh.
Tiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy thời gian như quay ngược lại, như thể trở về năm đó, cô chạy xuống từ sân khấu, cũng trong tình cảnh như thế này, lao vào vòng tay anh và hỏi: "Em chơi thế nào?"
Anh như mọi khi, cúi đầu hôn cô: "Rất tốt, em chơi rất tốt."
Tống Ôn Ngôn thỏa mãn cười, đôi môi cong lên: "Bây giờ đi đâu ạ?"
"Anh đưa em đi ăn." Tiêu Nhiên khoác áo khoác lên vai cô.
Khi họ vừa rời đi, có hai người bước ra từ hậu trường.
Một người là Ngô Thiên, người kia là Trình Nguyễn.
Ngô Thiên nhìn sang người bên cạnh, mỉm cười: "Thế nào, nhìn Tống Ôn Ngôn sống tốt hơn cô, còn có người đàn ông cô thích bên cạnh, cảm giác thế nào?"
Trình Nguyễn hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Ngô Thiên bước đến chỗ Tống Ôn Ngôn vừa trang điểm, nhặt lấy chiếc lược cô đã dùng, xoay xoay trong tay: "Không cần cô nói, tôi cũng biết cô đang không vui. Nếu không phải tại cô ta, cô cũng sẽ không trở thành như bây giờ, đúng không?"
Trình Nguyễn lạnh lùng cười nhạt: "Đừng tưởng tôi không biết anh đang toan tính gì. Anh muốn lợi dụng sự căm ghét của tôi đối với Tống Ôn Ngôn để đối phó cô ta, đúng không? Anh muốn nuốt trọn nhà họ Tống!"
Ngô Thiên bật cười.
Gã không chỉ muốn nuốt trọn nhà họ Tống, mà còn nhắm đến nhà họ Giả ở Tú Thành.
"Nếu cô đã hiểu rõ rồi thì nên hợp tác với tôi."
"Đương nhiên tôi sẽ hợp tác. Chỉ cần là chuyện khiến Tống Ôn Ngôn đau khổ, tôi đều sẵn lòng làm."
Ngô Thiên tò mò: "Ví dụ như?"
Trình Nguyễn ghé sát lại: "Có lẽ mọi người chưa biết đâu, Tiêu Nhiên không phải chỉ đơn thuần là Tiêu Nhiên... Anh ta còn có một thân phận khác..."
Ngô Thiên nhướng mày, nhìn cô ta: "Nói nghe thử."
@ a i k h i e t
Gần đây, cuộc sống của Kiều Ngọc Đàn không mấy dễ chịu.
Bởi vì bị Thượng Quan Lâm lợi dụng, cô ta đã cố gắng quyến rũ Tiêu Nhiên nhưng thất bại, còn khiến mình dính vào một loạt tin đồn tai tiếng.
Minh Khởi sau đó liên tục gây sức ép khiến cô ta mất nhiều hợp đồng đại diện, các bộ phim truyền hình và điện ảnh cô ta tham gia đều bị rút vốn.
Công ty quản lý đã đưa ra tối hậu thư.
Hoặc cô ta phải được Tiêu Nhiên tha thứ, hoặc phải khiến Tống Ôn Ngôn tha thứ.
Nếu không, có Tiêu Nhiên cản đường, sự nghiệp của cô ta trong làng giải trí chắc chắn sẽ kết thúc.
Kiều Ngọc Đàn biết rõ tình hình nghiêm trọng nên cố ý đứng chờ ở nơi Tống Ôn Ngôn sẽ đi qua sau cuộc thi.
Khi gặp lại Tống Ôn Ngôn, lòng Kiều Ngọc Đàn phức tạp vô cùng.
Từ lúc biết cô là bạn gái Tiêu Nhiên qua chương trình 30 Ngày Nơi Hoang Dã rồi biết đến gia thế của cô, đến giờ lại thấy Tiêu Nhiên bảo vệ cô như che chở báu vật, Kiều Ngọc Đàn không rõ mình đang ghen tị hay ngưỡng mộ.
Cô ta nghĩ, chắc là ghen tị nhiều hơn.
Dù sao, cô ta cũng từng thích Tiêu Nhiên.
Nhưng qua thời gian tiếp cận, cô ta hiểu rõ rằng ngoài Tống Ôn Ngôn, Tiêu Nhiên chưa bao giờ để ý đến bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Anh vừa si tình đến cực đoan, vừa lạnh lùng đến cực điểm.
Tống Ôn Ngôn nhìn thấy cô ta thì hơi bất ngờ: "Cô Kiều có việc gì sao?"
Kiều Ngọc Đàn cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi muốn nói chuyện với cô."
Tiêu Nhiên bảo vệ Tống Ôn Ngôn, giọng lạnh lùng: "Hai người chẳng có gì để nói cả."
Kiều Ngọc Đàn hơi lúng túng, không giữ được vẻ mặt tự nhiên.
Tống Ôn Ngôn lại bảo: "Tiêu Nhiên, anh ra xe đợi em đi. Em cũng muốn nói chuyện với cô Kiều."
Tiêu Nhiên không yên tâm. Tống Ôn Ngôn mỉm cười: "Sẽ không có chuyện gì đâu ạ, đi đi anh."
Khi rời đi, Tiêu Nhiên không quên liếc cảnh cáo Kiều Ngọc Đàn.
Tống Ôn Ngôn nhìn về phía quán cà phê gần đó: "Vào trong ngồi nói chuyện đi."
Kiều Ngọc Đàn lặng lẽ đi theo sau cô.
Tiêu Nhiên lái xe đến, dừng lại bên ngoài quán cà phê. Anh ngồi trong xe, hút thuốc, mắt luôn hướng về phía này.
Kiều Ngọc Đàn cười nhạt: "Tổng giám đốc Tiêu đúng là thương cô thật, cứ như sợ tôi làm gì hại cô vậy."
Tống Ôn Ngôn không muốn vòng vo, trực tiếp nói: "Cô Kiều, tôi biết cô muốn tiếp cận Tiêu Nhiên. Những việc cô từng làm, tôi rất không thích. Hy vọng cô biết điểm dừng."
Kiều Ngọc Đàn sững người.
Cô ta đã nghĩ ra nhiều cách để mở lời, nhưng không ngờ Tống Ôn Ngôn lại thẳng thắn như vậy, chẳng giữ chút thể diện nào.
"Hiện tại, cô Tống khác hẳn với hình ảnh trong chương trình."
Tống Ôn Ngôn không quan tâm đến hàm ý trong câu nói đó, nhẹ nhàng đáp: "Tôi biết cô là người thông minh. Hôm nay cô đến đây chẳng phải là để nhượng bộ sao?"
Kiều Ngọc Đàn cười khẽ: "Cô đúng là tinh ý, cái gì cũng nhìn thấu."
Tống Ôn Ngôn nghiêm giọng: "Tôi hy vọng sau này sẽ không có những tin đồn tương tự. Nếu cô đồng ý, tôi cũng sẽ không làm khó cô."
Kiều Ngọc Đàn rõ ràng đã dao động.
Là một người hoạt động trong làng giải trí, cô ta hiểu tình yêu trong thế giới này là một thứ xa xỉ. Ban đầu cô ta tiếp cận Tiêu Nhiên chỉ để làm đẹp hồ sơ bản thân, nâng cao địa vị, nhưng không ngờ thất bại, còn khiến mình dính vào tai tiếng.
Cô ta không ngu ngốc, biết rằng cứ tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả.
Có thể nói, cô ta và Trình Nguyễn đều bị Thượng Quan Lâm lợi dụng.
Nhưng đến giờ, Thượng Quan Lâm đã chẳng còn nhớ đến cô ta.
Kiều Ngọc Đàn quyết định tự lo liệu.
Cô ta nói: "Tôi sẽ không làm phiền Tổng giám đốc Tiêu nữa. Cô có thể yên tâm."
Tống Ôn Ngôn gật đầu: "Thế thì tốt. Tôi còn hy vọng cô ra một tuyên bố, làm rõ rằng giữa cô và Tiêu Nhiên không hề có quan hệ gì."
Yêu cầu này chẳng khác nào thừa nhận những tin đồn trước đây là do cô ta tự dàn dựng. Sắc mặt Kiều Ngọc Đàn cứng lại, không mấy vui vẻ: "Nhưng nếu làm vậy, tôi còn mặt mũi nào trong làng giải trí nữa?"
Tống Ôn Ngôn mỉm cười: "Cô muốn mất mặt một chút, hay muốn không còn chỗ đứng nữa? Tôi nghĩ cô hiểu rõ cái nào tốt hơn."
Kiều Ngọc Đàn cứng họng, không biết đáp lại thế nào.
Dù có nhiều antifan, nhưng một khi tuyên bố đó được công khai, danh tiếng của cô ta sẽ hoàn toàn mất sạch.
"Cô Tống, có ai từng nói rằng cô và tổng giám đốc Tiêu giống nhau, đều rất nhẫn tâm không?"
Tống Ôn Ngôn cười dịu dàng: "Cảm ơn lời khen."
Kiều Ngọc Đàn: "......"
Đó có phải là lời khen đâu chứ!
Cô ta muốn thương lượng thêm: "Cô Tống, tôi là nghệ sĩ, tôi sống bằng danh tiếng. Tôi..."
Tống Ôn Ngôn khuấy cà phê, lạnh nhạt ngắt lời: "Biết sống bằng danh tiếng thì nên biết trân trọng nó. Làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Chúng ta đều là người trưởng thành, chẳng lẽ cần tôi dạy cô sao?"
Kiều Ngọc Đàn nhìn cô.
Tống Ôn Ngôn vẫn mặc bộ váy dạ hội từ cuộc thi, trang điểm tinh tế, có chút quyến rũ. Cô mỉm cười hờ hững, dáng vẻ vô tâm ấy khác xa hình ảnh thiếu nữ từng biểu diễn trong buổi lễ kỷ niệm một năm trước.
Trưởng thành hơn, xinh đẹp, quyến rũ hơn.
Khí chất cũng thay đổi hoàn toàn.
Kiều Ngọc Đàn biết mình sai, trước khi ra ngoài, quản lý đã căn dặn nhiều lần rằng nhất định phải chiều lòng cô chiêu nhà giàu này.
Cô ta thở dài: "Được, tôi có thể đăng thông báo, nhưng còn việc đại diện thương hiệu và những nhà đầu tư kia thì sao..."
"Điều đó còn phụ thuộc vào sự chân thành của cô Kiều. Nếu cô có thể xử lý tốt hậu quả của chuyện này, Quốc tế Vinh Thành của chúng tôi vẫn còn thiếu một đại diện thương hiệu."
Ánh mắt của Kiều Ngọc Đàn sáng bừng lên.
Quốc tế Vinh Thành sao!
Đại diện thương hiệu của công ty này toàn là những ngôi sao hàng đầu thế giới. Nếu cô ta trở thành đại diện thương hiệu của Quốc tế Vinh Thành, mức thù lao chắc chắn không nhỏ.
"Cô có quyền quyết định sao?"
Tống Ôn Ngôn nói: "Công ty của nhà tôi, tất nhiên tôi có quyền. Nhưng tôi nhắc cô, tốt nhất hãy nghĩ xem làm thế nào để xin lỗi trước đi."
Trước khi rời đi, Tống Ôn Ngôn uống một ngụm cà phê: "Hương vị không tệ, cô Kiều cũng nên thử đi."
Lúc đứng lên, Kiều Ngọc Đàn đột nhiên nói: "Nếu tôi đăng thông báo thì trong mắt Thượng Quan Lâm và Trình Nguyễn, chẳng phải tôi sẽ trở thành người của cô sao? Cô sẽ bảo vệ tôi chứ?"
Tống Ôn Ngôn quay đầu nhìn cô ta một cái: "Thế thì phải xem cô có xứng đáng không."
"Cô Tống đúng là giống một thương nhân thực thụ."
"Đúng vậy, tôi vốn dĩ là thương nhân mà."
Tống Ôn Ngôn rời đi.
Kiều Ngọc Đàn nhìn qua cửa sổ kính, thấy Tiêu Nhiên xuống xe đón cô.
Cô ta cười lạnh, tự chế giễu bản thân vì bị khí chất của một cô gái nhỏ làm cho mất tự chủ.
Cốc cà phê trên bàn vẫn còn nóng, cô ta nhấc lên uống một ngụm, bị bỏng nên bực bội đặt mạnh xuống bàn.
@ a i k h i e t
Trên xe, Tiêu Nhiên hỏi cô: "Đã nói những gì vậy?"
"Bảo cô ta tránh xa anh ra." Tống Ôn Ngôn trả lời nghiêm túc.
Tiêu Nhiên hơi sững lại, dừng xe bên đường.
Tống Ôn Ngôn nhìn anh: "Sao thế ạ?"
Anh vẫy tay: "Lại đây."
Tống Ôn Ngôn ngoan ngoãn ghé sát lại, Tiêu Nhiên nắm cằm cô: "Không tin tưởng anh à?"
"Không phải không tin, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái."
Anh hạ giọng: "Thế thì anh trai đưa em đi hẹn hò, đi không?"
"Tất nhiên là đi ạ."
Tiêu Nhiên mỉm cười, gọi một cuộc điện thoại, có vẻ như bảo trợ lý Lục chuẩn bị gì đó.
Sau đó, anh đưa cô đi ăn, rồi dẫn cô mua một bộ đồ thoải mái để thay. Tống Ôn Ngôn không biết anh định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Trợ lý Lục giao đồ xong, lặng lẽ rời đi.
Dù sao anh ta cũng quen rồi, từ lúc sếp bắt đầu yêu đương, ba ngày không thấy mặt, còn phải chạy việc vặt cho cặp đôi ân ái này.
Tiêu Nhiên lái xe đưa cô đến vùng ngoại ô.
Tống Ôn Ngôn chưa từng đến đây.
Đây là một con đường rợp bóng cây xanh, hai bên đường vắng vẻ là những cây long não cao lớn, rất đẹp.
Tống Ôn Ngôn xuống xe, Tiêu Nhiên lấy đồ từ cốp xe mà trợ lý Lục mang đến: "Qua bên kia ngồi đi em."
"Làm gì thế ạ?"
"Nghe lời, qua đó."
Tống Ôn Ngôn ngồi xuống ghế dài, Tiêu Nhiên quỳ một chân xuống bên chân cô, lấy đồ từ trong hộp ra.
Là một đôi giày trượt đẹp mắt. Tống Ôn Ngôn ngẩn người: "Em không biết chơi cái này."
Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, giúp cô mang giày: "Anh sẽ dạy em."
Giúp cô mang giày xong, anh còn đeo bảo hộ đầu gối cho cô. Tống Ôn Ngôn thắc mắc: "Hoạt động hẹn hò hôm nay là học trượt patin à anh? Sao tụi mình không đến sân trượt?"
"Bé ngốc này." Anh cười: "Đây chẳng phải để làm em vui sao."
Anh lại giúp cô đeo bảo hộ cổ tay và mũ bảo hiểm, nắm tay cô: "Đừng sợ, cứ đứng lên, có anh ở đây."
Tống Ôn Ngôn thở ra một hơi, đứng lên dưới sự giúp đỡ của Tiêu Nhiên.
Cô biết vì sao Tiêu Nhiên đưa cô đi chơi trò này.
Lúc nhỏ, cô từng thấy mấy đứa trẻ khác chơi, cũng muốn chơi, nhưng Tống Tại Giang sợ cô ngã nên không cho cô học.
Rất nhiều thứ, Tống Tại Giang đều lo cô bị thương mà cấm cô động vào.
Nhưng Tiêu Nhiên thì khác, anh xót cô nhưng sẵn sàng cùng cô mạo hiểm, anh có đôi cánh mạnh mẽ để bảo vệ cô.
Người đàn ông đỡ cô đứng vững, ánh mắt nhìn cô đầy nghiêm túc: "Điềm Điềm, điều em muốn làm, anh đều sẽ thực hiện. Anh chỉ hy vọng em vui vẻ, đừng ghen nữa, được không em?"
Tống Ôn Ngôn gật đầu, mỉm cười: "Anh lúc nào cũng tốt với em như vậy."
Tiêu Nhiên bắt đầu giở trò: "Em là trái tim, là thịt trong lòng anh, không tốt với em thì tốt với ai?"
Tống Ôn Ngôn cười ngất, suýt ngã xuống, liền vội vàng ôm lấy eo anh.
Tiêu Nhiên cười dỗ: "Đừng sợ, anh sẽ nắm tay em thử xem."
"Em không sợ."
Tống Ôn Ngôn mạnh dạn bước đi, nhờ có nền tảng múa nên khả năng giữ thăng bằng của cô tốt hơn nhiều người, học cũng không quá khó khăn.
Dĩ nhiên, mỗi lần sắp ngã, cô đều mở to mắt: "Tiêu Nhiên! Tiêu Nhiên!"
Tiêu Nhiên cười lớn: "Anh đây, anh đây."
Trời ạ, đáng yêu chết mất.
Anh không nhìn không đủ.
Sau một lúc chơi cùng cô, Tống Ôn Ngôn miễn cưỡng có thể tự trượt được một đoạn ngắn.
Tiêu Nhiên đứng trước mặt cô, dang rộng vòng tay: "Lại đây, đến chỗ anh."
Tống Ôn Ngôn cố gắng trượt về phía anh, cô lao vào vòng tay anh, cười tít mắt: "Anh xem, em không ngã nhé!"
Tiêu Nhiên suýt tan chảy vì cô, không nhịn được ôm lấy đầu cô qua lớp mũ bảo hiểm, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: "Đáng yêu, muốn hôn."
Tống Ôn Ngôn ngoan ngoãn tựa vào ngực anh.
Lúc về đã là chiều tối, Tiêu Nhiên cõng cô.
Cô chơi mệt rồi, thiếp đi trên lưng anh, mơ màng như nghe thấy anh nói anh yêu cô.
Cô khẽ cười, lẩm bẩm: "Em nghe thấy rồi."
Tiêu Nhiên cười khẽ: "Vậy em nên nói thế nào đây?"
Cô ngoan ngoãn vòng tay qua cổ anh, giọng mềm mại như sắp chìm vào giấc ngủ: "Em cũng yêu anh mà."
Nụ cười trên môi Tiêu Nhiên càng sâu hơn.
Hoàng hôn dịu dàng, ánh tà dương kéo dài bóng dáng của họ.
@ a i k h i e t
Kiều Ngọc Đàn quả nhiên đã đăng thông báo, thừa nhận scandal giữa cô ta và Tiêu Nhiên chỉ là một chiêu trò tự tạo của bản thân. Cư dân mạng không ngừng chỉ trích, ngay cả một số fan trung thành cũng quay lưng.
Tuy nhiên, nhờ thông báo này.
Bộ phim truyền hình từng bị đóng băng của cô ta cuối cùng cũng được phát sóng, khiến cả ê-kíp như trút được gánh nặng.
Dù vậy, mọi chuyện vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống. Kiều Ngọc Đàn không dám vội vàng tìm Tống Ôn Ngôn để đòi quyền đại diện thương hiệu của Quốc tế Vinh Thành, chỉ có thể tạm thời im hơi lặng tiếng.
Sau khi đọc thông báo, Trình Nguyễn nhắn tin cho cô ta, chỉ vỏn vẹn ba chữ: Cô giỏi lắm!
Thù hận giữa họ xem như đã được xác lập hoàn toàn.
Lúc này, Kiều Ngọc Đàn chẳng còn chỗ đứng, trong cơn hoảng loạn, cô ta gọi điện cho Tống Ôn Ngôn.
Tống Ôn Ngôn chỉ lạnh nhạt đáp: "Để mọi người mắng thêm một chút, khi nào mắng đủ, tôi sẽ ra mặt."
Kiều Ngọc Đàn nghẹn lời: "..."
Lúc trước ai nói Tống Ôn Ngôn dễ bắt nạt chứ!?
Đây mà là dễ bắt nạt sao!?
Cô ta còn chưa kịp nói thêm, Tống Ôn Ngôn đã dứt khoát cúp máy.
Đội ngũ quản lý khuyên cô ta tạm thời giữ im lặng, cô ta cũng hiểu rằng lúc này không nên xuất hiện trước công chúng để tránh gây thêm ác cảm, đành đồng ý.
Từ khi Tống Ôn Ngôn vượt qua vòng bán kết đã dồn toàn bộ sức lực để chuẩn bị cho vòng chung kết.
Ngày chung kết, cô không thấy Tiêu Nhiên trong hậu trường, ngược lại lại gặp Trình Nguyễn, người mà cô đã lâu không gặp.
Khi Tống Ôn Ngôn đang kiểm tra trang phục, Trình Nguyễn đứng sau lưng cô. Hai người đối diện nhau qua gương.
Tống Ôn Ngôn bình thản hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
"Tao thấy mọi người xung quanh đều giấu mày, nên tốt bụng đến báo cho mày một chuyện."
"Cô muốn nói gì?"
Trình Nguyễn nhìn đồng hồ: "Chờ chút, sắp đến lượt mày lên sân khấu rồi nhỉ?"
Câu nói vừa dứt, thí sinh trước đó rời sân khấu, MC bước lên chuẩn bị giới thiệu phần tiếp theo.
Trình Nguyễn nói: "Chắc mày chưa kịp xem tin tức nhỉ? Chuyện Tiêu Nhiên chính là Tạ Hoán giờ đang rần rần trên mạng."
Tống Ôn Ngôn lập tức sững sờ.
Nhìn gương mặt cô dần tái nhợt, Trình Nguyễn cười mãn nguyện: "Gia cảnh của anh ta, quá khứ của anh ta, cha mẹ anh ta, tất cả những gì anh ta che giấu giờ đây đều bị phơi bày!"
"Trình Nguyễn!" Tống Ôn Ngôn bật dậy.
Ngoài sân khấu, MC đang giới thiệu: "Tiếp theo, xin mời Tống Ôn Ngôn lên sân khấu biểu diễn."
Trình Nguyễn cười nhạt: "Đến lượt mày rồi. Vậy mày chọn lên sân khấu hay đi tìm Tiêu Nhiên đây?"
Tống Ôn Ngôn không phải người ngu ngốc. Cô lập tức lấy điện thoại kiểm tra tin tức trên mạng.
Quả nhiên, mọi chuyện đã lan truyền khắp nơi.
Từ quá khứ của Tiêu Nhiên, sự phá sản của nhà họ Tạ, việc chú Tạ tự tử đến việc dì Tạ giết người...
Tống Ôn Ngôn đứng sững tại chỗ. Giọng nói của Trình Nguyễn vang lên bên tai: "Đây chỉ là chút lãi nhỏ thôi. Tống Ôn Ngôn, mày cứ đợi đấy!"
Ánh mắt vô hồn của Tống Ôn Ngôn chậm rãi định hình lại, dừng trên gương mặt đắc ý của Trình Nguyễn.
Bỗng dưng, cô nắm tóc Trình Nguyễn, đập mạnh xuống bàn.
Mặt cô trắng bệch, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo đến cực điểm: "Cô là cái thá gì mà dám làm thế với anh ấy!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");