(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Ôn Ngôn quay lại sân khấu.
Cô mặc một bộ váy múa có tay áo dài mỏng màu đỏ ánh nước, mái tóc dài được cài lên cao bằng trâm, eo thon như nhành liễu. Mỗi bước đi, vạt váy khẽ đung đưa tạo nên những gợn sóng nhẹ nhàng.
Cô gái với dáng người mảnh mai, bước đi uyển chuyển, tay áo dài buông lơi trên khuỷu tay, từng bước thong thả tiến đến trung tâm sân khấu.
Tống Ôn Ngôn đứng yên, hơi ngước mắt lên.
Tiếng ồn ào trong nhà thi đấu dần lắng xuống. Giản Ninh nhìn cách ăn mặc của Tống Ôn Ngôn, khẽ trao đổi ánh mắt với Lê Lạc và Ngô Chu.
Xung quanh có tiếng xì xào: "Không phải chứ, cô ta thực sự biết múa sao?"
"Nhìn khí thế này thì có vẻ thật đấy, có khi múa rất tốt cũng nên."
Giản Ninh cười khẩy: "Chỉ là cố ra vẻ thôi. Tôi không tin cô ta múa đẹp hơn Ngô Chu!"
"Đúng vậy, Ngô Chu là tài năng xuất sắc nhất của khoa Vũ đạo năm nay cơ mà."
Trần Khai Khai hừ lạnh: "Tôi thấy chưa chắc. Ít nhất dù bị hãm hại, Ngôn Ngôn vẫn dám đứng trên sân khấu. Đổi lại là người nào đó, có khi đã chạy trốn từ lâu rồi."
"Trần Khai Khai, ý cô là gì, đừng có ám chỉ móc mỉa ở đây!"
Trần Khai Khai lạnh lùng: "Tôi nói thẳng đấy, Giản Ninh. Có gan làm mà không có gan nhận à?"
"Tôi làm gì, cô nói rõ xem nào!"
"Chuyện đăng ký hôm đó, chắc chắn là cô giở trò!"
Giản Ninh cười lạnh: "Trần Khai Khai, ăn nói thì phải có chứng cứ. Không có chứng cứ mà dám vu khống sao?"
Trần Khai Khai không có bằng chứng rõ ràng, nhưng hôm đăng ký giao lưu, hành động của Giản Ninh quá đáng nghi.
Cả hai cãi nhau không dứt, giáo viên hướng dẫn đi tới quát: "Cãi gì mà cãi! Im lặng xem tiết mục đi!"
Tống Ôn Ngôn không hề biết những chuyện này xảy ra.
Cô nhìn về phía hậu trường, ra hiệu mình đã sẵn sàng.
Khi nhạc nền Thủy Nguyệt Lạc Thần vang lên, khí chất của Tống Ôn Ngôn lập tức thay đổi.
Điệu múa Thủy Nguyệt Lạc Thần được lấy cảm hứng từ bài văn bất hủ Lạc Thần Phú của Tào Thực kết hợp với truyền thuyết vùng Trung Nguyên, kể về cuộc tranh giành quyền lực giữa anh em Tào Phi và Tào Thực, cũng như số phận đầy bi kịch của một người phụ nữ Chân Mật xinh đẹp.
Tống Ôn Ngôn không cử động thì thôi, nhưng khi bắt đầu múa, cô như hóa thành một người khác.
Dù không có ánh đèn chiếu rọi, cô vẫn là tâm điểm rực rỡ nhất.
Mỗi lần tay áo dài tung bay đều như được thổi vào một sức sống mãnh liệt.
Nhẹ nhàng như chim hồng hạc, uyển chuyển tựa rồng uốn lượn.
Điệu múa của Tống Ôn Ngôn khiến người xem tin rằng cô chính là Lạc Thần, nhưng lại không bị giới hạn bởi âm nhạc của Lạc Thần Phú.
Cô dùng ngôn ngữ hình thể vô thanh để biểu đạt sự giằng xé trong nội tâm nhân vật, vừa như đang đấu tranh, vừa như phá kén hóa bướm.
Khi nhạc Lạc Thần Phú lên đến cao trào, bước nhảy của cô càng nhanh hơn, lôi cuốn tất cả mọi ánh nhìn.
Tiêu Nhiên đứng ở hàng ghế cuối, ánh mắt sâu thẳm dõi theo cô gái đang múa trên sân khấu, cầm điếu thuốc trong tay quên cả châm lửa.
Anh biết cô biết múa, và múa rất giỏi.
Thực tế, Tống Ôn Ngôn rất có năng khiếu nghệ thuật. Cô thông minh, học bất cứ thứ gì cũng nhanh hơn người khác.
Dù cô rất ít khi múa nhưng Tiêu Nhiên vẫn nhớ như in lần đó, khi còn nhỏ, cô học múa cổ truyền theo giáo viên dạy kinh kịch.
Cô bé mặc bộ trang phục múa, múa bài Điêu Thuyền Bái Nguyệt, từng cử chỉ, ánh mắt đều toát lên vẻ đẹp thoát tục.
Dù còn vẻ non nớt, nhưng trong tim Tiêu Nhiên, hình ảnh đó như ánh trăng đẹp đẽ không thể phai nhòa.
Anh đã khắc ghi suốt bao năm.
Đã nhiều năm trôi qua, cô bé ngày ấy đã trưởng thành, động tác múa đã không còn vụng dại nữa.
Cô bình thản trước mọi ánh mắt, hoàn hảo hoàn thành màn biểu diễn.
Nhạc dừng, Tống Ôn Ngôn kết thúc với một động tác cuối.
Cô đứng dậy, hơi cúi người.
Quay lưng rời sân khấu, phong thái tự nhiên.
Dưới khán đài, tiếng vỗ tay như sấm, tiếng huýt sáo vang lên không ngớt.
Tiêu Nhiên nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô gái, chợt nhận ra mình mới bắt đầu vỗ tay, nhưng nhịp điệu đã chậm hơn mọi người.
Hơi thở anh trở nên hỗn loạn, huống chi là trái tim của anh.
@ a i k h i e t
Tống Ôn Ngôn quay lại hậu trường thay bộ váy múa ra. Vừa mở cửa phòng thay đồ, cô đã thấy Tiêu Nhiên đứng tựa lưng vào tường. Có vẻ như anh đã đứng đó được một lúc lâu rồi.
Anh im lặng, ánh mắt nóng bỏng không rời khỏi cô.
Tống Ôn Ngôn mỉm cười, hỏi: "Nhìn em như vậy làm gì?"
"Rất đẹp." Giọng anh trầm thấp, khàn khàn.
Anh bước tới gần, ép cô lùi dần vào trong. Cánh cửa thay đồ bị đóng lại, bàn tay anh chống lên tường, bao phủ cô trong không gian nhỏ bé.
"Sau này đừng múa nữa."
"Không đẹp sao ạ?"
Chính vì quá đẹp, quá thu hút, nên anh mới vừa yêu vừa giận.
Anh cúi người, thì thầm bên tai cô: "Sau này chỉ múa cho anh xem thôi. Không được để người khác nhìn."
Tống Ôn Ngôn bật cười: "Được ạ. Nhưng trước hết, anh tránh ra để em ra ngoài đã."
"Không tránh." Anh lại áp sát hơn, ánh mắt sâu thẳm, giọng trầm xuống: "Hồn anh đã bị em hút mất rồi, em còn định không phụ trách sao?"
Tống Ôn Ngôn bật cười, cảm thấy anh ngày càng vô lại: "Vậy em phải chịu trách nhiệm thế nào đây?"
Anh suy nghĩ một lát rồi nhướng mày nói: "Em muốn chịu trách nhiệm thế nào cũng được, dù sao anh cũng là người của em rồi."
Tống Ôn Ngôn mỉm cười, kiễng chân hôn nhẹ lên má anh: "Thế này được chưa ạ?"
Cô định mở cửa bước ra, nhưng Tiêu Nhiên lại chặn đường lại. Anh bỗng nhiên hỏi: "Em quen Thượng Quan Lâm sao?"
"Không hẳn, chỉ từng gặp một, hai lần thôi ạ."
"Tránh xa anh ta ra."
Tống Ôn Ngôn gật đầu, rồi hỏi lại: "Đúng rồi, sao anh biết em gặp rắc rối?"
Tiêu Nhiên đáp: "Nếu anh nói trong trường em có người của anh, em có tin không?"
"Anh theo dõi em?" Tống Ôn Ngôn giả vờ nghiêm mặt.
Anh bật cười, khẽ xoa đầu cô: "Tất nhiên là không. Anh chỉ muốn biết em sống ở trường thế nào thôi. Nếu không chuẩn bị trước, anh đã không biết em gặp phiền phức hôm nay."
Thật ra, lý do khiến Tiêu Nhiên luôn theo sát như vậy là vì anh nhận ra Thượng Quan Lâm vẫn luôn âm thầm quan sát Tống Ôn Ngôn. Những việc cô làm, những nơi cô đến đều có người báo lại cho Thượng Quan Lâm.
Vì vậy, Tiêu Nhiên mới bố trí người của mình để bảo vệ cô, dù cô không hề hay biết.
Anh sợ rằng nếu nói rõ sự thật sẽ khiến Tống Ôn Ngôn hoảng sợ nên chỉ lặng lẽ sắp xếp người của mình luôn theo dõi cô. Như vậy, dù có xảy ra bất cứ nguy hiểm nào, anh cũng có thể kịp thời xuất hiện để bảo vệ cô, đồng thời ngăn cản Thượng Quan Lâm làm ra điều gì quá đáng.
Anh không nói, nhưng Tống Ôn Ngôn thực ra cũng đã lờ mờ đoán được.
Sự xuất hiện của Thượng Quan Lâm luôn quá mức trùng hợp. Nếu không theo dõi sát sao từng hành động của cô, làm sao có thể chuẩn xác đến như vậy?
Chính vì vậy, cô càng cảnh giác với Thượng Quan Lâm hơn. Nhưng để tránh khiến Tiêu Nhiên lo lắng, cô quyết định giữ những suy nghĩ này trong lòng, không nói ra.
Không ngờ, Tiêu Nhiên bỗng nói: "Anh ta thích em."
Tống Ôn Ngôn khựng lại.
Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, tràn đầy sự nghiêm túc: "Điềm Điềm, đừng thích anh ta."
"Tiêu Nhiên à, sao anh lại nghĩ như vậy?"
Cô khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ, nhưng giọng nói vẫn đầy dịu dàng: "Em chỉ thích anh thôi. Trong lòng em, không ai có thể so sánh được với anh hết."
Bên ngoài phòng thay đồ, mắt của Thượng Quan Lâm thoáng nheo lại, vẻ mặt khó lường.
Không lâu sau, hai người từ trong phòng bước ra, ngay lập tức đối diện với Thượng Quan Lâm. Tiêu Nhiên khẽ vuốt lại mái tóc dài của Tống Ôn Ngôn rồi nói: "Em ra ngoài trước đi."
Tống Ôn Ngôn gật đầu rời đi.
Khi cô đi khỏi, Thượng Quan Lâm cười nhạt: "Tổng giám đốc Tiêu nhất định phải ấu trĩ như vậy sao?"
Rõ ràng Tiêu Nhiên biết Thượng Quan Lâm sẽ xuất hiện, nên anh cố tình giữ Tống Ôn Ngôn lại trong phòng thay đồ rồi thốt lên những lời tình tứ đó, tất cả chỉ để chọc tức hắn.
Tiêu Nhiên cũng mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng: "Chỉ cần có hiệu quả, cách gì cũng không quan trọng. Chẳng lẽ anh Thượng Quan không hiểu điều này sao?"
"Xem ra Tổng giám đốc Tiêu rất giàu kinh nghiệm."
Tiêu Nhiên nhún vai, giọng nói như có ý cảnh cáo: "Tôi cũng giống anh thôi. Khi đã thích điều gì thì cũng bất chấp thủ đoạn. Nhưng anh nên biết ơn rằng nếu chuyện này xảy ra vài năm trước, anh đã không thể đứng yên ở đây thế này đâu."
Anh bước lại gần, vỗ mạnh vài cái lên vai Thượng Quan Lâm, giọng lạnh như băng: "Đừng tiếp tục theo dõi cô ấy nữa. Nếu muốn người nào đó không thể yên nghỉ dưới lòng đất thì cứ việc khiêu chiến đi."
"Tiêu Nhiên!" Lần đầu tiên, khuôn mặt bình tĩnh của Thượng Quan Lâm trở nên méo mó, ánh mắt đầy tối tăm: "Sao anh biết chuyện đó?"
"Cũng nhờ vào mấy trợ thủ đắc lực bên tôi." Tiêu Nhiên từng nhờ trợ lý Lục điều tra Thượng Quan Lâm. Sau đó, công việc này được giao lại cho Tần Triển Việt và Hứa Hách.
Hai người họ rất thông minh, đã tìm đến nữ thám tử tư từng giúp đỡ Tống Ôn Ngôn, Đường Tiệp Nhân.
Cô ấy đã điều tra sạch sẽ mọi bí mật của Thượng Quan Lâm và giúp Tiêu Nhiên hiểu rõ lý do anh ta đột nhiên quan tâm đến Tống Ôn Ngôn.
Nghĩ lại những gì phát hiện được, sắc mặt Tiêu Nhiên cũng trở nên lạnh lẽo: "Tống Ôn Ngôn là báu vật duy nhất của tôi, không phải vật thay thế cho bất kì ai khác. Thượng Quan Lâm, anh đúng là to gan, dám dùng tâm tư bẩn thỉu đó để nhắm vào cô ấy."
"Thì sao chứ?" Bị vạch trần, Thượng Quan Lâm chẳng những không hổ thẹn mà còn nở nụ cười lạnh: "Tôi muốn xem anh bảo vệ cô ấy được bao lâu."
Ánh mắt hắn đầy kiên quyết.
Với Tống Ôn Ngôn, hắn đã quyết tâm phải chiếm được cô.
Tiêu Nhiên nhếch môi cười: "Mộ của người phụ nữ đó, tôi biết ở đâu."
Thượng Quan Lâm lập tức nhìn anh.
Tiêu Nhiên cầm điếu thuốc lên chơi đùa, giọng nói chậm rãi như gió thoảng: "Anh nói xem, cái mà anh gọi là nơi yên nghỉ của người yêu, sao không cho người canh giữ kỹ hơn một chút đi?"
"Anh đã làm gì hả!"
"Không làm gì cả."
Tiêu Nhiên nhả khói, giọng nói lạnh lùng và sắc bén: "Chỉ là gần đây tôi toàn gặp ác mộng. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi đều thấy hình ảnh anh cướp cô gái của tôi đi. Tim tôi... đau lắm." Anh cầm điếu thuốc chạm nhẹ vào ngực mình, ánh mắt sâu thẳm: "Anh dám động vào người không nên động, thì tôi sẽ khiến anh biết cảm giác người mình yêu bị quật mộ là thế nào."
Thượng Quan Lâm run rẩy, phải vịn vào bàn mới đứng vững. Giọng nói khản đặc như không tin vào điều vừa nghe thấy: "Hài cốt của cô ấy..."
"Ở chỗ tôi." Tiêu Nhiên cười lạnh, ánh mắt sắc như dao: "Chỉ cần anh dám làm tổn thương Tống Ôn Ngôn, tôi sẽ khiến cô ta hóa thành tro bụi ngay lập tức."
So về độ tàn nhẫn, Tiêu Nhiên vượt xa anh ta.
Anh ung dung rời đi, bỏ lại một Thượng Quan Lâm đầy giận dữ và hoảng loạn.
Phía sau, tiếng gầm gừ phẫn uất vang lên.
Tiêu Nhiên dập tắt điếu thuốc, ánh mắt lạnh băng. Đối với anh, Tống Ôn Ngôn chính là tín ngưỡng. Ai dám động vào cô, anh sẽ không ngần ngại hủy diệt tất cả.
Cho dù trời tru đất diệt, anh cũng không màng.
Chỉ cần người con gái anh yêu không bị tổn thương.
Tuyệt đối không được phép.
@ a i k h i e t
Tống Ôn Ngôn quay lại chỗ ngồi của mình.
Trần Khai Khai nhìn cô đầy ngưỡng mộ, đôi mắt sáng lên như vừa phát hiện điều gì kỳ diệu: "Cậu mau nói cho mình biết đi, rốt cuộc cậu còn giấu bao nhiêu tài năng nữa? Cứ nói ra hết đi, mình chịu đựng được mà!"
Tống Ôn Ngôn chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt cong lên như ánh trăng: "Cũng không có gì, chỉ là biết nhiều nhưng không tinh thông thôi."
"Thế mà gọi là không tinh thông!?" Trần Khai Khai kích động, nắm lấy tay cô: "Cậu không biết đâu, vừa rồi khi cậu múa trên sân khấu, mọi ánh mắt đều bị cậu thu hút. Ngô Chu bị cậu nghiền nát hoàn toàn!"
Tống Ôn Ngôn nhẹ nhàng liếc về phía Ngô Chu. Cô ta đang trừng mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng đầy căm ghét. Hai người chạm mắt trong giây lát, Tống Ôn Ngôn chỉ điềm nhiên dời ánh nhìn, đôi mày khẽ nhíu lại.
Trước khi bước lên sân khấu, cô đã đoán được tình huống này. Chuyện được chọn đại diện trường đi thi, chắc chắn sẽ không thể thiếu phần của cô.
Điều đó cũng có nghĩa là, cô sẽ phải luyện tập cùng Ngô Chu, Lê Lạc và Lăng Sơ. Mâu thuẫn sau này chắc chắn sẽ nhiều thêm.
"Chuyện đăng ký thi đấu lần này, chắc chắn là trò của Giản Ninh."
Tống Ôn Ngôn vừa nói xong, Trần Khai Khai đã vội vàng gật đầu: "Mình cũng nghĩ vậy! Vừa nãy mình còn cãi nhau một trận với cô ta."
Tống Ôn Ngôn khẽ vỗ tay bạn mình, giọng điệu dịu dàng: "Không sao đâu, dù gì cô ta cũng sẽ tham gia cuộc thi lần này. Có cơ hội thì cứ từ từ giải quyết."
Trần Khai Khai nhìn nghiêng khuôn mặt bình thản của cô, ánh mắt ánh lên chút nghi hoặc, cô chồm lại gần hơn, thấp giọng nói: "Ngôn Ngôn, tự nhiên mình thấy cậu cũng đáng sợ lắm đó."
Tống Ôn Ngôn nhếch môi, cười nhạt: "Vậy sao?"
Trần Khai Khai gật đầu như gà mổ thóc: "Nhưng như vậy cũng tốt mà, gặp chuyện thì không sợ chuyện, phải giống cậu vậy. Dựa vào đâu mà để bọn họ bắt nạt chứ!"
Tống Ôn Ngôn không nói gì, chỉ mỉm cười.
Lúc này đến lượt Giản Ninh lên sân khấu, cô ta biểu diễn một bản piano, cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ khán giả.
Khi buổi giao lưu kết thúc, thầy cô phụ trách đã thống nhất danh sách các sinh viên tham gia cuộc thi và gọi họ đến để trao đổi.
Danh sách bao gồm Tống Ôn Ngôn, Ngô Chu, Lăng Sơ, Lê Lạc, Giản Ninh, và Trịnh Dự, người đến từ khoa khác qua buổi giao lưu hôm trước cùng một vài sinh viên xuất sắc khác.
Họ sẽ đại diện Học viện Nghệ thuật Tuyên Thành thi đấu với hai trường đào tạo nghệ thuật khác.
Cuộc thi này không chỉ thu hút sự chú ý của giới truyền thông mà còn mời cả những nhân vật trong ngành giải trí làm giám khảo. Sau khi kết thúc, phần thi sẽ được phát sóng trên đài địa phương và mạng xã hội.
Hầu hết mọi người đều rất mong đợi, vì đây là cơ hội tốt để tỏa sáng.
Tuy nhiên, các giảng viên lại đau đầu về tiết mục của Tống Ôn Ngôn. Cô vừa đàn hay vừa múa đẹp khiến thầy cô không biết nên để cô chọn tiết mục nào sẽ tốt hơn.
Bất ngờ, Ngô Chu lên tiếng đề nghị: "Hay là để bạn Tống múa ba lê cùng em đi."
"Không cần đâu." Tống Ôn Ngôn từ chối ngay: "Tôi sẽ chơi piano."
"Nhưng em nghĩ bạn Tống múa đẹp hơn mà."
Tống Ôn Ngôn nhìn thẳng vào Ngô Chu: "Đó là ý kiến của cô. Cô lấy tư cách gì mà quyết định thay tôi?"
"Cô!" Ngô Chu tức giận nhìn về phía giảng viên của mình, giọng điệu đáng thương: "Cô ơi, em cũng chỉ là yêu mến tài năng thôi. Nếu có bạn Tống tham gia vào vở nhạc kịch của bọn em, chắc chắn sẽ rất thành công."
Giảng viên dạy múa rất quý Ngô Chu, giờ thấy học trò của mình bị "bắt nạt" thì không nhịn được: "Bạn Tống, đúng là bạn có tài nhưng bạn chưa nổi tiếng đâu, làm ơn chú ý thái độ của mình."
Các giảng viên luôn bảo vệ sinh viên của khoa mình. Cô dạy múa bênh vực Ngô Chu thì giáo sư Tôn đương nhiên cũng bảo vệ Tống Ôn Ngôn: "Cô Triệu, tôi không đồng ý với nhận định này. Theo tôi được biết, Tống Ôn Ngôn chưa hề đăng ký tham gia buổi giao lưu lần này. Vậy nên việc con bé có mặt ở đây cần được điều tra rõ ràng. Hiện tại, cuộc thi của trường rất quan trọng, nhưng vài tháng nữa Tống Ôn Ngôn còn phải tham gia một cuộc thi piano quốc tế, việc này cũng không thể xem nhẹ. Nếu em ấy phải dàn trải thời gian học thêm nhảy múa thì e rằng việc gì cũng không thể chu toàn. Tôi đề xuất em ấy chơi piano, vừa giúp luyện tập, vừa tích lũy kinh nghiệm biểu diễn cho cuộc thi lớn hơn. Mọi người nghĩ sao?"
Nhiều giảng viên gật đầu tán thành.
Giản Ninh liền nói: "Nhưng thưa cô, em cũng biểu diễn độc tấu piano mà ạ."
Nếu Tống Ôn Ngôn cũng đàn piano, ánh hào quang chắc chắn sẽ đè bẹp cô ta. Giản Ninh tất nhiên không cam lòng.
Giáo sư Tôn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Không sao, hai tiết mục có thể cách xa nhau một chút."
Các giảng viên bàn bạc suốt một buổi chiều, cuối cùng quyết định xong tiết mục cho từng người.
Khi rời khỏi văn phòng, Lăng Sơ đi theo Tống Ôn Ngôn, nói: "Cuộc thi lần này sẽ có các công ty giải trí tham gia."
Tống Ôn Ngôn nhìn anh ta đầy thắc mắc: "Thì sao?"
Lăng Sơ khẽ nhíu mày. Cô dường như không mấy quan tâm đến việc vào giới giải trí. Anh từng nghĩ rằng việc cô tham gia 30 Ngày Nơi Hoang Dã là để tạo sự chú ý nên mới thông báo điều này để cô chuẩn bị kỹ càng hơn.
"Tôi còn tưởng em muốn vào làng giải trí."
Tống Ôn Ngôn khẽ mỉm cười, đôi môi cong lên đầy ý nhị: "Mọi chuyện cứ để tự nhiên. Trước đây tôi nghĩ mình không hợp với giới này, nhưng sau này dù gì cũng phải biểu diễn trên sân khấu, không thể hoàn toàn tách rời khỏi nó. Cảm ơn vì ý tốt của anh."
Sau đó, Tống Ôn Ngôn cùng Trần Khai Khai rời đi.
Lăng Sơ lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại: "Chú à, cháu muốn giới thiệu một người mới."
Đầu dây bên kia, giọng nói trầm ấm vang lên: "Người mới thế nào?"
"Một thiên tài piano. Chú mà ký với cô ấy thì chắc chắn không lỗ đâu."
"Ồ?" Người đàn ông dường như có chút hứng thú: "Kiếm tiền thì không quan trọng, nhưng chú tò mò tại sao cháu lại quan tâm đến người ta như vậy. Là con gái à?"
"Vâng."
Người đàn ông bật cười: "Thích người ta rồi đúng không?"
Lăng Sơ im lặng một lúc rồi thừa nhận: "Có một chút ạ."
"Thích thì cứ theo đuổi."
Lăng Sơ nói: "Nên cháu mới nhờ chú giúp."
"Được, khi nào có cơ hội thì để chú gặp thử."
"Chẳng mấy chốc đâu ạ."
Cúp máy, Lăng Sơ nhìn bóng dáng Tống Ôn Ngôn ngày càng xa.
Anh ta biết mối quan hệ giữa Tiêu Nhiên và Tống Ôn Ngôn.
Khi Tống Ôn Ngôn không có trang phục biểu diễn, anh ta cũng đã lập tức cho người đi chuẩn bị, nhưng vẫn muộn một bước.
Anh ta nghe thấy những lời Tiêu Nhiên nói với Thượng Quan Lâm.
Cả hai người đàn ông này đều là kẻ điên, đó là suy nghĩ của anh ta lúc ấy.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẻ như mình cũng không hoàn toàn bình thường.
Tống Ôn Ngôn quả thật rất hấp dẫn, cô có một sức hút khiến người ta muốn yêu thương. Bỏ qua gia cảnh, vẻ đẹp, tính cách của cô.
Cô rất thuần khiết, những điểm tốt của cô, những điều cô ghét, nụ cười của cô, tất cả đều rất trực tiếp và dứt khoát.
Một cô gái vừa dịu dàng lại kiên cường, vẻ ngoài ngoan ngoãn nhưng thật ra lại khá xa cách, cô luôn khiến người khác cảm thấy như gần mà lại xa, lúc thì gần gũi, lúc lại xa vời, luôn khiến người ta muốn lại gần, muốn nắm lấy tay, muốn ôm vào lòng.
Muốn... có được.
Lăng Sơ tự cười nhạo mình.
Chắc là không chỉ thích "một chút" đâu.
@ a i k h i e t
Khi Tống Ôn Ngôn và Trần Khai Khai rời khỏi trường, trong trường gần như không còn ai nữa.
Tiêu Nhiên đang đợi cô.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn về phía họ.
Trần Khai Khai thốt lên một tiếng, thì thầm bên tai Tống Ôn Ngôn: "Má má má, nhìn kìa, có trai đẹp!"
Tống Ôn Ngôn cười: "Ừ, đúng là đẹp thật."
Tiêu Nhiên thẳng lưng, bước tới gần.
Trần Khai Khai nói: "Chết chết chết, mình có cảm giác anh ta đang nhìn cậu. Mịa nó, anh ta đến rồi, anh ta đang đi về phía cậu, chị em mình phải làm sao đây?"
Cô ấy nắm chặt tay Tống Ôn Ngôn.
Người đàn ông này rất đẹp trai, trông rất hợp với bạn của cô ấy. Nếu thật sự đến làm quen, Trần Khai Khai không chắc liệu mình có giữ được bản thân không, cô ấy có thể sẽ để bạn thân ra giúp mình thỏa mãn mơ ước về những couple đẹp mất.
Cô ấy cắn răng, quyết định bảo vệ Tống Ôn Ngôn cho tốt.
Cô ấy lập tức kéo Tống Ôn Ngôn đứng sau lưng mình, gánh vác trách nhiệm bảo vệ cô nàng nhỏ xinh.
Ánh mắt Tiêu Nhiên lướt qua Trần Khai Khai rồi dừng lại trên người Tống Ôn Ngôn, đột nhiên cong môi cười.
Đẹp muốn chết.
Trần Khai Khai nghiêm túc nói: "Chào anh, có chuyện gì không ạ?"
Tiêu Nhiên lên tiếng, giọng trầm thấp: "Tôi tìm cô gái đứng sau cô."
"Không được đâu!" Trần Khai Khai kiên quyết nói: "Bạn Ngôn Ngôn của tôi vừa ngoan ngoãn lại đơn giản, anh tốt nhất đừng nên làm quen."
Tống Ôn Ngôn cúi đầu cười khẽ, muốn xem Tiêu Nhiên sẽ giải quyết thế nào.
Ai ngờ anh đột nhiên thay đổi thái độ, nói với vẻ đáng thương: "Điềm Điềm à, lúc nãy còn âu yếm với anh ở hậu trường, giờ lại không nhận ra anh rồi sao?"
Khi nghe thấy cái tên "Điềm Điềm". Trần Khai Khai thầm cười nhạt, tán gái mà lại gọi nhầm tên à?
Đúng là tên tra nam!
Chắc chắn là tra nam!
Cô ấy nói thẳng: "Thưa anh, bạn của tôi không phải tên là Điềm Điềm, có lẽ anh nhận nhầm rồi."
Đột nhiên, có người vỗ nhẹ vào vai cô ấy, Trần Khai Khai quay lại.
Mặt Tống Ôn Ngôn hơi đỏ, nhỏ giọng nói: "Khai Khai, anh ấy là bạn trai của mình."
Trần Khai Khai:??????
Trần Khai Khai: Ôi má ơi, sao tôi lại phải ăn một ngốn cơm chó thế này!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");